Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đáng tiếc chỉ có năm chữ, cảm giác như luôn thấy thiêu thiếu.
Hoàng đế bệ hạ nắm tay thê tử, cảm khái nói, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối:
- Hơn nữa người khác không dám nói trước mặt trẫm, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao, nếu nói về trình độ thưởng thức phân tích... Trẫm vẫn có, nhưng nói về công phu vẽ phỏng thì thực sự có chút bực mình thật.
- Đêm qua ta dùng phương pháp song câu thử một chút, phát hiện cũng không thể viết ra thần vận của năm chữ đó.
Hoàng hậu ra chủ ý cười nói:
- Nếu bệ hạ thực thích, tại sao không để các vị đại thần giỏi thư đạo trong triều thử xem.
Hoàng đế vỗ vỗ bàn tay nàng, thoải mái cười to mấy tiếng, lắc đầu nói:
- Nhìn tới nhìn lui, ngươi vẫn là người hiểu rõ tâm ý trẫm nhất, sau khi bãi triều ta đã mạnh mẽ giữ mấy lão già kia lại, bây giờ đang nhốt hắn ở thư phòng mô phỏng. Trẫm nói bọn hắn, bất kể cháu gái nhỏ trong nhà tròn một tuổi hay là nàng dâu đã gả, nếu không thể nghĩ ra năm chữ trống phía trước, trẫm sẽ không cam lòng thả bọn hắn đi.
Vì năm chữ "hoa nở nơi thiên đường", trong hoàng cung đế quốc Đại Đường đã xảy ra rất nhiều chuyện tình bất đắc dĩ, nhưng mà bất kể thiên tử có yêu thể chữ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là chút giải trí nhàn rỗi nhỏ, để tránh những lời lải nhải từ đám ngự sử, hoàng đế bệ hạ không sử dụng tổ chức nội bộ của triều đình mà chỉ phái một ít người trong cung lặng lẽ tìm kiếm ở thành Trường An, lại dặn một ít thần tử thân hậu, lệnh bọn họ giúp đỡ hỏi thăm ở dân gian.
Mấy tháng thời gian trôi qua, toàn bộ cửa hàng thư họa nổi tiếng nhất trong thành Trường An đều đã tìm qua, cũng lặng lẽ triệu những đại thư pháp gia nổi danh nhất của Đại Đường vào cung hỏi nhưng vẫn chưa tìm được thư gia thần bí kia, thậm chí vô số môn sinh được hưởng tiếng tăm vang lừng của các đại thư pháp gia ngay cả phong thái văn chương cũng xem không rõ.
Nguyên nhân chính tạo thành cục diện hiện nay, chính là du xu hướng tâm lý tư duy gắn mác.
Từ hoàng đế Đại Đường đến những lão thần trong triều bị lừa vào ngự thư phòng viết mô phỏng cho đến những nhà thư pháp nổi tiếng trong dân gian, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bức thư cuốn đó liền rung động mà tán thưởng liên tục cách dùng bút uyển chuyển lão luyện, kết cấu phẳng phiu thẳng đứng khoan bác, thế mực tư mị mà khí phách kiêu ngạo, thần vật linh động phóng khoáng. Theo quan điểm bọn họ, nhà thư pháp thần bí này chắc chắn là vị đại gia lánh đời, mấy chục năm đắm chìm vào thư đạo, mà nhân vật có thể có bản lĩnh mực quyển thần diệu cỡ này, dẫu ở ẩn trong nhân gian thì cũng nhất định là trong những hiệu sách thế gia có truyền thừa mấy trăm năm, trầm mặc mà tu hành, không có khả năng bày sạp bán chữ trên đường cái.
Chính vì có cách nghĩ theo ấn tượng đầu tiên này cho nên không ai muốn hỏi đến những thư sinh nghèo kiết hủ lậu bán chữ ở hương phường kia, cũng chẳng ai nghĩ tới chuyện đi ngõ hẹp bình dân hỏi thăm... có tiệm thư họa nào mới mở hay không, tự nhiên không có ai liên hệ bức chữ khơi ra sóng gió trong ngự thư phòng với Lão Bút Trai yên lặng vô danh ở ngõ bốn mươi bảy cả.
Vào ngày nào đó, một vài vị khách phương xa đến từ Đại Hà Quốc, sau khi tham quan hết hoàng cung Trường An từ xa, vượt qua phố ngắn đi tới ngõ bốn mươi bảy ở đông thành, tùy ý bước thong thả vào cửa tiệm thư họa trông cực kỳ bình thường kia.
Bọn họ chắp tay sau lưng, nhìn thư quyển tầm thường treo trên tường, nhịn không được lắc đầu nhíu mày, khi nhìn thấy bức phòng chính nào đó, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, tán thưởng nói:
- Trường An Đại Đường quả nhiên ngọa hổ tàng long, một hiệu sách nho nhỏ ngẫu nhiên ven đường, vậy mà có thể cất giấu một bức mực quyển không tệ thế này... Tiểu cô nương, ông chủ nhà ngươi có nhà hay không?
Tang Tang đang bưng bát mì gà thơm ngào ngạt mà ăn ngon lành, nghe có ai đó gọi nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đen lên, mỉm cười trả lời:
- Ông chủ không có nhà, nếu ngài muốn hỏi giá cả, bức phòng chính này có giá ba ngàn vàng, chắc giá đấy.
Một bức phòng chính bình thường giá trị ba ngàn vàng, lại còn cố ý giải thích chắc giá, đây là tác phong gì? Đây là tác phong của thư thánh Vương tiên sinh Đại Hà Quốc ở thời hoàng kim lưu lại mặc quyển! Mấy du khách đến từ Đại Hà Quốc nghe vậy thì ngẩn ra, xong tức quá mà cười, căn bản lười nói bất cứ điều gì thêm nữa, ném lại một câu, phẩy tay áo bỏ đi.
- Mọi người đều nói người Trường An hào phòng nhiệt tình hiếu khách... Ta thấy người Trường An này là nghèo đến phát điên rồi!
Theo người nào đó cùng tiểu thị nữ nào đó, ngân phiếu bên hông càng ngày càng nhiều, mặc quyển của người nào đó bán cũng càng ngày càng đắt, thẳng đến khi đắt đến mức không có đạo lý nữa, mấy ngày nay trong Lão Bút Trai thường xuyên có thể nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ không nói lên lời của nhiều khách nhân, cũng thường xuyên có thể nghe được những tiếng lên án mạnh mẽ của họ trước khi rời đi.
Tang Tang đối với hình ảnh này đã sớm quen thuộc rồi, thậm chí có chút chết lặng đấy, cúi đầu tiếp tục ăn mì gà, bây giờ nàng rốt cuộc cũng nhận ra rằng, mặc dù một bát mì gà có thể mua sáu bát mì chua cay, nhưng canh gà nổi váng mỡ thực sự rất thơm.
Ninh Khuyết đang vuốt vuốt hai quả cầu bạc bóng loáng được đúc ra từ nén bạc trong tay, từ sau nhà chui ra, giống như tên nhị thế tổ dựa nghiêng vẹo trước cửa tiệm, nhìn bóng lưng những khách nhân đằng xa trong ngõ, hoàn toàn không có tố chất tự giác của người dân Trường An, cười nhạo nói:
- Mua không nổi thì đừng hỏi giá nha, Tang Tang... Đóng cửa, bắc bếp!
Xuân đi thu tới đông chí, hiện tại đã là cuối đông năm Thiên Khải thứ mười ba rồi, chủ tớ hai người Ninh Khuyết và Tang Tang đến Trường An sắp gần một năm.
Mấy ngày nay hắn học tập trong thư viện bị đám đồng học cố ý lãng quên, do đó rất thanh tĩnh, càng có nhiều thời gian tu hành và nói chuyện phiếm với Trần Bì Bì. Tang Tang mỗi ngày ở trong ngõ bốn mươi bảy trông coi cửa hàng có sinh ý càng ngày càng kém, đôi khi sẽ đáp ứng lời mời của Lý Ngư đến phủ công chúa ngồi chơi một lúc, hai người trở nên quen thuộc hơn rất nhiều. Đối với tình nghĩa thân thiết giữa công chúa điện hạ và tiểu thị nữ, Ninh Khuyết cũng chưa hiểu vì sao, cuối cùng chỉ có thể quy kết là có duyên vừa mắt lẫn nhau thôi.
Ăn bữa lẩu ngon toát mồ hôi, thái bốn khay thịt dê xa xỉ tươi mới, ngâm chân một lúc, Ninh Khuyết thoải mái chui vào ổ chăn, nghe tiếng gió vang vi vu ngoài cửa sổ, xoa xoa khuôn mặt có chút lạnh lẽo, căm tức nói:
- Tuyết còn chưa rơi, sao thời tiết đã lạnh như vậy chứ? Thành Trường An chỉ có mùa hè khó chịu? Ai kết luận mà không chịu trách nhiệm thế?
Tang Tang cười cười, cởi áo khoác chui vào đầu kia của ổ chăn, chà xát bàn tay nhỏ bị nước giặt quần áo làm lạnh đỏ, nói:
- Thiếu gia, ngươi phải biết đủ đi, cuộc sống hiện tại của chúng ta so với lúc ở Vị Thành thì tốt hơn rất nhiều rồi.
Đây là một câu nhận xét rất thành khẩn. Hiện nay dưới giường của chủ tớ hai người cất giấu một vạn hai ngân phiếu, mỗi tháng còn được chia một món hoa hồng lớn từ sòng bạc tây thành, dùng lời giấu sâu trong thâm tâm của hai người mà nói, đó là: Ta bây giờ rất không thiếu tiền, quá có tiền, quá con mẹ nó có tiền nha…
Đã có nhiều tiền như vậy, chung quy phải sử dụng để cải thiện sinh hoạt một chút, tuy rằng chủ tớ hai người vẫn có tật tiết kiệm keo kiệt như trước nhưng từ tiết kiệm tới xa xỉ thì lúc nào cũng dễ, mì chua cay đổi thành mì gà nước lèo, cháo dưa muối biến thành chuỗi thịt dê, vài ngày lạnh khắc nghiệt trước đó, bọn họ thậm chí đã xây một cái giường đất bắc trong nhà, nay đốt than bạc, uống trà mới, trong phòng ấm áp như mùa xuân, so sánh với cuộc sống hơn mười năm trước thì cuộc sống hiện tại quả thực là tuyệt vời không giống nhân gian rồi.
Ninh Khuyết oán giận mùa đông thành Trường An lạnh lẽo khô ráo, cũng chỉ nói một chút mà thôi.
Bây giờ rốt cuộc có thể nhìn thấy cái thế giới tu hành huyền diệu kia rồi, có thể bằng vào việc điều tiết niệm lực thúc dục thiên địa nguyên khí di chuyển quả cầu nắm trong tay, có thể tùy tâm sở dục nhấc trang giấy trên bàn lên, được rồi, mặc dù niệm lực có thể phát ra ngoài cơ thể thật sự quá yếu, thiên địa nguyên khí có thể điều khiển thật sự quá mỏng manh cho nên trang giấy so với lông chim còn bay loạn hơn, quả cầu bạc so với động tác của Trần Bì Bì còn chậm chạp hơn, nhưng hắn thật sự không thể tìm thấy bất kỳ chỗ nào không hài lòng cả.
Gió bắc ngoài cửa sổ mạnh dần, một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, chỉ thấy tuyết trắng vô cùng vô tận bao phủ phố lớn ngõ nhỏ cung thành cổng lầu mái hiên của thành Trường An, cây cối bạc trắng yên tĩnh nhìn người đi đường. Ninh Khuyết khoác một kiện áo đứng song song với Tang Tang bên cửa Lão Bút Trai, nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, nghĩ đến những gặp gỡ và nhân sinh trong một năm qua, lại thấy tuyết đã ngắm tới chán ở Vị Thành nhìn ra ý tứ mới.
- Thời gian này thật tốt.
Hắn thỏa mãn tán thưởng.
Tang Tang ở bên cạnh hắn cười cười, gật đầu.
...
Sinh hoạt an tĩnh mà tốt đẹp ở thành Trường An, không có báo thù tanh máu, không có buồn bực đau khổ vô vị không đáng, ở giữa thư viện một người và Lão Bút Trai hai người đi tới đi lui qua ngày, chủ tớ hai người dần dần trưởng thành, sau đó dần dần bị mọi người xung quanh quên lãng, cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện biến mất trong những ngày tốt đẹp này.
Nàng đảm nhiệm may vá, rửa bát đũa, hắn viết thư quyển, đọc thư tịch sao chép từ Cựu Thư Lâu, cùng với nhịp sống lặp đi lặp lại trông đơn điệu đến thế, kim đồng hồ lại bắt đầu quay, thời gian nhẹ nhàng trôi đi, đông chí, năm mới cùng tết hoa đăng náo nhiệt trôi đi, thịt dê trà nóng và mực nước yên lặng trôi đi, đảo mắt liền tới mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn.
Lại một mùa xuân tới, tơ liễu bay đầy trời, dáng người đẫy đà của những nữ tử Trường An bị áo bông da cừu trói buộc suốt một mùa đông, rốt cuộc có cơ hội hít thở không khí rồi, nhìn những cô nương run rẩy trong gió se lạnh của đầu xuân lại muốn hở rộng ngực trắng nõn ra, một đường Ninh Khuyết xốc bức rèm lên, cõi lòng đầy tán thưởng cảm ơn đi đến thư viện.
Gật đầu chào hỏi với Tư Đồ Y Lan ngồi ở bàn đầu, hắn đi tới vị trí bàn cuối cùng của mình, không có đồng học nào hàn huyên cùng hắn, thậm chí chẳng ai buồn liếc hắn một cái, hắn đã sớm chai sạn với sự coi thường lạnh nhạt này rồi, không thèm để ý ngồi xuống lấy giáo án môn lễ ra bắt đầu ôn tập.
Buổi sáng hôm nay có môn lễ, giáo thụ môn lễ của lớp Bính thư viện là giáo sư phó khoa Tào Tri Phong, cũng chính là đại niệm sư cảnh giới Động Huyền của nước Yến vào ngày khai giảng thư viện đã đánh cháu trai của đại tướng quân Sở Trung Thiên thành đầu heo, đối với một vị giáo thụ có tư lịch sâu, danh tiếng lớn, thủ đoạn hung ác cộng thêm rất có thâm ý đối với học sinh Đại Đường như vậy, không có bất kỳ ai dám chậm trễ cả.
Tiếng chuông tĩnh mịch vang lên, giáo sư phó khoa Tào Tri Phong chậm rãi đi tới, khiến các học sinh lớp Bính cảm thấy kỳ quái chính là hôm nay tiên sinh thay đổi bộ dáng nghiêm túc lạnh nhạt ngày xưa, trên khuôn mặt già nua lại ẩn ẩn có nét vui mừng.
Kế tiếp đã xảy ra một việc làm đám học sinh càng bất ngờ hơn.
Giáo sư phó khoa Tào Tri Phong nhìn đám học sinh dưới bục, trầm ngâm một lát. Ngay lúc đám học sinh cho rằng hắn sẽ buông bộ sách nặng nề kẹp dưới nách xuống, sau đó bắt đầu phê bình theo lệ cũ thì chỉ thấy hắn ho nhẹ hai tiếng, vươn năm ngón tay phải búng vài cái ở không trung, sau đó nghiêm túc nói:
- Hôm nay thiên địa nguyên khí có biến, không thích hợp lên lớp, tan học.
Nói xong câu đó, giáo sư phó khoa Tào Tri Phong không chút do dự xoay người rời thư xá, lưu lại cả phòng học sinh khiếp sợ há hốc miệng không nói nên lời, và sau đó đột nhiên bộc phát ra tiếng nghị luận vang trời.
- Chuyện gì thế này? Giáo thụ hắn... Hắn làm sao thế?
- Giáo thụ có phải bị bệnh rồi hay không?
- Mắc bệnh thì xin thư viện nghỉ ốm đi, sao có thể chơi chiêu này chứ? Cái gì gọi là thiên địa nguyên khí có biến? Thiên địa nguyên khí thời thời khắc khắc đều biến hóa cả, có phải hôm nay mới đột nhiên bắt đầu biến hóa đâu!
- Con mẹ nó, chiêu này thực ác, chẳng... chẳng lẽ về sau chúng ta không muốn đi học có thể sử dụng chiêu này ư?
Chử Do Hiền nhẹ nhàng huých vào bả vai Ninh Khuyết, kinh ngạc nói:
- Lão Tào hôm nay bị điên cái gì thế?
- Ta nào biết.
Ninh Khuyết cũng cực kỳ khó hiểu, chẳng qua đối với hắn mà nói thì không thể lên lớp càng tốt, có thể dùng nhiều thời gian đến Cựu Thư Lâu hơn, nhìn giáo án môn lễ vừa mới mở ra trên bàn, nghĩ thầm sớm biết như thế đêm qua mình cần gì phải tốn sức sửa sang lại đây? Lắc đầu bắt đầu thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, không biết ai phía trước thư xá nói:
- Vừa rồi các ngươi không phát hiện nét vui mừng không giấu được trên mặt Tào giáo thụ à? Đó là bởi vì hôm nay có một vị đại nhân vật tới thành Trường An đấy, giáo thụ tiên sinh vội vã rời khỏi đến thành nghênh đón rồi, cho nên mới lấy đại một cái cớ nhàm chán như vậy đấy.
- Đại nhân vật nào có thể làm lão Tào kích động như vậy? Ta nhớ rõ lần ngày đông chí trước đó, lễ bộ thượng thư tới ban bạc an ủi cho nhóm giáo thụ, ba trăm lượng bạc đó! Thượng thư đại nhân ơi! Khuôn mặt lão Tào vẫn ủ rũ như hoàng đế nước Yến đã chết vậy.
- Nước thua, người khó tránh khỏi có chút oán hận, căm ghét, ngươi nói như thế có vẻ hơi quá rồi.
Học sinh phía trước cười nói:
- Về phần vị đại nhân vật hôm nay là ai, tại sao có thể làm Tào giáo thụ kích động như thế, kỳ thật có quan hệ cùng những việc này. Tào giáo thụ tuy là giáo thụ có thâm niên ở thư viện, nhưng các ngươi cũng đừng quên hắn ban đầu là người Yến.
- Thế thì sao?
- Hôm nay, vị đại nhân vật tới thành Trường An kia là Long Khánh hoàng tử của nước Yến, sao Tào giáo thụ có thể không kích động chứ?
- Lời này nói ra ai tin? Nếu lòng mang cố quốc, nghĩ tới việc được nhìn thấy hoàng tộc cố quốc liền kích động thất thố, vậy thì sao Yến thái tử luôn làm khách trong thành Trường An kia, nào thấy lão Tào mỗi ngày vào thành thỉnh an đâu?
- Đúng là đồ không có kiến thức.
Chử Do Hiền nghe cuộc tranh luận phía trước, bước đến bên cạnh Ninh Khuyết, thấp giọng trào phúng:
- Yến thái tử chỉ là con tin, há có thể so sánh với Long Khánh hoàng tử chứ. Đối với người Yến bị Đại Đường ta áp chế mấy trăm năm, bọn hắn sớm đã coi Long Khánh hoàng tử là hi vọng phục hưng cuối cùng rồi, lão Tào biết hắn đến thì cớ gì không kích động thất thố cho được?
- Long Khánh hoàng tử?
Ninh Khuyết tò mò hỏi:
- Là huynh đệ của Yến thái tử à?
- Đệ đệ ruột.
Ninh Khuyết nhíu mày nói:
- Vậy tại sao người Yến lại đặt hi vọng phục hưng nước Yến vào vị... Long Khánh hoàng tử này? Cho dù sau này Yến hoàng qua đời, người kế vị phải là Yến thái tử mới đúng.
- Vấn đề chính là chỗ này, theo ta biết được, hiện tại tuyệt đại bộ phận mọi người trong nước Yến đều không tán đồng chuyện Yến thái tử kế vị, mà cho là nên do Long Khánh hoàng tử kế vị... Rất nhiều người đều cho rằng Long Khánh hoàng tử chính là một bất thế xuất thiên tài.
Nghe được năm chữ "bất thế xuất thiên tài", chân mày Ninh Khuyết nhíu lại liền dãn ra, vừa thu dọn sách vở vừa cười nói:
- Đây là thiên tài, kia cũng là thiên tài, ta đến thành Trường An chưa tròn một năm mà thật đã chán nghe hai chữ này rồi. Nếu thiên tài thật sự không xuất hiện ở nhân gian, mấy dạo này xuất hiện hơi nhiều rồi đó.
- Ôi nha…
Chử Do Hiền trêu ghẹo nói:
- Ngày thường thấy ngươi trầm mặc bình tĩnh, còn tưởng ngươi không thèm để ý tới chuyện ngày đó chứ, cũng không quan tâm đến thái độ của các đồng học đối với ngươi, không ngờ ngươi vẫn nhớ, vẫn coi thường loại thiên tài Tạ Thừa Vận kia ha. Có điều ngươi phải biết, Long Khánh hoàng tử cũng không phải Tạ Thừa Vận.
Ninh Khuyết dừng tay quay đầu nhìn hắn, chờ đoạn tiếp theo.
- Long Khánh hoàng tử, chính là thiên tài chân chính đấy.
Chử Do Hiền nghiêm túc nói.
- Ngươi đây mới thực là nói lời vô nghĩa.
Ninh Khuyết tức giận nói, sau đó nghe thấy tiếng nghị luận từ phía trước, hơi ngẩn ra.
Bốn chữ "Long Khánh hoàng tử này" khơi ra một đống tiếng kinh hô khiếp sợ tràn đầy ý tán thưởng ở trong thư xá, sau đó lại tới một hồi nghị luận khác, rất ít ai lại giống như Ninh Khuyết ở biên tái lâu quá nên không biết tới cái tên này, chẳng qua vẫn có vài người nảy sinh nghi vấn giống hắn, Long Khánh hoàng tử rốt cuộc là một nhân vật thế nào mà có thể khiến người Yến đặt hi vọng phục hưng đất nước lên người hắn, mà có thể khiến cho người như giáo thụ Tào Tri Phong kích động thất thố thành như thế kia?
- Mặc dù hắn là hoàng tử nước Yến, nhưng sau khi huynh trưởng bị đưa đến thành Trường An làm con tin, hắn liền được hoàng thất nước Yến đưa đi du lịch học tập ở các quốc gia trong thiên hạ, sống ở các Nguyệt Luân Quốc, Đại Hà và Nam Tấn trong mấy tháng, sau đó lại tiến vào Thiên Dụ Viện của Hạo Thiên Đạo Môn Tây Lăng Thần Quốc học tập, vào trường năm đầu tiên đã trở thành cái tên đứng đầu rồi.
Nếu nói thư viện lâu đời sung túc nổi danh nhất thiên hạ, địa vị tối cao được tôn sùng nhất, không hề nghi ngờ chính là thư viện phía nam thành Trường An nơi này đây. Trừ nó ra, các quốc gia khác cũng có thư viện nổi tiếng của riêng mình, Thiên Dụ Viện của Tây Lăng Thần Quốc do nhóm thần quan trong thần điện tự mình dạy học, có thể nói là ưu tú hạng nhất, đứng đâu ở nơi này chứng tỏ hắn tự nhiên bất phàm, nhưng chỉ thế thôi cũng chưa nói rõ được gì nhiều, ít nhất không thể khiến những đám học sinh kiêu ngạo trong thư viện này kinh sợ được.
- Long Khánh hoàng tử vào Thiên Dụ Viện năm thứ ba liền đi khắp nơi truyền giáo cùng lão sư, mùa thu năm ấy ở Lạn Kha Tự tại Ngõa Sơn, giáo thụ Thiên Dụ Viện tranh luận không địch lại được đại đức phật tông mà thối lui, Long Khánh hoàng tử mỉm cười đứng dậy bước về phía trước biện luận ba ngày ba đêm với bảy đệ tử của phật tông, thắng bảy trận liên tiếp, thậm chí còn làm đại đệ tử Lạn Kha Tự hộc máu ngã xuống đất, cuối cùng khiến trưởng lão ẩn cư ở Lạn Kha Tự mở lời, hắn mới mỉm cười mà câm miệng, cầm hoa quy tịch. Trưởng lão Lạn Kha Tự tán thưởng học thức uyên bác của hắn, tài hùng biện vô song, nếu có thể gia nhập cửa phật, trong vòng mười năm là tất sẽ luân chuyển diệu nghĩa, có thể được nơi không thể biết tiếp đón.
- Tây Lăng Thần Điện làm sao có thể cho phật tông cướp đi đệ tử đắc ý của mình chứ? Long Khánh hoàng tử vào Thiên Dụ Viện năm thứ tư, Hạo Thiên chưởng giáo có địa vị tôn quý lại hạ mình thu hắn làm đệ tử thân truyền, thậm chí cho hắn học tập xử lý công việc của Tài Quyết Ti trong thần điện đấy... Nghe nói hiện nay Long Khánh hoàng tử chỉ thiếu một chút nữa thôi là bước vào cảnh giới Tri Mệnh rồi, được Hạo Thiên Đạo Môn coi trọng, đã là nhân vật số hai của Tài Quyết, chuyên trấn thủ tà ma ngoại đạo, quyền hành rất nặng.
- Nhân vật số hai của Tài Quyết Ti trong thần điện à?
Có học sinh hít một ngụm lạnh nói:
- Đại nhân vật cỡ này ở Đại Đường ta cũng chẳng dám làm loạn, nhưng nếu đến các nước như Nam Tấn Đại Hà, dù là đế vương e rằng cũng chẳng có ý ngỗ nghịch ấy chứ, vậy tại sao hắn lại tới Đại Đường, tới Trường An hả?
- Bởi vì Long Khánh hoàng tử... muốn vào thư viện tiến tu.
- Vào thư viện? Chẳng lẽ loại đại nhân vật này sẽ là đồng học với chúng ta sao?
- Ngươi nghĩ đẹp quá, nhân vật đã học tập nhiều năm ở Thiên Dụ Viện này, nay lại là nhân vật quan trọng của Tây Lăng Thần Điện sao có thể học cùng ta với ngươi chứ, mục đích hắn vào thư viện đương nhiên là vào tầng hai rồi.
- Lần này hắn đến thành Trường An, ngoại từ tiến vào tầng hai tiếp tục tiến tu, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là thay huynh trưởng Yến thái tử của hắn làm con tin, nay tuổi tác Yến hoàng đã cao, thân thể suy yếu, không ai biết lúc nào sẽ rời khỏi nhân thế, hoàng đế bệ hạ ta coi trọng hiếu đạo, đồng ý cho Yến thái tử về nước hầu hạ người thân, nhưng yêu cầu nước Yến nhất định phải đưa một vị hoàng tộc có đủ phân lượng tới thay thế, nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ Long Khánh hoàng tử thì còn người nào có đủ tư cách nữa?
- Tây Lăng Thần Điện đã bồi dưỡng Long Khánh hoàng tử nhiều năm rồi, hơn nữa sự thật chứng minh người này quả thực cực kỳ xuất chúng, người nước Yến coi trọng kỳ tài, càng coi trọng quan hệ thân thiết với Tây Lăng Thần Điện, coi hắn thành hi vọng phục hưng nước Yến, ở trong mắt bọn họ, vị hoàng tử này chỉ sợ còn quan trọng hơn vị thái tử con tin trong thành Trường An nhiều. Cho nên ta thật không hiểu vì sao người Yến lại có thể đáp ứng yêu cầu của Đại Đường ta.
Qua giới thiệu và bổ sung lẫn nhau của hơn mười tên học sinh xuất thân danh môn, trong đầu chư vị học sinh thư viện dần dần có một hình ảnh rõ ràng rồi: đệ tử hoàng tộc chính trực thành xuân, là người tu hành còn trẻ tuổi đã gần vào Tri Mệnh, thân gánh hi vọng phục hưng của người Yến, là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của Tây Lăng Thần Điện, nhân vật như thế mà không phải thiên tài thì còn có thể là ai?
Từ xa nghĩ đến phong thái của Long Khánh hoàng tử, trong lòng đám người trẻ tuổi kiêu ngạo cùng lứa trong thư xá không khỏi sinh ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, có chút hâm mộ ghen tị bội phục lại mơ hồ có chút ít không cam lòng, phần không cam lòng này đặt trước lịch sử cùng tên tuổi sặc sỡ lóa mắt của đối phương thì thật sự là không có chút lực lượng nào cả.
Trong thư xá nhất thời trở nên an tĩnh khó hiểu, Chử Do Hiền cười nhìn đám học sinh, bổ thêm một đao, nói:
- Các ngươi đã quên nói chuyện nổi tiếng nhất của Long Khánh hoàng tử rồi… Phải biết rằng vị hoàng tử này lớn lên cực kỳ anh tuấn, thậm chí có người dùng từ xinh đẹp không gì sánh được để hình dung về hắn, hơn nữa có một bụng thi thơ, khí chất hoa mỹ, năm đó khi vẫn còn là thiếu niên vừa mới đặt chân tới Nguyệt Luân Quốc liền khiến vô số thiếu nữ hoài xuân Nguyệt Luân Quốc quan sát bên đường, nghe nói ngày hôm đó Nguyệt Luân Quốc không biết đã hỏng mất bao nhiêu đôi giày thêu, khiến biết bao vị cô nương gào thét đến mức hỏng cả cổ họng, bao nhiêu đôi mắt khóc đỏ cả lên.
Đây là một giai thoại rất nổi tiếng, học sinh trong thư xá tự nhiên sẽ không phải không biết, chỉ là lúc trước đĩnh đạc mà nói đa số là nam thanh niên, nào lại nguyện ý nhắc tới đoạn này, Chử Do Hiền vừa nói xong, một ít thiếu nữ ngồi ở hàng ghế phía trước ngay lập tức nghĩ về tin đồn này, gương mặt trẻ tuổi thanh thuần đột nhiên sáng lên, ngay cả vị Cao tiểu thư gần đây vẫn luôn có chút buồn cực không vui cũng mở to hai mắt, khóe môi vô thức nhếch lên.
- Ta nói các vị tỷ muội này, lúc này các ngươi nảy lòng hoa si cũng đã muộn rồi.
Chuyện Chử Do Hiền am hiểu nhất chính là chọc một đao rồi lại bổ thêm một đao, cười mờ ám nhìn các thiếu nữ nói:
- Long Khánh hoàng tử sớm đã đính hôn, đối tượng chính là công chúa Lục Thần Già của Nguyệt Luân Quốc, cũng là vị Hoa Si nổi tiếng trong thiên hạ đấy. Năm đó khi Long Khánh hoàng tử học tập phật pháp ở Nguyệt Luân Quốc, cùng công chúa Lục Thần Già vừa gặp đã khuynh tình, sau đó vị công chúa điện hạ này lại ngàn dặm xa xôi đến Thiên Dụ Viện cầu học, chính là vì muốn sớm chiều chung đụng với Long Khánh hoàng tử đấy, các ngươi làm sao có cơ hội nữa đây? Người đời đều biết Lục Thần Già tiếc hoa như si, bản lĩnh Hoa Si cỡ này, các ngươi căn bản không phải là đối thủ.
Các thiếu nữ trong thư xá nghe vậy, nét mặt nhất thời trở nên có chút ấp úng, nhưng lúc này chẳng lẽ các nàng còn có thể cùng người họ Chử này cãi cọ một phen ư? Đành phải ủy khuất mím môi cúi đầu. Tư Đồ Y Lan nhìn thấy vẻ mặt của các bạn nữ, nhịn không được nhíu mày chuyển đề tài khác, hòa hoãn cảm xúc tư xuân của những thiếu nữ nhỏ trong thư xá này.
Hoa Si Lục Thần Già nước Nguyện Luân là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, trừ người này ra, thế gian còn có hai nữ tử có thể đánh đồng với nàng, trong đó có một vị nữ quan môn đệ tử của Thư Thánh Đại Hà Quốc, nghe nói cực kỳ hiền lành yên tĩnh, do thích thư pháp nên được gọi là Thư Si, vị còn lại là nữ đệ tử Tây Lăng Thiên Dụ Viện nào đó có thân phận thần bí, nghe đâu nàng đó lớn lên mềm mại đáng yêu vô song, lại một lòng hướng đạo, trừ tu hành thì bên ngoài không chút tạp niệm, được gọi là Đạo Si.
- Lại nói đều đã biết tên họ xuất xứ của Hoa Si và Thư Si, nhưng vị mỹ nữ Đạo Si kia cực kỳ thần bí đấy, người đời chỉ biết Tây Lăng thần quốc có một vị mỹ nhân như vậy nhưng chẳng ai biết tên họ của nàng là gì, giờ đang ở nơi nào.
Tư Đồ Y Lan nghe đám học sinh tò mò nghị luận, do dự một lát, sau đó nói:
- Quả thật không có nhiều người biết tên họ của vị tiểu mỹ nhân Đạo Si kia, nhưng nghe nói nàng bây giờ là... nhân vật số một của Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện.
----------oOo----------