Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Ninh Khuyết nói ra những lời này, trong Cựu Thư Lâu một mảnh yên tĩnh, Trần Bì Bì nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Khuyết, trầm mặc một lúc lâu, đôi môi dày hơi mấp máy, nói một câu:
- Ngươi lớn lên thật sự rất đẹp.
Ninh Khuyết nghe thấy thế thì giận lắm, nổi nóng trừng mắt nhìn đối phương, cắn răng lạnh giọng nói:
- Cho dù ngươi không chịu tiết lộ đề thi cũng cần gì phải dùng loại thái độ này nói chuyện với ta, ta không tin không có ngươi hỗ trợ thì ta không lên được tầng hai!
Trần Bì Bì nhìn hắn, thương tiếc lắc đầu nói:
- Trước kia ngươi đã nói muốn vào tầng hai rất nhiều lần rồi, lúc ấy ta cũng không để ý lắm, thầm nghĩ tư chất của ngươi tuy kém hơn ta rất nhiều, nhưng trải qua dạy bảo mà bản thiên tài đã dốc lòng hướng dẫn hơn nửa năm, muốn hơn cái loại tài tử như Tạ Thừa Vận kia chẳng có gì khó cả, nhưng... Người tính không bằng trời tính, Tây Lăng Thần Điện lại có thể bỏ được Long Khánh cho hắn đến thành Trường An, so với hắn, ngươi thực sự là không có một chút hi vọng nào cả.
- Ta nhớ rõ ràng mấy ngày trước trước ngươi còn nói trong mắt ngươi Long Khánh hoàng tử gì gì đó chỉ là con chó con mèo, bây giờ ngươi lại nói ta hoàn toàn không có tư cách so sánh với hắn, vậy chẳng phải nói trong mắt ngươi ta ngay cả con chó con mèo cũng không bằng ư?
Ninh Khuyết giận dữ vung tay áo nói.
Trần Bì Bì giơ cánh tay đầy thịt lên vỗ vỗ đầu vai hắn, thành khẩn an ủi:
- Cần gì làm rõ lời ta như thế, ta chính vì lo lắng tổn thương đến lòng tự trọng của ngươi quá nên không tiện nói thẳng.
- Vậy ngươi nói đề thi cho ta biết thì có quan hệ gì chứ?
Ninh Khuyết căm tức nói:
- Ta không thể vào tầng hai lại không có gì tốt đối với ngươi, Long Khánh hoàng tử vào tầng hai, phát hiện ngươi là cái đồ thiên tài trốn nhà kia, ngươi còn càng phiền toái hơn!
- Bởi vì vận số ngươi không tốt.
Trần Bì Bì thương hại nhìn hắn:
- Phu Tử và đại sư huynh đi các quốc gia du lịch chưa về, bây giờ ngày tầng hai mở ra tuy rằng chiếu theo ngày mà năm trước đã dự định, quản chuyện này lại biến thành nhị sư huynh và các giáo thụ tiên sinh tiền viện.
- Các giáo thụ tiên sinh tiền viện sẽ không nói cho ta biết đề thi, cho dù ta biết, ta cũng không thể mạo hiểm bị nhị sư huynh phạt roi mà nói cho ngươi đâu. Nhị sư huynh ngay ngắn nghiêm túc, đời này thống hận nhất là thủ đoạn vô sỉ mánh khóe thâm độc, nếu hắn ấy biết ngươi chạy cửa sau của ta, cho dù ngươi có vào tầng hai thì cũng sẽ bị hắn đánh bay ra ngoài.
Hắn lại vỗ vỗ vai Ninh Khuyết, an ủi nói:
- Vận số ngươi thực không tốt, nếu Phu Tử và đại sư huynh có mặt, hai người họ đều vô cùng dễ nói chuyện, nói không chừng ta đi cầu tình một chút, Phu Tử sẽ đặc biệt đồng ý chiêu mộ ngươi vào tầng hai, đáng tiếc.
Ninh Khuyết kinh ngạc khoanh chân ngồi trên sàn, nghĩ nếu lời Trần Bì Bì nói là sự thực, vậy vận số mình quả thật là cặn bã đến cực điểm rồi, nhịn không được vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm thở dài:
- Nhắc tới viện trưởng thì cũng thiệt là, trên đời này nào có nhiều nơi đẹp như vậy chứ, đã chơi một năm rồi còn chưa chịu về thư viện, thật sự quá không chịu trách nhiệm.
Trần Bì Bì kinh thường vạch trần hắn:
- Ngươi hi vọng Phu Tử về thư viện, không phải là gửi hi vọng hắn không chịu trách nhiệm sao?
Trầm mặc một lát, Ninh Khuyết nặng nề vỗ lên sàn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Trần Bì Bì, nghiêm túc nói:
- Được, ta không trông cậy vào chuyện ngươi tiết lộ đề nữa, nhưng ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta, cuộc thi vào tầng hai là thi như thế nào. Biết đại khái phạm vi cùng thủ đoạn của cuộc thi, chung quy còn tốt hơn bây giờ không biết cái gì cả.
- Điều này có thể nói đó.
Trần Bì Bì bưng bát cháo gạch cua lên, húp sùm sụp một ngụm, nuốt non nửa bát, hàm hồ nói:
- Chẳng qua chuyện này nói ra có khác gì không nói đâu nhỉ?
- Nói thế nào?
Ninh Khuyết khẩn trương hỏi.
- Bởi vì mỗi lần tầng hai mở của, cách thi đều không giống nhau, nội dung cụ thể của cuộc thi đều được Phu Tử định ra từ mấy năm trước rồi, có thể bảo ngươi viết một bức chữ, có thể bảo ngươi vẽ một bức tranh, cũng có thể bảo ngươi bơi hai vòng quanh hồ, còn có thể thi xem ai ăn cơm nhanh hơn, tỷ như năm đó...
Trần Bì Bì hăng hái bắt đầu giới thiệu, tâm tư Ninh Khuyết lại bay tới một nơi khác rồi. Khi nghe thấy có thể là viết chữ vẽ tranh, trong đầu hắn ong lên một tiếng, có cảm giác hạnh phúc cực độ, nhưng tiếp đó lại nghe được những lời phía sau, cảm xúc hạnh phúc hoặc là nói kinh hỉ nhất thời biến thành ngơ ngẩn cùng cảm thấy vớ vẩn vô cùng.
- Đủ loại như bơi lội ăn cơm ư? Thi cái quái gì vậy?
Trần Bì Bì buông bát cháo gạch cua xuống, vẻ mặt vô tội nhìn hắn:
- Ta không phải Phu Tử, ta nào biết thi cái này là thứ gì chứ, nhưng mà những thứ này đều là chuyện ta nghe được từ chính mồm các sư huynh sư tỷ nói đấy, hẳn là không giả đâu.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt béo núc của hắn, do dự hỏi:
- Vậy ngươi... năm đó thi cái gì?
Trần Bì Bì nghe thấy vấn đề này, nhẹ nhàng vung tay áo phủi tro bụi không tồn tại trên vạt áo đi, sắc mặt cười thong dong hờ hững, phong thái kiểu như gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ rồi mới từ tốn nói:
- Nói với ngươi rồi, ta là bất thế thiên tài tu hành. Năm ấy sau khi đạt được thượng giáp sáu môn, ta liền trực tiếp tiến vào tầng hai, ở trên đường núi Phu Tử mỉm cười đón ta, đại sư huynh thân thiết xoa đầu ta, nào cần phải thi xét duyệt năng lực nữa, cái này... gọi là miễn thi nhỉ?
Ninh Khuyết nhìn vẻ đắc ý không giấu được trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của hắn, trong lòng chợt dâng lên xúc động rất mãnh liệt muốn đập hắn một trận, nhưng nghĩ tới tên mập mạp chết tiệt này đã là người tu hành cảnh giới Tri Mệnh, còn mạnh hơn cả Long Khánh hoàng tử, đành phải phẫn nộ buông tha, cười lạnh nói:
- Theo ta thấy, ngươi chính là cái nồi bánh bao to mà thôi.
Trần Bì Bì sờ sờ đầu, tò mò hỏi:
- Vừa trắng vừa béo thật đáng yêu?
- Không, đây là nói ngươi thuần túy chỉ là một cái thùng cơm!
Ninh Khuyết tức giận quát:
- Mệt thay ngươi còn tự xưng mình là bảo bối của thư viện, tiểu sư đệ được thương yêu nhất trong tầng hai, kết quả hỏi ngươi đề mục thì ngươi không biết, hỏi ngươi có thể thi những gì ngươi cũng vẫn không biết, thế mà ta còn gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người ngươi, còn mua cho ngươi một bát cháo đắt như thế!
Hắn nghĩ tới dáng người oai phong của Long Khánh hoàng tử vào ngày mai khi tầng hai mở cửa, nghĩ đến kết cục thảm đạm của mình, vẻ mặt mờ mịt bất lực nhìn Trần Bì Bì, càng cảm thấy căm tức hơn, đưa tay đoạt bát cháo bên cạnh về, một hơi đổ hết bát cháo gạch cua còn thừa non nửa vào trong bụng mình.
- Ai ui, sao ngươi uống hết rồi!
Trần Bì Bì không biết vì bát cháo gạch cua bị cướp, hay là vì bị Ninh Khuyết mắng là thùng cơm, lúc này có vẻ đặc biệt phẫn nộ, chỉ vào mũi hắn nổi giận nói:
- Ta là thùng cơm vô dụng! Nếu không có bản thiên tài, ngươi sao...
- Ta sao... Thực rất vô dụng.
Ninh Khuyết cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ có thể nghe được giọng nói có chút mệt mỏi vô lực, ngữ điệu có chút ảm đạm trầm thấp:
- Kỳ thực ta vẫn luôn cho rằng mình là thiên tài chân chính, học chuyện gì cũng rất nhanh, bao gồm giết ngựa giết trâu giết gà, nhưng cái thứ tu hành này quả thật quá đả kích lòng tin của ta, giằng co nhiều năm như thế, năm ngoái cuối cùng cũng vật lộn ra chút ít động tĩnh, nhưng bây giờ nhìn thấy Long Khánh hoàng tử, ta căn bản không thể sinh ra được chút lòng tin chính diện đối kháng với hắn, theo bản năng ta lại trực tiếp tìm trợ giúp từ ngươi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Trần Bì Bì, cười tự giễu:
- Ta rất rất muốn vào tầng hai, nhưng ta thực không có lòng tin có thể chiến thắng Long Khánh, trở thành cái người duy nhất kia.
Hơn nửa năm qua, Trần Bì Bì đã nhìn Ninh Khuyết từ một thiếu niên bình thường hoàn toàn không biết tu hành, từng bước từng bước tiến tới cảnh giới hiện nay, hắn đã sớm tin rằng đồng bọn cùng lứa này cũng là thiên tài, có điều rất thú vị là Ninh Khuyết vì thiếu hệ tham chiếu bình thường, cho nên tự bản thân cũng không biết điều này. Chẳng qua thời gian Ninh Khuyết bước vào thế giới tu hành còn quá ít ỏi, đừng nói là so với hắn, cho dù là Long Khánh hoàng tử cũng đã là ngọn núi cao không thể với tới.
Thấy vẻ mặt mất mát tự giễu của hắn, Trần Bì Bì nảy sinh cảm xúc đồng tình mãnh liệt, thở dài một hơi, hắn mới miễn cưỡng cười vui nói:
- Tuy tuyệt thế thiên tài như ta rất khó lý giải phiền não của người thường các ngươi, bất quá... Giống như hơn nửa năm qua, sau này ngươi có vấn đề gì đó về phương diện tu hành vẫn có thể hỏi ta, một khi đã như thế thì có vào tầng hai thư viện hay không có quan trọng gì đâu?
Ninh Khuyết lắc đầu, nhẹ giọng cười nói:
- Như hiện tại, ta đang học tập ngươi, vậy bất kể ta học tốt hơn nữa thì cũng vĩnh viễn không có cách nào vượt qua ngươi được, nhưng nếu có cơ hội học tập viện trưởng thì sao?
Nghe được câu này, đôi mắt nhỏ Trần Bì Bì trợn tròn, chút đồng tình vừa sinh ra nọ nhất thời không biết bay đi phương nào, căm tức gầm lên:
- Chẳng lẽ có thể đạt tới tiêu chuẩn của ta mà ngươi còn chưa thỏa mãn hả!
Ninh Khuyết mỏi mệt tựa lưng vào tường, nhắm mắt lười nói nữa, bộ dáng thất vọng đến cực điểm.
Trần Bì Bì thấy không đành lòng, hai hàng lông mày đang cau chặt giữa trán bóng loáng bỗng nhướng lên, thấp giọng nói:
- Thật ra... có thể đi vào tầng hai thư viện cũng không nhất thiết đều là thiên tài tu hành, ngũ sư huynh có xuất thân là thợ rèn đấy.
Ninh Khuyết bỗng mở mắt.
Trần Bì Bì cũng không nhìn hắn, tiếp tục nhíu mày nói:
- Điều sư phụ coi trọng nhất hẳn là tâm tính của đệ tử, cho nên mỗi lần khảo hạch vào tầng hai cũng là tâm tính, vì thế vô luận ngày mai thi như thế nào, nội dung khảo hạch ra sao, điều ngươi cần làm chính là cẩn tuân bản tâm, sau đó làm đến cực hạn, như vậy có lẽ ngươi còn có thể có vài phần cơ hội.
- Cực hạn?
Ninh Khuyết có chút đăm chiêu lặp lại.
- Đêm đã khuya rồi, nhanh về nhà đi.
Trần Bì Bì nhìn liếc qua trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ phía tây, nói:
- Cách tầng hai mở ra đã không còn mấy canh giờ nữa rồi.
...
Ninh Khuyết về tới Lão Bút Trai trong ngõ bốn mươi bảy, lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Hắn nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, ánh mắt có vẻ cực kỳ khẩn trương, thân thể cũng bởi vì khẩn trương mà có chút cứng nhắc.
Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm, vì sao mình lại có khát vọng mạnh mẽ như thế đối với tầng hai thư viện — đại khái là vì từ thuở nhỏ đã luôn cực kỳ hướng tới thế giới tu hành, cùng như năm ngoái không ngừng ói ra máu lên lầu, nhiều năm gian khổ cố gắng như vậy làm mỗi một tế bào trong thân thể hắn càng ngày càng nhiệt tình yêu thương thế giới đó, càng bởi vì sau khi hắn cuối cùng cũng bước vào thế giới thần kỳ đó vào năm ngoái, lúc nhìn thấy càng nhiều phong cảnh xa lạ, càng muốn nhìn thêm nhiều phong cảnh hơn.
Sau khi đã trải qua thiên tân vạn khổ nhiều lần mới trèo được lên một ngọn núi cao và hiểm trở, đưa mắt nhìn thấy ngọn núi cao hơn trong mây trắng mờ ảo xa xa, nếu có thể chiến thắng mỏi mệt của bản thân, như vậy người đó sẽ luôn muốn leo lên ngọn núi cao hơn đó, ngắm thêm thật nhiều phong cảnh mà trước giờ chưa từng thấy qua. Trèo cổng thành ngắm cảnh núi, leo núi cao ngắm cảnh thành, ngồi đụn mây ngắm cảnh đời, đời người không sống uổng, vốn nên là như thế.
Tang Tang ngồi bên giường khẩn trương nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé nắm tay hắn hơi dùng sức như muốn truyền lực lượng nào đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen nở nụ cười có vẻ miễn cưỡng mà chân thành tha thiết, muốn truyền lòng tin nào đó.
Đêm mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn này, cả tòa thành Trường An thậm chí toàn bộ thiên hạ đều đang chú ý ngày mai tầng hai thư viện mở cửa, nhưng không có bất cứ kẻ nào biết, chuyện này, đối với tiệm thư họa sau ngõ hẹp đông thành Trường An, thiếu niên bình thường từ nhỏ đã bị phán định tàn nhẫn không thể tu hành vô số lần mà nói, là quan trọng cỡ nào.
----------oOo----------