Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu mỹ nhân Đạo Si trong lời đồn lại là nhân vật số một trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng thần điện saoư? Nghe những lời này, thư xá vốn có chút ồn ào nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, đám học sinh đưa mắt nhìn nhau, thấy khiếp sợ trong mắt đối phương, một cô gái quyến rũ sao có thể là một nhân vật như vậy, lại có thể cứng rắn ở phía trên đè đầu Long Khánh hoàng tử?
- Đừng có không tin, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng nữ tử trời sinh không bằng nam tử sao?
Tư Đồ Y Lan nhìn vẻ mặt của đám đồng học, biết trong đó có một số người không tin, nhịn không được nhíu mày nói:
- Vị mỹ nhân Đạo Si đó rất thần bí, không hay xuất đầu lộ diện, người đời không biết bản lĩnh này cũng thực tự nhiên, chỉ là ta từng nghe nói vị Long Khánh hoàng tử kia mỗi khi nhắc tới người đứng trên mình đó, cũng không có nửa điểm không phục nào.
- Vị mỹ nhân Đạo Si nọ hẳn còn rất trẻ tuổi ha?
Có học sinh thư viện cảm khái nói:
- Tây Lăng Thần Quốc quả nhiên không hổ là nơi quang huy Hạo Thiên quan tâm, lại có thể xuất hiện nhiều thiên tài trẻ tuổi như vậy, chưa đề cập tới vị Đạo Si kia, chỉ đơn giản nói tới vị Long Khánh hoàng tử sau này vào thư viện, Đại Đường ta đi đâu mới có thể tìm được một nhân vật có địa vị ngang hàng với hắn đây?
Kim Vô Thải nghe những lời này, khẽ cau mày, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Một bạn nữ bên cạnh nhìn vẻ mặt của nàng, cười cười nói thay nàng:
- Thư viện chúng ta có Tạ tam công tử nhân vật như thế, có thành tựu nào mà không thể lấy ra đọ sức với Long Khánh hoàng tử một phen?
- Tạ tam công tử đầu thu năm trước mới vào cảnh giới Bất Hoặc, Long Khánh hoàng tử chỉ thiếu chút nữa là có thể Tri Mệnh, nghĩ thế nào cũng là một vị cường giả Động Huyền thượng cảnh, hai người khi ấy hơn kém nhau ít nhất năm cấp độ, thế thì đấu cái gì?
Học sinh kia chẳng thèm nể mặt mũi nữ giới, cười lạnh nói:
- Hơn nữa, cho dù Tạ tam công tử có thể áp chế Long Khánh hoàng tử được vài phần tại phương diện văn số lễ, nhưng các cô đừng quên, hắn là người Nam Tấn, có quan hệ gì với Đại Đường ta chứ?
- Ai nói Đại Đường ta không có nhân tài?
Tư Đồ Y Lan không vui nhíu mày nói:
- Vương Cảnh Lược được người đời xưng là vô địch dưới Tri Mệnh, tuổi tác hắn nhiều lắm thì hơn Long Khánh hoàng tử mấy tuổi thôi, chỉ cần Long Khánh chưa bước được vào Tri Mệnh thì chắc gì đã là đối thủ của hắn chứ đừng nói đến áp chế được thế hệ thanh niên Đại Đường ta.
Học sinh kia nhíu mày nói:
- Vương Cảnh Lược vô địch dưới Tri Mệnh đúng là có tư cách so sánh với vị Long Khánh hoàng tử kia, chỉ là người này hình như đã lâu không xuất hiện rồi, cũng không biết đã đi nơi nào.
Sở Trung Thiên nhìn thoáng qua Tư Đồ Y Lan, thấy nàng không có ý tứ phản đối, cười nói với đám đồng học:
- Nghe nói Vương Cảnh Lược được bệ hạ phái tới chỗ trấn quốc đại tướng quân để hiệu lực rồi, cho dù Long Khánh hoàng tử đến thành Trường An, hắn cũng không có khả năng vi phạm kỷ luật quân đội trở về làm chút gì đó đâu, vì vậy vẫn nên quên người này đi thôi.
Ninh Khuyết vẫn luôn an tĩnh ở phía sau thư xá nghe đám học sinh nghị luận, thấy không ai nhắc lại đề tài vị Long Khánh hoàng tử kia nữa mà cõi lòng đầy cảm khái nói đến vấn đề nhân tài của Đại Đường thì không muốn nghe tiếp nữa, thu dọn đơn giản đồ đạc của mình một chút, chuẩn bị rời thư xá tới Cựu Thư Lâu.
- Cho dù không đề cập tới Vương Cảnh Lược, nhưng Đại Đường ta vẫn còn nhân tài khác đấy.
Đại khái là bởi vì Tạ Thừa Vận trực tiếp bị cho rằng không đủ đẳng cấp đánh đồng với Long Khánh hoàng tử, tâm tình Kim Vô Thải có chút khác thường, nàng đứng dậy, mỉm cười nhìn các đồng học thấp giọng nói:
- Không phải chỉ mỗi người tu đạo mới có thể xưng là nhân tài, quân sư toán học văn chương thơ từ thư pháp, chỉ cần có thể tinh thông xuất chúng thì đều là nhân tài. Ta nghe tổ phụ nói, gần đây trong cung vì một bức thư thiếp mà ồn ào ra động tĩnh rất lớn, bệ hạ yêu chết bức chữ đó, tổ phụ cũng nói, vị thư gia kia có tài năng cao trên thư đạo, nhân vật như vậy chẳng lẽ không được coi là nhân tài của Đại Đường ta ư?
- Chuyện này ta cũng nghe qua rồi.
Công tử thư cục Trần Tử Hiền nhìn thoáng qua Kim Vô Thải, ngập ngừng nói:
- Trong cung có mấy nhóm người tới hỏi phụ thân ta, nhưng thật sự không biết bức chữ đó là do ai viết. Chẳng qua nghe công công trong cung nói, tế tửu đại nhân và mấy vị đại thư pháp gia đều xác nhận vị thư gia thần bí nọ chắc chắn đã ngâm thấm rất nhiều năm trên thư đạo, mới có thể có đẳng cấp kết cấu bút lực đó, cái này... Không được coi là nhân tài thế hệ trẻ tuổi nhỉ?
Kim Vô Thải chỉ muốn vòng qua cái đề tài lúc trước, hiển nhiên sẽ không tiếp nối lời này, cười dịu dàng nhẹ nhàng chuyển qua phương diện khác, hỏi:
- Tháng trước tổ phụ từng viết phỏng bức thư thiếp đó trong ngự thư phòng, nhà ngươi thì sao?
- Nhà ta mở thư cục, nào so được với quý phủ của Vô Thải tiểu thư đây.
Trần Tử Hiền cười trả lời:
- Chỉ là trong cung thúc giục quá gấp, cho nên trong nhà giúp đỡ liên hệ với hai vị đại thư gia vào cung viết phỏng hai quyển thôi.
Đề tài tán dóc của nhóm học sinh trong thư viện xưa nay luôn không nhất định, hôm nay giáo thụ Tào Tri Phong thả mọi người, thời gian nói chuyện phiếm có rất nhiều, đề tài tự nhiên cũng xoay chuyển cực nhanh, lúc trước còn đang thảo luận chuyện Long Khánh hoàng tử và vị mỹ nhân Đạo Si, bây giờ lực chú ý của mọi người đã hoàn toàn bị bức thư thiếp trong truyền thuyết kia hấp dẫn rồi.
Mấy phen nghị luận, đám học sinh mới giật mình phát hiện thì ra tất cả mọi người đều biết chuyện này, bức thư thiếp đó sớm đã trở thành tiêu điểm nghị luận mấy tháng gần đây của thượng tầng thành Trường An.
Một bức thư thiếp không biết người nào viết lại xuất hiện ở ngự thư phòng, khiến bệ hạ yêu thích đến mức không rời tay, trực tiếp ra lệnh cho các vị đại thần, đại thư gia tự tay viết phỏng, nếu ngươi không biết chân tướng chuyện này, không biết trên thư thiếp kia rốt cuộc là viết cái gì, vậy ngươi căn bản không có cách nào tham gia vào những cuộc tán dóc ẩm trà của bộ đường nha môn rồi.
- Bệ hạ thưởng cho tổ phụ một phần bức viết phỏng ngự bút, chỉ tiếc tổ phụ không cho ta xem.
Kim Vô Thải nhỏ giọng nói.
Chuyện thiên tử Đại Đường đam mê thư pháp nhưng bút lực cực kém kỳ thật toàn bộ thành Trường An đều biết, đám học sinh cố nén ý cười, nghĩ thầm tế tửu đại nhân tự nhiên không đành lòng cho người ta xem rồi giễu cợt ngự bút của bệ hạ. Vị Cao tiểu thư xưa nay không thích nhiều lời, lúc này nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Kim Vô Thải, không biết vì sao lại có chút không vui, có phần ngạo ý nói:
- Nhà ta cũng được ban thưởng một phần, đáng tiếc không phải ngự bút, chẳng qua bản đó dùng phương pháp song câu, nghe nói cực kỳ giống nguyên tác.
Phương pháp song câu chính là cách viết mô phỏng, bút lực men theo hai sườn ngoài viền nguyên tác lấy dây nhỏ móc ra, sau đó tản mực lấp ở giữa, thủ đoạn viết phỏng cỡ này sẽ cho ra thành phẩm sát với nguyên tác nhất, vô cùng trân quý, chủ yếu được sử dụng cho việc sao chép kiệt tác truyền lại đời sau.
Nghe xong lời nói của Cao tiểu thư, các học sinh lại kinh hoàng một phen, lập tức tán thưởng bức thư thiếp không biết tên kia quả nhiên rất được bệ hạ yêu thích, lại âm thầm nghị luận có người trong cung, gia môn quả nhiên nhận thánh ân sâu sắc, lại có thể được ban thưởng bức song câu viết phỏng.
Trên có điều tốt, dưới sẽ cực yên, huống chi là thiên tử Đại Đường có đồ tốt, vì thế mấy năm gần đây, trên dưới đế quốc Đại Đường đều cực kỳ yêu thư đạo, địa vị thư gia cực kỳ tôn sùng. Nay trong quý trạch thành Trường An đều biết rõ sự yêu thích của bệ hạ đối với bức thư thiếp nọ, nên cũng khó tránh khỏi phải làm vài phần so sánh với nhau.
Được bệ hạ ban bức viết phỏng liền đắc chí, chưa được bệ hạ ban bức viết phỏng thì sẽ có vài phần lo sợ bất an, còn những người đã được ban, cũng phải so sánh một chút phiên bản như thế nào... Đây thật ra là một bức thư thiếp nho nhỏ, không biết đã thổi nhíu mực nước trong nghiên của bao nhiêu phủ đệ, làm phiền tâm tình bao nhiêu vị quý nhân.
Có học sinh bình dân ngủ đêm ở thư viện, tò mò hỏi Cao tiểu thư, chữ trên thư thiếp kia rốt cuộc là viết cái gì, chữ đó có thần vận cỡ nào, lại có thể khiến bệ hạ hân hoan yêu thích như thế. Cao tiểu thư đã mở miệng, tất nhiên sẽ tiếp tục nói tiếp, hơi hơi mỉm cười, thẳng đến khi khen bức thư thiếp kia chính là trên trời có dưới đất đều không có.
- Xin nhờ xin nhờ.
Ninh Khuyết kẹp mấy quyển sách dưới nách từ phía sau thư xá đi lên, mọi người thấy hắn, theo thói quen thường ngày tức thì lạnh nhạt ngừng nghị luận, chờ đến khi hắn ra khỏi cửa thư xá, đi tới hành lang che mưa mới bắt đầu tiếp tục nghị luận bức thư thiếp kia.
Thư thiếp bệ hạ yêu thích không buông tay, tự nhiên không có ai chỉ thẳng cái không hay của nó, huống hồ bức thư thiếp đó thực sự có chỗ tinh diệu đáng xem, vì thế phàm là các cận thần, thư gia đã xem qua bút tích thực, thuận theo tâm ý của bệ hạ mà liên tục ca ngợi khích lệ thổn thức một phen, những lời nói này của Cao tiểu thư tuy có chút khoa trương, nhưng không có đồng học nào nghi ngờ gì cả.
Kim Vô Thải biết được vì sao lúc trước Cao tiểu thư lại nói mấy lời nọ, mỉm cười cũng không đối chọi với nàng, theo lời nàng, cũng cực kỳ thành khẩn khen ngợi bức thư thiếp ấy một hồi. Đề tài kế tiếp các học sinh nghị luận liền chuyển dời đến phương diện thần bí cũng hấp dẫn người ta nhất —- bức thư thiếp này rốt cuộc là ai viết đây?
- Rốt cuộc là ai viết chứ?
- Đến nay vẫn chưa ai biêt, nghe nói thời điểm mùa xuân năm trước nó đã xuất hiện trong ngự thư phòng rồi, sau đó trong cung đã tìm kiếm hỏi thăm hơn nửa năm, những đại thư gia đều được hỏi qua, chỉ là không có ai thừa nhận cả.
- Các ngươi nói có thể là những thư sinh bán chữ bên hương phường viết nó hay không? Đừng nhìn ta như vậy, trong bụi cỏ nhiều anh hùng hào kiệt, người tài giỏi luôn ở trong rừng núi, ai nói thư sinh bày sạp bán chữ thì không viết ra được tác phẩm xuất sắc tuyệt thế đây?
- Lời này của ngươi thật ra không sai, nhưng nếu là tác phẩm của những tiên sinh bán chữ nghèo khổ đó, vậy hắn lặng lẽ đưa bức thư thiếp nọ vào ngự thư phòng như thế nào? Nếu hắn có biện pháp thông đến trong cung, làm sao đến nỗi nghèo khổ như thế?
- Đây thật là nan đề mà, cũng không biết vì sao vị thư gia kia thủy chung không đứng ra thừa nhận, phải biết rằng được bệ hạ thưởng thức như thế, nay lại gây ra phen song gió này trong triều, chỉ cần hắn chịu hiện thân, chắc chắn sẽ không có ai truy cứu lỗi lầm của hắn nữa, mà ngược lại khẳng định có một hồi phú quý tốt đẹp đang chờ hắn đấy.
Kim Vô Thải khẽ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, trầm ngâm nghĩ kỹ một lát rồi nói:
- Ta thấy vị thư gia kia có khả năng ẩn cư trong tiệm thư họa nhỏ nào đó giữa phố phường Trường An, theo lý trong cung tìm kiếm lâu như vậy, vị thư gia kia trước sau chưa hề hiện thân, vô cùng có khả năng nơi hắn sống không nghe được những tin đồn này, hơn nữa địa phương mà trong cung tìm kiếm khẳng định đều là các cửa hàng thư họa thư cục nổi tiếng ở thành Trường An, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến những nơi ấy.
- Về phần vì sao thư thiếp của vị thư gia đó có thể đi vào ngư thư phòng, thì không biết được rồi.
Nàng ôn hòa cười, nói ra một khả năng:
- Có lẽ là vị đại thần nào đó trong triều luyến tiếc tài năng của thư gia bần hàn kia cho nên lén mang vào cung, cố ý đặt trong ngự thư phòng, chính vì muốn cho bệ hạ thấy? Nhưng nếu thật sự là như thế, vị đại thần kia hiện tại cũng nên nói rõ rồi chứ?
Đám học sinh cảm thấy nàng nói có chút đạo lý, cười đáp:
- Nếu thật sự là tiệm nhỏ trong ngõ hẹp, ngươi ta sau khi tan học có nên đi tìm kiếm lần mò một phen hay không, nếu thật tìm được vị thư gia kia, nói không chừng sẽ được ban thưởng chút gì đó trong cung đấy.
Trần Tử Hiền nhút nhát chen vào một câu:
- Nghe nói... Ninh Khuyết mở một tiệm thư họa ở đông thành.
Đám học sinh nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó đều cười ra tiếng, cảm thấy loại ý tưởng này thật sự hoang đường buồn cười. Có học sinh đến từ Dương Quan quen biết với Chung Đại Tuấn, nhìn bóng người Ninh Khuyết sắp biến mất ở cuối hành lang che mưa, cười nhạo nói:
- Nếu bức thư thiếp trong ngự thư phòng đó là người này viết, vậy ta cam tâm tình nguyện hôn chân thối của hắn!
Tiếng cười bên trong thư xá lại vang lên một lần nữa.
----------oOo----------