Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
  3. Chương 54 : Còn không buông tay cho lão nương!
Trước /66 Sau

[Dịch]Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 54 : Còn không buông tay cho lão nương!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ban đêm, Phong Vân Ngạo nhìn chằm chằm Vân Hạo bên cạnh mình, khóe miệng thoát ra vài cái bong bóng, cái mũi nhỏ truyền ra từng tiếng hít thở, khò khè ngái ngủ. Trên mặt nàng mang theo một chút ý cười, lùi một bước sao? Cuối cùng nàng cũng không còn cơ hội, mà nàng cũng sẽ không thay đổi, làm chính mình là quan trọng nhất.

Lãnh Tứ Hàn nhẹ nhàng đến gần bên giường, nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Phong Vân Ngạo, ngủ ở phía ngoài trên giường.

Ánh mắt xoay tròn của Vân Hạo bỗng nhiên mở ra, giống như là bị đoạt lấy đồ, nhìn Lãnh Tứ Hàn, bàn tay bé nhỏ dùng sức túm lấy y phục của Phong Vân Ngạo, cảnh giác nhìn người mặc y phục trắng nào đó.

"Ặc" Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, cái này gọi là gì? Khó lòng phòng bị? Ngồi dưới đất, vẻ mặt tối đen ngước mắt nhìn động tác nhất trí của một lớn một nhỏ. Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo, một lớn một nhỏ đồng thời nâng chân phải lên nhìn bản thân.

Phong Vân Ngạo vừa quay đầu lại nhìn, thấy Vân Hạo, liền thấy Vân Hạo đang cười hắc hắc không ngừng với mình, “Ha ha ha…… Hạo Hạo sao lại đáng yêu như vậy!” Nàng bỗng ôm lấy Vân Hạo, tiểu tử này, làm sao lại đáng yêu thế chứ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm cố gắng nâng quai hàm, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lãnh Tứ Hàn, chu miệng, chân nhỏ mập mạp hơi nâng lên. Phong Vân Ngạo nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hôn chụt một cái. Kết quả, bình dấm chua của người nào đó bỗng chốc bốc lên.

"Không cho phép!" Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn không còn tối đen mà là lạnh như băng ẩn chứa bão táp, cũng không còn vẻ đùa giỡn, trực tiếp ôm lấy Phong Vân Ngạo, ngăn cách nàng cùng với Vân Hạo. Bản thân nói với Phong Vân Ngạo "Ta không cho phép!"

Phong Vân Ngạo nghe được hơi thở nam tính của Lãnh Tứ Hàn, loại cảm giác ấm áp này, loại cảm giác này…… Là ghen sao? Hắn thích nàng à? Vô số nghi vấn được che giấu dưới khuôn mặt lạnh như băng "Tránh ra!"

"Ngươi bị……Ưm ưm…….” Phong Vân Ngạo trừng lớn mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn. Hơi thở nam tính tràn ngập, nàng bị hôn? Trong đầu hiện lên một nữ hài nhỏ gầy đối mặt với ba gã tráng hán, bất đắc dĩ giãy dụa, bên cạnh còn có hai gã soái ca, trên mặt tất cả đều là đang xem kịch vui.

Trong mắt Phong Vân Ngạo mê mang, ánh mắt có chút đình trệ làm cho Lãnh Tứ Hàn cả kinh “Ngạo Nhi! Ngạo Nhi!”

Lúc này Phong Vân ngạo đã nhớ lại. Lúc đó là nhiệm vụ đầu tiên khi làm đặc công của nàng. Các nàng bị buột phải phá thân, bọn họ không biết. Lúc đó đối mặt với ba gã tráng hán, trên mặt hai gã sư phụ đều là tươi cười. Nàng bất lực sợ hãi, từ khi đó bắt đầu nàng biết tất cả nhất định đều phải phục tùng. Nàng có thực lực thì sẽ không phải chịu vũ nhục như vậy.

"Buông ra!"

"Ngạo Nhi, là ta là ta! Ta ở đây!" Lãnh Tứ Hàn dùng sức ôm chặt Phong Vân Ngạo, không biết nên làm như thế nào, thống hận bản thân vừa rồi xúc động như vậy.

"Tỷ tỷ ngoan, Hạo Hạo không đi, sẽ ở cùng với tỷ tỷ! Tỷ tỷ phải ngoan, ngoan!" Vân Hạo cùng sử dụng cả hai tay hai chân, chậm rãi bò lên trên người Phong Vân Ngạo “Tỷ tỷ không nghe lời, Hạo Hạo sẽ tức giận.”

"Hạo Hạo? Hạo Hạo!" Phong Vân Ngạo xoay người lại, nhìn Vân Hạo đang thập phần gian nan bò lên người mình, nước mắt trong mắt không tự giác chảy ra.

Từ lần đó không ai có thể động vào nàng, bởi vì cho dù nàng trúng độc, nàng cũng có năng lực hủy diệt. Cho nên hai gã sư phụ kia vì nàng đi cửa sau, ba gã tráng hán kia bị phế, nàng bình yên vô sự, nhưng mà lần thương tổn này lại khiến nàng nảy sinh chán ghét đối với nam nhân.

"Thật xin lỗi!" Lãnh Tứ Hàn ôm chặt Phong Vân Ngạo không có chút khả năng nào là sẽ buông tay. Ngạo Nhi, ta sẽ không để bất kỳ ai thương tổn đến nàng! Người thương tổn nàng, ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Chuyện xảy ra kiếp trước ta không biết, nhưng kiếp này nàng là của ta! Cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta!

Trước kia không biết có phải là yêu hay không. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, nhìn nàng yếu ớt, hắn quyết sẽ không buông tay. Một khắc kia trong lòng hắn giống như có người nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo đột nhiên sáng tỏ.

"Ngươi đó! Còn không buông tay cho lão nương! Ngươi còn"

"Ngươi đó, còn không buông tay cho lão nương……. ta! Tỷ tỷ là của ta, là của Hạo Hạo!"

"Phốc! Ha ha ha ha ha ha. . . . . . Ngươi thật là biết chọc cười! Hạo Hạo! Chụt!" Phong Vân Ngạo trực tiếp từ trên giường ôm lấy Vân Hạo, hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của hắn, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lãnh Tứ Hàn, mở miệng liền mắng.

"Ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo ngửa tới ngửa lui, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn, cường càng to “Ha ha ha……. Khụ khụ……”

"Coi chừng bị sặc, buồn cười như vậy sao?” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nhìn tiểu tử Vân Hạo, liền nhìn thấy ánh mắt đầy vô tội của hắn, ngón tay nhỏ chỉ chỉ, cái miệng bĩu lên, bộ dáng giống như muốn khóc…….

“…………”

"Hu hu hu….. Tỷ tỷ, hắn xấu xa, hung dữ với Hạo Hạo!"

"Khụ khụ khụ. . . . . . Tốt! Hắn hư, Hạo Hạo nghe lời nhất, ngoan nhất! Ha ha ha ha ha. . . . . ." Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn, trong mắt tràn đầy trêu tức. Càng nhìn thấy Vân Hạo đáng yêu. Tiểu tử này nhỏ như vậy đã biết tranh thủ tình cảm. Chẳng qua trong nụ cười mang theo một tia đau lòng.

"Như thế nào ta lại xấu xa rồi? Hử? Hạo Hạo!” Lãnh Tứ Hàn nhìn ánh mắt trêu tức của Phong Vân Ngạo mà tràn đầy bấc đắc dĩ, mang theo một phần sủng nịnh, không thể ngăn nương tử đùa cợt, nhưng mà có thể đùa lại tên tiểu tử kia nha.

"Hu hu hu…. Hạo Hạo không biết, tỷ tỷ…… Hu hu hu…… Tên bại hoại này uy hiếp Hạo Hạo.”

"Phốc! Ha ha ha ha ha. . . . . . Uy hiếp? Lãnh Tứ Hàn, ngươi đường đường là một vị Vương gia mà lại uy hiếp một đứa nhỏ? Ha ha ha…..” Phong Vân Ngạo cười không biết chừng mực, tràn đầy trêu tức với Lãnh Tứ Hàn.

Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Tên tiểu tử này thế mà lại biết uy hiếp. Trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia vô tội, nhìn Phong Vân Ngạo, cuối cùng nhìn sang Vân Hạo “Ta là ngốc tử, ngốc tử sẽ tùy tiện làm này nọ. Vân Hạo, bổn vương thật ra là……” Hai tay thủ thế làm bộ sợ hãi, nhìn Vân Hạo, nói.

"Ngốc đầu!"

"Ha ha ha. . . . . . Ai u má ơi! Hạo Hạo, ngươi thật là đáng yêu!" Nghe thấy lời nói của Hạo Hạo, Phong Vân Ngạo ôm bụng cười ha ha.

Có tiếng cười, có bấc đắc dĩ, có người cao hứng, có người nổi giận đùng đùng, ghen tuông đầy trời, cũng có người đùa đến bất diệc nhạc hồ.

"Ai u má ơi! Đau chết rồi! Đau chết rồi! Sư huynh cứu mạng! Lãnh Dịch, ngươi là tên khốn kiếp, quan báo tư thù! Má ơi, đây là cái gì vậy?"

"Lãnh dịch khốn kiếp! Tả Phong, ngươi là cái đồ lẳng lơ! Quý Mộc, ngươi là một đống phân! Khốn kiếp!"

"Má ơi! Sao lại nóng như vậy? Sư huynh! Sư tẩu!"

"Ai da, cái chân! Mụ nội nó, mới sáng sớm liền báo tang à!" Phong Vân Ngạo ngồi dậy, cầm cái gối đầu ném ra ngoài.

"Má ơi! Chủ tử, Linh Nhi quên gọi người rời giường cũng không thể mưu sát người như vậy!" Thân thể Vân Linh chợt tránh, tiếp được gối đầu, nhìn gối đầu bằng gỗ cứng rắn, cái này nếu ném trúng đầu, đầu nàng liền nở hoa mất.

"Lãnh Dịch! Ném tên khốn kiếp này ra ngoài cho ta!" Lãnh Tứ Hàn nhướng mày. Thật vất vả mới có thể ôm nương tử nhà mình ngủ một giấc, nhưng mà, nhất thời nghiến răng nghiến lợi. Tên Du Phong khốn kiếp này, đều bị tiếng sói tru của hắn làm hỏng hết rồi.

Quảng cáo
Trước /66 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Oan Gia Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net