Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trung niên người Yến tuy không nhìn thấy ánh mắt như điện nơi xa, nhưng bản thân hắn là niệm sư ở ẩn mạnh mẽ nhất Yến Quốc, cực kỳ nhạy cảm đối với dao động nguyên khí, cho nên trong nháy mắt cảm giác như có cơn rét lạnh cực kỳ sâu sắc đang từ dướt mặt đất vọt đến chỗ doanh trướng của mình.
Sắc mặt hắn kịch biến, thét lớn một tiếng, giành trước ra tay! Đôi tay khô gầy ở giữa ngực bụng tung ra kết thành thủ ấn, trên bàn tay máu tươi loang lổ chẳng biết từ đâu hóa thành hai đóa mai vàng mùa đông đỏ rực, niệm lực cách không phun ra ngoài!
Không khí trong trung quân doanh nơi xa như bị niệm lực mãnh liệt này thôi động cuốn lên như gió bão, tướng quân trung niên im lặng nằm trên mười mấy tấm da cừu quý báu khẽ nhíu mày.
Da cừu quý báu dưới người hắn lông da rạn nứt, phảng phất như có sinh mệnh cuốn lên trên cao, chiếc giường đơn thuộc da đã bị niệm lực cuồng bạo xé thành từng sợi dây thừng, xoạt xoạt như rắn trườn, chỉ chớp mắt đã trói lấy thân thể của hắn rồi không ngừng hãm sâu xuống phía dưới.
Những sợi dây thừng nhìn như vô cùng khủng bố thực tế lại chẳng thể trói buộc được nam tử trung niên, thứ có tác dụng thật sự chính là thiên địa nguyên khí hùng hậu đang bám vào dây thừng và niệm lực cường đại không dấu vết kia!
Người Yến trẻ cuổi là một đại kiếm sư thành danh lâu lâu của Yến Quốc, chưa đầy ba mươi tuổi đã tiến vào Động Huyền trung phẩm, có thể nói là thiên tài tu hành, tự nhiên khó tránh khỏi kiêu ngạo. Nhìn đồng bọn bên cạnh như lâm đại địch, hắn liền biết đã bị kẻ địch phát hiện, nghĩ tới kẻ địch nổi tiếng thô bạo cường đại nên hắn nào dám có chút chậm trễ, chân mày như kiếm nhướng lên, miệng cắn đầu lưỡi phun máu ngón tay thì bắt kiếm quyết xuyên máu mà đi, vừa ra tay liền dùng hết toàn bộ tu vi!
Phi kiếm trong vỏ giấu cạnh người hắn xoạt một tiếng bay ra khỏi vỏ, tia sáng chợt lóe hóa thành một con rồng bạc xẹt xẹt xé rách doanh trướng trước người xuyên qua bóng tối trước lúc bình minh, đâm vào trung quân doanh trướng nơi đèn đuốc lay động không yên!
Nam tử trung niên trong doanh trướng vẻ mặt hờ hừng, mặc kệ những sợi dây thừng da ẩn chứa thiên địa nguyên khí hùng hồn kia, mặc kệ niệm lực cường đại vô hình trói buộc, mặc kệ da lông quý báu bị xé nát ở trên không trung trong lều bay tán loạn, thân thể như sắt thép dưới lớp áo đơn sơ chẳng hề có chút dấu hiệu dùng sức.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào phi kiếm xé gió phóng tới kia, nhìn bóng kiếm không thể thăm dò không thể nắm lấy uy lực mạnh mẽ như rồng bay kia, bỗng nhiên chân mày lóe lên nét cười khinh miệt lạnh nhạt.
Những sợi dây thừng da ẩn chứa thiên địa nguyên khí kia, niệm lực vô hình kia đã bó chặt nào lớp áo mỏng manh trên người nam tử trung niên vằn lên mặt lưới vuông vắn, phi kiếm như rồng lượn lúc này hăng hái đâm tới nơi cách người hắn chưa đến ba thước, tiếng rít chói tai, mắt thấy sắp đâm vào mi tâm hắn, tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, khóe môi kiên nghị như được khắc ra của nam tử trung niên chợt căng lại, cảm giác một chút vô vị, một chút kinh miệt cùng một chút uể oải rất tùy ý nói ra một chữ:
- Phá!
Chữ "phá" rời miệng, không thanh thúy hùng hậu cũng chẳng vang dội như thế nào, nhưng khi âm thanh này vọng lại trong doanh trướng, mây đen thong thả trôi trên không trung quân doanh bỗng thổi nhanh hơn, bầu trời xám xịt như áp lại gần mặt đất, trong đám mây đen nổ vang một tiếng sét rung trời!
Oành!
Tiếng sấm không biết là đến từ đám mây hay từ trong đôi môi hờ hững của nam tử trung niên, tiếng nổ vang trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ không gian trung quân doanh trướng Đại Đường, khí tức mạnh mẽ không thể nào chống cự bao phủ kín kẽ.
Thanh phi kiếm đâm vào trung quân doanh trướng đột nhiên run lên như bị một cây chùy khổng lồ nện vào, run rẩy mấy cái rồi kêu to như rít gào, giãy giụa muốn bỏ chạy nhưng nam tử trung niên kia ánh mắt như điện tiếng nói như sấm, thế gian này lại có thứ gì có thể nhanh hơn mạnh mẽ hơn lôi điện?
Bộp - một tiếng vỡ nhẹ thê lương, thanh phi kiếm khoảnh khắc trước còn rồng bạc bay đi trực tiếp bị đánh thành mảnh sắt đen sạm, vỡ thành mười mấy mảnh nhỏ vô lực bay ra ngoài trướng, chẳng biết đã rơi xuống chỗ nào.
Những mảnh da lông bay tán loạn giữa không trung doanh trước như bị phép định thân, đứng yên trên không trung, sợi dây thừng da trói chặt trên người nam tử trung niên như bị lưỡi đao sắc bén nhất chém đứt đoạn từng khúc, chẳng còn chút sinh mệnh suy sụp rơi xuống đất, không thể tạo thành níu kéo gì cho hắn nữa!
Tiếng sấm tới từ đám mây đen bắt nguồn từ đôi môi nam tử trung niên chưa kết thúc mà vẫn vang đùng dùng khắp cả quân doanh, uy lực mạnh mẽ vô song trào ra mãnh liệt, trung quân doanh trướng hùng vĩ chớp mắt sau đó giống hư túi rượu da bị rót quá nhiều rượu nên nổ lớn một tiếng, vô số mảnh vải lẫn đồ vật nát vụn bay vọt ra!
Ngay sau đó, một cái trướng nhỏ dựa vào trung quân doanh cũng bị nổ thành từng mảnh, thị vệ quân Đường bên trong bừng tỉnh dụi mắt, mờ mịt bất lực nhìn bầu trời cao xa, còn kịp hiểu là có chuyện gì thì đã bị tiếng nổ khủng bố phía sau dọa cho bản năng nằm sạp xuống mặt đất.
Từng đỉnh trướng của quân Đường theo thứ tự nứt tung ra bay lên cao, mặt đất nơi biên cảnh như đang nở rộ từng đóa hoa, bắt đầu từ trung quân doanh trướng chạy dài ra phía nam, trên đường thẳng ấy bất kể là doanh trướng hay chuồng ngựa đều chỉ nháy mắt tan rã, kỳ diệu là người và ngựa bên trong lại chẳng hề bị thương.
Chỉ chốc lát lực lượng mênh mông cường đại đó đã đi đến cuối con đường, nơi doanh trướng mà hai tên tình báo người Yến kia đang ẩn thân. Thần sắc trung niên người Yến tái nhợt cảm thụ lực lượng đập vào mặt, biết hai người mình sẽ chẳng kịp phản ứng lại nổi, bất giác nhìn thoáng của đồng bọn trẻ tuổi run rẩy bên cạnh bằng ánh mắt thương tiếc, lắc đầu.
Cuồng phong nổi lên, cái doanh trướng bé nhỏ nháy mắt bị xé rách.
Xương cổ đại niệm sư trung niên đến từ Yến Quốc răng rắc gãy đoạn, cái đầu lung lay trực tiếp bứt khỏi cổ, như một quả dưa hấu chín nổ tung, chi để lại thân hình đầm đìa máu tươi khủng bố ngã xuống phía trước, máu bắn tung tóe.
Cường giả Động Huyền trẻ tuổi đến từ nước Yến còn lại kia hai mắt tuyệt vọng nở ra hai đóa hoa bằng máu, sau đó toàn bộ thân thể như bức tượng cát bị gió chậm rãi tan đi, biến thành một vũng máu thịt kinh khủng trên mặt đất.
...
Tiếng chuông cảnh báo dồn dập gõ vang, Đại Đường biên quân lấy hiệu suất cực cao bắt đầu phản ứng, nhanh chóng tăng mạnh phòng ngự trận địa, tả phong kỵ binh xốc đao vỗ ngựa ép lên phía Yến cảnh, sâu trong doanh địa vẫn là cảnh trận tự yên tĩnh, thân vệ tướng quân toàn thân khôi giáp mặt không biểu tình tuần tra giữa phế tích, tìm kiếm kẻ địch có khả năng tồn tại đâu đó.
Đột nhiên, bất kể là thân vệ quan quân đang tìm kiếm gian tế, binh lính bình thường sửa sang lại phế tích doanh trướng hay là những mã phu đang ôm ngựa chiến chấn kinh thấp giọng an ủi kia hầu như đồng thời dừng động tác, đứng nghiêm tại chỗ, tay phải đặt lên ngực, vẻ mặt kính sợ nhìn nam tử trung niên chỉnh tề hành lễ:
- Tham kiến Hạ Hầu đại tướng quân!
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong quân doanh, nam tử trung niên kia hờ hừng đi tới, lúc này hắn đã mặc vào một bộ khôi giáp sáng ngời, mơ hồ có thể nhìn thấy trên mảnh giáp có khắc phù văn hàm nghĩa khó hiểu nào đó, những phù văn đường cong màu đen đó không những không hòa tan sát khí lạnh lẽo của khôi giáp mà còn tăng thêm vẻ mạnh mẽ khó lường.
Hắn chính là một trong bốn đại tướng quân quyền uy nhất của quân đội Đại Đường.
Hắn là... Trấn quân đại tướng quân Hạ Hầu.
Hạ Hầu đại tướng quân là cường giả võ đạo đỉnh phong của thế gian, một thân gân cốt giống như sắt thép cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng như sông băng, thủ đoạn trị quân thô bạo, phong cách hành quân cường hãn không sợ gì cả. Suốt hai mươi bốn năm qua hắn tung hoành khắp đất phương bắc không ai địch nổi, thay đế quốc mở mang bờ cõi, chấn nhiếp quần địch, được triều đình coi trọng, cấp dưới kính sợ kính yêu, còn ở trong mắt người Yến chịu khổ bởi hắn, vị tướng quân này nước Đường này căn bản chính là ma vương nhân gian.
Doanh trướng tình báo bị xé nát thành phế tích, các quan tướng thuộc cấp dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp xong, sau đó dùng vải vây quanh lại, cung kính mời đại tướng quân quan sát.
Hạ Hầu nhìn xác chết không đầu cua đại niệm sư tây Yến kia, sau khi trầm mặc một lát nói:
- Hai mươi bốn năm trước, ngươi chính là chỉ huy tiên phong doanh của Yến Quốc, sau khi thân bại bởi tay bản tướng quân mất hồn mất vía từ bỏ chạy khỏi chiến trường một cách mất mặt, nghe nói ngươi những năm gần đây một mực ẩn cư nơi tây Yến, không ngờ nhiều năm về sau lại có gan đến đến ám sát bản đại tướng quân.
Dứt lời, hắn hờ hững cúi đầu nhìn vũng máu thịt trước giày, khinh miệt trào phúng:
- Chi là một tên kiếm sư Động Huyền trung phẩm nho nhỏ cũng dám đến trêu chọc bản đại tướng quân, thật sự muốn chết.
Lúc này một nam tử trung mặc trang phục thường dân bình bình đi lên, cung kính thi lễ rồi mới đưa hai tay dâng lên mấy món đồ hư hỏng, nói:
- Quân doanh kiểm tra phòng vệ không có vấn đề, hai tên thích khách người Yến này có thể lẻn vào quân doanh làm chuyện phát rồ là vì bọn chúng mang theo con dấu văn thư được quân bộ Trường An thẩm duyệt.
Nghe được tình báo này, Hạ Hầu lẳng lặng nhìn vào mắt người trung niên, thời gian rất lâu không nói gì.
Nếu đổi lại một thuộc hạ khác, chịu ánh nhìn bình tĩnh mà trầm mặc của đại tướng quân thì sợ là đã bị dọa đến run rẩy, chẳng cần biết lý do đã quỳ xuống thỉnh tội trước, nhưng người trung niên này họ Cốc tên Khê, lai lịch thần bí không biết, giỏi về mưu lược, ngày thường thay Hạ Hầu xử lý việc riêng văn thư, chính là cấp dưới thân tín nhất của Hạ Hầu nên nghênh đón ánh mắt của Hạ Hầu không chút sợ hài, bình tĩnh nói:
- Con dấu xuất phát từ quân bộ Trường An, cũng không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.
Cốc Khê biết đại tướng quân không muốn nghe được nhất chính là lần này ám sát này có liên quan đến người nào trong thành Trường An, hơn nữa thực tế cũng không có chứng cứ rõ ràng cho việc này, thế nên hắn trả lời rất khẳng định.
Hạ Hầu đại tướng quân không nhìn hắn nữa, cùng không nhắc lại bất cứ đề tài nào có liên quan đến quân bộ Trường An, chắp tay sau lưng nhìn ánh sáng trắng bạc nơi chân trời, trầm mặc thời gian rất lâu, mắt nheo lại chẳng chút cảm xúc nói:
- Tìm một đại niệm sư đối ôm thù nửa đời với bản tướng quân và một kiếm sư trẻ tuổi kiêu ngạo vô năng tự cho là thiên tài có thể làm nên công lao bất thế đã dám nghĩ đến ám sát bản đại tướng quân, như vậy xem ra... Yến Quốc có người cũng không muốn vị thái tử gia kia về nước.
Lần này Yến quốc xuất động một đại kiếm sư có thể nói là thiên tài cùng một đại niệm sư ẩn cư nhiều năm khởi xướng ám sát, nhìn như trả giá rất đắt, tốn cực nhiều tâm huyết lẫn kỳ vọng, tình hình lúc ấy có vẻ cũng cực kỳ hung hiểm,nhưng thực tế so với cùng Hạ Hầu đại tướng quân vũ lực mạnh mẽ vô song thì lần ám sát này càng giống như một lần tuyệt vọng đi nạp mạng thôi.
Cốc Khê nghe đoạn phân tích nhìn như ngốc nghếch không đầu mối này, bái phục tán thưởng:
- Đại tướng quản quả nhiên thần cơ diệu toán, bấm ngón tay tính ra năm nay vừa lúc là ngày vị thái tử Yến Quốc kia về nước, lần này ám sát bất luận thành hay không, bệ hạ tất sẽ nổi giận, đại tướng quân lại dâng lên một phong thư, e rằng vị thái tử gia kia chỉ có thể thành thật tiếp tục ở lại thành Trường An làm quan to sống tha hương rồi.
Hạ Hầu đại tướng quân mặt không chút thay đổi nói:
- Bản đại tướng quân há có thể làm thỏa mãn ý đám người Yến đó, truyền lệnh chư quân không được nhắc tới việc ám sát lần này, sau đó ta đích thân gửi một phong thư mật cho bệ hạ nói rõ đầu đuôi việc này. Muốn lưu Long Khánh hoàng tử người Yến các ngươi gửi gắm hi vọng phục quốc lại ư, nào có dễ như vậy!
- Long Khánh hoàng tử có lẽ bản thân cùng không muốn ở lại Yến Quốc.
Cốc Khê nhớ tới tin tức ngày hôm trước quân bộ truyền đến, cười nói:
- Có thể vào tầng hai thư viện đi theo phu tử tu hành, thấy thế nào cũng không cần phải làm thái tử dự khuyết làm gì.
----------oOo----------