Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 185 : Đá ở trong suối muốn đi
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 185 : Đá ở trong suối muốn đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hôm sau Tang Tang lại đi Hồng Tụ Chiêu. Nàng gọi Tiểu Thảo trên lầu xuống, đi đến một chỗ yên lặng của vườn sau, nàng nhìn Tiểu Thảo muốn nói lại thôi, ngón tay nhỏ bé không ngừng nghịch góc áo, tỏ ra cực kỳ khẩn trương.

- Thần bí như vậy làm gì?

Tiểu Thảo mở to mắt nhìn nàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?"

Tang Tang chần chờ thời gian rất lâu, hạ giọng nói:

- Đêm hôm qua... Thiếu gia đột nhiên hỏi ta bao nhiêu rồi.

Tiểu Thảo hoang mang day day đầu, hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Không có sau đó.

Tang Tang lắc lắc đầu, nhíu lông mày nhỏ suy nghĩ hồi lâu mới tiếp tục nói:

- Ta luôn cảm thấy thiếu gia bây giờ có chút là lạ, trước đó vài ngày hắn còn thường xuyên nói ta không có tình gì gì.

Tiểu Thảo hít ngược một ngụm khí lạnh, trợn hai mắt nhìn khuôn mặt nhỏ hơi đen, thân thể gầy guộc của Tang Tang, không thể tin nói:

- Ngươi đen như vậy gầy như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy, hắn cũng không chịu bỏ qua sao? Thật đúng là cầm thú.

...

Hậu sơn thư viện, gần nơi thác nước ập lên đầm xanh vang vọng, Ninh Khuyết đẩy hàng rào đi vào tiểu viện, cảnh giác phất tay đem con ngỗng béo trắng kia cưỡng chế di dời. Hắn nhìn nhị sư huynh đi ra, nhịn không được nhíu mày, thầm nghĩ hôm qua Giản đại gia gọi nhị sư huynh như vậy, chẳng lẽ hắn quả thực từng làm việc cầm thú hoặc không bằng cầm thú gì đối với Giản đại gia sao?

Nhị sư huynh đưa qua mấy quyển sách, nói:

- Hôm trước ở hang đá bên kia lật được mấy quyển vũ khí khắc phù thuật cũ, nghĩ ngươi gần đây ham thích khắc phù trên binh khí hẳn là cần, cho nên bảo ngươi tới mang đi đọc xem sao.

Ninh Khuyết tỏ vẻ cảm tạ rồi nhận sách, đoạn vẫn chưa rời đi mà nhìn hắn muốn nói lại thôi, chần chờ hồi lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được dặm hỏi:

- Nhị sư huynh, có ai từng gọi ngươi là Tiểu Mạch Mạch hay không?

Nhị sư huynh làm người nghiêm túc ngay ngắn, cực chú ý tư thái lễ nghi, bất kể tưởng tượng ra sao cũng không thế có liên hệ gì với xưng hô Tiểu Mạch Mạch này được. Lúc Ninh Khuyết lấy đủ dũng khí nói ra đã chuẩn bị tốt tâm lý bị nhị sư huynh dùng viện quy ra sức đánh năm mươi gậy to, nhưng hắn không ngờ khi nhị sư huynh nghe thấy ba chữ Tiểu Mạch Mạch cũng chưa nổi giận mà chỉ ngây người, sắc mặt có chút mờ mịt, hình như đang nhớ lại cái gì.

Thật lâu sau, nhị sư huynh nhìn chằm chằm mắt hắn, trầm giọng hỏi:

- Người từng gặp dì Giản?

Nhìn vẻ mặt nhị sư huynh, rất rõ ràng hắn có quen biết Giản đại gia, Ninh Khuyết thầm hô to một tiếng trong lòng, chẳng lẽ lịch sử đen tối của thư viện lại bị hắn moi ra sao?

- Không cần nghĩ linh tinh cái gì.

Nhị sư huynh nhíu mày nói:

- Dì Giản năm đó từng quen biết với tiểu sư thúc, xem như trưởng bối.

Ninh Khuyết khẽ ngây người, không ngờ chân tướng sự thật chẳng liên quan gì với mấy cái đáp án hắn đoán. Đây là lần thứ hai ở hậu sơn thư viện hắn nghe về tiểu sư thúc, bất kể là Trần Bì Bì lúc trước hay là nhị sư huynh bây giờ khi nhắc tới tiểu sư thúc đều tỏ ra cực kỳ nghiêm túc kính trọng.

Nhân vật có thể làm cho thiên tài kiêu ngạo tận trời như nhị sư huynh và Trần Bì Bì đều khâm phục tận đáy lòng, nghĩ hẳn là nhân vật cường hãn bực nào. Ninh Khuyết rất muốn biết vị tiểu sư thúc chưa bao giờ gặp mặt kia kinh tài tuyệt diễn đến trình độ nào.

- Sư huynh, tiểu sư thúc... Là người như thế nào?

- Tiểu sư thúc... Là một người rất giỏi.

- So với Phu Tử còn giỏi hơn?

- Đó là giỏi cái khác.

- Tiểu sư thúc bây giờ ở nơi nào?

- Hắn đã chết.

...

Chuyện xưa của tiểu sư thúc có lẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên nhị sư huynh ngoài mấy câu giới thiệu đơn giản cũng không kể gì nhiều với Ninh Khuyết. Ninh Khuyết tự nhiên có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không thể giống Tang Tang lúc còn nhỏ quấn quít đòi kể chuyện xưa mà ôm đùi nhị sư huynh nói ngươi nói đi ngươi nói đi...

Rời khỏi tiểu viện theo phương hướng ngược với thác nước, đi lên chỗ dốc phẳng đến dưới tàng cây xanh nào đó, Ninh Khuyết cảm thấy có chút khô nóng, lấy trong tay áo ra một lá bùa rất nhỏ, hai tay vỗ nhẹ một cái rồi ngửa ra, lá bùa trong lòng bàn tay đã biến mất và thay vào đó là nửa vốc nước trong.

Dùng nước sạch nơi tay rửa mặt, nghênh đón gió mát cạnh cây, gò má hơi ẩm cảm thấy mát mẻ dễ chịu, hắn thỏa mãn thở dài một tiếng, chợt bất đắc dĩ than thở, lắc đầu lẩm bẩm:

- Đẹp thì đẹp thật, dùng làm ảo thuật dỗ nữ tử vui vẻ cũng đã dư dả, nhưng dùng để đánh nhau thì dường như không có tác dụng gì.

Nhan Sắt đại sư là Thần Phù Sư, ánh mắt tự nhiên không có vấn đề gì, tiềm chất hoặc nói tư chất của Ninh Khuyết ở trên phù đạo quả thật thế gian hiếm thấy. Mấy ngày nay hắn đắm chìm ở trong thế giới phù văn, tốc độ tiến bộ nhanh đếm mức làm người ta trổ mắt, đêm mưa đó mới ngộ đạo, nay hắn đã nắm giữ hơn hai trăm phù văn hữu hiệu.

Chỉ tiếc tốc độ phù đạo phóng ra quá chậm, dựa vào nó để chiến đấu quá khó khăn, huống chi bản thân Ninh Khuyết cảnh giới tu hành quá thấp, bây giờ còn lắc lư ở cảnh giới Bất Hoặc, nếu bằng phương pháp ném bùa để nghênh địch thì chỉ sợ thân thể đã bị phi kiếm chém thành mấy trăm đoạn rồi lá bùa trong tay mới kích phát. Hắn thậm chí từng cẩn thận đánh giá, nếu bây giờ dùng phù đạo chiến đấu không bằng sau lưng đeo ba thanh đao còn chắc chắn hơn.

Những lời Nhan Sắt đại sư vô tình nói kia hắn vẫn nhớ phi thường rõ, khi bắt đầu chiến đấu phù sư phải sử dụng phù bất định thức mới có thể mơ hồ áp đảo chiến đấu cùng cảnh giới, nhưng chỉ có Thần Phù Sư mới có thể vẽ ra phù bất định thức!

Thần Phù Sư mười năm sau... Vậy trong vòng mười năm gặp kẻ địch hắn nên làm thế nào? Tuy nói sau khi tiến vào cảnh giới Động Huyền, phù đạo khẳng định sẽ phát huy tác dụng càng cường đại trong chiến đấu, nhưng chung quy chỉ là tác dụng phụ trợ.

Ninh Khuyết đời này luôn chiến đấu, vì sống sót mà chiến, vì rửa sạch máu trên tay mà chiến, cho nên bây giờ cuộc sống tốt như vậy, mỗi ngày ở trong thư viện hay thành Trường An vui vẻ nhưng vẫn chưa quên sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.

Thời gian khổ cực khiến cho hắn luôn cẩn thận dưới bề ngoài vui cười, vô số lần khảo nghiệm sống chết trước mắt khiến cho hắn có thói quen không lúc nào là không phòng bị tên bắn lén sau lưng phóng tới, hoặc giả nguy hiểm tương lai có thể gặp phải.

- Nếu... Bây giờ Hạ Hầu đứng ở bên kia của cây, người sẽ làm thế nào?

Ninh Khuyết nhìn cây đại thụ xanh kia, rất nghiêm túc hỏi bản thân, sau đó hắn lâm vào trầm mặc thời gian dài, suy nghĩ ở giữa phù đạo và võ kỹ không ngừng quay vòng tổ hợp, tìm kiếm phương pháp cường đại sức chiến đấu của mình.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc dừng tự hỏi, cất bước trên con đường trải phẳng phía bên phải cây đại thụ, men theo hơi nước lẫn mùi lò lửa đi tới phòng rèn sắt của lục sư huynh.

Hôm nay lúc vào phòng, hắn chưa vội vung chùy sắt nặng nề thay lục sư huynh mà đi thẳng đến góc tối trước người tứ sư huynh, cúi người nói mấy câu.

Tứ sư huynh khẽ nhíu mày, gật gật đầu, đứng dậy dẫn theo hắn đi ra ngoài phòng.

Sau phòng là con suối, đủ loại cá chép to lớn đẹp đẽ không nhúc nhích thong thả du động trong nước, như thể những bức tượng cá ngọc bị đông ở trong suối nước.

Trời của thư viện là trời sáng sủa, cá của thư viện là cá hạnh phúc, tuy vẫn phải đề phòng bọn chim chóc đánh bất ngờ, nhưng ít ra chúng nó không cần vất vả kiếm ăn khắp nơi, mỗi ngày đến địa điểm xác định liền có con ngỗng béo trắng tới cho chúng nó ăn. Cá lão gia làm lâu tự nhiên cũng sẽ béo lười.

Guồng nước chuyển động kẽo kẹt, không ngừng đưa nước suối vào ống trúc, sau đó đưa đến phòng rèn sắt.

Hai người ngồi đến bên dòng suối cách guồng nước không xa, rừng trúc trên đỉnh đầu che khuất mặt trời, quanh người một vùng mát mẻ.

Tứ sư huynh lấy trong túi ra một đống dao khắc, dây thước và thuốc màu, bắt đầu dùng dao chuyên tâm khắc hình lên một viên đá tròn bên suối.

Ninh Khuyết học theo hắn cầm lấy một viên đá, dùng bút thấm thuốc màu cẩn thận vẽ lên đá, theo ngòi bút di động, máy đường nét phức tạp trước sau quán thông xuất hiện trên mặt tảng đá. Hắn bỗng cảm thấy có chút khó giải quyết, không biết nên tiếp tục như thế nào, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua cục đá trong tay tứ sư huynh.

- Sư huynh, nét kia của người vẽ có vấn đề nhỉ? Phong phù sao có thể khắc rộng như vậy?

Tứ sư huynh không ngẩng đầu, nói:

- Hòn đá quá nặng, ngươi muốn mượn hơi thở gió di động đá đương nhiên cần đường nét nhiều hơn sâu hơn rộng hơn mới có thể kích phát nhiều gió hơn.

Ninh Khuyết nhìn cục đá kia trong tay mình, nhìn chằm chằm những đường nét nọ trên đá, nhíu mày nói:

- Nhưng đường nét càng sâu càng rộng càng nhiều, tốc độ hơi thở gió ngưng trong nét phù tự tiết ra cũng sẽ nhanh hơn, cái này giải quyết như thế nào?

Tứ sư huynh ngẩng đầu lên, trầm mặc thời gian rất lâu mới hỏi:

- Ngươi có ý tưởng gì?

Ninh Khuyết chần chờ nói:

- Bằng không... Dùng phù chữ mộc bắc cầu, tự khép kín trước?

- Nếu khép kín, thở gió trong trời đất vào trong phù như thế nào?

- Mở một lỗ nhỏ.

- Mở một lỗ nhỏ... Khép kín khí trong phong ấn, đợi lúc kích phát, lỗ mộc phù tự mở ra, tựa như có thể được.

- Vậy chúng ta thử xem?

- Thử chút không sao.

Bên dòng suối trong, guồng nước kẽo kẹt quay, tiếng rèn sắt đầy tiết tấu trong phòng xen lẫn tiếng thấp giọng thảo luận của Ninh Khuyết và tứ sư huynh, cảnh tượng này thực rất dễ làm tâm trạng yên tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, phù văn trên viên đá kia trong tay tứ sư huynh khắc xong trước, sau đó Ninh Khuyết cũng hoàn thành cái của mình, hai người liếc nhau, đặt tảng đá trên chỗ phẳng cạnh suối.

Hai người chậm rãi nhắm mắt, dùng cảm giác để kích phát phù văn của mình trên mặt tảng đá trước mắt.

Chỉ thấy trên hai viên đá cạnh suối nổi lên một trận gió, con kiến lẫn lá trúc dưới đá cử động sột soạt.

Nhưng tảng đá vẫn nằm im lặng ở ven suối, tựa như những con cá chép lười mà béo kia trong suối, giấu ở trong bóng tối dưới phiến lá guồng nước, căn bản không chịu nhúc nhích một chút nào.

Ninh Khuyết và tứ sư huynh hầu như đồng thời mở to mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, há hốc mồm.

- Si tâm vọng tưởng.

Tứ sư huynh thở dài nói:

- Để làm vật nặng bay lên trời cần vô số phù văn tạo thành trận pháp mới được, ngươi muốn dùng phù nhỏ để có được hiệu tương đương, thật sự là... Si tâm vọng tưởng.

Ninh Khuyết tiếc nuối nói:

- Ta vốn nghĩ thư viện chúng ta nhiều si nhân như vậy, chung quy sẽ có chút kỳ tích xuất hiện.

- Có điều phương pháp này cũng không có vẻ gì là không thể được.

Tứ sư huynh ném tảng đá vào trong nước suối, ý bảo Ninh Khuyết cũng ném tảng đá xuống.

Tóm tõm hai tiếng, bọt nước văng khắp nơi, những con cá béo hết ăn lại ngủ kia bị dọa trốn đi xung quanh, cuối cùng cũng nghênh đón thời gian rèn luyện quý giá, dưới bóng tối phiến lá guồng nước suối nhất thời trở nên trống trơn.

- Thử lại lần nữa.

Tứ sư huynh nói với Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết đứng bên bờ nhìn viên đá dưới đáy suối nông kia, nhìn đường nét mơ hồ trên mặt đá, hít một hơi thật sâu, mi mắt cụp xuống, hai tay ngoài tay áo khẽ đưa, niệm lực nơi thức hải dung nhập vào trong khí tức thiên địa xung quan, tỉ mỉ cảm nhận viên đá trong suối.

Suối nông bỗng nhiên nhộn nhạo, bốn phía viên đá nơi đáy suối tựa như có khí lưu rất nhỏ trào ra lắc lư bèo nhẹ, sau đó viên đá khẽ run, tựa hồ như muốn đi lên.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mười Năm Vẫn Ngoảnh Về Thượng Hải

Copyright © 2022 - MTruyện.net