Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhân vật chính luôn là kẻ xuất hiện cuối cùng.
Trên chiến trường cát bụi bay đầy trời, mấy tên tướng lĩnh vác đao chém giết hồi lâu, kết quả hoặc chẳng làm gì được đối phương, hoặc bị đối phương đánh cho liên tục thối lui. Ngay khi đó, một tiểu tướng vận áo giáp bạc dũng mãnh giục ngựa, chĩa thương liều chết lao tới. Cuối cùng, một thương một người đánh cho toàn bộ quân địch nằm rạp dưới gót sắt chiến mã, chống thương nhìn xa xăm, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên khuôn mặt của hắn, uy vũ bá đạo đến cực điểm.
Trên con phố dưới trời mưa như trút nước, đám lâu la của hai bang phái đang cầm phác đao chém giết lẫn nhau, khắp nơi là máu phun trông còn dày hơn mưa rào. Từ khu chợ phía Tây đến tận phía Nam thành là một khoảng hỗn loạn với mấy chục cái xác nằm dưới đất. Thế rồi, một vị lão đại y như con gió đen, tay mang cương đao gầm lên một tiếng rồi vung đao xông tới, tựa như một con rồng đen lướt đi, một đường giết chóc, mỗi đao một mạng, nơi nào đi qua là không còn kẻ sống, quả thực hung mãnh dị thường.
Còn về phần vì sao tiểu tướng áo giáp bạc với lão đại vận đồ đen lại không ra tay ngay, cứ phải chờ đến khi thuộc hạ, lâu la của mình đầu rơi máu chảy đầy đất mới chịu ung dung bước ra? Lý do đương nhiên không phải vì bọn họ giống mấy vị tiên sinh hủ nho mắc tật thích nói dài dòng, mà nguyên nhân thực sự là do những kẻ "trâu bò" đó biết rõ, chỉ khi ban đầu lạnh lùng ẩn nhẫn rồi chờ đợi, sau mới có thể bất ngờ xuất lộ diện, thể hiện phong phạm bản thân.
Sau khi tầng hai mở ra, có rất nhiều người bắt đầu nhao nhao lên núi tiến về phía đỉnh. Long Khánh hoàng tử, kẻ được tất cả mọi người chú ý cũng đã khởi hành. Còn Ninh Khuyết, hắn cứ chậm chạp mãi không động, im lặng đứng một góc cho tới giờ.
Hắn chập chạp chưa động là vì muốn quan sát tình hình của những người tu hành trẻ tuổi đang lên núi kia, từ đó phân tích các vấn để có thể gặp khi lên núi. Nhưng trong thâm tâm, hắn không thể không thừa nhận, nguyên do quan trọng hơn là, những kẻ đang gian nan leo lên sườn núi chênh chếch kia không phải thuộc hạ của hắn, cũng chẳng phải tướng quân của hắn, hắn không quan tâm sống chết của những kẻ đó, hắn lại không lòng tin gì với việc tiến vào tầng hai, thế nên vì cớ gì mà không hưởng thụ một chút khoái cảm của việc lên sân khấu cuối cùng mang lại?
Nhân vật chính, luôn là kẻ lên sân khấu cuối cùng.
Dù cho kết cuộc nhân vật chính vẫn là vị Long Khánh hoàng tử cao cao tại thượng, hoàn mỹ không giống con người kia, nhưng ít ra vào giờ phút này, hắn muốn là nhân vật chính.
...
Ý tưởng của Ninh Khuyết được thực hiện hoàn mỹ.
Nhận khăn tay gói điểm tâm của Chử Do Hiền xong, hắn liền đủng đỉnh bước về phía sau thư viện. Vô số ánh mắt bị bóng dáng của hắn thu hút, trong những ánh mắt đó hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp, có giật mình, có ngơ ngẩn, nhưng nhiều nhất vẫn là nghi hoặc khó hiểu.
Thời gian từ khi tầng hai mở ra tới giờ đã lâu như vậy, chỉ cần là người không mù đều có thể nhìn ra, kết quả leo núi hôm nay tất nhiên là Long Khánh hoàng tử đại thắng, thế mà sao vẫn có kẻ không biết tốt xấu, thò đầu ra mà phá quấy hình ảnh thần thánh chói lọi của hoàng tử Long Khánh mà người người đang dõi theo?
- Hình như là học sinh thư viện.
Sứ thần Đại Hà Quốc nhìn trang phục trên người Ninh Khuyết xong, cau mày tự hỏi: “Không lẽ đây là cường giả mà thư viện giấu diếm?"
"Sáu người của khoa thuật lên núi thì có bốn đã nằm cáng về, nhìn bộ dạng ngạc nhiên của các giáo thụ thư viện thì bọn họ hình như cũng không biết chuyện này là sao.”
Trong đám học sinh thư viện đang đứng tụ tập, Chung Đại Tuấn đang gắng sức đè nén cảm xúc chấn động trong long, hắn nhìn bóng lưng Ninh Khuyết, người đang là trung tâm để bàn luận, cười lạnh một tiếng, cất lời mai mỉa:
- Hắn lại phát điên cái gì đây chứ? Còn ngại cả năm qua chưa đủ mất mặt sao?
Tư Đồ Y Lan vô thức tiến về trước một bước, khẽ siết hai bàn tay trong tay áo lại, đưa mắt nhìn Ninh Khuyết ở phía xa, mặt tràn ngập sự tò mò xen lẫn lo lắng. Nàng tuy biết Ninh Khuyết tuyệt không vô dụng hèn kém như các đồng học bàn luận nhưng nàng thực không hiểu vì sao hắn lúc này lại muốn lên núi, càng không hiểu hắn dựa vào cái gì mà tin bản thân có thể có cơ hội tiến vào tầng hai thư viện.
Ngồi dưới chiếc lọng vàng óng che nắng, Lý Ngư nhìn thiếu niên phía xa, kẻ tuyệt không phải người xa lạ nhưng cũng chưa thể nói là thân quen kia với vẻ mặt có phần đăm chiêu. Nàng nhớ lại hình ảnh lúc trước cùng chung đường từ thảo nguyên trở về, rồi lại nhớ tới nụ cười và lời khẳng định của lão nhân Lữ Thanh Thần, đột nhiên trong nàng lại xuất hiện niềm tin và hi vọng mãnh liệt, chỉ có điều bản thân nàng cũng không biết thứ lòng tin và hi vọng này từ đâu mà có nữa.
Lý Phái Ngôn dõi theo ánh mắt của nàng mà nhìn lại bằng vẻ mặt nghiêm trang mà lạnh lùng. Thân là thân vương Đại Đường, hắn rất muốn có một thanh niên Đại Đường từ trong thư viện đứng ra lấy lại chút thể diện, nhưng cũng không muốn đại sự này sinh ra quá nhiều biến số.
Mạc Ly thần quan thì không cho rằng Ninh Khuyết có tư cách trở thành "biến số", hắn thản nhiên nhìn vị học sinh tầm thường này một cái xong liền không để ý nữa. Hoàng tử Long Khánh lúc này đã tiến vào trong sườn núi chỗ sương mù dày đặc, có lẽ sẽ nhanh chóng đến đỉnh ngay thôi, thế nên với Mạc Ly, mặc kệ tên học sinh kia giờ đứng ra với ý đồ gì, là lấy lòng mọi người hay là do người thư viện bày mưu tính kế thì kết quả cũng chỉ có thể làm nền cho hình ảnh Tây Lăng thần huy và hoàng tử càng trở nên hoàn mỹ hơn mà thôi.
Đối với người ý chí không kiên định, tâm tư dễ dao động mà nói, ánh mắt kẻ khác rất có trọng lượng, nhất là khi xung quanh bãi đá thư viện có ánh mắt chăm chú, nghi hoặc của nhiều nhân vật lớn. Nếu những ánh mắt đó dồn cả lên một người, thậm chí có thể khiến một học sinh yếu đuối bị áp lực mà suy sụp.
Nhưng với Ninh Khuyết mà nói, ánh mắt kẻ khác chính là thứ không có... trọng lượng và sức mạnh nhất trên đời, nhiều ánh mắt tập trung một chỗ cũng vậy thôi, việc hắn làm chẳng có quan hệ gì với những kẻ này, thế nên cảm xúc trong những ánh mắt kia cũng không liên quan gì với hắn.
Giáo thụ phụ trách nghi thức mở ra tầng hai thư viện hôm nay đang đứng cạnh đường tiến tới bãi đá phía trước với gương mặt không biểu cảm. Hắn khi trước, thông qua giới thiệu của giáo thụ đã biết Ninh Khuyết là học sinh thư viện, cũng biết lời đồn về hắn trong năm qua.
- Vì sao?
Giáo thụ hỏi.
- Không được sao? Ta không thấy trong quy định của ngài nói lúc nãy có nhắc tới thời hạn báo danh mà.
Ninh Khuyết cười hồn nhiên, chắp tay hỏi lại.
- Đúng là không có, có điều ta nghe nói đợt thi cuối kỳ năm ngoái, ngươi vì sợ thua đối thủ cạnh tranh mà giả bệnh bỏ thi, thế nên ta không rõ vì sao hôm nay ngươi lại định lên núi.
- Nếu bỏ thi với lên núi là hai mặt mâu thuẫn ăn khớp với nhau.
Ninh Khuyết nhìn giáo thụ, giọng cực kỳ kính cẩn nghiêm túc giải thích:
- Vậy thì hôm nay ta dám lên núi, điều đó chứng tỏ những lời đồn, những lời chỉ trích ta trong thư viện đều là giả dối.
Nhìn tên học sinh dám ở trước mặt mình thẳng thắn đối đáp, vị giáo thụ mỉm cười, hai hàng lông mày đã điểm sương như được gió xuân thổi bay lên, mặt mày tỏ vẻ cao hứng. Có điều hắn chưa tránh đường mà lại hỏi tiếp với vẻ thú vị:
- Nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi rốt cuộc là vì sao mà muốn lên núi?
Ninh Khuyết cười, đáp:
- Nếu là người Tây Lăng Thần Điện hay sứ thần Yến Quốc tới hỏi, ta khẳng định sẽ đáp một câu hoành tráng chấn nhiếp bọn họ, nhưng nếu ngài hỏi, ta tất nhiên muốn thành thật trả lời... Muốn lên núi, tất nhiên là bởi ta muốn lên núi!
Giáo thụ cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu muối tiêu dưới cằm, lắc đầu tán thưởng:
- Thực sự là một đáp án hay, đây là đáp án hay nhất mà ta nghe được suốt mấy năm qua.
Nói xong, hắn lại nhìn Ninh Khuyết rồi tò mò hỏi tiếp:
- Nếu người hỏi là bọn thần côn Tây Lăng hay bọn cỏ đầu tường của Yến Quốc kia thì người đáp thế nào?
- Nếu bọn họ chất vấn ta vì sao muốn lên núi, ta sẽ nói...
Ninh Khuyết có chút xấu hổ cười cười, nói:
- Bởi vì núi là ở chỗ này.
Giáo thụ thu viện ngẩn người, bàn tay vuốt râu bỗng khựng lại rồi phá lên cười to, dùng ánh mắt như nhìn hậu bối dễ day dạy tán dương:
- Đây cũng là đáp án hay.
- Đi đi.
Giáo thụ mỉm cười xong lại tiếp:
- Có điều sơn đạo trắc trở gian nguy, nếu đến nửa đường mà bỗng cảm giác không muốn leo lên nữa, vậy thì cứ đi xuống, nếu có kẻ nào dám chế giễu, lão phu sẽ thay ngươi làm chủ.
Ninh Khuyết nghe xong chỉ cười hắc hắc, đoạn khom lưng vái dài rồi cứ thế cáo từ.
Vị giáo thụ nhìn hắn đi trên con đường nhỏ u tĩnh, tay khẽ vuốt chòm râu, thầm nghĩ hóa ra học sinh thư viện lần này cũng không phải đều là đám vô dụng, khẽ gật gật đầu hài lòng.
...
Ninh Khuyết rất rõ đường lên núi, ít nhất là đoạn từ đây tới chân núi hắn đã thuộc lòng. Con đường nhỏ ẩm ướt tới lầu nhỏ trong rừng trúc, rồi dẫn qua những đình vãn cảnh, tảng đá xanh bên hồ đều in dấu chân của hắn, bước tới chỗ dưới Cựu Thư Lâu, hắn ngẩng đầu nhìn lên đoạn phất tay chào.
Trần Bì Bì mập mạp đang dựa vào bậu cửa sổ, phất phất tay xuống dưới. Hắn không muốn hoàng tử Long Khanh và những kẻ đang leo núi kia thấy mình, thế nên những người đó liền không thấy hắn, hắn lại muốn để Ninh Khuyết thấy mình, do vậy tất nhiên Ninh Khuyết có thể thấy hắn.
- Nếu thực sự không bò lên nổi thì tuyệt đối đừng có cố quá.
Trần Bì Bì tốt bụng nhắc nhở.
- Nói mấy lời may mắn tí được không?
Ninh Khuyết ngửa đầu nhìn hắn xong tiếp:
- Sao cả ngươi cũng giống cái đám kia, chẳng ai nghĩ ta có thể lên tới đỉnh núi chứ?
- Đường lên núi không dễ đi đâu.
Trần Bì Bì xòe hai bàn tay tròn mập của mình ra, miệng chân thành đáp:
- Hơn nữa, ngươi so mình với Long Khánh đi, bản thân ngươi mới đúng là con chó con mèo đó.
Ninh Khuyết cũng lười để ý hắn, nghe xong liền phất phất tay rồi nhắm hướng bên cạnh Cựu Thư Lâu bước tới, đi được mấy bước hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, chân dừng bước,đầu xoay lại không cam lòng cất tiếng hỏi:
- Thật sự không có cửa sau sao?
Trần Bì Bì chống tay lên song cửa, lớn tiếng quát:
- Chết đi!
Ninh Khuyết lắc đầu cười rồi tiếp tục đi về phía trước, tới khi hắn đi qua Cựu Thư Lâu mới phát hiện, thì ra đúng là có cửa sau. Suốt cả năm rồi hắn qua lại Cựu Thư Lâu, ngắm phong cảnh quanh lầu, đi tản bộ quanh đây không ít nên nhớ rất rõ là chỗ này vốn chỉ có một bức tường cũ nát màu xám, thế mà giờ đây lại thành ra một cánh cửa.
Phía sau cánh cửa là một con đường trải đá xanh với những cây trúc mọc san sát hai bên, đường này hướng dốc lên phía trên, kéo dài qua rừng trúc dẫn tới tận phần rừng rậm ở phía xa xa bên hông núi.
Đi qua cửa, Ninh Khuyết theo con đường nhỏ trong rừng trúc mà bước lên núi.
Không có bất kỳ điều bất thường nào xảy ra, sơn đạo dưới chân của hắn dần dần hướng lên trên, bóng dáng hắn cũng càng lúc càng lên cao, dần dần vượt qua khu tường bao phía dưới, cao hơn khu rừng trúc như họa kia, giờ quay đầu lại là có thể lờ mờ thấy những người ở phía xa xa trong thư viện.
Sơn đạo phía trước càng lúc càng nhỏ, những viên đá xanh lớn bị những hòn đá nhỏ thay thế, bên đường trong rừng lại chẳng có một tiếng chim kêu vượn hú nào, thực yên tĩnh tới mức quỷ dị.
Chân phải vừa mới bước lên sơn đạo được trải đá dăm, Ninh Khuyết bỗng nhíu chặt tràng mày lại, sắc mặt hắn trong phút bốc bỗng trở nên trắng bệch như tuyết, cảm giác đau đớn kịch liệt khó có thể diễn tả bằng lời đột xộc thẳng từ dưới bàn chân hắn lên, bất ngờ đánh thẳng lên đầu!
Cảm giác đau đớn bất ngờ khiến đôi chân hắn mềm nhũn đến té ngã, nhưng hắn vẫn gắng gượng chống tay xuống đất, miệng kêu miệng đau đớn kêu một tiếng đầy hung hãn rồi lại đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn lại phía cạnh con đường lên núi.
Thấp thoáng trong mảng rừng xanh bên đường có thể thấy vách đá bị rêu xanh che phủ, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, đại khái có thể nhận ra trên vùng rêu xanh kia có những đường uốn lượn như khe đá, những đường cong đó thực tế lại là những chữ lớn được khắc trên đá, chỉ là những chữ này lúc ban đầu là màu đỏ của chu sa, giờ qua không biết bao nhiêu năm tháng, gió mưa xâm thực, chúng đã sớm phai nhạt không còn thấy được nữa.
- Công kích niệm lực thật cường đại. Đây là chữ do thần phù sư lưu lại sao.
Ninh Khuyết cau mày nhìn chằm chằm vào vách đá dựng đứng có chữ được khắc lên kia, đôi tay như buông thõng khẽ run lên. Lúc này đây đang như có mười vạn cây kim cứng vô hình xuyên qua đôi bàn chân hắn, nếu là người bình thường gặp cảm giác đau đớn này, chỉ e là đã sớm ngã lăn ra đất, ôm đầu kêu rên, nhưng hắn tuy sắc mặt trắng bệch, hai tay run run thì ý thức lại vô cùng tỉnh táo, như thể cảm giác đau đớn này hoàn toàn không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn.
Lúc trước ở trong thư viện quan sát sơn đạo phía xa, chỉ có thể thấy đám người di chuyển trên núi cực kỳ khó khăn, cực kỳ chậm chạp, không thấy được biểu cảm khuôn mặt nhưng đại khái cũng nhận ra khổ sở của bọn hắn, Ninh Khuyết liền đoán đường lên núi có cấm chế gì đó, chỉ là hắn không ngờ người khảo nghiệm vào tầng hai thư viện lại bá đạo dã man như thế này, mới bắt đầu thôi đã sử dụng thần phù uy lực cực lớn như thế kia.
Giờ rốt cuộc hắn đã rõ, vì lẽ gì mà những thanh niên tu đạo ưu tú từ khắp thế gian kia lúc ở trên sơn đạo lại biến thành con rối, di chuyển chậm chạp như thế. Dưới tác dụng kỳ ảo của thần phù trên vách đá, bất kỳ cảnh vậy tự nhiên nào khắp bốn phía quanh con sơn đạo đều có thể trở thành hiểm cảnh ngăn cản bọn hắn, hơn nữa bọn hắn không thể tránh mà chỉ có thể xông tới.
Ninh Khuyết nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn bàn chân phải đang giẫm lên cục đá nhỏ trên sơn đạo, đột nhiên cười như tên thần kinh, sau đó vận sức vùng eo, cả ngươi nghiêng về trước, cái chân trái phía sau cũng giơ lên, cuối cùng giẫm nát cục đá nhỏ ấy.
Hắn giẫm xuống rất mạnh, rất lực, tựa hồ như muốn giẫm nát hết đám đá trải dài trên sơn đạo.
Vô số cây châm vô hình từ những viên đá thò ra, xuyên thẳng qua đế giày, đâm thật sâu vào trong bàn chân, đồng thời cảm giác tê ngứa nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi đau đớn cực độ, cảm giác này rõ ràng truyền thẳng vào đầu hắn.
Mặt mũi Ninh Khuyết càng thêm trắng bệch, nhưng lông mày hắn lại đang dần giãn ra, như thể đang thoải mái hưởng thù vậy. Hắn hít sâu một hơi, hai cánh tay lững thững tiếp tục đi đến phía trước.
...
Là cố ý hay vô tình, là chăm chú tập trung hay lặng lẽ đưa mắt quan sát, là thực sự quan tâm hay chỉ do hiếu kỳ nhất thời, định bụng xem hài kịch thì sau khi Ninh Khuyết xuất hiện lần đầu trong mắt mọi người, rất nhiều người đang cùng đưa mắt nhìn sơn đạo, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Mọi người trông hắn bước lên sơn đạo, thấy hắn mới bước đã xém té lăn ra đất xong liền nhao nhao lắc đầu, có người còn cười cợt chế giễu.
Mạc Ly thần quan hờ hững trò chuyện với sứ thần Yến Quốc, trông như chẳng quan tâm có việc gì xảy ra trên núi, thế nhưng khi thấy Ninh Khuyết bị té thì không nhịn được lắc đầu tỏ vẻ khinh miệt.
Đại tu hành giả như hắn, bằng vào thời gian từ đó tới giờ đã có thể gần như nhìn ra được cấm chế trên núi được bố trí thế nào, mới rồi nhìn thấy Ninh Khuyến bị phù lực áp chế thảm vậy, hắn liền xác nhận Ninh Khuyết cao nhất mới chỉ tới cảnh giới Bất Hoặc mà thôi. Cảnh giới Bất Hoặc trong khoa thuật của thư viện cũng coi như là trình độ không tệ, thế nhưng bằng cảnh giới này mà muốn nuôi ý định ẫn nhẫn nhiều ngày để rồi thình lình nổi danh thì đúng là không khỏi có chút si tâm vọng tưởng.
Ở chỗ tập trung các học sinh thư viện, Chung Đại Tuấn cười lạnh chỉ về phía sơn đạo, nói:
- Lừa bịp chung quy vẫn chỉ là lừa bịp, hắn chỉ muốn gây sự chú ý mà lại không ngờ khoe mẽ thành bẽ mặt, còn khiến thanh danh thư viện bị tổn hại bao nhiêu nữa.
Tư Đồ Y Lan trông thấy Ninh Khuyết té ngã, lòng sợ tới mức hít ngược một hơi khí lạnh, giờ lại nghe có người giở giọng chế giễu thì không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nắm bàn tay nhỏ của Kim Vô Thải bước về trước hai bước, cách xa đám đồng học kia thêm một chút.
- Tay ngươi hơi lạnh đó.
Kim Vô Thải lo lắng nhìn nàng, nói. Tuy rằng cô nàng cháu gái của vị tế tửu này vẫn lo lắng hơn cho Tạ Thừa Vận đang chật vật tiến bước trên núi, nhưng cũng khó tránh khói có phần để tâm bạn nữ cạnh mình, bởi vì nhìn qua dường như Ninh Khuyết chẳng thể có bất kỳ cơ hội nào.
- Không sao, ta chỉ là không nhìn nổi vẻ mặt vài người.
Tư Đồ Y Lan liếc nhìn mấy đồng học ở phía sau đang đứng bàn tán, cười lạnh đáp xong lại tiếp:
- Ninh Khuyết dù chỉ có thể đi một bước trên sơn đạo thì cũng là mạnh mẽ hơn những thứ đến thử cũng không dám.
Kim Vô Thải nhìn sơn đạo thấp thoáng giữa rừng phía xa, âu lo đáp:
- Nhưng giờ nhìn xem, chỉ e cuối cùng Ninh Khuyết cũng không bước nổi bước thứ hai.
Tư Đồ Y Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn phía sơn đạo, trong lòng ầm thầm cổ vũ cho người đồng học bị chính thư viện lãng quên cả một thời gian dài kia. Đột nhiên, nàng tỏ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, tay run run chỉ về phía xa, lớn tiếng kêu:
- Nhìn! Mau nhìn kìa! Ninh Khuyết bắt đầu bước tiếp!
Rất người nhiều trong thư viện chú ý đến tình hình xảy ra trên núi, bọn họ nhìn thấy Ninh Khuyết vất vả bò dậy, dừng lại một lúc rồi chân trái di chuyển bước về trước một bước.
Tiếp đó, Ninh Khuyết đi bước thứ hai, thứ ba rồi thứ tư... Tuy rõ ràng có thể nhìn thấy thân thể hắn hơi run rẩy, tốc độ đi cũng rất chậm, nhưng có thể cảm giác được bước đi của hắn ngày càng ổn định, dường như mỗi bước đều mạnh mẽ dẫm chặt lên sơn đạo kia!
Không biết là ai trong số học sinh thư viện hét lên kinh hãi.
Một quan viên thuộc lễ bộ Đại Đường đứng dậy, nhìn về phía sơn đạo với khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động. Hắn không biết học sinh trẻ tuổi trên sơn đạo kia là ai, hắn cũng không tin người kia có thể thắng được Long Khánh hoàng tử trong cuộc đua tới đỉnh núi, nhưng hắn cảm thấy theo bước chân của học sinh trẻ tuổi kia, niềm tự tin và kiêu ngạo mới rồi bị đè nén lại trở về với thân thể mình.
Đang ngồi một góc lôi bọc điểm tâm thứ hai ra ăn, Chử Do Hiền giật mình há mồm rồi quên luôn việc đưa bánh ngọt vào mồm. Hắn nhìn bóng người đang bước trên con đường kia, rồi chợt phát hiện ra bản thân tựa như chưa từng hiểu rõ về đối phương.
Lý Ngư nhìn sơn đạo, thoáng trầm mặc một chút rồi mỉm cười.
Trần Bì Bì dựa vào cửa sổ Cựu Thư Lâu nhìn về phía sơn đạo, lẩm bẩm:
- Ngươi thực liều mạng quá, nói đến... Thế giới này liệu có thể tìm người nào ác với chính mình hơn ngươi sao? Ta không biết, ngươi rốt cuộc có bước đến một bước kia hay không? Ta không biết.
Dứt lời, hắn liền đóng cửa sổ lại khiến vài chiếc lá trúc bị chấn rụng bay xuống!
...
Vài phiến lá bị gió cuốn bay, xẹt qua đầu vai Ninh Khuyết, rớt xuống mặt đất.
Hai bên sơn đạo là cánh rừng do rất nhiều loại cây tạo thành, mà đoạn hắn đang đi thì trúc chiếm đa số, cạnh của lá trúc rất mảnh, nhìn qua mỗi chiếc lá đều giống như thanh đao nhỏ sắc bén.
Lá trúc đang rụng rơi trên sơn đạo lúc này không phải chỉ nhìn qua thấy giống đao nhỏ mà thực sự giống đao sắc.
Viu - một tiếng thật nhỏ, một phiến lá trúc xoẹt qua đầu vai Ninh Khuyết, sắc bén như lưỡi dao, lập tức cứa rách áo rồi rạch da thịt hắn tạo thành một vết cắt rất mảnh nhưng đủ sâu đến chảy máu.
Ninh Khuyết liếc qua đầu vai nhưng không nhìn thấy vết rách trên áo, không nhìn thấy lá trúc dính máu, cũng không nhìn thấy vết thương đang nhỏ máu.
Nhưng hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra bởi cảm giác đau đớn mãnh liệt từ đầu vai truyền đến, thậm chí còn cảm nhận rõ được những sợi tơ nhỏ từ mép lá trúc vương lại trong vết thương tạo cảm giác như mang những dị vật khiến cơ thế cực kỳ nhức nhối, khó chịu.
Hắn đưa tay phủi phủi đầu vai, động tác hệt như phủi bụi, việc này dĩ nhiên không cách nào xóa đi vết thương lẫn cảm giác đau đớn vô hình do lá trúc tạo ra, nhưng không ngờ được là khi làm xong động tác này, hắn thấy đỡ hơn rất nhiều, chân lại tiếp tục bước về phía trước.
Lại có lá trúc lã chã rơi, lướt qua gò má hắn, lướt qua vạt áo hắn, lướt qua sau lưng hắn, cuối cùng rơi xuống những viên đá lát đường trên sơn đạo.
Quần áo trên người hắn vẫn như cũ, nhưng mơ hồ lại có thêm vô số vết rách vô hình, đau đớn thống khổ đến mức người bình thường khó mà chịu nổi, có điều sắc mặt hắn vẫn như cũ, chỉ là càng trắng thêm một chút mà thôi.
Một cơn gió núi thổi tới, vô số lá trúc bay lả tả cuộn lên không trung, sau đó như cơn mưa nặng hạt rào rào rơi xuống.
Ninh Khuyết đi trong cơn mưa lá, bản thân cũng lười phủi đi những phiến lá rơi trên người, chỉ trầm mặc tiến lên, trong con mắt mơ hồ như thấy lại cảnh tượng lá trúc rơi xuống khi giết Nhan Túc Khanh ở bên hồ năm ngoái.
Hắn đi rất dụng tâm, đi rất dụng sức, mỗi một bước đều giẫm mạnh xuống làm bắn lên làn bụi nhàn nhạt, hắn giẫm nát đám lá trúc chất chồng hỗn loạn, bước qua những thống khổ.
Thời điểm mưa trúc rơi tà tà, vừa lúc giết người, thích hợp lên núi.
...
Xuất phát muôn, tuy rằng có thể gây chút chú ý nhưng lại khó để bắt kịp người trước, chỉ có thể cô đơn cất bước trên sơn đạo, trước sau chẳng có một bóng người.
Ninh Khuyết cảm thấy hơi khát, môi lúc này như thở ra khói xanh, hắn muốn uống chút nước, sau đó lại nghe tới có tiếng nước chảy từ rất gần đó truyền tới.
Đưa mắt nhìn qua, hắn thấy một dòng nước trong xanh khá nhỏ từ trong khe đá chảy ra, rót xuống một tảng đá trũng tạo thành một cái hố nhỏ đầy nước, quanh hố có vài cây cỏ dại mọc lưa thưa.
Hắn không uống nước suối, vuốt ve cỏ mọc.
Bởi vì dòng nước kia đột nhiên thành một thác nước to tổ chảng tung bọt nước trắng vàng đánh tới trước mặt như muốn dìm hắn chết ngất trong cái hố nước sâu thẳm trên phiến đá kia.
...
Hắn lại tiếp tục bước, vẫn dùng sức dụng tâm, từng bước kinh hồn, từng bước tung bụi, theo sơn đạo lầm lũi đi xuyên qua cánh rừng, bước tới một vùng cỏ lớn trên núi.
Không còn bóng cây che chắn, ánh tà dương gay gắt không chút khách khí chiếu xuống rọi đỏ cả vùng cỏ cây, tựa như muốn thiêu cháy hết thảy mọi thứ bên con đường núi.
Ninh Khuyết đưa tay lên trán, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, miêng than một tiếng mệt mỏi, sau đó trong lúc nhìn lướt chợt chú ý thấy bên cạnh sơn đạo có một hồ nước nhỏ trông tựa như tấm gương phản quang.
Hồ nhỏ rất yên ả, nước trong thấy đáy, có thể nhìn thấy có con cá đang lặng lẽ bơi.
Ven hồ nơi khe đã mọc lên một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt.
Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, đóa hoa nhỏ lắc lư run rẩy như cực kỳ sợ hãi.
Mặt hồ yên lặng khẽ nổi sóng, con cá nhỏ kia quẫy đuôi cái rồi biến mất trong đám đá dưới hồ.
Một vùng biển lớn đầy giận dữ hiện ra trước mắt Ninh Khuyết, nước biển xanh đen như nước mực trong cái nghiên hắn hay dùng. Nước biển không ngừng cuốn động tạo ra từng con sóng cao như núi kèm theo những âm thanh gầm thét liên tục vỗ lên bờ đê mà hắn đang đứng.
Hai chân hắn như hai chiếc đinh đóng chặt vào bờ đê, dù thấy sóng biển đen như mực che trời vỗ tới, dù thân mình như bị đá lớn đập vào, dù manh áo trên người bị nước biển xé vụn rồi cuốn mất, hắn vẫn không lùi một bước.
Sau đó vùng biển dâng lên.
Nước biển âm trầm đen kịt như mực dâng lên như một bức tường, không phải, là như cả một vùng đại lúc dựng đứng lên.
Biển lớn chia bầu trời thành hai nửa, chậm rãi ập về phía hắn, nơi vùng đại dương dựng thẳng như chia trời cắt đất này có thể nhìn thấy những vòng xoáy còn to hơn cả núi lớn, có thể nhìn thấy những cánh chim biển giãy dụa trong trầm mặc, có thể nhìn thấy tử vong đến gần.
Rồi biển lớn ngã xuống.
Ninh Khuyết cũng ngã xuống.
Hắn nặng nề ngã sấp xuống sơn đạo, đau đớn nhíu chặt chân mày, miệng hộc ra một ngụm máu.
Hồ nhỏ bên đường vẫn yên ả, có chăng chỉ là vài gợn sóng lăn tăn.
...
Nơi sâu trong sương mù, có một giọng nói bình tĩnh mà kiêu ngạo lên.
Loại kiêu ngạo này khác hẳn với thứ kiêu ngạo lãnh đạm của Long Khánh hoàng tử. Chủ nhân giọng nói kia cũng không có vẻ muốn che giấu sự kiêu ngạo nhưng cũng không phô trương nó, niềm kiêu ngạo như toát như nội tâm mạnh mẽ, bản tính hồn nhiên, không hề làm cho người khác khó chịu chán ghét.
- Chữ viết trên vách đá dựng bên sơn đạo theo truyền thuyết là do các vị tiền bối thư viện khắc lên, sau đó tạo ra cấm chế, người có ý đồ xông qua cấm chế, càng chịu được sức mạnh và đau đớn ẩn chứa trong phù ý thì càng phải chịu lực lượng và nỗi thống khổ đáng sợ hơn nhiều.
Giọng nói bình tĩnh mà kiêu ngạo kia hơi dừng rồi tiếp:
- Rất nhiều năm trước, ta từng đánh một trận với đại sư huynh, tính tình đại sư huynh các ngươi cũng hiểu, hắn không có khả năng ra tay quá nặng với ta nhưng ta vẫn đánh không lại hắn. Ta khi ấy trong cơn nóng giận liền bóp nát cái khuôn bánh hoa mai của lão sư, kết quả lão sư cũng nổi giận, sau đó ra một quyết định tàn nhẫn, bắt ta đi con đường kia một lần.
Trong núi sương vang lên mấy tiếng kinh hô, nguyên nhân kinh hô có rất nhiều, có người là sợ hãi than đại sư huynh thật mạnh, có người sợ hãi than nhị sư huynh cũng rất mạnh, lại có thể tay không bóp nát cái khuôn bánh bằng tinh cương có khắc phù văn của Phu Tử, có người sợ hãi than nhị sư huynh to gan lớn mật dám làm Phu Tử không có bánh hoa mai ăn...
- Năm ấy ta đi sơn đạo dẫn đến động tĩnh lớn hơn mấy người này nhiều, cuối cùng chỉ khi tinh hà vỡ vụn, đá vụn bay loạn thì ta mới ngã xuống, có điều kẻ nãy là có thể dẫn phát hải nộ cũng xem như không tầm thường rồi.
Trong vùng sương mù có người tỏ vẻ đồng ý, cảm khái nói:
- Chu dù nói như vậy, càng chịu được thống khổ thì sẽ càng bị thống khổ hơn, kẻ này không khỏi xui quá đi.
- Xui xẻo?
Một người khác hỏi lại, giọng có vẻ bực bội.
- Xui xẻo.
Người nọ vội vàng giải thích.
- Các ngươi đều chưa gặp tiểu sư thúc, chỉ có đại sư huynh và ta từng gặp qua.
Nhị sư huynh bớt giận, ngạo nghễ nói, tựa như việc bản thân từng gặp tiểu sư thúc là một chuyện cực kỳ đáng để kiêu ngạo.
- Tiểu sư thúc từng nói một câu. Vận mệnh của bản thân chính là một thứ rất tàn khốc, nếu nó muốn chọn ngươi là kẻ gánh sứ mạng, vậy thì trước đó phải xác định ngươi có đủ khả năng gánh sứ mệnh này, sẽ có đủ loại phương thức để cắt xé từng khúc xương thớ thịt của ngươi, bắt ngươi phải chịu loại đau đớn cực đoan nhất thế gian, như thế mới có thể khiến ý chí, tâm tính của ngươi trở nên mạnh mẽ, kiên định, đủ tư cách để vận mệnh lựa chọn...
Trong sương mù, ai đó đang chậm rãi hồi tưởng rồi than thở, lại có người lẩm bẩm tự nói một mình:
- Bây giờ nhìn mới thấy, quả nhiên Nhị sư huynh sùng bái Tiểu sư thúc nhất.
...
- Đánh gãy một khúc xương tính là gì? Tách rời một thớ máu thịt tính là chi? Chịu đựng sự thống khổ kinh khủng nhất thế gian đã là khỉ gì chứ? Khi còn ở trên thảo nguyên Mân Sơn, có đoạn xương nào của ta chưa bị gãy? Trên người ta có chỗ nào không bị thương?
Ninh Khuyết đờ đẫn khom người trên sơn đạo, cảm nhận những mảnh đá sắc lẹm dưới chân, cảm giác xương cốt toàn thân đều như bị vùng biển khi nãy đập vỡ nát, thế nhưng ánh mắt hắn lại không có nửa phần sợ hãi, chỉ có sự hung hãn không chút quan tâm.
Hắn đưa hai tay chống xuống, vất vả lết dậy rồi đưa tay áo lau máu trên môi, xong quay đầu nhìn đoạn sơn đạo dài đằng đẵng mà mình đã đi qua, miệng rống lớn:
- Năm ngoái ở Cựu Thư Lâu ta đã xem sách các ngươi ghi! Ta đã thấy rõ các ngươi giấu châm trong sách! Ta đã thấy qua các ngưới giấu lá trúc trong sách! Ta từng bị cái thác nước khốn kiếp kia đánh ngất! Ta cũng từng bị cái biển thối tha kia nuốt rồi đó, nhưng thế thì sao, giờ ta vẫn đang đứng đây. Năm ngoái ta chỉ là một kẻ bình thường, cái gì cũng không biết, thế mà những thứ đó đều không thể khuất phục được ta, huống chi giờ đã ta đã là thiên tài bước lên con đường tu đạo!
Vùng cỏ dại yên ả bên hồ liên tục vang vọng những tiếng rống hét đầy vẻ cuồng vọng. Không có con chim nào bị chấn kinh mà bay khỏi rừng, cũng chẳng có con côn trùng nào ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ có tiếng vang dần dần vang xa cho tới khi biến mất, sau đó lại trở về với sự tĩnh mịch, con cá nhỏ kia quẫy quẫy cái đuôi từ khe đá bơi ra rồi bơi vào trong ánh mặt trời.
Ninh Khuyết bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời cao trong vắt không tán cây che phủ, trên mặt nổi lên nét cười, thì thào tự hỏi:
- Hạo Thiên, những năm qua ngươi bắt ta phải chịu nhiều khổ cực như vậy, đến giờ không phải cũng nên trả lại cho ta chứ?
Hắn quay đầu, lau máu chảy từ mũi miệng mình rồi chật vật bước tiếp trên sơn đạo, động tác chậm chạp gian nan, trông qua thậm chí có phần khổ sở nhưng trên mặt hắn lại tràn ngập sự vui vẻ ta thiết.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn lại tự trách bản thân thậm tệ:
- Hồi đáp? Chắc phải tự cảm ơn bản thân mình trước chứ, mình chẳng dễ gì mới tài giỏi được vậy, mấy thứ này đều là mình xứng đáng nhận được thôi.
...
Khắp vùng núi ngập sương kia yên tĩnh một lúc lâu.
Nhị sư huynh bỗng nhiên khẽ thở dài, nói:
- Người này tuy cảnh giới không xong, tu vi kém cỏi, nhưng lòng nhiệt tình không ngửi nổi kia đúng là có vài phần dáng dấp của Bì Bì.
Một giọng nói yếu ớt khác vang lên:
- Nhị sư huynh, ta sao lại thấy tên kia có sự kiêu ngạo, nhiệt tâm khá giống phong thái của ngươi nhỉ?
...
Mặt trời dần ngả về tây, dù vậy sơn đạo vẫn sáng rõ như trước, chỉ là nhiệt độ đã giảm đi một chút. Ninh Khuyết vừa lau máu lẫn mồ hôi vừa vất vả bước đi, tốc độ rất chậm, đi cũng rất chật vật, thế nhưng hắn không buồn để tâm vì khi bốn tuổi hắn đã bắt đầu chạy nạn, nhất là khoảng thời gian dài cõng cô bé Tang Tang băng qua Mân Sơn rộng bạt ngàn kia, tất cả khiến hẳn hiểu ra một chân lý: Chậm chạp cũng không sao, chỉ cần ngươi không dừng bước, vậy thì một ngày nào đó ngươi sẽ tới được nơi ngươi muốn tới, cũng có thể vượt qua những kẻ đứng bên đường mà chẳng dám đi.
Giờ khi lên đến tận đây, Ninh Khuyết cuối cũng cũng thấy một kẻ đồng hành.
Hắn nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên đường, ánh mắt dừng trên thanh bội kiếm dắt trên hông đối phương, nhớ tới lúc ở thư viện nghe các đồng học cũng bàn luận, người này hình như là một kiếm khách Nam Tấn phụ vụ một thế lực đối địch với gia tộc của Tạ Thừa Vận, chỉ là không biết có quan hệ gì với vị Kiếm Thánh Liễu Bạch hay không.
Nhớ tới Liễu Bạch, Ninh Khuyết không khỏi nghĩ nghĩ đến lúc lời của nữ giáo thụ ở trong rừng kiếm sáng nay, hắn liền lau mồ hôi trên trán, liên tưởng đến màn leo núi kinh tâm động phách mà không tránh được thấy có chút hối hận, nhưng rất nhanh lại tự xua tan đi những hối hận này.
Tên kiếm khách trẻ tuổi từ Nam Tấn kia giờ mặt mũi tràn ngập sự khổ sở, sợ hãi, ngã bệt mông bên vệ đường, hai tay ôm chặt một cây nhỏ hệt như kẻ chết đuối giữa biển cố ôm một mảnh gỗ, thực không biết trên sơn đạo hắn đã bị đả kích tinh thần ra sao nữa.
Thấy Ninh Khuyết bước qua, kiếm khách Nam Tấn lộ vẻ hơi xấu hổ, vô thức cắn chặt hàm răng, trên trán dần hiện lên vẻ kiên cường, chuẩn bị đứng dậy.
Ninh Khuyết không dừng lại chỗ hắn mà cứ trầm mặc bước qua, có điều không biết có phải hôm nay tinh thần bị đả kích quá lớn không mà những suy nghĩ nhỏ mọn, mưu mô với những kẻ tới từ ngoài thành Trường An vốn bị đè sâu trong hắn giờ lại trồi lên khó có thể áp chế.
Vạn nhất tên khốn này được ta khích lệ lại đứng lên thì biết làm sao giờ? Chẳng may hắn có thể chịu được trùng kích tinh thần trên sơn đạo thì sao đây? Chẳng may tên khốn này lại giống mình thì trong sự đau đớn ngộ gì điều gì đó, thậm chí phá cảnh luôn thì biết làm sao? Tuy loại sự việc có xác suất bé tí vậy thường chỉ xuất hiện trên người kiểu Long Khanh hoàng tử, nhưng nhỡ đâu hậu sơn thư viện lại chính là nơi tạo ra kỳ tích thì sao? Mình có phải nên kiên quyết loại đi một đối thủ tiềm tàng này không?
Ninh Khuyết chậm rãi dừng bước, lòng suy tính thấy không thể mặc kệ sự việc kiểu này phát sinh. Hắn quay đầu lại nhìn kiếm khách Nam Tấn đang bám thân cây định đứng lên kia, dùng giọng điệu chân thành tha thiết khuyên:
- Chịu không nổi thì không cần cố nữa, chúng ta cũng chỉ mới lên núi thôi, ai biết sẽ còn kiểu khảo nghiệm gì nữa, vừa rồi ta ở dưới thấy rất nhiều người được khiêng bằng cáng xuống núi, nghe giáo thụ của thư viện nói thì có hai người bị đả kích tinh thần quá lớn, việc tu luyện về sau có thể bị ảnh hưởng.
Hắn đưa tay lên trán xong lại khẩn khoản nói:
- Nếu ngươi muốn đi tiếp, tất nhiên đó là việc đáng khâm phục, nhưng ta khuyên ngươi nên cẩn thận cân nhắc một chút.
Cái gọi là quyết tâm, dũng cảm thường là chuyện trong chốc lát, nếu như nghiêm túc cân nhắc kỹ lưỡng hơn, vậy thì mấy cái đó đều sẽ tan thành bọt nước. Nếu như nói gốc cây kia là mảnh boong thuyền cuối cùng nơi đại dương mà tên kiếm khách trẻ tuổi Nam Tấn kia bám víu lấy, vậy thì lời nói của Ninh Khuyết chính là một con sóng lớn đập bay mảnh vỡ kia đi, chỉ để lại chút bọt sóng tuyệt vọng.
Kiếm khách trẻ tuổi Nam Tấn liếc nhìn Ninh Khuyết, xong lại do dự một chút rồi buông tay khỏi thân cây, thở dài ngồi xuống đất, đau khổ cúi đầu.
...
Người tiếp theo mà Ninh Khuyết gặp trên đường là vị tăng nhân trẻ tuổi.
Tăng nhân trẻ tuổi không phải lên núi mà là đang xuống núi, hơn nữa hắn không hề giống kiếm khách trẻ tuổi Nam Tấn chật vật khổ sở kia. Tăng nhân vừa bước xuống vừa nở nụ cười thanh thản, tăng bào rách nát theo gió nhẹ khẽ tung bay, trông rất có phong phạm xuất trần thoát tục.
Lúc ở dưới chân núi, Ninh Khuyết đã nhìn ra vị tăng nhân trẻ tuổi này có cảnh giới khá cao, so với Long Khánh hoàng tử kém một chút nhưng cũng chẳng đáng là bao, hơn nữa giờ nhìn bộ dáng hắn rõ ràng còn dư sức nên không rõ là vì sao mà người này là bỏ cuộc.
- Không lên sao?
Ninh Khuyết hỏi.
Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu, cười đáp:
- Chỗ sương mù kia không tốt, vì vậy ta không đi nữa.
Nói xong câu đó, tăng nhân trẻ tuổi liền đưa ánh mắt đặt lên vết máu trên vai Ninh Khuyết, chân mày thanh tú hơi nhíu lại, vẻ tươi cười cũng dần thu liễm, miệng hỏi lại:
- Vì sao lại chật vật thế này?
- Ta cũng rất muốn hỏi ngươi vì sao lại không chút chật vật như thế kia.
Ninh Khuyết đáp.
Tăng nhân trẻ tuổi lẳng lặng nhìn hắn rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Ta bỗng nhiên cảm giác được sau này ngươi có khả năng uy hiếp ta. Ta thấy tốt nhất là nhân lúc ngươi chưa đủ mạnh phế bỏ ngươi cho rồi.
Ninh Khuyết lắc đầu, chỉ đầu cuối sơn đạo rồi đáp:
- Nơi đây là thư viện, chỗ này là hậu sơn, ngươi không dám giết ta, mặt khác cám ơn ngươi đã cho ta biết điều này, sau nay nếu có cơ hội chạm mặt, ta sẽ tranh thủ giết ngươi trước.
- Muốn giết nhau, thế có phải nên báo tên với nhau một tiếng không?
Tăng nhân trẻ tuổi mỉm cười xong lại tiếp:
- Ta là Ngộ Đạo, đến từ Hoang Nguyên.
Ninh Khuyết vừa cười vừa đáp:
- Ta vốn tưởng ngươi là người Nguyệt Luân Quốc, thế nên mới suy nghĩ phức tạp hỏi ngươi câu kia, giờ xem ra không cần hỏi nữa rồi.
Tăng nhân Ngộ Đạo mỉm cười tiếp lời:
- Vẫn muốn thỉnh giáo?
Ninh Khuyết liền sửa sang lại quần áo, chắp tay nghiêm túc trả lời:
- Thư viện, Chung Đại Tuấn!
...
Không bao lâu sau khi chia tay tăng nhân trẻ tuổi, Ninh Khuyết gặp người thứ ba, đó là thiếu niên Vương Dĩnh của thư viện, người giờ đang trong trạng thái hôn mê.
Ninh Khuyết vốc một vốc nước từ bên đường tới tưới lên mặt Vương Dĩnh, xong quay đầu nhìn xuống sơn đạo, thầm nghĩ tăng nhân kia chắc chắn có qua đây và trông thấy thiếu niên hôn mê này, vậy mà lại không ở lại cứu người, quả nhiên không có lòng từ bi gì, muốn giết người lúc nãy e rằng là thật rồi.
Sáu người của khoa thuật lên núi, ngoài Tạ Thừa Vận giờ cũng chỉ còn Vương Dĩnh kia là còn kiên trì trên sơn đạo, có điều thiếu niên này chung quy không thể chịu đựng quá lâu. Ninh Khuyết đảo mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Dinh, bụng hiểu rõ nguyên do là vì tinh thần kinh sợ dẫn tới ngất đi. Hắn biết phải điều trị thế nào nhưng giờ hắn thực sự không có thời gian, sức lực để đi vào sơn cốc hái cây thuốc nữa.
Hắn đứng dậy, xoay người về phía dưới sơn đạo la lớn:
- Bốn người khuân vác các người tới đây!
Âm vọng vừa dứt, chợt nghe thấy bên rừng cây có tiếng quần áo sột soạt, bốn tên chấp sự Cựu Thư Lâu khiêng chiếc cáng cứu thương thở hồng hộc chạy lên, bọn hắn nhìn Vương Dĩnh đang hôn mê xong liền giải thích với Ninh Khuyết:
- Vừa nãy chúng ta ngồi nghỉ nên không biết.
- Hơn nữa chúng ta là chấp sự thư lâu chứ không phải người khuân vác.
Người nọ nghiêm túc giải thích hai câu xong thình lình nhìn rõ mặt Ninh Khuyết, kinh hoàng thốt lên:
- Sao lại là ngươi!
Ninh Khuyết tức giận đáp:
- Những lời này ta khi nãy ở chân núi đã nói rồi!
Đều đã quen nhau nên tự nhiên đỡ phải giải thích mất công, một chấp sự nhìn Ninh Khuyết xong liền vuốt vuốt ngực, nghĩ tới mà sợ, nói:
- May là lên núi chỉ có một lần, nếu giống như vụ ở thư lâu năm ngoái thì mình ngươi thôi cũng đủ cho cả đám ta chạy mệt chết rồi.
Ninh Khuyết nở nụ cười khiến vết thương bị tác động, máu lại tràn ra khóe môi.
- Chảy máu kìa.
Một chấp sự tốt bụng nhắc.
- Chuyện nhỏ.
Ninh Khuyết không để ý, đưa tay lau máu chảy trên cằm, đưa mắt nhìn bọn họ rồi tò mò hỏi:
- Sao mấy người lại có thể đi vào sơn đạo?
- Chúng ta không phải người tu hành!
Chấp sự giải thích.
Ninh Khuyết khẽ than một tiếng, bụng tràn ngập tiếc nuối. Nếu như hôm nay hắn vẫn là kẻ không thể tu hành như lúc trước, há chẳng phải leo lên cái sơn đạo dài đằng đẵng này dễ như trở bàn tay sao?
- Đừng có mơ tưởng nữa, đường phía trước có nhiều phiền toái đó.
Vị chấp sự kia nhắc nhở.
Ninh Khuyết cười cười, chỉ vào Vương Dĩnh đang hôn mê, nói:
- Cậu nhóc này giao lại cho mọi người, ta đi trước một bước.
Nói xong, hắn bèn phất phất tay với bốn chấp sự, những người đã quen với cái cảnh hắn leo lên lầu, rồi xoay người chắp tay sau lưng rồi tiếp tục cất bước.
- Nói chuyện như ông cụ non, không phải hắn chỉ là một tên nhóc sao?
Một vị chấp sự nhìn bóng lưng phía trên sơn đạo, lắc đầu cảm khái, nói:
- Cũng chẳng biết làm sao mà giờ rõ ràng hắn lại có thể tu hành được.
Một chấp sự khác vừa cười vừa đáp:
- Nhớ bộ dạng hắn khi lên lầu mỗi ngày năm ngoái, nếu không thể tu hành thì đúng là Hạo Thiên bất công mà.
Đúng lúc này, Vương Dĩnh sau khi được sơ cứu liền từ từ tỉnh lại, hắn nhìn bóng lưng mờ mờ trên sơn đạo, theo bản năng liền dụi dụi mắt, đợi khi nhìn rõ rồi lại cảm giác hình ảnh kia không thể tin là thật.
Vương Dĩnh nhìn trân trân bóng dáng kia, khiếp sợ lẩm bẩm:
- Ninh Khuyết? Sao lại là hắn? Hắn sao lại lên núi rồi? Hắn... Hắn... Hắn sao lại còn hát được?
Từ phía trên sơn đạo có thể mơ hồ nghe thấy Ninh Khuyết đang hát một bài đồng dao do hắn tự bịa, thanh âm rất khàn, rất có lực, rất giống một sinh mệnh mang đầy sự quật cường, một thứ mang đầy sức phá hoại.
- Ta có một thanh đao nha, chém hết cỏ cây trong núi nha...
- Ta có hai thanh đao nha, chém sạch đầu cừu nhân nha...
- Ta có ba thanh đao nha, chém bay hết việc phiền lòng nha...
- Ta một đao chém chết ngươi a...
- Ta hai đao chém chết ngươi a...
- Ta đao đao chém chết ngươi a...
----------oOo----------