Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 128 : Những thiên tài trong thư viện
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 128 : Những thiên tài trong thư viện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sống chết trước mắt có thể xem Tang Tang, nhưng không thể nhìn Tang Tang.

Ninh Khuyết chống cằm ngồi ở bên cửa sổ đờ người ra nhìn tiểu cô nương, thầm nghĩ chẳng lẽ phải đi ra trước tiệm thử từng ngòi bút tờ giấy nghiên mực quen thuộc mới có thể quyết định vật bản mạng? Nhưng bút thường dùng là bút lông chứ không phải bút phán quan, mực là mực lỏng, nghiên là nghiên bùn, giấy cũng chỉ là giấy thông thường, mấy thứ này làm sao dùng như vũ khí được? Hơn nữa những vật này là đồ dùng của người đọc sách, lúc chiến đấu với người tu hành mà cứ giấy bay bút phóng thì cảm giác nó cứ sao sao.

Trong lúc mải suy nghĩ vấn đề nan giải này, cái thứ hắn đang bóp bóp trong tay - hiện tại Lão Bút Trai có nhiều tiền rồi, hồi đầu Tang Tang còn để bạc kín cả giường, sau cũng đã đổi thành ngân phiếu hết, mà ngân phiếu lại sờ chẳng sướng bằng bạc nên hắn bảo để lại một khối bạc trắng tinh, mỗi ngày vuốt vuốt cho thoải mái - hoa tuyết bạc bóng mịn lành lạnh cảm giác thật tốt, đối với thiếu niên nhà giàu mới nổi thì còn sướng hơn hạt đào hay viên cầu đá gấp ngàn lần.

Thời gian sau đó Ninh Khuyết tiếp tục duy trì tinh thần thanh minh vui vẻ, không ngừng thử tìm kiếm vật bản mạng phù hợp với khí tức niệm lực của hắn. Lúc này hắn đã có thể làm ánh nến lung lay mà tắt, hoặc là khiến cho một góc tờ giấy gián trên tủ bay lên, chỉ là mãi vẫn chưa tìm thấy thứ gì thích hợp. Cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.

Tiếng ve kêu sao có cảm giác nóng nực, ngọn nến u ám trên bàn dường như cũng đang tỏa ra sức nóng vô cùng. Chủ tớ hai người mặc áo mỏng ngồi bên cạnh bàn nhìn chăm chăm vào nhau, hồi lâu vẫn chưa thấy nói gì.

Tang Tang lấy tay kê mặt, áp sát mép bàn rồi mở to đôi mắt lá liễu ra nhìn chằm chằm vào nén bạc trên bàn đang chậm rãi di chuyển kia, trên nén bạc phản chiếu ánh nên phất phơ, ngữ khí kiên định chân thật đáng tin nói:

- Thiếu gia, mặc dù nén bạc này quả thật có phản ứng rất mạnh với niệm lực của ngươi, nhưng ta vẫn kiên quyết phản đối, lỡ lúc đánh nhau ngươi ném ra xong không thu lại được thì sao? Một thỏi bạc là hai mươi lượng, đánh nhau vài năm thì toàn bọ gia sản của chúng ta sẽ đốt hết sạch.

...

Ngày hôm sau Ninh Khuyết đế thư viện, nán lại trên Cựu Thư Lâu đến đêm khuya vẫn chưa về, ngồi chờ giá sách khẽ dịch qua một bên, sau khi Trần Bì Bì chui ra ngoài thì hắn lập tức bật dậy nói một mạch toàn bộ cảm ngộ của mình ở ngõ bốn mươi bảy nói một lần, sau đó hỏi một vấn đề mà hắn thấy cực kỳ quan trọng:

- Sao đến giờ ta vẫn chưa nhớ được nội dung những quyển sách này nhỉ?

- Dư sư tỷ lẽ nào chưa nói cho ngươi à? Chữ trên những bộ sách này là do đại tu hành giả dùng niệm lực viết nên, mỗi nét mực đều là tác phẩm tuyệt đỉnh của thần phù sư. Chỉ có tiến vào cảnh giới Động Huyền thượng phẩm mới có thể hiểu rõ chân ý ẩn giấu trong đó, ngươi hiện tại cách cảnh giới này còn kém xa.

Ninh Khuyết nhớ tới ngày ấy nữ giáo thụ có nhắc cho hắn và Tạ Thừa Vận, gãi đầu thở dài, chợt hắn nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía Trần Bì Bì giật mình hỏi:

- Vậy ngươi... Là Động Huyền thượng phẩm?

- Không phải.

Trần Bì Bì trả lời rất hờ hững, trên mặt cũng chẳng thấy có gì xấu hổ.

Ninh Khuyết hiện tại đã hiểu rõ tính cách của vị bằng hữu cùng lứa tuổi này rồi, chính cái vẻ mặt hờ hững đấy nên hắn đoán hẳn cảnh giới còn ở trên Động Huyền thượng phẩm thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ lão nhân Lữ Thanh Thần mãi cho lúc tuổi già sức yếu mới bước một chân vào cảnh giới Động Huyền, thiếu niên mập mạp trước mắt này thế mà sớm đã vượt qua Động Huyền tiến vào Tri Mệnh!

- Còn trẻ như vậy... Ngươi... Thật sự là tuyệt thế thiên tài.

Hắn nhìn khuôn mặt to tròn của Trần Bì Bì, tán thán:

- Chẳng qua nhìn kiểu gì cũng không thấy ngươi giống thiên tài, lại càng không giống một người tu hành cảnh giới Tri Mệnh.

Trần Bì Bì lúng ta lúng túng không biết nên nói thế nào, thầm nhủ ngươi rốt cuộc là đang sùng bái hay trào phúng ta đấy?

Biết tên lại hóa ra là một người tu hành cảnh giới Tri Mệnh hàng thật giá thật, Ninh Khuyết lập tức nghiêm túc như thể đang đối diện với một lão nhân đạo cốt tiên phong râu dài phấp phới, thái độ kính cẩn nói:

- Ta nói... Thiên tài huynh, ngươi đã thiên tài như thế, vậy nhất định có thể giải quyết vấn đề không nhớ được chữ của ta, mong ngươi chỉ điểm nhiều hơn.

Thanh âm ôn hòa ngọt ngào, nịnh bợ trực tiếp chẳng thèm che giấu, thế mà thoạt xem Trần Bì Bì trúng chiêu này trọn, cười đắc ý nói:

- Chữ cần phải nhìn toàn vẹn, bởi một chữ chính là một thế giới, nó tự có linh hồn của bản. Ngươi dùng Vĩnh Tự Bát Pháp phân giải chữ ra tuy có thể tránh bị thương, những cũng khiến cho ngươi chỉ còn nhìn thấy một phần nhỏ của thế giới, tự nhiên không thể ghi nhớ chữ đó vào đầu. Nếu là người bình thường, chưa tới cảnh giới Động Huyền thượng phẩm thì đừng mong có thể hiểu được những quyển sách ở đây. Chẳng qua theo như bản thiên tài thấy, ngươi thật ra có khả năng tìm được vài con đường tắt, mà con đường hẳn là ở trên Vĩnh Tự Bát Pháp kia của ngươi.

Ninh Khuyết nhích người lại gần hắn hơn, ra chiều chăm chú lắng nghe.

- Ngươi am hiểu thư đạo, dùng Vĩnh Tự Bát Pháp phân giải những chữ đó thành nét bút, sau đó có thể thử nhớ số lượng nét bút và trật tự của chúng, khi rời khỏi Cựu Thư Lâu hãy thử ở trong ý thức dùng phương pháp kia tổ hợp lại, như vậy chữ được tái tạo lại vẫn là chữ kia, mà coi như tránh được ý niệm mà thần phù sư năm đó gán lên chữ viết.

Ninh Khuyết như có chút đăm chiêu.

Trần Bì Bì nhắc nhở:

- Ta chỉ đưa ra một loại khả năng, rốt cuộc có thành công hay không thì phải cần ngươi thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng có lẽ sẽ thành, có lẽ lại không.

- Có phương pháp để thử chung quy vẫn tốt hơn không có cách nào.

Ninh Khuyết chợt nghĩ đến đêm hôm qua theo làm cách Trần Bì Bì chỉ cho, hưng phấn đứng dậy lấy đá lấy lửa thắp sáng một ngọn nến chuẩn bị sẵn, sau đó đặt ngọn nến trên bàn chỗ cửa sổ phía tây rồi lùi về chỗ cũ, nói:

- Ngươi nhìn thành quả tu luyện của ta này.

Vừa dứt lời, ngón trở ngón giữa tay phải hắn hợp lại thành một kiết, tiêu sái vung tay chỉ vào ánh nến trên bàn nơi xa, niệm lực thoát ra ngoài thân thể điều khiên thiên địa nguyên khí theo đầu ngón tay vô hình phóng đi.

Không có tiếng sấm sét mãnh liệt nào, cũng chẳng thấy mặt đất chấn ra sao, ánh nến ảm đạm trên bàn sau khi phất phơ vài cái rồi lại khôi phục yên tĩnh, phảng phất như bị cơn gió đêm hè từ cửa sổ thổi lung lay.

Trần Bì Bì nhíu nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi lắc đầu nói:

- Yếu.

Khổ tu cảm ứng sự vật trong sân hết cả một đêm mới luyện ra được bản lĩnh bức này, kết quả chỉ đổi lấy một từ "yếu" lạnh nhạt từ đối phương. Tuy biết đối phương chính là thiên tài tu đạo, cảnh giới của hắn ở trong mắt đối phương cũng yếu đuối chẳng khác gì ánh nến ảm đạm trên bàn, nhưng Ninh Khuyết vẫn khó tránh khỏi đối chút khó chịu. Hắn lấy ra một nén bạc nặng nề nện xuống sàn nhà trước mặt hai người, cực kỳ căm tức nói:

- Ngươi nhìn cái này đã rồi lại nói.

Một lát sau, Trần Bì Bì mở to mắt nhìn chằm chằm vào nén bạc đang run rẩy di động trên sàn nhà, khó mà tin nói:

- Cảm ứng không tệ... Ta nói ngươi rốt cuộc là thích tiền đến cỡ nào rồi? Thích bạc đến mức nào rồi?

Ninh Khuyết mạnh mẽ đè nén đắc ý trong lòng xuống, day day trán do vận dụng niệm lực quá sức, cố gắng nói thật bình tĩnh phong độ:

- Ta đây nào có thích tiền, là bạc huynh biết ta thương tiếc hắn đấy.

- Nói cách khác, nén bạc này là biết ngươi keo kiệt tiếc nuối không muốn tiêu bọn hắn, cho nên mới hân hoan nhảy nhót đáp lại? Ngươi đâu chỉ yếu, quả thật là đồ yếu nhớt!

Trần Bì Bì cười nhạo nhìn hắn, nói:

- Ngươi nếu muốn bồi dưỡng nén bạc này thành vật bản mạng cũng tùy ngươi, tuy ta chưa thấy có người tu hành nào làm thế cả nhưng ta vẫn phải nhắc nhở, cho dù ngươi có dốc hết toàn lực thì nén bạc này cùng lắm có thể giống như con ruồi giãy dụa hai cái, xong rồi có tác dụng gì không?

...

Vẫn đang là lúc nửa đêm, Trần Bi Bì từ Cựu Thư Lâu quay về phía sau núi, bước qua con đường đá phủ trong sương mù, thầm nghĩ thời gian tu hành quý giá của mình đã bị tên kia lãng phí thì không khỏi có chút thở dài.

Sương đêm phía trước con đường chợt tan, một bóng người cao đến lạ kỳ xuất hiện, tuy lúc này bóng đêm thâm trầm, tầm nhìn u ám những vẫn có thể thấy mái tóc đen nhánh của người nọ được buộc dị thường chỉnh tề, dây lưng tơ vàng buộc bên hông không lệch lên một phân, quan mạo phong cách cổ xưa trên đầu giống như mái hiên đền điện không chút sứt mẻ.

- Nhiều ngày nay ngươi hằng đêm đều đi Cựu Thư Lâu làm gì thế? Trong lầu đó có quyển sách nào mà ngươi không nhớ được phải hằng đêm đến xem? Đừng nói với ta là ngươi đi xem điển tịch cổ gì gì đó.

Trần Bì Bì nhìn nhị sư huynh mình kính sợ nhất, vẻ mặt đau khổ vái dài thi lễ, bẩm báo theo sự thật:

- Sư huynh, ta đi Cựu Thư Lâu là vì ở tiền viện quen được một đồng học, cho nên đến nói chuyện với hắn.

- Ừm... Nhị sư huynh khẽ ừ một tiếng, tán thưởng:

- Quân tử kết giao trọng ở thành ý, chẳng phân biệt cảnh giới giàu nghèo, tuy ở tiền viện nhưng cũng là đồng môn. Ngươi có thể bỏ tật xấu tham ăn tham ngủ mà đến chỗ hắn, thật đáng tưởng thưởng. Có điều ngươi nên nhớ kỹ quy củ của thư viện, thứ không nên nói tốt nhất là không nói.

- Sao có thể!

Trần Bì Bì ngước cổ kêu oan thấu trời:

- Gan ta to bao nhiêu nhị sư huynh ngươi còn không biết sao? Ta nào dám tiết lộ gì với đồng học ở tiền viện, bọn ta chỉ nói chuyện một chút về vấn đề môn số thôi.

Nghe bốn chữ "vấn đề môn số", nhị sư huynh sắc mặt nghiêm túc ngay ngắn chợt nhớ tới cái hôm Trần Bì Bì mang đề bài môn số về hậu sơn, nhớ tới thời gian đau đớn mấy ngày sau đó hắn gạt các vị sư đệ sư muội ngày đêm không ngừng ở trong phòng suy nghĩ khổ tính, khuôn mặt hắn cực kỳ hiếm thấy run rẩy vài tia, giọng hơi nghẹn:

- Thì ra là tên nhãi đó.

Bởi vì không muốn nhớ lại đoạn thời gian thống khổ đó, lại càng không muốn nhớ tới đống giấy chật kín phòng mà vẫn không viết ra đáp án được, sắc mặt nhị sư huynh trầm xuống xoay người đi lên bãi đá.

Trần Bì Bì chợt nhớ ra một chuyện, bước chân nhanh đuổi theo, hấp ta hấp tấp theo gót chân nhị sư huynh, thờ hồng hộc nói:

- Nhị sư huynh, có chuyện ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút.

- Chuyện gì?

- Có một tên tiềm chất tu hành cực kém, tuyết sơn khí hải mười bảy khiếu chỉ thông mười khiếu, mười bốn ngày trước mới miễn cưỡng cảm nhận được hơi thở trời đất tiến vào cảnh giới Sơ Thức, nhưng bây giờ hắn đã có thể cảm giác ngoại vật, thậm chí một chân đã bước vào Bất Hoặc, như thế... có tính là thiên tài không?

Nhị sư huynh chợt dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Bì Bì một cái, đoán được kẻ hắn nói chính là đồng học ở tiền viện kia, nhíu mày một lát rồi nói đáp lời cực kỳ khẳng định:

- Như thế... Đương nhiên không tính là thiên tài.

- Vì sao?

- Mười bốn ngày có thể từ Sơ Thức tiến vào Cảm Tri rồi lại vào Bất Hoặc... Thế gian không có khả năng tồn tại thiên tài như thế, người như thế chỉ có thể là quái vật, bởi vì bản thiên tài năm đó hoàn thành quá trình này cũng tốn thời gian mười lăm ngày.

Lúc nhị sư huynh nói lời này, trên mặt không có vẻ gì là kiêu ngạo đắc ý cả, nhưng hàm ý trong câu nói lại kiêu ngạo tự tin đến cực điểm. Bản thân hắn tốn mười lăm ngày liên tục phá tam cảnh, như vậy trên thế giới này sẽ chẳng có kẻ nào không cần đến thời gian mười lăm ngày mà có thể hoàn thành việc tương tự.

Trần Bì Bì nhìn nhị sư huynh búi tóc không loạn một sợi, trong lòng sùng kính ngưỡng mộ nồng đậm đến tột đỉnh, thầm nghĩ mình năm đó ăn Thông Thiên Hoàn cũng phải tốn mười bảy ngày mới có thể liên tục phá tam cảnh, nhị sư huynh năm đó ở địa phương tầm thường như Lâm Tuyền Trấn khai ngộ, không minh sư cũng chẳng đạo môn, vậy mà chỉ tốn mười lăm ngày, thật sự là so với thiên tài tu hành tuyệt thế như mình này còn ghê gớm hơn, vừa tán thưởng vừa tò mò hỏi:

- Vậy đại sư huynh thì sao?

- Sư huynh... Đó cùng là quái vật.

Nhị sư huynh không biết là nhớ tới nỗi đau nào trong quá khữ, hai tay vươn lên đầu chỉnh lại quan mạo cổ xưa, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm nghị nói:

- Sư huynh năm đó mười ba tuổi khai ngộ, sau đó ở hậu sơn thư viện ngẩn người mười bảy năm mới hiểu được Bất Hoặc chi ý.

- Ba mươi tuổi mới vào Bất Hoặc?

Trần Bì Bì không thể tin nổi nói:

- Đại sư huynh thế cũng quá...

Nhị sư huynh quay đầu nhìn hắn, trào phúng khinh thường nói:

- Quá cái gì? Quá ngu dốt sao? Sư huynh hắn ba mươi Bất Hoặc, nhưng kế tiếp chỉ dùng ba tháng đã ngộ Động Huyền, đương nhiên, khi đó bản thiên tài đã là Động Huyền thượng phẩm.

Nói xong lời này, hắn trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sương đêm trên đường núi thở một tiếng thật dài, nói:

- Ngày ấy sư huynh hắn sáng sớm ngộ Động Huyền, chạng vạng xem mây chiều mà vào Tri Mệnh, một đêm vượt hai cảnh giới tinh diệu nhất, tiên sinh lúc ấy đã khen, sớm nghe đạo mà tối nhập đạo, ta cùng không bằng.

Tiếng nói trên đường núi phủ trong sương dần trôi, nhị sư huynh tự xưng là thiên tài hơn nữa bản thân quả thật là cũng thiên tài thư viện và Trần Bì Bì hai người nghĩ đến hình ảnh thư sinh thoải mái ngắm nhìn mây chiều, trầm mặc thật lâu không nói gì.

Con đường tu hành dài đằng đẵng, càng lên cao càng khó khăn, bao nhiêu người tu hành khi còn bé được coi là thiên tài, năm sáu tuổi đã Sơ Thức Cảm Tri, mười sáu mười bảy tuổi vào cảnh giới Bất Hoặc thậm chí là Động Huyền, nhưng vừa vào Động Huyền lại như lâm vào vùng bùn, mấy chục năm cũng khó có tiến bộ nữa.

Mà đại sư huynh của thư viện, ba mươi năm mới vào Bất Hoặc, tư chất tu hành thật sự chưa nói tới thiên tư thông minh, thậm chí tỏ ra có chút ngu dốt, chỉ ba tháng sau đã có thể hiểu được Động Huyền, khủng bố nhất là trong một ngày nhập động huyền mà tri thiên mệnh, tạo hóa bực này thật sự không thể tưởng tượng nổi, dõi mắt cả giới tu hành chỉ sợ không có người thứ hai.

Qua thật lâu sau, nhị sư huynh nhìn Trần Bì Bì bình thản nói:

- Sư huynh ôn lương nhân đức, chính là bậc quân tử thật sự, hắn hậu tích bạc phát, một khi hiểu ra một bước lên trời, tích lũy sâu tuyệt đối không phải ngươi ta có thể bằng.

Trần Bì Bì liên tục gật đầu. Hắn kính sợ nhị sư huynh nghiêm cẩn nghiêm túc, nhưng cả hai người đều cực kỳ kiêu ngạo nên tính khá hợp nhau nên cũng được nghe kể một số chuyện trong quá khứ của sư huynh. Tối nay hắn mới lần đầu được biết, vị đại sư huynh người mặc áo bào cũ tay cầm sách cũ hông đeo bầu nước, ngày tường ôn hòa khoan dung, nhìn thấy tiên sinh thì kính cẩn thi lễ còn giống tạp dịch của thư viện hơn kia thì ra lại là một vị kỳ nhân. Hắn không khỏi khẩn trương suy xét lại những gì đã qua, nhớ hồi đại sư huynh theo tiên sinh đi du lịch ngoại quốc hai năm trước mình có từng ở trước mặt đại sư huynh không biết xấu hổ đắc ý không nhỉ?

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Thật Không Muốn Làm Kiếm Tiên (Ngã Chân Bất Tưởng Đương Kiếm Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net