Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nữ quản sự tên là Hoa Thiệu nghe thấy tự dưng lại nhớ tới thiếu niên nào đó thường xuyên ra vào Hồng Tụ Chiêu năm Thiên Khải mười ba, trong lòng căng thẳng nhìn quay đầu thì thấy rõ ràng mặt mày người nọ bên cạnh Chử đại thiếu gia, phát hiện đúng là tên công tử thiếu đạo đức gọi cô nương không trả tiền ấy. Thân thể cứng ngắc, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng chua xót thầm nghĩ nếu đã thật lâu không gặp, như vậy hôm nay tái kiến làm gì?
Với những người chuyên làm việc phục dịch mà nói, suy nghĩ thế nào và biểu hiện thế nào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hoa quản sự đứng cách chiếc bàn rượu trong bụng thì không ngừng ân cần thăm hỏi cha mẹ tổ tông Ninh Khuyết, vẻ mặt khó coi lại nhanh chóng biến thành vui vẻ hớn hở chào hỏi đối phương, sau đó xoay người xòe tay phải đặt lên bờ môi, cao giọng hô lên chỗ lầu cao u tĩnh:
- Lầu trên lầu dưới các cô nương ơi! Ninh Khuyết Ninh tiểu gia tới rồi kìa!
Tiếng kêu này không biết kinh sợ biết bao nhiêu người, đám học sinh giả bộ nghiêm túc hoặc giả ra vẻ thành thạo nhìn quanh lập tức quay ngoắt đầu về phía bàn Ninh Khuyết, Tư Đồ Y Lan đang bưng chén trà giật mình há miệng, sắc mặt Kim Vô Thải cũng không giữ nổi sự ôn nhu, đều nghĩ là kiểu chào đón gì thế này? Thấy thế nào cũng có cảm giác các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu này đều quen biết Ninh Khuyết cả là sao? Đám học sinh giật mình, lại tò nhìn lên lầu xem sẽ có bao nhiêu cô nương nghe tiếng Hoa quản sự đi ra gặp hắn.
Tiếng đàn trên đài ti trúc giữa đại sảnh không biết đã ngừng lúc nào, trong lầu một khoảng yên tĩnh, không có giai nhân nào gấp gáp ló đầu ra, cũng chẳng có cô nương nào vẫy tay vui cười với hắn, thậm chí ngay cả tỳ nữ ra thay tiểu thư xem thử tình huống cũng không xuất hiện lấy một người. Ngay thời điểm đám học sinh kiễng chân chờ mong phía dưới thất vọng, có người hơi mất thăng bằng, Tư Đồ Y Lan cảm thấy có chút không thú vị thì đột nhiên có tiếng bước chân chen chúc vang lên từ sau lầu gác.
Tiếng bước chân tựa như hạt châu lớn nhỏ rơi xuống bàn ngọc, âm thanh buông rèm châu lay động như tiếng hạt mưa to nhỏ tấu nhạc ở Xuân Phong Đình. Giữa tràng oanh ca yến ngữ, sáu bảy vị cô nương từ hậu viện trong lầu mang theo tỳ nữ bên người nối đuôi nhau mà ra, dòng người tuôn ra chỗ sảnh ngoài rồi đi thẳng đên bên cạnh Ninh Khuyết, có cô cười chỉ trích vì sao nhiều ngày rồi không đến, có cô ôn nhu quan tâm hỏi thăm, có cô lại nhíu mày nghi ngờ phải chăng gặp chuyện cho nên không đến được, nói ngắn gọn là một phen náo nhiệt ầm ĩ.
Đang lúc vui vẻ bỗng nhiên có một tiểu cô nương đầu hai búi tóc đáng yêu ló ra từ tầng lầu thanh tĩnh nhất trên cùng, đúng là thị nữ Tiểu Thảo bên người Giản đại gia, đôi mắt đen láy như điểm mực của nàng đảo quanh một vòng, không thấy được người mình muốn gặp, mất hứng reo lên:
- Ninh Khuyết, sao Tang Tang không tới? Ngươi lại nhốt nàng trong tiệm rồi hả!
Đêm hôm đó các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu chuẩn bị tiến cung luyện ca múa, mấy cô nương cảm thấy nhàm chán quá nên giở trò đùa khiêu khích niên chưa trải sự đời Ninh Khuyết tiến vào trong lầu, kể từ đó mọi chuyện phát triển rất kỳ lạ, bất kể là bậc danh kỹ đứng đầu như Thủy Châu Nhi Lục Tuyết hay là các cô nương bình thường khác, thái độ đối với Ninh Khuyết đều cực kỳ nhiệt tình thân thiết, nguyên nhân chính ở ba chỗ:
Một là Ninh Khuyết lớn lên có một khuôn mặt sạch sẽ dễ mến, là trai tơ khó gặp trong thanh lâu, khéo nói chuyện, cử chỉ đáng yêu, tôn trọng các cô nương, đôi bên cũng không có tầng quan hệ nọ nên tụm lại với nhau rất thoải mái sung sướng, nhiều lần tán dóc chuyện thanh lâu, quen thuộc nhau vô cùng. Hai là Thủy Châu Nhi cực quý mến hắn vì một lý do riêng tư thuần túy nào đó nên các cô nương tự nhiên nể mặt nàng.
Nguyên nhân quan trọng nhất tự nhiên là vì Giản đại gia đã từng ở mức độ nào đó tỏ ra thân thiết với thiếu niên này, tuy không có rõ ràng nhưng từ việc Giản đại gia trước nay chẳng thèm nể mặt nam tử nào - mà còn thấy chán ghét - thì thái độ đối với hắn rõ ràng là khó mà có được. Tuy Thủy Châu Nhi và Lục Tuyết không quan tâm lắm nhưng các cô nương còn lại mà có được cơ hội làm vừa lòng Giản đại gia thì đừng nói chỉ là thân mật một chút với Ninh Khuyết, cho dù dùng thân thể các nàng cung phụng miễn phí mấy đêm thì đã tính là gì?
Nhưng đám đồng học ở thư viện nào có biết nguyên nhân này, cũng chẳng biết hồi đầu xuân Ninh Khuyết thường xuyên ra vào Hồng Tụ Chiêu, bọn hắn nhìn bên bàn rượu oanh oanh yến những lời nũng nịu ngọt ngon thì sớm cũng đã choáng mắt.
Tư Đồ Y Lan rốt cuộc chậm rãi đạt chén trà xuống, miệng cũng khép lại, nhưng nhìn Lục Tuyết cô nương bản thân mời hai lần cũng chưa được lúc này đang ôn nhu ngồi bên cạnh Ninh Khuyết cắn hạt dưa tán dóc, nhịn không được nhìn sang Kim Vô Thải mặc nam trang bên cạnh, biểu tình rung động thở dài:
- Chử Do Hiền thực không nói láo, Ninh Khuyết thật sự có thể quét ngang Hồng Tụ Chiêu, cái tên này... mặt mũi rõ ràng lớn hơn đám anh họ tự cho là siêu phàm của ta nhiều.
Đang lúc hai nàng nói chuyện thì Ninh Khuyết cũng đã chấm dứt cuộc hàn huyên lâu ngày gặp mặt với chư vị cô nương, ôn tồn chắp tay cáo biệt, sau đó tay phải khẽ đỡ cánh tay Lục Tuyết đi tới bên bàn Tư Đồ Y Lan, cười nói:
- Tư Đồ tiểu thư, ta đã dẫn Lục Tuyết cô nương tới cho ngài đây, ngài nên thương xót nàng ấy gần đây luyện múa vất vả, sớm để nàng ấy trở về nghỉ ngơi.
Tư Đồ Y Lan đứng dậy, ngoài lạnh trong nóng nói:
- Cô nương chúng ta nói chuyện, ngươi quản lắm làm cái gì.
Nói xong câu đó, nàng xoay người thi lễ với Lục Tuyết, vô cùng nghiêm túc nói:
- Lục Tuyết tỷ tỷ, tiểu muội luôn muốn gặp tỷ thỉnh giáo ba đường đá chân trong điệu múa xoay của người Hồ, hôm nay vinh hạnh gặp mặt, rất mong tỷ vui lòng chỉ giáo.
Lục Tuyết khẽ nhíu mày, nàng quả thật có chút mệt mỏi, biết rõ biểu diễn điệu múa gì đó trước mặt vị quý nữ Trường An này thật sự không phải chuyện tốt gì cả.
Kim Vô Thải cũng đứng dậy, cầm quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, mỉm cười nói:
- Lục Tuyết cô nương, Tư Đồ tỷ tỷ của ta muốn học điệu múa này làm quà mừng cho lễ đại thọ sáu mươi tuổi của Vân Huy tướng quân, hôm nay cũng không gấp gáp lắm, chỉ mong cô nương có thể bỏ ra chút thời gian cho tỷ ấy là được.
- Thì ra là vậy.
Lục Tuyết mỉm cười nói:
- Vậy tối nay ta sẽ nhảy trước một đoạn ngắn, về sau Tư Đồ tiểu thư có rảnh, chỉ cần thông báo trước là được, không câu nệ tiểu thư đến đây hay là ta đến phủ đều được.
...
Điệu múa người Hồ không quan hệ gì tới man tộc thảo nguyên mà đến từ Nguyệt Luân Quốc, tục truyền đây chính là vũ điệu hiến tế của bộ lạc rừng mưa nào đó cực tây Nguyệt Luân Quốc, nổi danh với tiết tấu thanh thoát, nhất là nửa trên thân thể người múa làm thành dáng thiên nữ tán hoa bất động, nửa người dưới lại chuyển động dồn dập không ngừng, hông đùi đưa theo tiếng nhạc tạo nên nên một loại mỹ cảm đối lập cực kỳ rõ nét.
Điệu múa này cực kỳ khó, ba đường vung chân đá thấp còn khá dễ chứ nếu muốn hoàn thành động tác vung chân đá ngang thậm chí là vung chân đá cao mà vẫn duy trì được nửa người trên đoan trang tĩnh lặng thì quả là vô cùng khó khăn. Mà vũ công tốt nhất thiên hạ hiện nay đang ở trong thành Trường An Đại Đường, ngay Hồng Tụ Chiêu, cũng chính là Lục Tuyết.
Giữa tiếng tỳ bà tấu vang mơ hồ có tiếng sáo dần cao, sảnh đường yên tĩnh ngọn đèn mờ tối, màn che kéo xuống để lộ ra bóng hình Lục Tuyết nhanh nhẹn bước đi. Nàng diện trang phục múa hở eo, kiều đồn phủ lớp vải mỏng, ánh mắt ôn nhu cụp xuống, hai tay hợp thành chữ thập trước bầu ngực trắng sữa, vô luận là đầu ngón tay hay lông mi đều vô cùng tĩnh lặng, chỉ có cặp chân tuyết hồng của nàng lại bắt đầu chậm rãi múa cùng tiếng nhạc. Tiếng tỳ bà càng lúc càng dồn dập, hai chên nàng tiết tấu cũng càng nhanh, làn váy nơi mông phiêu phiêu đãng đãng, chiếc eo trần với những đường cong tinh tế mà mỹ diệu...
Điệu múa vừa dứt đã nghe thấy tiếng hô khen ngợi rung trời, cả sảnh đường lại quay về với cái không khí ồn ào náo nhiệt mà ấm áp. Tư Đồ Y Lan cực kỳ nghiêm túc kính một chén rượu với Lục Tuyết cô nương, mọi người lại tùy ý nói mấy câu, Lục Tuyết cô nương thần sắc mỏi mệt áy náy nhẹ nhàng cáo từ xong liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Mỹ nhân múa điệu người Hồ và bàn tiệc rượu cũng chẳng phải dạng vừa, hơn hai mươi thanh niên học sinh chính trực thanh thuần đến chơi khiến cho sảnh đường Hồng Tụ Chiêu tối nay thật náo nhiệt, nước rượu rót liên hồi, tiếng hô đoán chữ phạt rượu văn nhã xen lẫn tiếng trò chơi ném thẻ lạch cạch, cả gian nhà thật là vui vẻ náo nhiệt.
Tối nay Ninh Khuyết bị Chử Do Hiền cùng quản sự thanh lâu hợp lực làm một cú ra mắt thật nổi, tự nhiên trở thành trung tâm buổi nhậu, bất luận ngày thường thân quen hay không, đám học sinh cùng lớp cũng đều nhao nhao cầm ly tiến đến với đủ các loại lý do chuốc rượu chẳng hề khách khí. Mới đầu bọn hắn còn chơi trò đánh túy quyền phạt rượu, đến khi phát hiện tên Ninh Khuyết này quả thật có thể nói là thiên tài đánh túy quyền, toàn thắng hơn mười trận thì chuốc rượu nhất thời biến thành trút rượu.
Bản tính Ninh Khuyết thích uống rượu, càng thích cái cảm giác say rượu này. Mấy năm nay ở cùng Tang Tang cơ bản lúc nào cũng thủ sẵn rượu, chỉ tiếc đáng buồn là uống rượu suốt bao năm như vậy mà tửu lượng của hắn chẳng hề tăng lên một tí nào, vẫn thuộc cái loại thấy rượu ham uống cho cố sau đó say quá chỉ biết nằm một chỗ, chung quy không có cơ hội say rượu làm loạn.
Bị vô số đồng học trút rượu, qua năm sáu chén rượu nóng, vốn chỉ mới say có bảy phần nhất thời nhảy lên tới mười hai phần, hắn mạnh mẽ mở to cặp mắt mơ hồ ra vẻ ta đây vẫn còn tỉnh táo hòng dọa lui quân địch, đáng tiếc giọng điệu từ cái miệng của hắn đã quay giáo đâm vào chủ nhân. Vì thế hắn muốn ôm chén rượu ngắm trăng giả vờ cô độc trốn rượu một hồi, lại phát hiện bầu trời đêm nay không có ánh trăng, hắn muốn dựa lan can đổ rượu vào hồ chuốc say cá, niệm thơ hay ra vẻ tuyệt vọng một chút, lại phát hiện bản thân cũng chẳng thể lết đến bên cạnh cái lan can, mà cũng không còn nhớ một bài thơ nào.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này.
Không biết từ lúc nào bàn rượu chỗ hắn bị người chuyển qua cạnh lan can sau nhà, gần ngay mặt ao trúc ẩm ướt, bản thân hắn thì ngồi phịch lên nửa bàn, đã sớm quên mình từng muốn làm chút gì đó.
Không khí bên lan can yên tĩnh hơn trong sảnh rất nhiều, Tư Đồ Y Lan ngồi cạnh hắn, chân phải đạp lan can híp mắt xuất thần nhìn ánh sao đầy trời lấp lánh, tay phải cầm một cái bình tuyết ngọc nhỏ mát lạnh nhẹ nhàng đong đưa ngoài lan can. Thật rõ ràng tửu lượng của cô quý nữ này hơn xa Ninh Khuyết, cặp mắt đen bóng sáng ngời mười phần, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ninh Khuyết này, ngươi làm sao quen được công chúa tỷ tỷ vậy?
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, day day trán rồi sau đó giơ lên chiếc đũa không ngừng tìm kiếm cọng rau xanh trộn dấm chua, tùy ý đáp:
- Quen trên đường.
- Trên đường quen thế nào được?
Tư Đồ Y Lan quay đầu lại, tràn ngập hứng thú nhìn hắn.
Ninh Khuyết cắm một chiếc đũa vào trong bánh xốp nhỏ, ôm trán căm tức đáp:
- Nhặt được trên đường, cho nên mới quen.
Tư Đồ Y Lan bất đắc dĩ nói:
- Ta nghĩ ngươi hẳn là nhớ nhần chuyện rồi. Công chúa điện hạ không có khả năng bị ngươi nhặt được ven đường.
Ninh Khuyết nương theo cảm giác say cười nói:
- Quả thật nhớ nhầm, những thứ ta nhặt được ven đường đều là bảo bối, không có khả năng là cái người ngu ngốc kia nha, ờ mà ta gặp công chúa ở đâu ấy nhỉ? Đúng rồi, ngươi biết ta là binh lính Vị Thành...
----------oOo----------