Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn tuổi bắt đầu, sáu tuổi Sơ Thức, mười một tuổi Bất Hoặc, mười sáu tuổi tiến vào Động Huyền, lại dùng gần mười năm để đạt tới Động Huyền thượng phẩm, hắn dùng vô số thắng lợi, đánh bại vô số người để tạo nên tên tuổi vô địch dưới Tri Mệnh. Bất kể dùng tiêu chuẩn gì đánh giá, nhân sĩ Tuyên phủ Đại Đường Vương Cảnh Lược đều xứng đáng được gọi là thiên tài tu đạo.
Nhưng Vương Cảnh Lược rất rõ ràng, một ngày không cùng những tên thanh niên nam nữ tài tuấn đi ra từ những nơi thâm sơn bí ẩn kia phân cao thấp thì cái danh hào thiên tài cũng chỉ là nói suông.
Cho nên hắn càng hi vọng những người khác gọi hắn là một người trầm ổn, một người tu hành lão luyện chứ không muốn được gọi là thiên tài tu đạo gì gì đó. Hắn muốn có phong phạm, khí độ của những người tu hành cùng cảnh giới, vì vậy cho dù còn trẻ, thân thể cũng rất khỏe mạnh không có bệnh phổi nhưng hắn đôi lúc lại vờ "khục khục" vài tiếng.
Chẳng qua lúc này hắn thật sự là đang ho khan, chính bởi vì sợ hãi đờ đẫn mà sặc nước mưa. Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn bóng người dần hiện ra nơi đầu ngõ, đó là một đạo nhân cao gầy, thân thể run rẩy càng lúc cùng dữ dội.
Lão đạo nhân cao gầy bước ra từ đầu ngõ khoác trên người một bộ đạo bào có phần dơ bẩn, bên trên áo bào dính không biết bao nhiêu đất bùn, trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hình tam giác liên tục lập lòe phối hợp với mấy sợi râu dài lưa thưa khiến hắn nhìn cực kỳ hạ lưu ti tiện, căn bản chẳng thể nhìn ra chút phong thái thế ngoại cao nhân nào cả.
- Ta bỏ ra nửa ngày để vẽ đạo phù này đấy, ngươi cảm thấy nó thế nào?
Xuyên thấu qua màn mưa tầng tầng lớp lớp phía trước, đạo nhân cao gầy nhìn Vương Cảnh Lược ngã ngồi trong ngõ hỏi nghiêm túc. Dưới chân hắn, nam tử trung niên đánh xe đã biến thành một thi thể từ bao giờ, trang phục trên người, thậm chí cả làn da bên dưới nhìn như bị bệnh kinh niên không ngừng bong tróc dưới mưa, cảnh tượng trông cực kinh kinh dị khủng bố.
Vương Cảnh Lược cười sầu thảm, nhìn đạo nhân cao gầy ủ rũ nói:
- Cao nhân phù đạo Đại Đường ta chỉ có chừng mười người, mà thân mặc đạo bào e rằng chỉ có một trong bốn vị thần phù sư của Nam môn Hạo Thiên Đạo.
- Được một vị thần phù sư như tiền bối bỏ ra nửa ngày vẽ phù, dùng đường làm vật dẫn, lấy mưa làm mực, một chữ "Tỉnh" này tự nhiên rất đáng sợ... Ta chỉ không rõ tại sao tiền bối lại không trực tiếp giết chết ta.
Vị thần phù sư của Nam môn Hạo Thiên Đạo khẽ nhíu mày, tay phất lên không trung vẽ một chữ đuổi đi mưa xuân đang trút xung quanh, lắc đầu nói:
- Hòa thượng Nguyệt Luân Quốc, kiếm khách Nam Tấn, lại thêm lão già quân bộ... những người này chết thì chết, ngươi thì không giống chúng. Ta phụng mệnh không cho ngươi ra tay là vì bảo toàn ngươi.
- Vương Cảnh Lược, ngươi tuy còn trẻ nhưng cũng đã đứng ở ngưỡng cửa Tri Mệnh, quả thật hiếm thấy. Nghe tin tức từ trong thư viện truyền ra, quốc sư cùng ngự đệ cùng đều từng ra nhận xét về người, cho rằng sau bốn mươi năm nữa ngươi rất có khả năng chạm đến ranh giới trên cảnh giới thứ năm... Đại Đường xuất hiện thiên tài trẻ tuổi cũng không dễ, vì thế ngươi nên cố gắng sống thêm bốn mươi năm nữa đi thôi.
Sắc mặt Vương Cảnh Lược biến đổi không ngừng.
- Ngươi không cần trở về phủ thân vương nữa, đi tiền tuyến ba năm để chuộc tội đi.
Nói xong lời này, thần phù sư quay người đi về trong ngõ hẻm tối tăm, đoạn thì thào nói:
- Lão Triều Xuân Phong Đình cũng không phải hạng mèo cào gì đó. Nếu như hắn dễ giết như vậy thì từ mấy chục năm trước sao ta không giết phứt đi chứ?
...
Tay áo xanh khẽ phất, thanh kiếm mỏng rơi trong vũng nước bay lên trở về tay Triều Tiểu Thụ.
Hắn quay đầu nhìn Ninh Khuyết đứng đằng sau, xác nhận ngoại trừ một ít máu tươi thì thiếu niên này không bị tổn thương gì nghiêm trọng mới gật đầu rồi thu kiếm vào vỏ, sau đó rời khỏi cỗ xe ngựa kia đi về phía đầu ngõ.
Đi đến đầu đường Xuân Phong Đình, Triều Tiểu Thụ dừng lại nhìn xuyên màn mưa về phía xa, Ninh Khuyết đưa tay lau nước mưa trên trán, hướng mắt nhìn theo. Trầm mặc một thời gian rất lâu, hắn hỏi:
- Vẫn còn kẻ khác?
- Ừm.
Triều Tiểu Thụ đặt tay phải lên chuôi kiếm đáp:
- Một người tên là Vương Cảnh Lược, nhưng dường như hắn sẽ không tới nữa.
Ninh Khuyết nhíu mày, đưa cây đao sang tay trái hỏi:
- Vì sao?
Triều Tiểu Thụ quay đầu lại nhìn chiếc khăn che mặt màu đen của Ninh Khuyết, mỉm cười:
- Đại Đường ta xuất hiện một tên thiên tài tu đạo không dễ, có thể là một vài người không muốn hắn chết nơi tay chúng ta.
- Ta không tự tin như ngươi.
Ninh Khuyết nghĩ lại hồi chiến đấu tối nay, nhớ đến những người tu hành cường đại, hắn nghĩ thầm, nếu không có Triều Tiểu Thụ có lẽ hắn đã sớm chết rồi, bèn cảm khái nói:
- Nếu như át chủ bài ngươi nói có tác dụng, vì sao hắn không chịu ra tay tư sớm mà còn chờ ngươi đánh tới sống chết?
- Lúc ở ngõ bốn mươi bảy ta có nói với ngươi rồi, át chủ bài kia một khi lộ ra, toàn bộ thành Trường An liền không người nào dám rục rịch, vậy thì sẽ không thể nào biết được đám quý nhân đứng sau là ai, đám át chủ bài cùng mục đích của chúng là gì.
Triều Tiểu Thụ bỗng mở miệng nói:
- Đi dạo với ta chứ?
Ninh Khuyết nâng cánh tay phải lên, dùng tay áo lau sạch vết mưa cùng máu bám trên lưỡi đao rồi đút trở ngược vào vỏ, gật đầu.
Mưa đã nhỏ hơn, từng giọt tí tách rơi xuống khắp con ngõ Xuân Phong Đình.
Tay Triều Tiểu Thụ đã rời khỏi chuôi kiếm, bước đi trên đường yên tĩnh, khuôn mặt người vận thanh sam kia vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là hơi tái nhợt hơn trước một chút, ngoài ra không còn thay đổi nào cả.
Ninh Khuyết đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa đem miếng vải buộc lấy miệng vết thương nơi tay trái, mấy vết thương kia tuy vừa nông vừa nhỏ, nhưng kẻ vốn xuất thân từ miền núi như hắn vẫn có thói quen tiết kiệm từng giọt máu như thế.
Trời mưa khiến đường phố đều trở nên ẩm ướt, hai người bọn hắn đi dạo một vòng quanh Xuân Phong Đình tựa như đang trao đổi kinh nghiệm sau một hồi huyết chiến, đồng thời dò xét lãnh địa của mình.
Trở về đến cửa chính Triều phủ, sắc mặt Triều Tiểu Thụ lộ ra vẻ mỏi mệt, hắn vuốt vuốt mi tâm, nhấc vạt áo xanh lên rồi ngồi xuống trên thềm đá ẩm ướt.
Mấy tên binh lính Đại Đường còn sót lại lập tức hô to lao tới hắn.
Ninh Khuyết đưa tay rút thanh đao sau lưng ra trước người rồi chém xuống, mỗi đao đều chém ngã một tên, đám binh lính Đại Đường lao tới thềm đá như cây cối ngã xuống một cách có thứ tự, đồng thời trong miệng hắn không ngừng thì thào:
- Người trong giang hồ vốn vô định, nào có khả năng không bị chém. Ta một đao chém chết ngươi, hai đao chém chết ngươi...
Triều Tiểu Thụ mệt mỏi dùng vỏ kiếm đỡ lấy thân mình ngồi trên bậc thềm đá ẩm ướt, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh sáng trong đôi mắt hắn ngày càng nồng đậm. Hắn sớm nhận ra đao pháp của Ninh Khuyết có bóng dáng của quân đội Đại Đường, nhưng ẩn sâu trong đó là phương pháp lựa chọn vị trí cách tinh diệu, chỉ có trải qua những giây phút sinh tử mới có thể ngộ ra những đạo lý đó.
Đao thế của Ninh Khuyết trầm ổn, thậm chí đơn giản một cách thái quá, chỉ có điều nhiên dưới trời mưa nặng hạt nó lại trở nên rất mơ hồ quỷ dị, hắn luôn luôn tuân thủ nguyên tắc, đó là đao xuất ra phải dùng ít sức nhất, hướng tới bộ phận yếu nhất của kẻ địch.
- Đây mới đúng là đao pháp chuyên dùng để giết người.
Triều Tiểu Thụ nhìn từng ánh đao, lại hồi tưởng đến những hình ảnh trong trận chiến vừa rồi, Ninh Khuyết biểu hiện ra ý chí cường đại cùng năng lực phán đoán tuyệt hảo, chỉ là nghĩ đến tuổi đời của hắn, thực sự không thể không cảm thán:
- Đáng tiếc tiểu gia hỏa này không thể nào tu hành, bằng không... đế quốc Đại Đường nhất tương lai nhất định có chỗ cho hắn.
Nhìn những thi thể bị mưa ngâm thối nát, lại nhìn thiếu niên cầm đao đang không ngừng thở dốc, Triều Tiểu Thụ mỉm cười nói:
- Lúc giết người có thể thú vị một chút được không? Dáng vẻ ngươi lúc giết người thật giống như đang cuốc đất vậy.
Ninh Khuyết xoay người, nâng cây đao còn đang vương máu lên vai. Hắn nhìn nam tử trung niên nơi thềm đá, chỉ vào màn mưa đêm thở hồng hộc nói:
- Ướt át thì có, còn cuốc đất... Há có thể mệt như chém người sao?
----------oOo----------