Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Ngộ An ở lại Dịch gia chừng mấy ngày, cho dù Túc Như Chỉ không tình nguyện, cũng không thể không thả người về nhà. Không có Thời Sướng bồi, Túc Như Chỉ rất nhanh chán nản những ngày nhàm chán ở nhà, Dịch Trữ cũng không giữ Túc Như Chỉ lại, trực tiếp kêu người đặt vé máy bay cho bà.
“Đến nơi thì gọi điện thoại hoặc là nhắn tin, chơi đủ rồi thì trở lại.” Dịch Trữ đưa Túc Như Chỉ đi phi trường. Túc Như Chỉ tùy ý đáp một tiếng, lôi kéo Dịch Nghiêu nói nhỏ: “Nghiêu Nghiêu, lần này mẹ đi ba tháng, lúc trở lại hy vọng con có thể mang theo hai mẹ con tiểu An đến đón ta.” Ánh mắt Dịch Nghiêu đảo quanh, đáp phi sở vấn: “Thật ra thì ba rất không nỡ để mẹ đi.”
Túc Như Chỉ liếc mắt: “Ai bảo ông ta không đi theo mẹ, buồn bực chết lão ấy cũng đáng đời.” Dịch Nghiêu cười cười, đưa túi xách cho Túc Như Chỉ, cho bà cái ôm: “Đến cái độ tuổi này của ba, luôn thích cuộc sống an tĩnh một chút.” Túc Như Chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Dịch Trữ, đưa tay vỗ vỗ mặt Dịch Nghiêu: “Mẹ cũng già rồi.” Dịch Nghiêu nhún nhún vai: “Ba mẹ đi đi, con đến công ty.” Túc Như Chỉ căn cứ trách nhiệm làm mẫu thân, không khỏi lại thì thầm mấy câu: “Con a, đừng bắt chước như anh của con, cả ngày cũng chỉ biết có công việc. Có thời gian phải đi xem Tiểu An cùng Sướng bảo bảo một chút, nếu không bồi cái lão đầu tử đó pha trà cũng được.”
Dịch Nghiêu liên tiếp đáp ứng, lúc này Túc Như Chỉ mới cùng Dịch Trữ ra cửa, lão Ngô muốn đưa nhị lão đi phi trường, Dịch gia cũng không có thừa tài xế, Dịch Nghiêu đến nhà để xe lấy xe, tự mình lái xe đi công ty.
Dịch Trữ ngồi ngay ngắn, Túc Như Chỉ kéo cánh tay của ông, tò mò hỏi: “Aiz, lão Dịch, không phải là ông đặc biệt phản đối con gái của tôi cùng Tiểu An sao, lúc này mới có mấy ngày ông liền tiếp nhận rồi?” Dịch Trữ nhìn bà một chút, tức giận hừ một tiếng: “Cái gì mà con gái của bà, kia không phải cũng là con gái của tôi sao? Thật là.” Túc Như Chỉ đánh Dịch Trữ một cái, trợn mắt với ông: “Đừng có mà bắt bẻ tôi, nói mau.” Dịch Trữ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Túc Như Chỉ: “Tôi làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận như vậy a? Tôi sợ Nghiêu Nghiêu khổ sở thôi.”
Túc Như Chỉ như có điều suy nghĩ, tựa vào trên bả vai Dịch Trữ khai đạo cho ông: “Đừng nói là ông, lúc vừa bắt đầu biết trong lòng tôi cũng không chịu nổi a. Nhưng mà ông cũng biết, tính tình Nghiêu Nghiêu quá cứng rắn, trừ phi con nó nguyện ý, nếu không cũng không ai ép được. Nói thật, tôi thật sợ, thái độ của ông lúc ấy như vậy, nếu như tôi cũng kiên quyết không đồng ý, vậy chúng ta còn có thể có đứa con gái này sao?” Dịch Trữ gật đầu một cái: “Con cháu tự có con cháu phúc, tính cách này của con gái chúng ta, nói đến cùng cũng là từ chúng ta. Ai, đường này cũng không dễ đi, nếu bị tổn thương làm sao bây giờ?”
“Không gây thương tổn được, không gây thương tổn được.” Túc Như Chỉ cười đắc ý: “Con gái của tôi giống tôi, cho dù là đại nghịch bất đạo cũng phải có nắm chắc. Coi như không có nắm chặc, ông có thể ngăn cản sao? Đừng nói là có thương tổn hay không, tôi lúc còn trẻ vì có thể cùng ông ở bên nhau cũng ăn không ít khổ a. Nghiêu Nghiêu của chúng ta đã trưởng thành, tự biết bản thân muốn là cái gì, theo tính tình của Nghiêu Nghiêu, có thể chủ động đi tranh thủ, cũng tốt hơn nhiều so với giấu kín trong lòng cả đời. Lão Dịch, lúc tôi không ở, ông phải chiếu cố tốt Nghiêu Nghiêu.” Dịch Trử vội vàng đáp ứng, Túc Như Chỉ thế này mới yên lòng.
Dịch Nghiêu vừa tới công ty, liền gặp phải Giang Trừng: “Ai u, Giang tổng nhật lý vạn ky*, thế nào có thời gian tới tìm tôi a?” Dịch Nghiêu trêu chọc một câu, dưới chân không ngừng nghỉ đi về phía thang máy. Giang Trừng nhắm mắt theo đuôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, dáng vẻ giống như “Trên thân ta mang đại sự“.
*một ngày đêm phải xử lý ngàn vạn việc. Hình dung người cầm quyền bận rộn xử lý chính vụ.
Vào thang máy, Dịch Nghiêu mới nhìn thẳng Giang Trừng: “Nói đi, tìm tôi làm gì?” Giang Trừng hít một hơi, tội nghiệp nhìn Dịch Nghiêu: “Giang Tịnh, cái nữ nhân điên này biết chuyện của tôi cùng Sở Ca, len lén tìm nàng không biết nói cái gì, Sở Ca bây giờ muốn cùng tôi chia tay. Tôi biết nàng vẫn đối với việc giữa tôi cùng Giang Tịnh có gút mắc, bây giờ tôi có giải thích thế nào nàng cũng không nghe, Dịch Nghiêu, cứu mạng a.”
“Cô có bị bệnh hay không a?” Dịch Nghiêu liếc mắt nhìn Giang Trừng: “Tình cảm giữa hai người các cô có vấn đề, thì tìm tôi đến cứu cô? Tôi cứu cô thế nào đây?” Giang Trừng nháy mắt mấy cái, đưa tay đâm đâm điện thoại di động trong tay Dịch Nghiêu: “Sở Ca bây giờ căn bản không để ý tới tôi, cô để cho cô vợ tiểu bạch thỏ của cô giúp tôi nhắn nhủ một chút đi. Hai người đó quan hệ tốt như vậy mà, đúng không.” Cửa thang máy mở ra, Dịch Nghiêu đi ra ngoài, Giang Trừng vội vàng đi theo: “Đi nhanh như vậy làm cái gì, chân dài giỏi lắm sao?” Dịch Nghiêu vào phòng làm việc, đưa tay chỉ ghế sa lon, Giang Trừng ngoan ngoãn ngồi xuống, Dịch Nghiêu bấm số, Giang Trừng vui vẻ ra mặt.
Thời Ngộ An nhận điện thoại, Dịch Nghiêu không có nói chuyện của Giang Trừng, mà cùng cô chuyện phiếm, nói nửa ngày đều là quan tâm vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của cô. Giang Trừng nghe đến không nhịn được nữa, đang muốn đứng lên kháng nghị, Dịch Nghiêu lúc này mới chậm rãi tiến vào chánh đề: “Em lập tức cùng Ngụy Sở Ca nói một chút, Giang Trừng ở chỗ này cũng sắp phiền chết tôi.” Dịch Nghiêu ngay trước mặt Giang Trừng, không né tránh biểu đạt ghét bỏ đối với cô. Giang Trừng cầu người làm việc, cũng không dám phát tác, cắn răng ngồi ở trên ghế sa lon giả dạng đại phật.
“Dịch Nghiêu, nếu như em cùng người khác lên giường, chị có thể tha thứ cho em sao?” Thời Ngộ An nói ra một cái vấn đề để cho sắc mặt Dịch Nghiêu trong nháy mắt trở nên xanh mét, Dịch Nghiêu siết chặc điện thoại di động: “Em có ý gì?” Thời Ngộ An giống như cảm nhận được tâm tình của nàng, vội vàng giải thích: “Em chỉ là hỏi như vậy thôi, chị đừng có tưởng là thật.” Sắc mặt Dịch Nghiêu lúc này mới hòa hoãn xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút, trong nháy mắt liền sáng tỏ: “Giang Trừng?” Thời Ngộ An ừ một tiếng, Dịch Nghiêu cảm thấy đầu cũng phải lớn hơn.
Giang Trừng không biết Thời Ngộ An nói cái gì với Dịch Nghiêu, mà ánh mắt của Dịch Nghiêu nhìn cô trở nên có chút quái lạ.”Ừ, tôi biết rồi. Vậy em khai đạo nàng thật tốt, buổi tối tôi đến tìm em.” Dịch Nghiêu rốt cục cúp điện thoại, Giang Trừng nhảy mấy bước liền đến bên người nàng, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Dịch Nghiêu: “Như thế nào như thế nào?”
Dịch Nghiêu đặt điện thoại lên bàn, nhịn không được trợn mắt hướng Giang Trừng: “Cô cùng Giang Tịnh, đã làm chuyện gì không thể cứu vãn?” Giang Trừng có chút phát mộng: “Không thể cứu vãn?” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, đưa ra một ngón tay, chỉ vào mũi Giang Trừng: “Giang Tịnh nói với Ngụy Sở Ca, cô cùng Giang Tịnh nàng, lên giường.”
“Lên giường cái đầu cô ta á!” Giang Trừng sửng sốt một chút, gương mặt tức giận trắng bệch,miệng mắng to: “Thiên địa chứng giám a Dịch Nghiêu, tôi căn bản không có thích cô ta, cùng cô ta cái gì... Xong rồi, xong rồi! Sở Ca cư nhiên tin! Xong đời tôi rồi!” Dịch Nghiêu bình tĩnh đi tới bàn làm việc, ngồi xuống bắt đầu xử lý văn kiện: “Muốn phát điên thì trở về phát, tôi còn phải làm việc.”
Giang Trừng vẻ mặt đưa đám, căn bản không nghe những lời của Dịch Nghiêu nói, ở trong phòng làm việc của nàng đi tới đi lui. Dịch Nghiêu ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn Giang Trừng: “Giang tổng làm ơn a, nơi này là phòng làm việc của tôi, không phải là Hưng Thịnh của cô a.” Hai tay Giang Trừng nắm thật chặc, phanh một tiếng nện ở trên bàn làm việc của Dịch Nghiêu, làm Dịch Nghiêu sợ hết hồn: “Cô làm gì thế a?” Giang Trừng bĩu môi: “Sở Ca nàng, không tin tôi. Nàng thà rằng tin tưởng nữ nhân điên Giang Tịnh đó, cũng không tin tôi.”
Dịch Nghiêu liếc mắt, đẩy tay Giang Trừng từ trên bàn xuống, ôm hai cánh tay nhìn cô: “Việc này cùng tin tưởng hay không, không có quan hệ, chẳng qua là nàng quá để ý cô.” Giang Trừng tiếp tục mếu máo: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ đây?” Dịch Nghiêu sờ sờ cánh mũi, rồi búng tay một cái: “Tối nay tôi đi tìm Ngộ An, cô cũng đi theo đi. Đến lúc gặp được Ngụy Sở Ca rồi, cô nên tự mình giải quyết cho tốt đi. Giang tổng, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
Giang Trừng cảm động muốn chết, nắm tay Dịch Nghiêu dùng sức lắc lắc: “Dịch Nghiêu, đại ân của cô tôi không thể báo đáp, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa...” Dịch Nghiêu rút tay về, vươn ngón tay quơ quơ: “Không cần kiếp sau, Hưng Thịnh của cô không phải là mới khai phá một mảnh đất, muốn xây khu biệt thự gì đó sao, Giang Tổng, chia chén canh đi?” Mặt Giang Trừng tối sầm: “Dịch Nghiêu, có phải là bạn không vậy?” Dịch Nghiêu nhún nhún vai: “Ở thương nói thương, dù sao cô cũng không quan tâm mấy cái vặt vãnh này mà.”
“Trở về tôi sẽ để cho Tử Ngọc bàn với cô, mặc dù là tôi không quan tâm, nhưng không ai sẽ ngại tiền nhiều phải không? Dịch tổng thật sự là không có thành ý, một mảnh đất mà thôi, Hưng Thịnh của tôi có thể tự mình làm.” Giang Trừng nghiêm trang cò kè mặc cả, Dịch Nghiêu không sao cả cười cười: “Cái này nói thật hay.” Giang Trừng hoài nghi nhìn nàng, bĩu môi: “Tổng cảm thấy cái loại gian thương như cô không dễ nói chuyện như vậy, không phải trong lòng cô lại đang tính kế tôi chứ?”
Dịch Nghiêu vô tội lắc đầu một cái: “Tôi chẳng qua là cảm thấy, mỗi lần cùng Giang tổng giao thiệp đều có thể lấy được một cọc buôn bán không lỗ vốn nên rất vui vẻ mà thôi.” Khóe miệng Giang Trừng nhếch lên, lầu bầu một câu nói, Dịch Nghiêu không có nghe rõ. Giang Trừng tiêu sái đi đến cửa phòng làm việc, hướng Dịch Nghiêu kêu lên: “Tôi đi về trước, lúc nào cô đi thì gọi điện thoại cho tôi.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Giang Trừng liền mở cửa đi ra ngoài.
Dịch Nghiêu cầm điện thoại lên, gọi cho Tần Văn: “Chị Tần, tôi lại đàm xong một cọc buôn bán. Cùng Hưng Thịnh, chính là công quán số bảy của Tây Giao ngày hôm qua chị nói với tôi, không bao lâu Hồ Tử Ngọc sẽ tới, chị cùng hắn nói là được, nhớ dẫn Dịch Thuấn theo.” Trong điện thoại Tần Văn ra sức khen Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cong khóe miệng, khiêm tốn từ chối: “Không phải là tôi lợi hại, là Giang Trừng quá ngốc thôi. Bất quá nàng cũng không đến nỗi ngốc lắm, còn biết để cho Hồ Tử Ngọc tới đây. Ừ, chị Tần cứ làm việc đi, tôi xem báo biểu một chút.”
Thời Ngộ An ngồi ở bàn đọc sách, nâng má nhìn Ngụy Sở Ca đang một tay cầm bút vẽ, một tay bưng bàn thuốc màu vẽ không ngừng. Thời Sướng ngồi ở bên chân Ngụy Sở Ca, cầm trong tay một cọ vẻ, xiêu xiêu vẹo vẹo vẻ trời xanh cỏ xanh. Kia một lớn một nhỏ cũng đắm chìm ở trong thế giới sáng tác của bản thân, Thời Ngộ An nghiêng đầu, làm thế nào vẫn cảm giác mình là người dư thừa đây.
Ngụy Sở Ca giống như phát tiết, càng không ngừng thoa thuốc màu trên vải vẽ tranh sơn dầu, trên vải vẽ tranh một mảnh bừa bộn, lại loáng thoáng có thể nhìn ra nội dung nàng vẽ. Trên vải vẽ một đoàn lửa, một đoàn lửa cháy rừng rực, trong lửa có một người, không thấy rõ diện mục. Thời Ngộ An âm thầm suy nghĩ, người trong đám lửa kia có phải Giang Trừng hay không a? Ngụy Sở Ca đột nhiên ngừng bút, đem bút vẽ cùng thuốc màu ném xuống đất, ôm đầu gối cùng Thời Sướng ngồi chung một chỗ.
Thời Sướng lấy bức vẽ của mình cho Ngụy Sở Ca xem, Ngụy Sở Ca khen cô bé đôi câu, Thời Sướng nhếch miệng cười lộ ra tiểu hàm răng như hạt gạo, Ngụy Sở Ca muốn sờ sờ cái đầu nhỏ của Thời Sướng, lại nhìn một chút thuốc màu dính trên tay mình, đành bỏ qua.”Dì Sở Ca, dì không vui sao?” Thời Sướng để bức vẽ xuống, cúi đầu móc móc cái túi nhỏ của mình, móc ra một viên kẹo sữa hình con thỏ đưa tới: “Cho dì nè, daddy nói lúc nào mami không vui liền cho mami ăn kẹo này, bây giờ dì Sở Ca không vui, Sướng bảo bảo cũng lấy kẹo cho dì Sở Ca.”
Ngụy Sở Ca cũng không khách khí, nhận lấy viên kẹo, lột vỏ bỏ vào trong miệng: “Sướng bảo bảo, con thích daddy của con sao?” Thời Sướng gật đầu một cái, cầm lên bút vẽ cùng bức tranh tiếp tục vẽ lung tung: “Thích a, bảo bảo cũng thích ông nội bà nội, còn có anh hai, anh ba, anh tư nữa. Còn có hai người bác bảo bảo chưa từng thấy qua, nhưng mà bà nội nói, bọn họ đều là người tốt, cho nên Sướng bảo bảo cũng thích bọn họ.”
“Vậy cũng tốt.” Ngụy Sở Ca thấp giọng nói một câu, Thời Sướng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nàng: “Dì Sở Ca, tại sao dì không vui a?” Ngụy Sở Ca nhai nhai viên kẹo, lắc đầu một cái: “Không có gì không vui. Sướng bảo bảo, không vẽ nữa, dì Sở Ca dẫn con đi ăn bánh gatô.” Ngụy Sở Ca từ dưới đất ngồi dậy, thuận tay cũng xách Thời Sướng lên: “Đi rửa tay nào.”
Thời Sướng quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với Thời Ngộ An: “Mami mami, chúng ta đi ăn bánh gatô nha.” Thời Ngộ An gật đầu một cái: “Hai người đi rửa tay trước đi.” Ngụy Sở Ca lôi kéo Thời Sướng đi rồi, Thời Ngộ An gãi gãi cổ, lầm bầm lầu bầu một câu: “ Có phải Sở Ca sắp điên rồi hay không?” Cũng đứng dậy, đi theo phía sau.