Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối xuân trong đạo quan Hạo Thiên Nam Môn, cây xanh hoa rực tôn nhau tạo nên vẻ mỹ lệ. Trong cung điện tĩnh mịch đằng sâu, Quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn sau khi trầm mặc rất lâu mới nhìn vị lão đạo dơ bẩn đối diện kia, nói:
- Ta luôn cho rằng phương pháp này có vấn đề.
- Vấn đề gì?
Nhan Sắt đại sư nhìn chén trà trên bàn, nghĩ chén trà trong ly đình ngày ấy.
Lý Thanh Sơn nói:
- Ninh Khuyết mặc dù rất có tiềm chất, nhưng dù sao cũng mới tiếp xúc phù đạo, giống như là một tờ giấy trắng mặc người ta tô vẽ, còn những truyền thừa tri thức tinh diệu đó là lĩnh ngộ cả đời của sư huynh, về phần mấy chục quyển điển tịch phù văn kia càng tinh hoa tích lũy mấy trăm năm qua của Nam Môn ta. Nay sư huynh một hơi vứt hết qua liền mặc kệ thì khác nào hắt một chậu mực lên tờ giấy trắng kia, tuyệt đối không thể viết nên thứ gì tinh diệu, có chăng cuối cũng cũng chỉ là một tờ giấy đen tràn đầy mực thối.
Nhan Sắt đại sư trầm mặc không nói gì.
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ nói:
- Ninh Khuyết bây giờ chính là một bình trà nhỏ trong bụng trống trơn, vừa mới hé miệng một chút đã bị sư huynh ngài ép đổ cả mảnh đại dương vào, chẳng lẽ ngươi không lo hắn chịu không được, ấm nứt mà chết sao?
- Nếu để tiểu tử Ninh Khuyết đó biết ngươi dùng ấm trà để hình dung hắn thì có lẽ chẳng cần trút tri thức gì, hắn sẽ tức nổ tung luôn.
Nhan Sắt đại sư cười cười, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lý Thanh Sơn, nói:
- Ninh Khuyết là giấy trắng, thế nhưng là tờ giấy trắng lớn nhất ta từng thấy, bất kể là ta hay ngươi đều không hệ có kinh nghiệm vẽ tranh lên tờ giấy trắng như vậy, càng không có gì nắm chắc, ta chỉ có thể hắt cái chậu mực này qua mặc hắn tự xê dịch. Đã không thể dùng bút cùn vẽ tranh, vậy cứ để tờ giấy trắng này tự mình hứng mực về là được, về phần cuối cùng có thể vẽ ra cái gì, chung quy vẫn phải xem ngộ tính và nghị lực của hắn.
- Về phần so sánh ấm trà kia... Ta thừa nhận đưa toàn bộ sở ngộ suốt đời mình và tinh hoa mấy trăm năm tích lũy của Nam Môn vào trong đầu Ninh Khuyết trong thời gian ngắn như vậy quả thật có thể khiến hắn khó chịu đựng nổi, nhưng sự đệ ngươi cũng phải thừa nhận, phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng cũng là phương pháp nhanh nhất hữu hiệu nhất, chỉ cần bình trà nhỏ này không vỡ, như vậy sẽ có một ngày nào đó ngâm ra nước trà.
- Nhưng nó đồng thời cũng là phương pháp nguy hiểm nhất không đáng tin nhất.
Lý Thanh Sơn nhíu mày nhìn Nhan Sắt đại sư, nói:
- Nếu tờ giấy trắng này không kịp xê dịch đã bị mực dính vào trên sàn làm sao bây giờ? Nếu bình trà nhỏ này không kịp ngâm ra nước trà mê người thì đã bể thành vô số mảnh làm sao bây giờ? Ninh Khuyết hắn không chỉ là truyền nhân của ngươi, hắn còn là học sinh của Phu Tử, còn là người trẻ tuổi bệ hạ ký thác kỳ vọng cao, ta không rõ vì sao đối với hắn sư huynh ngài lại biểu hiện cấp bách như thế, rõ ràng có rất nhiều phương pháp bảo thủ tin cậy hơn.
- Bởi vì hắn sốt ruột, ta cũng sốt ruột, thế giới này dường như cũng bắt đầu gấp gáp rồi.
Nhan Sắt đại sư ngẩng đầu nhìn phía bầu trời phương Bắc ngoài điện Nam Môn Quan, từ tốn nói:
- Mười năm trở thành thần phù sư, dã tâm đệ tử này của ta không chỉ như thế, dã tâm của ta cũng không chỉ như thế, thế giới này đã bắt đầu rung chuyển, ta rất khó để cho Ninh Khuyết tu hành an ổn bảo thủ, quan trọng nhất là, ta gần đây phát hiện thời gian của ta đã không nhiều nữa.
Nói xong câu đó, Nhan Sắt đại sư khẽ ho khan hai tiếng.
Lý Thanh Sơn nhìn Nhan Sắt đại sư vẻ mặt già nua, trầm mặc thật lâu mới sầu não nói:
- Thì ra là thế.
Nhan Sắt đại sư cười cười, có chút gian nan đứng dậy khỏi sàn, được một đạo cô trung niên kiều mỵ đỡ ra ngoài điện.
Lý Thanh Sơn nhìn bóng lưng già nua của sư huynh, bỗng nhiên nói:
- Sư huynh, mấy ngày gần đây đừng đi chơi khắp nơi nữa, ở trong quan bồi ta trò chuyện đi, hai ta làm đồng môn đã mấy chục năm mà ngay cả một ván cờ cũng chưa từng chơi.
Nhan Sắt đại sư không quay đầu, cười khoát tay, giọng nói hơi khàn:
- Ngươi chẳng phải tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nói chuyện chơi cờ với ngươi thật vô nghĩa, yên tâm đi, đến ngày chết ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi một lần cuối cùng.
Lý Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn miệng bình trà nhỏ phun ra sương nóng cạnh bàn, im lặng không nói gì, thầm nghĩ sư huynh ngươi đã quyết ý làm lò lửa đun sôi nước trà, vậy ta cũng chỉ đành nghĩ cách giúp tiểu tử kia.
Nhan Sắt đại sư sau khi rời khỏi đạo quan Hạo Thiên Đạo Nam Môn liền đi thẳng tới Hồng Tụ Chiêu, bước vào trong tiểu viện hắn quen thuộc nhất.
Thủy Châu Nhi cô nương lúc này đang cùng tỳ nữ nhà mình đếm ngân phiếu, mấy ngày qua bán sạch bản dập Kê Thang Thiếp thật sự khiến các nàng kiếm được một khoản, chợt nghe được cửa phòng mở, thấy vị lão đạo dơ bẩn kia đứng ở cửa sân thì nhất thời kinh hỉ đứng dậy.
Trước kia nàng cảm thấy vị đạo gia này tướng mạo đáng khinh, có điều ra tay hào phóng nên nhịn lại mà chiêu đãi, nay đã biết thân phận chân thật của đối phương nên nào còn dám làm bộ làm tịch, vội vàng lấy tốc độ nhanh nhất nghênh đón.
- Đạo gia đến rồi.
Thủy Châu Nhi cô nương cúi sâu thi lễ, có vẻ đặc biệt cung kính. Nàng vốn định nhiệt tình hơn chút nữa, nhưng nghĩ vị đạo gia này chính là những nhân vật thần tiên nhất lưu trong truyền thuyết kia, quả thật là khẩn trương quá.
Nhan Sắt đại sư cười quái dị hai tiếng, đưa tay véo lên cái eo đẫy đà của nàng một cái, nói:
- Biết thân phận đạo gia rồi thì cũng không cần khẩn trương quá mức như vậy, chung quy vẫn là moi bạc của ta, cho nên ngươi cứ thoải mái đi.
Thủy Châu Nhi thừa cơ tựa vào trong lòng hắn, ngượng ngùng nói:
- Đạo gia lại trêu người ta, đạo gia nhàn vân dã hạc, thần tiên không lưu luyến nhân gian, ta chỉ tiếc nuối sau này sẽ không còn được gặp lại nữa đấy chứ.
Nhan Sắt đại sư giận dữ nói:
- Mùi son phấn của ngươi có thể sánh bằng mực nước trên lá bùa, ta làm sao có thể bỏ được?
...
Đi tới chỗ vách núi vài bước liền thấy một cái hang đá cao chừng mấy chục thước. Trên cửa hang chim chóc bay ra bay vào, ngoài hang đá dọc trên dốc thoải có dựng một căn lầu nhỏ hai tầng bằng gỗ. Mặt ngoài lầu nhỏ đầy vết mưa gió loang lổ lẫn phân chim, chẳng biết đã tồn tại nơi vách núi này tự bao giờ.
Cách lầu nhỏ còn một đoạn, Ninh Khuyết đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc, sắc mặt hơi trắng hỏi:
- Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?
Trần Bì Bì hít một cái, ngơ ngẩn nói:
- Mùi gì?
- Mùi nồng vậy mà ngươi không ngửi được sao?
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm vào mắt hắn, run giọng:
- Giấy Hoàng Châu Nha cộng thêm mùi hôi của mực nước, ta bây giờ ngửi thấy chúng là đã muốn nôn, ngươi còn mang ta tới đây?
Trần Bì Bì biết bên người vị lão thư sinh trong lầu chăc chắn có giấy có mực, nhưng hắn quả thật không ngửi thấy cái mùi giấy mực làm cho Ninh Khuyết mặt mày tái nhợt thế kia. Hắn giơ tay gãi gãi mũi, thầm nghĩ tiểu tử này dạo này nghiên cứu phù đạo như nhập ma vậy mà vẫn nhạy cảm quá.
Ninh Khuyết lấy tay áo che mũi, đi theo hắn về phía lầu gỗ, càng gần lầu gỗ thì cái mùi giấy mực kia càng nồng, hắn càng cảm thấy khó chịu. Mấy ngày qua hắn đêm đem mài mực xem giấy lại chẳng hề xuống bút được, nên sinh ra cảm giác sợ hãi lẫn chán ghét cái mùi này.
Dưới lầu gỗ có một đài đá lộ thiên, trên đài có một cái bàn thật lớn chồng sách vở lên như núi.
Ở phía sau đống sách vở như núi kia là một vị lão thư sinh tóc hoa râm đang ngồi.
Lão thư sinh tay trái cầm một quyển sách cũ, tay phải cầm một cây bút lông mòn non nửa, thi thoảng lại ngâm nga đôi câu đối với sách cũ rồi nâng bút viết lên giấy mấy chữ, sau đó tiếp tục đọc sách, chẳng biết có gì hay ho mà lông mày dài theo gió bay lên, vẻ mặt cực kỳ kích động như muốn nhảy dựng lên.
Vị lão tiên sinh này đọc sách chép sách vô cùng chuyên chú, tâm vô bàng vụ, bất kể là gà gáy chim bay trên vách hang hay Trần Bì Bì và Ninh Khuyết đến thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, cứ như thể bắt đầu từ khoảnh khắc hắn cầm sách lên đọc là cả thế giới này lập tức biến mất.
- Thật hay! Thật hay!
Lão thư sinh lại tìm được một chỗ hay trong quyển sách, dùng tốc độ nhanh nhất chép câu đó lên giấy, sau đó đưa cây bút lông cùn một nửa lên trong miệng liếm liếm như thể thưởng thức thứ mỹ vị tuyệt vời nhất, cao hứng đến mức khoa chân múa tay.
Ninh Khuyết nhìn vị lão thư sinh, vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn Trần Bì Bì, nói:
- Hắn quả thật là đang đọc sách, nhưng bảo ta nhìn hắn đọc sách thì có ích gì với chuyện ta tu hành phù đạo?
- Đại sư huynh từng một lần nói với chúng ta, thật lâu trước kia Phu Tử phát hiện vị lão tiên sinh này rất có tiềm chất tu hành, nhưng lại bị vị lão tiên sinh này trực tiếp từ chối.
Trần Bì Bì nhìn lão tiên sinh phía sau bàn đọc sách như si như cuồng đọc sách chép sách, bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Bởi vì theo mắt vị lão tiên sinh này, trong cuộc sống chỉ có đọc sách mới là chuyện có ý nghĩa, tu hành cái gì, thật sự là quá phí phạm thời gian.
- Vị lão tiên sinh này ngoại trừ đọc sách thì chẳng làm bất cứ chuyện gì nữa, cũng không thèm làm, ngay cả Phu Tử cũng không có cách nào. Hơn nữa tính tình hắn cực kỳ nóng nảy, chỉ cần có người quấy rầy hắn đọc sách thì hắn sẽ cực kỳ bực mình. Nhiều năm qua thành ra trong hậu sơn chẳng còn ai thèm để ý đến hắn, ngay cả đại sư huynh tính tình tốt nhất cũng lười giao tiếp với người này.
Ninh Khuyết nhìn vị lão tiên sinh phía sau chồng sách như núi, tán thành nói:
- Vậy đại khái là đọc sách đến hỏng não phải không?
- Ngươi nói thế là còn nhẹ.
Trần Bì Bì lắc đầu nói:
- Vị lão tiên sinh này sau khi từ chối thỉnh cầu dẫn hắn vào con đường tu hành của Phu Tử, nhị sư huynh từng nói: Người này đọc sách đọc đến đần độn.
Ninh Khuyết cười cười, chợt nét cười trên mặt cứng ngắc, quay đầu nhìn Trần Bì Bì, do dự hỏi:
- Khoan... Hôm nay ngươi dẫn ta tới gặp vị lão tiên sinh đọc sách thành đần độn này, chẳng lẽ là muốn bằng ví dụ thật này nói cho ta biết nếu ta cứ nghiên cứu phù đạo như si như cuồng mấy hôm nay thì tương lai sẽ biết thành đần độn như thế sao?
- Là ngược lại.
Trần Bì Bì dẫn hắn đi về phía đài đá, nói:
- Tuy nói chúng ta đều không thích vị lão tiên sinh này, nhưng đồng thời cũng rất bội phục hắn, ta mang ngươi đến đây nhìn hắn là muốn cho ngươi biết, tuy ngươi tự thấy bản thân khắc khổ cố gắng có thể khinh thường người cùng thế hệ, nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều người làm được như ngươi, mà có khi còn tốt hơn.
Ninh Khuyết mơ hồ không hiểu, theo hắn đi lên phía trên đài đá, chợt nghĩ đến một việc, hỏi:
- Ngoài vị lão tiên sinh này, trong hậu sơn thư viện còn có người bối phận cao hơn không? Chúng ta có sư thúc không thế?
- Trước kia có vị tiểu sư thúc, nghe nói là nhân vật nhất lưu sinh mãnh nhất trên đời.
Trần Bì Bì quay đầu nói:
- Nhưng đáng tiếc là chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh từng gặp.
...
Trên đài đá, Trần Bì Bì thi lễ với vị lão tiên sinh phía sau chồng sách như núi kia, cười nói:
- Người đọc sách, đã lâu không gặp.
Ninh Khuyết phía sau hắn thi lễ theo, nghe thấy xưng hô người đọc sách thì không nhịn được cười.
Người đọc sách bịt tai không nghe, như thể chưa từng nhìn thấy hai người bọn hắn đi đến trước người.
Trần Bì Bì lớn tiếng nói tiếp:
- Người đọc sách! Đã lâu không gặp!
Giọng của hắn truyền từ sườn đến hang đá rồi lại vọng trở về, cực kỳ vang dội, khiến đám chim chóc xây tổ bay tán loạn kêu chói tai.
Người đọc sách lúc này mới tỉnh lại, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn trước bàn đọc sách không biết khi nào đã xuất hiện hai người, sắc mặt hắn chợt cứng đờ, mắt lộ vẻ ghét cay ghét đắng, khản giọng quát:
- Tới đây làm gì? Đi mau đi mau! Không được tới đây quấy rầy ta đọc sách!
Trần Bì Bì liếc Ninh Khuyết một cái, nhún vai rồi cười với người đọc sách:
- Ta mang tiểu sư đệ tới người xem một chút.
- Có cái gì nhìn? Tiểu sư đệ của ngươi cũng không phải sách!
Người đọc sách đưa tay gạt mớ tóc hoa râm phiêu đãng trước mặt ra đằng sau, nhìn Trần Bì Bì, phẫn nộ nói:
- Lần trước các ngươi nói thư viện muốn thu tiểu sư đệ cho nên cần có trưởng bối ở đó cho trang trọng, chẳng phải lừa ta lên trên đỉnh núi cả đêm hả, sao giờ lại có tiểu sư đệ nữa? Các ngươi lại muốn lừa ta lên đỉnh núi một đêm nữa sao?
- Thương thiên a! Đại địa a!
Người đọc sách nhìn Trần Bì Bì như kẻ thù giết cha, vẻ mặt cực kỳ ghét cay ghét đắng, ánh mắt cực kỳ u oán, reo lên:
- Thời gian một đêm ta phải đọc bao nhiêu sách ngươi biết không?
Trần Bì Bì tức giận hô lên:
- Ngày đó ngươi lên đỉnh núi có mang theo bảy quyển sách, chẳng lẽ còn không đủ cho ngươi xem sao?
- Trên đỉnh núi không có đèn!
- Ánh sao trên đỉnh núi còn sáng hơn đèn!
- Đọc sách không dùng ánh nắng thì phải là đèn, há có thể dùng ánh sao!
- Vì sao không thể dùng ánh sao?
- Không cảm giác!
- Ngươi độc rốt cuộc là sách hay cảm giác?
- Ngu xuẩn! Đọc sách đương nhiên phải có cảm giác mới có thể đọc cao hứng!
- Ngu ngốc! Dưới ánh sao nói chuyện yêu đương cũng có cảm giác, đọc sách sao có thể không có cảm giác?
Hai người ở cạnh bàn đọc sách phun nước miếng há miệng rống, Ninh Khuyết bên cạch nghe đã sớm choáng váng. Bây giờ thì hắn tin người đọc sách này quả thật đọc đến hỏng não rồi, cũng tin mấy vị sư huynh thư viện hậu viện quả nhiên chẳng thể nào tôn kính người này.
Người đọc sách tức đến mức đỏ bừng cả mặt, lồng ngực phập phồng, hắn lớn tuổi cơ thể yếu ớt, ầm ĩ lên rõ ràng không phải đối thủ của Trần Bì Bì, hơn nữa hắn nhanh chóng tỉnh lại, Trần Bì Bì nay chủ ý tìm đến mình cãi nhau mục đích rõ ràng là để mình phân tâm không thể chuyên chú đọc sách. Tự nghĩ là đã đoán được dụng tâm hiểm ác của Trần Bì Bì, hắn há có thể để đối phương đắc ý?
- Ta không nói chuyện với ngươi nữa!
Người đọc sách bi thống nói:
- Nhiều sách như vậy không nắm chặt thời gian thì sao có thể đọc hết? Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi là đang mưu sát sinh mệnh ta, hủy diệt cuộc đời ta!
Nói xong câu đó, người đọc sách quả nhiên không để ý tới Trần Bì Bì công kích ngôn ngữ nữa, cúi đầu chuyên tâm đọc sách chép sách.
Ninh Khuyết nhìn thư tịch rậm rạp trên giá sách trong lầu, khẽ nhíu mày lại, nói:
- Nơi đây cất sách tuy nhiều, nhưng nếu chuyên tâm đọc thì mấy năm kiểu gì cũng sẽ đọc xong, cho dù tính cả sách trong Cựu Thư Lâu của thư viện cũng không đến nỗi làm cho hắn thống khổ như thế chứ.
Nghe thấy thế, Trần Bì Bì cười khổ lắc đầu, dẫn hắn đi vào trong hang đá.
Trong hang đá khô ráo một cách kỳ lạ, phía trên hình như có mấy lỗ hổng trên vách đá để ánh mặt trời xuyên xuống cho nên chũng chẳng có vẻ âm u, trong hang thậm chí còn mọc cây cối không biết tên, chim chóc lượn qua lượn lại không ngừng hót vang.
Ninh Khuyết dõi mắt đánh giá cái hang một phen, sau đó dừng trên vách đá dựng đứng thì cả người nhất thời cứng ngắc, nói không nên lời.
Phía trên vách đá dựng rất nhiều giá gỗ, nhìn qua trông giống một cái giá sách phóng đại vô số lần.
Trên những giá gỗ này không có tổ chim, không có trân bảo, không có tạc tượng, không có chậu hoa, chỉ có một thứ.
Đó chính là sách.
Sách đếm không hết.
Cả một mặt vách đá sách.
Đầy khắp núi đồi thư.
...
- Từ khi thư viện sáng lập tới nay đã không ngừng chứa sách. Qua hơn ngàn năm, không biết đã cất bao nhiêu bộ sách, thư tịch từ thời kỳ viễn cổ đến nay toàn bộ để để ở đây, cho nên người đọc sách thống khổ, thật ra là thống khổ thực sự.
Trần Bì Bì liếc Ninh Khuyết một cái, nhìn trên vách đá dựng đứng xếp chồng sách cao đến mấy chục thước, cảm khái nói:
- Nếu như tri thức có thể dùng số lượng sách để tính, như vậy tri thức thiên hạ có ít nhất có bảy phần ở thư viện.
Trọn cả một vách đá sách, trong mắt Ninh Khuyết như đang bước trên con đường sơn đạo dựng đứng làm bằng mực viết, cực kỳ chấn kinh, ép cho hắn hít thở khó khăn, thật lâu sau hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Theo đường dây leo bên mép vách đá đến tầng sách thứ ba, lại qua đường ván gỗ hẹp cỡ một người đi được hơn mười thước, Ninh Khuyết dừng bước ngoài đầu nhìn đống sách dày đặc gần trong gang tấc, chợt sinh ra khó hiểu cực kỳ, nếu những quyển sách này được thu thập từ ngàn năm trước thì tại sao thời gian lâu như thể mà chỉ hơi cũ kỹ vàng ố mà không bị phong hóa, cũng thấy kỳ lạ là vì sao đống sách không được che đậy mà lại chẳng có quá nhiều bụi phủi lên?
Trần Bì Bì hình như đoán được nghi nghi hoặc của hắn, cười nói:
- Chờ ngươi đến cảnh giới đó rồi, sẽ thấy cái việc hút bụi này thật ra rất là đơn giản, ngươi chỉ cần khẽ nâng ngón tay là gió trong hang sẽ làm thay ngươi.
Ninh Khuyết bừng tỉnh đại ngộ, chợt nghĩ nếu Tang Tang nếu có thể tu hành thì vậy nàng làm việc nhà chẳng phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao? Hắn vừa nghĩ vừa tùy ý rút ra một quyển sách, thấy trên bìa viết bốn chữ Lưỡng Kinh Tạp Ký, hẳn là bút ký của văn nhân này, mở ra nhìn thử thì không ngờ mấy chữ mông trắng, đâm rút, thè lưỡi, mới lột đập vào mắt thì sắc mặt cứng ngắc.
Hắn giật mình hỏi:
- Thậm chí cả sách tình sắc cũng thu sao?
Trần Bì Bì đáp:
- Phu Tử nói sách hữu ích, đâu có lấy đề tài để quyết định? Trong lòng ngươi có cứt chó thì nhìn vạn vật đều là cứt chó, trong lòng ngươi toàn dâm niệm thì xem bảy quyền thiên thư cũng có thể loạn tâm, ngươi đừng coi nó là sách tình sắc không được sao?
Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt béo của hắn, không khỏi cảm thấy kính nể, thành khẩn hỏi:
- Vậy người đang xem cái gì?
- Ta?
Trần Bì Bì phất ống tay áo, bình tĩnh nói:
- Ta cảnh giới không đủ, vẫn đang ở cảnh giới nhìn núi là núi, sách tình sắc tự nhiên là sách tình sắc, chuyện này không cần cưỡng cầu.
Ninh Khuyết nhìn hắn mà thở dài, không nói thêm cái gì nữa.
...
Cả một mặt vách đá chất đầy sách, thư tịch đầy khắp núi đồi nhìn qua vô cùng vô tận này đối với một người thích đọc sách thậm chí đem đọc sách coi là việc quan trọng duy nhất trong đời mà nói thì đúng là bảo tàng khổng lồ không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng là nỗi đau cực kỳ, bởi vì có vô số sách để đọc, cho nên chung quy không thể nào đọc được hết.
Đi ra khỏi hang, lại nhìn vị lão thư sinh đang cầm quyển sách thi thoảng chép thi thoảng ngâm nga thi thoảng bi phẫn thi thoảng vui sướng sau bàn đọc sách, Ninh Khuyết phát hiện phần nào đã hiểu được vì sao hắn lại có biểu hiện cực đoan, vội vã như thế.
Đi đến cạnh bàn, Ninh Khuyết thi lễ thật sâu với người đọc sách già nua, thành khẩn thỉnh giáo nói:
- Vị sư thúc này, nếu sách đọc mãi không hết, vậy làm sao? Ngài chẳng lẽ không cảm thấy tuyệt vọng? Vì sao còn có thể đọc mãi không ngừng?
Hắn không gọi thẳng người đọc sách như Trần Bì Bì mà xưng sư thúc, bởi vì đối phương lớn tuổi vào núi sớm, càng bởi đối với người có nghị lực làm đến cùng cực này Ninh Khuyết mơ hồ có cảm giác tôn kính.
Có lẽ là nghe được sự chân thành trong giọng nói của Ninh Khuyết, cũng có lẽ là cảm giác Ninh Khuyết giống hắn ở phương diện nào đó nên người đọc sách già nua lần này không mất kiên nhẫn phất tay đuổi hắn đi mà là chậm rãi đặt quyển sách trên tay xuống.
Người đọc sách nhìn Ninh Khuyết, hồi tưởng:
- Ta đã quên mất khi nào bắt đầu vào núi đọc sách, nhưng ta nhớ rõ thời điểm hai mươi tuổi, ta tưởng rằng mình có thể đọc hết toàn bộ sách trên đời này một lần.
Ninh Khuyết trầm mặc nghe.
Người đọc sách từ từ nói:
- Nhưng đến lúc năm mươi tuổi, ta mới phát hiện đây là chuyện căn bản không thể nào làm được. Bởi vì ở trong quá trình ta không ngừng đọc sách, trên đời cũng có người không ngừng viết sách, hơn nữa bởi vì lớn tuổi cơ thể suy yếu, tốc độ đọc sách của ta càng ngày càng chậm, mà đáng sợ hơn là, có rất nhiều sách lúc còn bé từng đọc vậy mà đều quên hết.
Hắn nhìn mắt Ninh Khuyết, cười nói:
- Nếu ngay cả sách đã từng đọc cũng quên, thì ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình từng đọc? Cho nên ta chỉ có thể nhặt những quyển sách đã quên kia đọc lại một lần nữa, vì không để quên quá nhanh, ta bắt trích dẫn chép lại.
Ninh Khuyết hỏi:
- Nhưng cứ như vậy chẳng phải tốc độ sẽ càng chậm sao?
- Không sai.
Người đọc sách thở dài một tiếng, nói:
- Cho nên ta đã sớm biết, ta đời này đã không thể nào đọc hết toàn bộ sách trên đời, thậm chí ngay cả sách của thư viện cũng ta cũng không thể nào đọc xong.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vậy ngài chẳng phải là rất thất vọng?
- Đâu chỉ thất vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Người đọc sách lắc đầu, nói:
- Cái ngày mà ta xác nhận không thể đọc hết sách cất trong thư viện, ta cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, ta không muốn ăn cơm không muốn ngủ, thậm chí... Ngay cả sách cũng không muốn đọc.
Một người trừ đọc sách ra chẳng còn muốn làm chuyện gì, vậy mà ngay cả sách cũng không muốn đọc thì có thể tưởng tượng vị lão tiên sinh này ngày đó bị đả kích tinh thần nặng đến bao nhiêu. Ninh Khuyết rất tự nhiên nghĩ đến trạng thái tinh thần của mình nhiều ngày nay, trầm mặc một lát thành khẩn thỉnh giáo nói:
- Sư thúc, vậy ngài vượt qua cửa ải đó như thế nào?
- Bởi vì ta hỏi chính mình một vấn đề.
Người đọc sách nói:
- Ngươi rốt cuộc là thích chuyện đọc sách, hay là chuyện đọc hết toàn bộ sách đây?
- Không cần nghĩ thời gian quá dài, ta đã có đáp án. Ta thích chung quy là đọc sách.
- Ta năm nay đã một trăm linh hai tuổi, có lẽ từ nay về sau bất cứ thời điểm nào ta cũng có thể sẽ nhắm mắt lại không tỉnh nữa, nhưng ta vĩnh viễn không thể xác nhận mình chết khi nào, nếu đã vậy, chỉ cần ta không ngừng đọc tiếp thì cho dù đọc không hết cũng có sao? Ta vẫn có thể an ủi bản thân, bởi vì ta xác nhận từng phút từng giây trước khi chết ta đều làm chuyện mình muốn làm, như thế đã rất hạnh phúc thỏa mãn rồi.
...
- Ngươi thích rốt cuộc cùng là tu hành, hay là sau khi tu hành đến cảnh giới nào đó đi giết người đây?
- Vấn đề này ta cần cẩn thận tự hỏi một chút.
Bước đi trên sơn đạo hậu sơn thư viện, nhớ lại cuộc nói chuyện với người đọc sách bên hang đá, Ninh Khuyết dường như đã rõ ràng một số chuyện quan trọng, nghe thấy chỗ nào đó trên khu đất bằng truyền đến tiếng nhạc khúc, hắn bỗng dừng bước.
Trần Bì Bì đã trầm mặc thời gian rất lâu, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi nghĩ thông rồi?
- Nghĩ thông rồi, ta chung quy vẫn là thích tu hành.
Ninh Khuyết nghe tiếng nhạc du dương, nghĩ đến những trải nghiệm ở hậu sơn thư viện.
Hai vị sư huynh say mê bàn cờ đói lả dưới cây tùng, hai vị sư huynh say mê đàn sáo ngoài thân không có gì, thập nhất sư huynh đầu đầy trâm hoa như điên lại điềm tĩnh tự an, vị sư thúc ngoài hang đá đọc sách tới trăm tuổi vẫn thỉnh thoảng hoa chân múa tay vui sướng.
Hắn còn nhớ lại bản thân năm đó ở Mân Sơn phát hiện tài bắn cung tinh tiến đã hưng phấn lăn lộn, bản thân năm đó ở biên giới Vị Thành giương đao chém giết hung hãn vui sướng điên cuồng gào thét, bản thân năm trước ở Cựu Thư Lâu gối đầu cửa sổ phía tây ngắm sao mỉm cười, bản thân hàng đêm đứng ở cạnh bàn đọc sách cứng ngắc...
- Mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều nan đề, muốn cởi bỏ những nan đề này thì nhất định phải chuyên tâm làm tiếp, phải có sự say mê điên cuồng nhất, sự say mê này không phải là gánh nặng trên vài, mà phải là nỗi vui sướng trong lòng mà ngươi thật sự hướng đến.
Ninh Khuyết nhìn hậu sơn thư viện đẹp đẽ, nói:
- Trước kia ta từng si, những ngày qua lại đã quên bản chất của si là thích. Không tồn tại hi vọng vô căn cứ, tự nhiên cũng sẽ không có thất vọng vô căn cứ, càng không có tuyệt vọng. Nhân sinh như đề các chủng si, chính là các loại thích, thích làm cái gì vậy thì làm tiếp, cái đề mục này chung quy sẽ có đáp án.
----------oOo----------