Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
  3. Chương 26 : Lò sát sinh
Trước /28 Sau

[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 26 : Lò sát sinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Giữa sườn núi Hắc sơn có một nơi hiểm yếu, cách một đoạn lại có tháp canh, trông na ná một khu căn cứ quân sự. Quân Thường Tiếu bước trên lối đi hẹp, không có tâm tình nhìn ngắm xung quanh, hắn lẩm bẩm:

- Ta vừa giết người.

Đúng vậy, hắn vừa giết người, hơn nữa còn giết 2 tên. Xuyên không tới Tinh Vẫn đại lục, là một Võ giả, sớm muộn hắn cũng phải trải qua. Nhưng hắn đang thắc mắc:

- Lạ thật! Lúc chém cụt tay Vi Trưởng lão tại Ân Oán Đài, ta nhìn thấy máu liền buồn nôn. Thế mà lúc nãy giết người lại không có cảm giác gì cả!

Một hơi giết hai người, từ lúc rút kiếm đến lúc thu kiếm tâm cảnh không hề có gì bất ổn. Hệ thống vang lên âm thanh giải thích:

- Bởi vì chủ nhân đã thích ứng với thân phận mới, cũng có nhận thức rõ ràng đối với sự tàn khốc của Tinh Vẫn đại lục, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, cho nên suy nghĩ và hành động cũng trở nên tự nhiên phù hợp với thế giới này.

- Nha!

Quân Thường Tiếu có chút hiểu ra. Hắn không nghĩ lung tung nữa, bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh:

- Nơi này ba mặt là núi, lối vào duy nhất bị phong tỏa tầng tầng lớp lớp, muốn tấn công không phải chuyện đơn giản.

Đương nhiên, quan phủ và các Môn phái lân cận Hắc sơn từng chịu không ít đau khổ đấy.

- Đi mau lên!

Một tên sơn tặc ở phía trước thúc giục, mười mấy tên sơn tặc đi sau lưng Quân Thường Tiếu nhìn hắn hằm hằm, trong tay vung vẩy đao thương. Nhìn thấy hai tên đồng bọn bị giết, bọn hắn vốn định cùng nhau tiến lên băm vằm thằng này thành thịt nát, nhưng Đại đương gia hạ lệnh đem nó mang vào sơn trại, đành nhịn xuống.

- Tam ca, không biết Đại đương gia nghĩ gì mà không để anh em xử lý thằng này, lại còn bảo chúng ta mang nó lên núi?

- Thằng này là Chưởng môn Thiết Cốt Phái, có lẽ Đại đương gia nghĩ đến thân phận giang hồ nên mới không cho chúng ta ra tay.

- Vãi nhái, trông như thằng ất ơ thế này mà cũng là Chưởng môn một phái!

- Ông mày lăn lộn giang hồ Thanh Dương Quận mấy chục năm nay, chưa bao giờ thấy qua Chưởng môn nào lại là một thằng trẻ trâu miệng còn hôi sữa thế này.

Bọn sơn tặc bàn luận về thân phận của Quân Thường Tiếu, đều nhất trí quan điểm thằng này quá trẻ trâu, không xứng đáng làm Chưởng môn một phái.

Quân Thường Tiếu thở dài thườn thượt, hắn ước gì trên trán mình có khắc bốn chữ “Ta là Chưởng môn”, để cả thế gian biết mình là lão đại của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái.

- Các ca ca, liệu thằng này có phải là hàng fake không?

- Nếu nó dám giả mạo, Đại đương gia chắc chắn sẽ khiến nó sống không bằng chết.

- Khặc khặc, ta hi vọng thằng này là hàng fake, lúc đó lại được xem thủ đoạn tra tấn người của Đại đương gia.

Dưới sự áp giải của hơn chục tên sơn tặc, Quân Thường Tiếu đi qua tầng tầng bảo vệ, đứng trước một cánh cổng lớn bằng gỗ, bên trên khắc ba chữ “Hắc Phong trại” to khủng bố. Chậc chậc, sơn tặc cũng khai sơn lập trại cơ đấy.

Két két…

Hai cánh cửa to đùng chầm chậm mở ra, tên sơn tặc dẫn đầu nói:

- Thằng ôn con, vào cùng tao.

Quân Thường Tiếu cất bước tiến vào. Quy mô của Hắc Phong trại này còn lớn hơn Thiết Cốt Phái, hai bên xây dựng rất nhiều phòng gỗ, nhưng hơi đơn sơ một chút.

Bốp!

Bốp!

Quân Thường Tiếu vừa vào đến, liền nghe thấy tiếng roi quất lên da thịt. Trên khoảng đất trống trước mặt, chôn năm cái cọc gỗ, trói năm người quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, máu tươi nhuộm khắp thân thể. Một tên sơn tặc cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, đang dùng roi vụt mạnh một người, chỉ có tiếng roi vang lên liên tiếp, không hề có tiếng kêu la đau đớn.

Quân Thường Tiếu nhíu mày. Hắn biết, người bị trói không kêu tiếng nào không phải là không đau, mà là đã thoi thóp, không còn sức mà kêu.

- Cứu… cứu ta…

Bất chợt bên tai Quân Thường Tiếu vang lên tiếng kêu yếu ớt, đứt đoạn, hắn cúi đầu xuống, thấy một thanh niên đang bò lê trên đất từng tí từng tí, hai chân đã bị chặt đứt, kéo ra hai vết máu dài lê thê, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt là sợ hãi, tuyệt vọng cùng thống khổ, giống như biết mình chắc chắn sẽ chết nhưng vẫn hi vọng có thể sống sót.

Phập!

Một lưỡi đao xẹt qua, đầu lâu lăn lăn trên đất. Tên sơn tặc rút đao về, dùng chân đá cái đầu bay vào chậu than gần đó, lớn tiếng chửi rủa:

- Đã cụt mẹ nó chân rồi còn chạy loạn khắp nơi.

- Ngưu ca, đằng nào thằng kia trước sau gì cũng chết, sao không cho nó chết thống khổ hơn một chút.

- Theo ta thấy, Ngưu ca quá thiện lương rồi, muốn giúp hắn được chết thống khoái, sớm siêu sinh Tịnh Độ.

Bọn sơn tặc bên cạnh cười đùa, tên Ngưu ca hùng hùng hổ hổ:

- Thiện lương cái củ cải. Thằng chó này làm bẩn hết sân, báo hại ông mày lại phải dọn dẹp.

- Khổ thân Ngưu ca rồi.

Đám người ồn ào cười rộ lên. Quân Thường Tiếu càng nhíu chặt lông mày, hắn thấy trong mắt lũ sơn tặc này, không hề có một mảy may lòng thương hại nào, tất cả là lãnh huyết, tàn bạo, vô nhân tính.

Ngưu ca thu đao nhìn lại, đám sơn tặc cũng nhảy từ trên bàn xuống, nhìn chằm chằm Quân Thường Tiếu. Một tên sơn tặc giơ tay lên, làm động tác cắt cổ, một bên phát ra thanh âm cổ quái, một bên cười nham hiểm.

Những sơn tặc khác ở trong trại thấy có người lạ đến, cũng nhao nhao nhìn tới, ánh mắt tên nào cũng lạnh lẽo, hung tàn.

Mấy trăm tên sơn tặc đều chăm chú nhìn Quân Thường Tiếu.

Tên sơn tặc đang vung roi vụt tới tấp chợt dừng lại, nắm tóc người bị trói, quát lên:

- Con mẹ nó! Lại chết rồi, thật là vô dụng, đánh không đã nghiện tí nào.

Quân Thường Tiếu không nói gì, cất bước rời đi. Trên đường, hắn thấy rất nhiều người bị treo, bị trói, đều gục đầu xuống, có lẽ đều chết cả rồi.

Từ trong một căn phòng gỗ phía bên phải đi ra một tên sơn tặc, hắn vừa đi vừa kéo quần lên, điên tiết mắng chửi:

- Con bà nó, không để ý một cái mà con bé kia cắn lưỡi tự tử mẹ nó rồi.

- Cạc cạc, để ta vào xem một chút

- Mẹ nó tiểu Bát, mày bấn thế cơ à, người chết cũng dám chịch?

Một tên sơn tặc trêu ghẹo, tên tiểu Bát lao vào trong phòng, nói vọng ra:

- Hơn nửa năm nay ông mày chỉ dùng chim để đi tiểu, hôm nay cho dù là lợn cái, ông mày cũng chịch!

- Ha ha ha

Đám người cười ầm ĩ. Quân Thường Tiếu đi qua, ánh mắt dần dần âm lãnh. Nơi này không phải sơn trại, không phải ổ cướp, nói cho chuẩn, nơi này là địa ngục, là một lò sát sinh, lũ sơn tặc ở đây không còn là người, chúng là súc sinh, một lũ súc sinh khát máu mà thôi.

Quân Thường Tiếu không phải người tốt, nhưng mà, trên đường đi, nhìn thấy thi thể bị tra tấn, bị roi vụt mà chết chồng chất như ngọn núi nhỏ, lửa giận tự nhiên dâng lên trong lòng. Hắn chỉ có một suy nghĩ: “Muốn giết hết tất cả!”

Quảng cáo
Trước /28 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hành Trình Tìm Lại Sắc Màu

Copyright © 2022 - MTruyện.net