Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước mắt Vương Trân Trân tuôn ra như mưa, trong lòng chua xót vô hạn, khổ sở cùng yêu mến muốn nói ra cùng hắn, nhưng lại không biết nên nói ra với hắn như thế nào.
Cô gắt gao ôm chặt lấy Lý Vân, hận không thể làm cho giờ khắc này tồn tại mãi mãi.
- Vì sao? Ông trời tại sao phải đối đãi với ta như vậy? Cậu đã có vị hôn thê là tiên nữ, vì sao vẫn còn muốn chúng ta gặp gỡ nữa?
Thân thể Vương Trân Trân run rẩy kịch liệt, nghẹn ngào nói bên tai Lý Vân những tiếng vô cùng thất vọng, chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng từng lời từng tiếng phảng phất như từng nhát búa hung hăng đánh vào trong lòng Lý Vân. Giờ khắc này, tình cảm của cô cuối cùng cũng đã bộc lộ hoàn toàn.
- Trân tỷ...!
Lý Vân thở khẽ một tiếng, nhưng không nói ra được lời nào, chỉ chăm chú đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thụ được thân thể nàng run lên khe khẽ mang đến những rung động sâu tận trong tâm linh hắn. Cho tới bây giờ, hắn đều nghĩ rằng trong lòng hồ ly tinh còn nhớ đến mối tình đầu. Cho nên, Lý Vân vẫn luôn cố ý duy trì khoảng cách giữa hai người. Nhưng hôm nay hắn mới biết được, chính mình đã sai. Một sai lầm rất nghiêm trọng. Trong lòng hồ ly tinh sớm đã có hắn. Bằng không, cô cũng sẽ không thương tâm như vậy.
Lý Vân mạnh mẽ ôm thật chặt Vương Trân Trân, bước chân chậm rãi di chuyển.
- Sau khi ký ức của cậu khôi phục, cậu có quên mất ta không?
Giọng nói mềm yếu của Vương Trân Trân làm cho nội tâm hắn không khỏi có chút đau sót.
Lý Vân ôm chặt nàng. Tự đưa tay lên thề:
- Sẽ không, chị tin tưởng ta, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không quên chị.
Vương Trân Trân chậm rãi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt xinh đẹp như trân châu lần thứ hai không ngừng rơi xuống.
Nhưng đây là những giọt nước mắt tràn ngập hạnh phúc.
Vương Trân Trân ở trong lòng ngực của hắn, lẳng lặng ngả sát vào đó, nàng cảm thấy được rằng mặc kệ những chuyện đang xảy ra ở xung quanh, giờ khắc này đối với nàng chính là vĩnh hằng.
Cách đó không xa, hai mắt Hồng gia như muốn phóng hỏa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trân Trân, hắn đã động tâm, mà ngay cả tiểu đệ trước đây chưa từng có phản ứng của hắn giờ đây đều có chút rục rịch. Vốn hắn cho rằng hồ ly tinh tất nhiên sẽ trở thành thứ độc chiếm của hắn. Thế nhưng bây giờ, người ta cũng đã là hoa có chủ.
Đồng dạng giống như hắn đang nhìn chăm chú vào Vương Trân Trân với Lý Vân còn có Nhâm Hiểu Nguyệt. Là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, những bữa tiệc cao cấp như thế này nàng đương nhiên có tư cách tới tham dự.
Thấy động tác mập mờ của Vương Trân Trân với Lý Vân, trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt không tự chủ được thở dài.
Vì sao lại thở dài, ngay cả nàng cũng không hiểu được.
Tiếng nhạc dừng lại, Lý Vân và Vương Trân Trân dắt tay nhau rời khỏi sàn nhảy. Vương Trân Trân ghé mắt nhìn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt. Nàng hướng Lý Vân lải nhải, nói:
- Tiểu tình nhân của cậu hình như đã thấy rồi kìa... Qua chào một tiếng. Cậu còn không biết gì sao? Nàng vẫn luôn chăm chú nhìn chúng ta.
Cảm giác của nữ nhân luôn rất mẫn cảm.
Lý Vân nghe vậy, đành đi tới chỗ Nhâm Hiểu Nguyệt. Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn luôn đợi Lý Vân qua chỗ mình chào hỏi. Nhưng khi Lý Vân đi tới, nàng lại có vẻ rất thờ ơ, lạnh nhạt.
- Cậu cũng tới, là đi cùng với cô ấy sao?
Nhâm Hiểu Nguyệt có thâm ý khác nói.
Lý Vân nhàn nhạt gật đầu, đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên một cỗ khí tức rất kỳ quái từ bên ngoài cửa bay vào. Sắc mặt hắn hơi đổi, quay lại nói với Nhâm Hiểu Nguyệt:
- Xin lỗi, tớ ra ngoài một lúc.
Nhâm Hiểu Nguyệt vốn đang định nói cái gì đó, đã thấy Lý Vân quay đi bỏ nàng một mình ở đó.
Hai hàm răng trắng noãn cắn chặt môi, trong lòng Nhâm Hiểu Nguyệt đối với Lý Vân xuất hiện một tia hận ý.
Đi khỏi phòng khách, đi về phía bên phải có một rừng cây, trong mắt lý Vân lóe lên một tia sáng lợi hại. Đột nhiên, bốn phía toát ra âm khí vô cùng nặng nề. Bốn người đàn ông mặt áo đen vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt hắn. Không hề nghi ngờ, khí tức kỳ quái làm hắn chú ý chính là phát ra từ trên người bọn họ.
Trang phục của bốn gã áo đen mắc đều giống nhau, toàn bộ quần áo trên người đều màu đen, trong tay cũng không cầm bất kỳ vũ khí nào, cứ như vậy đi về hướng Lý Vân.
Bốn gã áo đen đi tới cách hắn mười mét thì dừng lại, trong con ngươi lộ ra những tia nhìn sắc bén, một người áo đen thoạt nhìn tuổi tác hơi lớn một chút, dùng giọng lạnh lẽo nói:
- Ngươi chính là Lý Vân phải không, chủ nhân của chúng ta muốn gặp ngươi.
Mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng Lý Vân cũng không lộ ra bất kì vẻ mặt gì:
- Các ngươi là người gì vậy? Chủ nhân của các ngươi là ai? Là yêu hay là ma?
Khí tức trên người bọn họ rất kỳ quái, hơn nữa âm u không gì sánh được, Lý Vân đoán chừng không phải đông phương Yêu tộc, thì chính là tây phương Ma tộc.
Đương nhiên, theo tình huống bây giờ, khả năng phía sau hình như lớn hơn một chút.
- Bớt nói linh tinh đi, đi theo chúng ta!
Người đàn ông kia quát khẽ một tiếng.
- Khẩu khí thật là lớn...!
Lý Vân khẽ quát một tiếng, khinh thường nói:
- Nếu ta không đi, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
- Lên!
Từ trong miệng hắn thốt ra thanh âm lạnh như băng. Gã thủ lĩnh nhẹ nhàng vung tay lên, thân hình khẽ động, ba gã áo đen khác lập tức nhào về phía hắn.
Hiển nhiên đối phương cố ý tới gây sự, Lý Vân cũng không sợ. Tâm khẽ rung, tay phải cầm Bồ Đề nhận, phóng thẳng vào đối phương.
Người áo đen nhẹ kêu một tiếng, hiển nhiên đối với Bồ Đề nhận trong tay Lý Vân ném tới mà giật mình. Ngay khi hắn vừa mới kêu lên, hai người khác cùng đánh thẳng đến. Một khắc này, không gian xung quanh đột nhiên trở nên một mảnh đen kịt, cùng với vô số tiếng cười dữ tợn. Lý Vân cảm giác được như đang có vô số bộ xương khô, ác quỷ hướng chính mình kéo tới.
- Chút tài mọn...!
Lý Vân cười khinh thường, Bồ Đề nhận tiện tay vung một cái. Kim quang chợt lóe, những bộ xương khô, ác quỷ xung quanh nhất thời đã bị đánh thành phấn vụn. Nương theo tiếng hét phẫn nộ, Lý Vân dấn thân mà lên.
Trong lúc đánh nhau, trong đầu Lý Vân đột nhiên xuất hiện linh quang.
- Phanh...!
Một tiếng, đang trong trạng thái chiến đấu, Lý Vân bị đầu lĩnh áo đen bên kia đá trúng bụng dưới, thân thể giống như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã lên một cây đại thụ ở phía sau.
- Các ngươi... Rốt cuộc là ai?
Nói xong câu đó, Lý Vân lập tức hôn mê.
- Ha ha, tưởng thế nào...!
Đầu lĩnh vừa thấy Lý Vân ngất đi, khẽ cười một tiếng, chỉ huy một gã thuộc hạ vác Lý Vân lên vai.
Mấy phút sau, Lý Vân cảm giác như mình bị mang vào một gian tầng hầm ngầm. Bất quá, hắn biết rõ, căn hầm ngầm này giống như căn hầm ở biệt thự Hồng gia trước đây.
- Bịch...!
Một tiếng, đúng lúc này Lý Vân cảm thấy thân thể chấn động, cả người hắn bị gã áo đen ném xuống đất. Không gian xung quanh âm u, chỉ nghe thấy tiếng nói của tên thủ lĩnh kia:
- Yến tử tiểu thư, chúng ta đã mang hắn đến rồi.
Một thanh âm lạnh như băng vang lên:
- Các ngươi đánh cho hắn ngất xỉu? Sao có thể xảy ra việc này chứ? Làm sao mà các ngươi làm được?
Nghe thấy âm thanh này, Lý Vân cũng đoán biết được thân phận của đối phương. Cô ta chính là Yến tử, cô nàng ở bên cạnh Hồng gia. Nói một cách khác, những chuyện hôm nay, cũng là do Hồng gia sắp đặt.
Hắc y nhân cười nói:
- Yến Tử tiểu thư, ta thấy cô đánh giá hắn quá cao rồi, trên thực tế, hắn cũng không lợi hại giống như cô miêu tả.
- Hừ. Thật đúng như vậy chứ?
Yến Tử khinh thường cười nhẹ:
- Một đám ngu xuẩn, hắn ta rõ ràng chính là cố ý giả vờ để cho các ngươi bắt, cút xuống đi.
Nói xong, ánh mắt Yến Tử ngay lập tức nhìn về phía Lý Vân, nói:
- Lý tiên sinh, không cần tiếp tục diễn trò, cậu có thể lừa được lũ ngu xuẩn đó, nhưng không thể lừa gạt được tôi đâu.