Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy đám thuộc hạ ngày thường vô cùng dũng mãnh lần lượt bị nam tử trung niên kia hời hợt phất bay. Mắt nhìn đối phương càng lúc càng tới gần, mấy tên kiêu hùng hắc đạo Mông lão gia, Tuấn Giới, Miêu thúc bắt đầu run rẩy, thậm chí còn có ý định rút lui.
Nhưng nghĩ đến mấy quý nhân đứng đằng sau, nghĩ đến hai vị cường giả chân chính ở trong phủ, bọn họ cắn răng rồi rống lên một cách tàn nhẫn:
- Cùng nhau xông lên vây chết hắn lại! Phóng rìu!
Tiếng rống vang vọng khắp đường phố xung quanh Xuân Phong Đình. Điều kỳ lạ là khi nghe tới ba chữ "Vây chết hắn", mấy tên bang chúng cầm cương đao khi nãy dũng cảm xông lên trước lại nhanh chóng tản nhanh, tránh xa Triều Tiểu Thụ và Ninh Khuyết. Ngay khi đám người này tản ra, hai người Triều Tiểu Thụ mới thấy ở phía trước xuất hiện một đám hán tử vạm vỡ đứng xếp thành một hàng thẳng, những hán tử này hông đeo bốn cái rìu, trên tay lại cầm thêm hai cái nữa, nhìn bộ dạng thì đang định phóng rìu đi.
Dân chúng đại Đường vốn chuộng võ, từ hoàng đế đến thường dân đều chảy xuôi dòng máu dũng mãnh nhanh nhẹn, thế nên đô thành Trường An không hề cấm dân chúng mang vũ khí, dù là bội kiếm hay phác đao. Chỉ cần không gây ồn ào ở chốn phường thị thì quan phủ sẽ không để ý. Chỉ có loại vũ khí từ xa như cung tên là bị quản lý chặt chẽ, nhất là những thứ tên nỏ có uy lực lớn lại càng là nghiêm cấm. Dưới tình hình như thế, hàng chục cây rìu cùng phóng tới quả đúng là thủ đoạn đáng sợ nhất rồi.
Triều Tiểu Thụ nhìn đám người tay cầm rìu ở bên tường phía xa, nhíu mày. Khuôn mặt bình tĩnh của hắn từ lúc bắt đầu chém giết trong đêm mưa đến giờ cuối cùng cũng có biến hóa, nhưng chẳng có vẻ gì là sợ hãy cả, họa chăng chỉ là thấy có chút phiền phức. Hắn lắc đầu nói:
- Ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ.
Đương nhiên là nói với Ninh Khuyết, nhưng Ninh Khuyết nào biết hắn phải làm cái gì chứ. Nếu như đối phương ném rìu, hắn tin chắc mình có thể thoát đi, nhưng hắn cũng chắc chắn Triều Tiểu Thụ sẽ không rời đi trước khi giết chết hoặc đánh tan tất cả kẻ địch. Ngay khi nhìn bóng lưng Triều Tiểu Thụ, hắn chợt nhớ tới cuộc chiến đấu ở Bắc Sơn, nhớ tới những lời lão nhân Lữ Thanh Thần đã nói lúc đó, trong đầu nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Tựa như biết được suy nghĩ khiếp sợ trong đầu hắn, thanh kiếm mỏng trong tay Triều Tiểu Thụ khẽ rung động với một cường độ đáng sợ tạo nên một tiếng vang lớn chấn nát toàn bộ nước mưa đang chảy trên thân kiếm, rồi thanh kiếm ấy hóa thành một vệt sáng màu tro rít xuyên màn mưa phóng về phía mấy tên hán tử đang cầm rìu xếp hàng nơi kia.
Tựa như một vệt sáng màu tro trong giấc mộng xuân cuồng loạn, mũi kiếm cực kỳ tinh vi xuyên phá tấm màng mỏng manh trên những giọt mưa lăn tăn, đâm thủng lớp da người, rồi đến máu thịt xương cốt, cuối cùng xuyên thủng người mà ra. Những ngón tay đang nắm chặt cán rìu bị gọt đi như ngó sen, nơi mặt cắt bắt đầu phun ra máu tươi ào ạt.
Dưới con hẻm chỉ nghe tiếng "tách tách" do mũi kiếm đâm thủng giọt mưa rồi đến tiếng ngón tay đứt "xoẹt xoẹt", chẳng biết đã bao nhiêu ngón rơi xuống theo những gọt mưa tầm tã. Tiếp đó là âm thanh trầm đục của những cán búa nện phịch trên mặt đất, cuối cùng mới là những tiếng kêu rú thảm thiết vô cùng.
Thời điểm lão Triều Xuân Phong Đình xuất kiếm có tên tên ra tay nhanh nhất kịp ném rìu đi, trong khoảng khắc đã có ánh kiếm màu xám tro lướt qua cổ tay bọn hắn mang theo một vệt máu mờ nhạt, bọn hắn ném rìu rồi cũng ném luôn bàn tay của mình. Đôi bàn tay phun máu thảm đạm rơi xuống mặt đất, cảnh tượng đẫm máu ngoan lệ lạ thường.
Mưa đêm yên lặng rơi xuống Xuân Phong Đình, Triều Tiểu Thụ đứng trong cơn mưa nhìn mấy trăm tên bang chúng thành Trường An. Nhìn thanh phi kiếm của mình lúc ẩn lúc hiện kéo theo những tiếng kêu gào bi thảm, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh không có chút biến hóa.
Sắc mặt Mông lão gia nam thành tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào Triều Tiểu Thụ, rồi rống to như một tên điên:
- Triều Tiểu Thụ!... Triều Tiểu Thụ! Triều Tiểu Thụ, ngươi... sao có thể... là người... tu hành! Ngươi sao có thể... là đại kiếm sư!
...
"Ngươi cần người như thế nào?"
"Nhanh, ngoan độc, dũng mãnh! Giết người không nháy mắt, không để bất cứ vật gì chạm được vào người ta!"
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng Triều Tiểu Thụ, nhìn hai bàn tay lộ ra ngoài tay áo thanh sam đang khẽ run rẩy của nam tử trung niên trước mắt, hắn cảm thấy hơi gượng gạo. Việc thanh kiếm mỏng vô thanh vô tức hóa thành vệt sáng màu tro đã chứng minh được suy đoán của hắn, hắn rốt cuộc hiểu được những lời nói trong lần nói chuyện lúc trước ở cửa hàng.
Trong cuộc chiến đấu tại Bắc Sơn kia, bên cạnh đại kiếm sư của thư viện có một võ giả hộ vệ. Lúc đó Lữ Thanh Thần dùng kế dụ võ giả đó ra rồi giết trước, bởi vì người tu hành như kiếm sư niệm sư lúc chiến đấu sợ nhất là bị người ta áp sát người giết chết. Tình huống của lão Triều Xuân Phong Đình đang toàn lực thi triển cũng giống như lúc đó.
Lúc này toàn bộ tinh thần nguyên khí Triều Tiểu Thụ đều tập trung trên thanh phi kiếm kia, bề ngoài tuy cường đại không gì sánh nổi, nhưng trên tay hắn không còn kiếm, chẳng khác nào đã mất đi năng lực phòng thủ. Nếu đối phương có người tránh được thanh phi kiếm, hoặc giả là yên lặng đánh lén thì hắn sẽ gặp nguy hiểm khôn cùng.
Bởi vậy nên những lần chiến đấu hung hiểm trước, Triều Tiểu Thụ luôn có những vị huynh đệ vô cùng hung hãn trong truyền thuyết kia đứng bên cạnh hộ vệ. Chỉ là những huynh đệ đó tối nay đã bị quan phủ giữ chặt, cho nên hắn cần tìm một người, một người hắn vừa có thể tín nhiệm vừa có đủ thực lực cường đại để bảo vệ hắn an toàn.
Cho nên hắn bất kể mưa xuân rơi tí tách đi đến con phố bốn mươi bảy, tới trước cửa hàng Lão Bút Trai, mặc cho nước mưa làm ướt nhẹp cả thanh sam, rồi nhìn người thiếu niên đang buồn bã than thở ăn bát mì, mỉm cười nói:
"Ta muốn đi giết người."
"Bên cạnh ta cần một người."
Triều Tiểu Thụ biết Ninh Khuyết từng làm gì, nhưng lại không rõ hắn là hạng người ra sao. Việc giao phó an toàn của mình cho một kẻ như vậy có khác gì lấy cái mạng mình ném vào canh bạc không chứ.
Canh bạc này, hoặc có lẽ nên nói là sự tín nhiệm của Triều Tiểu Thụ khiến Ninh Khuyến cảm giác trên vai có chút nặng nề. Hắn hít sâu một hơi, bàn tay phải siết chặt lấy chuôi đao ở sau lưng, chậm rãi rút thanh đao sáng như tuyết ra.
...
Nước mưa rơi trên mặt đất nhanh chóng cuốn trôi vết bẩn ngày thường vương lại, chảy xuôi thành một dòng nước nhỏ rồi chảy về phía cống thoát nước, nơi đó rồi sẽ đọng thành những nước bùn hôi thối, trở thành địa điểm ưa thích của mấy con chuột trong thành Trường An. Một con chuột già da lông bị bong tróc đang dùng hai chân màu đen bẩn thỉu khèo lấy một ngón tay bị dứt của con người, nó hưng phấn không ngừng cắn xé nát, thỉnh thoảng còn liếm liếm mấy vệt máu còn dính lại trên lông tơ ngón tay. Trong mắt nó, loài người cao cao kia đánh chém chẳng dính dáng gì tới nó cả, nó chỉ hi vọng vệt sáng màu xám kia có thể cắt đứt nhiều ngón tay hơn, mong chờ nước mưa có thể cuốn trôi nhiều đầu ngón tay kia tới trước người mình. Cầu trời phù hộ cho, thức ăn một nhà lớn nhỏ của nó đều phải nhờ ngài ban thưởng rồi.
Ầm, một thứ to lớn nện thẳng lên người con chuột, khiến cho cả người nó dính đầy đất bùn và máu tươi. Ông trời cảm thấy mình quá tham lam nên muốn đè chết mình sao? Con chuột già hoảng sợ chạy đi, nhưng khi gần tiến vào hang ở ngay vách tường thì có chút lưu luyến quay đầu nhìn lại ngón tay sắp bị gặm nhắm thành đống xương ở ngoài kia, sau đó kiên quyết nguẩy đuôi đi vào. Nếu như có thể mở to hai mắt nhìn kỹ, phát hiện cơn lũ gào thét mang theo nước bùn và máu đổ đầy lên người nó là một cái đầu người, nó nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình.
Khi con chuột xuyên qua cái hang của nó thì đã không còn cách nào hối hận được nữa. Trong khoảnh khắc bị đế giày cứng rắn của binh sĩ Đại Đường giẫm nát, không biết nó có tiếc nuối vì không thể ăn được loại thức ăn có nhiều hương vị tuyệt hảo như thịt người nữa hay không.
Một tên binh sĩ tinh nhuệ Đại Đường rút chân về, hắn ta nhìn thoáng qua xác chết của con chuột cạnh đế giày mình một chút rồi lại tiếp tục tập trung lắng nghe âm thanh ở trước tường viện. Khi đã quan sát xong, hắn ta chậm rãi trở về đội ngũ dùng ám hiệu mô tả tình huống cho đồng đội, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua tên nỏ trong tay, xác nhận cơ quan trong bộ cung không bị nước mưa làm hỏng.
Mười mấy tên binh sĩ tinh nhuệ Đại Đường mặc áo tơi yên lặng không một tiếng động đứng ở sau bức tường, tay cầm tên nỏ. Đằng trước bức tường Xuân Phong Đình cũ kỹ này hiện đang có cảnh chém giết kêu vang rung trời, nhưng không có ai phát hiện được bọn người này. Những tên binh sĩ đó đứng yên như tượng đá, dù là mưa gió hay âm thanh chém giết cũng chẳng thể khiến sắc mặt bọn hắn có gì thay đổi.
Đằng sau hàng ngũ binh sĩ tinh nhuệ Đại Đường này là một cái đình gỗ bị nước mưa vây chặt, ở đấy có hai người đang ngồi. Một người trung niên mặt mày tuấn tú mặc trường sam trắng tinh, sàn gỗ bên cạnh có đặt một thanh kiếm nhỏ. Người còn lại đội nón lá, tuy không thấy rõ dung mạo nhưng từ bộ tăng bào hắn mặc cùng với đôi chân trần to lớn và chiếc bát bằng đồng được đặt ở ngoài hiên, nghĩ hẳn là vị tăng lữ khổ hạnh nào đó.
Vị kiếm khách mặc trường sam khẽ nhíu mày nhìn khung cảnh trời mưa, nhỏ giọng nói:
- Ra là kiếm sư, khó trách lại gọi hai người chúng ta đến đây.
Tăng lữ cúi đầu không nói gì, hắn lắng nghe tiếng phi kiếm phá tan màn mưa mơ hồ từ bên ngoài truyền tới, mắt nhìn bát đồng được đặt ở bậc thang ngoài hiên. Thấy nước bên trong bát bị những giọt nước mưa rơi xuống đả động, dần dần bản thân cũng cảm giác bất an, cho nên đầu cúi thấp, gón tay vân về tràng hạt trên cổ tay, bắt đầu tụng niệm.
Phủ viện này chính là Triều phủ, phủ đệ của Lão Triều Xuân Phong Đình. Tòa lầu gỗ này có tên Thính Vũ Lâu, cũng là nơi lão Triều Xuân Phong Đình lúc rảnh rỗi mang bộ dạng văn nhân ra ngồi. Đội binh sĩ tinh nhuệ Đại Đường và hai vị cường giả này đang chờ hắn trở về.
Tại một đầu hẻm khác ở bên ngoài vách tường Triều phủ, trong cơn mưa xuân tí tách có hai cỗ xe ngựa đang dừng. Bởi nước mưa rơi mãi không ngớt, con tuấn mã đằng trước dường như có chút nóng vội, thỉnh thoảng muốn hí lên nhưng lại không thể nào lên tiếng, vó ngựa đằng trước cũng không dám động đậy. Một chiếc xe ngựa yên lặng, chiếc còn lại ở bên thì thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan trầm thấp.
Không có ai biết hai chiếc xe ngựa này là của ai, nhưng nếu như Triều Tiểu Thụ lúc này có thể thấy được người trung niên mập mạp đứng bên xe ngựa, hắn nhất định đoán được người trong xe ngựa không phải là người thường. Vị trung niên mập mạp nhìn qua rất bình thường kia tuy không phải là người nổi tiếng ở thành Trường An, cũng chẳng phải là quan lại gì nhưng rất nhiều quan viên khi thấy hắn đều phải tìm cách lấy lòng, bởi vì có rất nhiều người biết một điều: mỗi khi thân vương điện hạ có chuyện không tiện làm, người này đều đứng ra xử lý.
Một người so với quản gia phủ tể tướng còn ghê gớm hơn lúc này lại đứng ở bên ngoài mặc cho mưa xuân rơi xuống làm ướt đẫm cả người cũng không dám vào trong xe trú mưa mà chỉ thành thật khom người đứng ở ngoài xe, thái độ cực kỳ cung kính.
----------oOo----------