Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nương nương!” Hai người một trước một sau bước vào tẩm cung, cung kính hành lễ với hoàng hậu.
“Đều miễn đi!” Trên mặt Hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, “Bản cung vào lúc thất thế đều nhờ vào các ngươi bồi bên cạnh giúp đỡ, Sơ Lôi, tiểu Bảo, các ngươi có nghĩ tới muốn được ban thưởng cái gì không?”
“Nô tỳ cái gì cũng không muốn!” Sơ Lôi vội vàng chối từ, “Có thể luôn luôn hầu hạ bên người nương nương chính là điều tốt nhất ông trời ban cho Sơ Lôi!”
“Nô tài cũng vậy!” Lâm Bảo Nhi cũng nhanh chóng tỏ rõ lòng trung thành, “Nô tài cái gì cũng không muốn!”
“Thế này đâu có được! Sơ Lôi, ca ca ngươi ở quê năm nay cũng đã hai mươi đúng không? Có phải là vẫn chưa có thành thân?
Sơ Lôi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
“Như vậy bản cung thưởng ngươi năm trăm lượng bạc trắng, mười sấp tơ lụa, phái người đưa về nhà ngươi, cho ca ca cho ngươi
làm lễ vật thành thân đi.”
“Tạ ơn nương nương!” Sơ Lôi lập tức quỳ xuống tạ ân, nàng thật không ngờ, hoàng hậu lại chu đáo như thế, nàng chỉ là đã từng vô tình đề cập qua một lần, hoàng hậu cư nhiên đến nay còn nhớ rõ.
“Tiểu Bảo, bản cung biết ngươi không có thân nhân, vàng bạc tài bảo ngươi tại trong cung cũng không cần tới, bản cung đã hạ chỉ phong ngươi thành tổng quản thái giám, chức quan ngũ phẩm, ngươi nghĩ thế nào?”
Ngũ phẩm? Ngũ phẩm? Kia không phải rất lớn sao? Một năm bổng lộc cũng không ít nha! Lâm Bảo Nhi hai mắt lập tức lóe sáng ánh vàng.
“Tạ ơn. . . Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ưu ái! Nô tài nhất định là vì nương nương cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
“Được rồi! Các ngươi trước xuống phía dưới chuẩn bị một chút đi, nhớ kỹ chuẩn bị một ít điểm tâm, buổi tối…. Hoàng thượng khả năng sẽ ở đây!” Hoàng hậu ôn nhu nói.
“Vâng! Nương nương!”
Ban đêm, An Khánh Cung.
“Hoàng thượng thế nào còn chưa tới? Thanh nhi ngươi đi cửa cung nhìn xem!”
Trong cung điện rực rỡ có một nữ tử tuyệt sắc bận cung trang màu hồng đang ngồi, chính là Uyển phi tự Tư Đồ Uyển.
“Vâng! Nương nương!” Cung nữ bị gọi Thanh nhi vội vã chạy ra phía cửa, cùng lúc ấy tại cửa một tiểu thái giám đang chạy vào.
“Ui da đau” Hai người cùng lúc kêu lớn.
“Tiểu An tử! Ngươi không có mắt nhìn hả?” Thanh nhi hung hăng nhìn hắn.
“Ta. . . Ta. . .” Tiểu An tử trong lúc nhất thời có chút lắp bắp.
“Tiểu An tử? Ngươi thế nào đã trở về?” Uyển phi bực mình ngẩng đầu, chầm chậm hỏi.
“Bẩm nương nương! Nô tài vừa gặp Tiểu Phúc tử bên người hoàng thượng, hắn nói hoàng thượng đêm nay. . . Không đến An Khánh Cung!”
“Cái gì?” Tư Đồ Uyển từ ghế dựa đứng lên “Hoàng thượng đi đâu? Lẽ nào…” Sắc mặt của nàng trầm xuống, đôi mày lá liễu như muốn dính lại với nhau.
”Bẩm nương nương, hoàng thượng ngài. . . Đêm nay ngủ lại An Bình Cung!”
“An Bình Cung!” Tư Đồ Uyển cắn răng nói ra mấy chữ, trong ánh mắt tràn ngập phẫn hận “Tư Nhụy! Cái tiện nhân kia thì có gì tốt chứ? Ta có cái gì so ra kém nàng?”
“Nương nương! Nói nhỏ chút! Cẩn thận tai vách mạch rừng!” Thanh nhi lập tức chạy đến bên cạnh Uyển phi trấn an tâm tình của nàng, “Có thể hoàng thượng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, dù sao tướng quân nhà chúng ta vừa từ biên cảnh đánh thắng trận trở về.”
“Thực sự là như vậy sao?” Tư Đồ Uyển nửa tin nửa ngờ..
“Đương nhiên rồi! Nương nương người tuổi trẻ mỹ mạo, huệ chất lan tâm, Hoàng hậu nương nương cùng ngài căn bản không thể so sánh, nương nương lẽ nào đã quên trước lúc tiến cung lão phu nhân đã nói gì sao? Mọi việc đều phải nhẫn nại! Trước tiên phải quan sát một thời gian rồi mới hành động!”
“Nhẫn nại! Nhẫn nại! Vì sao người phải nhẫn nại là ta!” Từ nhỏ được nuông chiều thành quen, Tư Đồ Uyển kích động đem tất cả những thứ có trên bàn ném hết xuống mặt đất.
Xoảng, rầm….Những mảnh nhỏ đầy đất như phản chiếu khuôn mặt mang đầy hận ý của nàng, “Ta Tư Đồ Uyển muốn cái gì thì nhất định phải đạt được, hoàng hậu. . . Cái danh hiệu này sớm muộn cũng là của ta!” . . .