Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 132 : Năm đó giá như nàng không múa
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 132 : Năm đó giá như nàng không múa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nắng sớm từ mờ mờ tới sáng ngời, Hạ Hầu đại tướng quân mặt không chút thay đổi bước đi hướng tiền tuyến phương đông, Cốc Khê cùng một đội thân vệ trầm mặc đi theo phía sau hắn. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên mũ giáp của hắn tỏa ra ánh trắng nhàn nhạn, phảng phất như một bức tượng thần uy vũ tẩm mình trong thần huy thánh khiết.

Đi vào trong trung quân doanh trướng lảm thời, nghe quan tướng cấp dưới bẩm báo chiến quản buổi sáng của tả phong kỵ binh đột nhập Yến cảnh, Hạ Hầu trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu lên nói:

- Chém ba trăm tù binh người Yến làm trừng phạt.

Lúc này trong trướng trừ hắn và Cốc Khê không có người thứ ba, Cốc Khê nhìn hắn muốn nói lại thôi, khuyên can:

- Lúc trước tướng quân kế sách giấu chuyện hành thích, chỉ phát thư mật cho bệ hạ. Nếu ở trước doanh giết tù binh, việc này sợ là rất khó che giấu, hơn nữa đám người Yến khẳng định sẽ lan truyền chuyện này ra.

Hạ Hầu hờ hững nói:

- Quân Yến vào biên giới hại dân chúng già yếu cũa Đại Đường ta, đốt thôn trại dân chúng Đại Đường ta, giết ba trăm tù binh của chúng cũng là theo lẽ thường tình, bản đại tướng quân quả quyết không tin kẻ nào dám nhiều lời.

Cốc Khê trầm mặc một lát, nói:

- Trong trường hợp đó giết tù binh điềm xấu, bệ hạ... Cũng sẽ không thích.

Hạ Hầu tháo mũ giáp đặt xuống một bên, lăng lặng nhìn tên thuộc cấp trung thành đã hơn hai mươi năm, nói:

- Ngươi hẳn là rất rõ, bệ hạ luôn không thích ta, chuyện tới nay ta còn có thể sống, là vì ta thay đế quốc thành lập công huân bất hủ. Đại Đường ta xưa nay thưởng phạt phân minh, ta chỉ cần liên tục không ngừng lập công như cũ, chư công trong triều không bắt được điểm yếu của ta, bệ hạ cũng sẽ không dễ đụng đến ta, đã vậy thì bệ hạ có thích bản đại tướng quân hay không căn bản không quan trọng. Huống hồ bệ hạ nếu quá thích ta, ta cũng thật không biết nên tự xử như thế nào.

Những lời này, nhất là những câu cuối ẩn ý chỉ có hai người bọn họ mới hiểu, Cốc Khê trầm mặc một hồi, đang định nói cái gì thì hoa văn thêu vắt nang cổ tay áo đột nhiên sáng bừng lên.

-Đi đi.

Hạ Hầu nói.

Cốc Khê trầm mặc chắp tay cúi người hành lễ, sau đó rời khỏi doanh trướng.

Trong trướng không một bóng người, trên mặt Hạ Hầu hiện lên nét cười chua xót tự giễu, thấp giọng nói:

- Bản đại tướng quân may mắn biết bao, gặp được một vị quân vương rộng lượng như bệ hạ, bằng không... thật không biết phải chết bao nhiêu lần rồi. Ngài đã lấy lòng quân tử đối đãi, chẳng lẽ ta có thể ôm lòng tiểu nhân với bệ hạ sao? Chỉ là quân vương nhớ tình cũ, niệm tình nghĩa không ai biết kia để cho ta sống lâu mấy năm mà thôi.

Sau một lúc, Cốc Khê nhấc lên rèm trướng trở về, trong tay cầm một phong thư bôi xi đi đến trước người Hạ Hầu thấp giọng nói:

- Quân bộ phù thư truyền tin, những ngày gần đây trong thành Trường An có chút bất an, nghe nói là nam thành bên kia đã xảy ra một vụ án mạng, thậm chí kinh động tận Vũ Lâm Quân.

Hạ Hầu thản nhiên trào phúng nói:

- Chư công trong triều lấn lướt bệ hạ rộng lượng, ngay cả cấp dưới của bản đại tướng quân cũng dám giết, trước đó vài ngày ở trên tay Triều Tiểu Thụ chịu thiệt lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa học được ở trước mặt bệ hạ thành thật một chút sao?

- Thật sự không liên quan với chư công trong triều.

Cốc Khê lắc đầu trả lời:

- Án mạng ở nam thành mùa xuân đó chết mất một cao thủ cảnh giới Động Huyền, hơn nữa người nọ từng là quan viên quân bộ trước kia, cho nên mới gặp phải sóng gió này.

Ánh mắt Hạ Hầu trầm lại, nheo mắt nhìn hắn, nói:

- Tiếp tục.

- Không biết tướng quân ngài còn nhớ người này hay không, hắn tên Nhan Túc Khanh, từng là giám định sư văn thư của quân bộ, chỉ có điều không mấy ai biết hẳn là một vị đại kiếm sư...

Nói đến đây, Cốc Khê chứa đầy thâm ý nhìn tướng quân một cái, tiếp tục nói:

- Người này hẳn là ở Tây Lăng Hạo Thiên Thần Điện khai ngộ học kiếm, vì chuyện năn đó nên bị đuổi khỏi quân bộ, sau vẫn an ổn theo một vị trà thương nào đó của thành Trường An lặng lẽ sống qua ngày, thật không ngờ cuối cùng vẫn chết oan chêt uổng.

Không khí trong trướng dần trở nên nghiêm túc lạnh lẽo hẳn lên, ánh nên ở góc lay động bất an. Im lặng thời gian rất lâu, Hạ Hầu đại tướng quân lạnh nhạt hỏi:

- Thiên Khải năm thứ mười ba... Đây đã là kẻ thứ mấy rồi?

Cốc Khê thấp giọng đáp:

- Ngự Sử Trương Di kỳ đâm xe mà chết, thủ hạ trước đây của Tuyên Uy tướng quân Trần Tử Hiền đột tử tại đông thành, lại thêm Nhan Túc Khanh này bị người ta chặt đầu, năm nay đã chết người thứ ba rồi.

Đại Đường dân phong giản dị kiên cường, dân cư thành Trường An rất đông, tuy nói trị an vô cùng tốt nhưng nếu muốn nói với án chết bất tường, chỉ sợ ngày nào cũng có một hai vụ. Hai người trong trướng lúc này nói kẻ thứ ba, tự nhiên không phải chỉ số lượng chết bất tường của năm Thiên Khải thứ mười ba, mà là chỉ cái chết có liên quan đến chuyện cũ kia.

- Nếu không phải năm nay hoàng hậu nương nương ngừng làm thọ yến, phát món tiền nhàn rỗi cho quân bộ, quân bộ cũng chẳng muốn tìm kiếm binh lính già xuất ngũ ban phát vải vóc an ủi, cùng sẽ không phát hiện Trần Từ Hiền sớm không ai nhớ đã chết bất đắc kỳ tử.

Cốc Khê nhìn Hạ Hầu thấp giọng nói:

- Hiện tại Nhan Túc Khanh cùng bị người ta chặt đầu, thủ pháp cực kỳ tương tự, nếu có thể xác định ngự sử Trương Di kỳ gọi là ngoài ý muốn... Cũng cùng một cách chết, như vậy thì chân tướng đã rõ ràng.

- Không phải chuyện gì cũng rõ ràng chân tướng.

Hạ Hầu đại tướng quân lạnh lùng nói:

- Năm đó hai vụ án kia người đáng chết đều chết sạch rồi, ai còn có thể nhớ việc này?

Cốc Khê đáp:

- Người đánh cá lúc tung lưới luôn cho rằng có thể một lưới bắt hết, nhưng mỗi lần khi lưới đánh cá rời mặt nước đều có thể nhìn thấy một vài con cá lọt lưới. Trên bút ký của ta, phủ Tuyên Uy tướng quân ít nhất còn có mười một người còn sống.

Hạ Hầu đại tướng quân chậm rãi nhắm mắt lại, nói:

- Có thể sống sót đều là mấy kẻ tạp dịch làm việc hàng ngày, luật Đường có hạn chế không thể chém, mà phàm là gia đinh thị nữ có thân khế đều chết sạch, ta không tin bọn tạp dịch làm việc vặt cùng chủ nhà không liên quan gì dám mang lòng thù hận với triều đình, ẩn nhẫn nhiều năm còn muốn báo thù.

- Chung quy vẫn nên cần tra một chút.

Cốc Khê sầu lo nói:

- Chí ít cũng xem xét lời lúc trước, phái người kiểm tra ngự sử Trương Di Kỳ chết có kỳ quái hay không. Thuộc hạ cũng không tin hai vụ án đó còn có khổ chủ còn sống, nhưng ta lo lắng chuyện liên tục tru sát này là do vị quý nhân nào đó trong cung lập uy.

Hạ Hầu lạnh nhạt đáp:

- Các hoàng tử tuổi còn nhỏ, tứ công chúa cũng chỉ là con nhóc, nếu bệ hạ muốn vòng qua luật pháp xử lý ta, mười năm trước đã phái người trực tiếp chém đầu ta rồi, cần gì đến mức dùng những thủ đoạn không vẻ vang chút đó.

- Nhưng trong cung còn có một vị quý nhân.

Cốc Khê nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, thật cẩn thận nói.

Quả nhiên, nghe được câu này, sắc mặt Hạ Hầu đại tướng quân chợt phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Hai mươi năm trước, lúc ngươi thề độc theo ta, ta đã cảnh cáo ngươi, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi không được phép nhắc tới vị quý nhân kia trước mặt bất cứ kẻ nào, chẳng lẽ ngươi quên rồi?

Cốc Khê cúi đầu thật sâu, thành khẩn tỉnh tội, sâu trong đáy lòng lại thở dài cực mỏi mệt bất đắc dĩ, thầm nghĩ đại tướng quân ngài không muốn để người đời biết được mối quan hệ với vị quý nhân kia, vị quý nhân kia e rằng cũng chẳng muốn người đời biết được, chỉ là phương thức ngài lựa chọn là rời xa Trường An cấm nói tới, nhưng ai có thể xác định vị quý nhân kia không dùng những phương pháp cực đoan tàn khốc hơn? Có câu vừa vào cửa cung lòng như sắt...

Hạ Hầu nhìn thuộc hạ tỉnh tội trước người, nghĩ đối phương mấy năm nay trung thành, nghĩ đối phương mấy năm nay cùng mình ở giữa hai bờ con sông chảy xiết không ngừng gian khổ đưa đò, sắc mặt hơi mềm đi, trầm giọng nói:

- Có điều ngươi nói đúng, chuyện trong thành Trường An phải đi kiểm tra một chút, phái một tên niệm giả trở về.

Dừng một chút, mặt hắn không chút thay đổi bổ sung:

- Cảnh cáo người làm việc, bất kể điều tra ra chuyện gì cũng cấm tự mình quyết định, toàn bộ chứng cứ trình cho quân bộ và phủ Trường An, tra án chung quy là việc cùa triều đình.

Cốc Khê lĩnh mệnh mà đi.

Trong trướng không có một bóng người, Hạ Hầu cởi khôi giáp nặng nề trên người xuống rồi ngồi lên trên giường, trầm mặc nhìn ánh nến mỏng manh sắp bị ánh mặt trời ngoài lều nuốt chủng, bất động giống như một pho tượng.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, một tiếng quát như sấm sét lúc trước trực tiếp đánh chết hai cường giả tu hành, hình ảnh đó là uy mãnh mạnh mẽ như vậy, nào ai biết thân thể của hắn chung quy vẫn có chút tổn thương.

Thân là cường giả võ đạo đỉnh phong của thế gian, thực lực có thể nói là mạnh mẽ vô song, chỉ cần động niệm liền có thể ngưng tụ thiên địa nguyên khí hùng hậu quán thông trong ngoài, niệm lực không thể thương tổn, phi kiếm không thể xuyên phá. Trên thực tế nếu muốn giết hai tên thích khách tu hành đến từ Yến Quốc kia, hắn có thể lựa chọn phương thức đơn giản hơn, phương thức mà không gây thương tổn cho bản thân.

Nhưng hắn là Hạ Hầu đại tướng quân lấy thô bạo máu lạnh dã man trứ danh, trên thế gian có quá nhiều kẻ địch cường đại, hắn phải duy trì hình tượng vô địch trong mắt những kẻ địch ngang hàng mình, cho nên hắn phải lựa chọn thủ đoạn ứng đối kiêu ngạo uy mãnh nhất, vì thế thậm chí không tiếc làm ý niệm của bản thân chịu thương tổn.

Không muốn phiền phức liên tục nhận lấy các trận ám sát cuồn cuộn không dứt, thì phải thể hiện thủ đoạn sấm set đạp nát can đảm của tuyệt đại bộ phận kẻ địch, điều này đại khái cũng là cái bất đắc dĩ của rất nhiều tuyệt thế cường giả.

Rèm trướng nhấc lên, một đầy tớ bưng bát cháo tổ yến táo vàng đại bổ trải qua chế biến tỉ mỉ đi đến, đầy tớ bộ dáng tuấn tú, cái bát sứ trên bàn ăn được tinh chế đẹp đẽ, phong thái phi phàm.

Hạ Hầu đại tướng quân lạnh nhạt cầm bát cháo uống một hơi cạn sạch, phất tay ra hiệu đầy tớ rời khỏi.

Hắn biết chư công thành Trường An đố kị hâm mộ mình kia luôn âm thầm truyền bá Hạ Hầu đại tướng quânn thích đầy tớ tuấn tú, việc giường chiếu có sở thích khác loại, hắn chẳng buồn để tâm đến mấy lời đồn đại này, căn bản không tức giận chút nào, bởi vì bất kể là bệ hạ hay những nơi hắn thật sự kiêng kị đều rất rõ ràng một sự thật: Kể từ cái năm đó giết chết tiểu thiếp thương yêu nhất kia, hắn chưa từng thân cận nữ sắc một lần nào nữa, cũng không chịu dùng bất cứ một thị nữ nào hầu hạ bên người nữa.

Năm đó khoảnh khắc hắn giết chết tiểu thiếp, chính là lúc ngự sử công kích như thủy triều, địa vị đại tướng quân bấp bênh, những kẻ tự cho là biết được nội tình kia cho ràng hắn lúc ấy lấy cớ rình coi quân cơ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết tiểu thiếp bản thân cưng chiều nhất là muốn chấn nhiếp vị đại thái giám nào đó phụng chỉ tới quân doanh dò hỏi.

Nhưng chỉ có bản thân Hạ Hầu biết, lúc ấy vị đại thái giám kia phụng chỉ đến dò hỏi căn bản không liên quan với tấu chương của các ngự sử trong triều, chuyện hắn sợ hãi cũng không liên quan tới những ngự sử tay trói gà không chặt kia.

Đó là một mùa hè, đêm rất ngắn ngày rất dài, Hạo Thiên tản ra hào quang không chỉ ấm áp mà còn có phần mãnh liệt. Bức thư chất vất cực kỳ nghiêm khắc từ Tây Lăng Thần Quốc đưich đưa trực tiếp vào trong hoàng cung Trường An, thậm chí nơi không thể biết kia cùng tỏ vẻ nghiêm trọng sâu sắc, mà ở Mân Sơn mờ mịt cách quân doanh không xa lại mơ hồ có thể nhìn thấy vô số đạo kiếm quang.

- Sương nhi, ngày đó nàng không nên múa điệu Thiên Ma Vũ kia.

Hạ Hầu nhìn chằm chằm nước cháo giữa ngón tay dần bị đông lạnh, nghĩ nếu là năm đó, nữ tử dịu dàng mình thương yêu nhất kia khẳng định sẽ phát hiện ra ngay, sau đó cười lấy khăn tay thay mình nhẹ nhàng lau sạch, nhịn không được lắc đầu, sắc mặt vẫn như cũ lặp lại:

- Nàng thật không nên múa điệu múa đó, tuy điệu múa đó và nàng lúc múa... thật sự rất đẹp.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Về 1983

Copyright © 2022 - MTruyện.net