Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 14 : Ngoài phủ tướng quân có thiên la
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 14 : Ngoài phủ tướng quân có thiên la

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một số người nào đó là người nào? Ai không tin truyền thuyết Minh Vương chi tử? Ai có thể khiến thái độ của thần điện nhanh chóng thay đổi? Ai có thể khiến Đường quốc nén giận chờ đợi? Ai có thể một lời liền hạ bệ Quang Minh Đại Thần Quan?

Trong đầu Lý Thanh Sơn hiện lên hình ảnh của một tòa quan cũ kỹ nơi núi non yên tĩnh, khiến thân thể hắn chợt cứng đờ. Nhiều năm trước, khi Tây Lăng Thần Điện ban cho hắn chức đại thần quan, hắn đã từng đến tòa quan đó, chỉ một lần duy nhất trong đời, nhưng mãi mãi không thể quên. Nghĩ đến đây, hắn như lại thấy bóng dáng nhỏ gầy mặc áo xanh bên phất phơ bên vách núi, toàn thân chợt lạnh toát.

Quang Minh Đại Thần Quan nói:

- Ta không biết năm đó quan chủ rốt cuộc nghĩ cái gì, ta tôn kính hắn từ tận đáy lòng, nhưng ta vẫn sẽ kiên trì ý tưởng của mình.

Lý Thanh Sơn trầm mặc nhìn khuôn mặt già nua của hắn, lúc này mới hiểu ra rằng năm đó, người đã nhốt Quang Minh Đại Thần Quan chính là đạo nhân áo xanh. Chợt hắn nhớ lại, Quang Minh Đại Thần Quan dù đứng trước mặt đạo nhân áo xanh vẫn kiên trì ý tưởng của mình, không khỏi sinh ra lòng kính nể sâu sắc.

- Vì kiên trì, nên sẽ không từ bỏ.

Hào quang trong ánh mắt Quang Minh Đại Thần Quan yên tĩnh mà thâm thúy, từ từ nói:

- Trong những năm bị giam cầm dưới chân núi Đào Sơn, ta chưa từng dừng việc quan sát thế giới, có lần thậm chí còn thực hiện một cuộc thăm dò.

Lý Thanh Sơn nhíu mày nói:

- Huyết án Yến cảnh?

Quang Minh Đại Thần Quan không trả lời trực tiếp, chỉ lạnh nhạt nói:

- Chỉ tiếc vẫn chưa thể giết chết người đó. Ta nhìn thấy rõ ràng, bóng dáng đêm đen ấy vẫn còn tồn tại trên thế gian, lúc mờ lúc tỏ, khi biến mất khi xuất hiện. Nhưng trong hai năm nay, bóng dáng đó ngày càng rõ rệt, biểu thị rằng người đó ngày càng mạnh mẽ hơn.

Lý Thanh Sơn vẻ mặt ngưng trọng hỏi:

- Đôi mắt ngươi nhìn thấy người nọ rốt cuộc là ai? Hắn ở trong thành Trường An?

Quang Minh Đại Thần Quan trả lời một cách thâm thúy và tối nghĩa:

- Mắt chỉ có thể thấy sự tồn tại của hắn mà không thể thấy hắn thực sự tồn tại. Ngày nào đó ta nhìn thấy hắn xuất hiện ở thành Trường An, nên ta rất lo lắng và muốn đến Trường An.

Tuy nói là lo lắng, nhưng biểu cảm trên mặt lão nhân vẫn bình tĩnh, không có nửa phần cảm giác lo âu.

Lý Thanh Sơn im lặng rất lâu, như thể đang suy nghĩ sâu xa về những lời này. Cuối cùng, hắn chậm rãi nhưng kiên định lắc đầu, nói:

- Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, từ xưa đến nay chưa từng có ai phát hiện ra Minh giới. Phu Tử đã chu du thiên hạ nhiều năm, nghe nói quan chủ cũng đã đi nhiều nơi ở phía nam, có lẽ họ cũng đang tìm Minh giới. Nhiều năm như vậy, ngay cả hai người bọn họ cũng chưa thể phát hiện ra minh giới, vậy Minh giới chắc chắn không thể tồn tại thực sự. Nếu không có Minh giới, tự nhiên không có Minh Vương, và nếu không có Minh Vương, tự nhiên không có Minh Vương chi tử.

Quang Minh Đại Thần Quan nói:

- Đương nhiên là có Minh giới, tự nhiên sẽ có Minh Vương.

Lý Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:

- Vậy Minh giới ở nơi nào?

Quang Minh Đại Thần Quan thần thái yên tĩnh nói:

- Ta không biết.

Lý Thanh Sơn nói:

- Vậy ngươi dựa vào cái gì kết luận có Minh giới?

Quang Minh Đại Thần Quan trả lời:

- Bởi vì có, cho nên có.

Lý Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thấy như mình đã quay lại nhiều năm trước, khi gặp phải vị thái tử điện hạ vô sỉ hơn cả mình, ngoài việc đánh cho đối phương một trận đau đớn, căn bản không có cách nào tiến hành một cuộc đối thoại bình thường.

Quang Minh Đại Thần Quan nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Về việc Minh giới xâm nhập và sự tồn tại của Bất Động Minh Vương, trong quyển chữ Minh có ghi lại. Chỉ là ngàn năm trước, quyển chữ Minh đã bị một vị tổ tiên mang vào hoang nguyên và mất từ đó, không còn ai xem, nên dần dần bị lãng quên, thậm chí biến thành một truyền thuyết hư vô.

Lý Thanh Sơn nhíu mày nói:

- Nhưng ngươi cũng chưa từng đọc qua quyển chữ Minh.

- Ta quả thật chưa từng có cơ duyên thấy tận mắt bút tích của quyển chữ Minh, nhưng ngươi không nên quên, vị tổ tiên kia và ta đều là Quang Minh Đại Thần Quan. Đối với một số ghi chép truyền thừa, chúng ta luôn có cách lưu giữ lại bằng những phương thức khó có thể diễn tả bằng lời.

Lý Thanh Sơn nhìn hắn, lắc đầu thở dài:

- Thần tọa, ngươi có từng nghĩ rằng chỉ vì ảo giác và một truyền thuyết hư vô mà ngươi đã từ bỏ tất cả, trở thành kẻ thù của cả thế gian?

Quang Minh Đại Thần Quan lắc đầu nói:

- Đạo tâm thông minh, những gì ngươi thấy sẽ là những gì ngươi tin tưởng. Chỉ cần ngươi tin tưởng, thì ảo giác thường sẽ trở thành chân thật.

Lý Thanh Sơn im lặng một lúc, bước chân về phía trước, khi giày rơm chạm đất, một luồng khí nhẹ nhàng bắn ra, như viên đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng lan tỏa.

- Một cái liếc mắt có thể thấy toàn bộ thế gian, một cái liếc mắt có thể thấy toàn bộ chân thật, chỉ có Hạo Thiên mới có thể làm được. Ngươi tuy ngồi trên thần tọa, dưới bầu trời, nhưng ngươi là người chứ không phải thần, lại càng không phải trời.

Ánh mắt Quang Minh Đại Thần Quan dừng lại trên chân phải vừa bước ra của hắn, giọng nói lạnh nhạt không chút dao động:

- Vì ta không phải thần, không phải Hạo Thiên, nên ngươi không tin ta?

- Không sai.

Tay phải Lý Thanh Sơn lộ ra ngoài tay áo, thanh tú vô cùng, nắm chặt trong không trung, run nhè nhẹ như đang giữ một con rồng đang giãy dụa, trong khi trường kiếm trong vỏ phía sau hắn ngân lên ông ông, như thân rồng sắp xuất hiện.

- Cho dù ngươi là thần, thành Trường An còn có một tòa Kinh Thần Trận.

Quang Minh Đại Thần Quan lắc đầu nói:

- Kinh Thần Đại Trận chắc hẳn sẽ không quan tâm đến một lão già như ta.

Lý Thanh Sơn tiến thêm một bước, trường kiếm trong vỏ gầm lên sắc bén hơn, tay phải nắm chặt như giữ một con rồng đang giãy dụa.

Hắn nhìn khuôn mặt già nua của Quang Minh Đại Thần Quan, trầm giọng nói:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ đến đây nhìn, cho nên ta đã bảo Nam Môn bố trí một Thiên La Trận xung quanh, muốn thử xem có thể giữ ngươi lại hay không.

- Không thể.

Quang Minh Đại Thần Quan nói:

- Lồng giam của Tài Quyết cũng không vậy được ta, huống chi là Thiên La.

Lý Thanh Sơn nói:

- Thiên La chính là thần trận Hạo Thiên truyền thụ, chẳng lẽ còn kém lồng giam của một mình Tài Quyết thần tọa?

Quang Minh Đại Thần Quan đáp:

- Lồng giam chủ yếu là tâm, Thiên La chủ yếu là thân, tâm thoát vây tự nhiên khó hơn thân thoát vây.

Lý Thanh Sơn trầm mặc một chút, tỏ vẻ đồng tình với phán đoán này, rồi nói:

- Kinh Thần trận sẽ không vì ngươi mà khởi động, nhưng nếu ngươi muốn thoát khỏi vòng vây, chắc chắn phải bộc lộ toàn bộ khí tức cảnh giới, đến lúc đó đại trận tự nhiên sẽ có cách trấn áp ngươi.

Quang Minh Đại Thần Quan bình tĩnh nói:

- Ta ở trong thành Trường An chỉ là một lão đầu bình thường.

Lý Thanh Sơn nói:

- Bởi vì có ta, ngươi không có khả năng mãi ngụy trang thành một lão đầu bình thường.

Quang Minh Đại Thần Quan nhìn Đại Đường quốc sư chậm rãi tiến lại gần, mỉm cười nói:

- Thanh Sơn, ngươi là người có cơ duyên lớn, từ nhỏ đã kết bạn với Đường đế, được tôn sùng trong thế tục, lại được Du Phương trưởng bối đạo nhân trong quan nhìn trúng căn cốt, dễ dàng vào Tri Mệnh nên được sủng ái. Nhưng cũng chính vì ngươi cơ duyên quá tốt, nên cả đời này chưa bao giờ trải qua nỗi sợ lớn giữa sinh tử. Như thế, ngươi làm sao có thể uy hiếp được ta?

Lý Thanh Sơn bị xem nhẹ như thế nhưng không hề tỏ ra giận dữ, chỉ mỉm cười nói:

- Như đã nói trước, nếu ta không phải đối thủ của ngươi, đó cũng là điều đương nhiên. Vì vậy, ta chưa bao giờ trông cậy vào việc chỉ dựa vào một mình mình mà có thể giữ ngươi lại.

Trong hốc mắt sâu thẳm của Quang Minh Đại Thần Quan, màu sắc con ngươi ngày càng tối, dần biến thành một viên bảo thạch đen nhánh. Hắn quan sát từng biến đổi nhỏ nhất của thiên địa nguyên khí trên phố, cảm nhận tiếng hít thở xung quanh ngày càng dày đặc, rồi hờ hững nói:

- Ta đã từng nói, ngươi có cơ duyên quá tốt, quyền thế quá thịnh, kinh nghiệm lại quá ít. Năm đó, khi ngươi mới lên chức quốc sư, Liễu Bạch quyết ý khiêu chiến ngươi, nhưng bị Nhan Sắt ngăn cản. Cả đời ngươi chưa bao giờ đối đầu với cường giả chí cao trên đời, nên ngươi không thể hiểu rằng, đối với những người như ta, số lượng kẻ địch không có ý nghĩa quá lớn, trừ phi số lượng đó đủ lớn để làm mặt đất trần thế sụp đổ.

Vừa dứt lời, lá khô trên phố lại bay múa, mười mấy nỏ thủ xuất hiện ở đầu đường cuối ngõ, trong tay họ là những mũi tên sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cơ bắp căng chặt truyền ra sức mạnh tiềm ẩn. Các cường giả tu hành mặc phục Thiên Xu Xử màu bông cũng dần bao vây lại. Ở một số nhà phường thị xa hơn, các trận sư Đại Đường đang không ngừng rót niệm lực để phát động Thiên La Trận.

Tiếng chân vang lên như sấm, trọng giáp huyền kỵ của Đại Đường đế quốc hoành hành thiên hạ, bắt đầu tập kết với tốc độ cao, trọng lượng cực lớn làm mặt đất con phố rung động dữ dội, như thể có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Lý Thanh Sơn thu hồi ánh mắt từ bức tường loang lổ của sân tướng quân phủ, nhìn Quang Minh Đại Thần Quan vẻ mặt không chút thay đổi, nói:

- Tuy là thần tọa, nhưng thân thể vẫn là người phàm, yếu ớt không chịu nổi một đòn. Hôm nay giết ngươi ở trước tướng quân phủ, coi như là tìm lại chút quang minh muộn màng cho những người vô tội chết oan kia của tướng quân phủ năm đó.

Quang Minh Đại Thần Quan nói:

- Ta chính là quang minh.

Lý Thanh Sơn cười nhạt:

- Không ngờ bị giam cầm mười bốn năm, kẻ cẩn tuân giáo luật như ngươi lại trở nên tự phụ như vậy.

Quang Minh Đại Thần Quan bình tĩnh đáp:

- Ngươi nói có lý, kiêu ngạo trái với giáo luật. Ta nên nói cụ thể hơn một chút, phải nói, Phu Tử đã không có ở Trường An, vậy ta chính là quang minh.

Lý Thanh Sơn trầm mặc không nói gì.

Lấy thế long hổ bước vào con phố, cuộc đối thoại giữa Đại Đường quốc sư và Quang Minh Đại Thần Quan diễn ra bình thản nhưng đầy ẩn ý, giống như một cuộc đấu trà, nơi những ý định sát phạt được giấu kín trong từng cử chỉ nhẹ nhàng. Cuộc trò chuyện này, tuy không phân thắng bại rõ ràng, nhưng có thể nói Quang Minh Đại Thần Quan đã hoàn toàn chiếm ưu thế, nên không cần phải tiếp tục.

Tiếng chốt máy vang lên mạnh mẽ, những mũi tên sắc bén như mưa bắn ra dày đặc, tiếng tên xé rách không khí bén nhọn làm người ta đau tai, từ bốn phương tám hướng bao phủ thân thể Quang Minh Đại Thần Quan, không để lại bất kỳ khe hở nào.

Hầu như cùng lúc, các trận sư Đại Đường ẩn nấp trong phường thị xa xa đã khởi động Thiên La Trận. Trên phố ngoài phủ tướng quân, thiên địa nguyên khí biến đổi kịch liệt, vô số nguyên khí chảy xiết, hóa thành từng khóa nguyên khí khó gỡ, mạnh mẽ khóa chặt toàn bộ không gian xung quanh Quang Minh Đại Thần Quan.

Một tiếng long ngâm trong trẻo vang lên, trường kiếm sau lưng Lý Thanh Sơn chấn động mạnh, bay ra khỏi vỏ như tia chớp, hóa thành một con rồng xanh giữa không trung. Trong chớp mắt, nó vượt qua nửa con phố, từng tiếng rồng gầm vang dội lao thẳng về phía khuôn mặt già nua của Quang Minh Đại Thần Quan.

Đây là cuộc phục kích được Đại Đường đế quốc tính toán đã lâu, bởi vì mục tiêu là Quang Minh Đại Thần Quan khủng bố, cho nên bọn hắn chuẩn bị rất đầy đủ, trừ những công kích cường đại này trên phố, còn có rất nhiều bố trí tiếp sau.

Mà đối phương ứng đối phi thường đơn giản.

Đối mặt với mưa tên đầy trời, Thiên La Trận khóa chặt thiên địa, và phi kiếm hóa thành rồng xanh, trong ánh mắt sâu thẳm của lão nhân tỏa ra một tia sáng thẳng tắp, rồi đến tia thứ hai, thứ ba, hàng nghìn hàng vạn tia sáng, vô số tia sáng.

Quang Minh Đại Thần Quan, tỏa sáng rực rỡ.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Không Biết

Copyright © 2022 - MTruyện.net