Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ải Hổ Lao.
Duang duang duang duang
Tiếng thanh la thu quân vang lên từ bên ngoài ải Hổ Lao.
Ải Hổ Lao là một tòa thành lớn nằm giữa hai vách núi, lúc này cả trong lẫn ngoài cửa ải đều ngập xác chết, hỏa tiễn và khói thuốc súng. Rất nhiều thang mây dựng lên cạnh tòa thành đều đang bốc cháy ngùn ngụt.
Cổ Tần đã nhuộm tóc trắng đứng trên mặt thành nhìn quân Tống đang bỏ chạy tán loạn.
Sau lưng Cổ Tần là Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi.
- Chà nguy hiểm quá, tin tức khi trước là đại quân của Cao Tiên Chi sợ Cổ Hải nên đã dừng lại chỉnh đốn hàng ngũ, không ngờ đó chỉ là tin tức lừa người, y đến sớm hơn dự đoán, hơn nữa đi cùng y đều là tinh binh, nếu không phải do ngươi có chuẩn bị từ trước thì ải Hổ Lao chắc đã bị phá rồi! – Trần Thiên Sơn vẫn còn hơi sợ hãi nói.
Trần Lưỡng Nghi cũng gật đầu đồng ý:
- May mà ngươi đã chuẩn bị dầu hỏa để đốt thang mây bọn chúng dựng lên, nếu không hậu quả thế nào thật không dám tưởng tượng. Chà, quả thật là quân hổ lang, chỉ một tên lên được đây là cũng địch lại được năm tên lính quèn bên ta, thật, thật…
Cổ Tần không để ý đến hai người mà dõi mắt nhìn ra xa, nhẹ giọng nói:
- Hai vị, bất kể trong tình huống nào cũng không được lỡ lời nói lộ chuyện, xin hãy nhớ kỹ hiện nay ta là Cổ Hải!
Lúc này Cổ Tần đã nhuộm tóc trắng, trên mặt cũng xuất hiện thêm rất nhiều nếp nhăn, tuy không giống Cổ Hải lắm nhưng không có mấy người từng bái kiến Cổ Hải, hơn nữa những năm gần đây số người từng gặp Cổ Hải còn ít hơn nữa, cộng thêm việc vẻ ngoài của Cổ Tần thay đổi rất nhiều, người bình thường rất khó nhận ra, người ở Cổ phủ càng không thể nhìn thấu được.
Trần Thiên Sơn, Trần Lưỡng Nghi nghiêm nghị gật đầu với Cổ Tần.
Khi Cổ Hải sắp xếp công việc, Trần Thiên Sơn rất không đồng ý, sợ xảy ra bất trắc nhưng lúc này đã hết hẳn bực tức. Ít nhất Cổ Hải đã đoán được bước đi của địch, đợt tấn công liên tục trong năm canh giờ vừa rồi của quân Tống đã bị chặn đứng, khiến Cao Tiên Chi phải tay không trở về.
- Ta sẽ nghe ngươi hết, ngươi cần làm gì thì làm đó, chỉ cần ngăn được Cao Tiên Chi là được! – Trần Lưỡng Nghi kiên định nói.
- Trần tiên sư, nghĩa phụ tôi muốn đánh bại nước Tống một cách nhanh nhất, nên mong người đừng tiết lộ đường đi nước bước của nghĩa phụ tôi, phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra! – Cổ Tần trịnh trọng nói.
Trần Thiên Sơn gật đầu:
- Ta sẽ giữ bí mật, nhưng một trận công thành vừa rồi chỉ giết được ba ngàn lính, đó là một con số rất nhỏ so với đội quân của Cao Tiên Chi, nếu đại quân của y dốc toàn lực đánh đến ải Hổ Lao thì ngươi làm thế nào?
- Xin hãy yên tâm, tôi tin tưởng nghĩa phụ, nghĩa phụ sẽ nhanh chóng trói được chân bọn chúng! – Cổ Tần im lặng một lúc rồi nói.
- Ừ?
- Người vừa đạp cửa ban nãy là Đại tướng tiên phong Lâm Xung của Cao Tiên Chi, người này vô cùng dũng mãnh, cần tập trung vào hắn, sai người vẽ chân dung hắn cho tất cả các binh sĩ đứng trên tường thanh, chỉ cần nhìn thấy người này lập tức dốc toàn lực bắn! – Cổ Tần trầm giọng nói.
- Được! – Trần Lưỡng Nghi gật đầu.
…….
Bên ngoài ải Hổ Lao.
Trong đại trướng của một đại doanh.
Một nam tử nho nhã chừng bốn mươi tuổi đang cầm trong tay một chén trà nóng, tỉ mỉ quan sát một sa bàn cực lớn, trên sa bàn là bản đồ miêu tả chi tiết địa hình bên ngoài ải Hổ Lao.
Đám thị vệ đứng bên đều im lặng, không ai dám quấy rầy nam tử đang uống trà này.
Nam tử này có khuôn mặt tuấn lãng, giữa hai chân mày là một luồng khí anh hùng khó tả, người nhìn qua đều phải chấn động nhân tâm.
Y nhấp một ngụm trà, đoạn dùng tay phác trên sa bàn.
- Báo!
Một nam tử cao lớn toàn thân bê bết máu chạy vào trong trướng.
Hộc hộc
Nam tử cao lớn quỳ xuống, gương mặt đầy vẻ áy náy.
Nam tử nho nhã quay lưng về phía người đó, sự chú ý vẫn dồn về trên sa bàn.
- Thưa Đại soái, Lâm Xung bất tài, không thể đánh lên ải Hổ Lao, hình như thống soái ải Hổ Lao biết trước chũng ta sẽ đến nên đã chuẩn bị dầu hỏa, chúng ta tổn thất nặng nề, hi sinh mất ba ngàn tướng sĩ, hai ngàn người bị thương. Thuộc hạ bất tài gây nên tổn thất lớn như vậy, xin Đại soái trách phạt! – Nam tử cao lớn quỳ xuống thỉnh tội.
Đại soái đang cầm chén trà vẫn không quay lại , tiếp tục quan sát sa bàn.
- Xin Đại soái trách phạt, thuộc hạ bất tài, không lên được mặt thành! – Lâm Xung lại dập đầu thỉnh tội.
- Ngươi không lên được mặt thành là chuyện bình thường, ngươi lên được mới là bất bình thường! – Đại soái nhàn nhạt nói.
- Dạ? – Lâm Xung nhìn Đại soái không hiểu.
Đại nguyên soái phạt Trần, Cao Tiên Chi!
Cao Tiên Chi chậm rãi quay người lại, nhìn Lâm Xung khẽ mỉm cười nói:
- Ta không mong chờ ngươi chỉ một lần đã hạ được ải Hổ Lao, chỉ là để quân tiên phong nhìn thấy tình hình ải Hổ Lao mà thôi. Ngươi đừng tự trách mình, người đang giữ thành này không phải là người mà ngươi có thể đối phó được!
- Đại soái không trách tội thuộc hạ? – Lâm Xung kinh ngạc hỏi.
Cao Tiên Chi nhấp một ngụm trà đoạn gật đầu nói:
- Ta đã cho người đi thám thính địa hình bốn bề ải Hổ Lao, không hổ danh Cổ Hải, phòng vệ cực kỳ cẩn mật, ngay cả hẻm núi hiểm trở kia ông ta cũng đã phòng xa mà đánh sập vách núi, chặn trước một con đường hiểm của chúng ta!
- Nhưng… nhưng ba ngàn huynh đệ của chúng ta… - Lâm Xung sắc mặt khó coi nói.
- Không sao, trong chiến tranh chắc chắn sẽ có hi sinh, Cổ Hải khác với tất cả những người chúng ta từng gặp, ngươi tuyệt đối không được khinh thường ông ta mà phải coi ông ta là một đối thủ cực kỳ hùng mạnh, nhớ lấy, ông ta còn mạnh hơn cả ta! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Hả? Không thể được thưa Đại soái, cả nước Tống bây giờ ta chỉ phục một mình ngài! – Lâm Xung lập tức nói.
- Nhưng cả thiên hạ này ta chỉ phục một mình ông ta! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Hả? Sao ạ? – Lâm Xung kinh ngạc hỏi.
- Tuy phục nhưng ta phải đánh bại ông ta, cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.
- Vâng!
- Cổ Hải dụng binh khó mà phòng trước được, hơn nữa còn dùng rất nhiều chiêu thức kỳ lạ càng khiến ngươi không thể phát hiện ra. Về sau, cho dù không phải trên chiến trường, nếu có chuyện gì khác thường phải báo cho ta biết ngay! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Vâng!
- Tiếp tục tấn công ba ngày nữa, cho dù hi sinh mất một loạt quân cũng không sao, quân ta chết bên ải Hổ Lao chắc chắn cũng không khác được, đám quân kém cỏi trong ải Hổ Lao thấy đồng đội chết rồi chắc chắn sinh lòng khác, sau ba ngày chúng ta rút quân, chờ đến sau này khi đại quân của chúng ta đánh tới chắc chắn bọn chúng sẽ hoảng loạn, không đánh mà tự tan! – Cao Tiên Chi nhấp ngụm trà cuối cùng, lạnh lùng nói.
- Vâng!
…….
Ba ngày sau.
Trên cổng thành ải Hổ Lao.
- Rút rồi, cuối cùng bọn chúng cũng rút quẩn rồi! – Trần Lưỡng Nghi mừng rơi nước mắt nói.
- Ba ngày này quân ta đã hi sinh một vạn người! – Trần Thiên Sơn sắc mặt khó coi nói.
Tổng cộng chỉ có mười vạn quân kém cỏi, bây giờ chết mất một vạn khiến sĩ khí tổn thương nặng nề, huống hồ đối phương vẫn còn bảy tám mươi vạn đại quân nữa.
- Các người lo trong quân doanh có bạo động? – Cổ Tần khẽ cười nói.
- Có không? – Trần Lưỡng Nghi lo lắng hỏi.
- Có! – Cổ Tần khẳng định.
- Hả?
- Tâm lý chiến của Cao Tiên Chi học từ gia phụ, y biết lẽ nào gia phụ lại không biết? Yên tâm để ta xử lý, đổi cách tuyên truyền, một vạn tử sĩ này không những không làm nhụt lòng quân lính mà ngược lại sẽ kích thích hung tính trong người họ, khiến họ thấy chết không sờn lòng! – Cổ Tần cười nói.
……..
Cao Tiên Chi cưỡi trên một con ô mã cao lớn, dẫn theo một vạn thương binh chầm chậm tiến về phía một tòa thành lớn cách đó không xa.
Tuy không hạ được ải Hổ Lao nhưng Cao Tiên Chi vẫn hài lòng vì đã gieo được một hạt giống sợ hãi vào trong lòng quân Trần ở ải Hổ Lao.
Quân Trần đóng ở ải Hổ Lao đã chết mất một vạn người, có thể kích động được hung tính của số còn lại, nhưng thế thì đã sao? Sau này khi tám mươi vạn đại quân đánh đến thành, hạt giống kia sẽ nhanh chóng cắm rễ nảy mầm, hơn nữa sẽ lớn lên với tốc độ nhanh nhất, phá sập hoàn toàn những hung tính vừa được gợi lên.
Phía trước là điểm tập trung lớn nhất của tám mươi vạn đại quân, cũng là thành trì lớn nhất sau kinh thành của nước Trần, tên Thương thành, là nơi những người giàu có ở sáu nước làm giàu.
Lúc này Thương thành đã thuộc về tay quân Tống, trở thành cứ điểm, quân lính tỏa ra bốn mặt thành.
- Đại soái đã về! – Còn cách một quãng xa đã có tướng sĩ ra đón rước.
- Ở Thương thành có thương nhân nào có hành vi gây rối không? – Cao Tiên Chi hỏi.
- Dạ không, Đại soái yên tâm, người đã để lại mệnh lệnh cho chúng thần, không chỉ Thương thành, các thành khác cũng như vậy, không hề có hiện tượng thương nhân làm loạn! – Tiểu tướng đi đầu thưa.
- Được! – Cao Tiên Chi gật đầu.
Đại quân chầm chậm đi về một đại doanh trong thành. Đây cũng là nơi tập trung quân lính, không kể những binh lính đi đánh trận, nơi đây có ít nhất ba mươi vạn đại quân đóng lại.
Còn cách đại doanh một đoạn nữa Cao Tiên Chi bỗng nhướng mày, từ xa vẳng lại một chuỗi tiếng pháo nổ.
Đùng đùng
Tiếng pháo nổ vang, náo nhiệt cả một vùng.
- Có chuyện gì thế này? – Cao Tiên Chi nhíu mày.
- Đại soái, đây là một số phú thương từ các thành nước Tống chúng ta đến thăm hỏi quân ta đấy ạ! – Viên tiểu tướng cười nói.
- Cái gì? Phú thương? – Cao Tiên Chi biến sắc.
Y ngay lập tức nghĩ đến phú thương giàu có nhất sáu nước Cổ Hải.
- Giá!
Cao Tiên Chi quất ngựa nhanh chóng phi lên trước.
Lúc này ở trong đại doanh có một đoàn người mặc cẩm bào đang cung kính hành lễ với một nam tử trung niên mặc hoa bào.
- Thái tử nặng lời rồi, thương nhân chúng thần bất tài, chỉ có thể nói chuyện bày tỏ tâm ý, thật sự không đáng là gì cả, đều là thành ý của chúng thần. Nhìn thấy nước Tống ta càng ngày càng lớn mạnh, chúng thần rất đỗi vui mừng nên thương hội chúng thần quyết định mang tới một ít đồ để đại quân sử dụng, phòng khi Cổ Hải nước Trần lợi dụng chỗ hở! – Một thương nhân mập mạp đứng đầu cung kính chắp tay nói.
Nam tử mặc hoa bào chính là Thái tử nước Tống, đứng trước các phú thương với vẻ mặt rất hài lòng.
- Đại soái đã về! – Một tên lính hiệu hô to.
Soạt soạt
Cả tướng sĩ, Thái tử và các phú thương, tạp dịch cùng quay lại.
Cao Tiên Chi đã cưỡi ngựa về đến nơi.
Pháo mừng lại nổ giòn, đôi mắt Cao Tiên Chi lóe lên một vẻ lạnh lùng.
- Xin chào Đại soái! – Tống Thái tử cười nói.
- Bái kiến Đại soái! – Các phú thương thoáng kích động khom mình cúi chào.
- Có chuyện gì ở đây đây? – Cao Tiên Chi lạnh lùng hỏi.
- À đây là thương hội Bành thành của nước Tống ta, nghe tin ngươi hạ lệnh giám sát toàn bộ kho lương thực thuốc men phòng Cổ Hải làm loạn cắt đứt nguồn chi viện của chúng ta nên thương hội Bành thành tự tổ chức vận chuyển đến rất nhiều lương thực thuốc men, dốc sức vì đất nước, giúp đỡ quân ta! – Tống Thái tử cười nói.
- Sao? – Cao Tiên Chi hơi ngạc nhiên.
Sau khi nghe tin Cổ Hải cầm quân, phản ứng đầu tiên của Cao Tiên Chi là Cổ Hải sẽ thông qua con đường buôn bán để cắt nguồn viện trợ cho quân đội nên sớm đã phòng bị cẩn thận, nhưng không ngờ thương hội Bành thành lại tự giác đến thế.
Phú thương đứng đầu cười dịu dàng nói:
- Chúc mừng Đại soái thắng lớn, thậm chí còn hạ sát được vua Trần, chúng thần nhận được tin đều hết sức mừng rỡ, tâm phục khẩu phục Đại soái nên mang đến đây một ít quân nhu, một mặt để bày tỏ tâm ý, một mặt để thay lời chúc mừng thành thật nhất của chúng thần, kính mong Đại soái cho phép!
Cao Tiên Chi cau mày nhìn các phú thương, cảnh giác không biết bọn họ có phải gian tế do Cổ Hải sai đến hay không, nhưng nhìn thấy lương thực thuốc men chồng chất như núi trên các xe cách đó không xa, Cao Tiên Chi cảm thấy khó hiểu, hình như không giống lắm thì phải!
Thế nhưng nếu thật sự họ đến để chúc mừng và cung cấp quân nhu thì không cần làm căng quá.
- Vậy ta xin thay mặt toàn quân cảm tạ chư vị đây rồi! Bản soái đường xa về hơi mệt, không thể tiếp đón các vị như ý, xin thứ lỗi! – Cao Tiên Chi nói.
- Tất nhiên rồi tất nhiên rồi! – Các phú thương đều cười.
- Đại soái hãy đi nghỉ, mọi chuyện ở đây để ta lo! – Thái tử cười nói.
Cao Tiên Chi nhẹ gật đầu.
………….
Sẩm tối, Lâm Xung đi vào trướng của Cao Tiên Chi.
- Đại soái, thần đã cho kiểm tra, lương thực thuốc men đều không có vấn đề gì, còn là hàng tốt nhất nữa! Có vẻ đám phú thương này không có quan hệ gì với Cổ Hải cả!
- Là hàng tốt nhất? – Cao Tiên Chi nhíu mày.
- Thưa vâng, đám thương nhân này nhiệt tình quá, một lúc nữa sẽ còn mở hội đuốc chúc mừng lần đại thắng này của chúng ta! – Lâm Xung cười nói.
- Sai người theo dõi chặt đám thương nhân này cho ta! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Đại soái, nghe nói sáng sớm mai họ đã đi rồi, làm sao…
- Ta vẫn có dự cảm xấu, theo dõi chặt vào, phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.
- Vâng!
……
Ngày hôm sau Cao Tiên Chi ngủ dậy xuống giường đi rửa mặt.
Đùng đùng đùng
Bên ngoài đại doanh lại dậy lên tiếng pháo nổ giòn giã.
- Hả? Lâm Xung! – Cao Tiên Chi quát lớn.
- Có thần! – Lâm Xung xuất hiện ngay.
- Không phải ta đã ra lệnh cho ngươi theo dõi chặt đám thương nhân Bành thành sao? Xảy ra chuyện gì rồi? – Cao Tiên Chi sắc giọng hỏi.
- Dạ không, sớm hôm nay bọn họ đã đi rồi ạ. À nhưng phú thương Vận thành đến khao thưởng ba quân, pháo nổ từ ngoài thành vào đến đại doanh. Bọn họ cũng mang đến rất nhiều lương thực thuốc men, xem ra không giống giả vờ ạ! – Lâm Xung cười nói.
- Phú thương Vận thành? – Cao Tiên Chi ngớ ra.
- Dạ vâng, đều là lương thực thuốc men thượng hạng, chúng thần đã cho người kiểm tra rồi, lần này không sợ Cổ Hải cản trở nữa! – Lâm Xung cười nói.
Cao Tiên Chi cảm thấy nghi ngờ.
………..
Kinh thành nước Tống, Tống thành. Điền phủ.
Trước mặt Cổ Hải là một bàn cờ vây, Cổ Hải đang chơi cờ với chính mình, đứng bên cạnh là nghĩa tử Cổ Hán.
- Nghĩa phụ, thương hội Bành thành, Vận thành, Huệ thành liên tục đến Thương thành phân phối rất nhiều lương thực thuốc men theo lệnh người, dưới sự điều động của chúng ta các thương hội liên tục đi đến đại doanh quân Tống, nhưng đưa đi nhiều như vậy thì có ích lợi gì ạ? – Cổ Hán hỏi.
Cổ Hải hạ một con cờ trắng xuống, hơi mỉm cười nói:
- Đúng đấy, có ích lợi gì? Cổ Hán con không nghĩ ra à?
Cổ Hán khẽ động thần sắc nói:
- A con biết rồi, nghĩa phụ, vì Cao Tiên Chi đề phòng chúng ta nên bọn họ sớm đã tích đủ lương thực thuốc men rồi, cho nên lương thực thuốc men chúng ta đưa đến gần như vô dụng. Khi quân lương thiếu thì chúng sẽ trở nên vô cùng quý giá, nhưng khi quân lương đủ thì có nhiều nữa cũng không có lợi gì, chỉ có thể tích lại đó phủ bụi, ngoài ra còn phải cắt người trông giữ vận chuyển. Thậm chí chúng còn ít thực dụng hơn tiền nữa, tiền có thể được thưởng cho ba quân, khích lệ sĩ khí, nhưng lương thực thì khó mà chia thưởng được, ít nhất là trong thời kỳ chiến tranh. Thưởng không được, thưởng rồi quân sĩ cũng không mang đi được, lương thực thuốc men kỳ thực chẳng khác gì đồ bỏ, nhưng lại có thể che mắt người ngoài!
- Đây gọi là “đầy tháng là thua”, quá nhiều không những không có lợi mà còn có hại nữa kia! – Cổ Hải trầm giọng nói.
- Dạ đúng, đám tướng sĩ nhìn thấy rất nhiều tặng phẩm lớn nhỏ được đưa đến quân doanh nhưng chính mình lại chẳng được hưởng một chút nào, tất sẽ cảm thấy bất công! – Cổ Hán cười nói.
- Còn gì nữa không? – Cổ Hải lại hạ thêm một quân cờ đen.
Biết cha đang dạy mình, Cổ Hán im lặng cố sức vận não suy nghĩ phân tích rồi bỗng nghĩ ra, hai mắt Cổ Hán bừng sáng.
- Pháo đốt, pháo hoa? – Cổ Hán kinh ngạc hỏi.
Cổ Hải cười:
- Nói thử xem nào?
- Ở Thương thành có ba mươi vạn đại quân, năm mươi vạn đại quân khác chia thành nhiều nhóm đi về các thành khác. Thương thành là tổng bộ đại bản doanh, cũng là nơi dưỡng thương, tinh binh liên tục bị điều đi, thương binh liên tục quay lại Thương thành dưỡng thương trị thương. Có người gãy tay có người gãy chân, thương tích khắp mình, tất nhiên khổ sở vô cùng, thân thể tàn tật, thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng với tương lai. Nhưng lúc này người khác lại đang ca hát nhảy múa, đốt pháo tưng bừng, hân hoan chúc tụng, sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đến các thương binh, chẳng khác nào xát muối vào vết thương của họ! – Cổ Hán nói.
- Tiếp đi.
- Pháo hoa ban đêm nhìn thì đẹp nhưng chẳng khác gì chế nhạo các thương binh, châm chọc tương lai mờ mịt của những người tàn tật! Lương thực thuốc men được tặng không được chia đến tay mỗi người, các thương binh sẽ càng cảm thấy bất công, dựa vào đâu mà người khác được hưởng phồn hoa thắng lợi trong khi chẳng có gì khác ngoài tương lai tuyệt vọng chờ mình ở phía trước? – Cổ Hán nói.
Cổ Hải gật đầu:
- Còn gì nữa không?
Cổ Hán suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra.
- Nghĩa phụ, ý người là còn có dân chúng Thương thành? – Cổ Hán kinh ngạc hỏi.
Cổ Hải ngừng tay hạ cờ, gật đầu nói:
- Đúng. Cao Tiên Chi giết sạch sáu mươi vạn quân Trần, trong số đó vô số người là trụ cột gia đình, là con, là chồng, là cha, là chỗ dựa tinh thần của cả gia đình, họ chết rồi người trong nhà sớm đã đau thương đến chết đi sống lại, tuyệt vọng không biết sau này nương tựa vào đâu, chỉ là không thêt chống lại quân xâm lược mà thôi. Nhưng lúc này quân xâm lược ngày ngày mở tiệc ăn mừng, ngày ngày cười nói, giống như ma quỷ đang muốn đồng hóa bọn họ. Tuy bị ép buộc bất đắc dũ nhưng trong lòng họ hận thù sẽ càng ngày càng nhiều!
- Rồi đến một ngày hận thù lên đến đỉnh điểm, sẽ giống như một sức mạnh bùng phát vô cùng đáng sợ? – Cổ Hán hít sâu một hơi nói.
- Con hãy nhớ không ai có thể ngăn được biển lửa giận của nhân dân, khi biển lửa đó ập đến sẽ giống như trời long đất lở, không thể chống được! – Cổ Hải trầm giọng nói.
Cổ Hán hít vào một hơi khí lạnh.
- Nghĩa phụ, hài nhi thật không nghĩ đến chỉ mấy viên pháo nho nhỏ mà lại ẩn chứa những hung hiểm như vậy, có thể dẫn động nhân tâm!
- Nhân tâm mạnh nhất, cũng là yếu nhất! Tru tâm (sát tâm) mới chỉ bắt đầu thôi!
Nói rồi Cổ Hải lại hạ một quân cờ khác xuống bàn cờ.