Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Khuyết thấy nữ giáo thụ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, không khỏi có chút xấu hổ sờ mũi cười cười.
Nữ giáo thụ nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ngươi cũng không cần tránh ta, ta cùng chỉ ngẫu nhiên đến cánh rừng này đi dạo chút thôi.
Ninh Khuyết thấy thú vị cung kính hỏi:
- Nữ tiên sinh, ngài vì sao thích cánh rừng này?
Nữ giáo thụ trầm mặc một chút, chắp tay sau lưng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lá thu trong rừng, lạnh nhạt nói:
- Nhiều năm trước, có người ngộ đạo trong rừng kiếm này, người nọ là người duy nhất ta thật tình bội phục ở trong thư viện, có lẽ mảnh rừng kiếm này hiện nay vẫn còn lưu lại một chút chút khí tức nào đó của người nọ, cho nên mỗi lần đến mảnh rừng này, ta sẽ cảm giác được một chút vui vẻ.
- Người duy nhất thật tình bội phục?
Ninh Khuyết khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ là viện trưởng ở nơi này ngộ đạo?
Nữ giáo thụ cười cười, không nói gì thêm.
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhiên phát hiện nữ giáo thụ dáng người xinh đẹp chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời, không biết từ đâu lại sinh ý vị bao la hùng vĩ, hắn gãi gãi đầu nói::
- Nếu tiền bối đó bây giờ còn ở trong cánh rừng này, tiên sinh có lẽ sẽ trở thành bằng hữu với hắn.
Nữ giáo thụ lắc đầu, ôn tồn nói:
- Nếu có thể gặp nhau, ta muốn thử xem kiếm khí của hắn có thật là hạo nhiên vô song như vậy không.
Nghe bốn chữ "hạo nhiên vô song", Ninh Khuyết bất chợt nghĩ tới quyển Hạo Nhiên Kiếm trong Cựu Thư Lâu kia, có điều im lặng không nói.
- Trong núi trong rừng đều có chân ý, ngươi nếu có thể nhìn hiểu cảnh trí nơi đây thì không nên lãng phí, ngắm nhiều một chút đi.
Nữ giáo thụ quay đầu nhìn hắn một cái nói:
- Người tu hành tự nhiên khinh thường tranh dài ngắn nhất thời với người đời, nhưng cũng không thể đọc sách ngắm cảnh mà lạc lối, đạm bạc thì sao có thể minh chí? Mùa thu sang năm khóa học sinh người Đường các ngươi sẽ đi biên giới tu thật, trong một năm này ngươi cần đem trụ cột đánh vững chắc một chút, nếu không... nếu chết trên chiến trường thì chẳng phải đáng tiếc sao?
Ninh Khuyết chân thành hành lễ thụ giáo, bỗng nhiên nghĩ đến từ kia trong lời nói của nàng, tò mò hỏi:
- Tiên sinh không phải người Đường?
Nữ giáo thụ lắc đầu, nhẹ nhàng thong thả đi hướng ngoài rừng.
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng thon đẹp động lòng người của nàng, hỏi:
- Tiên sinh, đệ tử còn chưa biết tục danh của ngài.
- Ta tên Dư Liêm.
Dư Liêm? Đây thật sự là một cái tên bình thường thậm chí có chút tục khí, Ninh Khuyết thầm nghĩ nữ giáo thụ thư viện khí độ như thế sao lại có cái tên như vậy, bỗng nghĩ nghi vấn kia trong mấy ngày nay, nhịn không được cố lấy dũng khí lớn tiếng hỏi:
- Tiên sinh, dám thỉnh giáo bao nhiêu tuổi rồi?
Dư Liêm mỉm cười, không dừng bước cũng chẳng quay đầu, ở bờ rừng nhẹ giọng nói:
- Nếu ta nhớ không sai, hỏi tuổi một nữ tử là chuyện rất không có lễ phép.
Ninh Khuyết nhìn bóng dáng nữ giáo thụ biến mất ở ngoài cánh rừng, cười tự giễu, nếu không phải ngài bề ngoài thanh xuân như là mười sáu tuổi, khí độ dịu dàng uyển chuyển hàm xúc nhìn giống ba mươi tuổi thì mình nào có muốn hỏi chuyện này đâu.
...
Ngày thu cảnh đẹp, trời cao mây nhạt làm người ta vui vẻ thoải mái, cánh rừng nhuộm đỏ lớp lớp như bờ môi son hơi xấu hổ trên khuôn mặt thiếu nữ, sương sớm lành lạnh hạ xuống rõ ràng cũng bị hồng trần làm cho mông muội. Ninh Khuyết yên tĩnh học tập tu hành ở trong thư viện, không có gấp gáp khát vọng như hồi trước mà chậm rãi lý giải thế giới thu hành, kiên nhẫn thử ngưng niệm vô số lần gần gũi với ánh nến trang giấy nén bạc, cũng không sốt ruột tìm kiếm vật bản mạng thuộc về hắn. Thi thoảng lại cùng Chử Do Hiền nói vài câu chuyện phiếm, ở một nơi mà học sinh thư viện không chú ý trao đối vấn đề số học với Tư Đồ Y Lan, rồi lại nhắn tin kinh bỉ lẫn nhau với Trần Bì Bì, dùng nhắn lại cùng Trần Bì Bĩ hạ thấp nhau, ngẫu nhiên đêm khuya nào đó bưng hai bát cháo gạch cua đến gặp mặt trao đổi với đối phương.
Không có thù hận không có máu tươi, chỉ có học tập và chờ đợi, hắn đợi thực lực của mình chậm rãi tăng lên, đợi kẻ địch thong thả già đi. Hắn ở mùa thu chờ đợi mùa đông đến, đông qua sẽ là xuân đến, thời điểm mùa xuân lầu hai của thư viện sẽ bắt đầu tuyển người, mà mùa thu sang năm hắn sẽ trở lại nơi biên giới.
Từ thời điểm bốn tuổi mài đao giết người, hắn cuối cùng cũng có thời gian sinh hoạt, mà không chỉ mỗi sinh tồn. Sau này có khi nhớ lại, ngoại trừ không có bóng dáng Tang Tang, đoạn thời gian thư viện này thậm chí có thể nói là thời gian yên bình hạnh phúc nhất đời hắn.
Dãy núi biên cảnh Đại Đường và Yến quốc cùng đã nghênh đón mùa thu, quân lính biên cảnh hai nước đóng ở giữa khe núi giải đất bằng lại chẳng hề cảm giác được hành phúc gì, tuy đà nhiều năm không có chiến sự lớn nhưng đóng ở biên cương vốn đã là chuyện khổ sai, nơi đây lệch về phương bắc, một khi vào thu thì nhiệt độ không khí giảm mạnh, mọi người thở thành sương tay bị lạnh cứng đỏ bừng, nhìn hình ảnh hiu quạnh lá rụng tuôn rơi, nào có ý niệm thường thức cảnh thu.
Sáng sớm, có hai nam tử bận phục trang Yến quốc vượt qua biên cảnh đi tới quân doanh Đại Đường. Nơi đây trú đóng biên quân mạnh mẽ nhất Đại Đường, lại là chỗ đặt trung quân doanh trướng của trấn quân đại tướng, phòng vệ kiểm tra cực kỳ khắc nghiệt, hai người trung niên đó mang mật điệp thủ ấn của quân bộ mà cũng phải mất một lúc lâu mới thông qua tầng tầng kiểm tra của quân doanh.
Đi vào phòng tình báo ở trong doanh địa, một người trẻ tuổi trong hai người quay đầu nhìn thoáng qua trung quân đại trướng hùng vĩ cách đó không xa, ánh mắt dừng trên quân kỳ tung bay đỉnh đại trướng, vẻ rét lạnh chợt lóe rồi biến mất.
Tiến vào doanh trướng, xác nhận không ai nghe lén, người trung niên còn lại lạnh lùng nhìn đồng bọn, thấp giọng khiển trách:
- Để lấy được mật diệp thủ ấn từ quân bộ thành Trường An Đại Đường, triều đình không biết đã hi sinh biết bao lợi ích, việc ám sát hôm nay chỉ có thể thành công không được phép thất bại, mọi việc cần cẩn thận, ngươi lúc trước không nên nhìn bên một cái.
Trên mặt người Yến trẻ tuổi tràn đầy khinh thường, nói:
- Chỉ một tên đồ tể, chẳng lẽ ta nhìn từ xa cái mà cũng khiến hắn cảm giác được có người muốn ám sát ư?
- Trên đời này số người muốn giết tên đồ tể đó đếm mãi không hết, nhưng hắn giờ vẫn chưa có chết.
Trung niên người Yến lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Xu Mật Viện tính toán kỹ càng, đảm bảo nơi này đủ khoảng cách để đánh lén vào trung quân doanh trướng, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, chúng ta có thể đánh lén hắn, hắn chẳng lẽ lại không hề cảm giác được sự tồn tại chúng ta?
- Không cần quá mức cẩn thận.
Người Yến trẻ tuổi không phục nói.
Đúng ngay lúc này, sắc mặt trung niên người Yến kịch biến, không thể tưởng tượng nhìn ra ngoài trướng.
...
Châu phủ Lương Châu gần đây nhất cũng không tính là quá xa, nhưng bởi vì Đại Đường kỉ luật quân đội nghiêm ngặt cho nên biên giới giao cảnh với Yến Quốc càng thêm gió thổi khó lọt. Lần này thừa dịp cơn rét đậm vẫn chưa đến, đại quân áp cảnh dọa địch, không có bất kỳ quan quân nào dám có gan trở về châu thành, mấy vạn biên quân bắc dựng trại đúng thật là miên miên bất tận phủ kín biên thành. Giữa rừng trại nơi quân kỳ phấp phơi trong gió, là một doanh trướng hùng tráng như một nhọn núi nhỏ, đó tự nhiên là trung quân doanh trướng của tướng tĩnh tối cao mấy vạn biên quân này.
Ngoài doanh trướng không có binh lính nào tuần tra, im ắng cứ như thể là ở trong hậu hoa viên vương công quý tộc thành Trường An. Ánh sáng trong trướng cực kỳ u ám, một ngọn đèn thông khí treo ở vách lều, dịu dàng chiếu lên chiếc giường phủ kín da lông quý báu.
Trên mười mấy tấm da lông quý báu đó có một nam tử trung niên đang nằm, nam tử đó mặc một thân áo lót màu trắng thuần, mi đậm như mực tằm, mỏi đỏ như bôi máu, dưới tấm áo mỏng thân hình khôi ngô như sắt thép, tuy đang ngủ say nhưng vẫn tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Nam tử trung niên như cảm ứng được thứ gì, mở hai mắt nhìn ra nơi nào đó bên ngoài trướng, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt như điện.
----------oOo----------