Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Tiểu Đường đưa tay day day bụng mềm mại của sói con, nghĩ hình ảnh lúc trước nhìn thấy kia, nhìn phía sau lưng huynh trưởng tò mò hỏi:
- Vậy con sói kia là chuyện gì?
- Có lẽ nhiều năm trước Phu Tử lúc đi xa bắc hoang từng gặp con sói đó, con sói đó sở dĩ có thể mở khiếu, đại khái cùng lần gặp gỡ đó có liên quan, bằng không sói đực bình thường làm sao tự lĩnh ngộ thiên địa lực lượng?
Đường Tiểu Đường khiếp sợ nói:
- Phu Tử ngay cả sói cũng có thể điểm hóa? Vậy cũng quá lợi hại rồi... Ca, ngươi nói Phu Tử cùng tông chủ hai người rốt cuộc là ai lợi hại hơn?
Bước chân của Đường hơi dừng một chút, trầm mặc một lát nói:
- Lão sư năm đó tất nhiên không bằng Phu Tử, hắn sau khi tu thiền hai mươi ba năm... Ta nghĩ hẳn là vẫn không bằng Phu Tử.
- Ca, ngươi mấy hôm trước nói cho ta biết, những văn võ đại thần kia của Đường quốc tuyệt đại bộ phận đều từng học tập trong thư viện, người của tầng hai lại không dễ chọc, mà Phu Tử đã làm viện trưởng thư viện hơn một trăm năm... Vậy Phu Tử nói một câu, Đường quốc chẳng phải sẽ lay động bất an sao? Hoàng đế Đường quốc chẳng lẽ không lo lắng?
- Lo lắng cái gì?
- Ngôi vị hoàng đế của hắn.
- Trong mắt Phu Tử sao có thể có ngôi vị hoàng đế thứ đó.
- Vậy chẳng lẽ hoàng đế Đường quốc không lo lắng Phu Tử ảnh hưởng triều chính? Làm hoàng đế ai muốn đỉnh đầu còn có một ngọn núi lớn.
- Mặc kệ hoàng đế Đường quốc có muốn hay không, trước khi hắn sinh ra, Phu Tử ngọn núi này đã ở phía nam thành Trường An lặng im tồn tại rất nhiều năm, về phần triều chính loại chuyện nhỏ này, Phu Tử sao có thể quan tâm?
- Triều chính là chuyện nhỏ? Vậy ngươi nói nếu chúng ta cùng Đường quốc đánh nhau, Phu Tử có nhúng tay hay không? Nếu hắn thật lợi hại như ngươi nói, bộ lạc nào ngăn cản được.
- Ta nói rồi, Phu Tử sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ này.
Đường Tiểu Đường ôm con sói tuyết con bước chân nhanh hơn đi đến cạnh huynh trưởng, mở to con mắt sáng ngời, kinh ngạc hỏi:
- Ngay cả loại chuyện này cũng là việc nhỏ? Vậy cái gì mới là đại sự?
- Ở trong mắt nhân vật như Phu Tử, chuyện thế gian đều là việc nhỏ, về phần cái gì mới là đại sự thật sự trong mắt hắn, người như ngươi ta làm sao có thể biết, cần gì phải hao tâm tốn sức đi đoán.
...
Nơi có người thì có chuyện, nơi có người có chuyện thì có phiền toái. Phương pháp giải quyết phiền toái của con người kỳ thật rất nghèo nàn, ngoài chiến tranh hoặc bạo lực, cũng chỉ còn mỗi triều hội. Khi người Hoang ở đồng cỏ mở đại hội thương nghị phương lược kế tiếp, xa xôi phía nam vua tôi đế quốc Đại Đường cũng đang triều hội.
Mỗi khi hè đến, hoàng đế bệ hạ liền chuyển ra Đại Minh Cung ngoài thành Trường An ở. Bởi vì đám đại thần không tiện ra khỏi thành, cho nên triều hội nghị chính to nhỏ sẽ được giảm bớt rất nhiều, cách mỗi ba ngày mới có một lần triều hội chính thức.
- Tuy nói ngoài Đại Minh Cung mát mẻ hơn trong thành rất nhiều, nhưng chung quy vẫn là có chút nóng. Canh mộc nhĩ trắng này đã ướp lạnh qua, các ngươi nhanh chóng uống rồi về thành, miễn cho ngã từ trên ngựa xuống lại làm phiền lòng trẫm.
Hoàng đế Đại Đường Lý Trọng Dịch nói voiw đám đại thần, nhận bát của mình từ tay Lâm công công rồi đưa tới bên môi sụp soạt mấy ngụm to uống vào trong bụng.
Chính vụ chỉ thị tích góp ba ngày đã được bệ hạ tự mình phê duyệt xong, Đại Minh Cung tuy thanh u động lòng nhưng nào thoải mái bằng phủ nhà mình, canh mộc nhĩ trắng tuy mát lại nào dễ uống như cháo trắng nhà mình. Các đại thần tạ ân xong liền dùng tốc độ nhanh nhất uống hết bát canh mộc nhĩ trắng, đoạn chuẩn bị cáo từ rời cung.
Ngay trước khi các đại thần chuẩn bị rời đi, hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới một việc, vẫy tay gọi bọn họ lại, nói:
- Còn có chuyện nhỏ. Ba ngày trước quân bộ báo kỵ binh xưng Tả Trướng Vương Đình xâm nhập Yến cảnh, cướp bóc thương đội thôn trang. Trẫm vốn nghĩ đây là việc của Yến Quốc nên không để ý, nhưng nghĩ lại một chút thì hoàn toàn không đặt trong lòng như vậy cũng không ổn lắm. Hơn nữa chuyện liên quan đến việc người Hoang dời về phương nam, triều đình chung quy vẫn cần đưa ra phương lược, sau còn tiện nói chuyện với Tây Lăng cùng các nước, các ngươi mau thương nghị xem thế nào.
Quân bộ đại thần nghe là chuyện này, vội vàng hồi bẩm:
- Bộ binh Hữu Trướng Kim Trướng hai vương đình không có dị động, tình báo ti báo cáo kỵ binh Tả Trướng Vương Đình vào Yến cũng chưa tạo thành tổn thất quá lớn.
- Thương đội con dân Yến Quốc thì liên quan gì đến trẫm? Chuyện này cũng không phải là tổn thất hay không.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, trên gương mặt ôn hòa hiện lên một tia cứng rắn, trầm giọng nói:
- Năm đó Đại Đường ta chủ trì vẽ đường biên giới, Thiền Vu của ba vương đình tự mình ký tên. Hiện nay kỵ binh Tả Trướng Vương Đình lại dám vượt qua đường này, trẫm để ý là hắn dựa vào cái gì dám vượt tuyến.
Trong cái nhìn của vua tôi Đại Đường, man nhân trên thảo nguyên tuy đáng giận nhưng cũng không nhấc lên nổi bất cứ sóng gió gì, quả thật không xem là chuyện lớn. Lễ bộ thượng thư khẽ vuốt chòm râu, thậm chí còn có nhãn nhã đứng ở góc độ vương đình man nhân lo lắng, cười nói:
- Người Hoang di dời về phương nam cướp lấy đồng cỏ phì nhiêu nhất, bọn mọi rợ đó đánh không lại đối phương nên đành phải bỏ đồng làm cướp. Cướp bóc để sống tạm bợ qua này, kể cũng khổ thật.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Cho dù là khổ thật, bọn hắn đã nhận đế quốc tứ phong thì phải nói với triều đình trước, triều đình tự nhiên có an bài. Còn giờ chưa báo đã vụng trộm động thủ thì tự nhiên không được. Trước hết đánh bọn hắn lui về, khi nào về rồi trẫm lại đến nghe nổi khổ của bọn hắn.
- Bệ hạ anh minh. Tuy nói Tả Trướng Vương Đình quấy rầy là Yến Quốc, nhưng chung quy đã vượt qua biên giới đế quốc phân cho bọn hắn năm đó. Đây chính là khiêu kích đối với trung nguyên, đế quốc thân là trung nguyên chi chủ đương nhiên phải có phản ứng lại.
Tể tướng chậm rãi gật đầu, quay đầu nhìn quân bộ đại thần một cái, không vui nói:
- Trấn Quân Đại Tướng Quân cách Yến cảnh gần nhất, tùy tiện phái chi kỵ binh đánh Tả Trướng Vương Đình về là được rồi, chuyện nhỏ như thế này còn phải nhờ bệ hạ quản hay sao.
- Tuy nói là việc nhỏ, nhưng dù sao cũng cần khiến binh điều tướng, hơn nữa đột xung Yến Quốc tác chiến nên có triều đình thông báo Thành Kinh trước, bằng không vua tôi Yến Quốc nhỡ đâu bị dọa chết thì sao?
Quân bộ đại thần hướng lên long ỷ trịnh trọng xin chỉ thị:
- Bệ hạ, thần cho rằng đế quốc bây giờ cần nghiêm túc cân nhắc là người Hoang di dời về phương nam, bọn người Hoang này trái với hiệp nghị ngàn năm ngang nhiên di dời về phương nam, đế quốc nên phản ứng như thế nào?
- Đừng tưởng rằng trẫm nghe không hiểu ý của ngươi. Là vị lão tướng quân nào ở trong phủ nhàm chán muốn lãnh binh ra ngoài đánh trận? Đánh trận chẳng lẽ không cần tiêu tiền sao?
Hoàng đế cười mắng hai câu rồi tiếp tục nói:
- Tình báo nói bộ tộc người Hoang sau khi chiếm đồng cỏ bắc bộ hoang nguyên liền cực lực ước thúc bộ dân không nam hạ nữa... Cách đế quốc xa như thế, nếu bọn hắn không làm phiền thì trẫm cũng mặc kệ. Về phần hiệp nghị ngàn năm trước lúc cần lại lấy ra nói chuyện. Năm đó người Hoang không ai bì nổi bị tổ tông chúng ta đánh chỉ còn có mấy chục vạn dân cư, chúng ta con cháu bây giờ lại đi chiếm tiện nghi thì cũng không hay.
...
Trong điện thanh u sau triều hội.
Triều hội sau khi tan trong điện thanh u. Quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn sắc mặt buồn lo, thấp giọng nói với hoàng đế:
- Phản ứng của thần điện có chút kỳ quái, lại vì chuyện nhỏ này mà phát ra chiếu lệnh, hiện nay các nước Nam Tấn Nguyệt Luân hắn là đang chuẩn bị cứu viện phương bắc. Hắn không phải do Tả Trướng Vương Đình quấy nhiễu biên giới, người Hoang trở lại, chắc các lão nhân lại ngửi được mùi Ma Tông...
Nghe được hai chữ thần điện, hoàng đế ở trên triều hội lạnh nhạt mà tự tin cường hãn kia nhíu nhíu mày, nói:
- Năm đó Thái Tổ hoàng đế thuở đầu lập quốc liên thủ với Tây Lăng đuổi người Hoang khỏi hoang nguyên, mấy chục năm trước tiểu sư thúc lại một kiếm xông vào Ma Tông chém giết hết cường giả của người Hoang, hiện nay Ma Tông sớm suy vi không chịu nổi, Tây Lăng Thần Điện rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ma Tông dù sao cũng có ngàn vạn liên hệ với người Hoang, thần điện đương nhiên sẽ cảnh giác một chút. Lần này chiếu lệnh các nước cứu viện phương bắc, Tây Lăng thậm chí phái ra hộ giáo kỵ sĩ đoàn. Theo ta thấy, trừ cảnh giác Ma Tông, giúp Yến hoàng ổn định biên cương, cũng có dụng ý muốn phô diễn thực lực với thiên hạ.
Hoàng đế nhìn cánh tay phải mình co lên, nói:
- Muốn phô diễn cơ bắp? Nguyệt Luân Nam Tấn lại phái đi những người nào?
- Thiên Xu Xử báo lại, Phật Tông Nguyệt Luân Quốc phái ra một số cường giả trẻ tuổi, Nam Tấn Kiếm Các cũng có người, nhưng thật sự đáng chú ý, ngoài hộ giáo kỵ sĩ đoàn chỉ có thần điện Tài Quyết Ti.
Chân mày hoàng đế hơi nhướng lên, cười nói:
- Thì ra trừ mở rộng ảnh hưởng, còn muốn rèn luyện đội ngũ. Loại chuyện thế này Đại Đường ta không cho người đi thì lại càng không thích hợp... Chỉ là Đại Đường ta không nhúng tay thì thôi, nhúng tay thì phải khống chế tất cả, vậy để Hạ Hầu tự mình đi qua xem một chút.
Nghe được tên của Hạ Hầu, lông mày Lý Thanh Sơn hơi nhíu lại, nói:
- Dùng Trấn Quân Đại Tướng Quân đi xử lý việc nhỏ quấy nhiều biên giới này, liệu có vẻ quá mức coi trọng bọn man nhân kia hay không?
- Trẫm biết ngươi lo lắng cái gì.
Hoàng đế nhìn hắn, chân mày hơi nhướng nói:
- Trẫm để Hạ Hầu tự mình đi qua không phải coi trọng bọn kỵ binh vương đình đó, thậm chí cũng không phải coi trọng chiếu lệnh thần điện, người trẻ tuổi các nước, mà là ta muốn... Xem bản thân Hạ Hầu chút.
Lý Thanh Sơn đã hiểu ý bệ hạ, lắc đầu thở dài nói:
- Hạ Hầu tướng quân uy danh thịnh khắp thiên hạ, hắn nếu tự mình đi Yến bắc, vị trí chủ soái liên quân này tất nhiên là của hắn, bệ hạ anh minh.
Hoàng đế bỗng nhiên nghĩ đến một việc, ngẩng đầu nhìn phía Lý Thanh Sơn hỏi:
- Học sinh thư viện năm ngoái có phải đã đến thời gian biên giới chân tu rồi không?
Lý Thanh Sơn đáp:
- Trước đây chân tu đều vào mùa thu.
- Hiện nay đã cuối hè, sớm mấy ngày không sao, sớm định là đi nơi nào chân tu?
- Phía nam dưới trướng Trấn Quốc Đại Tướng Quân Hứa Thế, tác chiến với tộc Nam Chiểu Sơn.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Thư xin hàng của tộc Nam Chiểu Sơn mùa xuân đã tới. Trẫm không để Hứa Thế trở về là nghĩ bên đó không khí ẩm ướt, có lợi với bệnh phổi của hắn. Biên giới thái bình bực này, các học sinh thư viện đi thì tu được cái gì chứ? Ngày mai trẫm viết thư đi thư viện, bảo bọn họ đổi địa điểm chân tu năm nay.
Lý Thanh Sơn đoán được ý bệ hạ, nhíu mày hỏi:
- Ra Yến bắc, vào hoang nguyên?
- Không sai.
Hoàng đế nói:
- Tây Lăng Thần Điện đã hạ chiếu lệnh, thanh niên các nước trong thiên hạ đều muốn đi thể hiện một phen, thanh niên đế quốc vì sao không đi? Mấy năm nghe đâu nói thế hệ trẻ Đại Đường ta nhận tài thiếu thốn, đế quốc có vẻ thế suy, trẫm liền muốn cho thiên hạ xem xem, Đại Đường rốt cuộc có nhân tài trẻ tuổi hay không.
Lý Thanh Sơn chần chờ một lúc, nghiêm túc nói:
- Bệ hạ, học sinh thư viện đợt này, nhất là học sinh người Đường quả thật không có nhân tài quá xuất chúng, Lâm Xuyên Vương Dĩnh không tệ, nhưng tuổi lại quá nhỏ.
- Không phải còn có Ninh Khuyết sao?
Hoàng đế rất tự nhiên nói ra tên người nào đó, tự nhiên như thể nói không có cơm không phải còn có cháo thịt sao?
Lý Thanh Sơn nói:
- Bệ hạ, Ninh Khuyết đã vào tầng hai thư viện, theo lệ cũ hắn không cần đi biên giới chân tu.
Hoàng đế nói:
- Vào tầng hai rồi, vẫn là học sinh lần này, bảo hắn dẫn đội.
Lý Thanh Sơn thấy ý bệ hạ đã quyết, không khỏi cười khổ khuyên nhủ:
- Chưa nói đến để người tầng hai thư viện đi có vẻ cẩn thấn quá hay không, chỉ nói Ninh Khuyết phù đạo chưa thông thạo, hơn nữa tư chất tu hành bình thường, có thể nói là học sinh yếu nhất từ trước đến nay của tầng hai. Chỉ cảnh giới Bất Hoặc có thể áp chế tài tuấn các nước được không? Và chẳng may hắn gặp bất trắc trên hoang nguyên, khi Phu Tử trở về chúng ta phải ăn nói như thế nào?
Hoàng đế cười to nói:
- Ngọc không mài không thành khí, người không mài không thành tài. Người từng xem hồ sơ Ninh Khuyết ở quân bộ, biết tiểu tử này là người thế nào, nếu hắn cũng không thể sống sót ở trên chiến trường, ai có thể?
...
Đêm khuya, ánh sao bóng núi bao phủ lấy Đại Minh Cung. Cơn gió từ phương bắc xuyên qua rừng cây thảm cỏ thổi cơn mát vào trong cung điện. Hoàng đế bệ hạ đứng dựa lan can, ánh mắt bình tĩnh mà ngưng trọng, hoàn toàn không có vẻ tiêu sái tùy ý như lúc nghị sự trước đó.
Cung nữ thái giám sớm bị sai ra xa xa, cạnh lan can một mảnh im ắng, chỉ có hoàng hậu nương nương ở cạnh lẳng lặng nhìn hắn, lông mày nhíu lại, sắc mặt có chút lo lắng.
- Ngươi nói... Thực có minh giới không? Nếu thực có minh giới, minh giới lại ở nơi nào? Phu Tử lão nhân gia hắn hàng năm du lịch thiên hạ, có phải đang tìm minh giới hay không? Người Hoang về phương nam, nghe nói là vì cực bắc hàn vực đêm tối mấy năm nay không ngừng dài thêm, chẳng lẽ nói thực có một ngày nào màn đêm che sao?
Màn đêm che sao, quốc tướng không yên, đây là câu đánh giá nhiều năm trước Khâm Thiên Giám sau khi nhìn sao đưa ra. Lời này... ám chỉ sắp tới trong hậu cung sẽ có nữ tử cực kỳ bất lợi với khí tượng đế quốc, do đó bị một số người hữu tâm nào đó dẫn lên người hoàng hậu nương nương, hoặc bị một số người hữu tâm khác dẫn lên người tứ công chúa được bệ hạ sủng ái, không biết rước lấy bao nhiêu sóng gió.
Sau phong ba Khâm Thiên Giám, hoàng hậu nương nương an cư thâm cung, không còn phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với quốc sự chính vụ, công chúa Lý Ngư lại gián tiếp bởi vì việc này gả xa thảo nguyên, ảnh hưởng không thể nói là không lớn. Hôm nay chợt từ trong miệng hoàng đế nghe được bốn chữ này, vẻ mặt hoàng hậu không khỏi khẽ đổi.
Sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, nàng thấp giọng nói:
- Năm đó ai có thể ngờ được Kha tiên sinh sẽ một kiếm xông lên núi, sư phụ chết trận quá đột nhiên, trong tông có rất nhiều bí mật chưa kịp truyền xuống, nhưng lúc ta ở trong tông môn chưa từng nghe tới nơi gọi là minh giới này.
Hoàng đế xoay người, vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng, hỏi:
- Tộc nhân về phương nam, không muốn nhìn một cái sao?
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ngàn năm trước thần điện sai thần quan vào hoang truyền đạo, kết quả trên đời lại thêm một tông tu hành pháp, mà pháp môn đó lại bị thần điện nhận định là ma, từ đó về sau Ma Tông người Hoang khó có thể phân cách. Ta đã nhiều năm trước đã thoát ly tông môn, vậy người Hoang tự nhiên cũng không phải tộc nhân của ta nữa.
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên im miệng không nói, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn mắt hoàng đế, hỏi:
- Ngươi quyết ý để Hạ Hầu đi Yến bắc lĩnh quân, có phải hoài nghi hắn hay không?
Hoàng đế xoay người nhìn phía núi đêm trước lan can, sau khi trầm mặc một lát nói:
- Không sai.
Hoàng hậu nhìn gò má hắn, mạnh mẽ đè nén sầu não trong lòng, thanh âm khẽ run nói:
- Nhiều năm trước, ta một nữ tử Ma Tông phụng di mệnh tiên sư nam hạ, dùng hết toàn thân chiêu thức tiếp cận ngươi mê hoặc ngươi, vì muốn giết chết Đại Đường quân vương là ngươi. Kết quả sau khi thất bại ngươi chẳng những chưa giết ta, ngược lại còn lấy ta làm vợ, ngày sau lại lập ta làm hậu.
Hoàng đế bị đoạn lời này dẫn dắt hồi ức năm cũ, khẽ vuốt lan can cảm khái nói:
- Năm đó chỉ có phụ hoàng mẫu hậu cùng Thanh Sơn biết thân phận ngươi, nhưng nếu không phải Phu Tử lên tiếng, chúng ta muốn cùng một chỗ tuyệt đối sẽ vô cùng gian nan, chẳng qua... Cho dù Phu Tử không nói lời nào, phụ hoàng mẫu hậu phản đối như thế nào nữa ta chung quy vẫn là sẽ cưới ngươi, bởi vì ngươi chính là nữ nhân ta muốn cưới.
Hoàng hậu thương cảm nói:
- Cho nên ta không hiểu, bệ hạ ngươi đối với ta có thể ban khoan thứ cùng nhân ái lớn như thế, vì sao vẫn ngờ vực Hạ Hầu vô căn cứ như thế? Hắn thay đế quốc chiến đấu hăng hái đẫm máu ở biên cương nhiều năm, chẳng lẽ còn không thể lấy được một chút tín nhiệm của ngài? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng hắn sẽ trở về Ma Tông, thậm chí dẫn quân trở về bộ lạc người Hoang?
Hoàng đế xoay người, nhìn ánh mắt nàng nói:
- Ngươi nghĩ sai rồi, trẫm chưa bao giờ lo lắng Hạ Hầu tướng quân sẽ trở về Ma Tông hoặc là dẫn quân trở về bộ lạc người Hoang. Hắn phi thường rõ dưới Đường luật vô luận là vị đại tướng quân nào muốn tạo phản đều là chỉ có con đường chết, mà hắn năm đó mổ giết Mộ Dung Lâm Sương để chứng tỏ với Tây Lăng thì đã vĩnh viễn không thể trở về Ma Tông. Vô luận là người tu Nhị Thập Tam Niên Thiền nọ hay là kẻ khác của Ma Tông, chỉ cần một lần nữa xuất hiện ở Trung Nguyên, chuyện đầu tiên phải làm chính là giết chết hắn, không nên quên Mộ Dung Lâm Sương là nữ đồ đệ người nọ thương yêu nhất.
Hoàng hậu run giọng hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc đang hoài nghi hắn cái gì?
Hoàng đế mặt không biểu tình nói:
- Trẫm hoài nghi quan hệ giữa hắn cùng với Tây Lăng.
Hoàng hậu đau khổ tự giễu, nói:
- Ngươi biết rõ đó là vì sao.
- Vì sao? Bởi vì hắn biết Tây Lăng Thần Điện luôn hoài nghi hắn? Bởi vì hắn biết Tây Lăng Thần Điện luôn nghi ngờ quan hệ giữa ngươi và hắn? Tây Lăng Thần Điện có thể từ chỗ hắn tìm được chứng cớ ngươi là thánh nữ Ma Tông trước đây?
Hoàng đế lắc đầu cảm khái nói:
- Đại Đường quân vương đều theo Phu Tử học tập ở thư viện một đoạn thời gian, theo tốc độ học tập mà có dài có ngắn. Trẫm không biết là nên khoe khoang hay là nên tiếc nuối, thời gian theo Phu Tử học tập cũng không dài. Ở trong cuộc sống không lâu đó, Phu Tử có câu ta nhớ rõ nhất.
- Thế gian có rất nhiều người kiên cường dũng cảm, sau khi bọn họ thỏa hiệp lần đầu tiên, sẽ không ngừng thỏa hiệp, cuối cùng thậm chí hình thành trạng thái tâm lý dị dạng nào đó, từ thỏa hiệp biến thành chủ động phối hợp, từ người bị hại biến thành người gia hại, mà chính bọn họ cũng không rõ là vì sao.
- Tây Lăng mấy năm nay luôn đoán thân phận chân thật của ngươi, liều mạng thử, Hạ Hầu thì liều mạng che giấu cho ngươi, liều mạng giao hảo đối phương, không tiếc phối hợp Tây Lăng Quang Minh Ti thừa dịp lúc trẫm không ở thành Trường An muốn làm gió muốn làm mưa, không tiếc làm những thôn trang Yến cảnh kia chôn cùng kẻ bị Tây Lăng truy lùng, thậm chí không tiếc giết chết nữ nhân hắn yêu nhất... Trong mắt trẫm, những chuyện này thực thừa thãi, cho dù Tây Lăng Thần Điện biết hoàng hậu của trẫm là thánh nữ ma tông lại có thể như thế nào?
Hoàng đế vỗ nhẹ lan can, nhìn trời đêm đầy sao, thở dài nói:
- Nếu Hạ Hầu làm ra những việc này không phải vì ngươi, trẫm nhiều năm trước đã có thể giết hắn rồi. Trẫm vốn tưởng rằng theo năm tháng trôi qua, hắn hẳn là có thể rõ ràng việc này, nhưng thoạt nhìn hắn vẫn không có gì thay đổi.
- Hắn nhiều năm trước đã thoát ly Ma Tông, đáng tiếc trong lòng còn có ma. Con ma này là chính bản thân hắn mổ giết người yêu, là thân phân khanh khách Tây Lăng sau khi phản tông, còn có ngươi... thân muội muội mà hắn còn để ý hơn tính mạng mình vô số lần.
----------oOo----------