Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe xong đoạn phân tích, Trần Bì Bì đầu tiên là cả kinh, sau đó đột nhiên nổi giận, cảm thấy tổn thương tự tôn, sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, cũng không thừa nhận cái gì, hạ giọng trách mắng:
- Chớ có nói mò, bằng không đừng trách ta một chưởng chụp chết ngươi, dạng tiểu nhân vật giống như ngươi vậy, không cần lấy ra chút khôn vặt ấy để lên mặt!
Thiếu niên thiên tài mập mạp lúc này nghiêm mặt một cái, cũng thật có vài phần khí thế lạnh lùng nhìn xuống thiên hạ. Nhưng Ninh Khuyết lại không hề sợ hãi, dựa vào vách tường mỉm cười nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi giết người bao giờ chưa?
Trần Bì Bì hơi há mồm muốn kiêu ngạo trả lời vài câu, lại nói không nên lời, đành phải cúi đầu nhìn mũi chân.
Ninh Khuyết đầy thú vị nhìn hắn, tiếp tục truy vấn nói:
- Hẳn có giết gà rồi đi?
Trần Bì Bì cúi đầu bắt hai tay sau lưng, đầu ngón tay gian nan gõ gõ, gắt gao mím môi không chịu trả lời vấn đề này, thân hình mập mạp vặn vẹo trái phải, tựa như đứa con nít bị ủy khuất, bị thương tự ái.
Ninh Khuyết nở nụ cười, nhìn hắn thở dài nói:
- Ta nghĩ trừ bỏ trên đường vô tâm giẫm chết qua mấy con kiến, còn lại hai bàn tay non mềm trắng trắng của ngươi ngay cả chút máu cũng chưa từng dính qua... Thế thì không cần học người khác dùng sinh tử này nọ uy hiếp người, chẳng có độ mạnh gì cả, ngược lại còn chọc bật cười. À mà ta phải nhắc nhở ngươi, chuyện của ta ngươi chớ có đi nói lung tung đấy.
Nghe xong tràng giáo huấn này, Trần Bì Bì lấy tay áo che mặt xấu hổ mà đi.
...
Đến giờ Thần phải đi thư xá nghe giảng bài, nhưng vừa mới gian nan giãy giụa trở về từ tử vong Minh giới, thân thể tinh thần dị thường suy yếu mỏi mệt, Ninh Khuyết cũng không muốn sắm vai học sinh ngoan ngoãn biết nghe lời. Hơn nữa trong trí nhớ có chút mơ hồ hôm qua, dường như có một đoạn nữ giáo thụ đã đáp ứng thay hắn xin nghỉ phép, cho nên hắn quyết định trở về ngôi nhà ngõ bốn mươi bảy nghỉ ngơi.
Lấy chiếc ô đen lớn làm gậy chống, thiếu niên trọng thương thong thả đi ra ngoài Cựu Thư Lâu, giống lão nhân luyện công buổi sớm, đón nắng tản bộ mà đi, xuyên qua ngõ nhỏ thanh u, đi tới cổng chính thư viện.
Bên ngoài cánh cổng đá đơn giản của thư viện là một bãi cỏ xanh xinh đẹp giống như tấm thảm lớn, giữa bãi cỏ ẩn hơn mười con đường lát đá dành cho xe chạy, bên cạnh đường xe chạy và sâu trong bãi cỏ trồng rất nhiều cây hoa không có quy luật gì cả, lúc này đã vào giữa hè, những đóa hóa sớm đã lục tục tỉnh lại nở rộ ngát hương.
Phía cuối con đường lát đá có một chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa đã đợi nơi đó thời gian rất lâu, ngay cả ngựa cũng mệt mỏi cúi đầu. Tiểu cô nương mặc trang phục thị nữ ngồi bên xe đã một ngày một đêm không ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen chất đầy mỏi mệt hòa lẫn kinh sợ lo lắng trở nên hơi chút trắng bệch, giống như được thoa lên son phấn Trần Cẩm Ký.
Sáng sớm ngày hôm qua không đợi được Ninh Khuyết giết người trở về, lại có nha dịch biểu tình nghiêm túc đi hỏi chung quanh, nghe tiếng vó ngựa Vũ Lâm Quân vội vàng xao động trên đường phố, Tang Tang liền biết đã xảy ra vấn đề, nàng mạnh mẽ đè nén xuống bất an trong lòng, trầm mặc chờ đợi bên trong Lão Bút Trai, nhưng đến khi xe ngựa trở về mà Ninh Khuyết vẫn như cũ không có, nàng rốt cuộc không đợi được nữa.
Hỏi phu xe, xác nhận Ninh Khuyết vào giờ Thần đã ngồi xe ngựa đi thư viện, Tang Tang thoáng suy nghĩ một chút, trực tiếp xuất ra mười lượng bạc, thỉnh cầu phu xe đưa bản thân đến thư viện, sau đó cứ mãi ngồi xổm một bên xe ngựa yên lặng chờ đợi trên bãi cỏ xanh tươi.
Nàng không biết Ninh Khuyết có bị gì hay không, nhưng biết hắn khẳng định bị thương rất nặng, khả năng đang âm thầm ẩn thân nơi nào đó trong thư viện dưỡng thương, cho nên nàng không dám đi hỏi giáo thụ hay học sinh thư viện, chỉ có thể chờ đợi.
Ngồi xổm bên bãi cỏ cây xanh, nhìn cổng đá thư viện bị đêm đen bao phủ, tia nắng mặt trời rọi lên, nhìn đèn đuốc bên trong phòng học thắp sáng rồi lại tắt, nghe những học sinh này nọ cao giọng tụng sách, nhìn đàn kiến trước đôi hài cũ nho nhỏ đến rồi lại đi, nhìn có người đi vào thư viện, có người đi ra thư viện, nhưng chính là không nhìn thấy cái tên đó.
Học sinh thư viện cưỡi xe ngựa tiến đến, nhìn thấy tiểu thị nữ Ninh Khuyết ngồi xổm bên đường, khó tránh khỏi tò mò, có người từng tiến tới hỏi qua vài câu nhưng nàng cũng phớt lờ mặc kệ, quật cường mím cái miệng nhỏ nhắn không nói lời nào, chỉ nhìn cổng thư viện.
Nhìn vẻn vẹn một đêm, lâu phảng phất như nhìn trọn cả một đời, Tang Tang rốt cục thấy được bóng hình ấy.
Nàng xoa nhẹ ánh mắt cay xè, khuôn mặt trắng bệch dần dần thả lỏng, dần dần có huyết sắc, nhắm mắt lại úp tay vào ngực thì thào mấy câu không rõ, lấy tay chống đỡ cấp tốc đứng lên -- Bởi vì thời gian ngồi xổm quá dài, máu dồn lên đôi bàn chân tinh tế có chút không thông, thân hình nhỏ gầy của nàng lay động một trận, đúng là suýt nữa té ngã.
Ninh Khuyết chống cái ô đen lớn thong thả đi đến trước nàng, nhìn gương mặt đen nhỏ quen thuộc đến không thể quen hơn kia, nhìn vẻ mỏi mệt lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, lòng hắn dâng lên một nỗi thương tiếc. Tuy rằng kiếp này hai người chủ tớ bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi lướt qua sinh tử lại có thể nhìn thấy đối phương, vẫn như cũ là một chuyện đáng giá cao hứng nhất.
Hắn vô cùng tự nhiên giang hai tay muốn ôm Tang Tang vào lòng, lại bỗng nhiên phát hiện vóc dáng tiểu thị nữ hiện tại đúng là cao thêm một đoạn nhỏ so với hồi ở Vị Thành, giờ đã đến ngực hắn, tự dưng giật mình, không tiếp tục kéo nàng vào lòng nữa, mà vươn tay xoa đầu nàng, mỉm cười nhè nhẹ.
Tang Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười khanh khách.
Hai người xoay lại dìu nhau đi đến xe ngựa, cực kỳ ăn ý không nói lời nào trước cửa thư viện.
Phu xe đánh ngáp một cái, đêm qua hắn ngủ tạm một đêm trong xe, thân thể cũng đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng cầm mười lượng bạc, mỏi mệt cũng đáng tiền, chỉ thấy tay phải nhẹ quất roi vào mông ngựa, phát ra một tiếng vang nhỏ, tay trái khẽ nâng dây cương, chiếc xe bắt đầu chậm rãi chuyển động giữa tiếng vó ngựa lộc cộc.
Ninh Khuyết trong xe lẳng lặng nói:
- Mệt chết đi được, về nhà lại nói, đao ở dưới sàn lát nhớ lấy ra.
...
Xe ngựa chạy đến ngõ bốn mươi bảy, Ninh Khuyết mỏi mệt bị thương nặng phảng phất ngủ như chết, mãi không mở mắt một lần. Tang Tang lấy ra thanh phác đao nhét vào trong chiếc ô đen lớn rồi đeo lên lưng, sau đó dưới sự trợ giúp của phu xe kéo hắn vào Lão Bút Trai giống như kéo bao gạo, rồi nhét
vào trong tấm chăn mỏng.
Mùa hè nóng bức, chăn bông có mỏng cỡ nào thì vẫn là chăn bông, Ninh Khuyết bị trùm kín đến mặt đỏ bừng, ra một thân mồ hôi, không biết ngủ bao lâu rốt cục từ từ tỉnh lại.
Mở hai mắt, xác nhận bản thân đã về tới nhà, hắn hít sâu một hơi, nỗi khiếp sợ vẫn còn giấu sâu bên trong nội tâm cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, khiến hắn cảm thấy tay chân mình có chút lạnh tanh.
Nhìn chằm chằm ánh sáng xuyên qua mấy miếng ngói lưu ly trên nóc nhà, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Dạo gần đây ta có nói với ngươi về một học sinh thư viện tên Trần Bì Bì... Ngươi giúp ta nhớ một chút, ta thiếu người này một cái mạng, về sau gặp thời gian thích hợp địa điểm thích hợp... nhớ nhắc ta nghĩ biện pháp trả lại hắn.
Tang Tang lúc này đang đổ nước sôi nóng bỏng vào thùng, chuẩn bị thay hắn chà lau thân mình, thật không ngờ hắn tỉnh lại, nghe vậy ngẩn ra, ngồi đến bên cạnh hắn nghi hoặc hỏi:
- Trả thế nào?
- Tuy rằng không biết tên kia làm như thế nào, nhưng cái mạng này của ta hẳn là do hắn cứu về. Ta nói qua với ngươi rất nhiều lần, trên đời này không có gì trọng yếu hơn mạng của chúng ta, một khi đã vậy, tương lai vô luận trả giá bao nhiêu đi nữa để báo đáp hắn thì vẫn là lẽ thường phải làm.
Sau đó hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như có chiều đăm chiêu của Tang Tang, cười nhắc nhở nói:
- Nhưng không thể trả bằng mạng chúng ta.
- Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tang Tang nhìn gò má vẫn tái nhợt như cũ của hắn, nhẹ giọng nghiêm cẩn hỏi.
- Tay trà nghệ sư kia lại là một người tu hành, ta bị thương rất nặng, cuối cùng chỉ nhớ rõ là mình té xỉu trên một đường cái, về sau đã xảy ra chuyện gì, ta... cũng không rõ ràng cho lắm.
Ninh Khuyết nghĩ đến những điều kỳ diệu luân phiên gặp được từ sáng sớm ngày hôm qua đến thời điểm hiện giờ, nhất là cảm thụ mơ hồ lạ lùng trong lúc hôn mê, đôi mắt phủ lên một tia mê võng, cau mày lặp lại:
- Ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Làm chút đồ ăn đi, ta có hơi đói bụng.
Hắn không thích loại cục diện trên người phát sinh biến hóa mà bản thân lại hoàn toàn không hay biết gì cả, nhíu mày suy tư không giải thích được, cũng không muốn thảo luận tiếp chuyện này nữa.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nhìn mặt Tang Tang lộ vẻ cầu xin nói:
- Không cần mì trứng ốp lết hay mì ruột già, lại càng không cần mì chua cay còn thừa ngày hôm qua, thời tiết nóng như vậy, khẳng định đều thiu cả... Nể tình thiếu gia ta bị thương nặng kém chút đã chết mất, đêm nay chúng ta bỏ tiền ăn một bữa ra trò đi.
Tang Tang nghe những lời này của hắn mà đau xót mũi, thầm nghĩ ta chính là một tiểu thị nữ, chẳng lẽ thích mỗi ngày bủn xỉn với ngươi hay sao, còn không phải nghĩ tới ngày sau thiếu gia ngươi muốn kết hôn thiếu phu nhân, dù sao cũng phải thay ngươi tích chút tiền bạc.
- Ta cho phu xe mười lượng bạc...
Nàng thấp đầu nhẹ giọng nói:
- Lúc trước thiếu gia ngươi mê man, ta đi tiệm đồ cổ bên cạnh tìm bà chủ nhà xin một ít cải củ, đã cho vào trong nồi hầm với thịt vịt, đợi thêm một lát liền có thể ăn.
Nói xong câu đó, Tang Tang nhấc chiếc khăn mặt nóng bỏng từ trong thùng lên vắt vắt, sau đó đặt vào nơi mà tay Ninh Khuyết có thể với tới, rồi đi ra ngoài phòng, hai tay nhỏ bé bị phỏng có chút ửng đỏ nhẹ nhàng xoa xoa lên tạp dề.
...
Cho phu xe mười lượng bạc — Tang Tang muốn thông qua những lời này nói cho thiếu gia, bản thân tuy rằng tuổi còn nhỏ, tuy rằng tiết kiệm nhưng lại không phải tiểu thị nữ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, thời điểm nên xài tiền sẽ không có gì luyến tiếc.
Ninh Khuyết nằm trên giường nhìn thân hình nho nhỏ bận rộn ngoài cửa sổ, nghĩ lúc trước nàng nói câu kia ẩn chứa hương vị oán hận tức giận, nhịn không được nở nụ cười, lại không ngờ Tang Tang thấy hắn ở đầu giường nhìn mình, đúng là nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, tức giận nói câu ngủ đi, rồi gắt gao đóng chặt cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng nhất thời trở nên mờ tối, trừ bỏ tia sáng nhạt thấu qua ngói lưu ly trên đỉnh đầu cũng chỉ còn ngọn nến ấm áp Tang Tang thắp sáng từ trước trên bàn lẳng lặng làm bạn bên cạnh hắn.
Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn ánh nến trên bàn, tươi cười trên mặt dần dần thu liễm.
Trà nghệ sư Nhan Túc Khanh là người tu hành, nhân tố che giấu này đã nghiêm trọng phá hủy kế hoạch của hắn, nếu không phải hắn đủ ngoan độc đủ may mắn, có lẽ cũng đã chết đi ở nhà nhỏ ven hồ rồi, căn bản không có khả năng chạy tới đường cái nọ, càng không có cơ hội tiềm tàng một đêm trong thư viện, sau đó gặp tiểu thần côn Tây Lăng Trần Bì Bì kia.
Trong đoạn thời gian hôn mê trên đường cái, hắn biết nhất định có một số việc đã phát sinh, bằng không sẽ không cách nào giải thích được vì sao miệng vết thương trên người khép lại, cũng sẽ không cách nào giải thích được thống khổ trong lòng mà thanh trường mâu vô hình kia mang đến. Chỉ là hắn quả thật không biết lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết Trần Bì Bì lại làm gì với bản thân mình.
Suy nghĩ ngưng trệ, thân thể hư hao tinh thần tổn hại, ngày hè nóng bức khiến hắn ứa một thân mồ hôi, hắn cảm thấy làn da nhớp nháp có chút phiền chán, liền muốn chà lau một chút, nhưng mà ngay lúc tay hắn sắp chạm vào khăn lông ướt lại khựng lại rồi.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, giữa ngón tay của mình và khăn lông ướt, giống như hiện ra thêm một tầng trở ngại nhàn nhạt.
----------oOo----------