Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 142 : Lên sân khấu
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 142 : Lên sân khấu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong trạch viện thanh tu một mảnh yên tĩnh, Lý Ngư nhìn thẳng vào đôi mắt Yến thái tử, qua một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi nói:

- Bên ngoài không có cường viện thì không thành việc. Long Khánh hoàng tử có Tây Lăng Thần Điện ở hậu phương ẩn mà không phát, nếu Sùng Minh ca ca ngươi nguyện ý, tin rằng phụ hoàng ta sẽ tuyệt không phiền mà gửi quốc thư cho phụ hoàng ngươi.

Trên thế giới này, nơi có thực lực địa vị ngang hàng với Tây Lăng Thần Điện, chỉ có đế quốc Đại Đường. Có điều nghe câu này xong, Yến thái tử vẫn không động dung, càng chẳng có vẻ gì là mừng như điên mà ngược lại trầm mặc thật lâu.

- Mặc dù ta không rõ vì sao Tây Lăng Thần Điện lại đồng ý để Long Khánh hoàng tử vào thành Trường An thay ngươi làm con tin, ta cũng không muốn suy xét mục đích mà Long Khánh hoàng tử một lòng muốn vào tầng hai thư viện là cái gì, ta chỉ biết thế cục hiện tại cực kỳ có lợi với ngươi, hắn ở Trường An khó mà điều khiển Thành Kinh từ xa được, chẳng phải chính là cơ hội của ngươi ư?

Lý Ngư nhìn Yến thái tử hơi cụp lông mi, bình tĩnh nói:

- Tây Lăng Thần Điện quả thực là nơi thánh khiết tuyệt diệu, đại nhân vật trong Tài Quyết Ti quả thật rất giỏi, để một nhân vật như thế này làm như con tin, có lẽ rất nhiều người Đại Hà Nam Tấn đều cười nhạo Đại Đường ta làm việc hoang đường, nhưng bọn hắn căn bản không biết thế gian chỉ có duy nhất một nơi có đủ khả năng đem nhân vật số hai trong Tài Quyết Ti trở thành con tin, nơi đó chính là thư viện.

Yến thái tử rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, biểu tình ngưng trọng ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Lý Ngư, nói:

- Vấn đề là theo ta được biết, cho dù là hoàng đế bệ hạ của Đại Đường, sức ảnh hưởng trong thư viện cũng cực kỳ hữu hạn, nếu viện trưởng đại nhân cũng không muốn hạn chế tự do cá nhân của Long Khánh mà còn giúp Long Khánh tiến bộ trong tầng hai, ta nên xử trí thế nào đây?

Lý Ngư hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đáp:

- Dù sao thư viện cũng ở thành Trường An, ngươi đừng quá lo lắng.

- Cái này không liên quan đến lo lắng.

Yến hoàng tử bình tĩnh đáp:

- Ta biết rõ hơn ai hết, Long Khánh là một kẻ kiêu ngạo như thế nào, người như hắn lại sẵn lòng vứt bỏ kiêu ngạo của chính mình đồng ý chấp nhận khảo hạch mới có thể tiến vào tầng hai thư viện, vậy cho thấy rõ rằng thư viện là một địa phương rất quan trọng đối với hắn, chuyện Long Khánh am hiểu nhất chính là khiến toàn bộ người hoặc việc mà hắn nghĩ rằng có vẻ quan trọng, cuối cùng đều trở thành trợ lực của hắn.

- Ngươi lo lắng nếu Long Khánh vào tầng hai thư viện, người trong thư viện sẽ ủng hộ hắn ư?

Lý Ngư kiên định lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Ngay cả những công việc nội bộ của đế quốc, thư viện cũng không nhúng tay, huống hồ là tranh giành ngôi vị hoàng đế của nước khác.

Yến thái tử lắc đầu cười khổ nói:

- Dù sao, ta luôn cảm thấy để hắn tiến vào tầng hai thư viện không phải là chuyện tốt.

- Nếu đây là một chuyện xấu thuần túy đối với Long Khánh và Tây Lăng, thì mấy tháng trước bọn họ đã không đồng ý yêu cầu của phụ hoàng rồi.

Lý Ngư có chút suy tư, bỗng nhiên chân mày nhíu lại, lẩm bẩm:

- Nếu hắn không vào được tầng hai...

- Nghe nói trong thư viện có vị đại tài tử đến từ Nam Tấn...

Yến thái tử lẩm bẩm nói.

Hai người nhìn nhau chốc lát, gần như đồng thời lắc đầu. Lần này tầng hai thư viện mở ra đã nói rõ chỉ lấy một người, trên thực tế chính là cái bắt tay ẩn phía sau, vị trí kia vốn chuẩn bị cho Long Khánh hoàng tử, hơn nữa lấy khả năng của người nọ, cho dù bọn họ có thể an bài chút người cạnh tranh cũng không để lay động đối phương.

Ngay lúc này, trên hành lang bên ngoài thâm trạch thanh u vang lên nhiều tiếng bước chân gấp rút mà không loạn, Yến thái tử dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến mà nhìn Lý Ngư một cái, Lý Ngư mỉm cười trả lời:

- Hoa Sơn Nhạc và mấy vị đồng bào của hắn.

Giọng nói vừa dứt, Đô Úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc một thân quân trang phong trần cùng mấy tên quan quân bên cạnh đi vào sảnh dài, ôm quyền thi lễ với Lý Ngư trước rồi mới ra mắt Yến thái tử.

Tự có tỳ nữ tôi tới bày trí lại bàn rượu, mấy người Hoa Sơn Nhạc theo lệnh ngồi xuống, trong phòng khôi phục sự tĩnh mịch.

Lý Ngư bình tĩnh nhìn Yến thái tử nói:

- Bản cung lệnh Hoa đô úy vội vã chạy về Trường An bởi vì muốn hai bên gặp gỡ một lần cho thỏa đáng trước khi Sùng Minh ca ca ngươi rời đi.

- Mạt tướng hàng năm đóng quân ở đạo Hà Bắc, năm sau có khả năng sẽ được điều động từ quận Cố Sơn đến quận Sơn Âm.

Hoa Sơn Nhạc bổ sung thêm một câu.

Quận Sơn Âm ở phía đông nam Mân Sơn, gần biên giới nước Yến, phủ binh đế quốc Đại Đường đóng quân tại quận này mặc dù không đáng sợ giống biên quân lệch về phía bắc do đại tướng quân Hạ Hầu suất lĩnh nhưng lại là lực lượng vũ trang cảnh nội Đại Đường cách đô thành Thành Kinh nước Yến gần nhất.

Mấy năm trước, Yến thái tử đã từng gặp qua Hoa Sơn Nhạc, biết hắn là người hâm mộ cuồng nhiệt tứ công chúa Lý Ngư, còn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong thế hệ trẻ tuổi của quân đội Đại Đường, hắn tự nhiên có thể nghĩ đến Lý Ngư không quản đường xá xa xôi ngàn dặm triệu gấp người này hồi kinh đương nhiên không phải để tiễn biệt mình rồi, mà là ý tứ cất dấu càng sâu hơn.

Nghe thấy chính miệng Hoa Sơn Nhạc thừa nhận rằng sang năm sẽ chuyển đến quận Sơn Âm, trong nháy mắt Yến thái tử hiểu rõ ý tứ của Lý Ngư. Hắn nhìn bầu rượu trên bàn mà lâm vào thời gian tự hỏi rất lâu, tuy trên mặt không có bất cứ biểu tình dao động nào nhưng nội tâm đã giãy dụa và xung đột tới cực điểm rồi, qua một lát lâu mới hơi khàn khàn trầm thấp nói:

- Nếu như chuyện không phát triển đến bước cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không dùng quân cờ này của ngươi.

Lý Ngư bình tĩnh trả lời:

- Nếu có thể không cần đi đến một bước cuối cùng đó, vậy tất cả tự nhiên vui mừng, nhưng nếu thật sự phải đi tới bước cuối cùng, ta hi vọng Sùng Minh ca ca ngươi hạ cờ, phải có dũng khí không hối hận. Ha muốn ngươi hiểu rõ một điểm, đây không phải chỉ vì thay Đại Đường ta suy xét lợi ích, ta càng hi vọng ngươi có thể lấy được thứ vốn dĩ thuộc về ngươi.

Nói là tiễn biệt, chẳng qua là giao dịch hứa hẹn nào đó tiến hành xác nhận lần cuối cùng, tuy bên trong chắc chắn cũng có tình nghĩa mười năm quen biết nhưng dù sao những chuyện liên quan đến nước nhà, một khi đã xé rách mặt ngoài ôn nhu thì yến hội rất khó khôi phục bộ dáng cười nói lúc ban đầu, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Hoa Sơn Nhạc nhớ tới chuyện đã thấy ở ngoài trạch viện lúc trước, cười nói:

- Lộ đài ven hồ của Đắc Thắng Cư hôm nay đã được người khác bao trọn rồi, nơi đó ồn ào cực, so với nơi này của chúng ta thì chỗ náo nhiệt hơn nhiều lắm.

- A?

Đuôi lông mày của Lý Ngư hơi nhướng lên, tò mò hỏi:

- Ai mà ra tay mạnh như thế?

Khi nói những lời này, nàng hồn nhiên không cảm thấy mình bao cả hậu trạch sang quý thanh u nhất của Đắc Thắng Cư mới là mạnh tay thật sự, dù sao nàng cũng là công chúa điện hạ được kính yêu nhất của Đại Đường, nào có ai sánh được với nàng đây?

- Là học sinh năm nay của thư viện, Tư Đồ Y Lan và Kim Vô Thải đều có trong đó, lúc trước gặp nàng còn nói muốn tới kính rượu chào hỏi, ta nghĩ hôm nay điện hạ đặc biệt tiễn đưa Sùng Minh thái tử, không biết có tiện hay không nên ta không đáp ứng.

- Tất cả học sinh thư viện chính là những rường cột của Đại Đường ta hoặc nói là cả toàn bộ thiên hạ, bản cung gặp gỡ bọn họ thì có ngại gì?

Công chúa Lý Ngư nổi tiếng hiền lương tiếc tài, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ một cơ hội mua chuộc nhân tâm của đám thanh niên tài tuấn như thế, mỉm cười nhìn Yến thái tử nói:

- Tin rằng Sùng Minh ca ca cũng muốn gặp những học sinh mới trong thư viện nhỉ?

- Tất nhiên rồi.

Yến thái tử bình tĩnh gật đầu.

...

Đám học sinh uống rượu mua vui trên lộ đài ven hồ, vẫn chưa quên lời răn dạy của Hoa Sơn Nhạc lúc trước, chỉ là người đó đã là Đô Úy quân đội, còn là tiền bối thư viện, hơn nữa những lời đó sắc bén không lưu tình rồi chữ chữ lại đâm đúng chỗ nên căn bản không cãi lại được, bọn họ chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhịn, lấy danh nghĩa sư huynh đệ để an ủi bản thân.

Cho đến khi quý nhân trong hậu trạch Đắc Thắng Cư triệu kiến, tất cả học sinh lúc này mới phát hiện ra rằng cái gọi là kiêu ngạo của mình quả thật không thích hợp phát tác trong thành Trường An, tòa thành thị thần kỳ này, tùy tiện đi tiểu trong ngõ hẻm cũng có khả năng đụng phải vị tiểu quốc công say rượu tương tự, ở trong tiệm trà khoác lác một chút cũng có thể gặp được một vị vương gia nào đó tới từ Nguyệt Luân Quốc, nhóm người mình chỉ mượn cớ tụ tập, kết quả lại có thể đụng phải yến tiệc từ biệt Yến thái tử của công chúa điện hạ Đại Đường...

Đắc Thắng Cư chiếm cứ diện tích rất lớn, chỗ hậu trạch kia chính là sản nghiệp tổ tiên trong năm Thần Phong của một vị ngự sử già lưu lại, chứa hai ba trăm người cũng không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng là công chúa điện hạ triệu kiến, nào có đạo lý để cho toàn bộ học sinh thư viện xếp hàng vào thỉnh an, biến quý viện thanh u thành cái chợ bán thức ăn? Vì thế chọn một số học sinh ngày thường có thành tích tốt đẹp danh tiếng không tồi làm đại biểu mà thôi, trong số các đại biểu đương nhiên không thể thiếu sáu người khoa thuật do Tạ Thừa Vận dẫn đầu, người có tài danh bên ngoài như Chung Đại Tuấn, còn có Tư Đồ Y Lan, Sở Trung Thiên con cháu nhà quyền quý Trường An cỡ này, cùng với người nào đó.

Khi học sinh thư viện tiến vào trạch viện thanh u, Lý Ngư đang thấp giọng nói chuyện với Yến thái tử đột nhiên chân mày nàng hơi hơi nhíu lại, đôi mắt vô thức nhìn qua, quả nhiên thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa đáng giận đi cuối đám đông.

Hơn nửa năm thời gian này, nàng thường xuyên gọi Tang Tang đến phủ công chúa nói chuyện với mình mà chưa từng gặp Ninh Khuyết, chỉ có điều thông qua nhiều cách khác nhau, hành vi của Ninh Khuyết trong thư viện vẫn lọt vào tai nàng không ngừng như trước.

Nàng biết cuộc đánh cược đợt thi cuối kỳ đó, biết hắn về sau bị đồng học thư viện xa lánh, nhưng vẫn chưa từng mở miệng lên tiếng, chẳng qua trong hành trình chung đường mà quen biết một hồi, cảnh ngộ của một học sinh thư viện nào có tư cách thu hút sự chú ý của nàng chứ? Cho dù nàng bằng lòng, ở rất nhiều thời điểm cũng không thể biểu lộ ra.

- Ra mắt công chúa điện hạ.

- Ra mắt Sùng Minh thái tử.

Đám học sinh Tạ Thừa Vận, Chung Đại Tuấn, Lâm Xuyên Vương Dĩnh đứng trong hành lang trước trạch viện yên tĩnh, theo thứ tự hành lễ thỉnh an hai vị quý nhân, mấy phen đối đáp qua lại, đám học sinh biểu hiện không tệ, đặc biệt là hai người Tạ Thừa Vận và Lâm Xuyên Vương Dĩnh, lời nói rất rõ ràng cung kính, Lý Ngư cảm thấy khá hài lòng, chỉ tiếc rằng vị Tạ tam công tử kia là người Nam Tấm mà không phải người Đường.

- Sùng Minh ca ca, ngươi thấy tài tuấn trong thế hệ thanh niên của Đại Đường ta như thế nào?

Lý Ngư mỉm cười nhìn Yến thái tử hỏi.

Yến thái tử mỉm cười đáp:

- Đại Đường uy lâm tứ hải, thư viện là nơi thần thánh thiên cổ, tất nhiên bất phàm rồi.

Chính là lúc này, bên ngoài hậu viện thanh u của Đắc Thăng Cư bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, có tiếng cản lại, có tiếng quát mắng, hình như có người đang xông thẳng qua bên này. Lý Ngư nhìn thông đạo sau hàng trúc ngoài hành lang, cầm chén rượu nhỏ giữa ngón tay không nói gì, chỉ là lông mày khẽ nhíu lại, Hoa Sơn Nhạc ngồi phía sau nàng hai thước vẻ mặt nghiêm lại một chút, lạnh giọng khiển trách:

- Kẻ nào to gan như thế, dám xông loạn vào nơi yến tiệc của điện hạ!

Tiếng ồn ào ngoài viện cực kỳ nhanh chóng biến thành tiếng hỗn loạn đại biểu ý vị hoàn toàn khác, tiếng đàn sáo vang lên giữa rừng trúc sau hành lang chợt rối loạn không thành làn điệu nữa, mơ hồ mang theo tiếng kêu la kinh hỉ của thiếu nữ, người báo chuyện khiếp sợ truyền lời thì có âm thanh va đổ tiệc rượu, sau đó những âm thanh này lập lức biến mất.

Trong trạch viện một mảnh yên tĩnh, dưới hành lang che mưa, bên tường trúc, không có bất kỳ tiếng động nào nữa, trở thành một mảnh yên tĩnh, tĩnh mịch khiến tim người đập nhanh, ngoại trừ tiếng bước chân dẫm trên đường đá lại phảng phất như dẫm lên lòng người.

Tiếng bước chân thong thả đi đến từ ngoài trạch viện cũng không chỉ thuộc về một người, không chỉnh tề, nhưng lỗ tai mọi người trong đình viện lại dường như chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người trong đó, tiếng bước chân ấy đặc biệt ổn định nhưng lại toát ra hương vị kiêu ngạo cực kỳ nồng đậm, tựa hồ mỗi bước của hắn đều đang đạp nát thiên đạo thông tới trời cao.

...

Gương mặt đau khổ bất đắc sĩ của ông chủ Đắc Thắng Cư giống như một tên sai vặt đáng thương còng lưng đi phía trước, tuy rằng mang người ngoài xông thẳng vào nơi yến tiệc của tứ công chúa không hề nghi ngờ gì nữa đây là đường chết nhanh nhất rồi, nhưng mà địa vị những khách nhân sau lưng hắn cũng cực kỳ lớn, càng mấu chốt chính là lý do mà đối phương đưa ra căn bản không thể phản bác.

Bước đi trên con đường đá là Đại Đường Văn Uyên Các đại học sĩ Tằng Tĩnh, vị quan to trong triều này rất được bệ hạ và hoàng hậu tín nhiệm, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc chân thật.

Bên tay phải Tằng Tĩnh đại học sĩ là một vị nam tử trung niên mặc đạo bào màu đen, bên hông đeo Hạo Thiên Thần Kiếm, hắn là phó viện trưởng Thiên Dụ Viện của Tây Lăng Thần Điện, Mạc Ly thần quan lần này đến thăm đô thành Trường An.

Vua dân đế quốc Đại Đường đều biết quan hệ giữa hoàng hậu nương nương và tứ công chúa điện hạ tuy không tính là thủy hỏa bất dung nhưng bởi vì chuyện kế đại vị vào năm nào đó sau này mà tự nhiên đứng trong trận doanh đối địch, hiện giờ đại thần dưới trướng hoàng hậu nương nương muốn xông vào yến tiệc của công chúa điện hạ, bên người còn dẫn theo đại nhân vật đến từ Tây Lăng Thần Quốc, ai sẽ nguyện ý kẹp bản thân ở giữa dòng nước chảy xiết khủng bố này đây? Huống chi trong đám người xông vào yến tiệc, còn có người kia...

Tằng Tĩnh đại học sĩ và Mạc Ly thần quan dắt tay mà đến, theo đạo lý nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người trong đình viện, nhưng trên thực tế lúc này ánh mắt của mọi người nơi đây đều nhìn vào người thanh niên phía sau hai người.

Thế gian có một loại người trời sinh đã có mị lực tự nhiên nào đó, mặc dù hắn là một thiếu niên quật cường bùn bẩn cả người trong muôn vàn dân phu, mặc dù hắn là thiếu nữ có khuôn mặt bình thường trong đám tín đồ đông nghìn nghịt thành kính dập đầu vái núi, bất kể hắn trầm mặc thu mình mà bước đi trong đám người như thế nào, bất kể xung quanh hắn có bao nhiêu đại nhân vật uy áp sáng rọi cỡ nào, chỉ cần hắn ở trong bức họa đó, như vậy khi ngươi nhìn tới, ánh mắt tuyệt đối sẽ nhìn hắn đầu tiên, sau đó không thể rời mắt đi nữa.

Người thanh niên trong đám người kia chính là người như thế. Hắn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc đạo phục nặng nề tử khí của Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện, bên hông đeo thanh kiếm có kiểu dáng bình thường, bước chân nhẹ nhàng mà ổn định, cứ trầm mặc tầm thường như vậy đi theo Tằng Tĩnh đại học sĩ và Mạc Ly thần quan vào đình viện, ngay lập tức cướp đoạt toàn bộ ánh mắt.

Mặt mày anh tuấn như trong truyền thuyết, không thể xoi mói, ánh mặt trời nhàn nhạt lọt xuống từ ngọn cây, nhè nhẹ đánh bay tơ liễu triền miên, Long Khánh hoàng tử cứ xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người như thế, như đứa con của thần linh.

Trên mặt hắn không có chút cảm xúc tiêu cực nào cả, một mặt bình tĩnh, nhưng tựa như tiếng bước chân máy móc có tiết tấu rõ ràng khiến tất cả mọi người nơi đây cảm giác được sự kiêu ngạo của hắn, phần kiêu ngạo kia ẩn sâu trong thân hình, kiêu ngạo đến khinh thường.

An tĩnh ngắn ngủi, mọi người trong đình viện trống trải thanh u theo bản năng đứng dậy chào đón, đám học sinh thư viện ngay lập tức đoán được thân phận người này, gương mặt toát ra vẻ ngơ ngẩn thất thố nhàn nhạt, ánh mắt hơi bất an, cảm xúc có vẻ cực kỳ phức tạp.

Ngồi ở bàn tiệc trên cùng, mi mắt Lý Ngư hơi cụp xuống, thần sắc cảnh giác kinh ngạc cùng rét lạnh chợt lóe lên trong ánh mắt, ánh mắt Yến thái tử ngồi đối diện nàng còn phức tạp hơn, có chút thổn thức, có chút thương cảm, sau đó từ từ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nói:

- Long Khánh... Thật sự đã nhiều năm không gặp rồi.

Lúc này, vẫn luôn ngồi ở một góc xa xôi nhất trong đình viện, Ninh Khuyết đang không ngừng oán trách lễ nghi ngồi quỳ thật sự không phù hợp với cơ học thân thể con người, rốt cuộc cũng chú ý tới những khách nhân không mời mà tới kia, há mồm nhìn vị Long Khánh hoàng tử hơn người trong đám người nọ, tán thưởng nói:

- Đây thực là răng rắc một tiếng sấm vang mà, vai lợn đực rốt cục cũng lóe sáng lên sân khấu rồi.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net