Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngàn năm trước Đại Đường lập quốc, dưới sự chỉ đạo đạo ngấm ngầm của Hạo Thiên Đạo, mười bảy nước khắp thiên hạ đưa quân chinh phạt Đại Đường, kết quả thu được là thất bại thảm hại. Một phen chiến tranh này chính thức xác lập địa vị hùng chủ của Đại Đường. Kết quả này dù là có là Hạo Thiên Đạo tự cho mình là đại diện cho ánh sáng thần thánh thì cũng đành ngầm bồ hòn làm ngọt, đắng cay thừa nhận.
Đến tận hôm nay, Hạo Thiên Đạo vẫn được truyền bá rất rộng ở trong đế quốc Đại Đường, thế nhưng nó không đồng nghĩa với việc Tây Lăng Thần Điện có thể có địa vị thần thánh như ở các quốc gia khác. Nguyên nhân là bởi trong nhận thức của người Đường, tổ chức có tư cách truyền đạt ý chí của trời cao là Nam Môn Hạo Thiên Đạo, mà Nam Môn Hạo Thiên Đạo chính là kết quả kỳ quặc sinh ra từ những năm tháng chiến tranh khi xưa.
Trên danh nghĩa, Nam Môn Hạo Thiên Đạo vẫn thuộc Hạo Thiên Đạo, chịu sự quản lý từ Tây Lăng Thần Điện, từ Nam Môn chưởng giáo thần quan cho đến đạo nhân cao tầng đều tu hành pháp môn Hạo Thiên Đạo, kế thừa và phát triển vẫn là Hạo Thiên Đạo từ phía tây sang nam. Thế nhưng trên thực tế, Nam Môn Hạo Thiên Đạo có lẽ do nhiễm tính cách kiêu ngạo của đế quốc Đại Đường nên rất nhiều năm qua bất luận là tình cảm hay lập trường lựa chọn khi nảy sinh tranh chấp giữa đế quốc và thần điện đều cực kỳ kiên định: bọn hắn vĩnh viễn kiên định đứng ở bên đế quốc.
Chính vì nguyên do này, không ít lão đạo nhân phái bảo thủ trong Tây Lăng Thần Điện luôn cho rằng Nam Môn là thứ phản nghịch đáng ghê tởm hơn cả ma tông, tất nhiên cũng vì nguyên do này mà Đại Đường vẫn luôn tin tưởng Nam Môn Hạo Thiên Đạo.
Hiện tại, thần quan Nam Môn Lý Thanh Sơn được hoàng đế chính thức sắc phong là quốc sư Đại Đường kiểm quản Thiên Xu Xử, mà phải biết rằng, Thiên Xu Xử chính là cơ quan quản lý người tu hành trong phạm vi Đại Đường, từ đó càng rõ hơn quan hệ giữa đế quốc và Nam Môn.
Tổng bộ Nam Môn Hạo Thiên Đạo nằm ở cửa nam thành, không phải là nam môn Chu Tước thành Trường An mà là năm ngoài nam hoàng thành.
Tòa đạo quan mang hai màu chủ đạo đen trắng nằm thấp thoáng sau vô số cây xanh, nhìn so với hoàng thành cách đó xa xa có một vẻ đẹp khác biệt hẳn, mang đến cảm giác yên bình, nhỏ bé, không có vẻ sâm nghiêm thần thánh cho lắm.
Trên thiên điện nằm sâu bên trong đạo quan, hai vị đạo nhân đang ngồi đối diện nhau trên sàn gỗ. Một người trong đó mặc đạo bào màu tối, hông đeo dây lưng vàng do hoàng đế ban tặng, bộ dáng chân chính cao nhân đắc đạo, đúng là quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn.
Ngồi phía đối diện là một lão nhân cao gầy, vị này vận một bộ đạo bào dơ bẩn, trên áo bào dính không ít dầu mỡ kết hợp với đôi mắt mở ti hí trông rất hạ lưu thành ra một bộ dáng không mê nổi. Có điều dù ngồi đối diện là quốc sư Đại Đường địa vị cao vút, lão đạo vẫn như trước, đưa mắt nhìn nơi nào đó, chân giờ lên cao, chẳng có chút nào khách khí hay sợ hãi gì.
Lý Thanh Sơn nhìn chén trà trên bàn, mặt như suy nghĩ gì đó, nói:
- Hôm nay thư viện mở tầng hai.
- Ừ.
Lão đạo sĩ thuận miệng đáp.
Nghe có gì đó không đúng, Lý Thanh Sơn bèn ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lão đạo sĩ đang mê đắm nhìn chằm chằm một vị nữ đạo quan trung niên xinh đẹp ở hành lang phía ngoài, mà vị nữ đạo quan kia cũng đang mỉm cười mắc cỡ, trông cực kỳ e lệ.
Trông cảnh này, Lý Thanh Sơn chỉ biết cười khổ không thôi, mắt nhìn lại lão đạo rồi nói:
- Sư huynh lúc xưa đã thế giữ thân thuần dương nhập đạo, cả đời không gần gũi nữ sắc, đã thế rồi sao mỗi đêm còn lưu luyến thanh lâu, lại còn trưng ra cái bộ dạng quỷ quái còn hơn cả sắc quỷ này cho người ta xem?
Lão đạo trông rất hạ lưu kia chính là nhân vật lớn còn lại của Nam Môn Hạo Thiên Đạo, thần phù sư Nhan Sắt. Lão nghe xong lời Lý Thanh Sơn, rất không đồng ý lắc đầu, đưa tay vuốt chòm râu dài ba tấc dưới cằm rồi nghiêm túc phản bác:
- Lời này của sư đệ sai rồi. Năm đó ta vội vàng vào huyền phù chi đạo, lập lời thề độc kia, nửa đời sau hối hận không thôi. Đến giờ vẫn không dám phá lời thề gần gũi nữ nhân, đã thế sao không tận lực phóng đãng ánh mắt, tác phong chút, như thế cũng tốt cho việc cầu đạo tâm không ngại?
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ cười méo mó, thực sự bó tay không thể nào quản vị sư huynh đạo pháp tuyệt diệu nhưng lại thích lăn lộn hồng trần này, xong thần sắc bỗng nghiêm túc nói:
- Long Khánh hoàng tử sau tiến vào tầng hai, thư viện sẽ chịu trách nhiệm trông coi hắn, trách nhiệm của ta và ngươi sẽ bớt đi.
Nghe tới việc này, Nhan Sắt đại sư cũng trở lại vẻ nghiêm túc hiếm hoi, thoáng trầm ngâm một chút rồi tiếp:
- Tên đó tuổi còn trẻ đã là nhân vật số hai Tài Quyết Ti, khẳng định là có chỗ dựa lớn trong thần điện, chúng ta nếu có thể không đụng đến là tốt nhất.
Nam Môn Hạo Thiên Đạo trước giờ mang địa vị có phần nhạy cảm. Bọn họ luôn muốn đặt lợi ích của đế quốc lên đầu nhưng sư môn nhất mạch vẫn là khởi nguồn từ Tây Lăng, ở vào thế kẹp giữa, kèm theo đó là lịch sử đầy ân oán tình thù kia, giờ đối mặt với vụ Long Khánh hoàng tử là trọng điểm bồi dưỡng của Tây Lăng Thần Điện, đến bản thân Lý Thanh Sơn, nếu không có cái vỏ bọc thần thánh quốc sư Đại Đường, e là cũng sẽ thấy rất khó xử lý.
Là lãnh tụ cũng là người được cung phụng của Nam Môn Hạo Thiên Đạo, hai người họ hiểu rõ thực lực sâu không thấy đáy của tổng đàn Đạo Môn Tây Lăng Thần Điện, thế nên họ chưa từng nghĩ tới khả năng Long Khánh hoàng tử không vào nổi tầng hai.
- So với tích lũy qua bao năm của Tây Lăng Đạo Môn, Nam Môn ta chung quy vẫn là quá nhỏ bé yếu ớt. Thực lực thần điện sâu vô cùng tận, tùy ỳ phái một tên vãn bối tới thôi cũng đã khiến cả ta và người cảm thấy phiền toái...
Lý Thanh Sơn nghiêm túc nhìn Nhan Sắt, nói:
- Công Tôn sư đệ vất vả nghiên cứu phương pháp hợp nhất phù trận, hao tổn tinh thần tâm huyết quá độ, giờ phải ở trong núi thanh tu, không biết khi nào mới khôi phục thần thông, giờ Nam Môn ta chỉ còn một thần phù sư huynh, lại không có người kế tục, thật không biết sau này phải ứng phó thế nào.
Cường giả bước vào cảnh giới Tri Mệnh thường được gọi là đại tu hành giả, cũng theo đó, một phù sư nếu có cảnh giới Tri Mệnh trở lên liền được gọi là thần phù sư, ba chữ này là để hình dung phù sư đó có thể có được sức mạnh gần như thần thánh.
Nếu tính chiến đấu với nhau, thần phù sư không hẳn có thể hơn được các đại tu hành giả khác về sức mạnh thủ đoạn thần diệu, nhưng phù thuật lại có thể hỗ trợ tu hành, có thể cường binh mạnh giáp, có thể bày trận, gia tăng sức mạnh quân sự, thậm chí có thể hô mưa gọi gió.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, phù đạo vẫn là một trong những pháp môn tu hành sở hữu học vấn thâm thúy nhất, lại cực kỳ chú trọng tư chất và ngộ tính người tu nó. Loại ngộ tính và tư chất phù hợp thực rất khó nói rõ bằng lời, chỉ có thể tính là loại người có khả năng mẫn cảm tự nhiên với phù văn, đây đơn thuần là năng lực bẩm sinh, không có cách nào có được bằng cách chăm chỉ tu tập được.
Nghe đồn rằng Nam Tấn Kiếm Thánh Liễu Bạch từng thử nghiên cứu phù đạo, thế nhưng dù hắn có được công nhận là nhân vật mang thiên tư cái thế cũng vẫn mãi không cách nào tiến được một bước trên phù đạo.
Thế nên với tông phái quốc gia nào, nhân vật đạt tới cấp thần phù sư chắc chắn là thứ quý giá nhất và cũng hiếm hoi nhất, thậm chí có kiểu suy nghĩ rằng, nước nào không có thần phù sư chỉ là tiểu quốc, không có tư cách để xếp hạng.
Đại Đường hùng bá thiên hạ nhưng cũng chỉ có chưa đến mười thần phù sư mà đa số trong đó lại trầm mê với giấy mực phù văn, ẩn cư sơn lâm biệt viện không màng thế sự. Số thần phù sư xuất đầu lộ diện, đi lại trên khắp thế gian tính sơ cũng chỉ khoảng ba mươi người. Tây Lăng Thần Điện được xưng tụng là có số tu hành giả lớn nhất thế gian nhưng cũng chỉ có rất ít thần phù sư xuất thế.
Nhan Sắt được Nam Môn Hạo Thiên Đạo cung phụng cũng là một vị thần phù sư như vậy. Lão rầu rĩ nghĩ tới viễn cảnh sau này mình chết, Nam Môn liền không có thần phù sư nữa mà không khỏi đau buồn, cầm chén trà lên thay rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén xuống, lão nhìn về bầu trời phía nam đạo quan, than thở:
- Thư viện không hỏi thế sự, rồi lại mơ hồ ngăn được mọi việc trên thế gian, không thể không thừa nhận họ cũng có lực lượng đó, như lão đạo ta đây thôi cũng biết rõ, có đến ba lão già ẩn mình trong thư viện.
Ba lão già trong lời này, tất nhiên là chỉ ba thần phù sư mang địa vị tôn quý.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, nói:
- Nghe nói người chịu trách nhiệm chủ trì nghi thức mở tầng hai hôm nay cũng là một vị thần phù sư, chỉ có điều không tra rõ được rốt cuộc là ai.
- Hẳn là Hoàng Hạc.
Nhan Sắt nói:
- Ẩn mình trong thư viện lâu như vậy, nói đại khái là hắn chưa thể rũ bỏ lên lòng trần.
- Nghe nói Long Khánh mấy hôm trước đã ăn chút thiệt thòi ở Đắc Thắng Cư.
Lý Thanh Sơn đột nhiên đổi chủ đề, lạnh nhạt nói:
- Tuy rằng chung nguồn cội, người này lại là đối tượng được bồi dưỡng đặc biệt của Đạo Môn, ta là đại thần quan Nam Môn thực không nên hả hê vì đó, nhưng mà không biết sao nghe tin này ta vẫn trước sau không thể đè được sự vui sướng, mỗi lần nói về việc này, muốn đè nén sự vui sướng cũng khá là khó khăn.
- Thần điện tính sắp xếp Long Khánh tiếp nhận ngôi vị hoàng đế Yến Quốc, bữa đó công chúa tiễn Thái Tử Yến quốc về nước, kiểu cơ hội như thế bất luận là Mạc Ly hay Long Khánh đều sẽ không bỏ qua, nhất định tới mượn cớ ra oai, huống hồ ngày đó còn có Tằng Tĩnh đi cùng.
Hắn nhìn Nhan Sắt, nói:
- Chỉ tiếc hắn thật không ngờ, ở chính công phu miệng lưỡi mà mình am hiểu nhất lại bị người ta chỉnh cho một phen.
Nhan Sắt có vẻ khá để ý cái tên Tằng Tĩnh, nghe xong liền thở dài đáp:
- Giờ hoàng hậu nương nương với công chúa điện hạ thực sự thành thế nước lửa rồi sao? Dù sao bệ hạ vẫn đang thời xuân thu chính thịnh, thế mà bắt đầu mưu đoạt cái ngai kia, có phải quá sớm rồi hay không?
- Thành thế nước lửa thì chưa tới, trái lại từ chuyện Khâm Thiên Giám tới giờ, ta thấy hoàng hậu nương nương luôn một mực im lặng kiềm chế, còn công chúa điện hẹ dù sao vẫn còn trẻ, khó tránh có lúc xử sự không đúng mực.
Lý Thanh Sơn lắc đầu rồi nói tiếp:
- Có điều việc này với đạo môn chúng ta chung quy cũng không liên quan gì.
- Đều được hoàng thượng yêu mến nhưng hoàng hậu nương nương còn có thân vương, Hạ Hầu chống lưng. Mà như ngươi nói, Lý Ngư dù sao cũng còn trẻ, dù nàng có điều kiện thuận lợi, được lòng đám thanh niên nhưng cũng vì đó mà người xung quanh cũng khó tránh còn trẻ, thiếu đi một chút bản lĩnh.
Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu, đáp:
- Đúng vậy. Lại nói hôm đó kẻ đè ép Long Khánh là một học sinh thư viện, nghe nói hắn rất thân với công chúa, có điều nghe nói tiểu tử kia gọi là Ninh Khuyết đó không thể tu hành.
Nghe tới cái tên Ninh Khuyết, Nhan Sắt thoáng nhíu mày, cầm chén lên rồi im lặng một lúc khá lâu sau mới khẽ nói:
- Ta đã nghe nói về tên này, thậm chí ta đã điều tra về hắn, hắn đúng là không có tiềm chất tu hành, nếu không thì ta đã chọn hắn làm truyền nhân rồi.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
Thân là lãnh tụ Nam Môn Hạo Thiên Đạo, hắn hiểu rõ sự khó khăn khi thần phù sư muốn tìm truyền nhân, hơn nữa nhãn quan sư huynh hắn tinh tế tới bực nào chứ?
Nhận ánh mắt thận trọng của đối phương, Nhan Sắt thừa hiểu vị sư đệ đang nghĩ cái gì trong lòng. Lão khẽ than rồi lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy được cuộn tròn cẩn thận, đoạn trải rộng ra. Tờ giấy mỏng tới từ Hồng Tụ Chiêu đầy những vết nhăn, thế nhưng qua mấy tháng vẫn không rách bục gì, từ đó có thể thấy Nhan Sắt đại sư coi trọng nó ra sao.
- Cái này là hắn ghi lúc say rượu, chẳng có quy củ, thư luật sâm nghiêm gì, bút đưa loạn như cầm chổi quét nhà nhưng bút ý lại dồi dào, chữ trông qua tán loạn nhưng lại ngưng ý, thậm chí tán phát khí tức, chữ kia có hình mà không mang nghĩa. Thực sự ta chưa bao giờ thấy qua cách sáng tác nào như này.
Lão im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:
- Đáng tiếc, không có một tia nguyên khí chấn động.
...
- Ở thế kẹp giữa càng cần lực lượng, Nam Môn cũng chỉ có ta và ngươi là có thể đứng ở thần điện. Nếu lời sư huynh nói là thật, nếu tên học sinh thư viện Ninh Khuyết này có tư cách trở thành truyền nhân của ngươi, ngươi cũng hiểu rất rõ, việc này quan trọng thế nào với Nam Môn chúng ta.
Quốc sư Lý Thanh Sơn dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Nhan Sắt, trầm giọng tiếp:
- Phải xác nhận lại rốt cuộc hắn có thể tu hành hay không.
Nhan Sắt nhìn trời xanh mây trắng bay bay ngoài điện, chậm rãi lắc đầu đáp:
- Không cần kiểm tra nữa, tên nhóc đó tuy căn cốt tự thông phù ý, nhưng xác thực không thể tu hành, đáng tiếc đáng tiếc.
Lý Thanh Sơn nhíu mày phản bác:
- Chuyện này trọng đại, phải điều tra thêm lần nữa.
- Quân bộ kiểm tra, nội môn tiểu Lữ cũng kiểm tra, những giáo thụ thư viện kia cũng đã kiểm tra, đến cả đồ nhi của ngươi cũng từng đi điều tra, tất cả đều xác nhận hắn không thể.
Nhan Sắt nhìn đối phương, im lặng một lúc rồi nói:
- Thực ra ta cũng không cam tâm, bản thân sau đó cũng lặng lẽ đi xem, nhưng kết quả vẫn vậy.
Một câu nói nghe như hờ hững, lại không biết chứa bao nhiêu thổn thức, tiếc nuối trong lòng lão đạo.
Lý Thanh Sơn im lặng ngồi nghe một lúc lâu rồi mới phất nhẹ tay áo, đề nghị:
- Đi kiểm tra thêm một lần cuối nữa.
...
Một đạo nhân trẻ tuổi nách cắp một cây dù làm từ giấy màu vàng đi tới trước mặt hai người, cung kính quỳ xuống, xong liền đặt cây dù qua một bên, lấy ra một chồng văn kiện của Thiên Xu Xử, cúi đầu xuống, trầm giọng báo cáo:
- Mùa hè năm ngoái có một bản báo cáo ghi lại việc ở một sòng bài phía nam thành, có một vị tu hành giả đánh bạc ở đó, kinh thành điều tra ra thì người đó là Ninh Khuyết.
Cả phòng lặng ngắt như tờ, chòm râu lơ thơ dưới cằm Nhan Sắt bỗng không gió mà dựng lên. Lão tựa như hổ già nổi điên, ầm ầm vỗ bàn, nổi giận gầm lên:
- Đêm đó ta sai người đi điều tra! Ngươi trả lời thế nào đây!
- Sư bá...
Đạo nhân trẻ tuổi hoang mang đáp:
- Kết quả điều tra hôm đó xác thực Ninh Khuyết các khiếu không thông, không thể tu hành được.
- Sư bá ngươi đã nói qua việc này với ngươi, thế sao sau này Thiên Xu Xử có báo cáo, ngươi lại không báo cho sư bá biết?
Lý Thanh Sơn lạnh lùng nhìn đồ đệ của mình, chất vấn.
Đạo nhân trẻ tuổi nhỏ giọng giải thích:
- Thân phận người thiếu niên này có phần đặc biệt, thế nên...
- Đặc biệt chỗ nào?
- Cái tên Ninh Khuyết kia hình như một lúc mang bốn thân phận.
- Rồi sao?
- Thân phận thứ tư là người của Triều Tiểu Thụ.
- Sao nữa?
- Triều Tiểu Thụ là... người của bệ hạ.
Đạo nhân trẻ tuổi ngầng đầu lên, nhìn sư phụ, sư bá xong mới nhỏ giọng tiếp:
- Nếu như Ninh Khuyết là ám bút của bệ hạ, Thiên Xu Xử nhất định phải giữ im lặng.
Nhan Sắt lúc này cơ bản giống như không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm những thứ văn kiện báo cáo trên bàn kia, bờ môi già nua khẽ mấp máy, lẩm bẩm:
- Tiểu tử đó thực có thể tu hành? Điều này sao có thể? Rõ ràng chư khiếu của nó không thông...
Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn cánh tay phải sư huynh đặt trên bàn đang run rẩy nổi đầy gân xanh, tự biết rõ đối phương trong lòng đang rất kích động, khó mà kiềm chế.
- Sư huynh.
- Ừ.
Hai nhân vật lớn nhất của Nam Môn Hạo Thiên Đạo liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương thái độ kiên quyết và tinh thần nhất định phải thế, cũng khẽ gật đầu.
Lý Thanh Sơn trầm giọng, nói:
- Chỉ cần xác nhận Ninh Khuyết có tư cách trở thành truyền nhân của huynh, vậy mặc xác hắn là quân cờ ẩn của bệ hạ hay công chúa, Nam Môn Hạo Thiên Đạo ta nhất phải phải đoạt hắn về làm truyền nhân cho ngươi.
...
Cửa lớn Lão Bút Trai tại ngõ bốn mươi bảy bị người ta mạnh mẽ đạp bung ra khiến hàng xóm láng giếng, những người đang tính bênh vực kẻ yếu phải ngó nhìn, mà lại nhìn thấy toàn là nha dịch vây quanh, chưa kể những vị quan sai toàn thân đầy mùi nguy hiểm, kết quả là ai cũng tự giác im miệng.
Quốc sư Lý Thanh Sơn dẫn theo Nhan Sắt xông vào bên trong Lão Bút Trai, họ không thấy Ninh Khuyết, nhưng bọn họ thấy trên tường treo hai bức tranh chữ, đề tên là Ninh Khuyết.
- Chữ tốt.
Nhan Sắt phát biểu ngắn gọn cảm nhận của mình, kế đó nhìn Lý Thanh Sơn, nói:
- Nếu lúc trước chỉ chắc chắn sáu phần, bây giờ đã chắc chắn đến tám phần, nếu có thể thấy được ý chí khát khao, ham muốn của hắn với văn chương, ta đây có mười phần chắc chắn!
Lý Thanh Sơn nhíu mày hỏi:
- Chắc chắn cái gì?
- Nếu như có thể để ta thấy được sự khát khao trong văn chương của hắn.
Nhan Sắt nhìn chằm chằm vào mắt Lý Thanh Sơn, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ngươi nhất định phải đem hắn giao cho ta, ta chắc chắn mười năm sau, Nam Môn Hạo Thiên Đạo sẽ có thêm một thần phù sư.
Khi bước ra khỏi cửa, vị thần phù sư địa vị chí cao nhìn bốn phía, trông những hàng quán buôn bán xong liền than thở:
- Ai có thể nghĩ được trong một cái tiệm nhỏ ở một cái ngõ hẹp lại ẩn giấu một thiên tài thư pháp, phù đạo cơ chứ?
Nghe được câu này, Lý Thanh Sơn bất giác nhớ tới một việc. Lão đột nhiên quay người nhìn về phía hai bức tranh chữ ghi lại bút tích của Ninh Khuyết đang được treo trên tường Lão Bút Trai kia, tức thì lông mày bắt đầu nhíu chặt lại...
...
Bên ngoài ngự thư phòng chốn hoàng cung, tiểu thái giám Lộc Cát đang kính cẩn hành lễ rồi báo cáo:
- Bẩm quốc sư, bệ hạ đang thảo luận đại sự với việc xuất chinh Yến Quốc, bệ hạ có dặn trước, nếu quốc sư muốn thưởng chữ thì xin mời vào, có điều đừng làm mất trật tự giá sách.
Nghe xong, Lý Thanh Sơn liền dứt khoát đẩy cửa tiến vào thư phòng.
...
Nhan Sắt nhìn chằm chằm cuộn giấy được trải rộng, trông từng nét trên năm chữ "hoa nở nơi thiên đường" được viết rất tinh tế kia, khuôn mặt già nua dần hiện lên vẻ cực kỳ thích thú, cực kỳ tán thưởng.
Lý Thanh Sơn nhìn mặt lão, ngưng trọng hỏi:
- Sư huynh, có thấy sự khát khao nào không?
- Bút ý bức này mặc dù khác hoàn toàn với bức Thiếp Canh Gà kia, nhưng ta có thể xác nhận cả hai được viết bởi một người.
Nhan Sắt run run khẽ nói một câu rồi tiếp:
- Về phần khát khao, ham muốn... Ta có thể thấy tiểu tử kia khi viết bức này có sự tham lam như hồ ly tám trăm năm chưa ăn thịt gà.
Đạo nhân trẻ tuổi bên cạnh nhìn qua, hồ nghi hỏi:
- Ta ở phủ tế tửu đại nhân có xem qua một bản dùng thủ pháp song câu mô phỏng, tế tửu đại nhân đánh giá năm chữ này khí tức no đủ, không vương, không sót chút gì thể hiện là mệt mỏi, thế gian hiếm thấy, nếu vậy sao lại nói là tham lam, ham muốn?
- Ngươi biết cái gì!
Nhan Sắt ngửa đầu lên trời mắng:
- Không phải ham muốn đến độ không thể nhịn được mới cầm bút quét mực mà viết thì sao được thế này, thần no khí đủ cái gì?
Đạo nhân trẻ tuổi lúng túng xấu hổ lui ra sau.
Lý Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Sắt, đột nhiên hỏi:
- Mười phần?
Nhan Sắt nhìn lại mắt hắn, hùng hồn đáp:
- Mười phần!
Lý Thanh Sơn vung tay áo, miệng cười sảng khoái một tràng, lá cây trong ngự hoa viên theo đó mà bay loạn.
Nhan Sắt khẽ vuốt chòm râu, cười như say, theo đó giấy bút trong phòng cũng khẽ phất phơ lay động.
- Tìm được hắn rồi.
- Hắn không ở nhà.
- Hắn là học sinh thư viện, hôm nay tầng hai mở ra, đương nhiên ở tại thư viện.
- Hắn không thể tu hành, tầng hai mở ra thì liên quan quái gì tới hắn?
- Vấn đề là hắn bây giờ đã có thể tu hành, chúng ta mới gấp gáp tìm hắn.
- Có đạo lý.
- Ngươi đi hay ta đi?
- Ta đi e động tĩnh quá lớn, ngộ nhỡ thư viện phát hiện ra bản lĩnh của Ninh Khuyết, e là không hay.
- Ta đi.
Quốc sư và sư huynh lão càng nói càng vui, đạo nhân trẻ tuổi ở bên định nói gì đó mà nhìn bộ dạng hưng phấn của hai người lại thôi. Bất luận là ở Nam Môn hay Thiên Xu Xử, chức trách của hắn cũng luôn là tìm và bổ sung những chỗ thiếu khuyết cho sư trưởng, vì vậy hôm nay tuy bị ăn chửi ngập mặt, cũng biết rõ những lời định nói sẽ ảnh hưởng tới tâm tình hai vị trưởng bối nhưng theo thói quen lại không thể không nói.
- Sư phụ, sư bá, nếu như Ninh Khuyết có thể tu hành, vậy hắn nhất định thử tiến lên tầng hai... Nếu như hắn tiến được vào tầng hai, vậy chúng ta phải làm sao đây?
Lý Thanh Sơn và Nhan Sắt nghe xong bỗng đơ cả người, cả hai suy nghĩ mất một lúc mới cùng thở phào một tiếng.
Lý Thanh Sơn trừng mắt mắt đạo nhân trẻ tuổi:
- Tên hồ đồ này, Ninh Khuyết có thể tu hành thì sao, hắn có thể thắng được Long Khánh à? Tầng hai, chắc chắn hắn vào không nổi!
Nhan Sắc lắc đầu cảm khái:
- Lúc trước còn đau đầu vì vị Tây Lăng thần tử kia, bây giờ nghĩ lại, thực muốn cảm tạ hắn đã chặt đứt hi vọng tiến vào tầng hai của Ninh Khuyết.
Lý Thanh Sơn lấy một tấm lệnh bài từ đai lưng màu vàng kim của mình ra đưa cho Nhan Sắt, trịnh trọng dặn dò:
- Chớ để mấy lão già khó ưa của thư viện phát hiện ra, ngoại trừ thư viện, nếu ai dám ngăn trở ngươi, xử lý hết luôn, thậm chí cứ sử dụng danh nghĩa Nam Môn ta, không phải ngại!
Nhan Sắt nhận lệnh bài xong tủm tỉm cười, nhìn sư đệ mình, hỏi:
- Đến mức nào?
- Xử lý hết.
- Bao gồm cả Mạc Ly, Long Khánh?
- Đương nhiên.
Đạo nhân trẻ tuổi cười méo mó, một lần nữa nói chen vào:
- Sư phụ sư bá, hai vị đó là người được Tây Lăng Thần Điện phái tới Trường An, Nam Môn chúng ta đã không chủ động phối hợp cũng đã rồi, nếu như đối địch với bọn họ, e là sau khó ăn khó nói.
- Có cái gì mà không nói được?
Nhan Sắt hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xong vung vẩy đạo bào cũ nát, nghiêm giọng quát:
- Ta sống tám mươi năm mới tìm được một truyền nhân! Ai dám cản ta!
Lý Thanh Sơn lạnh lẽo nói thêm:
- Sư huynh đi lần này nhất định phải dẫn hắn về, hi vọng của Nam Môn Hạo Thiên Đạo sau này đều ở đây, nếu có ai dám ngăn trở, giết hết.
Bên ngoài ngự thư phòng, tiểu thái giám Lộc Cát vẫn đang dỏng tai lên nghe trộm những tuyên bố dõng dạc bên trong, mà nói nghe trộm thực ra cũng không đúng, với những đạo nhân thân mạng thuật pháp huyền diệu kia thì dù hắn có làm cái gì cũng không giấu diếm nổi đối phương, chẳng qua đây là đối phương không thèm để ý mà thôi.
Lộc Cát thoáng nhìn ngự thư phòng đang đóng chặt cửa xong lại nhìn sang phía Nghị Chính Điện, lòng âm thầm suy tính, thân phận người kia cuối cũng cũng bị người khác vạch trần, bất luận là với đại thống lĩnh hay bản thân hắn đây đều là cơ hội cuối cùng.
Đã có quyết định, hắn không suy tính trước sau gì nữa mà nhẹ nhàng nhanh chóng thối lui, đoạn tăng tốc chạy về phía Nghị Chính Điện, bụng thầm nghĩ nhất định phải bẩm báo với bệ hạ trước khi quốc sư nói ra, chỉ là phải nói thế nào khi đối mặt với bệ hạ để thoát khỏi tội...
- Bệ hạ, có tin vui rồi!
- Cuối cùng đã tìm ra người viết "hoa nở nơi thiên đường" rồi!
- Hắn... tên Ninh Khuyết.
...
Ninh Khuyết không biết quốc sư Đại Đường và một vị thần phù sư giờ đã coi hắn là hi vọng duy nhất để thay đổi cục diện đen tối không người thừa kế của Nam Môn Hạo Thiên Đạo, còn định quét sạch đám đầu trâu mặt ngựa cướp đoạt nhân tài, dù phải khóc lóc kêu gào cũng phải thu hắn làm đồ đệ.
Hắn cũng không biết bức tranh chữ mình ghi ở ngự thư phòng năm ngoái, cái bức mà trong nhà các vị đại thần có đủ loại bản mô phỏng theo để khoe khoang này nọ, cuối cùng cũng sắp như cá nhảy lên khỏi vùng biển kia. Kế đó rất có thể, thiên tử Đại Đường sẽ mắt đầy lệ nóng, nắm chặt hai tay hắn, miệng thở than rằng ái khanh à, ta tìm ngươi thật khổ, sau đó liền ban cho hắn vạn khoảnh ruộng kèm vô số nữ tỳ xinh đẹp.
Hắn không biết những chuyện này, bởi hắn hiện tại vẫn chật vậy bước đi trên con đường ở hậu sơn thư viện, hắn chỉ biết con đường núi có quỷ này càng lúc càng khó đi, hắn chỉ thấy phía trước có một cây cầu gỗ, ở đầu cầu có mấy kẻ leo núi đang đứng đó.
Mấy tên kia có kẻ dựa đầu cầu, có kẻ dựa thân cây, thần sắc đều mệt mỏi ảm đạm. Một người trong số đó nhìn qua sơn đạo như vĩnh viễn không có điểm đích kia, chán nản chậm rãi ngồi xuống đất, khuôn mặt hắn tái nhợt, tuyệt vọng đến cực độ.
Hắn chính là Tạ Thừa Vận!
----------oOo----------