Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tào Hữu Ninh đột nhiên thay đổi.
Dọn một cái bàn về nhà, mất kể có đóng gói đưa đến đại học sĩ phủ như thế nào cũng trông quái dị cả, nhưng đó dù sao cũng là thứ độc nhất trên đời này, còn loại bản dập này... Chỉ cần có mực có giấy có thể làm ra mấy trăm mấy ngàn cái, nếu thực lấy bản dập về, mình ăn nói với tỷ phu như thế nào?
Hắn nhìn tiểu thị nữ mặt hơi đen không mời tự vào kia, mặt đen sì nói:
- Ngươi là ai?
Thủy Châu Nhi cô nương liếc mắt nhìn hắn liền biết hắn muốn làm gì, bất đắc dĩ cười giới thiệu:
- Ngươi muốn mua cái bàn này, tuy nói là vị... Nhan Sắt đại sư kia viết, nhưng mà nguyên tác là của Ninh Khuyết. Vị cô nương này là thị nữ bên người Ninh Khuyết, nói thật chỉ sợ có thể coi là hơn nửa cái nhà của Ninh Khuyết, nếu ngươi thật muốn mang chút gì về phủ thì tốt nhất nên khách khí một chút.
Tào Hữu Ninh nghe vậy cả kinh, thái độ lập tức hiền lành, cực khách khí chắp tay thi lễ với Tang Tang, thành khẩn nói ra ý đồ đến của mình:
- Tiểu cô nương, tuy nói bản dập ngày sau tất nhiên sẽ trân quý, nhưng ta muốn mua lại là thứ có một không hai.
Tang Tang thầm nghĩ đây coi như là vị khách đầu tiên sau khi thiếu gia thành danh, chung quy cần có chút ưu đãi, sau khi suy nghĩ một lát bình tĩnh đáp:
- Ta ấn thêm cho ngươi, nếu còn không được, thiếu gia nhà ta mời Nhan Sắt đại sư tự mình ký tên cho phần bản dập này.
Nói xong câu đó, nàng móc hồi trong lòng một lúc lâu mới lấy ra một con dấu.
Đôi mắt Tào Hữu Ninh tỏa sáng nhìn con dấu trong tay nàng, hỏi:
- Đây là... Ấn riêng của Ninh đại gia?
Tang Tang rất không quen thiếu gia bị người ta xưng là Ninh đại gia, cứ cảm thấy xưng hô đó quá giống kiểu Giản đại gia, khẽ nhíu mày.
Tào Hữu Ninh sau khi trầm mặc một lát đưa ra điều kiện của mình:
- Ngươi có thể cam đoan chỉ ấn thêm cho bản dập của ta?
Tang Tang gật gật đầu.
Tào Hữu Ninh ngẩng đầu lên, nhìn mắt nàng, nói:
- Mời ra giá.
Tang Tang nói:
- Ba trăm lượng.
...
Tào Hữu Ninh dùng ba tờ ngân phiếu đổi một tờ giấy cùng một dấu ấn đỏ tươi, có chút vui sướng lại có chút thất vọng rời khỏi tiểu viện. Thủy Châu Nhi và Tang Tang nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa mới thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn nhau.
Tiểu Thảo cười hì hì ôm cánh tay đầy đặn của Thủy Châu Nhi, vừa lay vừa nói:
- Thủy Châu Nhi tỷ tỷ, tùy tiện bôi chút mực, dùng vải bông bọc chấm hai cái liền có thể đổi ba trăm lượng ngân phiếu, ngươi phát tài to rồi.
Thủy Châu Nhi cười trả lời:
- Cũng chỉ là cái đầu tiên, hơn nữa thêm ấn riêng của Ninh Khuyết mới đáng giá vậy.
- Nhưng có thể tùy tiện ấn.
Tiểu Thảo dựng đầu ngón tay tính nói:
- Vụ mua bán này còn lời nhiều hơn khiêu vũ ca hát nữa.
Thủy Châu Nhi cười cười không đáp, cầm lên chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp ngụm, sau đó tiếp tục nhìn phía Tang Tang.
Ở trong đoạn thời gian này, Tang Tang chuyện gì cũng không làm, chỉ im lặng nhìn Thủy Châu Nhi.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên có chút quái dị hẳn.
Thủy Châu Nhi chậm rãi buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Tang Tang cười nói:
- Bảy ba, ngươi bảy ta ba.
Tang Tang hôm nay vội vàng tới Hồng Tụ Chiêu là vì Ninh Khuyết cố ý dặn dò nàng nhất định phải tìm được tấm canh gà thiếp kia, chỉ là không ngờ nàng chung quy vẫn tới chậm rất nhiều bước, không nói đến nguyên thiếp đã bị vị Nhan Sắt đại sư kia mang đi, cho dù là bút tích lưu lại trên cái bàn này cũng đã bắt đầu bị Thủy Châu Nhi coi như con đường phát tài.
Nàng lẳng lặng nhìn Thủy Châu Nhi cô nương chính là muốn xem đối phương tính xử lý việc này như thế nào, lúc này nghe bốn chữ ngươi bảy ta ba, Tang Tang cảm thấy rất hài lòng, cười gật gật đầu với đối phương.
Thủy Châu Nhi nâng tay áo che miệng cười quyến rũ, thấp giọng nói:
- Dựa vào một cái bàn cũ ta liền có thể dễ dàng vượt qua Lục Tuyết, ngươi khi nào dẫn Ninh Khuyết tới đây, ta liều mạng bị Giản đại gia trách phạt cũng phải làm cho hắn sung sướng một phen.
Tang Tang cười cười, không tiếp đề tài này, đi đến bên cạnh bàn tò mò nhìn qua.
Lúc mới vào viện nàng chỉ nhìn sơ qua đại khái, bây giờ mới thật sự là lần đầu tiên nhìn nguyên văn canh gà thiếp, nhờ mấy câu mà thiếu gia được thần phù sư nhìn trúng, bức chữ danh chấn kinh đô viết như thế nào.
"Tang Tang thiếu gia ta hôm nay uống say sẽ không trở về ngủ ngươi nhớ uống sạch canh gà hầm còn thừa trong nồi."
Nhìn hai chữ chữ viết ngoáy đầu tiên kia trên mặt bàn, cái tên thuộc về mình kia, Tang Tang trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nở nụ cười, gò má hơi đen tràn đầy thần thái kiêu ngạo lẫn vui vẻ.
Đợi sau khi Tang Tang được Tiểu Thảo đưa tiễn ra ngoài tiểu viện, tỳ nữ bên người Thủy Châu Nhi đi đến, con mắt xoay tròn, thấp giọng nói:
- Cô nương, tuy nói tờ giấy đó quả thật là Ninh Khuyết viết, nhưng cái bàn kia chính là của chúng ta, hơn nữa Nhan Sắt đại sư cũng là ở lúc ngài qua đêm nơi này động nhã hứng. Tất nhiên phải cho hai chủ tớ họ chút hoa hồng, nhưng tỷ lệ bảy ba thật sự có chút thiệt thòi rồi.
Thủy Châu Nhi cười cười, nhẹ nhàng chọc mi tâm tỳ nữ trung thành, nói:
- Ngươi nha, chỉ biết nhìn ngắn hạn như thế, đừng nói đến hai chữ đầu của hai mươi chín chữ này là tên Tang Tang, nếu ta chiếm phần lớn, sau này lỡ có vị quan lớn nào trong triều nhìn trúng muốn đòi đi thì ta phải từ chối thế nào? Hiện nay phần lớn về chủ tớ Ninh Khuyết, ta chẳng qua là người quản lý mà tôi, nếu thực có ai dám đến cậy mạnh đòi cái bàn này sẽ không đến lượt ta mà phải qua ải của Ninh Khuyết trước tiên.
Tỳ nữ hiểu ý của cô nương thì ngẩn ra, khẽ cắn môi dưới, nói:
- Nhưng cô nương... Ngài và Ninh Khuyết thiếu gia quan hệ không phải rất tốt sao? Thỉnh thoảng còn xưng tỷ đệ, cứ đẩy hắn lên làm bia đỡ như vậy, không phải có chút...
Thấy tỳ nữ muốn nói lại thôi, Thủy Châu Nhi cười khanh khách, sẵng giọng:
- Cảm thấy cô nương ta làm việc không phúc hậu? Thật không biết ngươi rốt cuộc là tỳ nữ của ta hay là tỳ nữ của Ninh Khuyết nữa, hắn đã mấy tháng không tới mà còn nhớ hắn như vậy. Việc này ngươi không cần lo, Ninh Khuyết hắn nay được bệ hạ thưởng thức, lại thành truyền nhân của thần phù sư, không nói có thể ở trong thành Trường An tùy tiện ức hiếp người khác nhưng ít ra không ai dám tùy tiện ức hiếp hắn.
...
Trên bàn cạnh cửa sổ nhà gian lầu hai của Hồng Tụ Chiêu bày mấy món ăn nhẹ thanh đạm cùng hai bình rượu trái cây. Một cô nương ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn Tang Tang được Tiểu Thảo đưa ra khỏi lầu, cười nói với khách nhân trung niên bên cạnh:
- Nhìn thấy tiểu cô nương kia chưa? Đó chính là tiểu thị nữ của Ninh Khuyết thiếu gia, cô nương trong lầu chúng ta đều thấy nàng ngày sau khẳng định sẽ là người trong phòng Ninh Khuyết thiếu gia, nếu không phải có cái thân phận như vậy, tỳ nữ bên người Giản đại gia sao thân mật với nàng như vậy?
Khách nhân trung niên lông mày hơi trắng, màu da như sắt, hình dung rất tang thương. Hắn nhìn theo hướng cô nương chỉ ngoài cửa sổ nhìn, trầm mặc một lát rồi tò mò hỏi:
- Người trẻ tuổi tên Ninh Khuyết này, thật có thể nói là một ngày động Trường An, nhưng tại sao các ngươi đều gọi hắn Ninh Khuyết thiếu gia thuận miệng như thế? Ngày trước đâu có nghe hắn danh tiếng lớn như hôm nay.
Cô nương kia che tay áo cười, thấp giọng giải thích:
- Ninh Khuyết thiếu gia không phải người thường. Tuy các cô nương trong lầu trước kia cũng không biết hắn có chỗ nào đặc biệt, nhưng người có thể làm Thủy Châu Nhi cô nương đau lòng một tiếng đệ đệ hai tiếng đệ đệ kêu to, người có thể làm Lục Tuyết cô nương ngày nghỉ cũng muốn đặc biệt đến múa một điệu người Hồ thì chắc hẳn sẽ có chỗ khác biệt.
Khách nhân trung niên hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Vì sao thế?
Vị cô nương kia suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện cô nương trong lầu quả thật đều rất thích Ninh Khuyết, nhưng nếu thật muốn tổng kết Ninh Khuyết có chỗ nào đáng thích thì thật sự khó khăn, đành phải lắc đầu cười nói:
- Từ lần đầu tiên hắn vào lầu, Giản đại gia đã có mấy phần quan tâm hắn hắn, về phần khác thì có lẽ Thủy Châu Nhi biết chút? Nhưng chỉ cần thái độ của Giản đại gia là đã đáng để chúng ta xưng hắn một tiếng thiếu gia rồi.
Khách nhân trung niên cười cười, không bàn luận việc này nữa, cùng cô nương uống chút rượu trái cây, nói chuyện chút chuyện phiếm liền cáo từ.
Rời Hồng Tụ Chiêu, người trung niên ngồi vào một chiếc xe ngựa, bảo xa phu tùy ý di chuyển trong thành Trường An, lượn mấy vòng cuối cùng ở nơi nào đó bắc thành dừng lại. Hắn giao tiền xe, sau khi xuống xe lại xuyên qua hai con ngõ nhỏ đi tới phía sau một mảng kiến trúc cây cỏ xanh um, không khí nghiêm túc, sau khi gõ vang cửa liền đi vào. Trong thư phòng sau phủ Trường An.
Thượng Quan Dương Vũ nhìn nam nhân trung niên trước người kia, mặt không chút thay đổi hỏi:
- Dùng ba tháng thời gian thu hẹp đối tượng hiềm nghị xuống còn bảy người. Ninh Khuyết ở trong bảy cái tên này xếp cuối cùng, ngươi vì sao hoài nghi hắn? Có chứng cứ nào hay không?
Nam nhân trung niên kia họ Thiết tên Anh, chính là hình danh ban đầu của Trường An phủ, từng ở hình bộ làm việc mười mấy năm, cực kỳ có kinh nghiệm trong việc tra án, lúc này nghe thủ trưởng hỏi, sau khi do dự một lát nói:
- Lúc Trương Di Kỳ chết, Ninh Khuyết đang ở trong Hồng Tụ Chiêu.
Sắc mặt Thượng Quan Dương Vũ đột nhiên lạnh đi, mắng lớn:
- Lúc ấy trong Hồng Tụ Chiêu có hơn trăm người, chẳng lẽ đều có hiềm nghi!
Thiết Anh cúi đầu ôm quyền, trầm giọng nói:
- Nhưng thuộc hạ cảm giác người này có vấn đề.
Thượng Quan Dương Vũ khẽ nhíu mày, không vui nói:
- Tra án làm việc, có thể nào làm việc bằng cảm giác?
- Trương Di Kỳ chết ở ngoài cửa hông Hồng Tụ Chiêu, lúc ấy vẫn chưa lấy án mạng xử lý cho nên không khảo sát hiện trường kỹ càng, cũng chưa kịp hỏi người trong lầu lúc ấy, muốn tìm chứng cứ thật sự khó.
Thiết Anh tiếp tục nói nhanh:
- Nhưng nếu ngài tin tưởng trực giác phá án của ta, xin cho ta tiếp tục tra, cấp dưới đời này giao tiếp với án mạng, vụ án này cho dù bằng vào cái mũi ngửi cũng có thể ngửi ra chút vấn đề.
Thượng Quan Dương Vũ tựa như rất cảm thấy hứng thú, vuốt râu hỏi:
- Ngươi ngửi được những vấn đề gì rồi?
- Ninh Khuyết trước kia của cải không dư dả, thậm chí có thể nói có chút túng quẫn, thiếu niên như vậy sao có thể vào Hồng Tụ Chiêu ăn chơi? Giản đại gia vì sao lại quan tâm hắn? Các cô nương vì sao lại thích hắn? Hắn vào Hồng Tụ Chiêu rốt cuộc là muốn làm gì? Ta cảm thấy vấn đề ở chỗ, giữa hắn và Hồng Tụ Chiêu không nên có bất cứ quan hệ gì, nhưng lại có quan hệ.
Thiết Anh thấy vẻ mặt phủ doãn đại nhân không cho là đúng, vẻ mặt ngưng trọng hẳn, bắt đầu kể lại một chuyện khác mình điều tra được:
- Ngay tại sau khi ngự sử Trương Di Kỳ chết không lâu, tiền trang Hối Nguyên Thông đã đổi mấy tờ ngân phiếu, số lượng thật lớn chừng hai ngàn lượng bạc.
- Người đối phiếu ký tên tên họ là Tang Tang, chính là tiểu thị nữ của Ninh Khuyết. Hắn khi đó thanh danh không hiện, thư thiếp bán cực rẻ, sao có thể có nhiều bạc như vậy? Chỗ bạc đó là ai cho hắn? Những người đó cho hắn nhiều bạc như vậy là muốn hắn làm chuyện gì?
Nghe đoạn tình báo này, Thượng Quan Dương Vũ nhíu chặt lông mày, trầm mặc thời gian rất lâu nói:
- Cái khác đừng động vào trước, tra chuyện ngân phiếu trước, nếu quả thật có vấn đề mới được tiếp tục tra tiếp.
...
Hoàng hôn chiếu vào phủ Trường An.
Đứng ở dưới tàng cây xanh của đình viện, Thượng Quan Dương Vũ đại nhân vốn nên bị ánh chiều tà chiếu đỏ cả mặt, thì cái mặt hắn lại xanh mét hình cực kỳ khác biệt với vẻ xanh mát và hoàn cảnh xung quanh, hắn nhìn Thiết Anh trước người cứ như thể là nhìn kẻ thù giết cha, giọng nói lạnh như băng từ trong kẽ răng bật ra, có thêm phần bén nhọn:
- Ngân phiếu là Ngư Long Bang cất vào Hối Nguyễn Thông, nói cách khác, hai ngàn lượng bạc đó là Triều Tiểu Thụ cho Ninh Khuyết, về phần tại sao, nếu ngươi chưa quên đêm ngày nào đó xác chết đầy đường ngã ở cạnh Xuân Phong Đình, có lẽ có thể đoán được một chút.
- Bản quan sẽ không quên đêm đó.
Thượng Quan Dương Vũ âm lãnh nói:
- Bởi vì chính là bởi vì đêm đó trong triều đình ngã vô số đại lão, ta mới có thể ngồi lên cái vị trí phủ doãn Trường An này. Về phần thân phận Triều Tiểu Thụ, ta nghĩ hẳn không cần ta nhắc nhở ngươi nữa. Ninh Khuyết cầm hai ngàn lượng bạc, coi như là thay trong cung làm việc, chẳng lẽ ngươi còn muốn kiên trì tra tiếp?
Thiết Anh mạnh mẽ đè nén xuống khiếp sợ trong lòng, ôm quyền nói:
- Đại nhân, việc này điểm đáng ngờ rất nhiều, Xuân Phong Đình đêm đó bên cạnh Triều Tiểu Thụ quả thật là có người bịt mặt, nhưng nghe nói là một cao thủ trẻ tuổi đến từ Nguyệt Luân Quốc, về phần hai ngàn lượng ngân phiếu kia rốt cuộc có phải thù lao việc Xuân Phong Đình hay không, nên cẩn thận kiểm tra thực hư.
Thượng Quan Dương Vũ phẫn nộ rít gào:
- Còn muốn tra như thế nào hả? Ngươi biết Ninh Khuyết là ai không? Cho dù trước kia ngươi không biết, thành Trường An sau hôm nay còn có ai không biết cái tên đó! Chứng cứ! Nếu ngươi có chứng cứ, bản quan thay bệ hạ sẻ chia lo lắng, làm việc thay triều đình dân chúng, cho dù là bỏ ô sa trên đầu cũng muốn tra tiếp, nhưng nếu như ngươi không có cái gì ngoài thứ trực giác đáng chết và thứ khứu giác nát như chó kia đã muốn tra người này, vậy đừng trách bản quan lột quan phục của của trước!
Thiết Anh bị phen chửi mắng phủ đầu này của đại nhân đả kích, cúi đầu trầm mặc không nói.
Tâm tình Thượng Quan Dương Vũ yên tĩnh lại tâm trạng, nhìn hắn thản nhiên hỏi:
- Chuyện này, ngươi đã thông báo quân bộ chưa?
Thiết Anh ngẩng đầu lên, khẩn trương giải thích:
- Đại nhân đã phân phó việc này cần âm thầm điều tra, thuộc hạ đương nhiên không dám tiết lộ ra ngoài. Ta dám cam đoan, trừ đại nhân và thuộc hạ tuyệt đối không có người thứ ba biết phủ Trường An từng hoài nghi Ninh Khuyết.
- Vậy thì tốt.
Thượng Quan Dương Vũ khẽ vuốt chòm râu thưa dưới cằm, nói:
- Xóa tên của Ninh Khuyết đi, tra sáu người còn lại trước.
Thiết Anh nhận lệnh rời đi. Thượng Quan Dương Vũ trở về trong nhà, dùng xong cơm chiều liền bắt đầu ngồi ở trước ngọn đèn ngẩn người, đột nhiên chân mày hắn cau lại, nhìn chằm chằm ngọn đèn trước giá sách, không vui hỏi:
- Sao lại đốt ba cái! Mau tắt đi cho ta.
Phủ doãn phu nhân đang ngồi ở đầu kia của thư phòng khâu giày, chợt nghe lão gia nhà mình khiển trách, nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi:
- Lão gia, hiện nay ngài cũng là quan to trong triều, nào đến nỗi còn như thế, chẳng lẽ công việc hôm nay có gì không thuận?
Thượng Quan Dương Vũ diện mạo không tốt, thậm chí có thể nói có chút xấu xí, tính tình cũng cực kỳ gian xảo âm hiểm ti tiện, duy chỉ có phương diện gia đình rất được. Hắn lúc nhỏ cưới một phu nhân diện mạo cũng xấu xí, đến khi phất lên vẫn yêu thương thê tử như cũ, chưa bao giờ có ý nạp thiếp, chung sống hòa hợp thân mật, thậm chí ngay cả rất nhiều ngấm ngầm cũng chưa từng giấu diếm đối phương.
Sau khi kể những chuyện ban ngày nghe được cho phu nhân biết, Thượng Quan Dương Vũ nhíu mày, lẩm bẩm:
- Ta lúc nắm quyền được hành phủ Trường An, việc đầu tiên làm đó là lôi kéo Thiết Anh từ hình bộ về, bởi vì ta biết người này kinh nghiệm phong phú, thậm chí như hắn nói, có trực giác thiên bẩm với manh mối án mạng, nếu... Ninh Khuyết thật sự có liên quan đến cái chết của Trương Di Kỳ, chuyện này thật không biết nên xử lý như thế nào.
Thượng Quan phu nhân khẽ nhíu mày, buông kim chỉ trong tay, rót chén trà nóng cho lão gia, nói nhỏ nhẹ:
- Lão gia đã nắm trị an thành Trường An, nhận bổng lộc triều đình, vụ án nên tra chung quy vẫn nên tra tiếp.
- Nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, hơn nữa...
Thượng Quan Dương Vũ nhìn thê tử của mình, thở dài thương cảm nói:
- Ta là thật không dám tra. Bệ hạ thích hắn, nghe nói hắn đã vào tầng hai thư viện, còn thành truyền nhân của thần phù sư, không có ý chỉ trong cung, ta nào dám tra người như thế?
Thượng Quan phu nhân giật mình, hoang mang khó hiểu nói:
- Nếu là nhân vật như vậy, sao lại có thể liên quan tới án mạng?
Thượng Quan Dương Vũ nghe lời này, trong đôi mắt tam giác khó coi kia bỗng nhiên hiện lên hai tia sáng, vỗ nhẹ bàn sách trầm giọng nói:
- Phu nhân nói có lý, nhân vật bực này sao có thể làm ra sự tình bực này?
- Lão gia xử án không thể nghe đám đàn bà chúng ta nói bừa được.
Thượng Quan phu nhân bị phản ứng của hắn dọa nhảy dựng, vội vàng khuyên can:
- Nhỡ đâu thật sự là hắn thì sao?
Thượng Quan Dương Vũ nhìn trà nóng trước người, vẻ mặt kiên định cắn răng nói:
- Không có thật sự, không là không, cho dù có... Cũng là không.
...
Kim ti phan hải thảo, tứ hỉ tiểu phân hạp, lỗ trấp lâm hương như, hoa điều túy hà, dược thiên thanh thang kê... Nghe thái giám báo tên món ăn, nhìn trên bàn đặt thức ăn tinh xảo tới cực điểm, Ninh Khuyết nhịn không được ngẩng đầu nhìn cột trụ khắc hoa trên điện một cái, ánh mắt bị ánh đèn cung đình sáng ngời trước cây cột làm hoa mắt mới sực nhớ ra mình đang ở đâu làm gì.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế bệ hạ đòi thưởng thức thư thiếp lại bị một câu cần bán lấy tiền của hắn chặn chứt. Ninh Khuyết vốn tưởng sẽ khiến Thiên tử giận dữ mình xui xẻo, chẳng ngờ hoàng đế bệ hạ tuy tức giận nhưng không đuổi hắn ra khỏi cung mà mang theo hắn rời ngự thư phòng, đi dạo mấy vòng trong ngự uyển, đến cung điện an tĩnh nào đó trực diện bày đầy bát đĩa.
Ở lại trong cung ăn tối với hoàng đế Đại Đường là đãi ngộ bực nào? Lúc trước vị hoàng hậu nương nương dịu dàng điềm tĩnh kia thậm chí còn tự tay thay mình múc một chén canh thì là loại đãi ngộ nào chứ? Mặc dù Ninh Khuyết đã sớm quen với chuyện sinh tử, Mân Sơn sụp lở ngay trước mặt cũng không thèm không chớp mắt rốt cuộc cũng không nén được bắt đầu kích động khẩn trương hẳn.
Hoàng hậu nương nương gắp một đũa măng ướp lạnh đưa vào trong môi bệ hạ, thản nhiên cười nói:
- Đã là dùng bữa thì đừng mãi nói mình xem hoa khai bỉ ngạn thiến bao nhiêu lần, bằng không... Đứa nhỏ Ninh Khuyết này đã phải tạ ơn lại hổ thẹn, nào còn thời gian an ổn ăn uống chứ?
Tâm tình hoàng đế bệ hạ thực sự rất tốt, liền cắn miếng măng hoàng hậu gắp tới, mơ hồ cười nói:
- Vậy thì ăn cơm.
Kim khẩu mở ra chính là thánh chỉ, Ninh Khuyết đang cầm bát sơn đỏ mạ vàng trong tay bắt đầu ăn cơm. Chỉ là lúc này hắn làm sao có thời gian thưởng thức mùi vị thức ăn ngon hay không, trong đầu liên tục tự hỏi tất cả nhìn thấy, hôm nay hắn rốt cuộc biết thì ra cảm tình của hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu nương nương quả nhiên như keo như sơn như trong lời đồn, trong trường hợp đó vị trí trống đối diện kia là ai?
Tiếng vòng ngọc lách cách khẽ vang, mùi hương thoang thoảng từ xa tới, công chúa Đại Đường Lý Ngư mặc váy rộng nhẹ nhàng dẫn theo cung nữ nhũ mẫu đi tới. Ninh Khuyết giật mình, ánh mắt vô thức nhìn lên khuôn mặt nàng, không khỏi kinh ngạc ra mặt, cảm thấy dung nhan thanh tú ngày thường hôm nay được cung trang diễm lệ và xiêm y hoa mỹ tôn lên sao mà xinh đẹp lạ thường.
Nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong điện, Lý Ngư càng kinh ngạc hơn, nhịn không được lấy tay che miệng, giật mình hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
Sau khi từ thư viện trở lại hoàng cung, nàng ngủ nguyên một ngày bù lại tinh thần nên bây giờ vẫn còn có chút mệt mỏi, tạm thời còn chưa biết những chuyện truyền ồn ào huyên náo kia ngoài cung, cũng không biết Ninh Khuyết vào hoàng cung.
Hoàng đế bệ hạ nhìn hai người, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ngư Nhi ngươi quen hắn?
Lý Ngư nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười giải thích:
- Phụ hoàng, ta năm trước về từ thảo nguyên về kinh là nhờ Ninh Khuyết cả đường hộ tống, quen biết nhau từ đó, đêm qua ta đi thư viện quan sát nghi lễ mở tầng cũng là để xem hắn.
Chuyến đường trở về từ thảo nguyên xuất phát ở bộ lạc Kim Trướng, đi ngang qua Vị Thành, giết qua Bắc Sơn Khẩu mới gian nan đến thành Trường An, nhưng ực khổ nữ nhi gặp phải hoàng đế bệ hạ cực kỳ rõ ràng, chẳng qua hắn cũng không biết trên chuyến đường này lại có tên biên quân Ninh Khuyết này đi chung, còn cứu mạng nữ nhi hắn.
Nghe Lý Ngư tóm tắt kể lại chuyến đi năm trước, ánh mắt hoàng đế bệ hạ nhìn Ninh Khuyết đã khác trước nhiều, không chỉ đơn thuần thưởng thức mà còn thêm vài phần chân thành yêu thích.
Lý Ngư cười hỏi:
- Phụ hoàng hôm nay vì sao lại có hứng thú gặp Ninh Khuyết? Nghĩ hẳn không phải là vì chuyện tầng hai mở ra.
- Ta từng đề cập với ngươi chuyện trong ngự thư phòng xuất hiện một bức chữ tốt.
Hoàng đế bệ hạ nhìn nữ nhi, vui sướng mỉm cười nói:
- Ngươi biết không, thì ra năm chữ hoa nở nơi thiên đường chính là Ninh Khuyết viết. Triều dã đều cực kỳ tán thưởng cách nhìn người của ngươi, nhưng ngươi đã quen biết hắn mà cũng không biết hắn có bản lĩnh bực này thì mấy lời đồn kia không đúng thật lắm nhỉ.
- Nữ nhi chỉ là không muốn để lọt tài cho nên mới thay phụ hoàng và triều đình tìm tài khắp nơi, nào có biết nhìn người gì.
Lý Ngư được cung nữ hầu hạ khẽ vén làn váy, chậm rãi ngồi xuống ở bên bàn. Nàng như cười như không nhìn Ninh Khuyết đối diện, nói:
- Con biết Ninh Khuyết viết chữ tốt, nhưng thật không ngờ lại tốt đến mức này, có điều cái tên này giỏi nhất là thâm tàng bất lộ, giả heo ăn thịt hổ, cũng không biết là từ đâu học được thứ nhàm chán bực này nữa.
Lời nói đầy thâm ý, Ninh Khuyết không biết nên trả lời như thế nào, tự nhiên vùi đầu dùng bữa làm bộ như chưa nghe thấy. Đã muốn giả heo, như vậy đương nhiên cần giả một con heo xứng chức, chỉ nghe hoàng đế hoàng hậu cười nói, thỉnh thoảng lại nhìn mấy ánh mắt giễu cợt của Lý Ngư, hắn cứ cảm thấy ngự yến này sao không có chút nào trang nghiêm mà càng giống như bữa cơm tối của gia đình bình thường hơn? Mà quan trọng là trên bữa ngự yến này tuy không thể nào xuất hiện hành tây và bánh nướng áp chảo, nhưng những đồ ăn nhìn như tinh xảo này đối với con heo nào đó thật chẳng có gì ngon miệng.
Đầu đũa gạt nhẹ món ăn thanh đạm ít vị, Ninh Khuyết sau một phên hoài nghi ngự trù lấy có phải giả hay không, liền bắt đầu thâm tình hoài niệm đồ ăn thừa trong Lão Bút Trai ngõ bốn mươi bảy, thậm chí bắt đầu hoài niệm bát canh gà chua kia.
----------oOo----------