Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một lúc, Tang Tang nghiêm túc nhìn lão nhân và nói:
- Nếu ngươi chỉ thích nữ tử bổn quốc mà không thích Yến nữ, ta cũng quen biết một số cô nương thanh lâu. Nhưng nếu muốn các nàng sinh con cho ngươi, chi phí có lẽ sẽ rất lớn.
Lão nhân lại hoảng hốt, trầm mặc hồi lâu mới tỉnh táo lại, nghiêm túc nói:
- Ta không phải muốn tìm lão bà sinh con, ta muốn tìm một đồ đệ để kế thừa y bát của ta.
Tang Tang lúc này cũng ngạc nhiên, thầm nghĩ tìm đồ đệ thì có liên quan gì đến ta? Ta không có cốt cách đặc biệt, thân thế cũng chẳng ly kỳ. Hơn nữa, dù áo bông của ngài rất bẩn, mấy ngày qua tuy chưa từng thấy đi ăn xin, nhưng thế nào cũng không giống thế ngoại cao nhân mà hồi bé Ninh Khuyết kể cho nàng.
- Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ, hay là muốn mời ta giúp ngươi tìm đồ đệ?
Nàng nghiêm túc hỏi.
Lão nhân nghiêm túc trả lời:
- Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.
Tang Tang quyết định không để ý đến lão nhân nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu lau chân bàn.
Lão nhân nhìn chân bàn sáng bóng, không tìm thấy một vết bẩn nào, trầm mặc không nói.
Lão nhân không rời khỏi Lão Bút Trai, mà lặng lẽ theo dõi Tang Tang. Lão nhìn nàng lau bàn, quét bụi không tồn tại, sửa chữa cửa tiệm đã sớm hoàn thành, đóng cửa tiệm, lấy nước giếng, vo gạo, nhặt rau, nấu cơm, thái tỏi, rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm một mình.
Tang Tang không mời lão nhân cùng ăn cơm, kỳ lạ là cũng không đuổi lão đi.
Qua khung cửa sổ, lão nhân nhìn nàng lặng lẽ ăn cơm, đồng cảm nói:
- Ngươi cảm thấy rất buồn chán, đúng không?
Tay Tang Tang đang cầm bát cơm khựng lại một chút, nàng nhìn ba sợi rau xanh trên cơm trắng, gật đầu, rồi tiếp tục nhai nuốt sợi rau trong miệng, má nhỏ ngăm đen hơi phồng lên.
Sau bữa cơm chiều, Tang Tang rửa chén, rửa mặt, rửa chân rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, nàng mang ra một bộ đệm chăn, đưa cho lão nhân vẫn luôn ở trong tiểu viện, nói:
- Nếu chưa có chỗ ngủ, ngươi có thể kê lại cái bàn phía trước và tạm nghỉ một đêm.
Lão nhân cảm nhận được sức nặng của đệm chăn, tâm ý càng thêm kiên định. Lão nhìn tiểu cô nương và nghiêm túc hỏi:
- Ngươi có tin vào cơ duyên không?
Tang Tang lắc đầu, rồi lại nghĩ về những năm tháng đã qua, về cuộc sống hiện tại cùng người mà nàng nương tựa. Đôi mắt lá liễu của nàng sáng lên một chút, rồi nàng gật đầu.
- Ta tin cơ duyên.
Lão nhân nói:
- Ta tin rằng mỗi người đều sẽ gặp một số người, làm một số việc, những điều này đều do Hạo Thiên sắp đặt, chính là cơ duyên.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão nhân, hào quang dần mạnh lên. Lão nhìn về phía cảnh đêm Trường An ngoài tiểu viện, trầm mặc một lát rồi nói:
- Nhiều năm trước, ta đã thấy bóng dáng đêm tối dừng lại trong tòa thành này. Một khi đã thấy, đó chính là gặp.
- Nếu đã gặp, vậy thì không thể bỏ qua. Nhưng chỉ nhìn thấy mà không chân thực, gặp mà không cụ thể. Ta biết hắn tồn tại, nhưng không biết hắn thực sự ở đâu.
- Sau đó ta ở trong thành Trường An nhìn thấy một người sinh ra đã biết, ta cảm thấy đây là chuyện không đúng, bởi vì trên đời không nên có người sinh ra đã biết, cho nên cơ duyên của ta cùng với hắn bắt đầu từ đây.
- Cơ duyên giữa ta cùng với hắn đó là gặp được hắn, sau đó giết chết hắn.
- Sau khi gặp hắn chín tháng, ta đã cố gắng giết hắn, nhưng ta biết mình chưa thành công, vì hắn vẫn còn sống. Ta là người duy nhất trên thế giới này có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn vẫn còn sống.
- Từ đó, cơ duyên dần phai nhạt, ngoại trừ ngẫu nhiên một lần, về sau ta không còn nhìn thấy hắn. Cho đến gần đây, ta lại thấy hắn lần nữa, nên ta đến đây tìm hắn, nối lại cơ duyên.
Lão nhân ngồi trên bậc cửa cao của ngôi nhà như lão phụ, thành kính nhớ lại những chuyện đã qua. Tang Tang lặng lẽ lắng nghe hồi lâu, đôi mắt lá liễu thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng rồi lại thu lại. Sau đó, nàng hỏi:
- Nếu tìm được hắn... Ngươi sẽ làm gì?
Lão nhân nói:
- Giết chết hắn.
Tang Tang hỏi:
- Nếu ngươi là một người rất giỏi, vì sao năm đó ngươi chưa thể giết chết hắn?
- Bởi vì cơ duyên giữa chúng ta không hoàn toàn rõ ràng... Không phải ai cũng có thể dễ dàng vào tòa thành này để giết người, đặc biệt là ta. Do đó, năm đó chỉ có thể nhờ người trong tòa thành này thực hiện. Nguyên nhân chính là, toàn bộ thế giới đều nửa tin nửa ngờ về những gì ta nhìn thấy, căn bản là họ không tin tưởng ta.
Lão nhân tiếp tục nói:
- Ta cũng không rõ sau khi tìm được hắn sẽ xảy ra chuyện gì, Hạo Thiên an bài vĩnh viễn không phải là điều mà người phàm như chúng ta có thể đoán trước. Nhưng ta luôn tin tưởng một điều, hắn là người có cơ duyên lớn với ta. Ta nghĩ rằng khi đến Trường An, ta sẽ hiểu rõ đoạn cơ duyên này, cho đến khi... gặp ngươi.
Lão nhân nhìn gò má hơi đen của Tang Tang, đôi mắt lá liễu sáng ngời, trầm mặc rất lâu, im lặng suy nghĩ. Nhiều thuộc hạ trung thành đã hi sinh, nguyên nhân chân thật khiến cả Đào Sơn và Đường quốc cảm thấy bất an, trong vô hình hấp dẫn mình đến thành Trường An, rốt cuộc là bóng dáng đêm đen kia, hay là người trước mặt?
Lông mi Tang Tang cụp xuống, giọng tĩnh hỏi:
- Ta theo ngươi có thể học được cái gì?
Lão nhân nhận thấy nàng khẽ chớp mắt, lông mi dài khẽ rung, dung nhan bình thường không có gì đặc biệt, nói:
- Thần thuật.
Tang Tang hỏi:
- Thần thuật rất lợi hại sao?
Lão nhân gật gật đầu, nói:
- Rất lợi hại.
Tang Tang cúi đầu thấp hơn, khiến lông mi dài hơn một chút, khẽ nói:
- Thiếu gia nhà ta rất lợi hại, nếu ta học được thần thuật, có thể giúp đỡ hắn đánh bại người khác không?
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Khẳng định có thể.
Tang Tang ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ hơi đen chăm chú nhìn lão nhân, dũng cảm hỏi:
- Có thể... đánh bại ngươi không?
Lão nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương, đôi mắt đen láy như hai dòng suối trong vắt giữa núi đá, dường như muốn nhìn thấu tận đáy. Không tìm thấy một tia tạp chất, chỉ thấy sự trong suốt tuyệt đối. Lão không kìm được, thở dài sâu trong lòng, rồi với giọng trang nghiêm như tiên đoán, nói:
- Nhất định có thể.
Tang Tang hỏi:
- Thần thuật là thuật gì?
Lão nhân đáp:
- Tu hành là cảm giác và khống chế khí tức trong thiên địa, còn thần thuật là hiểu biết và khống chế Hạo Thiên thần huy. Thần huy là thứ mà từ khi sinh ra, ngươi đã thấy; lúc sáng sớm tỉnh dậy, ngươi đã thấy; lúc hoàng hôn đóng cửa, ngươi đã thấy; mùa hè, ngươi đã thấy; mùa đông tuyết bay, ngươi cũng thấy. Không có thời khắc nào mà ngươi không thấy được.
Tang Tang hơi nhíu mày, hỏi:
- Đó là cái gì?
Đêm khuya ở thành Trường An yên tĩnh, bầu trời đầy sao như một tấm gấm, nhưng vẫn không thể sáng bằng ban ngày. Lão nhân đứng trong sân nhỏ, chậm rãi mở đôi bàn tay, như muốn đón nhận toàn bộ ánh sáng trên đời.
- Hạo Thiên thần huy, chính là ánh mặt trời.
Vừa dứt lời, tay phải lão nhân vươn ra từ cổ tay áo bông bẩn, đầu ngón giữa chợt biến thành một mảng sáng ngời. Ánh sáng long lanh không biết từ đâu đến hội tụ tại đây, từ trong ra ngoài chậm rãi phóng thích, giống như một đóa hoa quang minh, che giấu toàn bộ đường vân lòng ngón tay, thánh khiết trắng như sữa, khiến người ta sinh lòng kính ý.
Lão nhân nhìn tiểu cô nương trước mặt, bình tĩnh nói:
- Để cảm nhận được Hạo Thiên thần huy, cần phải có sự kiên nhẫn và nhẫn nại tuyệt đối, dù phải mất đến mười năm cũng không tính là nhiều.
Nghe lời này, Tang Tang như có chút đăm chiêu. Nàng nâng tay phải, dựng thẳng ngón trỏ, đưa đầu ngón tay nhỏ bé vào trong đêm tối. Đầu ngón tay hơi đen khẽ lay động trong gió, rồi phát ra một chút ánh sáng mỏng manh, như ngọn nến trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng vẫn sáng, chưa từng tắt.
Lão nhân si ngốc nhìn ánh sáng ngay trước ngón trỏ nhỏ bé của nàng, say mê như chết, không muốn tỉnh lại.
Vào mùa đông năm Thiên Khải thứ mười bốn, Quang Minh Đại Thần Quan rời khỏi Tây Lăng Thần Điện, theo một cảm ứng mơ hồ mà đến thành Trường An. Dù chưa tìm thấy bóng dáng đêm đen kia, nhưng lão tìm được truyền nhân của mình. Có lẽ, đây cũng là một thiên khải nào đó.
...
Biên thuỳ tây bắc của Đại Đường đế quốc, trên một thảo nguyên gần Vị Thành.
Dưới gốc cây mùa đông sắp tàn nào đó, một thư sinh mặc áo bông đang nấu cơm.
Hắn bình tĩnh mà chuyên chú nhìn quyển sách cầm bên tay trái, chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy gáo bên hông múc nước cho vào nồi canh đã chuyển màu trắng ngà, làm nước sôi yên tĩnh đi phần nào. Nhân lúc này, hắn bắt đầu chậm rãi thái thịt. Thịt dê đông lạnh dưới lưỡi dao sắc bén bay múa thành từng miếng, như một trận tuyết rơi. Tuy nhiên, động tác của hắn quá chậm, thịt chưa thái xong thì nồi canh lại sôi.
Lại thêm một gáo nước vào trong nồi canh, thư sinh tiếp tục thái thịt. Phu Tử, thân hình cao lớn, bưng bát đũa đã chuẩn bị sẵn, đứng đăm chiêu bên nồi canh, thỉnh thoảng thở dài đầy căm tức và lo âu.
- Nói về vận mệnh và cơ duyên... Không ai biết trước mình sẽ thấy gì, gặp ai, và những điều đó sẽ có ý nghĩa gì với bản thân. Ý nghĩ và thực tế thường là hai thế giới trái ngược nhau. Ví dụ như mấy ngày trước, chúng ta thấy vị tướng quân và đại thẩm kia ở Vị Thành. Có thể họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi, hoặc có thể sang năm họ sẽ trở về Trung Nguyên. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, họ cũng chưa chắc đã vui vẻ như vẻ bề ngoài.
Phu Tử dùng chiếc đũa khẽ gõ bát trống trơn, lắc đầu thở dài nói:
- Không vui không có nghĩa là sẽ mãi ảm đạm. Ta không cho rằng đây là một loại tổn thương, ngược lại cảm thấy tràn ngập một cảm giác vui vẻ như trong hí kịch. Ví dụ như rõ ràng canh và thịt dê đều ở đây, nhưng đã qua nửa canh giờ mà ta vẫn chưa thể ăn được. Điều này không có nghĩa là ta sẽ mãi mất mát và tổn thương như vậy. Có lẽ miếng thịt dê đầu tiên sau đó sẽ là món ăn ngon nhất mà ta từng thưởng thức trong đời.
Thân làm học sinh thì đều phải học cách nghe ra ý nguyện chân thật nhất từ những lời nói quang minh chính đại của lão sư. Thư sinh là đại sư huynh của thư viện, đương nhiên hiểu rõ nhất Phu Tử thích gì và ghét gì. Vì vậy, hắn cất quyển sách vào bên hông và bắt đầu đẩy nhanh tốc độ thái thịt, tránh để lão sư thực sự nổi giận.
Chính như Trần Bì Bì từng nói cho Ninh Khuyết, đại sư huynh làm việc rất nghiêm túc, phi thường nghiêm túc, cho nên hắn làm việc rất chậm, phi thường chậm, mặc dù Phu tử cầm bát đũa đứng cạnh nồi canh như một kẻ ăn mày, tạo áp lực chưa từng có, tốc độ thái thịt của hắn vẫn không thể nhanh hơn nhiều.
Vì để lão sư phân tâm, giảm bớt chút áp lực tinh thần lúc này, đại sư huynh vừa thái thịt vừa hỏi:
- Lão sư, chẳng lẽ ngài cũng nhìn không thấy tương lai?
Nghe vấn đề này, Phu Tử giận dữ, chỉ vào bầu trời ngày đông xám xịt trên đầu mắng:
- Ta ngay cả thời tiết này còn không thấy rõ, nơi nào nhìn thấy được tương lai!
----------oOo----------