Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 157 : Tuyệt đỉnh phong cảnh
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 157 : Tuyệt đỉnh phong cảnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Long Khánh hoàng tử nhớ Ninh Khuyết là ai.

Hắn cả đời này chói mắt, rất ít gặp cơ hội bị người ta làm nhục, mà lần trước ở trong Đắc Thắng Cư, trước học sinh thư viện này còn có tiểu thị nữ của hắn liên tiếp hai lần làm nhục hắn, ít nhất ở hắn xem ra đó là làm nhục, cho nên hắn không có khả năng quên đối phương.

Bởi vì ghét cay ghét đắng, về sau hắn bảo bọn cấp dưới Tài Quyết Ti từng điều tra Ninh Khuyết, chỉ là kết quả điều tra làm hắn có chút thất vọng, học sinh thư viện này quả nhiên chỉ là phế vật sinh miệng lưỡi lợi hại, không thể tu hành, căn bản không có khả năng trở thành đối thủ của hắn. Đã không có tư cách trở thành đối thủ của mình, vì thế hắn cho rằng không cần đi nhớ một người như vậy nữa.

Hôm nay lên bậc lên núi, Long Khánh hoàng tử từng tưởng tượng mình có thể gặp người cạnh tranh như thế nào, ví dụ như vị tăng nhân trẻ tuổi kia rõ ràng đến từ nơi không thể biết, ví dụ như vị kiếm khách trẻ tuổi đến từ Nam Tấn kia, hắn thậm chí từng tưởng tượng phía thư viện có thể sẽ cất giấu chuẩn bị ở sau, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến người ở phía sau mình phá sương mà ra là Ninh Khuyết.

Hắn trầm mặc nhìn Ninh Khuyết, ý tứ hàm xúc khó hiểu cười cười.

Ninh Khuyết nhìn hắn không có ý định ăn điểm tâm, đưa tay thu về, cười nói:

- Không cần quá mức giật mình, cái này không phải ảo giác.

Đúng lúc này, hai khối trúc xanh biếc ở dưới ánh sao thong thả bay tới, giống như có sinh mệnh lơ lửng ở trước mặt bọn họ, giọng nhị sư huynh thư viện từ dưới tàng cây xanh lần nữa vang lên:

- Tảng đá cứng cuối đường lên núi là đỉnh núi, ai leo lên trước liền có thể đi vào thư viện tầng hai, chẳng qua ta phải nhắc nhở các ngươi, bậc đá ngắn ngủn hơn mười bước đó còn khó khăn hơn toàn bộ khảo nghiệm các ngươi lúc trước trải qua, nếu mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ, vô cùng có khả năng đối với thân thể tinh thần các người tạo thành thương tổn nghiêm trọng không thể nghịch chuyển.

- Hai khối trúc xanh các ngươi nắm trong tay, sau đó nếu cảm thấy không chống đỡ được thì bóp vỡ nó.

Long Khánh hoàng tử cùng Ninh Khuyết hướng dưới tàng cây xanh chắp tay thi lễ, đưa tay tới không trung lấy mảnh trúc xanh biếc xuống, sau đó đi về phía trước.

Hai người sóng vai mà đi, trên mặt Long Khánh hoàng tử không có một tia biểu cảm, bước chân không gấp gáp chút nào, tùy ý Ninh Khuyết ở bên cạnh mình vừa ăn vừa hành tẩu, giống như thừa nhận hắn có tư cách sóng vai mình.

- Thật ra ta rất hâm mộ ngươi.

Ninh Khuyết nhìn bên khuôn mặt hoàn mỹ của hoàng tử, đem vụn món ăn trong tay lau đến trên vạt áo, nhún vai nói:

- Ngươi xuất thân tốt, thiên phú tốt, số cũng tốt, lại có một bạn lữ Hoa Si người đời hâm mộ, giống ta xuất thân không tốt, thiên phú không được, vận mệnh cực xấu, bên cạnh vĩnh viễn chỉ có một đứa đen như than, muốn chạy tới trên phần này của ngươi, thật sự là quá vất vả.

Lúc hai người đi đến dưới tảng đá khổng lồ kia, đứng ở trước hai con đường mòn trái phải chật hẹp dốc đứng, Long Khánh hoàng tử bông nhiên quay đầu nhìn phía hắn bình tĩnh nói:

- Ngươi cho ta rất nhiều ngạc nhiên, sớm biết như thế, vừa rồi ta không nên chờ ngươi.

Nói xong câu đó, Long Khánh hoàng tử không chút do dự, nhấc lên vạt trước của áo, bước lên con đường đá.

Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn lối vào con đường đá kia, trong lòng nhấc lên vô số gợn sóng. Làm một kẻ ở sinh tử tầng dưới chót giãy dụa nhiều năm, hắn biết rõ, lúc một kẻ cường đại mà kiêu ngạo nói ra lời như vậy, mới có thể trở nên thật sự đáng sợ.

...

Hai người lên núi cuối cùng bắt đầu leo lên khối nham thạch thật lớn kia treo lơ lửng định chóp hậu sơn thư viện, bóng dáng đột nhiên biến mất.

Mặt cỏ xa dưới tàng cây xanh bỗng nhiên xuất hiện thêm rất nhiều bóng người, vây quanh một chỗ chỉ vào khe nham thạch khẽ lén bàn luận. Những bóng người này có nam có nữ, hoặc ngồi hoặc đứng, đếm một chút vừa vặn mười hai người.

Có người lưng đeo đàn cổ ba dây, có người dưới nách mang theo bàn cờ, có người trước gối đặt một cái ống tiêu rất có phong cách cổ, có người cầm trong tay khung vải căng thêu hoa, tay kia thì giữa ngón tay cầm cái kim nhỏ không nhìn thấy.

Còn có một tráng hán đứng ở phía sau cây trong tay cầm theo chùy sắt cực nặng, khi người khác đang nghị luận, tráng hán lại nhìn chằm chằm cái mũ cổ kỳ quái mà cao đỉnh đầu nhị sư huynh dưới tàng cây kia, trong ánh mắt tràn ngập nóng rực nóng lòng muốn thử.

Trần Bì Bì từ sau cây đi ra, thấy ánh mắt tráng hán bị dọa nhảy dựng, vội vàng cản lại, nói:

- Lục sư huynh, ngươi nếu thực một chùy hạ xuống, mũ của nhị sư huynh có thể sẽ bẹp mất, nhưng đầu ngươi thì vô cùng có thể bẹp mất.

Nhị sư huynh ngồi khoanh chân dưới tàng cây xanh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi quay đầu đi.

Lục sư huynh dùng tốc độ nhanh nhất thu chùy sắt ra sau, mặt lộ vẻ hàm hậu đến cực điểm tươi cười, giải thích:

- Sư huynh, ngươi biết ta một ngày không rèn sắt tâm lý sẽ ngứa ngáy lăm, hôm nay nhìn một ngày thật sự là sắp không chống đỡ được nữa, lúc này nhìn thấy cái mũ này đỉnh đầu ngài liền giống như là nhìn thấy đe sắt bên lò, luôn muốn cho một chùy.

Cái giải thích này thật sự có chút kỳ lạ, hoang đường đến cực điểm, nhưng nhị sư huynh lại gật gật đầu, tỏ ra chấp nhận giải thích, phất tay lạnh nhạt nói:

- Chờ không bao lâu sẽ có kết quả.

Nữ giáo thụ Dư Liêm của thư viện cũng ở đỉnh núi, nàng tựa như cùng với mười một người còn lại cố ý duy trì khoảng cách, xa xa đứng ở trong bụi hoa nào đó sau cây, mặt mỉm cười điềm tĩnh nhìn các đồng môn nghị luận.

Nam tử trung niên đặt cây tiêu cổ trên gối nhìn phía vách đá tảng đá khổng lồ nhìn như lung lay sắp đổ, trên thực tế lại là trải qua ngàn vạn năm mưa gió chưa từng run rẩy một tia kia, cảm khái:

- Hôm nay xem vẫn là vị Long Khánh hoàng tử này thực lực cường đại nhất, nhân vật số hai Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện quả nhiên không thể khinh thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ có thể là tiểu sư đệ của chúng ta.

Nghe được mấy chữ Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện này, ánh mắt mọi người dưới tàng cây đều nhìn phía Trần Bì Bì.

Trên khuôn mặt béo tròn của Trần Bì Bì khó được hiện ra vẻ quận bách, phất tay giải thích:

- Ta chưa từng đi thần điện, lúc ta nhận thức Diệp Hồng Ngư thì nàng ta mới được đề bạt vào Tài Quyết Ti. Có điều theo ta thấy nữ nhân kia chắc chắn mạnh hơn Long Khánh nhiều.

- Đạo Si trong thiên hạ tam si, tự nhiên phi thường rồi.

Sư tỷ thêu hoa mỉm cười nói.

Nhị sư huynh sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Phàm là danh môn đại phái thì nội tình tất nhiên bất phàm, tuy nói những thủ đoạn kia khó lọt vào mắt chúng ta, so với thư viện lại càng như gió thoảng, nhưng để hành tẩu trên thế gian cũng đã đủ rồi.

Mọi người dưới tàng cây nhao nhao đồng ý, chỉ là đều thầm nghĩ trong lòng nếu hôm nay ngồi dưới tàng cây là đại sư huynh, hẳn sẽ không nói ra câu đánh giá đầy kiêu ngạo tự phụ thế được, kiểu gì cũng sẽ chân thật đánh giá ưu khuyết điểm trong đạo pháp Tây Lăng một phen.

- Chỉ thật không ngờ người đuổi kịp bước chân Long Khánh hoàng tử, rồi cùng thi thử thách cuối cùng lại là cái người tên Ninh Khuyết kia.

Mọi người dưới tàng cây lại đổ dồn ánh mắt về phía Trần Bì Bì.

Trần Bì Bì bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Các vị sư huynh sư tỷ, các ngươi nhìn ta làm gì?

Sư tỷ thêu hoa mỉm cười nói:

- Đó không phải là bằng hữu ngươi sao?

Trần Bì Bì gãi gãi đầu, hoang mang nói:

- Ta cũng thật không ngờ Ninh Khuyết có thể đi lên đỉnh núi. Theo ta biết thì hắn rất giỏi chịu đựng gian khổ, tinh thần ý chí mài giũa biến thái, hơn nữa tu luyện không biết mệt mỏi, cho nên sơn đạo ban đầu không cản được hắn. Hắn đọc sách ở Cựu Thư Lâu một năm nay, cũng coi như có vài phần qua được cổng tre. Còn việc tại sao núi sương mù lại không ngăn được hắn thì ta quả thật cũng không hiểu.

Có người hỏi:

- Hắn bây giờ cảnh giới gì?

Trần Bì Bì đáp:

- Bất Hoặc.

Dưới tàng cây bỗng im lặng, người vừa hỏi khó mà tin nổi nói:

- Long Khánh hoàng tử đã là Động Huyền thượng cảnh, chỉ thiếu một chút là vào Tri Mệnh, hắn có thể đi đến chỗ tảng đá cũng hợp lý, nhưng cái tên kia mới cảnh giới Bất Hoặc thì làm sao lên đây được?

Nhị sư huynh liếc mắt nhìn người nọ, trầm giọng khiển trách:

- Nói nhảm, tự nhiên là đi lên.

Kỳ thực câu này mới thật sự là nhảm nhí, chẳng qua hắn là nhị sư huynh, vì Phu Tử và đại sư huynh đi du lịch các quốc gia nên giờ hậu sơn thư viện do hắn quản, đám sư đệ sư muội dưới tàng cây tự nhiên không người dám vạch trần điểm này.

Nhị sư huynh khẽ nhướng mày, không vui trách mắng:

- Theo lão sư học tập nhiều năm như vậy mà loại chuyện thế này còn nghĩ không ra! Thế gian quy tắc bất di bất dịch? Nếu tất cả quy tắc đều đã định trước, chúng ta còn tu hành làm cái gì? Nếu tất cả quy tắc đều không thể thay đổi, chúng ta còn ăn uống làm cái gì? Sao không nhảy thẳng xuống vách núi kia cho xong?

Mọi người dưới tàng cây nghiên túc hẳn, biết sư huynh đang răn dạy mình, đều cẩn thận lắng nghe.

- Ninh Khuyết cho dù mới Bất Hoặc, nhưng có ai nói với các ngươi Bất Hoặc thì không thể leo lên đỉnh núi? Nếu đều như Long Khánh bước vào Động Huyền thượng cảnh chỉ kém chút là vào Tri Mệnh mới có thể leo lên đỉnh núi để vào tầng hai, vậy còn cần thử thách làm cái gì?

Nhị sư huynh thần sắc thản nhiên nói:

- Bất Hoặc thì không thể lên núi sao? Lúc trước ta có nói với các ngươi rồi, nhớ năm đó đại sư huynh hắn dừng ở cảnh giới Bất Hoặc mười bảy năm, hắn lên núi xuống núi biết bao nhiêu lần, có lần nào mà nửa đường phải trở về không?

Có người do dự nói:

- Sư huynh nói có đạo lý, nhưng so sánh Ninh Khuyết với đại sư huynh có phải là đề cao hắn quá không?

Nhị sư huynh nhìn tảng đá cuối đường kia, lạnh nhạt nói:

- Nếu Ninh Khuyết hôm nay có thể thành công, như vậy hắn chính là người thứ hai có thể ở cảnh giới Bất Hoặc đi hết sơn đạo sau đại sư huynh.

Lời vừa dứt, đỉnh núi cây xanh um tùm trầm mặc, chỉ nghe thấy giọng nói không cam lòng của Trần Bì Bì:

- Đại sư huynh khi ấy chưa vào Bất Hoặc, còn Ninh Khuyết ba tháng trước đã vào Bất Hoặc, rõ ràng là có chênh lệnh lớn mà.

- Thật ra để Ninh Khuyết làm tiểu sư đệ cũng tốt.

Sư ty thêu hoa nhìn Trần Bì Bì mập mạp giống như bánh bao lớn với khuôn mặt trẻ con, cười tủm tỉm nói:

- Nhéo lên mặt khẳng định là không thích bằng Bì Bì ngươi, nhưng trên mặt hắn có lúm đồng tiền, thật sự rất dễ thương.

Trần Bì Bì vô thức rùng mình một cái, lui ra đằng sau nhị sư huynh thật nhanh, nhô đầu ra hô:

- Thất sư tỷ ngươi nhớ kỹ lại đi, cửa ai cuối cùng nào có dễ như thế, ta cược Long Khánh nhất định leo lên trước.

Sư ty thêu hoa cười tủm tỉm, vạch trần chân ý của hắn:

- Nếu thật sự là Long Khánh lên trước, chẳng phải ngươi sẽ khóc lớn luôn hay sao?

Trần bì da cười hắc hắc hai tiếng.

- Từ sơn đạo khảo nghiệm ý chí, so ngộ tính, thử cảnh giới, trong sương mù lại nhìn bản tâm, cuối cùng tảng này chẳng qua là một hồi lựa chọn mà thôi. Cho dù là Long Khánh hay Ninh Khuyết thì cũng không quá khó khăn.

Nhị sư huynh chậm rãi nói:

- Chính là bởi vì không quá khó, chung quy lại vẫn là tranh nhau mức quyết đoán, Long Khánh nhiều năm ở thần điện Tài Quyết Ti làm việc u ám, giết hại nữ ấu mặt cũng không đổi sắc, đại khái hắn sẽ lựa chọn nhanh hơn thôi.

Một cơn gió núi khẽ thổi qua, những cành cây xanh um đung đưa, cỏ dài nằm sát xuống mặt đất, mây xám dưới chân núi một mảnh mơ hồ.

Dư Liêm đứng ở đằng xa quay đầu lại nhìn biển mây, lông mày khẽ nhíu lại.

Nhị sư huynh dưới cây xanh bỗng đứng dậy, vẻ mặc trở nên cực kỳ nghiêm trọng, lặng lặng nhìn tảng đá lớn cuối sơn đạo, trầm mặc thật lâu mới thì thào:

- Kiếm ý cuồn cuộn thật mạnh... Là lão sư sửa lại cửa ải cuối cùng sao?

...

- Tại sao lại là ngươi? Ngươi đã chết hai lần lại sống lại hai lần, chẳng lẽ còn muốn chết một lần nữa sao? Ta thật sự không hiểu, các ngươi lại nhảy ra khỏi ký ức của ta để làm cái gì, muốn nhắc ta không dược quên thôn dân bị Hạ Hầu tàn sát ư? Muốn nhắc ta ngươi chết thảm thế nào ư? Yên tâm, đi, nhưng chuyện ngươi để lại kia ta thực sự không quên.

- Chẳng qua Hạ Hầu nào có dễ giết như vậy đâu? Ngươi mau mau nhường đường đi, ta còn phải chạy nhanh hơn cái tên Long Khánh hoàng tử kia nữa. Đợi ta vào tầng hai thư viện trở thành học sinh của Phu Tử, học xong công pháp thần kỳ nơi hậu sơn thì ngươi muốn ta giết ai cứ việc báo mộng cho ta là được. Ngoan, mau nhường đường đi thôi.

- Không nhường? Ngươi muốn giúp ta luyện đao à? Có thể để lúc khác được không nhỉ?

Ninh Khuyết vừa nói vừa đi đến chỗ bức tường xám trong mưa, nhìn người bằng hữu hấp hối dưới chân tường vẻ mặt vẫn đang cười, chẳng thể làm gì khác hơn là thở dài, tự tay cầm một thanh đao từ trong hư vô chém hắn và bức tường kia thành hơ vô.

- Nhìn coi, vẫn chỉ có mỗi thế này, người ở hậu sơn thư viện chẳng lẽ không kiếm được thứ gì hay ho hơn sao?

Hắn không thu đao vào vỏ mà vác lên vai, bước chân về phía tảng đá lớn, tựa hồ sẽ còn chém tiếp, tỷ như những cố nhân đã lâu không gặp, tỷ như cha mẹ đã lâu không còn thấy trong những giấc mơ, thậm chí có thể là tiểu nha đầu Tang Tang kia, bất quá hắn hiện tại đã xác định đó đều là giả, cho nên lòng không hề cảm thấy chướng ngại gì

Đột nhiên hắn dừng bước.

Hắn thản nhiên nhìn hai khuôn mặt vô cảm phía trước, chẳng có chút cảm xúc nào nói:

- Các ngươi cuối cùng cũng đến.

...

Long Khánh hoàng tử cực kỳ sợ hãi, đối mặt với nỗi sợ hãi này, hắn không biết nên lựa chọn thế nào.

Nữ nhân mà hắn yêu mến nhất đang té ngã bên cạnh lùm hoa, hai hàng huyết lệ không để ý đến đóa hoa hải đường mà ngày thường nàng thích nhất kia, chỉ si ngốc nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lại không thể nhìn nàng, hắn phải trông coi nàng.

Lúc trước trên sơn đạo hắn từng kiêu ngạo nghĩ rằng, ngoại trừ Hạo Thiên thì trên đời căn bản không cái người nào hay nói là chuyện nào có thể khiến hắn sợ hãi, nhưng thời khắc này nhìn nữ nhân đang chìm đắm trong thần huy thánh khiết, nhìn tay áo đỏ tươi bồng bền như gió, hắn nhận ra sâu trong nội tẫm vẫn không cách nào xóa đi nỗi sợ hãi với nữ nhân này được.

Cả thế giới tràn ngập trong thần huy thánh khiết, sáng ngời kỳ lạ, sáng đến nỗi không nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân ấy, chỉ có thể thấy tà áo chu sa xõa rộng, chỉ thấy hoa đỏ điểm trên hai bên tóc mai nàng.

Nữ tử toàn thân hồng sa, kinh diễm mà khả ái, cũng rất đáng sợ. Nàng mỉm cười nói:

- Long Khánh, nghe nói ngươi muốn vào tầng hai thư viện, chẳng lẽ ngươi cho rằng vào tầng hai thư viện là có thể chiến thắng ta sao?

Long Khánh hoàng tử kính cẩn cúi người, nói:

- Long Khánh không dám.

Nữ nhân Lục Thần Già cảnh lùm hoa phía sau hắn, hai mắt càng chảy xuống huyết lệ nhiều hơn.

- Thực sự không dám?

Nữ tử đắm mình trong thần huy hờ hững hỏi lại.

Long Khánh hoàng tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cằm ánh mắt như bảo thành trong thần huy, trầm mặc thời gian rất lâu, ngay lúc hắn chuẩn bị lần đầu tiên đưa ra cái quyết định dũng cảm nhất kia, hắn nhìn thấy một hình ảnh lóe lên.

Hình ảnh đó là của một nam nhân, hắn trầm mặc đứng phía sau nữ tử, như thể có thêm vô số năm nữa hắn cũng sẽ không mở miệng, thần huy chiếu qua gò má hắn, phảng phất như Hạo Thiên cũng lặng lẽ tán thưởng.

Long Khánh hoàng tử nhìn chằm chằm nam nhân kia trên vai kiếm gỗ, thân thể khó có thể kiềm chế mà run rẩy.

Hắn không chút do dự đưa ra quyết định của mình, xoay người đi tới trước lùm hoa, rút thanh bội kiếm nơi hông từ từ đâm vào ngực nữ nhân hắn thương yêu.

Lúc lưỡi kiếm xuyên vào ngực nàng một tấc, Lục Thần Già vẫn an tĩnh nhìn nam nhân nàng thương yêu, như thể không hề cảm giác được đau đớn, huyết lệ cũng không chảy ra, ánh mắt nàng không oán hận, chỉ có bình tĩnh mà thương hại.

Long Khánh hoàng tử chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngực của mình, phát hiện nơi đó chẳng biết tự bao giờ đã xuất hiện một lỗ xuyên người.

...

Hai khuôn mặt, một cực kỳ già nua, một cực kỳ non nớt

Ninh Khuyết nhìn lão quản sự, nhìn đứa bé chơi cùng, trầm mặc thật lâu mới nói:

- Thì ra ngay cả các ngươi cũng phải chết thêm một lần sao, khó trách ta cứ cảm thấy cái gì đó không đúng, đến nay mới rõ ràng, chính là vì các ngươi mãi mà vẫn chưa xuất hiện.

Hắn đưa thanh đao trên vai xuống, hai tay nắm chặt cán đao, chỉ có điều không lập tức chém xuống, vì hắn phát hiện nơi đang đứng đã chuyển từ trên núi đá thành một vũng bùn đất màu vàng sậm.

Trên cánh đồng hoang vu, vô số người ngửa mặt nhìn trời. Phía bên kia bầu trời là vô cùng vô tậm hắc ám đang tràn tới, sắc mặt mọi người tràn đầy vẻ kinh khủng tuyệt vọng, toàn thế giới một màu u ám, chỉ có nơi nào đó trên mây còn chút ít ánh sáng.

Không phải tất cả đều ngẩng mặt lên trời, chít ít lão quản sự và đứa trẻ đứng trước mặt không có nhìn trời, một mực vô cảm nhìn thẳng vào hắn. Bất kể hắn đi đâu, bọn họ cũng sẽ trầm mặc đi theo, ánh mắt thủy chung nhìn lên mặt của hắn.

Ninh Khuyết chỉ vào bầu trời, nói với lão quản sự:

- Lần trước ta nằm mơ, nơi đó dường như có một cánh cửa ánh sáng đang mở ra, hôm nay không biết sao giấc mơ đó không tiếp tục nhỉ, chẳng lẽ là do các ngươi?

Sau đó hắn nhìn đứa trẻ chơi cùng mình chỉ cao đến nửa người, vừa cười vừa nói:

- Trong cánh cửa ánh sáng kia, có một cái đầu rồng to lớn vàng chói vượn ra. Hình ảnh đó trông thật ngốc, giống như lúc còn bé chúng ta đi Vạn Nhạn Tháp nhìn mấy con rùa, chẳng qua đó là vạn con rùa lớn gộp lại thành cái đầu rồng mà thôi.

Lão quản sự và đứa trẻ trên mặt vẫn không có bất cứ biểu lộ gì.

- Nếu là mộng, vậy tự nhiên đều là giả.

- Nếu là giả, vậy thì không phải là chuyện cũ.

- Nếu không phải chuyện cũ, đương nhiên sẽ không kéo dài.

Trong cánh đồng hoang vu xuất hiện một nam tử cao lớn, tóc hoa râm tùy ý xõa trên vai.

Đây không phải lần đầu tiên Ninh Khuyết nhìn thấy nam tử cao lớn này, hắn đi tới, muốn xem rõ ràng bộ dạng đối phương rốt cuộc trông ra sao. Nam tử cao lớn dường như không hề chuyển động, nhưng bất kể Ninh Khuyết có cố gáng thế nào cũng không thể thấy rõ diện mạo của đối phương.

Khi hắn vòng quanh nam tử cao lớn, lão quản sự và đứa trẻ vẫn theo sau hắn, cùng hắn vòng quanh, cảnh tượng có vẻ buồn cười, lại có chút buồn đau không nói rõ cũng không tả được.

Nam tử cao lớn chỉ vào hắc ám sắp nuốt trọn bầu trời, nói:

- Nhìn xem, trời sắp tối rồi.

Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn, rồi đáp:

- Ta thấy được.

Nam tử cao lớn lại chỉ ánh sáng sau mây, nói:

- Nơi đó vẫn còn có quang minh, như vậy giữa quang minh và hắc ám, ngươi chọn bên nào?

Ninh Khuyết không chút do dự đáp:

- Ta tại sao phải chọn.

Nam tử cao lớn không trả lời vấn đề này, đoạt lấy túi rượu của tửu đồ bên cạnh rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cướp cái chân heo sau lưng đồ tể, cứ thế ngồi chồm hổm dưới đất bắt đầu ăn, nhìn qua viền mặt có thể thấy mấy giọt mỡ nhỏ xuống từ râu mép của hắn.

...

- Tại sao phát giết chết nữ nhân ngươi yêu thương?

- Bởi vì duy trì chính đạo, mới có thể thủ đạo tâm.

- Lời nói của ta là chính đạo sao?

- Đúng vậy, bởi vì ngươi đại biểu cho ý chí của Hạo Thiên.

Long Khánh hoàng tử bước đi trong thần huy thánh khiết, theo sau nữ tử toàn thân hồng sa ấy, những năm tháng đằng đằng trong quá khữ này hắn theo nàng giết rất nhiều người, càng nhiều sinh mạng biến mất, tâm tình của hắn càng trở nên bình tĩnh, không còn chỉ mỗi vẻ bất động thanh sắc mà thật sự lãnh tĩnh từ trong nội tâm.

Nữ tử hồng sa trong thần huy bỗng xoay người, bình tĩnh nói:

- Nếu Hạo Hiên nói ngươi nên giết ta, ngươi biết lựa chọn thế nào?

Long Khánh hoàng tử đối với nàng có một cảm giác sợ hãi tự nhiên, càng thêm sợ hãi nam tử đeo kiếm gỗtrầm mặc vĩnh viễn đứng sau nàng kia đến cực điểm. Nghe nàng nói xong, hắn chỉ trầm mặc suy tư một thời gian rất ngắn, liền giơ kiếm trong tay đâm tới.

Mũi kiếm xuyên qua người nữ tử hồng sa, máu tươi tí tách rơi xuống.

Nữ tử hồng sa tán thưởng nhìn hắn, nói:

- Long Khánh, hiện tại tâm của ngươi thực sự trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Long Khánh hoàng tử chỉ cái lỗ trên ngực của hắn, mặt vô cảm nói:

- Ngươi xem, ta đã không có tâm.

...

Trong cánh đồng hoang vu, nam tử cao lớn lưng hướng Ninh Khuyết, hỏi:

- Ngươi trước kia chọn thế nào?

Ninh Khuyết rất nghiêm túc chăm chú đáp:

- Thân ta ở hắc ám, tâm hướng quang minh.

Nam tử cao lớn bật cười lớn, ngửa mặt lên trời cười to, giơ tay lên dụi dụi khóe mắt, vui vẻ nói:

- Không ngờ sau nhiều năm như vậy, lại có thể chứng kiến một ngọn cỏ đầu tường đung đưa theo gió.

Ninh Khuyết cũng cười vui vẻ, nói:

- Ngươi thấy đó, ta đã nói không nhất định phải chọn.

Nam tử cao lớn dần dần ngừng cười, nhìn bầu trời mây cuộn dữ dội, đột nhiên hỏi:

- Nhưng nếu như trời sập xuống thì sao?

- Trời sao có thể sập?

- Nếu như?

- Vậy tự nhiên sẽ người cao lớn đến gánh... Tỷ như ngài vậy.

- Nếu như người cao lớn không gánh được làm sao?

- Vậy trốn thôi?

- Bầu trời sập xuống, ngươi có thể trốn nơi nào?

- Đây không phải chỉ là giả định thôi sao? Thế giới này nào có nếu nhiều như vậy chứ?

- Nếu chỉ là giả định, thì ngươi ngại đáp cái gì?

Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử cao lớn, mặc dù đối phương nói chỉ là muốn nghe hắn tùy tiện trả lời gì gì đó, nhưng hắn không biết tại sao lại cảm thấy không thể tùy tiện đáp được. Hắn nhìn vòm trời càng lúc càng u tối, đột nhiên sinh ra nỗi sợ hãi không gì sánh được.

Nhiệt độ nơi cánh đồng bỗng thấp xuống, quần áo hai người đã nhuộm lên một tầng băng sương nhàn nhạt.

Nam tử cao lớn thở dài nói:

- Bằng không chúng ta trở về câu hỏi ban đầu đi?

...

Ngay cả tâm cũng không có, đương nhiên sẽ chẳng còn sợ hãi,Long Khánh hoàng tử thay thế vị trí của nữ tử hồng sa, đắm mình trong thần huy thánh khiết, người mang ý chí Hạo Thiên vĩ đạo hành tẩu trong nhân gian, thanh trừng hắc ám bốn phía.

Vào một ngày hắn đi đến nơi sa mạc do cát bụi kim loại tạo thành, nam nhân trầm mặc đứng sau lưng nữ tử hồng sa cuối cùng cũng xuất hiện, chuôi kiếm gỗ đằng sau khẽ run rẩy trong cơn gió kim loại nóng nực.

Long Khánh hoàng tử nhìn hắn, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Từ lúc ta đưa ra lựa chọn đầu tiên kia, vận mệnh của ta đã gắn liền với Hạo Thiên, ngươi cho dù là kẻ mạnh nhất thế gian này, cũng không cách nào chiến thắng Hạo Thiên.

Một trận cuồng phong cuốn lên trong sa mạc kim loại, thanh kiếm gỗ kia đâm thủng ngực Long Khánh hoàng tử.

Long Khánh hoàng tử cúi đầu nhìn cái lỗ xuyên qua người.

Thanh kiếm gỗ kia tựa như có thể đâm thủng hết thảy trên thế gian, trùng hợp xuyên qua cái lỗ trên ngực hắn, cho nên không làm thân thể hắn tổn thương mảy may.

Lỗ hổng trên ngực Long Khánh hoàng tử chợt sinh ra một đóa hoa hoàng kim, trong nháy mắt hòa tan chuôi kiếm gỗ.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trong gió dần tan biến, nói:

- Ngươi xem, đây chính là thứ chúng ta ngưỡng cầu.

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.

Kẻ địch sợ hãi nhất trong đời đã chết, Long Khánh hoàng tử kiêu ngạo bước đi trong sa mạc kim loại, mặc dù đã không có tâm nhưng hắn vẫn kiêu ngạo như trước, hắn biết từ nay trên thế giới nơi quang minh Hạo Thiên chiếu rọi, hắn chính là người mạnh mẽ nhất không thể bị đánh bại, tất cả hắc ám phát hiện ánh sáng của hắn đều phải tránh lui thật xa.

Không, tất cả hắc ám đều phải bị xé thành mảnh vụn.

Không biết đã qua bao nhiêu năm, tất cả hắc ám đã bị hắn kết liễu, quang minh đã không còn kẻ địch nào, cũng không còn sự tình thương hại gì, chỉ còn lại quang minh thuần khiết nhất, quang minh vô cùng vô hạn bao phủ mọi nơi.

Đến lúc này, đóa hoa hoàng kim trên ngực hắn đã kinh biến trở nên vô cùng to lớn, sắp sửa che khuất gương mặt của hắn, mặc dù bằng vào cảnh giới Thiên Khải cũng cảm giác khó mà chịu đựng, chỉ là hắn không có cách nào lấy đóa hoa kia xuống.

Bỗng nhiên nơi đáy lòng hắn vẳng lên giọng nói xưa cũ.

Hắn không biết giọng nói này thuộc về ai, nhưng hắn biết thứ giọng nói đó nói là thật.

- Tuyệt đối quang minh, chính là tuyệt đối hắc ám.

Long Khánh hoàng tử trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hắn đưa tay đặt lên đóa hoa hoàng kim lớn vô cùng trên ngực mình kia, trong giây lát, hoa hoàng kim thật lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một thanh kiếm kim quang rực rỡ.

Hắn thống khổ gào rống một tiếng, gian nan đem thanh kiếm vàng rút ra khỏi ngực, ngơ ngẩn nhìn xung quanh.

Trong mông lung, hắn mơ hồ nhìn thấy chân trời lơ lửng mấy khuôn mặt hư vô mờ mịt.

Là nam nhân đeo kiếm gỗ.

Là nữ tử hồng sa.

Là nữ nhân yêu thương ngã cạnh lùm hoa.

Ba khuôn mặt hư vô mờ mịt hờ hững nhìn hắn, tựa như muốn xem hắn rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào.

Nơi nơi đều là quang minh, nơi nơi đều là hắc ám.

Bước lên một bước tiến vào quang minh để rồi tiếp tục chém giết, nhưng đó là quang minh... Cả người Long Khánh hoàng tử run rẩy đứng trong sa mạc hoàng kim, vẻ mặt thống khổ méo mó, mồ hôi ướt sũng cả người.

Hắn cúi đầu nhìn phía tay trái mình, nhìn phía mảnh trúc xanh biếc giống như nguồn suối sinh mệnh kia.

...

Người trên cánh đồng hoang vu đột nhiên biến mất rất nhiều.

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt quen thuộc kia của lão quản sự phía trước, sau đó ngồi xổm xuống đi nhìn chằm chằm mặt đứa trẻ, nhìn thời gian rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía nam tử cao lớn kia bất mãn hô:

- Ta vẫn không hiểu vì sao nhất định phải lựa chọn.

Nam tử cao lớn quay lưng nói với hắn:

- Đã nói là tùy tiện thảo luận một chút, người cần gì nghiêm túc như vậy.

Ninh Khuyết đứng dậy, băng sương trên người rắc rắc rơi xuống, nói:

- Ta không chọn.

Nam tử cao lớn trả lời:

- Có đôi khi, sẽ có những chuyện đáng để chúng ta hi sinh, mà hi sinh bản thân nó chính là một lựa chọn.

Ninh Khuyết lắc đầu nói:

- Ta không làm sai chuyện gì, tại sao phải hi sinh?

Nam tử cao lớn kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không có người hay chuyện gì mà ngươi nguyện ý hi sinh vì nó sao?

Ninh Khuyết cau mày suy nghĩ thật lâu, do dự trả lời:

- Tựa như không có.

Nam tử cao lớn nói:

- Nhưng rất lâu trước kia ngươi từng lựa chọn.

Ninh Khuyết nhìn lão quản sự và đứa trẻ bên cạnh, nói:

- Đó là hi sinh người khác.

- Hi sinh người khác cũng là một loại lựa chọn.

Ninh Khuyết thừa nhận:

- Phải.

Nam tử cao lớn giắt nửa cái chân heo còn lại lên lưng đồ tể kia, nói:

- Vậy ngươi chọn một lần nữa.

Bóng đêm vẫn là bóng đêm.

Nhiệt độ vẫn đang giảm xuống từng chút.

Ninh Khuyết ngơ ngẩn nhìn bóng tối dần tới gần, bỗng nhiên quay đầu nhìn chỗ đột ngột tỏa ra ánh sáng sau mây kia, cảm giác được uy áp vô cùng vô tận ở trong đó, thân thể như bị một nỗi sợ hãi trước đó chưa từng có chiếm cứ, băng sương trên quần áo trên người dần dần ngưng kết thành giáp.

Hắn không biết mình nên lựa chọn phương hướng nào.

Hắn cô đơn đứng ở trong trời đất, nhìn thật nhỏ bé.

Lão quản sự và đứa nhỏ đứng trước người hắn, ánh mắt cách mảng băng trong suốt chạm nhau.

Hắn nắm chặt mảnh trúc xanh trong tay.

...

Khu đất bằng trước thư viện, mọi người đều đang trầm mặc chờ đợi kết quả lên núi cuối cùng, đến lúc này sẽ không ai dùng ngữ khí chế ngạo châm chọc nói tới học sinh thư viện tên Ninh Khuyết kia nữa, bởi vì hắn đã dùng sự thật chứng tỏ bản thân.

Tiếng chân như mưa rào đánh vỡ im lặng đè nén của thư viện, Nhan Sắt mang theo Tang Tang mặt không chút thay đổi đi xuống, người nhận ra thân phận hắn chợt cả kinh, đều đứng dậy đón chào, vị cung phụng cường đại nhất Nam Môn Hạo Thiên Đạo này chính trên Tây Lăng Thần Điện cũng có ghế ngồi riêng của mình, địa vị còn cao hơn phó viện trưởng Thiên Dụ Viện Mạc Ly, ai dám có chút chậm trễ.

Giáo thụ và các học sinh thư viện cũng đoán được thân phận vị lão đạo đáng khinh này, kinh ngạc nhìn bên đó khe khẽ nói nhỏ, không biết vì sao đêm khuya như thế, đang thời khắc mấu chốt lên tầng hai, vị đại nhân vật này lại đột ngột tới thư viện.

Bao gồm thân vương Lý Phái Ngôn và công chúa Lý Ngư, không có bất kỳ ai biết mục đích của Nhan Sắt. Nhan Sắt đương nhiên cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức nói toạc ra cho mọi người cùng biết, trầm mặc chào hỏi với đám người lão cho là đáng để chào xong liền trầm mặc ngồi trên ghế, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thân, bàn tay khô gầy thỉnh thoảng phe phẩy treen ghế lộ ra một chút khẩn trương.

Mọi người tuy tò mò vị thần phù sư cao cao tại thượng này vì sao đến, nhưng hắn đã không nói, tự nhiên cũng không có ai tiện hỏi. Sau khi trầm mặc chút liền có người lại bắt đầu thấp giọng nghị luận động tĩnh trên đỉnh núi.

Tuyệt đại đa số người than thở Ninh Khuyết ẩn tàng thực lực mạnh mẽ như thế, nhưng vẫn kiên định cho rằng người chiến thắng cuối cùng, người thành công tiến vào tầng hai thư viện tất nhiên vẫn là Long Khánh hoàng tử.

Nhan Sắt thân là thần phù sư, cảnh giới tuyệt diệu cỡ nào, tiếng nghị luận nhỏ nữa hắn cũng có thể nghe được rành mạch, nghĩ Ninh Khuyết tiểu tử đó vậy mà thật muốn vào tầng hai, thậm chí chỉ còn một bước nữa là vào tầng hai, vậy truyền nhân lão đau khổ tìm kiếm nửa đời chẳng phải là phải biến thành trăng trong giếng rồi sao, tâm tình không khỏi không ổn đến cực điểm.

Đúng lúc này, Mạc Ly thần quan lạnh nhạt nói:

- Tây Lăng nhất mạch ta không cho rằng hoàng tử sẽ thua bất kỳ ai.

- Tiểu tử Ninh Khuyết kia ta cũng biết được một chút, nếu muốn nói những bàng môn tả đạo quả thật có chút bản lĩnh, nhưng nếu muốn lên tầng hai...

Nhan Sắt vỗ mạnh bàn một cái, lớn tiếng quát:

- Tuyệt đối không thể nào được!

Lời vừa nói ra mọi người liền kinh hãi, đều tự nghĩ Đại Đường Nam Môn Hạo Thiên Đạo xưa nay cùng Tây Lăng Thần Điện xa mặt cách lòng, thậm chí có thể nói đối chọi, vì sao tối nay ở trước đại sự quan trọng như thế mà Nhan Sắt lại đứng ở phía Tây Lăng Thần Điện? Phải biết rằng vị này chính là sư huynh của quốc sư Đại Đường, chẳng lẽ phen tỏ thái độ này của hắn có hàm nghĩa gì quan trọng?

Nhan Sắt nào nghĩ đến lão nói thật lòng lại khiến nhiều người ngẫm nghĩ như vậy, tức giận vuốt chòm râu dưới cằm không chịu nói gì nữa. Thân vương Lý Phái Ngôn nhìn lão đạo nhân bên người, nhíu mày nghĩ chẳng lẽ là hoàng huynh ở trong cung biết chuyện hôm nay tầng lầu hai mở ra xuất hiện biến số Ninh Khuyết này nên cố ý phái Nhan Sắt tới đây tỏ thái độ sao?

Đúng lúc này lại có một cỗ xe ngựa nhanh chóng vào, người từ trên xe đi xuống lại thu hút một phen nghị luận.

Lý Ngư nhìn tổng quản thái giám mặt mũi hiền lành kia, nhíu mày hỏi:

- Lâm lão đầu, ngươi đây là tới làm gì?

Phó tổng quản thái giám hoàng cung Đại Đường khiêm tốn cười, nói:

- Bẩm điện hạ, nô tài phụng ý chỉ bệ hạ tới đây xem một chút.

Lý Ngư ngoắc tay ra hiệu hắn lại gần, thấp giọng hỏi:

- Làm trò gì thế?

Lâm công công dạ vâng thấp giọng nói:

- Bệ hạ muốn gặp một người, cho nên bảo nô tài ở chỗ này hầu.

- Phụ hoàng muốn gặp ai?

Lý Ngư kinh ngạc hỏi.

Lâm công công mỉm cười nói:

- Một học sinh thư viện.

Nói xong câu đó, Lâm công công thấy Nhan Sắt ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt chợt lạnh lùng nói:

- Nhan đại sự, không biết người vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nhan Sắt tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Ta muốn đi đâu phải báo cáo với ngươi sao?

Lâm công công ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Nô tài chỉ là một thái giám, nào có tư cách quản một vị thần phù sư đi đâu? Chỉ là bệ hạ có câu muốn ta mang cho ngài, bệ hạ nói, quốc sư đại nhân mười mấy năm trước ở ngoài hương phường đoán mệnh lừa ngài mấy trăm lượng bạc, nhân tài hiện nay bệ hạ thưởng thức, quốc sư đại nhân lại dám giấu diếm không báo, chuyện này bệ hạ chờ Nam Môn các người trả lời.

Nhan Sắt nghe thế thì ngẩn người, khổ sở nghĩ ngợi thật lâu. Lão kinh hãi nghĩ chẳng lẽ bệ hạ cũng biết bản lĩnh của Ninh Khuyết, muốn tranh đồ đệ với mình? Cái này phải thế nào đây? Hiện nay có thể phải tranh người với thư viện đã làm lão cực kỳ khó xử, chẳng lẽ còn phải tranh với thiên tử Đại Đường nữa sao? Sư đệ nói tất cả, nhưng cái tất cả này có cả bệ hạ sao?

Mọi người ở đây trong lúc cố ý vô tình đều nhìn hai vị đại nhân vật đột nhiên đến nay, phần thù sư Nhan Sắt tự nhiên không cần nhắc lại, vị Lâm công công kia chính là tổng quản thái giám bệ hạ tín nhiệm nhất, lúc này mang theo ý chí của bệ hạ tới, ý tứ ra sao?

...

Tang Tang theo Nhan Sắt vào thư viện, căn bản không ai chú ý tới nàng, không biết khi nào nàng đã rời khỏi bãi cỏ, lặng yên không một tiếng động theo ngõ tối giữa kiến trúc thư viện đi về phía sau.

Nàng đi qua khu đất ẩm, đi qua Cựu Thư Lâu đèn đuốc tắt hết, đi qua mảng rừng cây dày đặc, đi qua bãi cỏ hiếm có dấu người tới, vừa nhìn cảnh trí thư viện vừa đối chiếu với lời kể của Ninh Khuyết lúc thường ngày, tâm tình bình tĩnh mà ấm áp.

Cuối cùng nàng đi đến cánh rừng kiếm, nàng vịn thân cây bóng loáng, ngẩng đầu nheo đôi mắt lá liễu thấy chỗ cực cao treo mấy cái sao lá bén nhọn, sau đó chọn chỗ mặt đất hơi sạch sẽ chút ngồi xuống, trong lòng ôm cái ô to màu đen, ngẩng mặt nhìn phía đỉnh núi.

Mây mù trên núi vẫn cực kỳ dày, tầm mắt căn bản không thể xuyên qua nhìn thấy đỉnh núi, nhưng Tang Tang dựa vào thân cây, ôm cái ô to màu đen cứ như vậy lăng lặng nhìn, bởi vì nàng biết thiếu gia lúc này đang ở đỉnh núi, đang trải qua một lần khảo nghiệm quan trọng nhất.

Đột nhiên, một trận cuồng phong từ ngoài rừng kiếm thổi mạnh vào, cuốn lấy vô số hòn đá vụn cỏ đập lên thân cây vang lên bốp bốp, thậm chí còn khiến vỏ cây tróc cả đi, Tang Tang hoảng sợ trốn ra sau cây, chống cái ô to màu đen che khuất thân hình nhỏ gầy của mình.

Ngoài cái ô to màu đen cũ kỹ bẩn thỉu, cuồng phong quay xung quanh rừng kiếm không ngừng tàn sát bừa bãi, vụn đá như mũi tên bắn vào mặt ô phát ra tiếng thịch thịch thật lớn, hệt như tiếng trống trận khiến lòng người trào dâng, lại vạn phần bi tráng.

Trong cuồng phong, trong rừng kiếm có mấy chục cây nhổ bật gốc, kéo theo bùn đất bay thẳng lên trên bầu trời đêm thâm trầm.

Giống như mấy chục thanh kiếm nghiêm nghị đâm về phía bầu trời đêm.

Máu đen sì tung tóe.

...

Thành Trường An trên Vạn Nhạn Tháp.

Quốc sư Lý Thanh Sơn nhìn Hoàng Dương tăng nhân cười ha ha nói:

- Hôm nay đuổi hòa thượng từ phía tây đến đây...

Hoàng Dương tăng nhân mỉm cười nói:

- Tình Tăng Ngộ Đạo không đến mức khiến ngươi vui vẻ như thế, tâm tình ngươi hôm nay thoạt nhìn thật là tốt, có thể nói cho ta biết đây là vì sao hay không?

Lý Thanh Sơn đứng dậy, khẽ phất tay áo cảm khái nói:

- Sau đêm nay, Nam Môn Hạo Thiên Đạo ta sẽ có thêm một vị thiên tài trẻ tuổi, hơn mười năm sau, Nam Môn ta sẽ có thêm một vị thần phù sư, ngươi nói chuyện này đáng vui hay không?

Hoàng Dương tăng nhân chắp hai tay, chân thành tán thưởng:

- Như thế, thực làm người ta vui mừng.

Đột nhiên sắc mặt Lý Thanh Sơn chợt biến đổi, bước nhanh đi tới cạnh tháp, nhìn phía nam mang bầu trời đêm yên tĩnh kia, tay phải treo ở ngoài tay áo run lên, đầu ngón tay không ngừng co duỗi tính toán.

Hoàng Dương tăng nhân đi đến cạnh hắn, hoang mang nhìn phía bên kia, nói:

- Lần này tầng hai mở ra sao có động tĩnh lớn như vậy?

Thân thể Lý Thanh Sơn chợt cứng ngắc, vẻ mặt ảm đạm nói:

- Không tranh được... Phu Tử, thật sự cao như mấy tầng lầu.

...

Thư viện, cơn cuồng phong thổi quét rừng kiếm kia cực hạn ở trong phạm vi cực nhỏ, dị thường thần kỳ không ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, trừ đỉnh núi vị nhị sư huynh kia, thần phù sư Nhan Sắt bãi đất bằng thì chỉ có quốc sư Lý Thanh Sơn và Hoàng Dương tăng nhân đại tu hành giả đã bước vào Tri Mệnh thượng cảnh bực này có thể cảm ứng được.

Dân chúng trong thành Trường An lại càng chẳng hề hay biết, lúc này bóng đêm thâm trầm, tuyệt đại đa số mọi người đều đã ngủ say. Ngõ bốn mươi bảy trên bức tường xám kia dần dần hiện ra mấy mảng máu, nước bẩn trong cống thoát nước Xuân Phong Đình vừa mới sửa bỗng nhiên nói lên hào quang màu đỏ, căn nhà nhỏ bên hồ cùng hậu viện tiệm rèn đồng thành, sư tử đá hỏng tiền tướng quân phủ và nhà chứa củi phủ Tằng Tĩnh đại học sĩ, những vết máu năm đó dần hiện lên, sau đó nhanh chóng hủy diệt không thấy nữa.

...

Trước uy áp của quang minh vô biên vô hạn, Long Khánh hoàng tử bóp vỡ mảnh trúc xanh biếc, sau đó mặt hắn không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình quả nhiên vẫn đứng ở đỉnh núi hậu sơn thư viện, đứng ở dưới tảng đá khổng lồ kia ven đường, căn bản chưa từng đi lên con đường đá một bước.

Gió đêm thổi lên quần áo hắn, nhanh chóng làm khô mồ hôi trên người. Hắn trầm mặc thời gian rất lâu, lùi về phía bãi cỏ mấy bước, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trên tảng đá khổng lồ kia bên đường, phát hiện nơi đó không ai.

...

Trên cánh đồng hoang vu lạnh như băng, Ninh Khuyết giống như cảm giác được thứ gì đó.

- Các ngươi đều biết, câu hỏi này với ta mà nói cũng không khó.

Hắn lớn tiếng nói với nam tử cao lớn, với lão quản sự và đứa trẻ, với quang minh và hắc ám trên trời.

Lúc hắn nói chuyện, lớp băng mỏng trên môi rộp rộp rơi xuống.

Mắt mở lớn hai mắt, dải băng trên mí mắt tan vỡ từng tấc.

Hắn giơ tay phải, lớp băng sương như áo giáp quanh người rôm rốp thoát ly quần áo.

Sau đó hắn ném ném mảnh trúc xanh biếc kia xuống đấy, bàn tay lần nữa nắm chặt trường đao dùng sức vung mạnh.

Chuyện đã cách nhiều năm, hắn lại một lần nữa giết chết lão quản sự và đứa trẻ làm bạn thuở nhỏ trước người.

- Ô của ta màu đen.

- Mặt nàng đen.

- Từ nhỏ đến lớn, việc ta làm đều đen.

- Nhưng như thế không có nghĩa ta cho rằng mình đã sai.

- Ta đã không sai, thì không cần nhận sai, lại càng không cần chuộc tội.

Ninh Khuyết nhìn ánh sáng càng sáng thêm kia sau mây, cảm giác uy áp nơi đó càng lúc càng mạnh, nói:

- Kể cả người cho rằng ta là sai, ta cũng không quan tâm, bởi vì ý nghĩ của ngươi liên quan gì tới ta đâu?

Hắn hung hăng nhổ một bãi nước miếng xuống cạnh chân, vác cây đao lên vai, không quay đầu mà kiên quyết bước về phía bóng đêm u tối của cánh đồng hoang vu.

Nam tử cao lớn nhìn bóng lưng hắn, trầm mặc không nói.

...

Đi vào trong đêm tối, liền đi vào trong ánh sao.

Ninh Khuyết đứng trên tảng đá khổng lồ cuối đường, đứng ở nơi cao nhất hậu sơn thư viện, bình tĩnh nhìn cảnh trí trước người, ánh sao trên bầu trời đêm chiếu xuống những đám mây lững thững trôi, chiếu xuống quang cảnh sáng như bay ngày.

Dù cho lúc này là đêm khuya.

Hắn quay đầu nhìn Long Khánh hoàng tử xa xa đứng ở dưới tảng đá một cái, không nói gì thêm, quay đầu tiếp tục si mê nhìn ánh sao xa xăm và vách đá trước người, ánh sao mây trôi khoảnh khắc ấy, chìm đắm trong đêm xuân gió núi.

Chỉ có leo lên tuyệt đỉnh, mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

- Thế giới này là phẳng.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra phương xa, chỉ thấy rìa thế giới đầy sao, mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi phá vỡ tầng mây lộ ra đỉnh núi, không biết là Mân Sơn hay là ngọn núi nào.

Mười bảy năm lang bạc kỳ hồ, gặp gỡ sinh tử, cuối cùng mới nghênh đón giờ phút này, có thể nào không suy nghĩ ngàn vạn.

Ninh Khuyết trong khoảnh khắc nhớ lại rất nhiêu trải nghiệm đã qua, nhớ tới trải nghiệm trên sơn đạo, nhưng cảm khái nhiều vậy, lúc cuối cùng nói ra miệng, chỉ hội tụ thành một câu chân thành nhất đơn giản nhất. Nhìn phong cảnh tuyệt đỉnh khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, Ninh Khuyết cười phá lên.

Hắn cười đến cả người run rẩy, cười đến nước mắt giàn giụa, ngay cả tiếng cười cũng có chút run run.

Sau đó hắn lau nước mắt cùng nước mũi, nghiêm túc nói:

- Thực con mẹ nó đẹp.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net