Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế gian tại thời điểm này, nô bộc tỳ hầu tương đương với tài sản tư nhân, có thể tùy ý xử trí. Tình hình này trong đế quốc Đại Đường tốt hơn một chút, Đường luật nghiêm cấm ý định ngược đãi nô lệ, nhưng không cấm mua bán, chuyển tặng cơ thiếp xinh đẹp tỳ hầu thông tuệ cũng chẳng hề hiếm thấy ở trong thành Trường An, mà những chuyển tặng đó phát sinh giữa những danh sĩ phong lưu thậm chí thường thường còn mang theo một ít sắc màu truyền kỳ tốt đẹp.
Sau khi tên đạo đồng Tây Lăng kia nói ra ý tứ của Long Khánh hoàng tử, mọi người nơi đây cũng không cảm thấy kỳ quái. Đám học sinh thư viện và những người Đường như Hoa Sơn Nhạc tuy có chút phản cảm đối với ý vị kiêu ngạo ban ân lộ ra trong lời nói của tên đạo đồng, nhưng rốt cuộc loại ý vị này cũng phù hợp với sự khác biệt giai tầng giữa hai bên, nên tự im lặng.
Ở trong mắt mọi người, tiểu Tang Tang đứng bên cạnh Ninh Khuyết chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, gầy giống như giá đỗ, dung mạo tầm thường, màu da ngăm đen, Long Khánh hoàng tử tất nhiên không phải nhìn trúng mỹ mạo của nàng mà muốn mang nàng về phủ trở thành ấm giường, mà bởi vì lần uống rượu này nên sinh ra chút hứng thú thôi.
Đại nhân vật Tây Lăng cao cao tại thượng, bởi vì các loại việc cầm kỳ thư họa yến tiệc nhã nhạc, nhìn trúng một tiểu thị nữ không bắt mắt trong thành Trường An, đặt ở trong xã hội thượng lưu này thì đó là phong nhã, nếu Ninh Khuyết chịu chuyển tặng tiểu thị nữ cho Long Khánh hoàng tử, hoàng tử tự nhiên sẽ có quà đáp lễ cực kỳ phong phú, nói không chừng mai sau sẽ là một giai thoại ít người biết đến trong lời đồn đại.
Cho nên không có ai cảm thấy khiếp sợ cả, không ai kỳ quái, càng không có ai phẫn nộ, chỉ có một vài người như Chung Đại Tuấn ánh mắt nhìn Ninh Khuyết hâm mộ mơ hồ, thầm nghĩ nếu hắn có thể thông qua việc tặng tiểu thị nữ mà lọt được vào pháp nhãn của Long Khánh hoàng tử, ngày sau không biết phải đổi lấy được bao nhiêu lợi ích thuận tiện từ đó.
Lúc này công chúa Lý Ngư vẫn duy trì trầm mặc, nhưng sự trầm mặc của nàng không liên quan tới phong độ — nàng nghĩ đến chuyện nào đó vào năm ngoái, như cười như không nhìn Ninh Khuyết, biết chuyện này có thể sẽ hướng tới diễn biến thú vị.
...
Trên thực tế, sau khi nghe thấy tên đạo đồng Tây Lăng nhẹ nhàng đưa lời tuyên bố đầy mùi ban ơn kia, Ninh Khuyết ngớ ra rất lâu mới hiểu rõ đối phương muốn làm cái gì, sở dĩ phản ứng chậm chạp như thế là bởi vì cả đời này hắn chưa bao giờ nghĩ tới lại có người đòi Tang Tang từ mình, còn dùng thái độ rắm thối thiếu đòn tự tìm chết như thế.
Tại sao? Thực xin lỗi, không có lý do, không có đạo lý, chỉ đơn giản hắn là Long Khánh hoàng tử cao cao tại thượng, đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện, hắn thích tiểu thị nữ của ngươi, muốn tiểu thị nữ bồi mình uống hai ly rượu lúc nhàm chán, vì vậy ngươi nên cả hai tay dâng tiểu thị nữ mà ngươi một bãi phân một vũng nước tiểu nuôi lớn đặt ngủ ở đầu giường đất hơn mười năm tặng qua, sau đó ưỡn ngực nghiêm mặt mỉm cười chờ đợi hoàng tử vui vẻ thưởng ngươi chút bạc, thưởng ngươi chút tiền đồ, thưởng ngươi chút vinh quang ư?
Bởi vì đạo lý cho nên khoa học, trên thực tế lại không hề có đạo lý, tâm tình Ninh Khuyết đột nhiên trở nên cực kỳ ác liệt, nụ cười trên mặt lại càng sáng tỏ, nhìn nơi xa bên trên, cảm khái nói:
- Long Khánh hoàng tử, ngươi lớn lên thật sự rất đẹp.
Phản ứng của hắn thực chậm chạp, vốn phản ứng cực kỳ chậm chạp với rất nhiều chuyện, đặc biệt hôm nay đã uống quá nhiều rượu mạnh rồi nên phản ứng của Tang Tang so với hắn còn chậm hơn một ít, thẳng đến lúc này mới hiểu ý, biết tên hoàng tử gì đó kia lại muốn cướp mình từ trong tay thiếu gia, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, phản bác:
- Thiếu gia, hắn lớn lên khó coi chết đi được.
Trong khái niệm của mọi người nơi đây, loại chuyện này và bản thân Tang Tang không có nửa điểm quan hệ, chỉ cần chủ nhân bằng lòng tặng, như vậy nàng cũng chỉ có thể đi. Bọn họ chỉ quan tâm đến đáp án của Ninh Khuyết, một mực im lặng chờ câu trả lời từ hắn.
Trong đó đa số người suy đoán Ninh Khuyết chắc hẳn sẽ đồng ý, số ít người lại nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng bất kể là ai cũng đều không nghĩ tới câu trả lời của hắn lại không có bất cứ quan hệ gì với chuyện này, có vẻ có chút khó hiểu...
— Long Khánh hoàng tử, ngươi lớn lên thực sự rất đẹp...
Đây là ý gì?
Vừa vặn cảm giác say tiêu tan xuống, Long Khánh hoàng tử an tĩnh nhìn vò rượu nhỏ trống trơn trên bàn, chợt nghe thấy những lời ấy, chân mày hắn hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ vô song ngẩng lên, nhìn nơi xa lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn, ta biết.
- Nếu ngươi đã biết bản thân lớn lên rất đẹp...
Ninh Khuyết nhìn nơi đó, rất chân thành nói:
- Vậy ngươi cũng đừng nghĩ quá đẹp nữa.
...
Lời vừa nói ra, người ngồi đây ồ lên.
Mọi người nơi đây mặc dù cũng từng qua Ninh Khuyết sẽ từ chối tặng tiểu thị nữ của mình đi, nhưng cho rằng hắn sẽ dùng phương thức uyển chuyển nào đó để từ chối, gọi tắt là từ chối nhã nhặn, tỷ như sẽ nói mình đã dùng quen tiểu thị nữ này rồi, hay tiểu thị nữ này xuất thân thô bỉ, không lịch sự thế nào vân vân vân, không ngờ hắn sẽ đơn giản trực tiếp thô bạo tàn nhẫn cự tuyệt như thế!
Muốn tiểu thị nữ của ta à? Ngươi nghĩ đẹp quá!
Sắc mặt Long Khánh hoàng tử dần trầm xuống, giây lát sau lại hơi mỉm cười.
Ninh Khuyết nhìn thấy hắn cười cười, giải thích:
- Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta không muốn.
Long Khánh hoàng tử chậm rãi chìa hai tay ra khỏi tay áo, bình tĩnh đặt trên bàn, bình tĩnh nhìn Ninh Khuyết trong góc phòng âm u phía xa, từ tốn nói:
- Bởi vì không muốn, ngươi có thể đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
- Ta chưa bao giờ lo lắng sẽ bỏ qua cái gì cả.
Ninh Khuyết trả lời.
Ánh mắt sắc bén của Long Khánh hoàng tử từ xa rơi xuống mặt hắn, trầm mặc một lát rồi nói:
- Thậm chí có khả năng là... Tình hữu nghị của bản điện?
Chân mày Ninh Khuyết hơi nhướng lên, trả lời:
- Có lẽ tình hữu nghị của ngươi cũng không đáng giá như ngươi tưởng tượng.
Nghe thấy câu nói đó, mặt mày như vẽ của Long Khánh hoàng tử dường như phủ lên một tầng sương giá lạnh, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi rất coi trọng tiểu thị nữ của ngươi.
Ninh Khuyết cười đáp:
- Điều này liên quan gì tới ngươi chứ?
Long Khánh hoàng tử lạnh lùng nói:
- Chủ nhân tiểu thị nữ quả nhiên rất có ý tứ, hứng thú của ta đối với ngươi càng nhiều hơn rồi.
Ninh Khuyết lắc đầu, nói:
- Trộn hứng thú của ngươi vào rượu mà uống hết đi, nếu ngươi còn có thể uống.
...
Thời điểm hai người đối thoại, trong trạch viện Đắc Thắng Cư một mảnh yên tĩnh, thậm chí cả những chim chóc ngoài hành lang che mưa cũng khẩn trương không dám phát ra tiếng nào. Cuộc nói chuyện dần qua, sắc mặt mọi người càng ngày càng đặc sắc, càng ngày càng cổ quái, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới học sinh thư viện Ninh Khuyết bình thường này lại có thể chậm rãi đối đáp nói chuyện cùng đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện, chẳng những không rơi xuống hạ phong chút nào mà còn châm chọc khiêu khích cường ngạnh đến cực điểm.
Vẻ mặt Long Khánh hoàng tử khá bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra đôi mắt lạnh lùng của hắn sắp sửa bùng cháy cảm xúc rồi, cùng ý vị cường hãn lộ ra trong lời nói, chỉ nghe thấy hắn lạnh giọng hỏi:
- Nhưng bản điện vẫn rất hiếu kỳ như cũ, ở trong lòng ngươi rốt cuộc ai mới có tư cách làm chủ nhân tiểu thị nữ này.
Dưới uy thế cường đại như thế, Ninh Khuyết lại phảng phất như không hề cảm giác được, chân mày hơi nhướng lên trả lời:
- Kỳ thật điều này cũng vẫn không liên quan tới ngươi, nhưng nếu hoàng tử ngươi đã cảm thấy hứng thú như vậy, ta chỉ có thể nói rằng... Ít nhất ngươi không có tư cách.
- Ta không có tư cách, vậy ai có tư cách?
Long Khánh hoàng tử cười vang, nhưng lại chẳng thấy nửa phần vui vẻ nào, chỉ có tự tin cường hãn và bá đạo nào đó, tiếng cười dần dần thu lại, hắn nhìn thoáng qua Lý Ngư vẫn trầm mặc phía đối diện, hỏi:
- Chẳng lẽ là công chúa điện hạ ư?
Ninh Khuyết nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền bên má trái hết sức tươi mát, nói:
- Không, nàng ta cũng không có.
Lời này vừa dứt lại trong phòng ồn ào trở lại, nhưng mà trước khi những cảm xúc khiếp sợ phức tạp đó lên men, Lý Ngư liền mỉm cười đưa ra giải đáp, nàng nhìn đám người Long Khánh hoàng tử phía đối diện nói:
- Ta đã từng nói muốn Tang Tang rất nhiều lần với tên tiểu tử này, nhưng hắn đều mặc kệ ta, cho nên rất rõ ràng là ta cũng không có tư cách đó, về phần Long Khánh hoàng tử ngươi, ta nghĩ không đến mức có tư cách hơn bản cung.
Nơi đây mặc kệ Long Khánh hoàng tử và nhóm người Tây Lăng cùng người Yến chiếm thế thượng đã lâu, Lý Ngư vẫn luôn trầm mặc mỉm cười quan sát không lên tiếng, lúc này lại dùng một câu phá hỏng toàn bộ chuẩn bị phía sau của đối phương, nàng là công chúa điện hạ được sủng ái nhất của đế quốc Đại Đường, cho dù ngươi là thiên tài tuyệt thế, là đại nhật vật trong Tài Quyết Ti Tây Lăng, là hoàng tử nước Yến, nhưng chẳng lẽ ngươi có tư cách đánh đồng cùng bản cung sao, ta không so đo Ninh Khuyết liên tục từ chối ta, ngươi lại dựa vào cái gì mà so đo chứ?
Đây là logic rất đơn giản do đó rất có lực, đây là đạo lý và phong cách điển hình của người Đường.
Công chúa Đại Đường mở miệng cho xác nhận mạnh mẽ, trận sóng gió nho nhỏ này tựa như đi đến hồi kết, Tang Tang kéo kéo tay áo Ninh Khuyết, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
- Thiếu gia, chúng ta về nhà đi?
Ninh Khuyết cười gật đầu, nhưng mà mọi người nơi đây bao gồm cả Lý Ngư đều không ngờ hắn chưa vội rời đi mà đưa tay xoa đầu Tang Tang, nhìn Long Khánh hoàng tử bên trên, rất chân thành nói:
- Hoàng tử, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.
Nghe thấy câu nói này, rất nhiều người nơi đây liền nhớ tới thời khắc lúc trước Tạ Thừa Vận vươn người đứng lên, tức khắc an tĩnh một mảnh, cả phòng khiếp sợ nhìn Ninh Khuyết, thầm nghĩ trước đấy Tạ tam công tử cũng thất bại thảm hại trong cuộc tranh luận, chẳng lẽ cái kẻ cáo ốm tránh thi như ngươi còn nghĩ bằng cách này có thể bỗng nhiên nổi tiếng ư?
Long Khánh hoàng tử biểu tình dần ngưng lại, đưa tay sửa sang lại vạt áo trước, ngồi thẳng thân thể, mở tay phải ra nói:
- Mời.
- Đừng hiểu lầm, ta không có chút hứng thú nào đối với tranh luận, trên thực tế cũng không am hiểu tí gì cả, ta chỉ có chút nghi hoặc tự tin lúc trước của hoàng tử ngươi, cho nên có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo mà thôi.
Ninh Khuyết bước về phía trước một bước rồi hỏi:
- Xin hỏi hoàng tử, trời cao có mắt không?
Trên bầu trời mùa đông xám xịt mây dày tuyết thổi nào có mắt gì, mặc dù là những ngôi sao trong đêm khuya cũng không thể coi là mắt nhỉ? Tuy nhiên Ninh Khuyết đã nói không phải tranh luận nhưng Long Khánh hoàng tử vẫn ứng đối cực kỳ thận trọng như cũ, hơi trầm tư suy nghĩ liền hiểu được lời ấy nói gì, Hạo Thiên trên trời cao luôn thương xót nhân ái quan sát hàng tỉ thương sinh, như vậy...
- Trời cao tất nhiên có mắt.
Ninh Khuyết hỏi tiếp:
- Trong thiên địa có nguyên khí hay không?
Long Khánh hoàng tử đáp:
- Đương nhiên có.
Ninh Khuyết nhanh chóng đặt câu hỏi kế tiếp:
- Nguyên khí dao động có theo quy luật hay không?
Long Khánh hoàng tử đáp:
- Có.
- Cây hòe có rễ hay không?
- Có.
- Côn trùng có sinh mệnh hay không?
- Có.
- Người bình thường có tư tưởng hay không?
- Có.
- Đại Đường ta có thiên tử hay không?
- Có.
- Tây Lăng có giáo luật hay không?
- Có.
Tốc độ hỏi vấn đề của Ninh Khuyết càng lúc càng nhanh, nhưng mấy vấn đề này xác thực cực kỳ đơn giản, không liên quan đến tranh luận, tốc độ trả lời của Long Khánh hoàng tử cũng càng lúc càng nhanh, hai người hỏi nhanh đáp lẹ cứ như là rang đậu, mọi người nơi đây càng thêm nghi hoặc, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, thì ngay lúc này lại nghe được một vấn đề kế tiếp của Ninh Khuyết.
- Tất có lỗ hay không?
- Đương nhiên...
Long Khánh hoàng tử bỗng nhíu mày, im miệng không nói, sau đó như cười như không nhìn Ninh Khuyết đứng bên dưới, giống như nhìn một con sâu nhỏ khôn vặt nhưng đáng tiếc bị nghiền nát, dùng loại giọng điệu thản nhiên lạnh nhạt tiếp tục trả lời:
- Không có.
Hàng loạt vấn đề buồn tẻ nhạt nhẽo thậm chí nhàm chán, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến Long Khánh hoàng tử, lại liên quan tới trận sóng gió lúc trước nên mọi người nơi đây đều nghe rất nghiêm túc rất cẩn thận, khi Ninh Khuyết hỏi, chư sinh cũng tự hỏi tự trả lời trong lòng cùng lúc với Long Khánh hoàng tử, đến lúc vấn đề cuối cùng xuất hiện, bọn họ lập tức lóe lên chứ có trong đầu, khi nghe Long Khánh hoàng tử đột ngột xoay đề tài trả lời không có... Bọn hắn suy nghĩ một lát mới khiếp sợ rõ ràng, thì ra hết thảy đều là bẫy ngôn từ mà Ninh Khuyết bố trí.
Tư Đồ Y Lan nhíu lông mày nhỏ nhắn lại, nhìn Ninh Khuyết lắc đầu, hạ giọng cảm khái với Kim Vô Thải bên cạnh, nói:
- Thật đáng tiếc mà, chưa thể khiến Long Khánh hoàng tử bị xấu mặt.
Long Khánh hoàng tử không hổ là đại nhân vật trong Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện, không hổ là nhân vật thiên tài được vạn chúng chú mục, hắn là người trong cuộc nhưng tại thời khắc mấu chốt nhất vẫn phát hiện loạt vấn đề này của Ninh Khuyết chẳng qua là đang dụ mình lâm vào xu hướng tâm lý bình thường và quán tính ngôn ngữ nào đó mà thôi, muốn mình phạm phải sai lầm trên vấn đề cuối cùng đơn giản đến mức ngu xuẩn này, muốn mình thừa nhận tất có lỗ trước mặt mọi người nơi đây, vì thế hắn tự nhiên sẽ không mắc mưu.
Hắn dùng vẻ mặt thương xót chán ghét nhìn Ninh Khuyết, nói:
- Thật không ngờ bản điện nhẫn nại nghe những vấn đề của ngươi, đến cuối cùng lại chỉ là loại khôn vặt không lịch sự, thật là uổng phí chờ mong của bản điện.
Ninh Khuyết cũng như cười như không nhìn hắn, trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói:
- Quả thật chỉ là một chút khôn vặt, nhưng thực là đáng tiếc, hoàng tử ngươi ngay cả loại khôn vặt này cũng không ứng đối được, thật sự khiến ta thất vọng.
Không ai nghe hiểu những lời này của hắn, cho rằng hắn nổi giận bắt đầu ăn nói lung tung, đám học sinh thư viện vốn cực ghẻ lạnh với hắn kia đều quay đầu đi, biểu hiện xấu hổ khi thừa nhận là đồng học của hắn.
Ninh Khuyết lắc đầu, cúi đầu nhìn Tang Tang, thở dài nói:
- Nhớ chuyện xưa ta kể cho ngươi nghe khi còn nhỏ không? Đại đa số gấu chó cuối cùng là chết như thế nào?
- Chết ngu.
Tang Tang nói:
- Thiếu gia ngươi ngày đó nói đúng rồi, nam tử lớn lên quá đẹp thì đầu óc phần lớn đều không tốt.
Sau đó nàng nhìn Long Khánh hoàng tử đang ngồi phía trên, nghiêm túc giải thích:
- Nếu tất không có lỗ, vậy làm sao đeo vào?
...
Người ngồi đây lại yên tĩnh một lần nữa, suy nghĩ cẩn thận chuyện này, họ mới nghẹn họng trân trối, xấu hổ cúi đầu, còn những người vẫn chưa nghĩ rõ chuyện này nhưng nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh cũng có thể đoán rõ đang nghẹn họng trân trối, còn không kịp cúi đầu.
Lý Ngư bên trên và Tư Đồ Y Lan bên dưới nhịn không được mỉm cười, vẻ mặt đám người Tây Lăng lại cực kỳ khó coi, về bản thân Long Khánh hoàng tử, sau khi bị Tang Tang bình phẩm là nam nhân có đầu óc không tốt, suy nghĩ cẩn thận lại những bẫy rập ngôn từ đáng giận đó, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước, cực kỳ giống bức tranh màu nước đẹp đẽ bị mưa dầm.
- Vừa rồi ta từng hỏi ngươi, ngươi cũng đã trả lời, chúng ta đều biết rằng Hạo Thiên có mắt, hắn đang nhìn chúng sinh thế tục, mà ngươi ta tựa như con sâu cây hòe, sinh hoạt ở trong thiên địa nguyên khí, liền phải tuần hoàn theo một quy luật nhất định.
Ninh Khuyết nhìn Long Khánh hoàng tử bình tĩnh nói:
- Những quy luật này ở Đại Đường ta, đó là miệng vàng lời ngọc của thiên tử hoặc là Đường luật, ở Tây Lăng lại là giáo luật thần thánh, nhưng bất kể là thứ nào thì đều minh xác thừa nhận tài sản riêng của mỗi người không chịu xâm phạm, vì thế thứ của ta sẽ vĩnh viễn là của ta, chỉ cần ta không đồng ý, vậy ngươi đừng mong cướp đi.
Mọi người thế mới biết thì ra trong những vấn đề nhìn như nhàm chán lúc trước kia lại còn cất giấu những ngụ ý như vậy của hắn.
Ninh Khuyết tiếp tục nói:
- Ta hỏi những điều này, chỉ là muốn cho hoàng tử biết những đạo lý đó. Cho dù lúc trước ngươi đáp đúng đáp án mà đứa nhỏ ba tuổi cũng biết, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, tất đương nhiên có lỗ, tiểu thị nữ của ta đương nhiên chính là của ta, chỉ cần ta không đồng ý, ngươi sẽ không thể cướp được một văn tiền trên người ta.
Long Khánh hoàng tử nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười, bình thản nói:
- Ngươi nói có đạo lý, nhưng ta còn biết một số đạo lý khác, nếu không có lực lượng mà nói, dẫu trên người chỉ có một văn tiền cuối cùng, có đôi khi cũng khó lòng giữ được.
Ninh khuyết mỉm cười hỏi:
- Hoàng tử, ngài đây là đang uy hiếp ta sao?
Sau đó hắn nhìn đại học sĩ Tằng Tĩnh và Lý Ngư phía trên, hai tay vái một cái, rất nghiêm túc chăm chú hỏi han:
- Công chúa điện hạ, đại học sĩ, hắn đang uy hiếp ta, ta nên làm gì bây giờ?
Tằng Tĩnh đại học sĩ bị câu này của hắn đẩy thẳng lên đài, khẽ vuốt chòm râu, miễn cưỡng cười nói:
- Nào sẽ có chuyện như vậy chứ, đại khái là thiếu niên ngươi nghe lầm rồi.
Lý Ngư cười trả lời:
- Chẳng lẽ bằng chút bản lãnh bé nhỏ đó của ngươi, còn muốn đánh một trận tìm chết hả?
Đột nhiên nàng đổi giọng, lạnh nhạt nói:
- Chẳng qua ta thật sự không biết, có ai dám uy hiếp con dân Đại Đường ta ở trong thành Trường An.
Những lời này mới là uy hiếp chân chính.
Mạc Ly thần quan giận tím mặt, vỗ bàn chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà đúng lúc này Long Khánh hoàng tử lại lạnh lùng nhìn vị sư trưởng năm đó một cái, mạnh mẽ ngăn đối phương lại, rồi nhìn Ninh Khuyết mỉm cười hỏi:
- Ngươi cũng là học sinh thư viện, bản điện sẽ thấy ngươi khi tiến vào tầng hai sao?
Đột nhiên có ai đó trả lời:
- Hắn ngay cả khoa thuật cũng chưa vào được, tất nhiên không thể vào tầng hai rồi.
Người nói leo là Chung Đại Tuấn, lúc trước vấn đề về tất kia của Ninh Khuyết, trực tiếp khiến đám người ở đây cảm thấy mất mặt, mà hắn có cảm thụ mãnh liệt nhất, lúc này nghe thấy câu hỏi của Long Khánh hoàng tử liền chỉ ra chuyện Ninh Khuyết không có tiềm chất tu hành, không có tư cách vào tầng hai, như thể như thế có thể nhục nhã được đối phương một phen vậy.
Long Khánh hoàng tử mặt không biểu cảm nhìn Ninh Khuyết nói:
- Vậy thực là đáng tiếc.
Ninh Khuyết trầm mặc một lát rồi cười nói:
- Trên đời có lẽ cũng không có nhiều tiếc nuối như thế đâu.
Tang Tang kéo góc tay áo hắn, lần thứ hai nói:
- Thiếu gia, về nhà đi.
Ninh Khuyết nhìn liếc qua Chung Đại Tuấn và đám đồng học thư viện, nói:
- Ta biết các ngươi luôn coi thường làm bạn với ta, hôm nay các ngươi sẽ chỉ cho rằng ta đang giở trò khôn vặt, ta không để bụng. Ta chỉ muốn nhắc nhở rằng, các ngươi nên đặt những tâm tư đạo đức này lên phương diện học hành nhiều một chút, mai sau nếu còn không đáp đúng được loại vấn đề mà đứa nhỏ ba tuổi cũng biết trả lời kia, thì đến lúc đó lại thể ta thấy xấu hổ khi quen biết các ngươi.
Nói xong câu đó, hắn hành lễ với Lý Ngư cùng mấy vị quan to trong triều, sau đó xoay người dắt Tang Tang rời khỏi.
Vừa đi ra đình viện, Ninh Khuyết vừa cảm khái nói:
- Tuyệt thế a... Thiên tài a... Hi vọng phục hưng a...
Sau đó hắn lắc đầu, thở dài, cười nói:
- Piapia a!
Âm thanh vẳng lại, bên trong một mảnh xấu hổ trầm mặc, sắc mặt Long Khánh hoàng tử khó coi đến cực điểm.
----------oOo----------