Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Khuyết nhìn nửa chén trà lạnh trước người, cẩn thận tự ngẫm nghĩ lại lời đại sư vừa nói, dường như chìm đắm vào trong đó.
Nhan Sắt đại sư mỉm cười, đưa cánh tay khô gầy lên chỉ ngón trỏ tùy ý vẽ vẽ vài cái trên không trung trước người.
Không khí trong ly đình đột nhiên trở nên khô ráo, một ngọn lửa mỏng manh thần kỳ xuất hiện trước mặt Ninh Khuyết rồi phốc một tiếng vụt tắt làm hắn thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên.
Nhan Sắt đại sư mỉm cười nói:
- Bằng hữu của ngươi nói tuyết sơn khí hải là nhạc cụ cũng không sai. Đường nét của phù văn có thể là dây đàn để tấu nên một khúc thông tri cho trời đất. Nhưng ta vẫn cho rằng dùng văn chương để hình dung thì chuẩn xác hơn, phù không làm cho thiên địa hiểu được giai điệu tuyệt vời mà còn thể hiện rõ ràng suy nghĩ, sự khác biệt thật tỉ mỉ bên ngoài.
Nói xong, Nhan Sắt đại sư lại nâng tay phải dùng ngón trỏ vạch sáu nét trên không trung.
Ninh Khuyết chợt cảm thấy ẩm ướt khi ngón tay đại sư vừa dừng, rồi chợp bộp một tiếng ập vào mặt hắn, hắn giơ tay sờ sờ thì thấy cả mặt đã ướt sũng như vừa với rửa xong.
- Niệm lực khác nhau, đường nét khác nhau, văn chương viết ra cũng sẽ khác hẳn, hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhan Sắt đại sư si mê vuốt ve khuôn mặt Ninh Khuyết, cười nói:
- Ta dạy cho ngươi phù đạo, chính là muốn dạy ngươi viết văn chương như thế nào.
- Viết văn chương như thế nào? Sau khi học tập kinh điển của các bậc tiền bối và cảm giác được quy luật của thiên địa nguyên khí, nên hạ bút trên giấy như thế nào mới có thể khiến thiên địa nguyên khí biết được suy nghĩ của mình? Rốt cuộc không liên quan gì đến thủ xảo, hay là chỉ cần mỗi thủ xảo là đủ rồi. Chữ xảo ý là sao? Đó chính là thiên phú. Ngươi có thể viết thì liền viết được, nếu ngươi không thể viết, cho dù ngày đêm không ngủ ngâm mình trong sông đen ao mực cũng không thể viết ra được.
Nhan Sắt đại sư nhìn Ninh Khuyết nói:
- Phù đạo nét cuối cùng viết nên bởi thiên phú, mà thiên phú là món quà quý giá nhất Hạo Thiên ban cho chúng ta, rất ít người may mắn như thế, và ngươi chính là người có may mắn đó.
- Chuyện này... Dường như rất khó.
Ninh Khuyết cảm thấy thật mịt mờ, nhìn thứ thần kỳ phát sinh lại không hiểu nó phát sinh như thế nào. Đại sư nói tới nói lui vẫn trở về chỗ cũ, không hề có hướng dẫn chỉ dạy chi tiết gì cả. Thứ gọi là thiên phú nào có rõ ràng, huống chi còn dùng nó để viết nên nét bút cuối cùng nữa?
- Nếu phù đạo quan trọng nhất là thiên phú như ý của ngài, vậy thì người tu hành phù đạo đầu tiên trong trời đất kia, hắn nhận thức vết tích phù trong tự nhiên rồi mô phỏng lấy ý vẽ được đạo phù văn đầu tiên, rốt cuộc làm thế nào...
Hắn cân nhắc cách dùng từ một chút, tiếp tục nói:
- Truyền thừa văn minh này xuống?
Nhan Sắt đại sư trầm ngâm một lát nói:
- Tuy phù đạo không thể truyền thừa, nhưng tinh thần phù đạo thì có thể, văn tự có thể ghi lại tư tưởng thì tất nhiên có thể ghi lại chuyện cũ. Vị phù sư đầu tiên kia nhận thức viết được đạo phù văn đầu tiên, nghĩ hẳn là trùng hợp.
- Có lẽ vô số vạn năm trước, vị đại tu hành giả kia đi tới trước vách đá nào đó, nhìn khe hở núi đá chợt có cảm ngộ nên mới ngưng niệm lên kiếm bên hông tùy ý vung lên khắc họa nguyên khí vào vách núi.
- Phù văn đầu tiên tất nhiên là trùng hợp mà xuất hiện, nhưng sau khi vị đại tu hành giả kia phát hiện được những huyền bí trong vết kiếm, hắn chắc chắn sẽ lại thử nghiệm, nếu hắn thành công, thì đạo phù văn thứ hai không phải trùng hợp mà là tồn tại tất yếu.
Ninh Khuyết hỏi:
- Nhưng cũng có thể vị tu hành giả kia đến cuối đời vẫn không thể viết được phù văn thứ hai.
Nhan Sắt đại sư nhìn hắn nói:
- Người tu hành đầu tiên không thành công thì còn có người tu hành thứ hai thứ ba thứ tư, trời đất vô cùng vô tận, người tu hành cũng vô cùng vô tận, chúng ta nối tiếp nhau không ngừng tìm hiểu những bí mật của thế giới thì sẽ có một ngươi thành công, mà đây tự nhiên là chuyện đã xảy ra rồi.
Ninh Khuyết gật đầu thụ giáo.
Nhan Sắt đại sự nói:
- Cùng là lý đó, phù đạo tuy không thể truyền nhưng tinh thần phù đạo có thể truyền xuống. Người tu hành kia trước khi chết chắc chắn sẽ nói cho đệ tử của mình để hắn thử tiếp, có thể thành công có thể thất bại, thậm chí có khả năng nhất mạch bọn hắn đoạn tuyệt hẳn. Nhưng ta tin rằng vô số năm sau đó sẽ lại có đại tu hành giả phát hiện bí mật của phù đạo rồi truyền cho đệ tử của hắn, đệ tử hắn nếu thử nghiệm thành công thì sẽ truyền thừa xuống tiếp, cứ như thế cuối cùng truyền tới thế hệ của chúng ta hôm nay.
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, cảm khái nói:
- Thật sự là sau cơn giông bão mới thấy cầu vồng, có biết bao nhiêu vị đại tu hành giả không thể truyền lại bản lĩnh cho thế hệ sau.
- Không phải sau cơn giông bão mới thấy cầu vồng mà là cố gắng leo lên một ngọn núi mà vĩnh viễn không thể leo đến đỉnh. Có người bị ép dừng lại nơi chân núi, có người leo đến sườn núi thì bị gió thổi rơi. Phù đạo truyền thừa đến hôm nay có thể coi như đã đến đỉnh núi, nhưng nếu ngươi hướng đến tương lại thì sẽ thấy đỉnh núi này vẫn còn vô cùng tận.
Nhan Sắt đại sư nhìn hắn thở dài nói:
- Phù đạo xuất hiện quá khó khăn quá gian khổ, truyền thừa đến hôm nay đã không thể dùng hai từ gian khổ để hình dung, bi tráng như "nhất phu đương quan", cho nên khi ta phát hiện ngươi có tiềm chất mới kích động như thế, còn ngươi đã may mắn có được tiền chất này thì nhất định phải quý trọng, không chỉ quý trọng vì chính ngươi, cũng là quý trọng vì bản thân phù đạo.
Ninh Khuyết nghe thấy sự tang thương cảm khái tiêu điều vô cùng, cả người ngây ra như theo dòng suy nghĩ trở lại vô số vạn năm về trước.
...
Viễn cổ, một vị vu sư mặc da thú của bộ lạc sau khi chủ chủ trì xong nghi thức tế trời liền đi vào trong hang đá nghỉ ngơi. Vu sư đó vừa hát một khúc tối nghĩa vừa nhặt hòn đá trên vách vẽ tranh.
Vu sư vốn định miêu tả đống lửa hôm nay cháy thật đẹp thật đặc biết đó, nhưng không ngờ bức tranh mới chỉ vẽ được một nửa lại đột nhiên bốc cháy!
Vu sư đó á á kinh hô liên tục, khó khăn quỳ xuống đất liên tục giập đầu với bức tranh bốc cháy kia, tấm da thú che mông cũng vì sợ hãi mà run rẩy không dứt. Mọi người trong bộ lạc nghe tiếng hô chói tai đều xông vào trong hang đá, đến khi nhìn thấy bức tranh bốc cháy cũng sợ hãi quỳ xuống gào khóc bái lạy tà pháp.
Vu sư là người trí tuệ nhất trong bộ lạc, hắn tỉnh táo lại liền đuổi hết mọi người ra khỏi hang. Bức vẽ dần tắt, hắn nhìn vết cháy đen trên vách tường mà do dự thật lâu, sau đó mới hồi hộp vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, ánh mắt hắn sáng rực lên, xoay người tìm hòn đá màu đỏ lúc trước kia muốn vẽ lại bức tranh đó.
Sau này, vu sư đó vẫn không thể vẽ ra bức tranh bốc cháy, có điều hắn đã trở thành vu sư giỏi nhất vùng cao nguyên.
...
Một trận đại chuyến bùng nổ giữa Trung Nguyên và cánh đồng hoang vu, vô số người chết làm máu loãng chảy đầy cánh đồng hoang dã màu đen u ám, nhuộm đỏ cả bùn đất lẫn cỏ cây. Một người tu hành đến từ Mân Sơn trầm mặc ngồi xổm trên cánh đồng hoang dã, hắn nhìn di thể đệ đệ trước người, cành cây trong tay không biết lấy từ nơi nào vô thức vẽ lên bùn máu.
Phía sau hắn không xa, cánh đồng hoang vu màu đỏ đen dường như sống dậy, không ngừng xốc lên bốn phía, lũ giun đất kinh hoàng bỏ chạy tứ tán như thể bên dưới mặt đất có con giun biến dị to lớn.
...
Có đệ tử đang không ngừng sao chép phù văn lão sư lưu lại lên trên mặt giấy vàng, chép từ thiếu niên cho đến khi bạc đầu, đến khi giấy vàng sau lưng đã chất kín căn phòng, mạng nhện giăng đầy trên cột xà. Hắn vẫn không ngừng sao chép.
Có người ngồi trên đỉnh Chung Ly Sơn, tay ôm bản vẽ, bên cạnh là đủ thứ màu, hắn nhìn mây trôi từ sáng sớm tới hoàng hôn, ngày qua ngày, đông đi xuân đến hạ qua trong im lắng. Hắn vẫn không ngừng vẽ.
Từ viễn cổ cho tới giờ, những người cực may mắn hoặc đánh bậy đánh bạ tiến vào phù đạo, hay là những đệ tử muốn nắm giữ phù đạo đều không ngừng vẽ lại các vết tích trong trời đất, không ngừng minh tư khổ tưởng thiên văn chương trong lòng. Bọn hắn vẽ hết giấy, viết mòn bút, vẽ sạch giang sơn, mực nhuộm nước ao.
Có lẽ thành công, có lẽ thất bại, nhưng bọn hắn vẫn liều màng nỗ lực thử nghiệm, cũng chính vì ý chí cố gắng liều mạng này mà món quá thần bí Hạo Thiên ban tặng cho loài người chưa bị thu hồi mất, hiểm trở cùng cực truyền thừa cho tới hôm nay.
...
- Mỗi phù sư đều có nghĩa vụ truyền thừa sở học bình sinh của mình, hoặc có lẽ đó chính là trách nhiệm không thể chối bỏ của chúng ta, bởi vì các bậc tiền bối đều đã làm như thế, dùng hết toàn bộ sức lực lẫn tinh thần mới có thể giữ lại phù đạo trong thế giới của chúng ta.
Nhan Sắt đại sư nhìn Ninh Khuyết cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Có thể tìm được một truyền nhân như ngươi là cuộc đời này của ta đã thỏa mãn, đáng bi thương là giống như vừa nãy nói, phù đạo chỉ có thể truyền thừa tinh thần mà không thể truyền thừa kỹ xảo, cho nên tinh thần phù đạo mạch của ta có đoạn tuyệt hay không chung quy vẫn phải xem ở bản thân ngươi.
Ninh Khuyết cúi người hành lễ, đáp:
- Ta nhất định cố gắng không để đại sư phải thất vọng.
- Thất vọng? Có gì mà phải? Nếu ta đã hi vọng ngươi truyền thừa phù đạo thì ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không làm ta thất vọng. Bởi vì ta có một đôi mắt của thần phù sư, ta biết việc này đối với ngươi không khó.
- Hi vọng của ta đối với ngươi tuyệt đối không dừng lại ở đó. Ta cho rằng trong mơ hồ có thứ gì đó đang hạn chế phù đạo truyền thừa, phải biết rằng tính cả ta thì tất cả thần phù sư trên đời đều không thể nào thật sự nhìn thấu hai chữ phù đạo. Chúng ta không thể nhìn thấu, tự nhiên không thể truyền lại đạo lý cốt lõi mà cũng là đơn giản nhất cho thế hệ sau.
- Ta đã quá già, không còn cơ hội vượt qua cánh cửa đó nữa, cho nên ngày sau nếu ngươi có cơ hội bước qua cánh cửa đó, ta tin việc truyền thừa phù đạo sẽ trở nên dễ dàng. Đến lúc đó bằng phù thư đại đạo, phất tay động núi sông... Nghe có vẻ như thần tích nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày con người làm được, mà chắc chắn cũng là chuyện phù đạo làm được.
Nhan Sắt đại sư nhìn hắn, lẳng lặng nói:
- Ninh Khuyết, ta hi vọng ngươi có thể trở thành người như vậy.
Hi vọng cao bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu, nếu Ninh Khuyết không muốn làm Nhan Sắt đại sư thất vọng thì phải gánh lên mình hi vọng nặng nề này. Hắn kinh ngạc nhìn phía trước, cảm giác như đôi vai đang có hai ngọn núi lớn đè lên.
- Ta có thể trở thành người như vậy sao?
- Ngươi phải trở thành người như vậy.
Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt Nhan Sắt đại sư già nua mà sầu não, bỗng mở miệng nói:
- Đại sư, xin dạy học sinh thứ cơ bản nhất.
Nhan Sắt đại sư nhìn chằm chằm mắt Ninh Khuyết thật lâu, vẻ cảm khái trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tiêu tan mà thay vào đó là nét cười vui vẻ, lòng già an ủi, ôn tồn nói:
- Hành trình vạn dặm, bắt đầu từ dưới chân, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
...
- Làm sao mới có thể vẽ ra phù?
- Ngươi trước hết cần cảm giác thiên địa nguyên khí, càng tỉ mỉ càng tốt, sau đó từ thứ nhìn thấy mà vẽ ra dấu vết thiên địa nguyên khí lưu động.
- Nhìn không thấy thì vẽ thế nào?
- Người tu hành nhìn thế giới, chưa bao giờ dùng mắt nhìn.
- Là cảm giác sao?
- Không sai, vẽ theo cảm giác.
- Tùy tiện như thế thì tên mù vẽ cũng được sao?
- Vậy ngươi chọc mù mắt mình trước đi.
Nhan Sắt đại sư tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đưa tay ra sau lấy mấy cuốn sách ném cho hắn.
Ninh Khuyết suýt nữa bị đập chết.
Bởi vì hắn đỡ lấy không phải mấy quyển sách, đó là mấy chục quyển sách, quyển nào quyển nấy dày cộm, cộng lại có khi còn nặng hơn Trần Bì Bì một chút, không biết lão đạo sĩ lẳng lặng lấy từ xe ngựa tự lúc nào.
Ninh Khuyết nhặt một quyển sách lên rồi mở ra, nhìn trên trang đầu những đường nét uốn lượn phập phồng kia, rõ ràng không phải văn tự, bộ dáng xấu xí như thế cũng ngay cả phái vẽ trừu tượng cũng không tính, giật mình hỏi:
- Đây... Chính là phù?
- Không sai, đây là phù văn ta cả đời này thu thập được, trong đó đại bộ phận là đạo phù.
Nhan Sắt đại sư tự rót chén trà làm ẩm cổ họng, ngẩng đầu lên tiếp tục nói:
- Những thứ này đều là kết tinh trí tuệ của các bậc tiền bối, ngươi về sau trong lúc tham tường dấu vết trời đất chớ chớ quên tham khảo những phù văn này.
- Vừa rồi có nói, những thứ này là phù sư tiền bối dùng văn tự của bọn hắn viết ra văn chương chỉ thuộc về bọn hắn, ngươi cho dù có giỏi chép nữa, có viết chính tả lại toàn bộ thì lão sư chấm bài vẫn không xem hiểu đâu.
Ninh Khuyết tiếc nuối nói:
- Ta biết, lão sư chấm bài thi họ Thiên tên Địa, là tên mù chữ.
Ngay sau đó hắn khó hiểu hỏi:
- Đã không thể sao chép, vậy ta học tập những phù văn này có ích lợi gì?
- Đạo lý giống như việc cảm giác phù của tự nhiên trong trời đất, những phù văn này chỉ dùng để tham khảo, ngươi không thể bị chúng trói buộc sức tưởng tượng được, chỉ cần quan sát những dấu vết này và lĩnh ngộ tinh thần của chúng, cuối cùng tìm ra dấu vết mà ngươi sử dụng là được.
Quên dấu vết lĩnh ngộ tinh thần? Chẳng phải là quên hình giữ ý sao? Ninh Khuyết nhất thời nhớ tới quá trình đọc sách một năm qua ở Cựu Thư Lâu, kinh ngạc không thốt nên lời, thì ra Vĩnh Tự Bát Pháp mình làm ra là để dùng những lúc như thế này!
Nhan Sắt đại sư thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nhíu mày hỏi đôi câu. Ninh Khuyết trầm mặc một lúc rồi thành thành thật bẩm báo tình huống hắn đọc sách trong Cựu Thư Lâu cho đại sư, sau đó còn nhắc tới căn nguyên canh gà thiếp.
- Ta ngày đó phát hiện dùng Vĩnh Tự Bát Pháp có thể miễn cưỡng xem hiểu một ít văn tự phù sư lưu lại, bởi vì vui sướng cho nên đi trong Hồng Tụ Chiêu uống rượu chúc mừng, kết quả uống nhiều quá mới viết nên tấm canh gà thiếp kia. Đại khái là rượu vào khoái ý, chút bút ý lĩnh ngộ từ Vĩnh Tự Bát Pháp đều viết vào trong tấm thiếp đó nên mới có thể lọt pháp nhãn đại sư ngài.
Nói xong, Ninh Khuyết bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài ly đình, thầm nghĩ chẳng lẽ trong mơ hồ thật sự có ý trời?
Nhan Sắt đại sư mỉm cười nói:
- Không phải Hạo Thiên lựa chọn ngươi, mà là ngươi có năng lực có thiên tư thoát khỏi lựa chọn này.
...
- Đại sư, lúc trước ngài tùy tay vẽ một cái liền có vốc nước đập vào mặt ta. Ta biết đó là phù, nhưng chẳng lẽ vạch ngón tay trên không trung cũng có thể vẽ ra phù sao? Nếu phù của mỗi phù sư đều là có một không hai, như vậy mỗi phù văn cũng phải là như thế, dùng bút mực có lẽ có thể khống chế, nhưng tùy tiện vạch tay một cái thì khống chế như thế nào?
- Cho dù bút mực cũng không thể cam đoan mỗi phù văn đều hoàn toàn giống nhau như đúc, bởi vì dùng giấy khác nhau thì tốc độ mực đi cũng khác nhau. Phù phát động từ tâm niệm của phù sư, sai biệt rất nhỏ cũng không phải quá quan trọng, mà sai biệt rất nhỏ đó chỉ cần không phải nghịch ý thì thường thường rất phù hợp với niệm lực dao động của phù sư lúc ấy, hiệu quả thành ra lại rất tốt.
Nhan Sắt đại sư tiếp tục nói:
- Về phần ngón tay vẽ bùa trên không thì không thể ổn định như với bút mực, chẳng qua nếu phù sư mà có thể vẽ phù trên không trung thì có nghĩa hắn đã hoàn toàn điểu khiển được niệm lực dao động của mình, nói cách khác, ngón tay vẽ thời điểm này khác với thời điểm sau nhưng kết quả lại hoàn toàn giống nhau.
Ninh Khuyết hỏi:
- Phù sư gì mới có thể hoàn toàn điều khiển niệm lực dao động của bản thân mà vẽ được phù trên hư không?
Nhan Sắt đại sư đưa tay chỉ vào mũi mình, mỉm cười nói:
- Thần phù sư.
Ninh Khuyết bị đả kích thật lớn, cảm xúc tụt đáy.
- Ta chia phù ra làm hai loại, định thức và bất định thức. Định thức phù dựa trên cơ sở ngoại vật như bút mực điêu khắc hay tạc tượng, vẽ bùa rất tốn thời gian, bù lại thì uy lực rất lớn. Bất định thức phù thì giống như vẽ phù trên không trung, có thể hoàn thành trong nháy mắt, chẳng qua uy lực coi như tàm tạm.
Nghe hai từ định thức và bất định thức, trí óc học sinh Ninh Khuyết chợt liên tưởng tới mấy động từ đặc biệt (*) kia, nhưng rồi bừng tỉnh nhớ lại hắn đang ngồi trong ly đình học tập phù đạo chứ không phải đang học tiếng Anh trường lớp. Hắn có chút khó chịu day day mặt, hỏi:
- Nếu mà như thế thì cần gì phải học phù bất định thức... Thứ này có vẻ rất khó.
Nhan Sắt đại sư nhìn hắn như nhìn đứa ngốc, nói:
- Uy lực của phù đạo tuy mạnh đến mức cho dù là niệm sư cùng cảnh giới cũng đánh không lại phù sư, nhưng đó chỉ là nói thế, nếu đến lúc chạm mặt đánh nhau với người tu hành thì sao? Thằng ôn Liễu Bạch một kiếm phá không tới, chẳng lẽ ta còn phải luống cuốn tay chân đi kiếm bút kiếm mực sao?
- Thời điểm ta phát hiện thanh phi kiếm kia cắt mây bay tới, chỉ có thể dùng niệm lực làm mực điểm trên không trung để ngăn cản mới có thời gian nghĩ cách vẽ bùa, thời điểm đấy thì bút mực có tác dụng gì?
Nhan Sắt đại sư kiêu ngạo đắc ý giải thích, Ninh Khuyết càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, do dự một chút mới tò mò hỏi:
- Đại sư, chẳng lẽ ngài từng giao thủ với vị đệ nhất cường giả trên thế gian, Kiếm Thánh Liễu Bạch sao?
- So sánh! Ta là nói so sánh!
Nhan Sắt đại sư tức giận quát, thầm nghĩ bản đạo gia năm đó bị một kiếm của tên Liêu Bạch kia làm bị thương cánh tay, chẳng qua cũng dùng một bút xóa bỏ bên lông mày của hắn, chiến tích vinh quang bực này còn phải khoe với ngươi sao?
- Nếu ngươi sau này không muốn vừa ra chiến trường liền bị kẻ thù bắn chết tươi thì phù bất định thức chắc chắn phải học.
- Nhưng... Ngài vừa mới nói chỉ có thần phù sư mới vẽ phù trên không trung được.
- Ngươi rất có thiên phú trên phù đạo, lại còn gặp được một vị phù đạo đại gia cực giỏi như ta thì trở thành thần phù sư có gì mà khó? Lúc trở về nhớ học thuộc lòng mấy quyển sách nhỏ này trước, sau đó hãy tỉ mỉ thể ngộ thiên địa nguyên khí...
Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn đống sách chất lên như ngọn núi nhỏ bên cạnh, thầm nghĩ đây là sách nhỏ sao?
Nhan Sắt đại sư nhíu mày tiếc nuối nói:
- Tiểu tử ngươi vẫn còn trong cảnh giới Bất Hoặc, chỉ có thể bước đầu tìm hiểu quy luật thiên địa nguyên khí lưu động. Nếu ngươi đã đến Động Huyền hòa mình vào thiên địa nguyên khí, hoặc giả đã vào Tri Mệnh cơ bản nắm giữ quy luật thiên địa nguyên khí, cộng thêm thiên phú phù đạo của ngươi thì vượt qua cửa thứ nhất càng thêm dễ dàng.
Ninh Khuyết im lặng, thầm nghĩ nếu có thể Tri Mệnh thì ta còn học cái thứ phiền toái như phù đạo làm gì?
- Đại sư, ngài thử nhìn xem, với thiên phú của học sinh thì khoảng bao nhiêu năm mới có thể trở thành thần phù sư giống ngài?
- Nếu ngươi chuyên tâm phù đạo, rời khỏi thư viện theo ta vào núi khổ tu, đại khái... Mười năm là đủ.
Ninh Khuyết tiếc nuối thở dài, nói:
- Những mười năm sao.
Nhan Sắt đại sư cả giận nói:
- Mười năm nữa ngươi còn chưa đến ba mươi, đến lúc đó nếu ngươi thật sự trở thành thần phù sư thì ít nhất cũng có thể xếp vào ba người đứng đầu trong lịch sử tu hành, chẳng lẽ ngươi còn không vừa ý sao?
Ninh Khuyết bị mắng cho cúi đầu, tất nhiên hắn chẳng hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn có phần kiêu ngạo, thầm nghĩ thì ra thiên phú phù đạo của mình có thể xếp vào ba người đứng đầu trong lịch sử, không biết Trần Bì Bì nghe xong có thấy xấu hổ không nhỉ?
Nhan Sắt đại sư nhìn đầu hắn, thần sắc dần nguôi giận, thầm nghĩ chỉ tiếc ta e là không dạy được ngươi mười năm.
Ninh Khuyết chợt nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Sắt đại sư, nghiêm túc nói:
- Đại sư, học sinh đã lập chí theo ngài học tập phù đạo, vậy thì ta hẳn phải xưng ngài là lão sư?
Nhan Sắt đại sư suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nói:
- Ngươi đã vào tầng hai thư viện, Phu Tử là lão sư của ngươi, như vậy trên đời không có người thứ hai đủ tư cách làm lão sư ngươi nữa... Ngươi cứ xưng ta đại sư đi, nghe cảm giác cũng không tệ.
Ninh Khuyết thấy Nhan Sắt đại sư tôn kính Phu Tử, trầm mặc một lát rồi cười nói:
- Vậy gọi sư phụ được không?
Nhan Sắt đại sư mỉm cười, thầm nghĩ thật là một đứa trẻ thông minh.
...
Ninh Khuyết đương nhiên rất thông minh.
Kiếp trước hắn đã chứng minh, kiếp này cũng đang không ngừng chứng minh điều đó. Chẳng qua xưng hô Nhan Sắt đại sư là sư phụ không hề liên quan tới trí thông minh trời sinh, đó là bản lĩnh quan sát sắc mặt để nịnh nọt hắn luyện được trong mấy năm gian nan sinh tồn trên thế gian này.
Theo ý của Nhan Sắt đại sư, trên đời này không có người nào đủ tư cách so sánh với Phu Tử. Phu Tử bây giờ là lão sư của hắn thì những người khác cũng chẳng thể không biết xấu hổ đi làm lão sư của hắn. Có điều thời gian dài trong ly đình cảm giác được Nhan Sắt đại sư thật sự rất coi trọng truyền nhân phù đạo, hắn đương nhiên muốn có danh nghĩa sư sinh chính thức.
- Kể từ khi ta gọi Nhan Sắt đại sư là sư phụ, hà hà, không khí trong đình thật là tốt, sư sinh hòa hợp cười cười nói nói, sư phụ lão nhân gia cuối cùng còn cho ta một món quà gặp mặt, ngươi nói xem vì sao lúc đầu hắn không đưa nhỉ?
Trong Lão Bút Trai ngõ bốn mươi bảy, Ninh Khuyết ngồi trên ghế bành bưng ấm trà nước miếng tung bay như mấy tên đi kể chuyện dạo.
Tang Tang đang cầm búa sửa cửa tiệm hôm trước bị hư hỏng, chẳng buồn để ý hắn.
Không thấy hồi đáp, Ninh Khuyết có chút mất hứng dạy dỗ:
- Ngươi có thể chuyên tâm nghe ta nói chuyện chút hay không?
Tang Tang đang khoa tay múa chân đi cửa hàng thợ mộc đòi tấm ván gỗ lớn nhỏ, đáp:
- Ta đang bận.
Ninh Khuyết căm tức nói:
- Thiếu gia nhà ngươi mười năm sau sẽ trở thành thần phù sư trong truyền thuyết đó, sao ngươi chẳng thấy kích động chút nào thế?
Tang Tang quay đầu, nhìn hắn nói:
- Thiếu gia, đó là chuyện của mười năm, mà hôm nay chúng ta nhất định phải sửa trong cái cửa tiệm.
Ninh Khuyết để ấm trà trên mặt bàn, nói:
- Không cần sửa nữa, đi mua cho ta vài thứ trước.
Tang Tang nghi hoặc hỏi:
- Lúc này vội mua cái gì? Cửa còn chưa sửa xong đâu.
- Bút mực chu sa và mấy thứ tài liệu linh tinh này.
Ninh Khuyết nâng bút viết tờ giấy, đưa qua rồi nói:
- Mười năm mới có thể thành thần phù sư, quả thật quá chậm.
- Ta phải lập tức lập tức lập tức bắt đầu học tập phù đạo! - Phải tranh thủ! Phải tranh thủ!
Tang Tang mở to con mắt lá liễu sáng ngời, nhìn hắn hoa chân múa tay vui sướng, mở miệng chần chờ kêu:
- Thiếu gia...
- Ừ, chuyện gì?
- Ngươi cao hứng đến hồ đồ rồi phải không?
- ... Hình như có chút.
----------oOo----------
(*): Nguyên văn trong tiếng Trung là 动词不定式 (Động từ bất định thức), tiếng Anh học ở nước ta sẽ là "động từ nguyên mẫu" - Verb Infinitive