Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tầng hai mở ra, lúc tất cả lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên ngươi vươn mình đứng lên, mỉm cười một tiếng nói ta có thể...
Tư Đồ Y Lan nhìn hắn cười lắc đầu, cảm khái nói:
- Hình ảnh rất đẹp, chuyện xưa cũng rất đặc sắc, chỉ là thực đáng tiếc, ngươi với ta giống nhau, đều là những kẻ đáng thương không thể tu hành.
“Ta có thể…” Ninh Khuyết nghĩ nếu mình nói, đại khái thiếu nữ bên lan can này cũng sẽ không tin tưởng, ôn hòa cười xoay đề tài khác, nhìn nơi náo nhiệt đầu kia màn sa, từ từ nói:
- Nếu lần này tầng hai chỉ tuyển một người, vậy ta không rõ, vì sao bọn họ còn cao hứng như vậy nhỉ?
Tư Đồ Y Lan cười nói:
- Bởi vì nhân duyên của Tạ tam công tử tốt hơn ngươi rất nhiều, dù có người đố kị hắn cũng sẽ không thể hiện ra ở trên mặt, mà sẽ giống như Chung Đại Tuấn reo hò cổ vũ vì hắn.
Ninh Khuyết trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nói:
- Có phải các ngươi đã quên mất một người rồi hay không?
Tư Đồ Y Lan ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của hắn, không khỏi khiếp sợ mà chẳng nói lên lời.
Bao gồm cả nàng, đám học sinh thư viện đều đã quên mất vị Long Khánh hoàng tử đến từ nước Yến kia, có thể là bởi vì trong cảm nhận của tất cả học sinh, Long Khánh hoàng tử là đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng thần điện, là thiên tài tu hành tuyệt không phải thế gian có thể xuất hiện, cho nên theo bản năng bọn họ đặt người này tới vị trí càng cao hơn, mà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy hắn so sánh với bản thân, hơn nữa vị kia vừa vào thành Trường An đã chọc thiếu nữ vạn nhà tư xuân, thiên chi kiêu tử vạn nhà bừng bừng, mấy ngày nay vẫn ru rú trong viện ở ngõ Hoa Đào, ngay cả yến hội cung đình cũng viện cớ để không tham gia, thật có thể nói là thu liễm đến cực điểm rồi.
- Tất cả mọi người đều biết, mục đích vị Long Khánh hoàng tử này đến thành Trường An là để thay Yến thái tử làm con tin, nhưng bất kể là thân phận hoàng tử của hắn hay là tôn nghiêm không thể mạo phạm của Tây Lăng Thần Điện, thì đều yêu cầu một lý do có thể biện minh, cho nên lời đồn hắn muốn vào tầng hai thư viện học tập thêm... Có lẽ cũng không chỉ là lời đồn.
Ninh Khuyết nhìn nàng tiếp tục nói:
- Nếu lúc này tầng hai thật sự chỉ lấy một học sinh, nếu Long Khánh hoàng tử thật sự muốn vào tầng hai, như vậy theo ngươi, Tạ Thừa Vận hoặc Lâm Xuyên Vương Dĩnh có tư cách trở thành đối thủ của hắn không?
- Tạ tam công tử tất nhiên tài hoa xuất chúng rồi, nhưng sao có thể đánh đồng với Long Khánh hoàng tử được, mà Vương Dĩnh tuổi còn nhỏ...
Tư Đồ Y Lan dần dần tiêu hóa khiếp sợ trong lòng, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hỏi:
- Có thể Long Khánh hoàng tử cũng không chiếm được danh sách vào tầng hay không?
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
- Nếu như chiếm được danh sách, những tên đang cao hứng này kia nên làm sao bây giờ?
Hắn cười cười, giống như trấn an nói:
- ...Chẳng qua ta nghĩ cho dù biết phải cạnh tranh cái danh sách duy nhất với Long Khánh hoàng tử, Tạ Thừa Vận cũng sẽ không nhụt chí như vậy đâu, ngược lại có lẽ hắn sẽ bùng nổ ra ý chí chiến đấu càng mạnh mẽ hơn ấy chứ.
Tư Đồ Y Lan lắc đầu nói:
- Long Khánh hoàng tử một chân đã sắp bước vào Tri Mệnh rồi, Tạ tam công tử vừa mới tiến vào Bất Hoặc, cảnh giới hai người quá mức chênh lệch, ý chí chiến đấu dù có tăng lên thì cũng không được tác dụng quá lớn.
Nhìn đám đồng học đang cao hứng uống rượu trên lộ đài, nghĩ ngày sau tầng hai mở ra, vị Long Khánh hoàng tử kia tiêu sái đi tới, hình ảnh nọ làm mặt mũi chư vị học sinh thư viện không có ánh sáng, nàng u buồn nói:
- Tuy rằng Tạ tam công tử đến từ Nam Tấn, cũng không phải người Đại Đường ta nhưng rốt cuộc cũng học tập một năm ở thư viện rồi, hắn có thể vào tầng hai thì người Đường chúng ta này còn có thể tiếp nhận, nhưng nếu kết quả... Long Khánh hoàng tử đè ép mọi học sinh trở thành người duy nhất tiến vào tầng hai, đến lúc đó thật sự khó có thể tưởng tượng các trưởng bối trong triều sẽ thất vọng phẫn nộ thành cái bộ dáng gì đối với học sinh chúng ta đây.
Long Khánh hoàng tử đến từ nước Yến, thân phận là con tin, nhưng hắn lại chính là đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện, ở thế địch có địa vị ngang hàng với đế quốc Đại Đường, nếu để một người như thế tại thành Trường An thể hiện thực lực mạnh mẽ trực tiếp áp đảo một thế hệ trẻ tuổi tuấn ngạn của đế quốc Đại Đường, cũng chẳng khác gì một cái bạt tai hung hăng tát lên mặt đế quốc Đại Đường.
- Ta không rõ vì sao lần này thư viện sẽ có cái quy củ này.
Tư Đồ Y Lam nhíu mày nhìn những con cá bơi lội nôn nóng trong hồ, nói:
- Đây chẳng phải là cố tình vì vị Long Khánh hoàng tử kia dựng ra cảnh tượng vạn người ngước nhìn ư?
Ninh Khuyết an ủi cười nói:
- Còn chưa bắt đầu, ai biết như thế nào mới có thể tiến vào tầng hai thư viện, ngươi sao có thể biết trước người duy nhất tiến vào tầng hai chính là Long Khánh hoàng tử?
- Tây Lăng Thần Điện là thế địch của Đại Đường ta, mặc dù đứng trên lập trường của kẻ địch, ta cũng phải thừa nhận vị Long Khánh hoàng tử kia tuyệt đối chính là nhân vật ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi trên đời hiện nay, rất khó tìm địch thủ.
Tư Đồ Y Lan cảm xúc hạ thấp nói:
- Thừa nhận kẻ địch mạnh mẽ cũng không đáng xấu hổ, chân chính khiến ta cảm thấy khổ não chính là đế quốc Đại Đường xưa nay nhân tài xuất hiện lớp lớp, sang thế hệ ngươi ta này lại không tìm ra được một người có thể cạnh tranh với đối phương.
- Ai nói không có.
Ninh Khuyết cười nói.
Tư Đồ Y Lan nhìn hắn, nói:
- Nếu ngươi muốn nói là chính bản thân ngươi, thì thật không có sức thuyết phục gì cả.
- Được thôi.
Ninh Khuyết thở dài một tiếng, dang tay nói:
- Những việc này ngươi cũng không cần sầu khổ nhiều, trước sau cũng chỉ là chuyện trên thể diện, cho dù Long Khánh hoàng tử thân hổ uy chấn chấn động quần hùng, hôn mê quần thư thì người nước Yến hắn vẫn phải tiến cống xưng thần đối với chúng ta như cũ, Tây Lăng Thần Điện cũng chẳng dám trêu chọc chúng ta, cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì cơ bản cả.
- Không phải thể diện, mà là vinh dự và tôn nghiêm, nói ngươi xuất thân biên quân, sao cảm giác một chút cũng không giống thế nhỉ?
- Thế thì quân nhân Đại Đường ta phải giống thế nào? Giống Hoa Sơn Nhạc vừa rồi mắt nhìn thẳng, tay nắm chuôi đao, đi đường mang theo gió bão mạnh mẽ như vậy mới giống quân nhân ư? Ta không cho rằng như thế, quân nhân giữ gìn đất đai, mở mang biên giới không phải dựa vào tác phong, mà là cái khác.
- Cái gì khác?
- Kỷ luật, lòng can đảm, tín nhiệm.
- Đúng rồi, ngươi hẳn quen biết Hoa Sơn Nhạc phải không?
Tư Đồ Y Lan tò mò nhìn hắn.
Ninh Khuyết nhớ đến khoảnh khắc chạm ánh mắt với vị Đô Úy quận Cố Sơn kia, trầm mặc một chút rồi cười trả lời nói:
- Hắn là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của quân đội Đại Đường ta, ta chỉ là người bình thường, chưa nói tới quen biết nhưng đã từng gặp mặt, chẳng qua đó đều là chuyện của một năm trước rồi. Lại nói tiếp, ta còn nhớ rõ khi ấy hắn có chút không thích ta đấy.
Tư Đồ Y Lan không biết những chuyện trên đường trở về từ thảo nguyên, cười nói:
- Ta phát hiện có vẻ như trong thành Trường An không có bao nhiêu người thích ngươi đâu đấy.
Ninh Khuyết lắc đầu bác bỏ nói:
- Ngươi rõ ràng còn chưa hiểu biết đủ về ta rồi, ngươi có thể đi hỏi hàng xóm láng giềng ở ngõ bốn mươi bảy một chút xem, ngoại trừ tức phụ của Ngô lão nhị cách vách, có ai mà không thích ta chứ? Lần trước cũng từng dẫn ngươi tới Hồng Tụ Chiêu rồi, ngươi thấy những cô nương đó có ai mà không thích ta?
- Lười đấu võ mồm với ngươi.
Tư Đồ Y Lan nhìn trạch viện thanh u sâu trong Đắc Thắng Cư, mở miệng nói:
- Ngồi thêm một lúc, ngươi cùng chúng ta đi vào hay là một mình đi vào?
- Đi vào làm cái gì?
Ninh Khuyết nhìn theo ánh mắt nàng, lắc đầu nói:
- Ta không muốn bồi vị điện hạ kia ăn cơm, hơn nữa nàng cũng không nhất thiết phải mời chúng ta vào.
- Quả nhiên ngươi đoán được công chúa điện hạ đang đãi khách ở bên đó.
Tư Đồ Y Lan mỉm cười đáp:
- Nếu như ngày thường điện hạ có thể sẽ không gọi chúng ta, nhưng hôm nay chư vị đồng học thư viện lại tề tụ ở đây, khách nhân mà điện hạ mở tiệc chiêu đãi chắc chắn cũng không phải nhân vật bình thường rồi, như vậy qua một lát nữa nàng khẳng định sẽ gọi chúng ta vào.
Ninh Khuyết hơi suy nghĩ một chút, tựa như Hoa Sơn Nhạc lúc trước vậy, hiểu rõ ý tứ ẩn trong lời nói của nàng, nhịn không được khẽ cười trào phúng, trong lòng thầm suy nghĩ, Lý Ngư ngươi chung quy vẫn là nhịn không được mà phát triển thế lực trong thế hệ trẻ tuổi của đế quốc để tăng cường sức ảnh hưởng của mình lên, đồng thời mượn nó để thể hiện thủ đoạn của mình ra cho khách nhân...
- Nhưng không có khả năng hơn một trăm người đều đi vào.
Hắn cười nói:
- Một lát nữa nhất định sẽ chọn một số tên có thành tích tốt, phẩm đức ưu tú vào gặp công chúa điện hạ, nào đến lượt ta.
Tư Đồ Y Lan nhớ tới ngày nào đó ngẫu nhiên gặp được tiểu thị nữ Tang Tang của hắn trong phủ công chúa, căm tức nói:
- Ngươi cùng điện hạ từng có giao hảo, bây giờ cũng coi như quen biết, ta muốn dẫn ngươi vào, ai dám nói cái gì?
...
Có thể ở nam thành mua phủ ngự sử trước đây để mở quán ăn, ông chủ Đắc Thắng Cư tự nhiên có bối cảnh sâu đậm, chẳng qua làm cái nghề đón khách đến tiễn người đi này thì tự nhiên phải là một nhân vật mạnh vì gạo bạo vì tiền. Học sinh thư viện bao lộ đài ven hồ tuy không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng đổi là bình thường thì hắn tuyệt đối sẽ nghĩ cách để thân cận với đám học sinh này một phen, chuẩn bị tương lai dùng tới. Chỉ có điều hôm nay hắn căn bản không đi chào hỏi với đám học sinh đó mà lại giống như một tên sai vặt cung kính chờ ở ngoài cửa.
Mười mấy tỳ nữ tôi tớ bưng khay đồ ăn dụng cụ đi lại giữa trạch viện thanh u, bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nên không phát ra một chút âm thanh nào cả, trong trạch viện chỉ nghe thấy tiếng rì rào trên ngọn cây khi gió thổi mà thôi. Ánh mắt ông chủ Đắc Thắng Cư sắc bén, nhìn chằm chằm vào động tác của mọi người, xác nhận không có bất kỳ vấn đề nào mới hơi thả lỏng chút, nâng cánh tay lên lau mồ hôi trên trán.
Có thể bao trọn hậu viện sang quý thanh u nhất của Đắc Thắng Cư, có thể khiến ông chủ Đắc Thắng Cư cam tâm làm một tên sai vặt hầu hạ, có thể thấy được khách và chủ dùng yến tiệc ở hậu viện hôm nay có thân phận tôn quý cỡ nào. Chủ nhân yến tiệc hôm nay chính là Đại Đường tứ công chúa điện hạ Lý Ngư, khách nhân mà nàng mở tiệc chiêu đãi quả thực là một vị khách quý, hơn nữa nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì sau khi vị khách nhân này rời khỏi thành Trường An, cả đời còn lại sẽ không còn cơ hội quay lại Trường An nữa.
Cuối sàn nhà gỗ mun bóng loáng, hai chiếc bàn con đặt đối diện, sau bàn bên trái có một vị công tử ước chừng thanh niên đang ngồi, chỉ thấy hắn một thân trắng thuần, áo lót xanh, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, mày thẳng mắt sáng, có vẻ cự kỳ ôn hòa bình tĩnh, chỉ có thể thấy được vài sợi tóc bạc mơ hồ giữa mái tóc, trong lơ đãng lộ ra tích tụ mấy năm nay.
Yến thái tử đã làm con tin gần mười năm ở thành Trường An, bình tĩnh nhìn Đại Đường công chúa Lý Ngư phía đối diện, nâng chén rượu trong tay lên thong thả mà kiên định uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm khái nói:
- Năm Thiên Khải thứ tư ta vào Trường An du lịch, năm thứ sáu lại vào Trường An làm con tin, bấm tay tính toán thế mà đã quen biết mười năm với điện hạ ngươi rồi, tuy trong đó có hai năm ngươi tới thảo nguyên nhưng cũng coi như là bạn trưởng thành rồi, sau lần từ biệt này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau, không khỏi có chút cảm thán.
- Sùng Minh ca ca, ngươi ta đều biết, nếu muốn còn gặp nhau ở thành Trường An, vậy tất nhiên chỉ có hai loại lý do, một khi đã như vậy thì vẫn nên không cần gặp lại nhau cho thỏa đáng, hoặc khi có cơ hội, ta đến Thành Kinh thăm ngươi.
Lý Ngư hơi mỉm cười, bưng chén rượu nhỏ giữa ngón tay đã thưởng thức thật lâu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Trong bữa tiệc kỳ thật hai người đều hiểu rõ, lần này Sùng Minh thái tử về nước không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ kế vị sau khi Yến hoàng chết, đã là vua của một nước nếu còn muốn tiến vào đô thành Trường An của Đại Đường thì chỉ có hai loại khả năng: Một là nước Yến bị Đại Đường đế quốc tiêu diệt, hắn làm vua mất nước bị áp giải đến Trường An hiến tù binh tế trời, hai là hắn suất lĩnh quân đội nước Yến tiến đánh vào thành Trường An.
Hai khả năng này, cái trước quá thảm thiết, cái sau quá không có khả năng, cho nên Lý Ngư mới nói không bằng không gặp.
- Không gặp cũng tốt.
Yến thái tử mỉm cười, nói:
- Chính như ngươi đã nói, tương lai nếu có cơ hội ngươi đến Thành Kinh thăm ta, đến lúc đó ta làm chủ nhân mời ngươi thưởng thức món ngon vật lạ.
- Bây giờ lại không phải lúc còn nhỏ, nào chỉ biết tham ăn tham uống đây.
Lý Ngư cười nói:
- Chẳng qua ngày sau Sùng Minh ca ca ngươi chính là vua một nước rồi, nếu ta chìa tay muốn ngươi vài thứ tự nhiên cũng thuận tiện.
Một vị là người thừa kế chính thống ngôi vị hoàng đế của nước Yến, một vị là công chúa điện hạ có địa vị tối cao của Đại Đường, nhìn như chỉ là kể chút tình nghĩa thời thơ ấu trước khi biệt ly, trên thực tế ai biết câu nào lời nào ẩn giấu phân tranh ngày sau?
Yến thái tử hơi trầm mặc, trên đôi má gầy hiện lên nét cười chua xót, nâng chén thấp giọng cảm khái nói:
- Vua của một nước... Nào dễ làm như thế, ta đã ở thành Trường An gần mười năm, sớm quen với khí hậu phong cảnh nhân tình nơi đây, kỳ thật không muốn trở lại nữa.
- Lời này của ca ca ngươi không ổn rồi, tuổi tác Yến hoàng đã cao, thân thể không khỏe...
Lý Ngư nhẹ nhàng lắc đầu.
- Có gì không ổn? Năm đó vốn phụ hoàng không thích ta cho nên đưa ta tới Trường An làm con tin, hắn cũng không thương cảm thống khổ chút nào, suốt tám năm qua ta ở thành Trường An trầm mặc thu mình sống một ngày bằng một năm, nơi Thành Kinh đó có từng gửi thư quan tâm an ủi vài tiếng? Thật ra toàn bộ nước Yến... đã sớm quên ta rồi.
Yến thái tử nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn.
- Ta ở thảo nguyên hai năm, lúc ấy ta cũng rất lo lắng thành Trường An sẽ quên ta, nhưng thực tế đã chứng minh, chỉ cần ngươi còn sống, hơn nữa đã trở lại, như vậy ký ức mỏng manh xa xăm sẽ lại rõ ràng một lần nữa.
Vẻ mặt Lý Ngư kiên định nhìn Yến thái tử, nói:
- Năm đó, Sùng Minh ca ca ngươi ra chủ ý cho ta, kế sách tới thảo nguyên làm người đứng ngoài cuộc mang đến ích lợi to lớn, nay Sùng Minh ca ca sắp về nước, tất nhiên ta cũng muốn tặng ngươi mấy món quà. Ta biết ngươi không bằng lòng nhận, có điều ngươi nhất định phải nhớ rõ một việc, bất kể tình hình Thành Kinh gay go cỡ nào, ngươi cũng là trưởng thái tử, không ai có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế thuộc về ngươi!
Yến thái tử bình tĩnh nhìn lại nàng, nhớ tới những năm qua nàng đau khổ vật lộn vì đệ đệ nhỏ tuổi của mình, không khỏi sinh ra cảm giác thương cảm nhàn nhạt, cười tự giễu rồi nói:
- Vấn đề hiện tại cũng không phải là có người muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ta, mà là ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ không còn thuộc về ta nữa rồi, trong con mắt tất cả người Yến, vị đệ đệ anh minh thần võ kia của ta so với thái tử yếu đuối bị cầm tù nhiều năm ở Trường An thì càng thích hợp ngồi lên chiếc ghế vàng kia hơn.
Hắn xuất thần một lát rồi nhẹ giọng nói tiếp:
- Tuy ta đã rời Thành Kinh nhiều năm, nhưng có một số việc thuở nhỏ thì vẫn còn nhớ rất rõ, Long Khánh hắn tựa hồ từ khi sinh ra đã là thiên tài, vô luận cưỡi ngựa bắn cung thi thư thậm chí là tu hành, cứ như thể không có sự tình gì trên thế gian mà hắn không làm được. So sánh với hắn, tên thái tử ta này lại không có chỗ nào đặc biệt cả, cho nên phụ hoàng thích hắn sủng ái hắn, các đại thần tín nhiệm hắn nể trọng hắn, những chuyện đó đã trở thành sự thật tự nhiên rồi.
- Huống chi hắn hiện tại đã là đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện.
Yến thái tử nhìn Lý Ngư nói:
- Kể từ ngày tiến vào Thiên Dụ Viện của Tây Lăng đó, mẫu tộc Long Khánh bắt đầu tạo dựng thế lực ở Thành Kinh, bây giờ không ai có khả năng chèn ép thế lực đó nữa, bởi vì cường viện bên ngoài của hắn, cường viện... đến từ Tây Lăng.
----------oOo----------