Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm. Một giờ nữa trước khi vụ tan nạn xảy ra.
Chúng tôi cầm dù đứng ngay nơi xảy ra tai nạn – ngã tư.
Cuối cùng thì Haruaki và tôi có nhiệm vụ phải cứu Maria. Thật nguy hiểm nếu vụ tai nạn xảy ra thật, nhưng cả hai chúng tôi đều tình nguyện nắm giữ vị trí này.
Maria có nhiệm vụ tìm và đột nhập vào chiếc xe tải. Maria đã đưa ý kiến rằng khi ngồi đằng sau tay lái, bị chiếc xe đó đụng phải là điều khó xảy ra nhất.
Tôi rất lo lắng. Không được phép thất bại. Tôi không thể ngủ một chút nào vào tối qua. Vừa để tự trấn an, vừa để xác nhận lại, tôi nói chuyện với cô ấy qua điện thoại hàng giờ liền.
Tôi nhìn gương mặt của Haruaki đang đứng cạnh tôi.
Không giống như tôi, cậu ấy trông không có gì là đang lo lắng. Vẻ mặt của cậu ấy vẫn giống như mọi khi. Đó là vẻ mặt thường thấy mà tôi lúc nào cũng gặp trong ‘Lớp học Loại bỏ’.
Lần này chúng tôi có thể phá hủy ‘Lớp học Loại bỏ’.
--- Dù vụ tai nạn có xảy ra hay không.
“Haruaki, trong khi chờ đợi nói chuyện một chút nhé. Được không?”
“Sao tự nhiên lại lịch sự vậy? Đương nhiên là được rồi!”
Nghe thấy tiếng mưa đang rơi lộp độp trên chiếc dù, tôi lơ đãng nhìn lên bầu trời.
“Chuyện về Mogi-san.”
“Kasumi? Ờ, cậu đang nói về Kasumi trước chứ không phải Otonashi-san?”
Tôi gật đầu.
“Tớ chưa kể cậu chuyện này phải không? Chuyện cô ấy giết tớ.”
“…Chuyện bạo lực này là gì vậy?”
Haruaki cau mày.
Không phải tôi muốn giấu cậu ấy chuyện này. Chỉ là tôi không thể nhớ ra cho đến khi tôi nhận ra Mogi là ‘chủ nhân’.
Và như thể mọi xiềng xích của tôi bị dỡ bỏ khi tôi nhớ ra sự tồn tại của ‘chủ nhân’, tôi nhớ ra hết mọi chuyện từ lần trước.
“Tớ, Maria, Kokone và chắc có cả cậu nữa bị giết bởi Mogi-san.”
“…bị giết? Bởi Kasumi sao? Tại sao vậy? Để làm gì?”
“Để ‘loại bỏ’ người khác. Thông thường, mọi việc sẽ không tiến triển trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Ngay cả khi cậu giết một ai, chuyện đó sẽ quay lại từ đầu. Nhưng dường như Mogi-san có thể ‘loại bỏ’ chỉ những người mà cô ấy tự tay giết. Tớ nghĩ cô ấy làm vậy bởi vì cô ấy không còn muốn gặp người đó nữa từ tận đáy lòng của cô ấy.”
Haruaki nghiêm túc gật đầu. Lúc nãy tôi cũng đã giải thích chữ ‘loại bỏ’ cho cậu ấy rồi. Sau khi bị ‘loại bỏ’, không ai có thể nhớ ra người này nữa.
“Kasumi này thật là…khó tin. Nhưng…thôi, tớ chắc là ngay cả Kasumi cũng sẽ trở nên như thế sau khi trải qua gần 30 000 vòng lặp. Hiểu rồi.”
“Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?”
Tôi hỏi cậu ấy.
“Hử? Nhìn đi, có lẽ hơi khó hình dung một chút, nhưng khi ở trong một ngõ cụt như vậy, đầu óc của ai cũng sẽ trở nên bất thường, không phải sao?”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng ngay cả khi cậu bị điên, cậu có thực sự giết người được không? Ý nghĩ đó chả bình thường chút nào!”
“Vậy sao? Không phải đó chỉ là ý kiến riêng của cậu thôi sao?”
Có lẽ thế. Nhưng tôi không thể tin được. Ý của tôi là bởi vì cô ấy cảm thấy tội lỗi, nên giết người trở thành một biện pháp hữu hiệu của cô ấy để ‘loại bỏ’. Tôi không thể tin rằng cô ấy tự mình có thể nghĩ ra tội ác tệ hại nhất này.
“…cậu tỏ tình với Maria 3 000 lần và bị xe tải đụng vài trăm lần thay vào chỗ cô ấy, đúng không?”
“Hình như vậy. Nhưng với tớ hiện nay, tớ cũng không chắc lắm.”
“Nhưng nè, lời nói của cậu cuối cùng cũng làm tổn thương cô ấy, đúng không?”
“À---vô tình thôi mà.”
Haruaki cười nhạt.
“Giải thích vì sao cô ấy lại bị tổn thương như vậy…đó là vì với một số lượng lớn đến thế, bất kì một thông điệp nào cũng sẽ gây tác động mạnh, dù đó có là lời nói dở hơi đến mức nào đi nữa. Ví dụ nhé, dù cậu có nghĩ rằng mình đẹp vô cùng, nhưng nếu một người nào đó nói với cậu một ngàn lần rằng cậu chả cuốn hút chút nào, cậu sẽ mất tự tin ngay cả khi người kia chỉ đùa giỡn.”
“Ừ, chắc vậy.”
“Vì thế, Maria không thể không chú ý đến cậu sau khi được tỏ tình cả 3 000 lần. Và chúng ta đang nói đến Maria này đây! Tớ chắc rằng cô ấy cũng cảm thấy gì đó khi cậu chống đối cô ấy.”
<<Nếu cô làm cho Hoshino Kazuki là kẻ thù của cô, thì cô cũng khiến cho tôi bất tử thành kẻ thù!>>
Tôi nhớ lại những lời nói đó.
“…ồ? Chẳng lẽ tớ chọn đúng route của cô ấy rồi sao?”
Tôi cười nhẹ rồi bỏ câu nói đùa của cậu ấy sang một bên.
“Vậy nếu có ai đó đề nghị Mogi-san giết người cả ngàn lần thì sao? Không phải Mogi-san sẽ bị dồn vào đường cùng khi nghĩ đó là biện pháp duy nhất, bởi vì cô ấy không chỉ không còn ai để dựa vào, mà còn sắp trở nên mất lí trí đến nơi rồi?”
Haruaki gật đầu.
“…Tớ phải thừa nhận rằng việc này đúng là gây tác động mạnh thật. Và cũng có thể xảy ra. Dù gì người nói cũng ở trong trạng thái bất biến. Những hành động và suy nghĩ của người đó là không thay đổi. Cho nên, nếu người đó nói đi nói lại một vấn đề thì cũng không có gì lạ. Một khi đã nói một lần rồi, thì rất có khả năng câu nói đó được lặp lại cả trăm lần nữa.”
“Đúng như cậu nói. Nhưng đó không phải là vấn đề ở đây. Dù gì nó cũng trông giống như một tai nạn, phải chứ? Nhưng cậu thấy đấy ---”
Cuối cùng, tôi rời mắt ra khỏi bầu trời u ám.
“--- nếu có một người cố tình chọn từ ngữ và hành động để dồn ép cô ấy thì sao?”
Và rồi --- tôi nhìn thẳng vào Haruaki.
Haruaki không có dấu hiệu bồn chồn nào ngay cả khi tôi nhìn cậu ấy như vậy.
“Hử? Nhưng không phải điều đó là không thể sao?”
Vẻ mặt của Haruaki vẫn tương tự như mọi khi.
“Không đúng. Ví dụ, Maria và tớ đều có thể nếu bọn tớ muốn. Không phải sao? Nói cách khác, nếu một người nào đó giả vờ như hắn đã mất trí nhớ trước mặt Mogi-san, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.”
Haruaki lặng lẽ nghe lời nói của tôi, không phản đối một lời nào.
“Giữ lại được kí ức đúng là một điều kiện vô cùng thuận lợi không thể chối cãi được – đó là điều tớ đã nghĩ. Bình thường cậu sẽ nghĩ rằng ai có nhiều thông tin hơn sẽ tốt hơn, đúng chứ? Nhưng không phải như vậy. Tiếp tục duy trì kí ức cũng có nghĩa là sẽ bị tấn công liên tiếp bởi những người mất đi kí ức hoặc những người giả vờ mất đi kí ức. Người mất đi kí ức ở vùng an toàn. Từ trong bóng tối họ có thể tấn công bọn tớ, những người đang đứng ngoài sáng.”
Tôi đã trải qua một cuộc tấn công như vậy, khi người tôi yêu trả lời lời tỏ tình của tôi bằng câu <<Xin bạn hãy chờ đến ngày mai>>, mặc dù cô ấy không ở trong vùng an toàn.
“Vậy nếu có ai đó tấn công Mogi-san một cách có chủ đích từ vùng an toàn thì sao? Một người nhận biết được rằng cô ấy đang phải chịu đựng, biết được rằng cô ấy không tìm ra được lối thoát và chuẩn bị câu trả lời ‘giết người’ cho cô ấy. Nếu thế ---”
“Nếu thế, người đó điều khiển được Kasumi và cố tình tiếp tay cho những vụ giết người.”
Haruaki nói với vẻ bình thản.
Cậu ấy không phủ nhận tôi.
“Mục tiêu của vụ tấn công như thế không chỉ giới hạn với Mogi-san.”
“…nhưng sao?”
“Ý của tớ là không chỉ mình Mogi-san đứng ngoài sáng, cả Maria và tớ đều ở đó. Chuyện này phụ thuộc vào mục tiêu của hắn, nhưng có lẽ hắn cũng cố gắng thao túng Maria và tớ. Không…chắc hắn bọn tớ đã bị hắn thao túng ở một mức độ nào đó rồi.”
<< --- muốn thử giết tớ không?>>
Tôi nhớ lại những lời nói mà một người nào đó đã từng nói với tôi.
Và thật ra, tôi không nghe những lời đó chỉ một lần. Hắn nói với tôi vô số lần. Những lời nói đó ám ảnh trong đầu của tôi như một lời nguyền.
Không những thế. Tôi thấy những xác chết.
Maria được tỏ tình, có một người nào đó chấp nhận hi sinh vì cô ấy, và rồi cô ấy lại bị người đó quay lưng.
Đó là tất cả những thông tin tôi có thể moi móc ra được từ kí ức chắp vá của mình. Chắc chắn có những cái bẫy nhỏ mà tôi không để ý.
Tiếp tục tấn công từ nơi an toàn, không phải chịu bất kì rủi ro nào. Ngay cả khi mọi việc không như mong đợi, hắn vẫn có thể thực hiện lại đòn tấn công này vô số lần.
“Nếu chúng ta cho rằng tớ đang hành động trong khi đang bị người đó điều khiển ở một mức độ nào đó ---”
Tôi nuốt nước bọt.
“--- thì tình thế hiện giờ là đúng như theo kế hoạch của hắn.”
Haruaki vẫn giữ im lặng. Gương mặt cậu ấy giấu trong chiếc dù, nên tôi không thể thấy nét mặt của cậu ấy.
Vẫn im lặng. Tiếng mưa dường như lớn một cách lạ lùng với tôi. Tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ. Đầu tiên, tôi lắng nghe xem đó là gì, nhưng khi nghe kĩ lại, tôi nhận ra đó là một tiếng khi một người đang cố nén cười.
Haruaki di chuyển cây dù của cậu ấy để tôi thấy mặt.
Cậu ấy đang cười, nhíu mày nhìn tôi và cong môi lên nói.
“Nè, nghe đây Hoshii. Trò đùa này, hay cái mớ giả thiết lộn xộn này là gì đây? Đầu tiên, chuyện đó là không thể. Điều khiển một người không đơn giản như thế, đúng không? Thôi được rồi, cậu có khiếu làm diễn viên hài lắm đấy. Nhưng nói thật nhé, tớ không biết tớ có nên cười hay không vì vẻ mặt cậu nghiêm túc thế…khoan đã, tớ đã cười rồi vì chuyện này hết sức tức cười.”
“Ừ, có lẽ cũng khó để hiểu khi tớ vòng vo như vậy.”
“…vòng vo? Thôi, tớ không biết tên kia muốn làm gì đâu. Tớ nghĩ là sẽ có một biện pháp dễ dàng hơn dù mục đích của hắn là gì đi nữa.”
Haruaki vẫn nói một chuyện như thế với cái giọng tươi cười.
“Ừ. Tớ cũng không biết động cơ của hắn. Vì vậy, tớ nghĩ tớ nên hỏi cậu.”
“…hỏi tớ?”
Khi tôi nói ra, tôi không thể rút lui được nữa.
“Haruaki---”
Nhưng tôi đã mất ý định rút lui từ lâu rồi.
“--- tại sao cậu lại dồn ép bọn tớ vào tình thế này?”
Cậu ấy không trả lời.
Cậu ấy lại giấu mặt của mình dưới cây dù.
Cậu ấy không nói gì cả. Chắc chắn rằng cậu ấy cũng không có ý định lên tiếng.
“Tớ đã quên rằng từ lúc nào, nhưng không lâu kể từ khi nhập học, tớ đã làm bạn với cậu, và cũng nhờ đó, tớ thân với Kokone và Daiya. Có lẽ cuộc sống của tớ đã trở nên buồn chán hơn nếu không có cậu. Tất cả là nhờ cậu.”
Nên tôi phải nói thay cho cậu ấy.
“Bọn mình quen nhau cũng chưa được một năm, nhưng ---”
“Nên cậu nói rằng tớ làm việc này cũng không có gì là lạ, phải không?”
Tôi lắc đầu. Chắc rằng Haruaki không nhìn thấu được điều đó.
“Có rất nhiều thứ tớ không biết về cậu. Nhưng có một thứ tớ biết chắc chắn. Một thứ mà tớ có thể không ngần ngại mà nói.”
Tôi tuyên bố.
“Usui Haruaki sẽ không bao giờ làm những chuyện để dồn ép chúng tôi.”
Rút cuộc tôi cũng thấy vẻ mặt của cậu ấy.
Haruaki mở to mắt nhìn tôi.
“Cho nên ---”
Cuối cùng tôi nói ra.
“Cho nên ---- ngươi là ai?”
<<Cậu chối quanh co làm gì! Đáng ngờ thật! Trúng tim đen rồi phải không!? Chết tiệt, tớ ghen tị quá! Dù gì Kasumi cũng xinh đẹp hơn xưa!>>
Haruaki đã nói những câu vớ vẩn đó.
Nhưng tôi chú ý vài điều ở đây.
Có một quy tắc trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Những người xung quanh không để ý đến sự thay đổi của Mogi. Họ còn không chú ý đến việc <<Otonashi Aya>> thay thế cô ấy. Vậy thì tại sao? Tại sao?
--- làm sao cậu ấy có thể nói rằng Kasumi cũng xinh đẹp hơn xưa?
Đó không phải là điều duy nhất đáng nghi ngờ.
Haruaki đã bị ‘loại bỏ’.
Tôi cũng đã quên cậu ấy, nhưng tôi lại nhớ ra được.
‘Mình nhớ ra cậu ấy vì cậu ấy là bạn thân của mình’. Đó là theo cách hiểu của tôi. Nhưng tại sao tôi chỉ nhớ cậu ấy khi tôi không thể nhớ chút nào về những người đã bị ‘loại bỏ’?
Đây chỉ là giả thiết của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi không quên cậu ấy hoàn toàn, bởi vì có ai khác đã thế chỗ Haruaki.
Cả hai điều trên không xứng đáng được gọi là bằng chứng. Đúng hơn, chúng toàn những lỗ hổng.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Vì tôi đã nhớ ra.
Vì tôi đã nhớ ra điều tôi đáng lẽ không nhớ được.
“Cậu có điều ước nào không?”
“Đây là chiếc hộp sẽ ban cho cậu bất kì điều ước nào.”
Đó là lời nói của kẻ có thể là bất kì ai, nhưng cũng không giống một ai.
“Nói cho ta biết ý định của ngươi!”
Rồi tôi nói ra tên của hắn.
Tôi nói ra tên của kẻ phân phát ‘chiếc hộp’, cái tên tôi đã quên suốt đây.
Tên của hắn là ---
“---‘0’”
Ngay giây phút tôi nói ra cái tên này ---
“Haha---”
--- Haruaki biến mất khỏi gương mặt của Haruaki.
Không phải gương mặt của cậu ấy thay đổi. Hình ảnh của Haruaki không ở trong nụ cười trên mặt cậu ấy. Đó chỉ là một sự giả tạo nằm bên dưới lớp da của Haruaki.
Thứ đang tiếp tục theo đuổi chúng tôi bắt đầu thẳng thắn.
---‘0’.
“Hừ. Thực ra không ai có thể nói ra cái tên này trừ ‘chủ nhân’ của ‘chiếc hộp’. Kì lạ thật.”
“Ngươi quá bất cẩn với lời nói của mình.”
“Bất cẩn?”
‘0’ cười khúc khích, dường như vô cùng thấy thú vị.
“Ta không hề bất cẩn. Dù gì ta chẳng có gì để phải cẩn thận. Cậu mới chính là người kì lạ vì đã nhận ra ta dưới những điều kiện đó!”
“Ngươi nghĩ vậy sao?”
“Vậy hãy nói cho ta nghe, khi cậu thấy một người nào đó cư xử hơi bất thường, cậu có nghĩ ngay rằng ‘Đây là một người khác. Đã có ai đó điều khiển người đó.’ không?”
Tôi phải thừa nhận rằng hắn nói đúng. Dù một người có cư xử lạ lùng đến mức nào đi nữa, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì nghĩ người đó đã biến thành một người khác.
“Nhưng ngay cả như thế, cậu tìm ra ta. Điều này có nghĩa rằng cậu biết sự tồn tại của ta, chính nhờ đó mới dẫn đến tình hình như bây giờ. Dù đúng ra cậu không thể nhớ ra được sự tồn tại của ta.”
“Nếu đúng ra ta không thể, thì tại sao?”
“Ai biết được? Đó thực sự là điều bí ẩn. Có lẽ sự hiện diện của Otonashi Aya đã gây ảnh hưởng cho cậu? Dù rằng sự tồn tại của ta không phải là thứ cậu có thể nhận biết bằng cách cậu được người khác chỉ bảo.”
‘0’ nói một cách thích thú. Nhưng tại thời điểm này tôi không còn quan tâm đến chuyện như thế nữa.
“…À, cậu muốn biết ý định của ta sao? Được thôi! Không có gì phải giấu giếm. Ta --- chỉ muốn quan sát cậu gần hơn thôi.”
Nghe hắn nói xong, tôi bắt đầu cảm nhận được.
Aaa --- lại một lần nữa.
Cái cảm giác lạ kì, khó chịu giống như tôi đã cảm thấy lần đầu tiên. Giờ đây tôi lại cảm nhận nó.
Đó là gì? Cảm giác này là gì?
“…Ta không hiểu! Tại sao ngươi lại muốn dồn ép Mogi-san?”
“Lí do tại sao ta lại dồn ép ‘chủ nhân’? Như ta đã nói, bởi vì ta muốn quan sát cậu. Nhưng thôi, giải thích dễ hiểu hơn nhé.”
‘0’ bắt đầu nói một cách thoải mái.
“Ta muốn thấy cậu sẽ phản ứng thế với ‘chiếc hộp’ của người khác. Khi ước muốn được làm lại quá khứ sai lầm của Mogi được ban, ta không thể không vui mừng trong chốc lát. Thế là ta có thể quan sát cậu liên quan đến ‘chiếc hộp’ trong một khoảng thời gian dài…nhưng ta nhận ra ngay lập tức đây chỉ là sự nhầm lẫn. Bởi vì thực ra ta muốn quan sát cậu trong càng nhiều tình thế càng tốt. Nhưng ta không thể làm điều đó trong ‘chiếc hộp’ mà các cậu gọi là ‘Lớp học Loại bỏ’. Mọi người lúc nào cũng hành động như trước, và cả cậu cũng thế. Dù Mogi Kasumi và Otonashi Aya có xây dựng kí ức của họ nhiều bao nhiêu đi nữa, nếu người quan trọng – chính cậu – không giữ lại được kí ức, thì chẳng còn thú vị gì hết.”
Tôi ôm chặt lấy thân mình bởi vì cái cảm giác khó chịu.
“Vì thế ta quyết định can thiệp vào cậu. Ta biến thành Usui Haruaki, bởi vì đó là vị trí mà ta có thể dễ dàng gây ảnh hưởng cho cả ba người. Ta tự cho phép mình chuẩn bị môi trường thuận lợi cho ta bằng cách sử dụng Usui Haruaki, Otonashi Aya và Mogi Kasumi, và bằng cách bổ sung việc giữ lại kí ức cho cậu. Nhờ thế ta có thể quan sát cậu một cách đầy hứng thú!”
“Vậy phải chăng ngươi đã điều khiển Mogi-san để cô ấy giết ta…?”
“Đúng, ta muốn thấy cậu sẽ phản ứng thế nào khi cậu bị giết bởi người cậu yêu.”
…vì chuyện như thế, Mogi không ngừng bị dày vò.
“Dĩ nhiên đó cũng là lí do ta đem lại tình yêu này cho cậu.”
“Cái gì---”
Tình yêu của tôi được người khác đem lại sao---?
“Ồ? Ta chắc rằng cậu đã biết. À, được rồi. Cậu không muốn phải thừa nhận. Haha…Chính xác rằng bởi vì ta có thể quan sát những khoảnh khắc như thế, ở gần với cậu thật đáng bỏ công. Thật ra, ta có thể quan sát cậu khi ta không ở trong ‘chiếc hộp’. Nhưng nếu như thế, ta cho rằng ta sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc đó. Ngắm nhìn từ bên ngoài ‘chiếc hộp’ rất chán nản và gần giống như quan sát vào vũ trụ xa xôi bằng một cái kính viễn vọng có độ phóng lớn cực cao. Có thể nhìn thấy, nhưng tập trung vào một điểm rất dễ gây chán nản. Cảm giác là như thế. Cho nên, tuy chỉ là chắp vá, nhưng rất may mắn khi ta có thể quan sát gần bên cậu từ vị trí của Usui Haruaki!”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra cảm giác khó chịu này.
Đúng thế. Đó là --- sự tàn nhẫn.
Không phải đến lúc này tôi mới cảm nhận thấy sự tàn nhẫn. Chỉ là tôi không thể nhận ra, bởi vì sự tàn nhẫn này khác quá nhiều so với ý nghĩa thông thường của nó.
“Vậy thì Hoshino Kazuki-kun. Cậu có ý định làm gì?”
Tôi không thể nói lên lời nào.
Bởi vì tôi đã nhận ra sự tàn nhẫn này, tôi không thể mở miệng ra.
“Cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết khi cậu vạch trần sự tồn tại của ta ở trong lốt Usui Haruaki sao? Ví dụ, cậu chỉ cần giao ta cho cảnh sát nếu ta là kẻ giết người? Cậu có thể gọi đó là kết thúc. Nhưng đâu có đơn giản như vậy, đúng chứ? Mục tiêu của cậu là lấy lại cuộc sống hàng ngày, phải không? Nói chuyện với ta không giải quyết được gì cả!”
Hắn quá nguy hiểm. Nguy hiểm hơn bất kì thứ gì tôi đã từng đối mặt cho đến lúc này.
“Đó cũng là lí do tại sao ta không quá để tâm đến việc che dấu ta đã biến thành Usui Haruaki. Hiện giờ chắc chắn ta đã cướp ‘chiếc hộp’ từ ‘chủ nhân’ và đang giữ nó ngay lúc này. Ta có thể cho cậu thấy ngay tại đây. Nhưng không cần thiết nữa. Không cần phải đưa cậu ‘chiếc hộp’ chỉ vì cậu nhớ ra ta. Cậu không có sức mạnh để ép ta làm điều đó.”
Hắn quan tâm đến tôi. Nhưng chỉ là đối với một vật thử nghiệm. Không hơn, không kém. Và thật ra tôi không biết phải xử trí như thế nào với một người đối xử với tôi như vậy.
Vì thế ---
“---đúng, đương nhiên là không.”
--- dĩ nhiên tôi không phải là người có thể ăn nói ngang tàng vào lúc này.
“Một mình Kazuki không có sức mạnh đó.”
Tuy vậy, ‘0’ nhìn tôi, tìm nơi bắt nguồn của giọng nói đó.
Nhưng hắn đã đúng. Giọng nói đó đến từ đằng sau của tôi.
Tiếng còi xe tải Klaxon vang lên. Chiếc xe tải chạy lại gần chúng tôi với tiếng máy nổ to. ‘0’ nhìn theo hướng này và khẽ nhăn mặt. Chiếc xe tải đang chạy đến chỗ chúng tôi trông cực kì quen thuộc.
Và người ngồi vào chỗ của tài xế là…Maria.
“Tôi nhớ ông đấy, ‘0’!”
Giọng nói vang vọng trong chiếc điện thoại di động tôi để kết nối suốt trong cặp.
Chiếc xe tải tiến đến. Chúng tôi giữ nguyên vị trí. Tiếng xe thắng gấp vang lên. Vì trời mưa, mọi chuyện không như dự tính. Chiếc xe tải càng ngày càng lết đến gần hơn. Tuy thế, ‘0’ không hề lùi bước. Tôi cũng không lùi bước khi thấy hắn như vậy. Tôi chợt nhắm mắt lại theo phản xạ.
Tiếng xe thắng gấp dần biến mất.
Tôi mở mắt ra. Chiếc xe tải dừng ngay đúng trước mắt tôi.
“Cô giả vờ thế để làm gì?”
‘0’ cười một cách uể oải và hỏi lại người đang ngồi sau tay lái.
“Chỉ để chào mừng một chút thôi. Thật may là ông không bị xe tải đụng thế vào chỗ của Kasumi, phải chứ?”
Tôi có thể nghe giọng nói đó từ cả trước mặt tôi lẫn trong túi cặp của tôi. Maria bước xuống xe, rồi cô ấy gỡ bỏ tai nghe Bluetooth ra và cuộc gọi điện thoại bị cắt đứt.
‘0’ nhìn chằm chằm vào Maria. Cô ấy đứng trước mặt chúng tôi dưới trời mưa.
“Vậy ra cô đã nghe hết chuyện của ta rồi. Nói cách khác, cô không quan tâm đến chiến thuật này ngay từ đầu. Dù thế, ta rất muốn xem Kazuki trở nên thất vọng khi biết được kết cục của kế hoạch này.”
“Tôi đã xem xét kế hoạch đó nghiêm túc ngay từ khi ông đề nghị. Nhưng dường như Kazuki đã biết bộ mặt thật của ông và để tôi hoạt động ngầm.”
Đó không phải hoàn toàn là chủ ý của tôi. Tôi chỉ không biết tôi nên nói với cô ấy vào lúc nào.
Nhưng tôi đã khiến cho Haruaki hợp tác với tôi và chọn thời gian thích hợp để đạt được hiệu quả nhất.
“Nhưng cuối cùng đó là một sự lựa chọn đúng đắn. Nếu tôi ở bên anh ấy, có lẽ ông vẫn tiếp tục quanh co.”
“Cô cố ý đi ra chỗ khác, cướp lấy xe tải để chứng tỏ mình đang ở xa? Thôi, cảm ơn vì sự cố gắng của cô. Nhưng tại sao ta lại phải quanh co khi cô ở đây? Cô có thể là một ‘chiếc hộp’, nhưng không có nghĩa là cô có thể làm được một điều gì đó.”
“Sao, ông không biết sao? Vậy ra mọi cố gắng của tôi là vô nghĩa? Vậy thôi, để tôi hỏi. Ông biết ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’ của tôi, đúng chứ?”
“Đúng, ta biết. Và ta cũng biết rằng cô không thể làm bất kì điều gì chống lại ta bằng thứ đó.”
Maria cười vào mặt ‘0’.
“Haha, thật sự là ông chả bao giờ hiểu được con người chúng tôi. Ông có hiểu tại sao tôi lại nhắc như thế không? ‘Tôi đã chuẩn bị để loại bỏ ông’.”
‘0’ phản ứng bằng một nụ cười nhăn nhở trước lời nói của cô ấy.
“Cô chỉ có thể nhét người khác vào ‘chiếc hộp’ của mình thôi, không đúng sao? Vậy thì làm sao cô có thể làm điều cô nói với ta?”
“Hình như ông vẫn chưa biết lí do tại sao tôi gắn bó với Kazuki.”
Cô ấy chợt gọi tên tôi. ‘0’ nhìn tôi. Dù rằng ánh mắt đó rất thân thiện, nhưng nó lại đáng sợ. Trông nó như ánh mắt của một người nhìn món thịt heo và nghĩ mình phải chuẩn bị như thế nào.
“……Ta biết rồi.”
‘0’ mỉm cười.
“Vậy ra cuối cùng ông cũng hiểu. Kazuki có tài sử dụng ‘chiếc hộp’. Anh ấy có thể sẽ làm chủ được ngay cả ‘Hạnh phúc Rạn vỡ’. Và chắc chắn sẽ ước như thế này. Anh ấy sẽ ước cho cuộc sống hàng ngày tiếp tục tiếp diễn. Vì cuộc sống hàng ngày không có những thứ như ông và ‘chiếc hộp’ đã phá hủy nó.
Maria cau có nhìn ‘0’ và tuyên bố.
‘0’ không bị những lời nói đó lấn át, cũng không ngạc nhiên, cũng không bất ngờ. Hắn chỉ cúi nhìn xuống một cách buồn bã.
“Vậy sao. Cô không hề thay đổi chút nào cả.”
‘0’ trả lời như thế.
Hắn gọi cô ấy, một người đã trải qua 27 755 vòng lặp, như thế này.
“Nếu cô làm thế, cô cũng sẽ biến mất, khi cô đã biến thành ‘chiếc hộp’.”
Maria không hề nao núng trước lời nói của hắn.
“Tôi biết chứ.”
“Vậy sao.”
Thế nhưng, ‘0’ vẫn trông rất buồn bã. Dường như hắn không hề lo lắng việc mình có khả năng bị xóa sổ.
“Cô vẫn không thể sống cho chính mình sao? Cô chỉ có thể hành động vì người khác. Ta thương hại cô từ đáy lòng vì cái cách sống đáng thương đó của cô!”
“Sự thương hại của ông còn không đáng làm mồi cho cá.”
“Lúc đầu, ta cảm thấy hứng thú với tính cách bất thường của cô, nhưng điều đó thật vô giá trị. Một con người không có bất kì ham muốn nào cũng chỉ giống như một cỗ máy. Ta chỉ cần lấy một cái máy hút bụi để làm vật quan sát. Đối với ta, sự tồn tại của cô là thứ buồn tẻ nhất!”
Maria nghiến răng một cách giận dữ khi nghe lời nói của ‘0’. Đủ rồi. Cô ấy bị đối phương thương hại, thay vì được xem như một đối thủ.
“Được thôi! Dù gì ta cũng không muốn bị xóa bỏ. Hãy thỏa thuận nhé. Ta sẽ giao lại ‘chiếc hộp’. Ngược lại, ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Cô nghĩ thế nào?”
“…hừm, điều kiện hơi keo kiệt khi ông sắp bị xóa bỏ.”
“Cô nên cảm thấy biết ơn khi ta đáp lại lời đe dọa thiếu căn cứ của cô. Chưa chắc gì Hoshino Kazuki sẽ sử dụng ‘chiếc hộp’ của cô. Và ta cũng không muốn hình dung cơ hội để ta biến mất thấp như thế nào nếu cậu ấy sử dụng chiếc hộp. Ta đang thực hiện một vụ thỏa hiệp không cần thiết ở đây để bày tỏ sự khâm phục của ta khi Kazuki-kun tìm thấy ta, cô biết chứ?”
“Thỏa hiệp? Thứ mà ông đưa cho bọn tôi là một cái chuồng chim cũ kĩ mà ông trói chặt Kazuki trong đó. Ông có thể tạo ra vô số cái chuồng tiếp theo nếu ông muốn, đúng chứ? Ông không còn hứng thú với nó nữa, nên dù sao ông cũng sẽ tạo ra một cái mới, không đúng sao?”
“Tùy cô thôi.”
“Hừm…Kazuki, như vậy có được với anh không?”
Maria hỏi tôi để xác nhận. Tôi gật đầu. Nếu chúng tôi có thể làm một điều gì đó với ‘Lớp học Loại bỏ’, vậy là tốt với tôi rồi.
“Hoshino Kazuki-kun. Ta có thể cho cậu lời khuyên không?”
‘0’ hỏi tôi như thế.
“Cậu là người không ước muốn để thay đổi. Nhưng hầu hết ‘chủ nhân’ đều muốn thay đổi khi họ nhận được ‘chiếc hộp’. Họ muốn gì đó. Họ muốn trở thành một thứ gì đó. Họ muốn từ bỏ một thứ gì đó. Họ đều có ước muốn theo các kiểu này. Vì thế, cậu đang đối nghịch lại với họ.”
Tôi cau mày vì tôi không hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của hắn.
“Hoshino Kazuki-kun. Cậu có nghĩ cậu là người bất thường không?”
Hắn hỏi tôi.
“…Ta là người bình thường.”
Nghe câu trả lời của tôi, hắn mỉm cười.
“Vậy à. Nhưng ta sợ rằng cậu bất thường! Nhưng cậu biết đấy, nếu cậu không thích, cậu cứ thoải mái đi. Thời điểm cậu không còn bất thường không còn xa đâu. Những người như cậu, cuối cùng, rồi cũng chối bỏ hay mất đi sự bất thường của họ, và hòa nhập với cộng đồng. Hãy thư thả! Rồi cậu cũng sẽ được như ý.”
Hắn nói với nụ cười không dứt trên môi.
“Vì thế---cậu thực sự không gặp may mắn.”
Hắn nói, dường như trông rất vui.
“Ý của ta là cậu đã học được một sự khác thường như thế có tồn tại. Mỗi lần cậu gặp chuyện đáng tiếc cậu lại nghĩ rằng: <<Chỉ cần mình có ‘chiếc hộp’…>>. Dù cậu có lắc đầu nguầy nguậy để quên nó đi, rất không may rằng ‘chiếc hộp’ có tồn tại. ‘Chiếc hộp’ ban bất kì điều ước nào là có thật. Cậu sẽ không bao giờ quên được sự tồn tại của nó. Và rồi, khi cậu sống mà vẫn nhận thức được ‘chiếc hộp’, chắc chắn sẽ có một ngày cậu cần nó!”
Hắn vẫn cười.
A, tôi hiểu rồi ----
Tôi trả lại ‘chiếc hộp’. Nhưng làm thế cũng chỉ vô ích. Tôi đã bị nguyền rủa bởi lời nguyền của ‘0’.
“Tại thời điểm cậu cần ‘chiếc hộp’, có lẽ cậu đã mất sự bất thường của mình. Nếu thế, cậu sẽ không thể làm chủ ‘chiếc hộp’ được nữa. Điều đó sẽ làm ta hứng thú hơn một chút. Vì thế ta sẽ tiếp tục can thiệp một chút vào cậu và những gì xung quanh cậu kể từ lúc này, để rồi cậu sẽ phải quan tâm đến ‘chiếc hộp’.”
Tôi phải làm gì để không mắc phải lời nguyền?
--- Chắc chắn một điều, tôi không thể làm gì được hơn.
Tôi --- không, chúng tôi đã thua cuộc ngày từ lúc chúng tôi gặp ‘0’.
“Dĩ nhiên là ngay cả khi cậu không còn bất thường nữa, ta cũng sẽ cung cấp cho cậu ‘chiếc hộp’ khi cậu cần. Như thế là đủ với ta rồi. Chỉ cần cậu cho ta nghe cái âm thanh đó.”
“…âm thanh?”
“Đúng, ta thích bất kì âm điệu nào con người các cậu phát ra, nhưng có một âm thanh ta cực kì thích thú. Nếu có thể, ta muốn cậu cho ta nghe âm thanh đó. …Hử? Cậu hỏi âm thanh đó là gì ư? Sở thích của ta hoàn toàn bình thường, nên ta nghĩ cậu biết rồi chứ. Đó là ---”
“--- tiếng tan vỡ của trái tim.”
Nói xong, ‘0’ trong hình dáng của Usui Haruaki biến mất.
Một chiếc hộp nhỏ rơi xuống chỗ mà ‘0’ đã đứng. Khi tôi chạm vào nó, nó bắt đầu tự động mở ra.
Ngay sau đó, toàn bộ khung cảnh bắt đầu bị gấp lại. Tôi có thể thấy những bức tường của thế giới này. Những phông nền màu trắng bắt đầu vỡ vụn thành bụi. Cái mùi ngọt ngào dính trên da của tôi biến mất và một màu xám xịt, khó chịu tấn công tôi. Ống tai của tôi loạn lên và bắt đầu xoay vòng vòng. Tiếng sụp đổ. Tiếng sụp đổ. Tiếng sụp đổ. Chúng tôi đang ở trong nỗi tuyệt vọng. Trong nỗi tuyệt vọng mà chúng tôi không thể phủ nhận.
Cái phông nền giả tạo đã bị xóa bỏ và chúng tôi đang trong một căn phòng tối. Một căn phòng nhỏ, rất nhỏ mà chắc chắn tôi sẽ phát bệnh nếu chỉ cần ở trong đó nửa ngày.
Chắc hẳn đây là --- bên trong ‘chiếc hộp’.
Trong căn phòng trông giống như nhà tù này, cô ấy đang ngồi co mình lại, đầu tựa lên gối của mình.
Đây là người con gái tôi đã yêu.
“……Mogi…san.”
Nghe thấy tiếng của tôi, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên.
“Aa---”
Đôi mắt dường như đã chết của cô ấy chợt sáng lên.
“Mình không tin thể tin được! Làm sao mọi chuyện lại tốt thế này!”
Những giọt nước mắt chảy dài trên đôi má của cô ấy.
Một thứ gì đó dường như rất lạ đối với tôi, nhưng tôi liền nhận ra.
“---bạn thật sự đến để giúp mình.”
Tôi nhận ra.
Cô ấy có thể khóc.
“Mogi-san, mình xin lỗi. Nhưng mình định phá hủy ‘Lớp học Loại bỏ’.”
“…ừ.”
Mogi gật đầu, mắt rơm rớm.
“Mình định để cậu chết trong vụ tai nạn.”
“……ừ.”
Cô ấy lau nước mắt.
“Bạn có thể phá hủy ‘chiếc hộp’. Bạn cũng có thể chấm dứt cuộc đời của mình. Nhưng xin bạn hãy chờ một chút. Mình có điều cần nói với bạn.”
Nói xong, Mogi bắt đầu tìm một thứ gì đó trong cặp của cô ấy. Cô ấy lấy thứ đó ra và giấu sau lưng.
Maria cau có trước hành động của Mogi.
“Mogi…đừng nói là, cô vẫn…”
Mogi phớt lờ Maria và tiến lại gần tôi với đôi bàn tay giấu sau lưng.
“…khoan đã, Mogi! Đến giờ phút này cô vẫn còn---”
“Không phải đâu, Maria.”
Tôi quở trách Maria. Tôi không thấy Mogi đang đặt gì sau lưng. Nhưng tôi đã biết nó là gì.
Maria phản ứng một cách lờ mờ trước câu nói của tôi và vòng ra sau lưng của Mogi. Cô ấy thấy thứ Mogi đang cầm và mỉm cười trong kinh ngạc.
“Kazu-kun, bạn có nghĩ rằng có những cảm xúc không hề đổi thay không?”
Mogi hỏi tôi.
Tôi có câu trả lời ngay lập tức. Nhưng đó không phải là câu trả lời dễ chịu với cô ấy.
Vì thế tôi gặp khó khăn khi phải nói lên điều này.
Tôi nghĩ rằng câu trả lời của tôi sẽ khác nếu tôi không trải qua ‘Lớp học Loại bỏ’. Nhưng tôi đã trải qua nó rồi. Tôi đã trải qua cái thế giới gần như vĩnh cửu. Vì vậy tôi không thể không nghĩ như vậy. Những cảm xúc không hề thay đổi ----
“---mình nghĩ là không có.”
Mogi kiên nhẫn chờ đợi lắng nghe câu trả lời của tôi.
Rồi cô ấy mỉm cười.
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy.”
Tôi ngắm nhìn không suy nghĩ vào đôi mắt của cô ấy. Và như thể đã đoán trước được phản ứng này của tôi, cô ấy mỉm cười rồi tiếp tục.
“Tình cảm của mình với bạn cũng không hề bất biến. Dường như bạn không còn thân thiết với mình nữa. Mình bắt đầu không thích bạn, mình ghét bạn, mình xem bạn như là một vật cản lớn. Mình gần như đã giết bạn một lần rồi. Nhưng bạn biết chứ? Điều này có nghĩa là từ trước đến giờ mình phụ thuộc vào bạn. Bởi vì mình luôn hi vọng rằng bạn sẽ cứu mình ra khỏi chỗ này. Mọi lúc, mọi lúc…Mình không thể không để ý đến bạn. Mình biết đó là thứ cảm xúc tệ hại và ích kỉ nhất. Nhưng bạn biết không? Mình không thể kiềm chế được, ngay cả khi mình biết mình đang rất ích kỉ. Mình biết tên của cái cảm xúc này. Ngay cả khi bạn không tin vào những cảm xúc không hề thay đổi, chỉ xin bạn tin điều này thôi. Suốt mọi lúc trong ‘Lớp học Loại bỏ’ ----”
Mogi ngượng ngùng ôm lấy tôi.
Cô ấy đưa tôi thứ mà cô ấy đang giấu từ nãy.
Đôi môi của cô ấy khẽ run lên ngay bên tai tôi.
“--- mình luôn yêu bạn, Kazu-kun.”
Đôi môi của cô ấy tiến gần đến môi của tôi. Khi đôi môi ấy gần chạm, cô ấy dừng lại. Sau một lúc, cô ấy vẫn không đến sát hơn, rồi nhẹ nhàng rút người lại.
Lúc đầu, tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại ngưng lại, nhưng rồi tôi đổi ý.
Bởi vì tôi đã thấy thứ mà cô ấy đưa cho tôi.
“Aa---”
Có một lí do tại sao cô ấy không thể làm gì cả.
Tôi hiểu ra và cắn chặt môi.
Đó là thứ khác hẳn thứ tôi đang mong đợi.
Đó là một chiếc umaibou.
Nó vẫn nằm trong dự đoán của tôi. Nhưng đây không phải là vị ‘Thịt hầm ngô’ ưa thích của tôi. Đó là vị Teriyaki Burger. Vị mà tôi không thích lắm. Hơn nữa----
- đó là loại mà đúng ra Mogi đã đưa tôi ngay từ lúc đầu.
Tại sao Mogi lại ngượng ngùng ôm tôi đến thế? Tại sao cô ấy không hôn tôi?
Đây không phải là lời tỏ tình của Mogi Kasumi mà đã tỏ tình với tôi vô số lần, đã hôn tôi và đã trải qua ‘Lớp học Loại bỏ’.
Đây là lời tỏ tình đầu tiên của Mogi Kasumi trước khi ‘Lớp học Loại bỏ’ xảy ra, người chỉ mới có thể gọi tôi là ‘Hoshino-kun’.
‘Mình muốn làm lại ngày 2 tháng 3.’
Điều tiếc nuối sâu thẳm nhất của ngày 2 tháng 3 cô ấy muốn làm lại.
Cô ấy vừa mới thỏa nguyện điều tiếc nuối ngay lúc này đây.
Cho nên --- tôi phải trả lời cô ấy như tôi đã làm vào ngày 2 tháng 3 thật sao…?
Tôi nhìn Mogi.
Mogi mỉm cười nhẹ nhàng. Cô ấy chờ đợi tôi với nụ cười nhẹ nhàng, dù đã biết câu trả lời của tôi.
“Mình---”
Tôi không thể.
Tôi không thể nói một điều như thế.
Tôi muốn nói rằng tôi yêu Mogi. Dù những tình cảm đó là do ‘0’ điều khiển, nhưng chính những cảm xúc đó không phải là giả tạo.
Tại sao tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói ra những từ làm tổn thương cô ấy?
À, rõ ràng quá rồi.
Tôi ‘loại bỏ’ ‘chiếc hộp’ này. Tôi phủ nhận mong ước của Mogi. Tôi sẽ để cô ấy chết trong vụ tai nạn. Tôi không có quyền nói những lời tử tế với cô ấy.
Tôi mở miệng ra.
Thế nhưng, vẫn rất khó để lên tiếng. Tôi mở miệng ra, rồi lại đóng miệng lại nhiều lần, tôi do dự lắm, nhưng rồi giật mình vì một dòng chất lỏng mằn mặn chảy vào miệng tôi.
Nhưng tôi không thể nghĩ ra lời nào khác để nói với cô ấy.
“Xin cậu hãy chờ đến ngày mai.”
Mogi nhìn xuống đất, buồn rười rượi.
Cô ấy không thể không bị tổn thương bởi lời nói của tôi. Thế nhưng, cô ấy thay đổi nét mặt ngay lập tức. Cô ấy nói với tôi---
“Cảm ơn bạn.”
--- với một nụ cười.
Một nụ cười từ tận đáy lòng.
Aa---
Nhờ nụ cười này, cuối cùng tôi đã nhớ ra.
Một buổi trò chuyện từ lâu lắm rồi.
Một buổi trò chuyện làm tôi yêu cô ấy.
Một buổi trò chuyện khởi đầu cho tình yêu này, thứ tình yêu sắp biến mất tại đây.
Một hồi ức thân thương.
<<Hoshino-kun. Bạn gọi mình là Kasumi được không…?>>
<<Hả? S-sao tự nhiên lại thế?>>
<<Dường như có vẻ hơi lạ với bạn, nhưng mình đã muốn bạn gọi mình như thế từ lâu lắm rồi, bạn biết chứ?>>
<<Thật…vậy sao?>>
<<Vậy…được chứ nhỉ?>>
<<Đ-được thôi…>>
<<C-còn nữa, ừm, à---mình gọi bạn là Kazu-kun được không?>>
<<Ờ…ừ, không sao.>>
<<R-rồi, thử gọi tên mình xem.>>
<<……Kasumi.>>
<<…xin bạn hãy nói lại lần nữa.>>
<<Kasumi.>>
<<…cảm ơn bạn nhé.>>
<<Oái…! S-sao cậu lại khóc…!?>>
<<Ưm? Mình đang khóc sao?>>
<<Ừ…>>
<<Vậy…đó là vì mình vui quá, Kazu-kun.>>
Và rồi Kasumi cười, mắt vẫn đầy nước mắt.
Tôi chưa bao giờ thấy nụ cười ấy từ trước.
Đó là một nụ cười tràn ngập hạnh phúc thật sự.
Đó là lần đâu tiên tôi có thể mang lại nhiều hạnh phúc đến một người như vậy. Cảm giác này rất mới với tôi, nên tôi cực kì vui mừng.
Mang hạnh phúc đến cho người khác, là một niềm hạnh phục.
Tôi rất vui vì đã khám phá ra một mặt khác của mình, và cô ấy, người đã dẫn đường cho tôi, trở thành một thứ rất quan trọng đối với tôi.
Có lẽ nó thật đơn giản.
Nhưng nụ cười ấy, không nghi ngờ gì nữa, đã khiến tôi thay đổi.
Nhưng tôi sắp xóa bỏ hồi ức này.
Tôi sắp xóa bỏ cái cảm giác mới mẻ này.
Mình nghĩ điều này thật quá nặng nề. Mình nghĩ bạn thật sự không cần phải chuẩn bị kĩ càng mọi thứ cho mình ở giây phút cuối cùng. Mình nghĩ thật quá nhẫn tâm khi phải phá hủy thứ đó bằng chính bàn tay của mình.
Nhưng ngay cả như thế, tôi đã quyết định.
Tôi đã quyết định từ lâu lắm rồi.
Ngay cả những suy nghĩ vẩn vơ này rồi cũng sẽ bị ‘Lớp học Loại bỏ’ xóa mất, hay là không?
“Maria, cậu có thể thực hiện một yêu cầu của tớ không?”
Nên tôi muốn cô ấy thúc ép tôi một chút trong khi tôi vẫn còn do dự.
“Cứ nói thử xem.”
“Cậu biết điều mà tớ sắp làm đây.”
“Ừ, bởi vì tôi là người theo sát anh hơn bất kì ai trên thế giới này.”
“Tớ phải làm gì đây? Tớ chỉ muốn cậu nói lên điều đó.”
Maria gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc. Maria biết rõ lí do tại sao tôi lại hỏi điều này.
“Anh sẽ đập nát nó ra!”
Nhưng Maria không dùng lời lẽ nhẹ nhàng.
“Anh sắp phải dẫm nát ‘ước muốn’ vụng về của ai đó vì ‘ước muốn’ của chính anh! ‘Ước muốn’ duy nhất mà anh không hề từ bỏ dưới bất kì hoàn cảnh nào, Kazuki.”
Đúng vậy. Tôi tin rằng tôi đang làm đúng.
“Vì thế, Kazuki, anh sẽ --- phá hủy ‘chiếc hộp’.”
Tôi gật đầu.
Tôi dùng cả cánh tay trái của mình để gạt bỏ nước mắt.
“Đúng như cậu đã nói.”
Tôi đứng trước bức tường.
Bức tường xám xịt mỏng như thể nó làm bằng giấy. ‘Chiếc hộp’ này không còn sức mạnh nữa. Nó đang bao quanh hồi ức của tôi và ngăn cản chúng khỏi biến mất chỉ trong chốc lát nữa thôi.
Tôi muốn quay lại để xem phản ứng của Kasumi.
Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi không được làm thế.
Tôi giơ tay phải lên.
Để phá hủy ‘chiếc hộp’, ‘ước muốn’ của Kasumi và kí ức của tôi, tôi giơ tay phải lên.
“Cảm ơn bạn. Cuối cùng cũng là bạn, Kazu-kun, bạn đã cứu mình.”
Dừng lại đi!
Cậu không cần phải cảm ơn mình. Mình chỉ đập nát nó thôi. Mình chỉ đập nát ‘mơ ước’ sai lầm của Kasumi thôi.
Xin lỗi.
Xin hãy tha thứ cho mình vì đã không cứu được cậu.
Vì thế tôi bỏ ngoài tai giọng nói của cô ấy.
Nhưng, cảm ơn nhé.
Bởi vì cuối cùng cô ấy vẫn cười, tôi có thể tự tin vào chính mình.
"UAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Tôi lấy hết hơi của mình hét lớn và đấm vào bức tường bằng tất cả sức lực của mình.
Bức tường vỡ vụn dễ dàng như thủy tinh với một tiếng đổ lớn.
Trong một mảnh vụn nhỏ, tôi có thể thấy Kasumi và tôi. Chúng tôi đang vui vẻ cười đùa bên nhau.
Mảnh vụn ấy rơi xuống, vỡ tan, biến thành những hạt bụi.
Ánh sáng màu trắng bắt đầu chiếu rọi từ bên ngoài bức tường. Bức tường càng sụp đổ, bóng tối càng bị xua tan bởi ánh sáng. Mọi thứ được vẽ đè lên và biến mất ngoại trừ chúng tôi.
Sáng quá; tôi không thể thấy gì cả.
Tuy vậy, thật tàn nhẫn, Kasumi đang ở đó. Kasumi nguyên gốc đang ở đó.
Kasumi đang nằm sõng soài dưới đất. Máu đổ khắp người cô ấy. Khung cảnh này trông đau đớn đến nỗi tôi muốn rời mắt khỏi đó.
Nhưng Kasumi đang mỉm cười. Cô ấy lấy hết sức mình cười với tôi.
Cô ấy mở miệng ra.
“Tạm biệt.”
Và rồi chúng tôi bị gấp lại bởi màu trắng và biến mất.
Ánh sáng trắng len vào cơ thể của tôi. Ánh sáng tìm kiếm và xâm lấn dữ dội tôi. Nó vẽ một màu trắng lên nội tạng, lên máu và lên não của tôi. Ánh sáng màu trắng xâm chiếm cả những kí ức của tôi và vẽ lên đó màu trắng. Kí ức giả tạo, nhưng vô giá của tôi. Cảm xúc mới mẻ mà tôi đã học được. Những lời nói mà chúng tôi đã nói với nhau.
Mọi thứ đều bị xóa bỏ bởi một màu trắng.
Mọi thứ đều bị xóa bỏ bởi một màu trắng.
Mọi thứ đều bị xóa bỏ bởi một màu trắng---