Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Có vẻ đã muộn, nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi không cần cô nữa.”
Cô ấy lắc đầu; có lẽ mọi chuyện đến quá bất ngờ với cô ấy.
“Tôi đã chú ý từ rất lâu rằng cô chính là một trở ngại, cô biết chứ? Nhưng tôi không muốn mang tiếng độc ác. Dù gì, chúng ta đã thật sự là <<bạn bè>>.”
Nhưng chúng ta không còn là bạn nữa.
Tôi đoán rằng cô ấy vẫn còn xem tôi là <<bạn>>. Cho đến ngày hôm qua, chúng tôi vẫn còn thân thiết, vẫn còn lắng nghe những vấn đề trong chuyện tình cảm của nhau. Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi, tôi không còn nghĩ như vậy nữa. Vì thế, chúng tôi không còn là <<bạn bè>> hay những thứ đại loại như thế.
Đây không chỉ là vấn đề của riêng tôi. Cô ấy không thể nghi ngờ tôi, dù tôi đã thay đổi. Ngay cả khi tôi không nói chuyện với cô ấy như lúc xưa, cô ấy cũng không nhận biết được.
-- <<Không có gì có thể ngăn cản sự thay đổi của tôi.>>
Đây là nguyên tắc của thế giới này.
Cứ cho rằng tôi thay đổi, nhưng những người khác thì không trong thế giới bình thường. Ví dụ, trong trường hợp của cô ấy, cô ấy nghĩ tôi là bạn bè. Nếu tôi thay đổi, cô ấy sẽ nghĩ có chuyện gì đó bất thường ở tôi. Cả việc này không thôi đã không làm tôi thoải mái thay đổi chính mình. Chắc chắn phản ứng đó cũng tương tự đối với người chợt bắt gặp người mình quen đột ngột nhuộm tóc vàng hoe sau kì nghỉ hè. Những khả năng của tôi bị giới hạn khi bị nhốt trong một môi trường, nơi mà tôi không thể thay đổi.
Nếu như thế, ước muốn duy nhất của tôi, <<không hối hận về ngày hôm nay>>, sẽ không trở thành hiện thực.
Đó là lí do tại sao cái quy tắc tiện lợi này xuất hiện.
Đúng vậy. Cả thế giới này được tạo ra để phục vụ cho tôi.
Thế nhưng ---
Thế nhưng, tại sao chứ? Tôi không thể nghĩ ra cái gì đang trông chờ tôi sau chuyện này.
Tôi có cảm giác rằng tôi không được nghĩ về nó.
Vì thế tôi không suy nghĩ nữa rồi đổi sang chủ đề khác.
“Cô có nghĩ rằng ‘tình yêu’ giống như vấy bẩn nước tương lên trên một chiếc váy trắng không?”
Dường như cô ấy không hiểu lời ví von của tôi, cô ấy nghiêng đầu sang một bên.
“Cứ cho là cô làm đổ nước tương lên trên chiếc váy trắng của mình đi nhé. Ngay cả khi cô lau sạch đi rồi, vết bẩn vẫn còn đó. Chúng ở đó mãi mãi. Vì thế, lúc nào cô cũng sẽ nghĩ rằng ‘Á, mình làm đổ nước tương rồi…’ khi cô thấy chúng. Cô không thể nào quên được vì chúng ở đó mãi mãi.”
Tôi mở một ngăn tủ ra.
“Cô biết đấy, nó làm tôi khó chịu.”
Tôi nắm chặt con dao làm bếp trong tủ.
“Những vết bẩn đó, chính nó.”
Tôi lấy con dao ra.
Tôi đã sử dụng con dao này vì mục đích tương tự vài lần rồi. Đây là con dao bén nhất ở đây.
Mặt mũi cô ấy tím tái lại khi thấy tôi cầm con dao trong tay. Cô ấy hỏi tôi ‘Cậu định làm gì với thứ đó?’, dù tôi chắc rằng ở một mức độ nào đó, cô ấy đã đoán được điều gì đang xảy ra – tin rằng tôi sẽ không làm những chuyện cô ấy đang <<dự đoán>>.
“Tôi sẽ làm gì với thứ này à? Ahaha…”
Nhưng cô biết chứ? Tôi xin lỗi. Đúng như ---
“Tôi loại bỏ cô!”
--- những gì cô dự đoán.
Tôi đã **** ****** bằng ******.
Tôi cố gắng không hiểu cái cảm giác đen tối, đau đớn sắp trào dâng lên. Mặc dù kháng cự là vô ích, và nếu tôi không thể hiểu ra, thì không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng ngay cả như thế, tôi cố gắng chống cự. Bởi vì tôi không muốn nhận thấy cảm giác này. Bởi vì tôi đã diễn như thể tôi không thấu hiểu cảm giác đó từ trước đến giờ.
Cô ấy đổ gục và máu chảy dài từ miệng của cô ấy.
Trông cô ấy đau đớn vô cùng; thật đáng thương.
Chắc chắn là tôi đã thất bại. Đáng lẽ ra tôi đã phải **** cô ấy một cách càng ít đau đớn càng tốt.
“Cô biết đấy, thất bại cũng khá đáng sợ. Bọn con trai phát huy sức mạnh khó tin của chúng khi chúng trở nên tuyệt vọng. Ngay cả một thằng con trai ốm yếu cũng mạnh hơn nhiều so với tôi. Bị đánh bởi sức mạnh đó rất đau đớn. Nhưng ánh mắt của chúng khi đánh tôi còn đáng sợ hơn. Chúng nhìn tôi như thể tôi là rác rưởi. Tại sao tôi lại thất bại? …đúng vậy, đúng vậy. Bởi vì tôi đã sử dụng một con dao trông rất đẹp nhưng lại rẻ tiền. Thật khó để giết một người bằng cách sử dụng con dao đó, cô biết không? Và điều này thật không dễ chịu gì. Đâm hay chém một người. Kinh tởm! Tôi không thể không ói mửa ra được. Tôi cũng khóc, tự hỏi mình rằng tại sao mình lại phải thực hiện một chuyện không dễ chịu như thế chứ. Nhưng cô biết không? Cuối cùng, kết quả sẽ không thay đổi nếu như cũng một người đó cùng thực hiện những hành vi giống nhau – và vì thế tương lai mà tôi mong ước cũng sẽ không trở thành hiện thực. Nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xóa bỏ người đó, đúng chứ? Không thể nào làm khác hơn, phải không? Thật độc ác, đúng không? Tôi tự hỏi tại sao tôi lại phải làm những chuyện như thế?”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không còn chút sức lực nào.
“Cô biết không, thực ra, tôi không cần phải đâm cô như thế này. ‘Loại bỏ’ cuối cùng chỉ là vấn đề sắp xếp lại tâm trí thôi. Nhưng cô biết không, tôi không tìm ra được biện pháp nào khác. Tôi không thể ‘loại bỏ’ bất kì ai bằng cách nào khác hơn là giết họ bằng chính đôi tay của mình. ‘Loại bỏ’ một người từ sâu thẳm trái tim mình thật không dễ dàng gì. Tôi đặt gánh nặng lên trái tim của mình. Và với việc tạo dựng những mặc cảm tội lỗi đó, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bỏ trốn khỏi người đó. Làm vậy, tôi có thể nghĩ rằng tôi không muốn gặp người đó nữa và có thể ‘loại bỏ’ họ đi. Rồi sau đó cả tôi lẫn những người khác đều không thể nhớ về người này nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Cô ấy gục xuống, dường như không thể nhấc đầu lên nổi nữa.
“Tôi biết mà! Đó là lỗi của tôi, đúng không? Tất cả đều là lỗi của tôi, đúng không? Nhưng nói đi, tôi phải làm gì đây? …Xin lỗi. Cô cũng không biết chứ gì? Á, tại sao tôi lại nói nhiều thế? Tôi biết tại sao rồi. Tôi cảm thấy rất áy náy, rất áy náy, rất áy náy, tôi không thể giữ im lặng được. Tôi muốn nghĩ rằng có thể cô sẽ tha thứ cho tôi khi tôi nói lên lí do của mình. Nhưng tôi biết. Rằng không đời nào cô lại tha thứ cho tôi, đúng không? Tôi xin lỗi. Thật sự tôi rất xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã quá ích kỉ. Nhưng cô biết không? Tôi là người phải chịu đựng nhiều nhất. Tôi đang tự nhận lỗi về mình. Tôi biết rằng tôi đang làm một chuyện tồi tệ. Cho nên, nói thật, tôi không thể không để ý đến cô nghĩ về tôi như thế nào.”
Tôi tự hỏi không biết tôi đang nói chuyện với ai?
Nhưng tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng chuyện này không còn là vấn đề nữa. Dù gì thì lúc nào tôi cũng không nói chuyện trực tiếp với bất kì ai. Tôi còn không xem người đang nằm đây là <<bạn bè>>.
Cuối cùng tôi lại cô độc.
“K-không---”
Thế nhưng, tôi không muốn thừa nhận.
Tôi nói thế, dù rằng tôi hiểu rõ được sự thật rằng tôi đang cô độc, tôi ở lại nơi này, nơi đúng ra không phải là chỗ của tôi.
Hãy đến đây!
Nhanh lên!
“Kazu-kun!”
Tôi tự hỏi không biết từ lúc nào? Kể từ lúc nào tôi hỏi cậu ấy như vậy? Dù chúng tôi đã bắt đầu gọi nhau như thế, dù tôi đã được cậu ấy chấp nhận để gọi cậu ấy như thế, cậu ấy không nhớ gì cả.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra.
Cậu ấy đứng đó.
Người mà tôi luôn mong mỏi, Hoshino Kazuki, đứng đó.
Kazuki không nói nên lời khi cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng này. Đứng kế bên cậu ấy là một đứa con gái thích xen vào chuyện của người khác, Otonashi Aya, người sống như vật kí sinh vào ‘chiếc hộp’ của cô ta.
“…cuối cùng bạn cũng đến, Kazu-kun.”
Tôi bất ngờ bởi chính lời nói của tôi.
Tôi ngu ngốc đến mức nào chứ?
Kazuki đã không giữ lời hứa với tôi bao nhiêu lần rồi chứ? Không phải tôi đã từ bỏ cậu ấy vài lần trong vô số lần phản bội rồi sao?
Và lúc này cậu ấy có mặt ở đây cũng không còn là sự tình cờ. Tôi quyết định gọi cậu ấy đến nơi này, để cậu ấy chứng kiến thấy cảnh này.
Và ngay cả thế, chỉ cần cậu ấy có mặt đúng lúc này, tôi bắt đầu trông đợi vào phép thần kì sẽ xuất hiện một lần nữa. Tôi bắt đầu trông đợi rằng cậu ấy sẽ đưa tôi trở về thế giới bình thường.
Dù rằng --- mọi chuyện không thể kết thúc như thế này.
Kazuki mở to mắt.
“Kazuki. Tôi có thể đoán được cảm giác của anh. Nhưng đúng ra anh phải biết rồi.”
Con bé vớ vẩn này nói gì thế.
“Rằng ‘chủ nhân’ chính là --- Mogi Kasumi.”
Kazuki mở to mắt nhìn ****** nằm dưới sàn.
Tên của cô ấy là gì nhỉ? À, thôi, mình quên rồi. Tôi sẽ quên khi tôi quên.
“…t-tại sao---”
Bạn muốn biết tại sao mình làm một chuyện như thế không?
Tôi không thể giấu nổi sự khó chịu của tôi đối với một người chậm hiểu như Kazuki.
Tôi dồn nén nỗi căm thù vào đôi mắt của tôi. Tôi thốt ra những ý nghĩ của tôi về phía cậu ấy.
“…chết đi!”
Không đủ.
“…chết đi…chết đi…”
Vẫn không đủ.
“...chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…chết đi…”
Thế nhưng, tôi ---
“ --- không muốn phải chết!!”