Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Giả bộ cũng không giống một chút nào!” Túc Như Chỉ buông Dịch Nghiêu ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn con gái cùng ba đứa cháu trai ngang hông: “Mấy đứa đi chơi ở đâu mà lại về trễ như vậy, nhanh nhanh đi rửa tay ăn cơm.” Dịch Nghiêu nghe lời mang theo ba anh em Dịch gia đi rửa tay, xong xuôi vừa đi tới phòng ăn liền nghe thấy Túc Như Chỉ thao thao: “Tôi nói lão Dịch ông a, ông đã bao nhiêu tuổi rồi còn quan tâm mấy chuyện không đâu, có thời gian còn không bằng theo tôi đi ra ngoài đi một chút. Ông không biết con gái tôi có biết bao nhiêu người tranh giành sao, còn cần phải đi xem mắt sao?”
Dịch Trữ bất đắc dĩ nhìn Túc Như Chỉ: “Tôi lúc nào thì nói là đi xem mắt? Nghiêu Nghiêu vừa mới trở về, tôi chỉ muốn con nó quen thuộc một chút bên này, người trẻ tuổi luôn dễ dàng tán gẫu ở chung một chỗ mà.” Túc Như Chỉ liếc hắn một cái, âm dương quái khí nói: “Tôi còn không biết ông sao, trong lòng ông không có nghĩ cách mới là lạ. Tôi cảnh cáo ông a, không cho dính vào chuyện của Nghiêu Nghiêu, bọn người giả mù sa mưa thanh niên tài giỏi đẹp trai giả dối kia chừng nào mới xứng với con gái của tôi đây.”
Túc Như Chỉ oán niệm rất lớn, Dịch Trữ bị bà nói đến không phản bác được một lời. Túc Như Chỉ thấy Dịch Nghiêu, vội vàng kêu nàng ngồi vào bên cạnh mình: “Bảo bối, nghe mẹ nói nè, ngàn vạn lần đừng bao giờ nghe theo lão đầu tử kia nha. Chúng ta là theo chủ nghĩa tự do yêu đương, không thể để cho ông ta sắp đặt hôn nhân.” Dịch Nghiêu khéo léo gật đầu: “Con đã biết, mami.” Túc Như Chỉ đắc ý nhìn về phía Dịch Trữ, Dịch Trữ yên lặng cầm chén lên, cúi đầu ăn cơm.
“Nghiêu Nghiêu, anh con cùng chị dâu sẽ ra nước ngoài nghỉ phép,“ Dịch Trữ đặt chén xuống, tiếp tục chậm rãi nói: “Trước mắt con thay thế chức vị, gánh vác công việc của anh con một đoạn thời gian, ta sẽ bảo Tần Văn giúp con mau chóng làm quen một chút.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, bày tỏ không có gì dị nghị. Dịch Trữ liếc nhìn Túc Như Chỉ, thấy bà không có ý phản đối, len lén thở phào nhẹ nhõm, tâm tình không tệ nhìn Dịch Thuấn: “A Thuấn, con cũng đi giúp một tay đi, để cho Nghiêu Nghiêu an bài cho con một chức vị thích hợp, làm cho tốt, đừng để ba con mất thể diện.” Dịch Thuấn cung kính nói: “Dạ, con sẽ làm thật tốt, ông nội.” Dịch Trữ hài lòng gật đầu một cái.
Rạng sáng hôm sau, Dịch Trữ tự mình dẫn Dịch Nghiêu cùng Dịch Thuấn đến công ty. Tần Văn là thư ký của Dịch Kính Viễn, ở bên cạnh ông đã hơn mười năm, Dịch Kính Viễn rất tin tưởng nàng, Dịch Trữ liền đem Dịch Nghiêu giao cho Tần Văn.”Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định đem hết khả năng trợ giúp Đại tiểu thư.” Tần Văn hơn ba mươi tuổi, mang mắt kiếng, là một người phụ nữ khí chất thành thục lại am hiểu ý người. Nhận được sự bảo đảm của Tần Văn, Dịch Trữ lại dặn dò đôi câu, ở trong công ty dạo quanh một vòng, sau đó liền trở về nhà.
“Đại tiểu thư bây giờ sẽ bắt đầu công việc luôn sao?” Tần Văn cười tủm tỉm nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cũng cười đáp trả một tiếng: “Tôi cũng từng học qua tài chính, đối với những thứ này coi như là tương đối hiểu, làm phiền chị Tần lấy những hợp đồng làm ăn trước kia anh tôi đã làm cho tôi xem một chút, để tôi dễ tìm được phương hướng cơ bản.” Tần Văn dường như đã sớm nghĩ tới, đem văn kiện đang ôm trong tay mở ra, rút ra vài trang giấy đặt ở trên bàn làm việc trước mặt Dịch Nghiêu: “Đây là chút tài liệu ngày hôm qua tôi đã sửa sang lại, đều là chút ví dụ tương đối điển hình, tôi tin tưởng sẽ không làm khó được người thông minh như Đại tiểu thư.”
Dịch Nghiêu cất văn kiện xong, Tần Văn lại rút ra hai tờ giấy đặt ở trước mặt Dịch Nghiêu: “Việc hợp tác lần này với công ty Hưng Thịnh, Dịch tổng trước khi đi cũng đã đàm phán gần xong, bởi vì Hưng Thịnh trước đó vài ngày xảy ra chuyện, thay máu toàn bộ, nên hợp tác tạm thời bỏ dở, Đại tiểu thư không ngại thử một chút có thể vãn hồi hay không.” Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút: “Giang gia?” Tần Văn gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Đây là mua bán không lỗ vốn, cạnh tranh rất lớn, Dịch tổng thật vất vả mới lấy được hợp đồng này với Giang gia, không ngờ lại xảy ra việc này, bây giờ người nắm quyền là Giang gia Nhị tiểu thư Giang Trừng, người này thật khó nắm bắt.”
“Giả trang heo ăn con cọp a” Dịch Nghiêu cười cười: “Ngay cả Giang Tịnh cũng thua, xem ra vị này rất bí ẩn, chưa ai gặp qua, Giang gia Nhị tiểu thư, thủ đoạn không thấp a.” Tần Văn đứng ở một bên không nói lời nào, chờ Dịch Nghiêu phân phó, Dịch Nghiêu suy tư một lát, búng tay: “Chị Tần, giúp tôi hẹn Giang Trừng.” Tần Văn biết nàng muốn chủ động xuất kích, vội vàng đáp ứng: “Được.” Dịch Nghiêu ngồi ở trên ghế, sắp xếp mấy phần văn kiện chung một chỗ, vuốt vuốt trán: “Chị Tần đi làm việc trước đi, tự tôi xem một chút, không hiểu sẽ hỏi lại chị.”
Tần Văn lấy ra một cái thẻ đưa cho Dịch Nghiêu, cười nói: “Đây là toàn bộ số của các ngành trong công ty, bao gồm tôi cùng hai thư ký khác, Đại tiểu thư có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại là được.” “Cám ơn Tần tỷ.” Dịch Nghiêu đứng lên muốn tiễn Tần Văn, bị Tần Văn ngăn lại, Dịch Nghiêu lễ phép nói gặp lại, Tần Văn rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Dịch Nghiêu cầm thẻ nghiên cứu một chút, thử bấm điện thoại của vị thư ký thứ hai. Điện thoại rất nhanh được tiếp, truyền tới một giọng nam nhẹ nhàng: “Dịch tổng có gì cần phân phó?” Dịch Nghiêu nhìn lướt qua bàn làm việc, tùy ý nói: “Cho tôi một ly Lam Sơn, cho sữa không cho đường.” “Vâng, Dịch tổng, lập tức có.” Đối phương rất nhanh trả lời, Dịch Nghiêu nói cám ơn liền cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau cửa phòng làm việc bị gõ vang: “Mời vào.” Dịch Nghiêu vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mang giày da, mặc tây trang bưng ly cà phê bốc hơi nóng đi vào.
“Dịch tổng, cà phê của cô.” Người đàn ông đặt ly cà phê vào tay Dịch Nghiêu, tự giới thiệu về mình: “Tôi tên là Thành Nhai, là thư ký thứ hai của cô, xin hỏi Dịch tổng còn có gì phân phó?” Dịch Nghiêu khoát khoát tay: “Không có, một giờ sau đến dọn ly là được rồi.” Thành Nhai gật đầu, rón rén đi ra ngoài, Dịch Nghiêu dùng cái muỗng khuấy khuấy cà phê, thật sâu hít một hơi không khí còn mang theo mùi hương cà phê tinh thuần, bắt đầu lao vào công việc.
Dịch Nghiêu ngồi trong phòng làm việc cho tới trưa, lúc hơn mười giờ nhận được điện thoại của Tần Văn, Tần Văn nói đã hẹn được Giang Trừng vào bữa trưa, điểm hẹn là một nhà hàng tiêu chuẩn gần công ty Hưng Thịnh, Giang Trừng yêu cầu gặp riêng một mình Dịch Nghiêu, Tần Văn không ngừng nhấn mạnh Dịch Nghiêu tuyệt đối không thể tới trễ. Dịch Nghiêu đáp ứng, xem một chút thời gian, cách giờ hẹn mười một giờ rưỡi còn không tới một giờ đồng hồ. Dịch Nghiêu đứng dậy, sửa sang lại bên ngoài một chút, ngồi lên xe riêng của Dịch Kính Viễn, nói cho tài xế nơi cần đến.
Dịch Nghiêu đối với việc lệch múi giờ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, ngồi trên xe liền mê mê hoặc hoặc mông lung ngủ. Lão Ngô tài xế nói nàng nên ngủ một lúc, nàng đáp ứng, vừa định nhắm mắt lại, điện thoại di động liền vang lên, Dịch Nghiêu liếc mắt nhìn, là một dãy số xa lạ. Nàng bấm nhận nghe, bên trong truyền đến thanh âm nguyên khí mười phần của Thời Ngộ An: “Dịch tiểu thư, tôi là Thời Ngộ An.” Dịch Nghiêu hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cười lên, cả khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa: “Thời tiểu thư a, tìm tôi có việc sao?”
Thời Ngộ An nói một tràng về lòng biết ơn đối với việc Dịch Nghiêu đã đưa con gái bảo bối của cô về, mới rốt cục tiến vào chánh đề: “Dịch tiểu thư có thời gian hay không, tôi muốn mời chị ăn bữa cơm.” Dịch Nghiêu nhíu một chút chân mày, lại rất nhanh buông ra, không chút nghĩ ngợi đồng ý, “Được, vậy thì cung kính không bằng tòng mệnh.” Thời Ngộ An nói địa chỉ, trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm mại đáng yêu của Thời Sướng: “Daddy mau mau tới nha!” Dịch Nghiêu cười cười, cúp điện thoại, cùng lão Ngô nói chuyển đường đi đến một nhà ăn món cay Tứ Xuyên.
Lúc Dịch Nghiêu đến, Thời Ngộ An đang ở cửa chờ nàng, Thời Sướng nắm vạt áo của Thời Ngộ An đứng ở bên người cô, thấy Dịch Nghiêu ánh mắt liền sáng lên, chạy như bay đến nhào tới trong lòng nàng, ngọt ngào hô: “Daddy~” Dịch Nghiêu cúi người xuống ôm lấy cô nhóc, Thời Sướng nghiêng đầu ở trên mặt nàng hôn một cái, khanh khách nở nụ cười. Thời Ngộ An im lặng đi bên cạnh, vuốt ve mặt Thời Sướng mặt giáo dục cô bé: “Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi dì, không thể gọi là Daddy.”
“Không muốn!” Thời Sướng bĩu môi: “Muốn gọi daddy!“. Mặt Thời Ngộ An cũng xanh mét, dùng sức đâm đâm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sướng: “Tên tiểu lường gạt này! Sao lúc ở nhà lại đáp ứng ta! Muốn tạo phản a!” Thời Sướng mếu máo, lệ quang yêu kiều nhìn Dịch Nghiêu, giống như lập tức sẽ khóc lên: “Daddy, mami khi dễ Sướng Sướng.” Dịch Nghiêu cười ôm Thời Sướng xa ra một chút, buồn cười nhìn Thời Ngộ An: “Tốt lắm, cô còn cùng một đứa nhỏ so đo a?”
Thời Ngộ An tức giận nhìn chằm chằm ánh mắt nàng: “Chị đừng bị tên này lừa, nha đầu này là quỷ nghịch ngợm!” Dịch Nghiêu nhìn bộ dáng tức giận của cô, cười dịu dàng, một tay ôm Thời Sướng, một tay kia nắm lấy tay Thời Ngộ An: “Không phải muốn mời tôi ăn cơm sao? Gây nữa sẽ tới thời gian tôi phải đi làm a.” Thời Ngộ An đã trải qua bao nhiêu chuyện, cũng không có để ý Dịch Nghiêu lôi kéo tay cô, một bộ dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trợn mắt nhìn Thời Sướng một cái, lôi kéo Dịch Nghiêu đi vào nhà hàng.
“Nơi này là quán ăn món cay Tứ Xuyên a, Dịch tiểu thư, chị có thể ăn cay không?” Thời Ngộ An luôn là bộ dạng vô ưu vô lo, Dịch Nghiêu nhìn qua thực đơn, lại nhìn cô một chút: “Thời tiểu thư gọi tên của tôi là được rồi, tôi không ăn cay, bất quá cay một chút cũng không thành vấn đề.” Thời Ngộ An có chút ngượng ngùng, đưa tay vỗ vỗ đầu óc của mình, cười ha ha: “Kia thật có lỗi a, là tôi không suy tính chu đáo, thật ra thì nơi này có chút món ăn cũng không phải là đặc biệt cay.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, đọc tên vài món ăn, phục vụ sinh nhanh chóng nhớ kỹ, Thời Ngộ An lại gọi thêm món ăn cùng thức uống, phục vụ sinh lui xuống chuẩn bị.
“Vốn là muốn cho Sở Ca theo tôi cùng nhau mời chị ăn cơm, nhưng mà hôm nay nàng lại chạy đi xem mắt.” Thời Ngộ An sợ Dịch Nghiêu câu nệ, tùy ý tìm cái đề tài, Dịch Nghiêu ngược lại nổi lên điểm hứng thú, Ngụy Sở Ca từng tuyên bố trừ phi tìm được người tâm hồn hòa hợp bầu bạn, nếu không tình nguyện cô độc suốt đời, xem mắt cái gì, không phải là tác phong của nàng a. Thời Ngộ An thấy Dịch Nghiêu giống như có hứng thú, cũng lập tức nổi lên nụ cười bát quái: “Mẹ nàng cũng mặc kệ chủ nghĩa lãng mạn của nàng, luôn cảm thấy nàng thần kinh khác người, cả ngày lo lắng nàng không ai thèm lấy, ba ngày hai hướng tìm người cùng nàng xem mắt, chị đừng nhìn nàng mới vừa tốt nghiệp không lâu, kinh nghiệm xem mắt ngược lại rất đầy đủ!”
Dịch Nghiêu giật mình, làm bộ như rất tùy ý hỏi: “Nhìn cô cũng thật trẻ tuổi, ngược lại kết hôn lại thật sớm a.” Thời Ngộ An không nói, chỉ ừ một tiếng, cong khóe miệng cười cười, cúi đầu giúp Thời Sướng sửa sang lại quần áo. Dịch Nghiêu thấy cô như vậy, cũng không hỏi nhiều, ánh mắt lại lộ ra lạnh lùng. Không lâu lắm toàn bộ món ăn được mang lên, Dịch Nghiêu cùng mẹ con Thời Ngộ An hai người vui vẻ ăn bữa trưa, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Giang Trừng.
Lúc này Giang nhị tiểu thư, đang ngồi ở hoàn cảnh yên tĩnh, không khí nhà hàng cực kỳ sang trọng với gương mặt đen, cố gắng tiếp thu sự thật mình bị cho leo cây. Tần Văn gọi điện thoại cho Dịch Nghiêu nhiều lần, trừ lần đầu tiên là bị cắt, mấy lần sau đều là ở tình trạng tắt máy. Mặt Tần Văn cũng đen lại, không ngừng hướng Giang Trừng nói xin lỗi, Giang Trừng cười “Tiếp nhận” Tần Văn nói xin lỗi, hơn nữa rất thiện ý để cho Tần thư ký đi về làm việc, bản thân ngồi lại một lát.
Tần Văn mới vừa đi, Giang Trừng liền xụ mặt xuống, hung hăng quăng thực đơn ở trên bàn. Dọa quản lý nhà hàng sợ đến run run, cong thắt lưng: “Cũng đã trễ, Giang tổng có muốn ăn chút gì hay không?” “Không ăn!” Giang Trừng ngạo kiều quay đầu đi, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt một người. “Ngụy Sở Ca!” Giang Trừng kêu một tiếng, Ngụy Sở Ca đang xem mắt, hiện đang vắt hết óc nghĩ biện pháp thoát thân, lập tức đứng lên, ngay cả tiếng hẹn gặp lại cũng không nói với đối tượng hẹn hò, vội vội vàng vàng liền đi ra cửa.
Giang Trừng ra lệnh một tiếng: “Bắt cô gái đó lại cho tôi!” Quản lý lập tức cúi đầu khom lưng, vỗ tay hai cái, chỉ chỉ Ngụy Sở Ca, lập tức có hai phục vụ sinh đi tới ngăn cản nàng. Ngụy Sở Ca giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía khuôn mặt âm trầm cười cười của Giang Trừng, trong lòng gào khóc một tiếng, lần này, xong,...