Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 145 : Có tạ ơn hay không?
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 145 : Có tạ ơn hay không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Ninh Khuyết tiến vào đình viện cố tình chọn vị trí góc tối tăm không dễ khiến người ta chú ý nhất, nhưng mà hắn thật không ngờ tới, bất kể bản thân thu mình như thế nào đi nữa, Tang Tang ở sau lưng phát ra tiếng uống rượu sảng khoái chung quy vẫn giống như đom đóm trong đêm khuya bại lộ vị trí của mình.

Đối mặt với mười mấy ánh mắt phức tạp nghi ngờ khiếp sợ, hắn cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt nóng cháy ném tới từ xa của vị công chúa điện hạ kia, trong lòng càng hô to không ổn rồi, nghĩ thầm Lý Ngư tên ngu ngốc nhà ngươi này ngàn vạn lần đừng có kéo ta vào vũng nước đục đó, chống lại Long Khánh hoàng tử loại tồn tại trời sinh mạnh mẽ này, dù ca thiên tài nữa thì cũng chỉ có thể thua trắng thôi.

Lý tưởng bao giờ cũng tuyệt đẹp, hiện thực bao giờ cũng tàn khốc, hai thứ này chỉ cách nhau một khoảng tương đối, càng sợ hãi thứ gì, vậy thì thứ đó sẽ càng tự tìm đến. Ngay sau ngay sau đó, Ninh Khuyết nghe thấy công chúa Lý Ngư cố tình lạnh nhạt hỏi một câu.

- Ninh Khuyết, bốn vò rượu bên cạnh ngươi đều uống cạn rồi sao?

Ninh Khuyết nhìn liếc qua bốn vò rượu nhỏ bên cạnh bàn, gãi gãi đầu, đáp:

- Hình như cạn sạch rồi.

Lý Ngư mỉm cười nói:

- Mặc dù là vò rượu nhỏ, nhưng bốn vò rượu cũng có mười mấy chén, rượu mạnh như thế, sao ngươi có thể uống hết được? Thật không hổ là giá áo túi cơm.

Ninh Khuyết xa xa nhìn nàng một cái, thầm nghĩ tuy rằng biết tiểu nương tử ngươi này mặt ngoài đang mắng, đáy lòng thì thích chết đi được rồi, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu ngươi lại nói như thế nữa thì cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người, dẫn Tang Tang cướp đường mà đi đâu đấy. Nghĩ là nghĩ như vậy, hắn vẫn chỉ có thể thành thành thật thật trả lời:

- Đều do Tang Tang uống cả.

- Tang Tang một tiểu nha đầu mười ba tuổi, có thể uống được nhiều rượu mạnh như thế, thật sự là ngoài dự liệu của bản cung.

Lý Ngư nhẹ nhàng xoay chén rượu nhỏ giữa ngón tay, cười như không cười nhìn bên dưới nói. Nàng chưa nhìn Long Khánh hoàng tử một cái nào cả, cũng không nói một chữ nào nhằm vào hắn, nhưng mọi người ở đây đều biết ý tứ ẩn giấu trong lời nói của điện hạ.

—- Kẻ thiện chiến mới có thể đối chiến? Người uống tốt mới có thể đối ẩm? Vị tiểu cô nương kia đã uống mười mấy chén rượu mạnh mà chưa say ngã, có thể tính là uống tốt không? Hoàng tử ngươi có đồng ý hạ mình xuống cùng nàng uống một vài chén hay không?

Mạc Ly thần quan nhìn nơi ấy, lấy nhãn lực chuyên chú này của hắn nhìn tự nhiên có thể thấy rõ trang phục thị nữ mà Tang Tang mặc trên người trốn sau lưng Ninh Khuyết, không vui hỏi:

- Tiểu cô nương kia cũng là học sinh thư viện ư?

Chuyện này cuối cùng không thể làm giả được, học sinh thư viện quan hệ lạnh nhạt với Ninh Khuyết, thậm chí có thể nói là đối địch mơ hồ cũng không muốn giấu diễm thay hắn, liền có người trả lời:

- Đó là tiểu thị nữ của Ninh Khuyết.

Mạc Ly thần quan giận tím mặt nói:

- Yến tiệc hôm nay chính là để tiễn biệt Yến thái tử, quan trọng biết bao, để học sinh thư viện các ngươi tham dự hội họp này cũng đã không dễ dàng rồi, làm sao có thể tùy ý cho một tiểu thị nữ trà trộn được!

Phen phẫn nộ này cũng không phải làm vẻ ta đây, mà là cảm xúc chân thật, Tây Lăng Thần Quốc xưa nay luôn chú ý giai tầng nghiêm ngặt nhất, coi trọng trật tự, đối với đám thần quan đã sinh hoạt nhiều năm ở đó mà nói, bảo bọn họ ngồi uống rượu cùng một tiểu thị nữ có thân phận thấp kém quả thật là vũ nhục cực độ.

Song nơi này là thành Trường An, không phải Tây Lăng Thần Điện, Lý Ngư thản nhiên nhìn vị phó viện trưởng Thiên Dụ Viện một cái, nói:

- Tiểu cô nương đó quen biết bản cung, xem như là một người bạn nhỏ đi.

- Hoàng tộc ngự hạ Đại Đường quả nhiên nhân hậu, cho nên có thể bỏ qua các lễ nghi quy củ, nhưng công chúa điện hạ, hôm nay trong tiệc rượu có hai vị hoàng tộc nước Yến, còn có thần quan Tây Lăng là ta, chẳng lẽ không nghĩ đến cảm nhận của chúng ta sao.

Mạc Ly thần quan tức giận nói:

- Hay đây chính là đạo đãi khách của đế quốc Đại Đường?

Nhìn đối phương khí thế bức người, sắc mặt Lý Ngư hơi trầm xuống nói:

- Yến tiệc hôm nay vốn dĩ là ta cùng cố nhân ly biệt, nào nghĩ đến sẽ có người không mời mà tới, chẳng lẽ đây là đạo làm khách của Tây Lăng ư? Khách có hiếu khách ác khách, nếu có người cảm thấy Đại Đường ta đãi khách không chu toàn, sao không tự xét lại bản thân trước xem mình thuộc về loại nào, còn nếu không tự hiểu, vậy thì nhìn xem cửa ở nơi nào.

Đó là sức mạnh cường thế nhất của đế quốc Đại Đường, lúc trước giảng đạo lý so khí thế bị rơi xuống thế hạ phong, bất kể là Lý Ngư hay là người khác thì đều có thể tha thứ chậm rãi chờ đợi, nhưng muốn nói tới khí thế sau khi chiếm đạo lý hoặc không nói đạo lý sau khi bị ép nóng nảy, trên đời này còn có ai có thể là đối thủ của người Đại Đường được? Mạc Ly thần quan bị phen lời nói này của Lý Ngư làm cho tức đến nỗi đỏ bừng cả gương mặt, nhưng đối mặt với công chúa đế quốc Đại Đường sắp nổi bão, hắn có thể làm hoặc là nói dám làm gì?

Ngay tại phen tranh luận chưa nói tới giương thương múa kiếm, càng giống như đơn phương gió thảm mưa sầu này, có chút người chú ý tới biến hóa nào đó trên yến tiệc, dần dần ngưng nghị luận, bởi vì bọn họ nhìn thấy, Long Khánh hoàng tử căn bản như không hề nghe thấy sự phẫn nộ của Mạc Ly thần quan, cũng không cảm nhận được sự cường thế của công chúa Đại Đường, chỉ lẳng lặng nhìn cái bàn trong xó xỉnh tối tăm nọ, bỗng nhiên cười cười, giơ bát rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.

Nơi đây chợt yên lặng, ánh mắt mọi người lại lần nữa ném tới xó xỉnh kia. Một lúc lâu sau, Tang Tang ló nửa khuôn mặt nhỏ nhắn từ sau lưng Ninh Khuyết ra, nghi hoặc hỏi:

- Thiếu gia, đây là ý gì?

Ninh Khuyết cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ trên bàn của mình cùng bát rượu gạo cho Tang Tang dùng, ngón tay lặng yên không một tiếng động gõ lên mặt bàn, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Rượu này uống ngon không?

Tang Tang gật gật đầu:

- Uống ngon lắm.

- Còn muốn uống nữa không?

- ... Muốn uống.

Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn nàng mỉm cười nói:

- Vậy tiếp tục uống đi.

Tang Tang có chút ngượng ngùng nói:

- Có nhiều người nhìn như thế, uống rượu trộm như thế nào?

- Không cần phải uống rượu trộm nữa.

Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền bên má trái giống như có thể chứa đựng được vô số rượu ngon, kéo Tang Tang phía sau ra, nói:

- Ngồi cạnh ta, uống một cách quang minh chính đại, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, thẳng đến khi ngươi không muốn uống nữa mới thôi.

Tang Tang bị hắn kéo ra, vội vàng gập gối ngồi bên cạnh hắn, vuốt thẳng vạt áo trước người, cúi đầu không muốn nghênh đón những ánh mắt không hiểu kia, giọng thì thào rất nhỏ:

- Thế này sao được chứ?

Ninh Khuyết nhìn Lý Ngư xa xa bên trên, dang tay tỏ ý mình cũng rất bất đắc dĩ. Lý Ngư mỉm cười, nhìn đám học sinh thư viện hỏi:

- Không biết lần này người nào trong khoa thuật thư viện dự định tiến vào tầng hai? Không biết các ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi?

Điện hạ hỏi, tất nhiên phải đáp lời, huống chi đám học sinh nơi đây cũng lờ mờ đoán được dụng tâm lương khổ của điện hạ khi hỏi han, vì thế bất kể trong lòng kinh ngạc tò mò như thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể thu hồi ánh mắt đang nhìn tới xó xỉnh nọ.

Tang Tang cũng không biết điều này đại biểu cho cái gì, chỉ biết là không có ai nhìn nàng như vậy nữa nên thoải mái rất nhiều, mà một khi thoải mái hơn, mùi hương thơm rượu mạnh mê người tỏa ra từ trong vò kia liền có vẻ đặc biệt mê người.

Nhìn bát rượu tràn đầy trước mặt, xác nhận không có ai chú ý nữa, nàng vội vàng dùng đôi tay nhỏ nhắn nâng đến bên môi uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy tay áo lau sạch sẽ vết rượu ở khóe môi, hai tay đặt xuống đầu gối, cho thấy lúc trước mình chưa làm một cái gì cả.

Long Khánh hoàng tử ở phía xa tựa hồ không nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn rơi trên sàn nhà không xa trước người, nhưng không biết vì sao hắn lại nở một nụ cười, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.

...

Đây là một hồi yến hội kỳ quái.

Tiệc rượu tiễn biệt Yến thái tử, bản thân Yến thái tử ôn hòa mỉm cười chẳng nói câu nào lại bị mọi người quên đi. Công chúa điện hạ và đám học sinh thư viện nhìn như thân thiện thảo luận sinh hoạt trong thư viện cùng việc lớn sau này, nhưng trên thực tế lại không ai để ý tới nội dung trò chuyện cả. Tâm tư hoặc dư quang của mọi người đều rơi vào hai nơi.

Vị Long Khánh hoàng tử dung nhan anh tuấn, phong thái như thần tử kia trầm mặc như có điều suy nghĩ không ngừng uống rượu mạnh trong bát. Vị tiểu thị nữ khuôn mặt ngăm đen, yên lặng như con thỏ nhỏ bé kia, cúi đầu nâng bát rượu cũng uống không ngừng.

Tựa như đang uống rượu giải sầu, nhưng Long Khánh hoàng tử càng uống vẻ mặt càng ngưng trọng, còn Tang Tang càng uống ánh mắt lại càng sáng ngời hơn, chút ít lời nói cùng ánh mắt linh tinh láo liên trong không khí giống như bị rượu mạnh hun say, hai nơi yễn tĩnh kỳ lạ nhìn như không ai nhìn nhưng trên thực tế mọi người đều đang chú ý.

Bởi vì đã được âm thầm phân phó, ông chủ Đắc Thắng Cư tự mình động thủ dọn toàn bộ hơn hai mươi vò rượu mạnh song chưng được vận chuyển đến từ quận Cố Sơn tới trong hậu viện, sau đó phân biệt đặt ở hai nơi, nơi phía trên cùng và nơi góc khuất nhất.

Thuở nhỏ Tang Tang bị ngâm trong nước mưa quá lâu dưới đống xác chết, thể chất hư hàn bẩm sinh, đôi khi phát bệnh chỉ có thể dựa vào rượu mạnh thúc dục hơi nóng trong cơ thể mới có thể duy trì sự sống, cho nên Ninh Khuyết có thói quen luôn mang theo túi rượu bên người.

Từ nhỏ đến lớn dựa vào rượu mạnh mà kéo dài tính mạng, nàng dần dần mê rượu, cũng dần dần phát hiện mình rất khó uống say. Chỉ là chủ tớ hai người từ nhỏ đã rất nghèo, dẫu rượu bắp rẻ nhất có mùi vị khét lẹt trong Mân Sơn hay là rượu sữa ngựa thấp kém nhất trên thảo nguyên cũng không có cách nào uống đến tận sức cả, đặc biệt là tính nàng thích rượu mạnh, mà rượu càng mạnh thì càng đắt, cho dù sau khi đến thành Trường An, hai người chợt giàu có lên cũng chưa từng được uống giống như hôm nay.

Rượu là Cửu Giang Song Chưng của quận Cố Sơn, là rượu mạnh nhất thế gian, hơn nữa không cần phải tiêu tiền mà vẫn có thể uống thêm, đối với nha đầu Tang Tang số khổ này mà nói, chuyện này không hề nghi ngờ gì nữa chính là hưởng thụ hạnh phúc nhất trên thế gian.

Vò rượu bên bàn cạn đáy một bình lại một bình, nàng hoàn toàn quên mất mục đích mà hôm nay thiếu gia dẫn mình tới là để ngắm nhìn vị hoàng tử gì kia, cũng đã quên mình đang ở trên một trường hợp như thế nào, lúc trước có bao nhiêu người nhìn chằm chằm mình, nàng chỉ cảm thấy càng lúc càng vui vẻ, đôi mắt lá liễu càng lúc càng sáng ngời.

Long Khánh hoàng tử cũng không uống chậm hơn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ vô song kia sau khi hơi lộ chút ngưng trọng dần dần biến thành hứng thú cùng khó hiểu nào đó, còn che giấu một loại hưng phấn và mãnh liệt khi cuối cùng cũng gặp được đối thủ.

Ba mươi mấy vò rượu mạnh song chưng rốt cuộc đã uống hết.

Mọi người nơi đây nhìn những vò rượu rỗng này, nghĩ lượng rượu mạnh đủ để say chết mấy con tuấn mã lại cứ như thế bị hai người kia uống hết vào bụng, không khỏi cảm thấy khó tin cực kỳ.

Long Khánh hoàng tử không hề sử dụng tu vi để giải rượu, hơn mười vò rượu mạnh rốt cục khiến gò má nghiêm nghị không thể xâm phạm như thần tiên kia sinh ra chút buông lỏng, trong ánh mắt có tia mê ly nghi hoặc.

Mà Tang Tang đang ngồi trong góc, gò má chỉ hơi đỏ lên, bụng hơi phình to, ánh mắt sáng ngời hơn lúc thường vô số lần, trừ những cái đó ra thì vẫn bình tĩnh như thường lệ, căn bản không có một tia men say.

Ninh Khuyết nhìn thoáng qua Long Khánh hoàng tử phía xa, lại nhìn sang Tang Tang bên cạnh, bật tiếng cười lớn, nhặt chiếc đũa lên gõ thật mạnh vào vò rượu một cái, lấy tiếng thanh thúy vang lên đó coi như tiếng chuông giành thắng lợi trở về.

Trong lúc nhất thời, cả đình viện đều yên tĩnh.

...

Men say trong mắt Long Khánh hoàng tử từ từ tan đi, hắn nhìn về phía xó xỉnh, mặt không chút thay đổi hỏi:

- Thiếu niên, ngươi tên Ninh Khuyết?

Ninh Khuyết đứng dậy, trả lời:

- Đúng vậy.

- Đó là tiểu thị nữ của ngươi sao?

- Đúng.

- Thưởng.

Ninh Khuyết và Tang Tang nhìn nhau, nhìn thấy ý không do dự trong đôi mắt đối phương, cung kính cười đáp:

- Tạ hoàng tử thưởng.

Long Khánh hoàng tử bình tĩnh nói mấy câu với đạo đồng tùy tùng phía sau.

Đạo đồng Tây Lăng đi tới, vẻ mặt hòa nhã nhìn Ninh Khuyết đang đứng trong góc, lấy một loại giọng điệu ban ân nói to:

- Hoàng tử cầu học ở Trường An, đang muốn chiêu nạp người hầu trong phủ. Hôm nay Hạo Thiên ban thưởng vinh quang cho ngươi, cho ngươi cơ hội dâng tiểu thị nữ lên hầu hạ điện hạ, ngươi còn không mau mau tạ ơn.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giao Ước Định Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net