Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
  3. Chương 50 : Tuyết Vân Cốc!
Trước /66 Sau

[Dịch]Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 50 : Tuyết Vân Cốc!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Ô ô. . . . . Hu hu. . . . . . Đau đau. . . . . . Người xấu. . . . . . Người xấu!"

"A!" Phong Vân Ngạo phản xạ không phải là đá chân mà là dùng ngân châm đâm vào thứ vừa chạm phải, kết quả “Hu hu hu….. người xấu……Oa oa oa….”

Tay cầm ngân châm cứng ngắc giữa không trung, nhìn dưới lòng bàn chân là một tiểu bất điểm, tròng mắt ừng ực nước mắt như đang lên án: Người xấu, ngươi là ngươi xấu!

Phong Vân Ngạo ngồi xổm người xuống, nhìn bàn tay cứng ngắt giữa không trung của mình, rồi lại nhìn tiểu bất điểm ôm chân nàng, không ngừng há miệng cắn ống quần của nàng. Khóc không ra nước mắt, còn không có buông tay……

"Người nào? Cút!" Thân thể Phong Vân Ngạo cứng ngắt không thể động đậy, bởi vì vừa động sẽ làm tổn thương tới tiểu bất điểm dưới chân. Nhưng mà, ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhấc cổ áo tiểu bất điểm kia lên, chợt Du Phong xuất ra trường kiếm bên người.

"Nàng là vương phi!" Lãnh Dịch đứng phía sau Lãnh Tứ Hàn khẽ lên tiếng.

Trường kiếm của Du Phong run lên, quay đầu nhìn nhìn Lãnh Tứ Hàn, lại nhìn nhìn một tay đang nắm cổ áo tiểu bất điểm kia. Đứa bé nhanh chóng hít thở không thông, ánh mắt chợt lóe “Nữ tử ngược đãi tiểu hài tử này là Vương phi của sư huynh? Cắt…. Đùa giỡn cái gì vậy.” Vẻ mặt Du Phong không thể tin “Không đúng, tuy rằng tiểu bất điểm này thật là làm cho người khác tức giận, chỉ biết khóc, nhưng mà cũng không thể giết hắn.” Trong mắt Du Phong mang theo vẻ bất mãn cùng đau lòng nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn không dấu vết liếc qua, mang theo một chút ý cười, không để ý đến Du Phong, nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Nếu nắm tiểu hài tử kia thêm một khắc thì hắn…..răng rắc.”

Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, theo ánh mắt của Lãnh Tứ Hàn, cúi đầu nhìn sắc mặt tiểu bất điểm trong tay đã đỏ bừng, liền buông tay.

“………” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là: Sau này khi có đứa nhỏ, tuyệt đối không để cho nó một mình ở cùng với mẫu thân. Tuyệt đối không thể!”

"Má ơi!" Thân thể Du Phong thoáng động, ôm lấy tiểu hài tử ba tuổi kia, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy bất mãn “Ngươi rốt cục có lương tâm hay không? Đứa bé chỉ khóc một chút, ngươi cũng không thể giết hắn.”

Thân thể Phong Vân Ngạo cứng ngắt. Phản bác lại nhất định sẽ bị cười nhạo, sẽ không nắm cổ áo đứa nhỏ. Không phản bác lại, thì là người không có lương tâm. Này phản bác cũng không phải, không phản bác cũng không phải. A!!!!! Liếc mắt một cái, xoay người rời đi. Nhưng mà có một số việc không phải đơn giản như vậy.

"Mẫu thân, bại hoại, hu hu hu….. Hu hu hu… Hạo Hạo ngoan….. là bảo bảo của mẫu thân…… Hu hu…. Ôm ôm.”

Du phong cứng ngắc nhìn đứa bé trong ngực luôn miệng nói là bảo bảo của Phong Vân Ngạo, cứng ngắt quay đầu nhìn về phía thân thể đứng đờ của Phong Vân Ngạo, lại quay đầu ánh mắt thanh lãnh nhìn Lãnh Dịch, lại nhìn một chút sư huynh của mình, sắc mặt đen thui, nhát mắt nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Đứa nhỏ vô tội!”

Khóe miệng Phong vân Ngạo run rẩy, sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn càng thêm đen. Đứa nhỏ vô tội?

"Hu hu hu…… Gào khóc, mẫu thân muốn bảo bảo, bảo bảo ngoan…..”

"Mẹ nó, câm miệng cho lão nương!" Phong Vân Ngạo quay đầu, tức giận nhìn tiểu bất điểm trong lòng Du Phong, quát.

"Ngươi cũng câm miệng cho bản thiếu! Ngươi có biết hắn chỉ là một đứa nhỏ hay không? Ngươi lại rống hắn như vậy? Chỉ vì một cái vị trí Vương phi liền từ bỏ hắn? Ngươi có biết ta phát hiện hắn ở đâu hay không? Là ở Tuyết Vân Cốc đó!”

"Mẹ nó!" Phong Vân Ngạo dừng một chút “Cái gì? Người vừa nói là ở đâu?”

Du Phong dừng một chút “Mẹ nó đang chơi trò gì?” Ôm đứa bé xoay người không để ý đến Phong Vân Ngạo, trừng mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Sư huynh, đang chơi trò gì đây?”

Trong mắt Lãnh Dịch mang theo ý cười “Phong lưu đại hiệp, Vương phi là mỹ nữ đó!"

Du Phong nhìn Lãnh Dịch, nhe răng trợn mắt “Mỹ nữ? Lão tử không thấy như vậy. Mở miệng một tiếng lão nương, một tiếng mẹ nó. Đây là loại nữ nhân gì? Lão tử không cần!"

"Ngươi dám muốn?” Sắc mặt vốn đen của Lãnh Tứ Hàn càng thêm âm u, âm trầm nhìn Du Phong, làm cho thân thể Du Phong cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, không biết làm sao.

"Ngươi dám nói thêm một câu vô nghĩa trước mặt ta nữa xem. Nói, là ở đâu?” Phong Vân Ngạo cau mày, lạnh như băng nhìn Du Phong, hơi thở trên người đột nhiên thay đổi, làm cho Du Phong cảm thấy bị áp bức. Loại hơi thở này giống như lúc sư huynh tức giận cảm giác được.

"Ngạo Nhi, dừng tay! Nàng như vậy hắn không có cách nào nói được.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt loé, tiến lên cầm lấy tay Phong Vân Ngạo tách ra khỏi người của Du Phong.

Phong Vân Ngạo bình tĩnh lại, ánh mắt biến đổi, cười như không cười, lại mang theo một cỗ cuồng ngạo thiên hạ, nắm tay "Nói! Vừa rồi ngươi nói là ở đâu?"

Du Phong dừng một chút, đứng tại chỗ nhìn Phong Vân Ngạo, lườm Lãnh Tứ Hàn một cái, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang nức nở trong ngực một cái, xoay người không để ý “Vì sao phải nói cho ngươi biết?”

Không đợi Du Phong nói hết lời, chỉ cảm thấy không khí bên cạnh bị hút mất, giống như đang ở trong Địa ngục. Hơi thở đen đặc, ánh mắt Phong Vân Ngạo gần như là một màu đen, giống như Tử Thần nhìn Du Phong.

"Ngạo Nhi!" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn cả kinh. Đã từng trải những gì khiến một nữ tử biến thành như vậy? Loại hơi thở này làm cho hắn cũng cảm thấy sợ hãi, làm cho hắn đau lòng, rất muốn ôm lấy nàng, nói với nàng: Còn có hắn. Nhưng mà không thể, nếu làm như vậy chỉ biết rằng sẽ phản công dụng “Ngạo Nhi, Ngạo Nhi, là Tuyết Vân Cốc. Du Phong!”

Thân thể Du Phong cứng đờ, ánh mắt chợt lóe, quay đầu ôm lấy đứa nhỏ, nhìn Phong Vân Ngạo, nói: “Là Tuyết Vân Cốc. Cắt! Bản thân ném đứa nhỏ ở đó còn làm bộ như không biết, thật không biết hổ thẹn.”

"Du phong! Nàng mới mười một tuổi. Đứa nhỏ trong ngực ngươi đã ba tuổi. Ngươi gặp qua nữ tử nào chin tuổi đã sinh đứa nhỏ chưa?” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo lãnh ý tràn ngập đến gần Du Phong “Nhớ kỹ, nàng không phải là người ngươi có thể động. Bằng không đừng trách bổn vương!”

Du Phong nhìn Phong Vân Ngạo, trên mặt tràn đầy ảo não, thoáng nhìn bộ dáng âm ngoan của sư huynh nhà mình, trong mắt tràn đầy ủy khuất, chậm rãi đến gần Phong Vân Ngạo “Thật có lỗi, trong tình thế cấp bách nhất thời Du Phong đã hiểu lầm sư tẩu, mong sư tẩu thứ lỗi.” Nhưng lại không buông đứa nhỏ trong ngực ra.

Phong Vân Ngạo tỉnh táo lại, nhìn hắn “Hạo Hạo?”

"Hu hu hu……Hức hức….. Hu hu hu….. Mẫu thân, không cần đi!" Tiểu bất điểm kia vẫn không ngừng nức nở, nhìn Phong Vân Ngạo vươn tay ra với hắn, trực tiếp nhào vào lòng Phong Vân Ngạo.

Du Phong liếc mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, thấy hắn gật đầu mới buông đứa nhỏ ra. Phong Vân Ngạo ôm đứa nhỏ, hỏi: “Hạo Hạo, ngoan! Nói cho mẫu thân biết con từ đây tới đây?”

"Hả? A! Hu hu hu…… Người xấu, không phải mẫu thân! Người xấu!" Tiểu bất điểm ngửi ngửi mùi thơm trên người Phong Vân Ngạo một chút, đột nhiên lại khóc lên.

". . . . . ." Cầm tinh con chó sao? Khoé miệng Phong Vân Ngạo co rút, nhìn tiểu bất điểm nỉ non không ngừng, vừa định dỗ, lại thấy được một thứ làm cho hốc mắt nàng ứa ra nước mắt.

"Đây là cái gì?" Vươn tay nới ra quần áo của đứa nhỏ. Du Phong ngẩn ra “Tại sao lại có thể như vậy?”

"Xem ra, hắn không phải ngoài ý muốn ở trong cốc!"

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Là Chí Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net