Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhan Sắt tức đến cả người run rẩy, nhưng lão còn chưa phản ứng thì đã nghe vách núi bên kia truyền đến một cậu bổ sung.
- À, ta nói sai rồi, Lý Thanh Sơn và ngươi vẫn dám khóc hai tiếng, đứa nhỏ biết khóc mới có sữa ăn, vấn đề của các ngươi bây giờ là không biết nhào vào vú bên trái hay là vú bên phải.
Nhan Sắt bị những lời này làm cho ngẩn ra, đầy cõi lòng phẫn nộ bị ép thăng hoa thành dở khóc dở cười, căm tức nói:
- Dùng từ tật tục tĩu.
Nhị sư huynh xoay người, bình tĩnh nhìn lão nói:
- Phân với nước tiểu cũng là đạo, chỉ cần nói có đạo lý, cần gì để ý ngôn từ.
Nhan Sắt liên tục lắc đầu, nhìn đối phương vẻ mặt nghiêm nghị ngay ngắn, căn bản không giống kẻ lông bông, thở dài nói:
- Quân Mạch ơi Quân Mạch, ngươi muốn người đời nhìn ngươi như thế nào? Thật không hiểu kẻ kiêu ngạo như ngươi làm sao mà có thể sống lâu như vậy.
Nhị sư huynh mỉm cười, chắp tay ở sau lưng đứng ở bên vách đá nhìn mây cuộn, nói:
- Ta cực ít xuống núi, cũng sẽ không chọc vào số ít người ta không thể chọc vào kia, số ít người chọc được vào ta cũng không dám lên núi kiếm chuyện với ta, ta tất nhiên có thể sống thật tốt. Về phần ngươi, vĩnh viễn không ở hàng ngũ ta không thể trêu vào, trừ sống lâu hơn ta mấy chục năm uổng phí, luận bản lĩnh luận cảnh giới luận bối phận ngươi có chỗ nào hơn ta? Cho nên trước mặt ngươi, ta kiêu ngạo vài phần lại có thể thế nào?
- Tôn lão kính hiền chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu?
Nhan Sắt căm tức phất tay áo.
- Nếu sống thời gian dài chút thì đáng tôn kính, vậy năm đó lúc ta vừa sinh ra là đứa bé, chẳng phải là thấy một người dập đầu một người à? Kính hiền thì quả thật có chút đạo lý, nhưng Nhan Sắt ngươi nơi nào có thể xưng hiền?
Nhị sư huynh xoay người nhìn khuôn mặt già nua của thần phù sư, mang theo vài phần ý tứ khinh miệt cùng vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói:
- Năm đó ngươi nếu không phải ngu xuẩn đến mức thề thuần dương nhập thư đạo, nào đến nỗi bây giờ còn dừng ở Tri Mệnh thượng cảnh, chậm chạp không thể bước ra bước kia?
Nội dung trong những lời này, nhất là nhị sư huynh lấy giọng trưởng bối thương tiếc vãn bối, trực tiếp chọc đến chỗ đau của Nhan Sắt đại sư, lão vung tay áo, rống to:
- Ta không vượt qua bước đó, chẳng lẽ ngươi có thể vượt qua!
Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn trời, cười lạnh nói:
- Người tuổi già sức yếu, không có mấy năm nữa liền phế, ta thì khác, những năm qua trong lòng thường có cảm xúc, biết được mình nếu tìm được một cơ hội, nhất định có thể vượt qua bước đó.
Nhan Sắt hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến một số chuyện, không có ý tốt cười nhạo nói:
- Lời đồn Nam Tấn Liễu Bạch bước đầu tiên đã giẫm đến trên sóng Hoàng Hà cuồn cuộn, lại không biết bàn chân người có từng chạm tới đám mây?
Nghe được bốn chữ Nam Tấn Liễu Bạch, vẻ mặt nhị sư huynh khẽ thay đổi, trong ánh mắt chẳng hề có cảnh giác hậm hực mà ngược lại hưng phấn thần quang mãnh liệt, nói:
- Sinh ra đã thiên tài, lại vào môn hạ Phu Tử, nếu không thể bước ra bước đó trước Liêu Bạch, chẳng phải xấu hổ chết sao?
Nhan Sắt nghe câu trả lời này, nhất thời ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ ngay cả cường giả số một thế gian công nhận Liêu Bạch cũng không thể phá hủy kiêu ngạo lẫn tự tin của người này, thật hết cách rồi, sau khi trầm mặc một lát hỏi dò:
- Diệp Tô... Thì sao?
Nhị sư huynh khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ căm hận, tựa như là đang nói ngươi dám đánh đồng ta với phế vật đó, thật sự hoang đường.
Nhan Sắt hít ngược một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ ngươi lại chẳng thèm để tâm người trong quan ra ngoài hành tẩu thiên hạ?
Tiếp theo lão tiếp tục hỏi:
- Hai người còn lại ngươi cảm thấy cơ hội như thế nào?
Nhị sư huynh nhìn mặt thần phù sư, cảm thấy vấn đề lão hỏi càng lúc càng ngu xuẩn, căn bản lười trả lời nữa, nói thẳng:
- Lời nhảm bớt nói, ngươi rốt cuộc là muốn có truyền nhân, hay là Nam Môn nhất định phải có thần phù sư.
Nhan Sắt đại sự khó hiểu hỏi:
- Cái này có gì khác nhau?
Nhị sư huynh trầm mặc không nói, tùy ý tự lão suy nghĩ.
Nhan Sắt bỗng nhiên hiểu ý tứ ẩn trong những lời này, không chút do dự, chém định chặt sắt nói:
- Đương nhiên là đều cần!
Nhị sư huynh nghiêng đầu lắng lặng nhìn lão, sau khi nhìn thời gian rất lâu nói:
- Ngươi thật sự là chắc hẳn phải vậy?
Nhan Sắt nhíu mày, nói:
- Cái gì gọi là chắc hẳn phải vậy?
Nhị sư huynh lắc lắc đầu, cảm khái nói:
- Chắc hẳn phải vậy, chính là nói người nghĩ đẹp quá.
Nhan Sắt phẫn nộ không nói gì.
Nhị sư huynh nhìn hắn nói:
- Ta đã nhường một bước, nếu ngươi cứ muốn đi tới hai bước, vậy chúng ta dứt khoát cùng nhau ngã xuống vách núi này đi. Đến lúc đó xem là ngươi sống sót hay ta sống sót, nếu ta sống chuyện này đến đây, nếu ta chết thì tùy ngươi. đề nghị này của ta thấy khá ngắn gọn có sức thuyết phục, ý của người thế nào?
Nhan Sắt tức giận nói:
- Ta là người trong phú đạo, ngươi không cho ta chuẩn bị ngã xuống tự nhiên biến thành một đống bánh thịt, đến lúc đó ngươi lại mở cấm chế trong núi ra giữ mạng nhỏ... Chủ ý ác độc này mà ngươi cũng nói ra cho được sao.
- Lựa chọn đơn giản như vậy, cần gì phải do dự lâu như thế?
Nhị sư huynh phất phất tay, nói:
- Nếu theo ý ta, đương nhiên là có truyền nhân quan trọng hơn, bằng không ngươi ngày ấy dầu hết đèn tắt lìa đời, bên giường không người đưa tiễn, một thân bản lĩnh phù đạo cũng theo thân thể ngươi hóa thành đống bùn, chẳng phải đáng tiếc sao? Về phần Hạo Thiên Nam Môn, chỉ cần Đại Đường ta chưa mất, chỉ cần mấy lão thần côn Tây Lăng đó còn muốn ở cảnh nội Đại Đường truyền đạo thì tự nhiên có thể thiên thu muôn đời, nào thiếu một thần phù sư?
Hắn nhìn Nhan Sắt tiếp tục nói:
- Chuyện này ta có thể thay thư viện làm chủ, Ninh Khuyết sau khi tiến vào tầng lầu hai, chỉ cần ngươi không cưỡng bách hắn vào Hạo Thiên Đạo Môn, vậy lúc không có việc gì có thể theo người học tập vẽ bùa quỷ quái gì kia.
Nhan Sắt cả giận nói:
- Phù đạo thần diệu ở trong miệng ngươi sao lại thành vẽ bùa quỷ quái! Quân Mạch ngươi đừng có khinh người quá đáng, nếu là Phu Tử nói như vậy cũng thôi, ngươi chỉ là học sinh thư viện, nơi nào...
Lời còn chưa nói xong, nhị sư huynh trừng mắt phất tay ngăn cản, nói:
- Muốn hay là không, mau nói, nếu không phải nghĩ tiềm chất của Ninh Khuyết do ngươi phát hiện trước, nể chút thể diện, bằng không ngươi thực cho rằng thư viện ta không có thần phù sư à?
Bất cứ tranh luận cãi nhau nào đến cuối cùng quyết định không phải dựa vào công phu miệng lưỡi mà là bản lãnh quyền cước, chỉ một câu đơn giản như vậy liền thể hiện sức mạnh vô song thế gian của thư viện, Nhan Sắt nhất thời biến thành lá cây mùa thu, suy sụp thất sắc.
Giãy giụa một đoạn thời gian rất dài hoặc là một đoạn thời gian rất ngắn, Nhan Sắt rốt cuộc đưa ra một quyết định gian nan. Hắn nhìn mây trắng phía dưới vách núi cùng Trường An hùng thành xa xa, trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng: "Sư đệ, ta xin lỗi ngươi."
...
Trong phòng nào đó của thư viện, công tác giáo dục tư tưởng của thân vương Đại Đường Lý Phái Ngôn đối với người nào đó còn đang tiếp tục tiến hành, nhưng bất kể hắn dùng đại nghĩa quốc gia lợi lớn của con người ân cần dạy bảo hướng dẫn như thế nào, Ninh Khuyết đứng ở trước mặt hắn luôn chỉ chịu trả lời một câu.
Ninh Khuyết nhìn Lý Phái Ngôn, nụ cười trên mặt rất chân thành, ngữ khí trả lời rất thành khẩn:
- Ta là học sinh thư viện, ta nghe thư viện.
Nét cười trên mặt Lý Phái Ngôn dần phai nhạt đi, lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
- Tốt.
Ninh Khuyết như thể như hề phát hiện sắc mặc đại nhân vật này thay đổi, khẽ thi lễ khách khí đáp:
- Điện hạ quá khen.
Lý Phái Ngôn căm giận đây cửa ra, thầm nghĩ nếu thực để Ninh Khuyết vào tầng hai, Long Khánh hoàng tử nên xử trí như thế nào? Hoàng huynh sau khi biết tin tức này có thể trách cứ mình làm việc không xong không? Triều đình lại nên trả lời Tây Lăng như thế nào?
Nghĩ đến những vấn đề này, sắc mặt hắn tự nhiên không dễ coi nổi, lạnh lùng nhìn quan viên bên cạnh, ôm hi vọng cuối cùng hỏi:
- Phía thư viện trả lời thế nào? Chuyện mọi bên có lợi như thế, tin tưởng bọn hắn không có ý khác chứ?
Quan viên cười khổ đáp:
- Điện hạ, bố cáo đã đăng, phía thư viện xác nhận Ninh Khuyết tiến vào tầng hai... Ty chức lúc trước từng đến hỏi lý do, Hoàng Hạc giáo thụ nói đây là tầng hai đưa quyết định, hơn nữa bọn hắn nói không cần nói cho chúng ta biết lý do.
Lý Phái Ngôn hơi ngẩn người, chợt giận dữ, chẳng qua hắn tuy là thân vương của đế quốc Đại Đường, nhưng đối với thư viện địa vị đặc thù, nhất là tầng hai phía sau núi lại càng không có năng lực ảnh hưởng gì, tức giận mắng chửi như thế nào nữa cũng chỉ làm xấu mặt mà thôi. Gần như chỉ trong thoáng cốc hắn đã đẩy hết phần tức giận này lên trên đầu Ninh Khuyết trong phòng.
Không biết khi nào, Lâm công công đi tới bên người hắn, ôm ý tốt nhắc nhở:
- Điện hạ, thật ra theo nô tài xem ra, chuyện ăn nói với phía Tây Lăng như thế nào bệ hạ thật ra cũng không quan tâm, về phần Ninh Khuyết người này, ngài có lẽ không cần để ý tới thì hơn.
...
Xác nhận thân vương điện hạ và những quan viên triều đình khác đều đã rời thư viện, Ninh Khuyết mới từ trong phòng đi ra, theo hành lang trú mưa lượn mấy vòng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người mập mạp đứng dưới tàng cây liễu.
Ninh Khuyết đi lên phía trước, cực kỳ nghiêm túc vái dài chấm đất, nói:
- Đa tạ.
Trần Bì Bì rất nghiêm túc nói:
- Đã là cảm ơn, thì thực tế một chút.
Ninh Khuyết sau khi nghĩ nghĩ, nói:
- Mấy hôm nữa mời người đi nhà ta ăn cơm, ta bảo Tang Tang làm cho người canh mì chua cay, nói với ngươi tay nghề của nàng không kém hơn sạp đông thành, bí mật này ta bình thường không nói cho người khác.
Trần Bì Bì chưa tiếp lời, nhìn hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sau hôm nay chúng ta sẽ là sư huynh đệ.
Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt tròn của hắn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng sau khi thở dài một tiếng không thể không vái lần nữa, nói:
- Sư huynh.
Trần Bì Bì mặt mày hớn hở, hai tay khẽ nâng lại căn bản chưa ngăn cản, nhìn đầu hắn, đắc ý nói:
- Sư đệ không cần đa lễ.
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười.
Suốt một năm ở trong lầu cũ kết giao, một khúc củi mục không thể tu hành cuối cùng thành một phần tử của tầng hai thư viện, bất kể là bản thân Ninh Khuyết, hay là Trần Bì Bì tận mắt thấy kỳ tích này từng chút phát sinh, trong lòng đều sinh ra vô hạn cảm khái thổn thức.
Trần Bì Bì cảm khái:
- Lão sư từng nói, nơi cực tây khô hạn có loại ve, ẩn ở trong bùn hai mươi ba năm, đợi nước lũ băng tan trên núi tuyết tới mới thức tỉnh, tắm rửa trong nước bùn, vỗ cánh trong gió lạnh, xuyên thẳng trong hư không.
Ninh Khuyết cười lắc đầu nói:
- Giữa người với ta nào đến mức nói như thế, chẳng lẽ muốn ta tâng bốc ngươi một phen nữa?
Trần Bì Bì nói:
- Cái hình dung này không khoa trương, một khúc củi mục các khiếu không thông bỗng nhiên nhảy vào mây xanh, càng khiến người người ta chấn động là tiểu tử ngươi còn có tiềm chất thần phù sư, thậm chí còn kinh động Hạo Thiên Nam Môn Nhan Sắt đại sư.
Thật ra đến lúc này Ninh Khuyết cũng không biết đây là chuyện gì, hắn chưa từng gặp Nhan Sắt đại sư, chỉ nghe người ngoài kể lại biết đó là thần phù sư rất giỏi, là sư huynh của quốc sư đại nhân, chỉ là vì sao lại nhìn trúng mình?
...
Đi đến khung cảnh quen thuộc, ở cạnh khu đất ẩm quen thuộc, Ninh Khuyết đã thấy bóng dáng nhỏ gầy mình quen thuộc nhất kia.
Hắn đi lên, nhìn mệt mỏi trên mặt Tang Tang, nhìn tóc hoe ánh vàng của nàng có giắt mảnh lá, hắn đưa tay cẩn thận lấy xuống, ôn hòa nói:
- Đợi lâu như vậy, ngươi vất vả rồi.
Tang Tang ngẩng mặt nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Thiếu gia mới là thật sự vất vả.
Trải qua suốt một đêm bắt đầu từ tinh thần thân thể dày vò thống khổ, cuối cùng thành công mừng như điên trùng kích, Ninh Khuyết trực tiếp ngất đi trên đỉnh núi, giờ đây tuy đã nghỉ ngơi một lúc nhưng hắn vẫn cảm thấy cái đầu có chút hỗn loạn.
Tang Tang tuy chưa nói với hắn, nhưng đêm qua bản thân nàng cô đơn một mình giống như con thú nhỏ bị thương trốn ở dưới cái ô đen, tránh né trận cuồng phong tàn sát bừa bãi ở rừng kiếm, cũng đã mỏi mệt uể oải suy yếu đến cực điểm.
Chủ tớ hai người đỡ nhau, men theo khu đất ẩm trong ánh ban mai, gian nan chậm rãi đi về phía bãi trước.
...
Bãi trống trước thư viện im ắng thông thoáng hơn đêm qua rất nhiều, các quan viên và sứ thần sớm đã rời đi, đại bộ phận học sinh thư viện ở lại, bọn hắn tụ lại ở dưới tờ bố cáo kia, ngẩng đầu nhìn cái tên quen thuộc lại xa lạ bị bọn hắn cố ý quên đi nửa năm, hôm nay dùng phương thức hung tàn như thế mạnh mẽ trở lại trong mắt bọn họ, khiếp sợ trầm mặc không nói.
Biết kết quả cuối cùng cuộc thi tầng hai, các học sinh vẫn chưa rời khỏi. Ở trong tiềm thức của bọn họ, có lẽ là muốn tận mắt thấy Ninh Khuyết đi đến trước người mình mới có thể chứng minh tất cả thứ này đều không phải ảo giác, loại tiềm thức này thật đúng làm thích tự ngược mà.
Nắng ban mai không còn mơ hồ, cùng một làn gió xuân dịu dàng thổi nơi chân núi thư viện, hai bóng người một to một nhỏ từ sau thư viện chậm rãi đi ra, mọi người vô thức nhìn qua.
Ở trên đường lên núi bò lê một đêm, trang phục mùa xuân của học viện trên người Ninh Khuyết bị xé rách rất nhiều lỗ, lại thêm những dấu vết bùn đất cùng vết bẩn thức ăn, nhìn dung cực kỳ chật vật. Tang Tang đi bên cạnh hắn cũng không tốt đến đâu, trên người toàn là bụi, tóc cùng trên vai bám đầy vụn cỏ, nhìn qua so còn bẩn còn cũ hơn cái ô to màu đen phía sau lưng nàng.
Nhưng không biết vì sao, ở trong mắt đám học sinh thư viện, một đội chủ tớ hai người thong thả đi tới này đắm mình trong gió xuân nắng sớm, sao mà sạch sẽ sáng ngời, tựa hồ chính hai người đã hòa mình vào thành một phần của cơn gió xuân ánh trong ánh ban mai.
Đây cũng là phong cảnh.
...
Ninh Khuyết đi đến trước người các đồng học, lấy ra tấm khăn tay từ trong lòng rũ rũ hết những mảnh vụn thức ăn, sau đó cười đưa cho Chử Do Hiền vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng rực kia.
Từ sau lần thi cuối kỳ nọ, thư viện hơn nửa năm thời gian đối với Ninh Khuyết mà nói cũng không phải quá tệ, nhưng thứ tốt đẹp cũng chẳng quá nhiều, trừ Cựu Thư Lâu và bãi cỏ rừng kiếm cũng còn một ít bằng hữu kiên trì đối xử thân mật với hắn kia.
Không hề nghi ngờ phẩm chất ưu tú nhất của Ninh Khuyết là mang thù, chẳng qua thứ thù đáng cho hắn nhớ kỹ phải là những thù hận thật sự cần dùng máu mới có thể rửa, chứ không phải những tin đồn căn bản không thể lung lay được cảm xúc của hắn. Tương ứng hắn cũng có thể nhớ ơn, bất kể là Triều Tiểu Thụ Trần Bì Bì hay là hai người trước mặt, đều là người hắn sẽ không quên.
Ninh Khuyết nhìn Tư Đồ Y Lan một thân tiễn trang đứng trong ánh ban mai, cười nói:
- Ta rất ít làm bằng hữu thất vọng.
----------oOo----------