Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 161 : Bắt đầu từ hôm nay, mệnh của ta và ngươi không như tờ giấy
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 161 : Bắt đầu từ hôm nay, mệnh của ta và ngươi không như tờ giấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tư Đồ Y Lan hôm nay không mặc trang phục mùa xuân của thư viện mà là mặc một bộ tiễn trang màu đỏ thẫm, trên khuôn mặt không son phấn mặt mày thanh tú như vẽ, màu đỏ thẫm vốn có chút thành thục nhưng trên người nàng lại tóa ra hương vị thanh xuân bức người. Nàng đứng ở trong ánh ban mai nhìn thấy Ninh Khuyết, trong đôi mắt tràn đầy hồn nhiên vui sướng không có bất cứ tạp chất gì, nhất là sau khi nghe được những lời này của Ninh Khuyết, ý cười trong mắt nhất thời càng đậm.

Các học sinh thư viện vẻ mặt rất phức tạp, bọn hắn không biết mình lúc này phải làm gì, phải nói gì để làm nhạt cảm giác xấu hổ cùng sỉ nhục trong lòng. Hơn mười học sinh được quân bộ đề không biết đến từ lúc nào, đi tới trước người Ninh Khuyết, cực kỳ chính thức chắp tay xoay người hành lễ, Thường Chinh Minh dẫn đầu nhìn Ninh Khuyết mặt, nói:

- Chúng ta xin lỗi ngươi.

Ninh Khuyết nhìn bọn họ, trầm mặc không nói.

Thường Chinh Minh nhìn biểu cảm trên mặt hắn, sau khi dừng lại một chút giải thích:

- Không phải bởi người thắng trận tỷ thí này, không phải bởi ngươi tiến vào tầng hai, thậm chí không phải bởi người đại biểu thư viện thắng bọn người Tây Lăng kia. Nguyên nhân ta xin lỗi kỳ thật rất đơn giản, bởi vì ta đã sai, ta không nên ở trước khi biết rõ chân tướng sự thật, đã hoài nghi phẩm đức của ngươi.

Ninh Khuyết nở nụ cười, nói:

- Chúng ta đều là xuất thân binh nghiệp, không cần nghĩ quá phức tạp. Năm trước ngươi từng nói cho ta cơ hội chính danh, ta tuy từ chối, nhưng biết người chung quy là ý tốt. Về phần lúc ấy ta vì sao sẽ từ chối, nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, bởi vì ta không cần phải chính danh cho bản thân mình, hơn nữa phẩm đức của ta xưa nay chưa bao giờ tốt.

Thường Chinh Minh cười chua xót nhường đường.

Ngay sau đó lại có mấy học sinh tử thư viện đi ra như muốn theo cái phong trào này xin lỗi Ninh Khuyết, Ninh Khuyết chưa nhìn thấy Tạ Thừa Vận, nhưng hắn thấy Chung Đại Tuấn vẻ mặt khó chịu, còn có mấy tên học sinh lớp Giáp lần đó ở trong sóng gió thi cuối kỳ làm ầm hung hăng nhất.

Hắn không muốn phí phạm thời gian cho những chuyện này, lại càng không muốn để những người này nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếng xin lỗi, nên gạt hết những cảnh ngộ và chuyện xưa hơn nửa năm bỏ đi.

Hắn nguyện ý để bọn hắn luôn phải chịu thứ áp lực đó trong lòng, hắn biết việc này sẽ làm bọn hắn cực kỳ khó chịu, cực kỳ.

Nghĩ đến đây hắn liền rất thoải mái, rất cao hứng.

Chắp tay cáo biệt với Tư Đồ Y Lan và Chử Do Hiền, gật đầu chào hỏi với Thường Chinh Minh và những học sinh quân bộ đề cử, hắn cũng lười nhìn bọn học sinh lớp Giáp kia một cái, cùng Tang Tang sóng vai đi ra ngoài thư viện.

Chung Đại Tuấn siết chặt nắm tay, vẻ mặt khó coi nhìn bóng lưng Ninh Khuyết đi về phía ngoài thư viện, không vui hô:

- Ninh Khuyết, nếu ngươi không muốn nhận chúng ta xin lỗi, ta không lời nào để nói. Ngươi quả thật vào tầng hai, ngươi thắng Long Khánh hoàng tử, người dùng sự thật hung hăng làm nhục chúng ta từng hiểu lầm đối với ngươi, nhưng kiêu ngạo của người thắng, chẳng lẽ cứ như vậy để ngươi say mê?

Nghe phía sau vang lên giọng nói, Ninh Khuyết dừng bước, quay đầu nhìn phía Chung Đại Tuấn cùng các đồng học có vẻ muốn xin lỗi nhưng thực tế là vẻ mặt vẫn mất mát không cam lòng, nói:

- Đầu tiên, đó không phải hiểu lầm, không phải toàn bộ chỉ trích lạnh lùng đều có thể dùng từ hiểu lầm là xong, có lẽ các ngươi trước kia đối với người khác có thể giải thích như vậy, nhưng với ta không được, ta không chấp nhận.

- Thứ hai, các ngươi không đáng để ta sỉ nhục, mục tiêu của ta là tiến vào tầng hai, ngay cả Long Khánh hoàng tử cũng không phải mục tiêu của ta, huống chi là các ngươi? Chẳng qua nếu cái sự thật này thuận tiện làm nhục các ngươi, ta cũng sẽ rất cao hứng tiếp nhận cái sự thật này. Cuối cùng liên quan kiêu ngạo...

- Kiêu ngạo là phẩm chất quý giá nhất của người Đường chúng ta, mà ta kiêu ngạo cũng không phải bởi vì ta hôm nay thắng Long Khánh hoàng tử, vào tầng hai. Năm trước Thường Chinh Minh cho ta cơ hội chính danh, bị ta từ chối, ta đã nói đó là bởi vì ta không cần, vì sao không cần?

Trong nắng sớm, Ninh Khuyết đem Tang Tang ôm vào trong lòng, kiêu ngạo nhìn đám đồng học thư viện vẻ mặt phức tạp, nói:

- Bởi vì ta luôn rất kiêu ngạo, ta không phải đến giờ này khắc này mới bỗng nhiên kiêu ngạo, chẳng qua khi đó các ngươi, bao gồm các ngươi bây giờ cũng không hiểu ta kiêu ngạo, các ngươi căn bản không có đủ tầm cỡ để hiểu ta kiêu ngạo.

Nói xong đoạn lời liên quan kiêu ngạo này, Ninh Khuyết không nói thêm một chữ, trực tiếp đi về phía ngoài thư viện.

Các học sinh của thư viện giống như mấy con chim gỗ điêu nhìn bóng lưng hắn, sắc mặt Chung Đại Tuẩn đỏ bừng, hai tay nắm cực chặt, lại là nghẹn không nói được một chữ. Thường Chinh Minh thở dài một tiếng, Tư Đồ Y Lan lắc đầu cười khổ, nếu đã cho rằng đối phương không đủ tầm cỡ, hơn nữa đối phương đã xuống nước, cần gì cứ phải trước khi rời đi bồi thêm cho đối phương một bạt tai?

Ra khỏi cửa thư viện, Ninh Khuyết thấy hai người, hắn kính cẩn thi lễ Hoàng Hạc giáo thụ chủ trì nghi thức mở tầng hai, Hoàng Hạc giáo sư giống như nhìn giường giấu bạc nhà mình cười tủm tỉm nhìn hắn, khẽ vuốt râu dài gật đầu không thôi, cực kỳ thoải mái. Ninh Khuyết không biết lão đạo cả người vết bẩn kia bên trái, lại đoán được thân phận đối phương, càng thêm kính cẩn hành một lễ.

Nhan Sắt đại sư nhìn người trẻ tuổi sạch sẽ phía trước, trong đôi mắt tam giác thần thái phi dương, nào có vẻ đáng khinh của ngày thường, cực kỳ giống một vị lão tổ phụ từ ái trước khi lâm chung rốt cuộc ôm được cháu nội, cảm khái nói:

- Nghĩ hẳn người đã biết kết quả cuối cùng, ngày sau ngươi nếu có thời gian rảnh, thì theo ta học chút bản lĩnh vẽ bùa quái quỷ đi thôi.

Thần phù sư trên thế gian là nhân vật cỡ nào, có thể theo đối phương học tập phù đạo thật thật là khó được cơ duyên. Ninh Khuyết lúc trước đã từ chỗ Trần Bì Bì biết kết quả tràng phân tranh này, nghe lời này của Nhan Sắt đại sư, khó có thể đè nén xuống cảm xúc kích động hưng phấn trong lòng nữa, lại cung kính thi lễ, thành khẩn nói:

- Có thể theo đại sư học tập phù đạo, là vinh hạnh của ta.

Nhan Sắt thở dài:

- Thoạt nhìn người mới vừa vào thư viện tầng hai, còn chưa bị khí tức kiêu ngạo hoành nhị nơi đó làm hỏng, không tồi, không tồi.

Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn lão đạo nhân vẻ ngoài thật sự là bất nhã này, sau khi do dự một lát cuối cùng không thể nén được tò mò, hỏi:

- Nhan Sắt đại sư, ta cùng với ngài vốn không quen biết, không biết ngài vì sao khẳng định ta có tiềm chất tu hành phù đạo như thế? Hơn nữa, có thể theo ngài tu hành phù đạo ta vốn không nên có bất cứ nghi ngờ gì nữa, ta chỉ là lo lắng ngày sau sẽ làm ngài thất vọng.

- Thất vọng? Năm trước ở chỗ Hồng Tụ Chiêu Thủy Châu Nhi thấy giấy ngươi lưu lại, ta đã từng tìm hiểu ngươi, lúc ấy cho rằng ngươi không thể tu hành, ta đã thất vọng đến cực điểm.

Nhan Sắt nhìn hắn trìu mến nói:

- Hiện nay ngươi có thể tu hành, thậm chí có thể đi vào thư viện tầng hai, vậy ta còn thất vọng như thế nào? Trừ phi người đột nhiên quên cầm bút viết chữ như thế nào.

Nghe những lời này, Ninh Khuyết giật mình thời gian rất lâu mới nhớ tới, năm trước sau khi uống một phen bét nhè trong Hồng Tụ Chiêu, hắn từng nương men say phóng túng chất bồng bột thiếu niên, mà tờ giấy ghi chép kia tựa như cũng không có chỗ nào đặc thù? Nhan Sắt đại sư sao có thể chỉ bằng tờ giấy đó liền nhìn ra mình có tiềm chất tu hành phù đạo?

Nhan Sắt nhìn vẻ mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, cười nói:

- Một tờ giấy mỏng manh, vẻn vẹn mấy chữ canh gà, ta có thể nhìn ra người có tiềm chất thần phù sư, mà chính ngươi nhìn không ra, bởi vì ngươi là đệ tử, ta là thần phù sư.

Ninh Khuyết nghe hiểu những lời này, hành lễ thụ giáo.

- Những nhàn lễ này ngày sau bàn sau, hôm nay người theo ta về Nam Môn Quan trước, phù đạo ngàn vạn, ngươi bây giờ chỉ là tờ giấy trắng, nếu muốn ở bên trên vẽ ra toàn cảnh thế giới, chi bằng từ hạ bút đơn giản nhất bắt đầu tu hành, đây chính là con đường miên man, không thể không nắm chặt.

Nghe Nhan Sắt phân phó, Ninh Khuyết và Hoàng Hạc giáo thụ đồng thời sửng sốt, cùng kêu lên quái dị:

- Vội như vậy?

Nhan Sắt đại sư bỗng nhiên trầm mặc xuống, nếp nhăn trên mặt cùng trong lúc nhíu lại đã có vui sướng điềm đạm tìm được truyền nhân, lại có chút cảm khái nói không rõ. Hắn nhìn Hoàng Hạc giáo thụ một cái, quay đầu lẳng lặng nhìn Ninh Khuyết, chậm rãi nói:

- Ta thực già rồi.

Nghe được câu này, Hoàng Hạc giáo thụ nhất thời trầm mặc, khẽ cúi đầu thi lễ, lui bước sang một bên. Ninh Khuyết cũng nghe ra bi thương lo âu và sốt ruột trong những lời này, không biết vì sao trong lòng lại chua xót một phen, gật đầu đáp ứng.

Nhưng ngay lúc này, bên cạnh vẳng lên giọng nói hoàn toàn trật tông với nơi này. Lâm công công chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện, nhìn mấy người mỉm cười nói:

- Nhan Sắt đại sư, hôm nay Ninh Khuyết không thể theo ngươi đi Nam Môn, hắn phải theo ta đi một chỗ.

Nhan Sắt hơi ngẩn ra, nhìn tổng quản thái giám này, nhớ tới hôm qua người này từng nói hắn phụng lệnh bệ hạ đến thư viện cũng không phải vì xem cuộc chiến, mà là muốn đón một người, chẳng lẽ người hắn muốn đón... Chính là Ninh Khuyết?

- Cho dù là trong cung muốn gặp hắn, cũng không muộn chút thời gian này.

Nhan Sắt không vui nói:

- Vì tranh đệ tử này, ta cùng thư viện cãi một ngày một đêm, sau đó còn không biết nên ăn nói với sư đệ như thế nào, ta nói người vội cái gì mà vội.

Cũng chỉ có thần phù sư còn sót lại của Hạo Thiên Nam Môn mới dám lơ đễnh với yêu cầu trong hoàng cung như thế, mới dám quát lớn với tổng quản thái giám quyền thế hiển hách như thế, Lâm công công tự nhiên cũng sẽ không giận, cười trả lời một câu:

- Nhan đại sự vì đệ tử này vất vả chờ đợi nữa ngày, nhưng ngài biết không... Bệ hạ đã đợi hắn nửa năm.

Bệ hạ đã đợi hắn nửa năm, những lời này trực tiếp làm mấy người ở cửa thư viện nháy mắt không biết nói gì.

Cách đó không xa trên bãi đá, đám học sinh thư viện còn đang bận chuyện của bọn hắn. Đám học sinh trẻ tuổi phất ống tay áo cho rằng hành vi của mình chẳng qua là do hiểu lầm, nên được tha thứ, nếu không tha thứ vậy khẳng định chính là đối phương không đủ phong độ không đủ khí độ. Bọn hắn lại lại chỉ trỏ vào bóng lưng Ninh Khuyết nói đồ kiêu ngạo thô lỗ ti tiện, để ngươi có cơ hội tiểu nhân đắc ý, ta xem ngươi càn rỡ được mấy ngày. Sau đó lại bắt đầu quay ra phê bình Thường Chinh Minh và mấy người quân bộ đề cử không nên tự tiện đi xin lỗi, chúng ta đều còn chưa xin lỗi mà các ngươi đã làm trước, vậy chúng ta cuối cùng không xin lỗi được thì chẳng phải là rất áy áy rất áp lực không?

Đổi với Tư Đồ Y Lan hòn ngọc quý trên tay phủ tướng quân thì bọn hắn tự nhiên chẳng dám xỉa xói gì, có điều cũng khó tránh những ánh mắt ganh ghét. Tư Đồ Y Lan nghe những lời nghị luận này giận cực, nhưng thấy mấy đồng học còn đang lén chú ý động tĩnh nơi cửa viện, cố gắng hạn chế âm lượng thì lại giận quá mà cười, lắc đầu thật sự không còn gì để nói.

Ngay lúc này, cửa thư viện bỗng nhiên im lặng hẳn, đám học sinh khó có thể nén nổi tò mò nhìn qua.

...

Sở dĩ im lặng, là vì không biết những lời này của Lâm công công nói là có ý gì, thiên tử Đại Đường vì sao lại chờ Ninh Khuyết đã nửa năm? Nhan Sắt đại sư biết chuyện đó, thậm chí là do bản thân hắn chứng minh chuyện đó, chỉ là không nghĩ tới. Hoàng Hạc giáo thụ mỗi ngày trốn trong thư viện khổ tâm nghiên tu, càng thêm không hỏi chuyện đời. Ninh Khuyết và Tang Tang bị cảm xúc chấn kinh làm không hiểu ra sao, liếc nhau một cái rồi Ninh Khuyết cẩn thận hỏi:

- Lâm công công, không biết lời ấy của ngài ý gì?

Lâm công công mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Ngày nào đó của mùa xuân năm trước, ngươi là từng đi ngự thư phòng phải không?

Từ sau khi vào thư viện, Ninh Khuyết toàn tâm toàn ý đặt trên phương diện lên lầu lên núi tu hành, hắn thậm chí quên mất thân phận ám thị vệ Đại Đường của mình, về phần viết chữ trong ngự thư phòng thì càng thêm quên lãng, dù cho những cảm xúc lúc ấy cảm hứng phát tiết vẫn còn đọng lại. Câu nói này của Lâm công công tựa như một tia chớp trực tiếp thức tỉnh toàn bộ hồi ức của hắn.

Vẻ mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã khiếp sợ run rẩy, thầm nghĩ chẳng lẽ trong cung phát hiện mình tự tiện vào ngự thư phòng, cho nên quyết ý hỏi tội? Nhưng bức chữ đó của mình ý tứ hàm xúc xa xăm trống trải, cùng ý văn xưa nay hoàn toàn khác nhau, trong cung sao xác định là mình? Hơn nữa cho dù là hỏi tội, cũng có thể là chuyện của Thị Vệ Xử, nào đáng để đại nhân vật như Lâm công công ra mặt?

Suy đi nghĩ lại, Ninh Khuyết đã rõ rất nhiều chuyện, nghe đồn hoàng đế bệ hạ nổi tiếng nhân từ, hơn nữa nay mình đã trở thành học sinh tầng hai thư viện, đệ tử của Nhan Sắt đại sư, nghe nói Hạo Thiên Nam Môn cũng rất coi trọng mình, tội danh nhỏ như thế hẳn không cần chặt đầu đâu nhỉ? Trong tích tắc hắn cân nhắc rất nhiều vấn đề, cuối cùng nói thật:

- Đúng vậy.

Hắn tận khả năng làm cho mình biểu hiện bình tĩnh chút, quang minh chính đại chút, nhưng ai cũng có thể nghe được cái giọng khẩn trương đến khô khốc của hắn.

Lâm công công sờ sờ cái cằm bóng loáng, nhìn hắn cười ha ha nói:

- Quả nhiên là ngươi, vậy tốt lắm, chỉ là chuyện liên quan to lớn, trước khi vào cung vì xác nhận nên lão nô đã mời bệ hạ ban một câu hỏi.

- Công công mời nói.

Ninh Khuyết nói.

Lâm công công nhìn mắt hắn, mỉm cười hỏi:

- Bệ hạ hỏi ngươi, câu trước của "hoa nở nơi thiên đường" là gì?

Ninh Khuyết thì thào đáp:

- Thời khắc cá vượt biển.

- Vậy còn chần chờ cái gì? Mau theo lão nô vào cung đi...

Lâm công công nhìn hắn mặt mày hớn hở nói:

- Ninh đại gia của ta.

...

Bởi vì cửa viện im lặng, đám học sinh tụ lại kia cũng yên lặng, tò mò nghe bên kia nghị luận, chỉ bởi vì cách một khoảng nên nghe cũng không rõ, chỉ có thể nghe được vài từ ngữ ngẫu nhiên thổi qua.

- Nhan Sắt đại sư muốn thu tên may mắn kia làm đệ tử, hắn còn sững sờ ở đó làm gì? Vị công công kia là của vương phủ nhà ai? Bọn hắn đang nói cái gì? Hình như là muốn đi vương công phủ nào đó?

Có đệ tử đoán.

Kim Vô Thải nhìn cỗ xe ngựa hoàng gia kia ngoài thư viện, sắc mặt do dự, thì thào lặp lại những từ nghe được nọ:

- Cá vượt biển... Nơi thiên đường? Bệ hạ đợi nửa năm... Đây là ý gì?

Nàng sau khi đưa điểm tâm cho Tạ Thừa Vận đêm qua tạm thời ngủ lại thư viện, lúc này đến chỗ cửa viện chuẩn bị cùng Tư Đồ Y Lan về nhà, không có nghe mấy lời kiêu ngạo lúc trước mà chỉ nghe được đoạn nói chuyện cuối cùng này.

Đột nhiên trong ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng, nhìn Ninh Khuyết bên xe ngựa, giọng khẽ run thì thào:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ bức thư thiếp kia trong ngự thư phòng, là Ninh Khuyết viết?

Tiếng nói rất nhỏ lại rõ ràng truyền vào tại đám học sinh thư viện, trong nháy mắt trên bãi đá tiến vào im lặng tuyệt đối.

Ai cũng biết bức thư thiếp Kim Vô Thải nói kia, bức thư thiếp không biết do ai để lại trong ngự thư phòng kia rất được hoàng đế bệ hạ yêu thích, nghe nói bệ hạ mỗi khi phiền lòng quốc sự chính vụ liền đi vào ngự thư phòng ngắm bức thư thiếp đó ngẩn người, mà mọi người càng rõ ràng hơn, hoàng đế bệ hạ từng mời nhiều vị đại gia thư đạo vào cung về mô phỏng bức thư thiếp đó, sau đó chọn bức tốt ban cho đại thần học sĩ trong triều, lấy nó thay thế những ban thưởng thực sự không có quá nhiều ý nghĩa của trước kia.

Trên có điều tốt dưới tất theo, mặc dù là ở đế quốc Đại Đường dân phong chất phác cũng như thế, bệ hạ đam mê thư pháp, đế quốc cao thấp nhất là giai tầng sĩ phu liền đam mê thư pháp, bệ hạ đam mê bức thư thiếp đó, các đại thần học sĩ tự nhiên cũng không cam lòng tụt lại, phong trào này càng lúc càng thịnh, cuối cùng vậy mà biến thành một chuyện thú vị, các đại thần trong triều mỗi khi tranh luận đoạt sự quan tâm không xong, sẽ đem bức thư thiếp này đến nói chuyện.

Đại học sĩ nói bệ hạ ban cho bản quan bản mô phỏng thứ nhất, thượng thư đại nhân liền nói bản mô phỏng bệ hạ ban ta chính là bản mô phỏng song câu tinh diệu nhất có nguyên tác thần vận nhất, những bản mô phỏng đó của các ngươi có thể nào cùng bức kia treo trong thư phòng của ta đánh đồng?

Các đại thần ở trong ngự thư phòng từng tận mắt thấy bức hoa nở nơi thiên đường kia, đều đồng ý bệ hạ thưởng thức, cho rằng đó quả thật là bức có thần vận nhất mười năm qua, cho dù không có sự tán thưởng của bệ hạ tô vẽ thì cũng thuộc loại tác phẩm xuất sắc khó được, lại thêm những chuyện thú vị kể trên, còn có vị thư gia kia mãi chưa xuất hiện nên thư thiếp ly kỳ xuất hiện ở trong ngự thư phòng càng phủ thêm một tầng sắc thái thần bí.

Thế gian thần bí tức là thần thánh, bức thư thiếp đó và vị thư gia thần bí kia ngày càng trở thành tiêu điểm, càng ngày càng khiến người ta tò mò, đến thời điểm này nói nhất thiếp kinh Trường An năm chữ này thật sự là chuẩn xác đến cực điểm. Các học sinh thư viện ngày thường cũng từng nói chuyện say sưa việc này, Kim Vô Thải và Cao tiểu thư con cháu quyền hoạn càng là có cơ hội tận mắt thấy những bản mô phỏng đó, nhưng ai có thể ngờ được... Người đó là Ninh Khuyết.

...

Trần Tử Hiền nhìn Ninh Khuyết đứng cạnh xe ngựa hoàng gia, bỗng nhiên ấp úng nói:

- Năm trước lúc nói tới bức thư thiếp đó, ta đã từng nói với các ngươi, Ninh Khuyết ở đông thành mở một tiệm thi họa nhỏ, bức thiếp đó có khả năng là hắn viết.

Không ai trả lời hắn, trên bãi đá một mảnh trầm mặc, chấn động trầm mặc, xấu hổ quẫn bách trầm mặc.

Thật ra trong lớp Bính có rất nhiều học sinh nhớ rõ tràng buổi thảo luận năm trước, cũng nhớ rõ ở sau khi Trần Tử Hiền ấp úng nói ra suy đoán lung tung này, bản thân những người này đã châm chọc khiêu khích, chỉ trỏ bóng lưng Ninh Khuyết tên hành lang trú mưa, làm càn cười lớn.

Chỉ là giờ này khắc này có ai còn có thể cười được?

Khúc củi mục không thể tu hành, tiểu nhân cáo ốm trốn thi ti tiện vô sỉ Ninh Khuyết, thành công lên núi, vượt qua những đồng học không thèm để ý đến hắn, cuối cùng chiến thắng Long Khánh hoàng tử không thể chiến thắng, cái sự thật này đối với đám học sinh thư viện mà nói, giống như là một tiếng sét.

Thần phù sư địa vị tôn sùng cao cao tại thượng, không tiếc dương oai làm ầm ĩ lên cũng muốn thu Ninh Khuyết làm đệ tử, chuyện này đối với đám học sinh thư viện mà nói, giống như là tia sét thứ hai.

Hai tia sét qua đi, tuyệt đại bộ phận mọi người đã bị đánh có chút ngu ngốc, chỉ còn dựa vào bản năng sinh tồn mạnh mẽ cắn răng thay bản thân tìm kiếm thông đạo cùng lối ra trốn tránh tinh thần cuối cùng.

Đúng lúc này, tiếng sét thứ ba vang lên.

Ninh Khuyết chính là thư gia viết ra bức hoa nở nơi thiên đường kia, hắn sẽ lập tức phải vào cung diện thánh, hắn sẽ có được tiền đồ sáng lạn rộng lớn hơn tuyệt đại đa số nhưng người ở đây.

Lúc tiếng sét thứ ba qua đi, đám học sinh thư viện đứng ở trên bãi đá không còn tiếp tục kiêu ngạo, tiếp tục lạnh lùng, tiếp tục vô tội, tiếp tục cãi chày cãi cối, tiếp tục nghi ngờ, tiếp tục không cam lòng bất cứ lý do gì. Bọn hắn trực tiếp bị bổ thành vô số cây cháy trầm mặc, trên đầu bốc ra khói mỏng, quần áo biến thành khoai chiên đen sì sì, đầu óc đã sớm ngừng chuyển động.

Từng cười lớn tiếng bao nhiêu, lúc này trên mặt liền xấu hổ bấy nhiêu. Từng cười khoa trương bao nhiêu, lúc này liền muốn ở đạo một cái lỗ sâu bấy nhiêu.

Từng oai phong ngạo nghễ biết bao, lúc này không thể không khuất nhục không thể khống chế ánh mắt mình, dõi theo cỗ xe ngựa hoàng gia.

- Ta từng nghe Ninh Khuyết nói một từ rất mới mẻ.

Tư Đồ Y Lan bỗng nhiên lặng lẽ mở miệng nói:

- Từ đó gọi là thẩm mỹ mệt nhọc, ta mãi không hiểu mỹ đó thẩm như thế nào, rồi mỏi mệt kia là sao? Hôm nay cuối cùng đã hiểu ý của những chữ đó rồi, kinh ngạc quá nhiều thì tự nhiên chẳng còn ngạc nhiên nữa.

Chử Do Hiền đứng ở phía sau nàng lắc đầu cười nói:

- Nhưng ta vẫn cảm thấy rất thích.

Tư Đồ Y Lan nở nụ cười, dùng sức vung nắm tay, nhìn các học sinh thư viện xung quanh, nói:

- Quả thật rất thích.

Nàng nhìn Chung Đại Tuấn sắc mặt tái nhợt, Chung Đại Tuấn theo bản năng quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn lại.

Nàng nhìn tên học sinh đồng hương Dương Quan của Chung Đại Tuấn ở bên cạnh hắn, nói:

- Ta nhớ người nào đó từng nói, nếu bức chữ kia là Ninh Khuyết viết, hắn sẽ cam tâm tình nguyện hôn chân thối của Ninh Khuyết.

Tên học sinh kia hoảng sợ vạn phần, liên tục lui ra phía sau.

Tư Đồ Y Lan mỉm cười, hỏi:

- Ta có thể bảo Ninh Khuyết ném giày qua đây, lên núi một ngày một đêm, chắc phải thối lắm nha.

Tên học sinh kia gào to một tiếng, thật sự bị lời này dọa cho ngất xỉu ngã xuống.

...

Xe tứ tuấn mã chạy nhanh ở trên đường cái thẳng tắp rộng rãi của thành Trường An, thỉnh thoảng thị vệ lại lên tiếng quát tránh ra, người đi đường ùn ùn tránh sang hai bên rồi nhìn con đường bụi bặm kia chửi ầm lên. Đế quốc Đại Đường xưa nay chú ý quy củ, thấy cỗ xe ngựa càn rỡ như thế dù cho có là xe ngựa của hoàng cung thì dân chúng thành Trường An vẫn không chút khách khí.

Ninh Khuyết và Tang Tang ngồi ở trong thùng xe u tối bị trang sức đẹp đẽ quý giá trong xe làm cho có chút chân tay luống cuống, thường thường liếc nhau trao đổi cảm giác một chút. Chủ tớ hai người bây giờ cũng đã nhìn thấy thế nào là hoành tráng, thấy thế nào là nhiều tiền, nhưng việc ngồi xe ngựa hoàng gia thức phụng chiếu vào cung yết kiến hoàng đế bệ hạ quả thật vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

- Không cần khẩn trương, bệ hạ rất thích bức chữ người viết kia.

Lâm công công nhìn hắn vẻ mặt trấn an nói.

Mới xuống khỏi hậu sơn thư viện liền vào tầng tầng thâm cung, Ninh Khuyết nhất thời quả thật rất khó khôi phục bình tĩnh, do dự một lát, hắn có chút không xác định hỏi:

- Công công, ngài thật sự biết bệ hạ là thích chữ của ta mới triệu ta vào cung, mà không phải bởi vì cái khác?

Lâm công công giật mình, dở khóc dở cười nói:

- Bức hoa nở nơi thiên đường đó của người đã làm cả thành Trường An kinh động lớn như thế, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao?

Ninh Khuyết rốt cuộc yên lòng, cười nói:

- Ta từ nhỏ trừ tu hành, thì thích nhất thăng quan phát tài. Nếu sớm biết hoàng đế bệ hạ thích chữ của ta, còn đang đau khổ tìm thảo dân, ta khẳng định sẽ chui đầu vô lưới... Không, ôm thư quyển ta bình sinh viết phấn khích nhất xông thắng hoàng thành, hô to chính là ta chính là ta, ha ha, chỉ sợ sẽ bị thị vệ người ta trực tiếp đá ra ngoài.

Lời này nói thật có ngốc nghếch thú vị, Lâm công công cười ha ha, chợt rất có thâm ý nhìn hắn nói:

- Nếu người thật sự ôm thư quyển xông thăng hoàng thành, Vũ Lâm Quân quả quyết sẽ không cho ngươi vào, chẳng qua thị vệ nào lại có thể đánh ngươi được?

Ninh Khuyết lòng giật thót.

Lâm công công mỉm cười nhìn hắn nói:

- Lén vào hoàng cung, tự tiện vào ngự thư phòng, chẳng lẽ ngươi cho rằng trong cung tra không tra liền để bệ hạ biết ngươi ư? Ta biết thân phận thị vệ ngầm của ngươi, cũng biết quan hệ của ngươi và Triều Tiểu Thụ.

Ninh Khuyết im lặng không nói gì.

Lâm công công thở dài nói:

- Tuy nói đông thành vất vả, bình dân bách tính rất ít bàn luận những việc này, nhưng người đã mở tiệm thi họa thì chung quy nên biết vài chuyện giữa đồng nghiệp chứ, thật không biết một năm qua người làm cái gì.

- Ta rất ít kết giao với đồng nghiệp, về phần hơn nửa năm qua... Luôn bận rộn học tập.

Ninh Khuyết nghĩ đến đủ thứ lá cây nén bạc nước rửa chân văn chương trong Lão Bút Trai, cười cười. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc rất quan trọng, nụ cười tắt lịm, thỉnh cầu Lâm công công cho về ngõ bốn mươi bảy tắm rửa một phen.

Nghe yêu cầu này, Lâm công công cực kỳ không vui, thầm nghĩ bệ hạ đợi người nửa năm thời gian, ngươi không vội đi tạ ơn lại vội vã về nhà tắm rửa là ý gì? Chẳng lẽ lúc trước chưa nói rõ quy củ cho ngươi sao? Trước khi yết kiến trong cung tự nhiên sẽ để ngươi tắm rửa.

Chỉ không biết tại sao Ninh Khuyết lại tỏ ra hết sức quật cường, kiên quyết yêu cầu phải về ngõ bốn mươi bảy một chuyến. Lâm công công bị hắn làm ầm lên không có cách nào, lại nghĩ bệ hạ thưởng thức học sinh trẻ tuổi này như thế, cũng không muốn cưỡng ép quá cho nên đồng ý yêu cầu của hắn.

...

Ngày xuân ngõ bốn mươi bảy hết sức xinh đẹp, mấy gốc hoa đào vươn ra đầu tường khố phòng hộ bộ, tò mò hướng qua chỗ mặt tiền cửa hiệu phố đối diện.

Hôm qua lúc hoàng hôn, đám người quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn tự mình đến ngõ bốn mươi bảy để kiểm tra lại bút tích của Ninh Khuyết, lúc ấy mọi người hùng hùng hổ hổ xô đổ cửa tiệm Lão Bút Trai xông vào, cảnh tượng bây giờ thật hỗn loạn.

Ninh Khuyết thấy cửa tiệm mở toang thì thầm nghĩ không hay, nhảy xuống xe ngựa lao vào bên trong.

Bên cạnh bà chủ tiệm đồ cổ reo lên:

- Đừng vội, chưa mất cái gì đâu, ta trông giúp người cả đêm đấy.

Ninh Khuyết quay đầu nhìn bà chủ, chỉ cảm thấy tầng son phấn thật dày kia trên mặt bà vậy mà xinh đẹp hẳn lên trước đó chưa từng có, tiến lên cho một cái ôm nhiệt tình nhất, mừng rỡ nói:

- Ngô thẩm, thật cảm tạ, thật cảm tạ!

Ông chủ tiệm đồ cổ bưng ấm trà đứng ở cửa, nhìn cảnh này không vui nói:

- Cảm tạ cũng có đừng ôm! Đó là vợ của ta!

Ninh Khuyết cười to nói:

- Ta đương nhiên biết là vợ của ngươi, cũng là một bà vợ duy nhất của ngươi.

Ông chủ tiệm đồ cổ cười kiêu ngạo, hớp ngụm nước trà, nói:

- Cái đó ai dám nói chắc?

Bà chủ đang chuẩn bị phát tác, Ninh Khuyết ngăn cản lại, cười nói:

- Ngô thẩm ngài yên tâm, hôm nay nhận nhân tình của ngài, Ngô lão nhị hắn đời này đừng mong cưới vợ bé nữa, ta trông thay ngài!

Bà chủ mặt mày hớn hở, liên tục xưng phải.

Ngô lão nhị giận dữ nói:

- Tiểu tử ngươi dựa vào cái gì quản chuyện nhà của ta!

Ninh Khuyết chỉ chỉ xe ngựa hoàng gia phía sau, cười hỏi:

- Cái này có thể quản không?

Ngô lão nhị thấy rõ ký hiệu vàng chói trên xe ngựa, nghĩ đến cuộc sống thảm đạm sau này, nhất thời bị dọa tới mức cả người run rẩy.

Đi vào Lão Bút Trai tối tăm, Ninh Khuyết chưa vội vã bảo Tang Tang đi đun nước tắm mà miễn cưỡng che lại cái cửa tiệm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lấy ghế tháo mấy bức thư quyển hắn tự mình viết treo trên tường xuống.

Hắn trịnh trọng giao thư quyển vào trong tay Tang Tang, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Từ nay về sau, thiếu gia ta viết bất cứ một tờ giấy nào, người cũng phải cất giữ nó như cái cái ô to màu đen.

Tang Tang trợn tròn mắt, nghi hoặc hỏi:

- Giấy còn người còn, giấy mất người mất?

- Cái này không phải giấy.

Ninh Khuyết khẽ vuốt ve thư quyển trong tay Tang Tang, giọng khẽ run vui sướng nói:

- Đây đều là ngân phiếu.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vân Linh Tiên Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net