Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Doanh bên cạnh Tư Đồ Nhã, mang ý cười không biết tên nhìn Lãnh Tứ Hàn. Nha hoàn bên cạnh nghe lời lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng một ly rượu tới. Phong Vân Ngạo nhìn nàng ta đứng sau lưng mình, cúi đầu nhìn người đồng lứa nàng bỏ vào trong rượu một chút đồ, khóe miệng nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, không nói gì, cũng không đi ngăn cản.
"A” Lãnh Tứ Hàn dùng ánh mắt vô tội nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ. Bộ dáng phục tùng, trong lòng thoáng qua một tia mát lạnh.
Đưa tay cầm lấy ly rượu, ngẩng đầu nhìn hoàng hậu Tư Đồ Nhã, trong mắt tràn đầy ý cười “Có phải rất khó uống hay không?”
"Tứ Hàn không tin hoàng ngạch nương sao? Hoàng ngạch nương sao lại đưa đồ khó uống cho con?” Tư Đồ Nhã nhẹ giọng nói, *D~Đ~L~Q~Đ* trong mắt mang theo lãnh ý nhìn ly rượu trong tay Lãnh Tứ Hàn, ý bảo Lãnh Tứ Hàn uống hết.
Lãnh Tứ Hàn cầm ly rượu sắp uống, trong lòng Phong Vân Ngạo ngừng lại một chút, tốc độ thân thể nhanh hơn đầu óc cướp lấy ly rượu, cười nhìn rượu trong ly “Nương nương kính rượu vì sao phải lấy từ chỗ khác ra?” Ngước mắt nhìn Tư Đồ Nhã.
Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên gợi lên chút ý cười, nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo.
Tư Đồ Nhã ngồi bên trên dùng sức nắm chặt ly rượu, đáng chết! Chỉ một chút xíu nữa thôi. “Vân Ngạo đây là có ý gì?” Trong lòng suy tính, đây thật là phế nữ không tiếng tăm gì của Phong phủ hay sao? Một câu nói chặn đứt đường lui. Nếu bà nói đây là cố ý chuẩn bị vì Lãnh Tứ Hàn, như vậy Phong Vân Ngạo sẽ nói địa vị mấy công chúa vương gia thần tử ở trong lòng hoàng hậu bà thật tầm thường. Kế thật là thâm!
"Cái gì có ý gì?” Hai mắt Phong Vân Ngạo vô tội nháy nháy mấy cái, làm như hoàn toàn không hiểu gì hết, khóe miệng hơi nhếch lên “Chính là trong nước, à không, trong rượu này có vài thứ nha.”
"Thứ gì?" Hoàng hậu Tư Đồ Nhã biến sắc, mở miệng liền hỏi. Ý thức được bản thân quá nóng vội, nghĩ muốn đổi giọng lại bị Thanh phi giành trước.
"Tại sao trong rượu lại có thứ gì chứ? Mau Mau, Vương thái y còn ở đằng kia. Vân Ngạo thật không hiểu chuyện, còn không mau để Vương thái y nhìn xem.” Trên mặt Thanh phi mang theo nét quan tâm, trong mắt tràn đầy gấp gáp, giọng nói mang theo nhu tình êm tai làm cho người ta động tâm.
Phong Vân Ngạo nhìn Thanh phi, không thể không nói, Phượng Lâu Thanh thật sự là một mỹ nhân, vẫn còn là một tuyệt thế mỹ nhân oai phong một cõi. *D>