Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vườn sau tiệm trước của Lão Bút Trai quả thực quá nhỏ, thi triển phi kiếm bà lão ở chỗ này đúng là quá nguy hiểm, phá hỏng hoa cỏ cũng chẳng sao, nhưng chẳng lẽ lại bắt Tang Tang dựng cái ô lớn màu đen mà vo gạo nấu cơm sao? Cho nên Ninh Khuyết khi về ngõ bốn mươi bảy không luyện kiếm nữa mà lại đứng trước bàn sách cầm bút chấm mực nhìn chằm chằm tờ giấy trắng như tuyết kia.
Hôm nay hắn không ngẩn người như tượng mà thi thoảng hít sâu, đi vòng quanh, thường thương nhướng mày trừng mắt, thậm chí có khi còn nghe hắn ngâm một khúc ngắn, bút lông trên tay phải cũng không còn nặng nề mà thoải mái vẽ vời trên không trung, tuy vẫn chưa viết nhưng đã thoải mái hơn nhiều.
Tang Tang cắt bí đỏ xếp trên nồi cơm xong rồi, vào phòng cởi váy thì thấy cảnh này. Nàng tò mò nhìn Ninh Khuyết
Tang Tang đem bí đỏ cắt thành khúc, xếp ở trên nồi cơm chưng tốt, vào trong buồng cởi váy liền thấy một màn hình ảnh này. Nàng tò mò nhìn Ninh Khuyết vòng quanh bàn sách, tay cầm bút lông quơ loạn trên không một hồi mà chóng cả mặt, ôm trán nói:
- Thiếu gia, lòng ngứa ngáy thật sự thì cứ tùy tiện viết hai nét thử xem.
Ninh Khuyết không nhảy loạn nữa, cười nói:
- Biết rõ không được thì cần gì thử.
Tang Tang lau tay ướt, cười nói:
- Cho dù không được nhưng bây giờ tùy tiện bôi chút mực cũng bán được tiền mà.
Ninh Khuyết nghe thế thì bật cười. Mà Tang Tang bỗng nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Ninh Khuyết, thầm nghĩ hôm nay đã xảy ra chuyện gì, thiếu gia sau khi cầm bút vậy mà chưa biến thành ngu ngốc, hơn nữa còn có tinh thần nói chuyện phiếm với mình?
Sau đó Ninh Khuyết cùng nàng ăn cơm, xong xuôi lại bảo nàng pha ấm trà rồi mang ghế bành qua chỗ tiểu viện, ngồi ngắm sao uống trà nói chuyện phiếm, có vẻ vô cùng tự tại thoải mái. Đêm đến đèn lên, hắn vào trong phòng cởi áo nghiêng người tựa lên đầu giường, không biết lấy một quyển sách từ đâu ra bắt đầu chuyên chú đọc, lông mày thi thoảng nhướng lên, ngón tay chậm rãi chà xát.
Tang Tang bưng nước rửa chân đi vào phòng, nghĩ những chuyện kỳ quái tối nay thì thật khó hiểu. Sống cùng nhau đã nhiều năm, nàng rất rõ ràng chỉ cần Ninh Khuyết bị nan về vây khốn thì sẽ liều mạng hệt như mấy hôm trước, không hiểu sao hôm nay Ninh Khuyết lại bỗng nhiên thư thái như vậy, chẳng lẽ hắn đã tuyệt vọng với nan đề đó rồi sao?
- Thiếu gia, người đọc sách gì?
Nàng nhìn quyển sách cũ kia trong tay Ninh Khuyết hỏi.
Ninh Khuyết bị hỏi mà sửng sốt, nhìn quyển sách sắc tình vụng trộm mang ra từ chỗ hang đá hậu sơn thư viện, khụ khụ hai tiếng che giấu xấu hổ rồi quay người né ánh mắt nàng, nói:
- Mấy chuyện hư hỏng giữa nam và nữ, ngươi còn nhỏ không nên nhìn.
Tang Tang cởi giày trên chân hắn ra, sau đó xách ghế ngồi cạnh chậu rửa chân, vỗ vỗ đùi hắn ý bảo cho chân vào chậu, nói:
- Toàn mấy chuyện tài tử giai nhân yêu yêu đương đương, có gì đáng mà xem.
Ninh Khuyết cười nói:
- Thú vui này ngươi nào có hiểu... Ôi... Thoải mái... Đừng cào gan bàn chân.
...
Bãi dốc của hậu sơn thư viện, sương mù tản mát, thanh cảnh u nhã, guồng nước sau nhà kẽo kẹt xoay, trong phòng thi thoảng vang lên tiếng rèn sắt nặng nề, sau đó là tiếng xè réo rắt kèm theo hơi nước ngập tràn khắp cả căn phòng.
Trong góc tối âm u, tứ sư huynh nương theo chút ánh sáng từ cửa sổ mà quan sát hướng đi của phù tuyến trên sa bàn, đến khi có hơi nước ập vào mặt mới khẽ nhíu mày xua tay, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi sa bàn, thần sắc đặc biệt chuyên chú.
Những đường nét phức tạp bí ẩn trên sa bàn chậm rãi di chuyển theo một loại quy luật khó mà nói bằng lời dần tụ lại với nhau, đến khi tiếp xúc với nhau thì chuẩn bị tổ hợp thành hình thái mới. Ánh mắt tứ sư huynh càng lúc càng sáng, sắc mặt lại càng lúc càng tái nhợt, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn thì chắc hẳn phù văn đang đến thời điểm quan trọng nhất rồi.
Đúng lúc này, trên bãi dốc có tiếng kêu thất kinh, tiếp đó là tiếng xé gió chẳng to là mấy, một bóng kiếm xám xịt bay xiên xiên vẹo vẹo vào trong cửa.
Lục sư huynh đang hết sức tập trung rèn sắt chợt nhíu lông mày rậm, tay phải giơ cái chùy sắt nặng nề đập hướng cái bóng kiếm kia, cú đập này cử trọng nhược khinh, vô cùng tuyệt diệu, không có mấy chục năm vung chùy đập sắt tuyệt không thể đánh ra tinh diệu chuẩn xác như vậy được.
Nhưng... Bởi vì người điều khiển thanh kiếm kia năng lực không ổn lại đang bối rối, cho nên tốc độ bóng kiếm tuy chậm chạp nhưng lại xiên vẹo chẳng hề có quy luật, mà chính bởi không có quy luật cho nên càng khó nắm bắt. Có khi thẳng hướng như nhị sư huynh kiêu ngạo, chốc lát lại lắc lư trên không như thập nhất trầm mê suy nghĩ triết lý, có thể nói là chẳng có quỹ đạo gì cả, cuối cùng không hiểu sao lại trùng hợp tránh được chùy sắt của lục sư huynh mà bay về phía góc tối!
Bộp một tiếng, thanh phi kiếm không chuôi đâm sâu vào sa bàn trong góc, thân kiếm khẽ run, trùng hợp sao mũi kiếm "chuẩn xác" đâm trúng ngay chỗ những đường nét tụ lại, những đường nét đó chợt như giây thừng đứt ra thành từng khúc, chẳng thể khôi phục lại như cũ được nữa.
Lục sư huynh nắm chùy sắt nhìn vào sa bàn trong góc một cái, nở nụ cười hàm hậu, xoay người sang chỗ khác tiếp tục rèn sắt.
Tứ sư huynh vẫn tập trung hết sức lên trên sa bàn nên căn bản không phát hiện thanh phi kiếm này, đến tận lúc này mới phản ứng lại. Hắn nhìn những đường nét đứt ra từng khúc mà sắc mặt tái nhợt cực kỳ, cả người vì phẫn nộ mà run rẩy dữ dội.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, thở hồng hộc cười nịnh nọt nói:
- Hai vị sư huynh, thật ngại quá.
Tứ sư huynh đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ đáng yêu kia ở cửa mà như nhìn thấy thứ dơ bẩn đáng giận nhất trên đời, sắc mặt tái nhợt đỏ rực, vỗ lên sa bàn thật mạnh, rít gào:
- Ninh Khuyết! Ngươi có thể tìm chỗ không ngươi hay không! Đây là lần thứ ba rồi! Nếu có lần sau nữa, ta xé xác ngươi ra!
...
- Ngươi có lúc lỡ tay, ngựa có khi lỡ vó, Phu Tử cũng sẽ đói bụng, ta mới bắt đầu tu hành Hạo Nhiên Kiếm thì phạm chút sai lầm cũng dễ hiểu, tại sao tứ sư huynh lại tức giận như vậy.
Ninh Khuyết mang theo kiếm gỗ bước đi dọc theo bờ hồ, lẩm bẩm:
- Cũng may một chùy của lục sư huynh không đập trúng, bằng không thanh kiếm bị hỏng thì ta còn phải đi tìm nhị sư huynh đòi.
Khả năng điều khiển phi kiếm của hắn hiện tại đúng là kém coi vô cùng, tuyết sơn khí hải thông mười khiếu, số lượng thiên địa nguyên khí điều động được chỉ có một ít đáng thương như vầy, trên truyền dưới đạt không thông, lực chỉ huy tự nhiên cực kỳ kém, muốn chỉ đâu đánh đó khác nào nằm mơ, chỉ đây đánh đó mới thường xảy ra.
Vòng qua kính hồ tới trước một mảng rừng rậm, cách căn phòng lục sư huynh rèn sắt cũng tương đối xa, hắn thầm nghĩ với cảnh giới tu vi của mình thì dù bạo phát cũng chẳng thể khiến kiếm bay qua bên kia hồ được nên nhất thời yên tâm không ít, điều chỉnh hơi thở, sau khi minh tưởng một lúc mới thúc giục niệm lực, kiếm gỗ đặt ngang trên hai tay lại bay lên, chậm rãi lượn quanh đỉnh đầu hắn hai vòng.
Ngẩng đầu nhìn phi kiếm chuyển động dưới bầu trời xanh, Ninh Khuyết cảm giác vô cùng thỏa mãn, thì thào tán thưởng:
- Loại cảm giác này thật tốt, tuy không thể dùng để giết người thì làm ảo thuật cũng không tệ.
Đang nghĩ như vậy thì phi kiếm không chuôi chợt thoát khỏi khống chế niệm lực của hắn rơi từ trên không xuống kêu tiếng xẹt, dọa cho hắn sợ tới ôm đầu nằm sấp dưới mặt đất, nhìn thảm hại chí cực.
Phi kiếm trước khi chạm đất không biết có phải là cảm ứng được niệm lực của hắn hay vì nguyên do nào đó mà run lên quái dị, bay chếch lên sượt qua da đầu hắn tiến vào rừng rậm.
Ninh Khuyết nằm sấp trên đất đưa tay thủ kiếm quyết thì phát hiện phi kiếm đã ra ngoài phạm vi cảm ứng của thức hải, vừa bò dậy vừa mắng:
- Cái thứ không nghe lời này.
Đúng lúc này trong rừng có tiếng lã chã, cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương một tay ôm trán một tay cầm ống sáo và thanh phi kiếm kia đi ra, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Cửu sư huynh đi đến trước người Ninh Khuyết, trơ mặt nhìn hắn rồi chỉ chỉ trán mình, sau lại cầm ống tiêu gõ lên kiếm gỗ hai cái, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi không thiên phú này thì đừng nên miễn cưỡng... Ngươi cứ luyện tiếp như vậy, làm bị thương các sư huynh sư tỷ bọn ta cũng không sao cả, nhưng chim chóc trong rừng bị ngươi dọa chạy thì sao tới nghe tiếng sáo tiếng đàn của bọn ta được?
Ninh Khuyết cố nén cười tiến lên nhận kiếm gỗ, chợt nghĩ đến một việc, cười nói:
- Cửu sư huynh, nếu trong rừng không có chim nghe nhạc hay, vậy ngươi thổi một khúc cho tiểu sư đệ ta nghe đi?
...
Trong đình giữa hồ, thất sư tỷ vừa thêu hoa vừa nhẹ nhàng ngâm từ khúc di dân phương nam, bỗng lông mày lá liễu của nàng khẽ nhướng lên, khẽ lật cổ tay bắn cây kim thêu nhỏ bé xé gió bay đi, từ bên phải cực kỳ chuẩn xác đánh bay thanh kiếm gỗ không biết ở chỗ nào bay đến. Bốp một tiếng, kiếm gỗ rơi vào trong hồ chìm xuống đáy.
Ninh Khuyết thở hồng hộc chạy đến bên hồ, chắp tay vào đình chào hỏi nàng, nói:
- Thất sư tỷ... Ngươi giúp tiểu sư đệ lấy thanh phi kiếm đó lên được không? Ta hôm nay đã xuống hồ mò ba lượt rồi, thật sự là không còn quần áo để thay nữa.
Thất sư tỷ nhíu mày liễu, nhìn hắn nói:
- Mặc kệ ngươi, đường đường Hạo Nhiên Kiếm lại bị người luyện thành châm đuôi ong vàng, âm hiểm quái ác, nếu không phải mọi người trong hậu sơn đều có sức tự bảo vệ mình thì chỉ sợ thật đúng là...
Ninh Khuyết khổ não nói:
- Thất sư tỷ, ta cũng đâu có muốn, nó không nghe lời ta thì biết làm sao đây? Cũng không thể đánh nó một trận được.
Lời này nói thật có chút đáng yêu, thất sư tỷ che tay áo cười, đột nhiên ánh đảo nhanh như chớp, khẽ búng ngón tay.
Một tiếng xẹt rất khẽ, Ninh Khuyết chợt cảm giác như trên áo có thêm cái gì, cúi đầu nhìn mới thấy một cái kim nhỏ lạnh lẽo đâm thủng cổ áo, thiếu chút nữa là đâm vào cổ hắn rồi.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thất sư tỷ trong đình, thầm nghĩ cách xa mà vẫn chuẩn xác lại mạnh mẽ như vậy, chiêu châm pháp này thật quá kinh khủng.
Thất sư tỷ đứng dậy, nhìn hắn mỉm cười nói:
- Cái tên ngốc này, đã không điều khiển được nhiều thiên địa nguyên khí thì cần gì cứ phải học phi kiếm, phi châm chẳng phải cũng tương tự sao?
Ninh Khuyết kinh ngạc sững người ven hồ.
...
- Châm quá nhỏ, thúc giục niệm lực điều khiển địa nguyên khí thành tơ quấn lên nó rất khó, quan trọng nhất là nó nhỏ hơn phi kiếm nhiều, yêu cầu cảm giác thật tinh tế mới được.
- Không thể tùy tiện thử nữa, đầu kiếm gỗ mài tròn còn cây kim này dù có mài phẳng thì đâm vào người vẫn đau, chẳng may đâm phải sư huynh nào thì e là bọn hắn cũng không như con ngỗng kia đánh hai cái liền bỏ qua.
Trong rừng hậu sơn thư viện, Ninh Khuyết nhìn chằm chằm cái kim nhỏ giữa ngón tay, xuất thần lẩm bẩm, nhớ vừa nãy con ngỗng to trắng nhị sư huynh nuôi vì bị kim đâm vào mông mà rượt theo hắn suốt nửa ngon núi mà lạnh run cả người.
- Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chốc lát trước cái đã.
Hắn đứng dậy khỏi tán tùng, bước đi vào nơi sâu, cánh mũi khẽ hít mùi dầu nhàn nhạt, dễ dàng tìm được gốc tùng già nơi hai vị sư huynh chuyên chú đánh cờ.
- Sư huynh, chơi cờ với ta đi.
Ngũ sư huynh vừa thấy người đến là ai, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, khiếp sợ nói:
- Tiểu sư đệ! Ngươi sao có thể tìm được bọn ta?
Ninh Khuyết thành thật trả lời:
- Sư đệ thuở nhỏ đã học săn thú ở Mân Sơn, cho nên muốn tìm người trong núi rất dễ dàng.
Ngũ sư huynh nhìn cái tên đối diện cũng mặt vàng như đất, run giọng nói:
- Bát sư đệ, ta là sư huynh của ngươi... Hôm nay chạy không thoát rồi, nhiệm vụ bồi cái sọt nước cờ dở này ngươi gánh vác trước đi.
...
Ngày nào đó.
Ninh Khuyết không luyện tập Hạo Nhiên Kiếm mà ở phòng rèn sắt thành thật làm trợ thủ cho lục sư huynh, từ sáng sớm đến chạng vạng không biết đã vung chùy sắt bao nhiêu lần, cho dù với cường độ thân thể của hắn cũng cảm thấy cả người đau nhức không chịu nổi.
Lục sư huynh cởi bỏ tạp dề da trước người để trần, múc một gáo nước đưa cho hắn, cười hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì, bây giờ có thể nói được rồi.
Ninh Khuyết rót nước vào bụng, thở dài một hơi thoải mái, nói:
- Sư huynh, thất sư tỷ đề nghị ta có thể thử phi châm, nhưng phi châm thật sự nhẹ quá nên không dễ điều khiển, ta muốn thỉnh giáo ngài có biện pháp nào giải quyết không.
- Ngươi tuy mới Bất Hoặc nhưng chắc cũng đã có suy nghĩ về vật bản mạng rồi chứ?
Lục sư huynh hỏi.
Ninh Khuyết buồn rầu nói:
- Nói ra thì buồn cười, hiện tại chỉ có bạc là phản ứng mạnh với ta, nhưng thế nào cũng không thể lấy nén bạc làm vật bản mạng được.
Lục sư huynh ngẩn người, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Vậy ta... Rèn châm bạc cho ngươi đi!
Mắt Ninh Khuyết hơi sáng lên, nói:
- Có thể nặng chút không?
Lục sư huynh nhìn hắn nói:
- Nặng nữa chính là vàng rồi.
Ninh Khuyết nghiêm túc nói:
- Vàng tuy chưa từng thử, nhưng ta tin tưởng cảm ứng với nó chắc chắn sẽ mạnh hơn cảm ứng với bạc.
Lục sư huynh lại trầm mặc, sau thời gian rất lâu mới bất đắc dĩ mở miệng nói:
- Châm vàng quá mềm, ta nghĩ cách trộn một ít thứ khác cho ngươi.
Ninh Khuyết mừng rỡ, vái một cái thật sâu, sau đó hắn chợt nghĩ đến khả năng nào đó, mắt càng thêm sáng ngời.
...
Hôm sau của ngày nào đó.
Trong cửa hàng thư họa nào đó trong ngõ bốn mươi bảy thành Trường An, tiểu thị nữ mặt đen nào đó mặt mày nặng nề ném nồi ném khăn lau, tâm trạng kém đến cực điểm, sau đó quyết định hôm nay bỏ tiền riêng đi Trần Cẩm Ký mua lượng lớn đồ son phấn. Mà vị thiếu gia kia của nàng thì giống con ma cờ bạc cướp một đống ngân phiếu rời nhà đi đổi bạc trắng vàng thật, cao hứng bừng bừng trở về hậu sơn thư viện.
Mở bọc vải thô, ba thanh phác đao lạnh lẽo được mài bóng loáng xuất hiện trước mắt lục sư huynh.
Ninh Khuyết đứng bên cạnh ba thanh đao, ánh mắt hi vọng nhìn lục sư huynh.
Lục sư huynh nhìn phác đao và vàng bạc bên cạnh, trầm mặc thời gian rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn phía Ninh Khuyết hưng phấn, nghiêm túc hỏi:
- Từ mấy thứ này, ta nghĩ tiểu sư đệ ngươi là chuẩn bị chơi... Phi đao?
- Không sai.
Ninh Khuyết xoa xoa tay, khẩn trương nói:
- Sư huynh, ta am hiểu đao pháp nhất. Kiếm đã có thể bay, đao đương nhiên cũng có thể bay, hơn nữa có ngài giúp đỡ trộn vàng bạc thì nhất định sẽ mạnh hơn phi kiếm?
Khuôn mặt hàm hậu của lục sư huynh rốt cuộc cũng trở nên cứng ngắc:
- Nhưng... Ngươi từng thấy trên đời có phi đao nào lớn như vậy chưa?
...
Theo Ninh Khuyết, tất cả kẻ địch đều hận mình, cho nên đừng quan tâm đến công kích ngôn ngữ của bọn hắn. Những kẻ thông minh rất giỏi võ mồm, cho nên cũng đừng quan tâm đến lời nói của bọn hắn. Có điều nhị sư huynh hàm hậu tốt bụng như vậy, thi thoảng nói vài câu nhầm lẫn lại làm hắn tổn thương tự trọng cực kỳ.
Bởi vì có chút mất hứng, tổn thương tự tôn, Ninh Khuyết quyết định tĩnh hạ tâm lai, suy nghĩ xem tương lai nên thế nào, cho nên hắn lách vào trong bụi hoa, tìm được thập nhất sư huynh đang lẩm bẩm trong rừng xuân.
- Sư huynh, gần đây có tâm đắc gì mới không, nói cho tiểu sư đệ học tập với.
...
Người nào đó ở ven hồ phi kiếm, nện vào hoa cỏ lẫn vào đầu các sư huynh, rối loạn sư tỷ thêu hoa đang ôm lòng xuân, phá hỏng những nét thần kỳ kia trên sa bàn, quấy tung sóng biếc cỏ lau trong hồ.
Người nào đó ở trong rừng phi châm, trên người có thêm vài vết thương, chẳng mấy chốc liền thấy hắn bị một con ngỗng to trắng mập mạp gào thét đuổi theo, kêu thảm khắp núi.
Người nào đó ở trong phòng rèn sắt, dưới chân chất đầy các loại tài liệu cổ quái, lấy vàng bạc làm chủ, lấy đá quý làm phụ. Lục sư huynh trầm mặc bên cạnh thay hắn sửa lại thiết kế, khuôn mặt hàm hậu tràn ngập vẻ ủy khuất.
Vào khoảng thời gian cuối mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười bốn, hậu sơn thư viện không ngừng lặp lại những cảnh tượng này, cho đến thật nhiều năm về sau, nhưng người sống ở hậu sơn nhớ về khoảng thời gian này thì ngoài hoài niệm ra không khỏi có phần sợ hãi.
Tiểu sư đệ vừa mới tiến vào tầng hai kia, luyện chiêu kiếm rách của hắn, luyện chiêu châm nát của hắn, nghĩ những tối kiến của hắn, giày vò các sư huynh sư tỷ của hắn khổ không tả nổi.
- Ngươi dạo này có phải là phát điên rồi không?
Trần Bì Bì đặt hộp thức ăn xuống, cảm khái nhìn Ninh Khuyết liên tục thua bát sư huynh ba ván cờ mà vẫn vui vẻ.
- Ngươi ý là gì? Thử phi châm hay là thử phi đao?
Ninh Khuyết không hiểu hỏi.
- Tất cả...
Trần Bì Bì tức giận nói:
- Hạo Nhiên Kiếm ngươi chưa nhập môn, phù đạo của Nhan Sắt đại sư thì càng chưa biết, sao lại phí nhiều công sức vào mấy thứ cổ quái kia?
- Học nhiều hơn khi nào cũng tốt.
- Ngươi cần gì vội như vậy? Tu hành chú trọng từ từ tiến bước, nhất là cơ sở thật tốt trước đã.
- Tư chất ta kém thế này thì cơ sở tốt nữa cũng bằng không, chẳng thà học nhiều thêm một chút.
Trần Bì Bì thở dài nói:
- Theo ta thấy... Ngươi cứ tập trung vào phù đạo đi, phù đạo chú trọng ngộ tính thiên phú không phải cơ sở.
Ninh Khuyết tò mò hỏi:
- Vì sao không thể cùng học?
Trần Bì Bì nhíu mày nói:
- Tu hành mà có lòng tham không đáy cũng không tốt.
Ninh Khuyết cười nói:
- Ta từ nhỏ đã học được một đạo lý, không tham không được việc.
Trần Bì Bì tức quá mà cười, nói:
- Ta giờ mới biết thì ra ngươi là thế này, còn ngu ngốc (*) hơn cả nhị sư huynh nữa.
- Những lời này ta sẽ không nói cho nhị sư huynh.
- Một bát cháo gạch cua.
- Không được, dạo này vàng bạc trong nhà vơi đi nhanh quá, nha đầu Tang Tang kia khó chịu lắm rồi.
- ... Ngươi muốn bao nhiêu.
- Hai trăm lượng bạc.
- Hai trăm lượng? Ngươi đánh nhiều châm bạc như vậy làm gì? Định học y thuật châm cứu à!
- Ngươi kệ ta.
- Được được được, vậy ta phải mắng ngươi ngu ngốc mấy câu nữa.
- Bì Bì, ngươi chớ có quên hậu sơn chính là thư viện tầng hai, chúng ta đều ở trong tầng hai, vậy tự nhiên đều là ngu ngốc.
- ...
- Trần ngu ngốc, có ý kiến hả?
- Ta... Không có ý kiến.
Trần Bì Bì nhìn hắn như nhìn tên điên, cắn răng nói:
- Cho dù ngươi cưỡng cầu tu hành những thứ kia, tại sao mỗi ngày đều quấy rầy các vị sư huynh? Hồi đầu chẳng phải ngươi vừa biết phải nghe nhạc chơi thì tái cả mặt à? Sao giờ bỗng nhiên đổi tính, ngày nào cũng đi nhe nhạc chơi cờ là sao?
Ninh Khuyết cười trả lời:
- Hồi đầu không thích là vì ta bị bắt đi nghe nhạc chơi cò, giờ nhị sư huynh đã lên tiếng nên không ai bắt ta đi được. Ta tự mình đi thì có vấn đề gì đâu. Bắc Cung sư huynh thổi sáo thực rất êm tai, cơ hội chời cờ với hai đại danh thủ quốc gia ngươi nghĩ ngoài thư viện thì có chỗ nào có? Tu hành thi thoảng cũng nên tìm vài cái thư giãn, vừa có thể vun đắp tình cảm, sau này hành tẩu thiên hạ cũng có thể chém gió khiến kẻ khác ngây người.
Trần Bì Bì nghe dại cả ra, ôm cái mặt mập mạp hỏi:
- Còn thập nhất sư huynh thì sao? Ngươi phiền hắn cái gì?
- Thập nhất sư huynh đâu có thấy ta phiền.
Ninh Khuyết ghé sát vào hắn, hạ giọng nói:
- Ngươi có biết không, nghe mấy cái vấn đề huyền diệu khó giải của thập nhất sư huynh, chẳng những ngủ nhanh hơn mà còn có thể tiến vào minh tưởng?
...
Tối hôm đó các học sinh thư viện tầng hai họp hội nghị ở hậu sơn, ngay vả vị đọc sách trong hang nhỏ cũng bị kêu tới, có điều lão tiên tinh chỉ cầm quyển sách cũ chú tâm đọc, hoàn toàn chẳng quan tâm mọi người xung quanh nói cái gì.
Ninh Khuyết không tham gia hội nghị này, không phải vì hắn đã về nhà trong thành Trường An, mà bởi hội nghị thư viện tầng hay chủ yếu là để nghiên cứu xem xử lý vấn đề hiện tại của hắn như thế nào.
- Các ngươi không thấy tiểu sư đệ đáng thương lắm sao? Hạo Nhiên Kiếm luyện thành châm đuôi ong vàng... Hẳn hắn cũng không muốn như thế, mà do tư chất hạn chế, cho nên hắn mới suy nghĩ ra đủ thứ quái dị đó. Các ngươi nên khoan dung tha thứ cho hắn đi, đừng thấy hắn ngày ngày cười vui vẻ, ta cảm giác trong vẻ tươi cười ấy là nước mắt thầm kín, khúc mắc trong lòng.
Hội nghị lần này họp ở tiểu viện của nhị sư huynh, thất sư tỷ cầm giá thêu khoanh chân ngồi trong góc giường la hán, tư thế cực kỳ tự nhiên, chẳng thấy nàng sợ nhị sư huynh chỗ nào cả.
Nghe thấy thế, tứ sư huynh vẻ mặt nghiêm túc nhất nhíu chặt mày, nói:
- Vấn đề không phải là khoan dung hay không, chẳng lẽ ta còn thật sự tức giận tiểu sư đệ hay sao? Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là giúp tiểu sư đệ giải quyết nan đề tu hành như thế nào.
Tam sư tỷ Dư Liêm im lặng ngồi ở góc phòng mỉm cười, cũng không nói gì.
Ngũ sư huynh nhíu mày nói:
- Ta cho rằng vấn đề hàng đầu là tăng cường tự tin cho tiểu sư đệ. Hắn bây giờ ngày ngày quấn quít lấy ta và lão bát chơi cờ, thua thảm nữa cũng mặt mày hớn hở, rõ ràng là thua chai sạn rồi, thậm chí có chút biến thái, như vậy không thể được.
Mọi người thầm nghĩ có vẻ đúng là như thế.
Cửu sư huynh khẽ gõ ống sáo, trầm ngâm một lúc mới nhìn nơi nào đó nói:
- Lão sư và đại sư huynh đều không có mặt, hiện tại hậu sơn này lấy nhị sư huynh ngươi làm tôn trưởng, ta nói thật, lời nhị sư huynh bên hồ ngày ấy quả thực có chút tổn thương người ta. Có câu cởi nút cần người buộc nút, nếu nhị sư huynh ngươi thành khẩn khen tiểu sư đệ vài câu, nghĩ hẳn có thể khiến hắn có lại lòng tin tu hành Hạo Nhiên Kiếm.
Mọi người đều nhìn nhị sư huynh ngồi ở chính giữa.
Nhị sư huynh trầm mặc rất lâu mới nói:
- Ta... không biết nói dối.
----------oOo----------
(*) nguyên văn là nhị (二), cách nói ngắn gọn của nhị hóa (二货), tiếng lóng bên Trung Quốc ám chỉ đồ ngu ngốc.