Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Khuyết dùng ngón tay giữ hai góc trang giấy duỗi ra cửa sổ, gió xuân nắng ấm bên ngoài nhanh chóng hong khô nét mực, xác nhận không còn vấn đề gì hắn mới cực kỳ cẩn thận gấp trang giấy lại, sau đó kẹp vào trong sách, vẫn là vị trí lúc trước.
Hắn đứng dậy đặt sách vào chỗ cũ bên trong giá sách, xong rồi đến bên cửa sổ phía đông, kính cẩn lạy dài hành lễ với nữ giáo thụ, nữ giáo thụ hơi cúi đầu đáp lễ.
Tiếp theo hắn hẳn là nên trực tiếp xuống lầu, nhưng trong lúc đứng thẳng ngươi, hắn đột nhiên nghĩ tới vị nữ giáo thụ này ở đây mấy năm chắc hẳn cũng là nhân vật giỏi giang trong thư viện, hơn nữa nhìn tính tình nàng điềm tĩnh hiền lành, nếu ngay cả người để lại thư kia đã nguyện ý chỉ điểm, nói không chừng nàng cũng nguyện ý trợ giúp bản thân?
Làm một thiếu niên cùng khổ, thân gia có hơn hai ngàn lượng mà ăn bữa điểm tâm còn phải tính toán tỉ mỉ, Ninh Khuyết nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể buông tha cơ hội này, thoáng tạm ngừng một lát, cực kỳ kính cẩn mở miệng nói:
- Tiên sinh, học sinh mới vừa rồi đọc sách đã cưỡng chế quên đi hình dạng chữ, tựa hồ có chút tác dụng, không biết biện pháp này có thể dùng được không?
Nữ giáo thụ lẳng lặng nhìn hắn, qua thật lâu sau mới mỉm cười nói:
- Theo quy củ của thư viện, dù là học sinh khoa thuật, trước khi vào tầng thứ hai cũng chỉ có thể bằng ngộ tính bản thân đến đọc hết sách nơi này, nhưng ngươi vốn không có tiềm chất tu hành, lại có thể dựa vào nghị lực ngộ ra một chút đạo lý, tuy rằng đạo lý này không nhất thiết đúng nhưng coi như cũng rất đáng gờm rồi. Quy củ của thư viện chung quy không thể phá, ta đây chỉ có thể tặng ngươi một câu.
Ninh Khuyết cúi đầu thật sâu, cung kính nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.
Nữ giáo thụ nhìn những chữ trâm hoa bé nhỏ đã viết vô số năm qua trên bàn, bình tĩnh nói:
- Nhìn chữ, quên hình, giữ ý... Hữu tâm vô tình mới là niệm.
...
Nhìn chữ quên hình giữ ý, Ninh Khuyết biết bản thân không thể làm được điểm này, biện pháp hắn dùng chính là phá hình, khoảng cách quên hình còn kém cực xa, về phần giữ ý thì hắn càng không biết giải thích thế nào, không khỏi lắc lắc đầu, trong miệng thì thào nhớ kỹ câu "hữu tâm vô tình mới là niệm", rồi đi xuống cầu thang.
Lúc này hoàng hôn xế bóng, bên dưới thông thường đã không còn mấy người lui tới, nhưng hôm nay lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt, Tư Đồ Y Lan nắm tay Kim Vô Thải đứng ở trước nhất, Chử Do Hiền đứng dựa vào cạnh cầu thang, mà xa hơn một ít, sâu trong dãy giá sách mơ hồ có thể nhìn đến thân ảnh Tạ Thừa Vận cùng Chung Đại Tuấn.
Đội hình này giống như dùng để nghênh đón bản thân xuống lầu? Ninh Khuyết nao nao nhìn nhóm đồng học phía dưới cầu thang, lại ngó sang Chử Do Hiền bên cạnh thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Ngươi lại... tự mình đi xuống được?
Tư Đồ Y Lan kinh ngạc nhìn hắn nói.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ giang hai tay:
- Hình như lần trước ta cũng là tự đi xuống mà?
Tư Đồ Y Lan cười cười, nói:
- Nói chính sự đi, thư viện bao năm qua có một quy củ là tân sinh nhập viện sẽ tụ hội một phen, có một số đồng học đến từ quận ngoài, thậm chí là từ nước khác chưa có dịp dạo qua thành Trường An, ý của quy củ này chính là mang mọi người đi dạo nói chuyện uống chút rượu, lớp Bính chúng ta đương nhiên cũng phải tụ hội một phen. Chuyện dẫn đoàn tất nhiên là do người Trường An lâu năm giống ta và Vô Thải đảm nhận. Vốn định tổ chức mấy ngày trước nhưng ngươi sinh bệnh nghỉ ngơi nên mới lùi đến hôm nay, mọi người không muốn quấy rầy ngươi đọc sách trên lầu cho nên liền chờ ở đây.
Ninh Khuyết nhìn thiếu nữ phía trước, phát hiện nàng đã cởi bỏ đồng phục, thay vào đó là chiếc áo dài tím nhạt chéo trái, không được nhanh nhẹn mạnh mẽ như ngày thường nhưng lại có thêm vài phần tiểu thư khuê các nết na thùy mị.
Tuy rằng nóng lòng trở lại ngõ bốn mươi bảy kể lại chuyện kỳ diệu gặp được hôm nay cho Tang Tang, nhưng hắn cũng biết mình không cách nào tránh được chuyện tụ hội đồng học thư viện như thế này, huống chi lớp Bính đã dời thời gian tụ hội đến tận hôm nay chỉ vì chờ hắn lành bệnh, bất kể thế nào hắn cũng phải tham gia. Nhìn chung hai bên đều là người trẻ tuổi, hắn gật đầu luôn:
- Không thành vấn đề.
Tư Đồ Y Lan cười sang sảng nói:
- Tính tình sảng khoái của ngươi rất hay, không giống mấy tên Trần Tử Hiền kia lấy cớ trong nhà có việc chạy mất, ai chẳng biết thừa hiện tại bọn hắn khẳng định đang ở trong đổ phường nào đó.
Nghe tới ba chữ Trần Tử Hiền, Ninh Khuyết ngẩn ra, nghĩ kỹ lại mới biết nàng là nói Trần Tử Hiền con phú thương thư cục, học cùng lớp Bính chứ không phải lão già ngã vào cạnh đống củi xếp chồng không thể nhắm mắt kia.
Tư Đồ Y Lan quay đầu nhìn đám bạn học xung quanh, cười sang sảng:
- Mọi người có muốn đi dạo nơi nào không, hay muốn ăn thức ăn ngon ở Trường An? Nếu không ai có đề nghị gì thì để ta quyết định nhé.
Các học sinh đến từ nơi khác nhao nhao cười nói không có gì ý kiến, đôi mắt đen lúng liếng của nàng xoay chuyển, nhìn Ninh Khuyết bỗng nhiên nói:
- Chúng ta đi uống rượu nhé?
- Ta không có ý kiến.
Ninh Khuyết nói.
Tư Đồ Y Lan nhìn mặt hắn, trêu chọc nói:
- Lần trước Chử Do Hiền nói ngươi uống rượu ở Hồng Tụ Chiêu không cần tiền, nếu không chúng ta đi Hồng Tụ Chiêu? Nghĩ chắc ngươi cũng không ý kiến đâu nhỉ?
Ninh Khuyết ngẩn ra, vừa định nói bản thân có ý kiến rất lớn thì đã thấy nàng xoay người tuyên bố cho mọi người tin tức này, bảo tụ hội hôm nay sẽ đặt ở Hồng Tụ Chiêu. Nghe được quyết định này, trong ngoài Cựu Thư Lâu nhất thời trở nên "tình cảm quần chúng xúc động" hẳn lên.
Một học sinh nào đó đến từ quận Cố Sơn lắc đầu tán thưởng nói:
- Có thể nhìn thấy dáng vẻ thiên hạ đệ nhất ca hành, chuyến đi học Trường An lần này thật sự không tệ mà!
Một học sinh nào đó đến từ đô thành Đại Hà Quốc trịnh trọng nói:
- Không sai, lần này xác định phải nhìn màn vũ kịch mà thiên tử Đại Đường ưa thích nhất.
Giáo úy nào đó đến từ Hàm Cốc Đại Đường hẻo lánh nghiêm cẩn nói trước một bên quân:
- Không sai không sai, tối nay chư vị đồng học nhất định phải viết mấy câu thật hay để kể lại sự kiện trọng đại này.
Đám học sinh nhao nhao tán thưởng, tên nào tên nấy ra vẻ thơ ca đầy người, có điều ai mà chẳng biết mấy tên học sinh trẻ tuổi này muốn xem thật sự không phải ca múa mà là vị danh kỹ đứng đầu nhóm Phong Nguyệt Hành nổi danh khắp thiên hạ trong truyền thuyết, muốn làm thật sự không phải thi từ mà là mây mưa một phen trong chốn thanh lâu, tuy rằng có mấy vị tiểu thư nhà quan như Tư Đồ Y Lan đồng hành, không có khả năng thật sự phóng đãng nhưng có thể một phen thân cận cùng các giai nhân câu hồn đoạt phách cũng là chuyện vô cùng tốt đẹp.
Ninh Khuyết bắt lấy Chử Do Hiền bên cạnh, kinh ngạc hỏi:
- Nữ tử... cũng có thể vào thanh lâu sao?
- Thành Trường An nào có chỗ mà Nương Tử Quân không dám đến đâu chứ, hơn nữa Hồng Tụ Chiêu là nhóm ca hành trong cung cất nhắc, nếu các nàng nói chỉ ca múa thì người khác cũng chẳng thế nói gì.
Chử Do Hiền bất đắc dĩ buông tay đáp.
Ngay lúc này bỗng có một bàn tay vươn ra từ chỗ sâu giá sách, một cậu học sinh dáng người nhỏ gầy chậm rãi bước ra, đúng là thiên tài Vương Dĩnh trứ danh Lâm Xuyên, cậu nhìn mọi người rụt rè nói:
- Ta có thể đi theo hay không?
Nhóm học sinh nhìn cậu thiếu niên ngây ngô mới đầy mười bốn, hai mặt nhìn nhau. Tư Đồ Y Lan khẽ cắn môi xinh, con mắt đảo một cái, mặt trầm xuống nói:
- Vương Dĩnh, ngươi không thể đi, ngươi ở lớp Đinh mà.
...
Bầu không khí ở triều đình và dân gian Đại Đường từ trước đến nay vẫn lửng lơ giữa giản dị mạnh mẽ và phong lưu phóng khoáng, nói đúng hơn là lắc lư dẫm chân trên hai thuyền. Nhất là mọi người sinh hoạt trong thành Trường An, thời điểm đàm quốc sự luận khí phách tự nhiên giản dị mạnh mẽ, thời điểm đàm văn học luận phong nguyệt tự nhiên phóng khoáng phong lưu, đến nay vẫn chưa thấy hai phong cách này có gì xung đột cả. Các quan viên lúc thượng triều đều ngay ngắn nghiêm túc, sau khi hạ triều sẽ đi quán rượu nhỏ bên cạnh phủ nghe cô gái mù đàn một khúc. Các bà các cô trong ngõ Hoa Liễu khi mở cửa nói đến chiến tranh biên cảnh cũng sẽ lau nước mắt đi quyên tiền.
Cho nên thanh lâu thành Trường An cũng có điểm khác biệt so với những nơi khác, không có dãy lồng đèn đỏ treo cao phóng túng mà chỉ thấy tiếng đàn nhị âm vang ngoài ngõ. Trừ bỏ mấy vị ngự sử đại nhân kiếm cơm dựa vào chỉ trích người khác, bất kể là quan viên hay phú thương công khai xuất hiện ở những nơi thế này đều chẳng có gì lạ cả.
Nói đến thanh lâu tất nhiên là phải nói đến Hồng Tụ Chiêu trước, bao nhiêu năm rồi bên ngoài mảnh sân kia chưa từng đặt biển hiệu nhưng có ai mà không biết đây là thanh lâu đệ nhất thành Trường An. Có tiên đế cùng đương kim hoàng đế hoàng hậu âm thầm thiên vị, lại thêm huy hoàng trong quá khứ huy hoàng nên cho dù đặt ở nước láng giềng nhưng danh tiếng vẫn truyền ra vạn dặm. Đêm nay Hồng Tụ Chiêu vẫn người đông tấp nập như thường, đêm nay Hồng Tụ Chiêu xuân phong lãng mạn, đêm nay Hồng Tụ Chiêu ca múa mừng cảnh thái bình, đêm nay Hồng Tụ Chiêu không người đi vào giấc ngủ, đêm nay Hồng Tụ Chiêu... có chút hỗn loạn.
Thời điểm hai mươi mấy thanh niên nam nữ thư viện, hoặc ngượng ngùng cúi đầu hoặc ngẩng đầu kiêu ngạo xông vào lầu gác, vẻ mặt đám phú thương lẫn quan viên Đại Đường đang dựa hồng đón thúy uống rượu mua vui thưởng thức ca múa nhất thời cứng đờ, sau khi nhận ra thân phận một số học sinh nữ cải nam trang trong đó thì càng thở dài liên tục, không cần nhìn đường nhanh chóng tản gấp.
Thành Trường An quả thật phóng khoáng, loại chuyện nữ cải nam trang đi dạo thanh lâu này cũng không hiếm thấy, cha con trước sau đi tìm cùng một vị cô nương cũng không phải chuyện lạ, nhưng hai thế hệ đồng thời xuất hiện trong một căn lầu gác nói gì cũng sẽ có chút xấu hổ, mà kỳ diệu thay, phàm là lâm vào cục diện xấu hổ thế này, vĩnh viễn luôn là trưởng bối nhường vãn bối, giống như lúc này.
Tư Đồ Y Lan tiếp đón nhóm đồng học ngồi xuống, nhìn tấm lưng chuồn ra từ cửa hông kia có chút giống tứ thúc nhà mình, cố nén lại ý cười tiêu sái phất tay áo ngồi xuống, gọi quản sự trong lâu hỏi:
- Ta biết trong lâu không có quy củ đặt bao hết, nhưng chúng ta nhiều người ngồi đầy trước sảnh xem ca múa không có vấn đề gì chứ?
Quản sự sớm nhận ra thân phận vị quý nữ nổi tiếng Trường An này nên nào dám chậm trễ, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tư Đồ tiểu thư... Hẳn hôm nay nên gọi là thiếu gia? Ngài nói thế nào tự nhiên liền thế ấy.
- Xem ra ngươi vẫn còn biết thức thời.
Tư Đồ Y Lan đảo đảo tròng mắt đen lúng liếng, ném qua một miếng vàng lá, nói:
- Rượu hoa quả đưa lên mau chút, hôm nay có đại tài chủ thanh toán, với lại... ta muốn gặp mặt Lục Tuyết cô nương, năm ngoái đến đây các ngươi nói nàng tiến cung, hôm nay sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Quản sự lộ ra vẻ khó xử, cười bồi nói:
- Thực ra cũng không có tiến cung, nhưng ngài biết đấy, bệ hạ mở tiệc đón tiếp công chúa điện hạ trở về, các cô nương luyện ca múa rất vất vả, Lục Tuyết cô nương lại là dẫn đầu nhóm múa cho nên mọi người thưởng nàng một tháng nghỉ ngơi. Nàng có muốn ra đây không thật sự phải hỏi ý của nàng.
Nói đến cô nương đứng đầu Hồng Tụ Chiêu hiện tại thì tự nhiên chính là Thủy Châu Nhi, thế nhưng thân phận của Lục Tuyết lại có chút khác, nàng ta là người dẫn đầu trong nhóm ca múa, lại nghe nói từng được chính miệng hoàng hậu nương nương khen ngợi. Nếu nàng không đồng ý ra tiếp khách vài chén thì chỉ sợ cũng không ai dám cưỡng ép.
Tư Đồ Y Lan rốt cuộc vẫn là thiếu nữ, vào thanh lâu uống rượu vui chơi đại khái là do tò mò mà thôi. Nếu bảo tìm cô nương nào đó thường hay "tiếp khách" thì chính nàng cũng không đồng ý. Biết Lục Tuyết cô nương đang trong giai đoạn nghỉ phép thì không khỏi có chút phiền não.
Ninh Khuyết sau khi cúi đầu đi theo chư vị đồng học tiến vào Hồng Tụ Chiêu liền kéo Chử Do Hiền ngồi lệch một bên trong tối lặng lẽ nghe Tư Đồ Y Lan và quản sự đối đáp, vừa tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ vừa đau khổ suy xét vấn đề quan trọng là tối nay ai tính tiền. Một lát sau hắn nhìn Chử Do Hiền đồng tình nói:
- Nàng nói hôm nay có đại tài chủ thanh toán, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy ngươi gặp xui xẻo rồi, ai bảo ngươi là người Trường An kiêm đại tài chủ làm chi.
Chử Do Hiền xoẹt một tiếng mở ra quạt xếp, trào phúng trả lời:
- Thật rõ ràng, đêm nay đại tài chủ họ Ninh.
Nói xong câu đó hắn đứng dậy kéo tay quản sự kia, lớn tiếng cười mắng:
- Hoa Thiệu, nhà ngươi mù mắt chó rồi à, sao không nhìn một cái xem người ngồi cạnh ta là ai đây này, còn không té nhanh gọi Lục Tuyết và Thủy Châu Nhi xuất ra đây.
----------oOo----------