Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tướng Dạ
  3. Chương 40 : Bên suối một chàng trai
Trước /216 Sau

[Dịch] Tướng Dạ

Chương 40 : Bên suối một chàng trai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuy Giản đại gia bỗng biến thành Giản đại thẩm nhưng nàng đã đưa ra đề nghị thì Ninh Khuyết cũng không muốn giả ngu từ chối, hắn vẫn chưa quên mục đích tới thanh lâu thực sự của mình, một thiếu niên quê mùa có thể thoải mái tham quan thanh lâu tốt nhất trong thành Trường An như khách quý thì Ninh Khuyết chẳng có gì để phàn nàn cả.

Theo lối cầu thang phía tây đi xuống, đằng sau tòa nhà là bãi cỏ được cắt xén hết sức công phu, đi hết con đường lát đá chạy giữa bãi cỏ, xuyên qua bức tường bao quét vôi trắng liền gặp một dòng suối óng ánh dưới bầu trời đầy sao, hai bên bờ suối có mấy tiểu viện nằm rải rác, không gian văng vẳng tiếng sáo trúc đàn tranh, có lẽ các cô nương ở đây đang tập luyện ca múa chuẩn bị cho buổi yến hội trong cung đình.

Cô thị nữ bị mắng oan một trận vốn đã khó chịu trong lòng, giờ chứng kiến Ninh Khuyết chắp tay sau mông nhàn nhã nhìn ngó khắp nơi, rất có dáng một vị du khách đang thưởng thức cảnh đẹp lại càng thấy tức mình thêm, nàng liền mở miệng châm chọc:

- Không hiểu hôm nay Giản đại gia có chuyện gì mà đối xử tốt với tên nghèo kiết xác này như thế, rõ ràng là kẻ đọc sách lại không biết từ chối lời chào cửa miệng của người ta, cũng phải thôi, đã nghèo muốn chết còn mò tới thanh lâu chơi bời, dám chắc da mặt của người nào đó phải dày lắm nhỉ?

Đã bị người ta nhận định là da mặt dày rồi thì da mặt Ninh Khuyết phải biểu hiện được độ dày tương xứng, hắn phớt lờ ý châm chọc trong lời nói của đối phương, nhã nhặn đáp lại:

- Nếu vị công tử họ Sở kia đã mời mọc nhiệt tình như vậy thì ta thật không lỡ làm hắn thất vọng, chuyện giữa đám nam nhân với nhau ấy mà, nói thì phức tạp nhưng thực ra hết sức đơn giản.

- Rõ ràng là một tên nhóc chưa cai sữa còn khoe khoang cái gì mà nam nhân.

Cô thị nữ nhạo báng:

- Được mời mấy chén rượu là may lắm rồi, không ngờ còn dám để người ta bỏ ra cả đống tiền, ngươi và hắn không thân cũng chẳng quen, có tư cách gì để nhận chứ?

Nghe mấy từ nam nhân tên nhóc, Ninh Khuyết bỗng bất giác nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Lý Ngư ở Vị Thành, lúc đó nàng ta không ở trong vai công chúa mà trong vai một cô thị nữ, tối nay lại một cô thị nữ khác bàn tới chuyện này, cảnh tượng ấy vốn chẳng quá xa xăm, sao lại có cảm giác như đã trôi qua rất nhiều năm rồi?

Cô thị nữ kia đã trở về cung cấm, vô số quan lại dân chúng vì sự trở về của nàng mà vui mừng bận rộn, còn hắn, hắn cũng tới Trường An, rồi chẳng hiểu sao bỗng tìm đến thanh lâu, rồi lại chẳng hiểu sao nghe được điệu đàn tiếng nhạc vốn dành riêng để đón mừng nàng, nghĩ đến đây, hắn bèn bật cười.

- Có cái gì đáng cười cơ chứ?

Cô thị nữ cau mày trách mắng.

Ninh Khuyết nhún vai tỏ vẻ không ý kiến, hắn đang muốn nghe ngóng một số chuyện nên không muốn đấu võ mồm với nàng, làm lãng phí cơ hội hiếm hoi được tham quan khắp thanh lâu này.

Biết được địa vị của đoàn ca vũ Hồng Tụ Chiêu trong lòng đám quan lại quý tộc, hắn lờ mờ có cảm giác vị ngự sử Trương Di Kỳ kia hẳn phải đi tìm vui ở nơi này, bởi vì nơi đây đã đủ kín đáo lại đủ đẳng cấp.

Phải làm sao để thăm dò bây giờ? Giả ngu hoặc giả khờ đều không phải cách hay, Ninh Khuyết bèn bắt đầu kể lại những câu chuyện thú vị xảy ra chốn biên thành, hắn tin chắc những câu chuyện dữ dội mang đầy nét hoang dã và điên cuồng của gió và cát ấy sẽ có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với cô gái nhỏ suốt ngày sống giữa son phấn lại thỉnh thoảng được nghe truyền kỳ về những tướng sĩ miền biên ải này.

Để đối phó với kiểu nhân vật thị nữ này, Ninh Khuyết có cả trăm ngàn thủ đoạn khác nhau, chuyện này không liên quan gì đến nàng công chúa điện hạ trong cung cấm xa xăm kia, đơn giản bởi mấy năm gần đây bên người hắn luôn có sự hiện diện của một cô thị nữ coi nụ cười còn quý hơn bạc nén. Ngay cả thị nữ mặt lạnh cực phẩm của thế gian như Tang Tang còn bị hắn thu thập đâu vào đấy - tất nhiên đây chỉ là nhận định cá nhân của hắn, còn sự thật có giống thế không phải hỏi ông trời - nói gì đến cô thị nữ của vị Giản đại gia kia, dễ hơn cả trở bàn tay.

Quả nhiên, mới đi được vài bước bên bờ suối cô thị nữ đã rạng rỡ mặt mày, bô bô kể cho Ninh Khuyết không sót một chữ về đủ loại chuyện trong nghề, hắn rốt cuộc cũng biết tại sao đoàn ca vũ còn kiêm cả nghề buôn gió bán trăng, biết cô nương nào được hoan nghênh nhất trong vô số cô nương xinh đẹp, cô nào được người ta bao rồi, cô nào chỉ chuyên hầu hạ vị lão gia lớn nhất trong triều.

Cô nương xinh đẹp càng chịu chơi thì càng dễ dựa vào sự xinh đẹp để kiếm tiền, bởi vì phương pháp này rất nhàn nhã nên tỷ lệ các cô chấp nhận sử dụng nó cũng hết sức ngất ngưởng, phải biết rằng các hoa khôi của Hồng Tụ Chiêu sau khi ra ngoài xác suất về làm thiếp của quan lớn quý tộc các nước gần như trăm phần trăm, trước thì dễ kiếm tiền, sau thì có chỗ tốt để gửi thân, ai mà không thích?

Năm xưa, khi Giản đại gia lập ra Hồng Tụ Chiêu vốn cũng muốn hành nghề ca múa hoàn toàn trong sạch, nhưng trong một thế giới mà nam giới có toàn quyền quyết định, những cô gái chỉ được người ta hết sức trọng vọng ngoài mặt ấy chống sao nổi áp lực của vương công quý tộc thậm chí là hoàng thất các nước? Vì vậy, cuối cùng nàng đành khuất phục trước hiện thực, thậm chí còn bắt đầu chủ động đón nhận nó.

Bên suối, những bông hoa đang kỳ nở rộ, ánh sao rọi xuống dòng nước chảy bị sóng đánh tan thành trăm ngàn mảnh vụn, thế giới phía sau bức tường vôi trắng thanh tịnh nên thơ, Ninh Khuyết chắp tay dạo dưới bầu trời sao cũng rất có dáng của một nhà thơ, nhưng nhìn cảnh vật thanh tịnh đó, tâm trạng hắn không thật thoải mái.

Thiếu niên nho nhỏ, không nên và không thể có phiền muộn.

Ninh Khuyết ngẫm nghĩ mấy câu của cô thị nữ một lát rồi lắc lắc đầu quăng sạch tâm tình xuống dòng nước, hắn lại nhàn tản dạo chơi dọc bờ suối, thỉnh thoảng gặp một cô nương xinh đẹp trên đường liền nghiêng người lịch sự nhường bước, tỏ ra hết sức có phong độ.

Như trước đây đã nói, tên thư sinh mới có mười lăm mười sáu tuổi đã muốn thể hiện sự chín chắn và phong độ của bản thân thật khiến người ta cảm thấy khôi hài, cũng may khôi hài đi kèm xấu xí khiến người ta ghét bỏ nhưng khôi hài đi kèm với non nớt dễ thương thì lại hóa đáng yêu.

Sau khi vào thành Trường An, phương diện tắm rửa thuận lợi hơn nhiều so với hồi ở Vị Thành, đám tóc bẩn thỉu quắn bết đầy dầu mỡ của Ninh Khuyết đã được đôi bàn tay nhỏ bé của Tang Tang hô biến thành óng ả bóng mượt, phối hợp với khuôn mặt tuy không điển trai cho lắm nhưng cũng sạch sẽ, tự nhiên biến thành sáng sủa dễ coi.

Đặc biệt món mì chua cay của hàng rong đầu ngõ bốn mươi bảy kia thực sự quá ngon, mùi vị của những miếng thịt bò thái mỏng trong bát hết sức mê người khiến mấy ngày gần đây hắn và Tang tang đều sắm vai khách hàng trung thành, ăn nhiều nên béo ra không ít, nhìn bộ dạng Ninh Khuyết bây giờ vừa vô hại vừa đáng yêu, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm tình.

Mấy cô nương được lịch sự nhường đường đều tò mò quay lại quan sát, nhìn mặt hắn đã ưa thích mấy phần, đến khi phát hiện ra hắn là thiếu niên bị trêu chọc mới đi vào thanh lâu ai nấy đều che miệng cười hi hí, các cô ở đây dù gặp không ít chuyện kỳ quái nhưng Giản đại gia sai người dẫn một thiếu niên đi ngắm cảnh thì đúng là mới xảy ra lần đầu, họ lập tức vây kín lấy Ninh Khuyết, không chịu cho hắn rời đi.

Chỉ chốc lát, cô thị nữ đã bị đẩy bật ra khỏi vòng oanh oanh yến yến, nàng bực tức nhòm vào trong, tâm lý tràn ngập cảm giác thất bại do bị đám chị cả cướp mất món đồ chơi ưa thích, lại nhớ mấy câu của Giản đại gia, tức thì rống lên như hổ cái:

- Đừng có làm hỏng đứa trẻ nhà người ta nữa, gã thiếu niên này là người đọc sách sắp thi vào thư viện đấy, hơn nữa còn là... Thôi mặc kệ, các người có cho người ta được đồng lì xì nào không hả? Tản đi hết cho ta mau!

- Ôi, ôi, ôi, xem Tiểu Thảo nhà chúng ta cuống lên rồi kìa, bọn tỷ chỉ thấy thiếu niên này hay hay mắt nên mới đùa một lúc thôi, bé con việc gì phải nóng thế? Ấy, hóa ra còn là tài tử sắp thi vào thư viện cơ đấy, vậy thì càng phải nhìn cho kỹ rồi!

Một giọng nói vừa nhanh vừa khàn nhẹ vang lên, vòng vây của các cô nương chợt giãn ra, một cô gái xinh đẹp lóa mắt uyển chuyển đi tới, nàng độ đôi mươi, vóc người hết sức đẫy đà, cánh tay vòng eo có thể nói là tròn trịa nõn nà, bước chân lại nhẹ nhàng như thể lướt được trên mặt nước.

Nàng sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn trời cho, nó khiến người ta hoàn toàn quên đi đống thịt tương đối dư thừa trên thân, căn bản không có cảm giác của vẻ đẹp mập mạp béo tốt mà lại thanh tú ngọc ngà đầy kỳ diệu.

Vừa thấy cô gái này, đôi mắt Ninh Khuyết tức thì sáng rực, hắn muốn hét lên thật lớn: chính là nàng!

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /216 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đạo Lữ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net