Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Trên thế gian tràn ngập thần huy của Hạo Thiên, Thiên Ma Vũ không nên xuất hiện, đối diện áp lực của Tây Lăng đạo môn nhất là đạo quan kia, có ai có thể bảo vệ ngươi? Bệ hạ, Phu Tử, quan chủ hay là người kia?
- Tiên đế là hoàng đế Đại Đường, hắn chỉ cần miệng vàng khẽ mở một câu, mấy chục vạn thiết kỵ của đế quốc sẽ lập tức tịch quyển thiên hạ, kêu gào đạp nát toàn bộ đạo quan kia, hơn nữa phía sau hắn có thư viện, cho nên hắn có thể không nhìn Hạo Thiên thần huy từ trên trời giáng xuống, nhưng hắn có lý nào chỉ vì một thánh nữ ma tông liền trở mặt với Tây Lăng Thần Quốc?
- Người kia đi tu thiền hai mươi ba năm, chỉ sợ trong lúc đấu chuyển lột xác sớm đã quên nữ đồ đệ ngươi, như vậy còn ai có thể bảo vệ ngươi? Ta sao? Nhưng ta chỉ là tên võ tướng võ dũng, ta không phải Phu Tử cũng không phải quan chủ, ta không có sức mạnh đó... Như vậy ta cũng chỉ đành phải dùng cái chết của ngươi bảo vệ bản thân, bởi vì ta cần phải sống, bởi vì trong sinh mệnh của ta còn có người càng quan trọng hơn chờ được ta bảo vệ.
Nhiều năm sau trong quân doanh nơi biên cảnh đế quốc Đại Đường và Yến Quốc, vị đại tướng quân tóc mai điểm bạc trầm mặc nhớ lại năm đó điệu múa Thiên Ma Vũ mê loạn tam giới kia, trên mặt không có chút cảm xúc.
Chuyện năm đó bắt nguồn từ chưởng giáo Hạo Thiên Đạo Môn của Tây Lăng Thần Quốc gửi tới đô thành Trường An một phong thư. Trong phong thư đó, chưởng giáo Hạo Thiên Đạo Môn thay đổi thái độ ôn hòa tránh mâu thuẫn cùng ngang hàng với hoàng thất đế quốc Đại Đường trong nhiều năm qua, đại biểu cho hàng tỷ tín đồ của Hạo Hiên Đạo Môn biểu đạt phẫn nộ vô cùng đối với hoàng thất Đại Đường, ngôn từ nghiêm khắc chỉ trích một vị đại tướng quân Đại Đường nào đó cùng dư nghiệt ma tông cấu kết, yêu cầu hoàng thất Đại Đường phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Cùng với lá thư đó, ba vị đại thần quan địa vị cao thượng xưa nay cực ít rời khỏi Tây Lăng Thần Quốc suất lĩnh vô số cường giả cao thủ trong môn vượt biên tây Yến, đi tới Mân Sơn mờ mịt cách biên quân Đại Đường không xa, ý tứ cảnh cáo cực kỳ mãnh liệt, nếu Đại Đường không cho các tín đồ của Hạo Thiên Đạo Môn trong thiên hạ một câu trả lời, như vậy Hạo Thiên Đạo Môn không ngại mạo hiểm trở mặt với đế quốc Đại Đường, tự ra tay phục giết dư nghiệt ma tông kia.
Trận phonng ba kia không có bao nhiêu người biết được, ngay thời điểm hoàng thất Đại Đường bắt đầu phẫn nộ nhưng chưa kịp phản ứng gì thì vụ việc đã vì Hạ Hầu đại tướng quân tàn nhẫn giết chết nữ tử xinh đẹp kia mà chấm dứt, Hạo Thiên Đạo Môn rất hài lòng câu trả lời phía Đại Đường đưa ra, mà đế quốc Đại Đường cùng bởi vì nữ tử đó chết mà tránh khỏi phải khai chiến với toàn thiên hạ một lần nữa.
Người Đại Đường tuyệt nhiên không hề sợ phải khai chiến với toàn thiên hạ, nhưng sẽ chẳng có ai đồng ý vì một thánh nữ ma tông mà quăng đầu nhiệt huyết cả, cho nên rất ít người biết được thực hư chuyện này, Đại Đường hoàng đế bệ hạ mấy năm nay rộng lượng có thừa đối với Hạ Hầu đại tướng quân, phải chăng là để an ủi nỗi đau cụt tay của hắn năm đó?
Suy đoán này cũng không hẳn là phù hợp với sự thật, chẳng qua chân tướng lịch sử luôn giấu trong vũng lầy, muốn nhìn rõ thì sẽ phải chịu đựng lắm hôi nhiều thối nên chẳng ai muốn moi móc ra cả.
Thoáng cái đã qua nhiều năm, đến mùa thu Thiên Khải năm thứ mười ba của Đại Đường, thánh nữ ma tông Mộ Dung Lâm Sương đã biến thành hồi ức mơ hồ trong cái tòa thành kia, mà cũng trong mùa thu này lại có một phong thư từ Hạo Thiên chưởng giáo tự tay viết gửi từ Tây Lăng Thần Quốc đến đô thành Trường An của Đại Đường.
- Lá thư năm đó ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe nói phụ hoàng khi ấy cực kỳ phẫn nộ, xé tan lá thư đó thành mảnh vụt tán loạn khắp cung, sau đó một mặt bảo Thôi công công đi biên cảnh Yến Quốc hỏi Hạ Hầu có thật là có chuyện đó hay không, mặt khác lại âm thầm lệnh trấn quốc đại tướng Hứa Thế triệu tập binh mã, chuẩn bị một khi trở mặt liền cường công Tây Lăng Thần Quốc.
Đại Đường thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn nhìn bức thư trong tay, cười khổ lắc đầu, nếp nhăn khóe mắt chợt hiện liền giấu đi, có chút căm tức nói:
- Nhừng lão đạo sĩ đó rốt cuộc là muốn làm cái gì? Bây giờ lại mời ta chuyển phong thư này cho hoàng huynh, tuy nói ngôn từ coi như bình thản, nhưng Nhan Túc Khanh chết chung quy là nội chính của đế quốc, cho dù hắn từng là đệ từ Tây Lăng ngươi thì nào có đạo lý gửi thư tới hỏi, hoàng huynh há có thể không nổi giận sao?
Một tên quản sự vương phủ quy củ đứng phía sau hắn, cười nói:
- Ai cùng biết bệ hạ không muốn gặp những đạo sĩ Tây Lăng đó, Hạo Thiên chưởng giáo cùng là người chí tôn chí quý trên đời, hắn đại khái là không muốn gửi thẳng thư khiếu nại để bị bệ hạ trực tiếp xé nát cho nên mới mời điện hạ ngài chuyển giao.
Vừa dứt lời, quản sự liền đó ca tụng:
- Mà khắp thiên hạ này, người có tư cách truyền lời giữa bệ hạ và Hạo Thiên chưởng giáo, thật đúng là chỉ có điện hạ ngài thôi.
- Hừ, bổn vương chẳng lẽ lại đi làm tên đưa thư?
Lý Phái Ngôn cười lạnh nói:
- Nhớ năm Thiên Khải thứ nhất, hoàng huynh vừa mới lên ngôi tuần tra đại trạch phía nam, bảo ta ở lại đô thành Trường An giám quốc, bổn vương lúc ấy tuổi trẻ non dại tin tưởng lũ thần côn Tây Lăng đó đầu độc, kết quả sau đó hoàng huynh nổi giận thật ác, nhiều năm trôi qua mới hòa hoãn.
Người đời đều biết hoàng thất Đại Đường và Tây Lăng Thần Điện một thế tục một tôn giáo không ưa gì nhau, có mỗi vị thân vương điện hạ này là dị số, không chỉ giao hảo với Nam Môn Hạo Thiên Đạo trong đế quốc Đại Đường mà còn rảnh rỗi thư tín trao đổi với Tây Lăng Thần Điện, mối quan hệ này của hai bên bắt nguồn từ lần hợp tác nào đó năm Thiên Khải thứ nhất.
Quân sự nhìn thân vương điện hạ khẽ nhíu mày, thầm nghĩ mình hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy vẫn không rõ điện hạ mạo hiểm chuyện bệ hạ không vui mà giao hảo với Tây Lăng rốt cuộc là vì sao, hắn chưa bao giờ dám hỏi về điểm này, chẳng qua nhìn điện hạ cầm thư Hạo Thiên chưởng giáo tự tay viết sững người ra, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn động tĩnh ngoài cửa sổ, cố lấy dũng khí thấp giọng nói:
- Điện hạ, ngoài có cường viện trong tự yên...
Lý Phái Ngôn nghe vậy hơi ngẩn ra, chợt như cười mà không cười đánh giá quản sự đi theo mình từ nhỏ này, chợt vỗ vỗ vai hắn, ôn tồn nói:
- Quả nhiên không hổ người ở lâu trong phủ, có thể nhìn thấu tâm ý của bổn vương.
Đợi sau khi quản sự kia rời khỏi, nét cười trên mặt Lý Phái Ngôn chợt tắt, khẽ gõ chuông đồng bên cạnh bàn gọi một tên thị vệ, trầm tư một lát lạnh giọng nói:
- Đại quản sự có vấn đề, thông báo trong cung xuất động thị vệ ngầm theo dõi hắn...
- Không, trực tiếp giết!
Lý Phái Ngôn trầm giọng nói:
- Lại dám khiêu khích quan hệ giữa bổn vương với hoàng huynh, người như thế không thể giữ lại. Sau đó ngươi thông báo quân bộ, bảo bọn họ tra xem năm đó ta rời cung mở phủ, đại quản sự thông qua phương pháp nào vào vương phủ, trọng điểm tra xem hắn với Tây Lăng có quan hệ hay không.
Bố trí xong việc này, thân vương điện hạ một mình ở trong thư phòng rất lâu, hắn ngồi bên bàn nhớ lại chuyện phát sinh năm ấy, lông mày rậm thẳng táp như kiếm chậm rãi nhướng lên. Về hai vụ án phủ Tuyên Uy tướng quân và biên cảnh Yến Quốc diệt thôn, hắn không cho rằng mình đã làm sai, bởi vì hắn kiên trì cho rằng mình làm những chuyện đó đều là suy nghĩ cho Đại Đường.
Đại Đường nay thiết kỵ danh tướng vô số, lại có thư viện và Phu Tử, cho dù là Tây Lăng Thần Quốc cũng không dám lộ chút địch ý, nhưng Đại Đường muốn thiên thu muôn đời truyền thừa xuống, chẳng may mấy đời sau quốc lực suy yếu thì sao? Phu Tử sẽ có ngày phải rời khỏi thế giới này, đến lúc đó lại như thế nào? Nếu bảy quyển thiên thư kia trong quan tỏ rõ ứng nghiệm lại ra sao? Vì cùng Hạo Thiên Đạo Môn các tín đồ trải rộng thiên hạ gắn bó quan hệ tốt đẹp, chết một số người không quan trọng có sao chứ?
Chỉ cần không liên quan tới căn cơ của Đại Đường, hắn căn bản chẳng buồn để ý những người vô tội chết đi.
Hắn tin tưởng hoàng huynh cũng sẽ không để ý.
----------oOo----------