Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Khiêm vẫn cười, chẳng qua đôi mắt hơi tối lại. Ánh mắt y rơi vào những cuốn sách trên tay Diệp Khê Thiến, kinh ngạc: “Thiến Thiến mua sách làm gì vậy?”
“Học chữ.” Nàng tự nhiên đáp.
“Nàng không biết chữ?” Tư Đồ Khiêm không thể tin nhìn Diệp Khê Thiến.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến gật đầu thừa nhận, thấy Ngô Vũ Thi đang đi đến, mắt liền sáng rỡ, mở miệng hỏi Tư Đồ Khiêm: “Anh dạy tôi học chữ nhé?”
“Ơ? Thiến Thiến nhờ tôi dạy rồi mà?” Ngô Vũ Thi hơi sửng sốt.
Diệp Khê Thiến trừng mắt nhìn Ngô Vũ Thi hồi lâu, thấy nàng vẫn cứ một vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì. Chao ôi, Diệp Khê Thiến nàng đang se duyên cho Ngô đại tiểu thư đó nha! Diệp Khê Thiến lắc đầu thở dài.
Bỗng thấy phía trước có rất nhiều người vây quanh, hai mắt Diệp Khê Thiến toả sáng, hăng hái kéo Ngô Vũ Thi lao vào đám đông náo nhiệt.
Bên này ồn ào tưng bừng, bên kia Dương Hoà thì khổ không thể tả đi theo sau An Nguyệt Quân. Tuy nói bảo chủ ngày thường đã lạnh lùng rồi, nhưng hôm nay quả thực lạnh quá mức đi. Cả đầu lông mày cũng toát ra lãnh ý, đôi mắt băng giá như ngày đại hàn, cánh môi nhấp nhẹ đều tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác đóng băng.
“Bảo chủ đừng… đừng… đừng nóng giận… có khi sẽ… gặp được phu nhân…” Dương Hoà thật sự không chịu được không khí đông chết người này nên mới kiên trì khuyên nhủ. Bọn họ đang đi thị sát cửa hàng chính ở gần Nguyệt Hoa Khai, cách chợ cũng chỉ có mấy ngã tư. Nếu giờ đi qua đó có khi gặp được phu nhân cũng nên, đến lúc đấy bảo chủ cũng sẽ khỏi phải lạnh như bây giờ nữa…
Đôi mắt yên lặng của An Nguyệt Quân hơi động, cước bộ dưới chân nhanh hơn, bước vào cửa hàng. Chưởng quỹ thấy chủ vội vàng chạy ra đón, kính vội thưa: “Bảo chủ tự tới xử lý ạ?”
An Nguyệt Quân gật đầu, ngồi xuống một bên bàn. Chưởng quỹ cuống quít dâng trà. An Nguyệt Quân khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, giọng nói nặng nề cũng vang lên: “Có chuyện gì?”
“Bảo chủ, gần đây thường xuyên có người tới gây rối. Bọn họ nhóm ba nhóm năm, nhiều người hơn thì sẽ đập bàn phá ghế. Bởi vì họ rất hung ác và vạm vỡ nên bọn nô tài cũng không thể làm gì. Mấy lần tới phá, làm ăn thất thoát rất nhiều, hại vô số khách nhân không dám tới nữa.”
“Bọn họ có nói gì hay không?” Dương Hoà thấy An Nguyệt Quân chỉ gật đầu, vẻ mặt trầm tư liền vội hỏi thay chủ.
“Thưa, họ không nói gì hết, chỉ kéo tới gây chuyện. Tuy nhiên nô tài thường xuyên nghe họ gào thét rằng đừng có gọi bảo chủ là bảo chủ nữa, sau này Nguyệt gia bảo là do chủ tử của chúng làm bảo chủ.” Chưởng quỹ nói xong liền hoảng sợ nhìn An Nguyệt Quân, thấy hắn không tức giận mới yên tâm.
Dương Hoà khẽ gật đầu, quay đầu hỏi An Nguyệt Quân: “Bảo chủ, có cần báo quan không?”
An Nguyệt Quân lắc đầu bảo: “Đây không phải chuyện quan phủ có thể giải quyết.”
“Vậy thì giờ phải làm sao?”
“Tinh Ảnh.”
“Có thuộc hạ.” Hai người còn lại chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã hiển hiện trước mặt họ, cung kính quỳ gối trước An Nguyệt Quân.
“Là hắn sao?” An Nguyệt Quân con ngươi lạnh lẽo, khoé miệng nhếch khẽ, như là trào phúng, lại như nắm chắc phần thắng.
“Vâng.”
“Theo dõi kỹ.”
“Vâng.”
“Khổ cực.”
Sau khi Tinh Ảnh rời đi, An Nguyệt Quân quay đầu nói với hai người đang ngây ra như phỗng: “Lấy tĩnh chế động.”
“Dạ vâng?”
“Trước cứ để hắn phá một thời gian ngắn, sau này sẽ làm hắn sống không bằng chết!” Lời nói nhẹ bẫng nhuốm đẫm hơi thở băng giá, khoé môi thấp thoáng nụ cười gian tà, đáy mắt đầy thị huyết kinh khủng lạnh lẽo. Đã đợi không kịp? Muốn chơi? An Nguyệt Quân hắn sẽ cùng y chơi thật vui!
Dương Hoà nhìn, nhất thời toàn thân lạnh lẽo, tâm lạnh từ dưới lạnh lên. Lão đã sớm biết bảo chủ là không ai có thể địch: tài trí, võ công, gia thế, thậm chí cả thủ đoạn ngoan độc cũng không ai bì được. Một người không hề có nhược điểm! Tài trí ấy có thể khiến cho Nguyệt gia bảo cường đại đến phú khả địch quốc. Võ công ấy trong thiên hạ không ai có thể sánh kịp. Ngoan độc ấy có thể vô tình đến độ sát huynh giết cha, có thể một đêm giết mấy trăm mạng người mà vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh hơn ác quỷ. Người như vậy không hề có nhược điểm! Tuy nhiên chuyện bảo chủ biết võ công chỉ có rất ít người biết.
An Nguyệt Quân nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên, có chút mất kiên nhẫn nói: “Đi.” Bây giờ thử, có lẽ vẫn sẽ gặp được nàng. Con ngươi đen tinh khiết đảo quanh, sau đó chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Thấy An Nguyệt Quân đã đi xa, Dương Hoà vội vã đuổi theo.
…
Bên này Diệp Khê Thiến hưng phấn lao vào đám đông, chen chúc trong biển người hồi lâu mới phát hiện hoá ra là đang có một cô gái bán mình chôn cha. Khuôn mặt người con gái nọ điềm đạm đáng yêu, nhưng Diệp Khê Thiến nhìn xong liền lập tức quay mặt đi. Nàng vô tình, nàng lạnh lùng, nàng thờ ơ, nàng tàn nhẫn… Từ sớm trước nàng đã biết, muốn sinh tồn thì cái gì cũng không được để ý. Nàng từng quan tâm rất nhiều, từng mềm lòng rất nhiều, nhưng rồi đổi lại nàng nhận được những gì? Người thân bỏ đi, bạn bè phản bội, thậm chí, nàng trong một đêm liền mất tất cả. Chuyện hay ho như phim truyền hình đó đã phát sinh trên người nàng đấy. Khi ấy nàng đã thề, nàng phải lạnh, không phải lạnh mặt, mà là lạnh tâm.
Đó là quãng thời gian tuyệt vọng nhất nàng từng phải trải qua…
Ủa? Trời mưa sao? Sao trên mặt lại ẩm ướt? Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, phát hiện ánh mặt trời vẫn chói chang.
“Thiến Thiến làm sao vậy?” Ngô Vũ Thi lo lắng nhìn Diệp Khê Thiến không ngừng rơi nước mắt, muốn an ủi nàng nhưng chẳng biết làm sao.
“Không có chuyện gì đâu.” Diệp Khê Thiến lắc đầu. Nàng muốn lau nước mắt, nàng không nên rơi lệ nữa. Cuộc sống trước kia đã qua rồi, nàng hiện tại rất hạnh phúc…
Thật sự hạnh phúc ư? Sao nàng có cảm tưởng cái gọi là hạnh phúc vẫn mơ hồ quá vậy, tựa hồ bọt biển, đâm một cái sẽ nổ. Nàng luôn dùng thô lỗ để che giấu sự rung động trong lòng mình, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng đâu vào đâu. An Nguyệt Quân… Hắn thật sự quá tốt, tốt đến lòng nàng đã trầm luân.
Đột nhiên, hơi thở ấm áp quen thuộc bao phủ. Diệp Khê Thiến ngẩng đầu, ngay lập tức dung nhan tuyệt thế tinh xảo của An Nguyệt Quân khắc sâu vào đáy mắt nàng. Yêu thương đó… Quan tâm đó… Đột nhiên, nàng rất hận hắn! An Nguyệt Quân! Vì sao phải làm cho nàng để ý đến hắn như vậy? Nếu như một ngày nào đó nàng trở về thì phải làm sao đây?
Nghĩ tới đó, nỗi xúc động của nàng đã không thể kiềm chế…
“Bốp!” Một cái tát thanh thuý và vang dội.
Thoáng chốc không khí như bị ngưng đọng, cái gì cũng dừng lại tại khoảnh khắc kia.
Thật vất vả đuổi theo tới nơi, Dương Hoà vẻ mặt kinh hãi nhìn tất cả mọi việc. Diệp Khê Thiến không còn muốn sống nữa sao? Dám tát bảo chủ!
Thân người An Nguyệt Quân phả ra hơi thở lành lạnh, hô hấp nặng nề, đôi mắt tối sầm, gió quanh thân khẽ lay động. Dấu bàn tay đỏ chót trên gò má tuyệt mỹ, vẻ mặt âm lãnh, nhức mắt làm người khác hoảng sợ.
Diệp Khê Thiến nước mắt mông lung nhìn An Nguyệt Quân, chỉ nhìn, không nói gì cả.
Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, rồi tựa hồ có một tiếng than nhỏ, An Nguyệt Quân liền đem Diệp Khê Thiến ôm vào trong ngực, thật sâu, thật chặt, dịu dàng và thâm tình nói: “Đừng khóc.”
“Vì sao?” Diệp Khê Thiến ở trong lòng hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lòng say vẫn không thay đổi, ánh mắt dịu dàng phảng phất có thể nhấn chìm trái tim nàng. An Nguyệt Quân nhẹ lau đi nước mắt của nàng, nói: “Bởi vì là nàng.” Bởi vì là nàng, vô luận cái gì hắn cũng có thể tha thứ.
Thân thể Diệp Khê Thiến run rẩy một trận, sau đó liền bật khóc thật lớn, tay không ngừng mà đấm vào ngực An Nguyệt Quân, vừa khóc vừa la: “Anh sai! Tại anh sai cả đấy! Vì sao anh lại làm như vậy?! Vì sao lại khiến em yêu anh như vậy?!”
Mắt An Nguyệt Quân vụt sáng, bàn tay đang vỗ về mặt Diệp Khê Thiến không ngừng run rẩy, lắp bắp hỏi: “Là… thật… thật sao?” Giọng nói khẽ khàng êm ái như rắc thành mảnh nhỏ, tựa như không muốn đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ này.