Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thủy Lưu Ly
Bên dưới tấm biển vàng “Trường Nhạc đỗ phường” đấy khí thế, hai tiểu quỷ một lớn một nhỏ đang gắt gao trừng mắt nhìn nhau, một bộ thâm cừu đại hận (thù sâu hận lớn), giống như không trừng đến rớt mắt là không cam lòng. Tư thế hai bên cũng trong trạng thái sẵn sàng, cứ như chỉ cần có một cơ hội thì lập tức lao ngay vào nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Vân Cuồng đỏ hồng, xoa thắt lưng, hung hăng vỗ vỗ ống tay áo. Cái miệng nhỏ nhắn thì quệch quệch, ngón tay nhỏ ngoắc ngắc kẻ đối diện, đem tinh túy của mấy chữ “hung hăng càn quấy” phát huy đến cực hạn.
“Mắt chó nhìn người thấp*! Tên oắt con chưa dứt sữa kia, răng nanh còn chưa mọc đủ mà đã dám ra bên ngoài làm loạn, không sợ bị con buôn bắt đi! Nói cho ngươi, thiếu gia ta chính là Thiếu công tử duy nhất của Liễu hiền vương phủ, Tiểu vương gia Liễu Vân Cuồng! Đại danh đỉnh đỉnh, Liễu hiền vương Liễu Kiếm chính là cha của ta! Con rùa nhỏ, còn không mau quỳ xuống hành lễ với bổn thiếu gia, quỳ lạy bồi tội?"
(*ý ám chỉ kẻ tầm nhìn hạn hẹp)
Nghe xong những lời ấy, mọi người đổ một thân mồ hôi lạnh, đối với hài tử thanh tú mười phần lại hoành hoành ngang ngược không biết nói gì. Còn Tư Đồ Bạch Lôi thì lại bị những lời nói bưu hãn của Vân Cuồng làm choáng váng đến suýt chút bất tỉnh.
Có lầm hay không! Còn nói người khác là “oắt con chưa dứt sữa”! Nói răng nanh chưa mọc đủ! Căn bản là ngươi đang nói chính ngươi đi? Tiểu gia hỏa này lại còn dám nói ra những lời này? Có thể thấy được cảnh giới làm việc ương bướng của tiểu tử này đã đạt đến một cảnh giới khiến người khác “ngưỡng vọng”!
Tuy vậy lúc này cũng không ai dám phản bát lời của tiểu sát tinh này. Danh tự Liễu hiền vương vừa ra, mỗi người đều cảm thấy bất an, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Vân Cuồng đã thêm vài phần hương vị “thì ra là thế”. Tin tức Thiếu công tử Liễu hiền cương phủ bất hảo không chịu nổi, bị Mạnh tiên sinh đuổi khỏi học đường đã huyên náo lan truyền rộng rãi trên đường. Vốn dĩ mọi người còn không tin một tiểu hài tử không đến mười tuổi lại có thể làm ra những chuyện ấy, nhưng giờ nhìn thấy, không khỏi cảm thán một phen, thật sự là tai nghe không bằng mắt thấy, gặp mặt còn hơn hẳn khi nghe thấy! Tương lai đệ nhất ăn hại ở Sở kinh đã có một nhân tuyển trước mặt a!
Sự tình đến đây, Hướng Vũ lập tức cảm thấy không ổn, trong lòng kêu khổ liên tục. Tại sao Tiểu công tử Liễu gia không ở trong phủ lại chạy dến chỗ bọn hắn? Vị tiểu ôn thần này, trừng phạt không được mà mắng cũng không được, nhưng thiếu gia nhà mình cũng được nuông chiều từ bé, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này đây?
Hướng Vũ vội vàng cho người bên cạnh một ánh mắt thâm ý, người nọ nhanh chóng nhảy vào đám người, hồi phủ bẩm báo đại nhân, để đại nhân nhà mình ra mặt giải quyết.
Trên đường cái, người xem náo nhiệt đã vây chặt như nêm cối, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm Vân Cuồng lúc này đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Có chuyện thú vị a, Liễu gia cùng Tư Đồ gia từ trước đến nay bất hòa là chuyện mà mọi người đều biết, hiện giờ hai vị tổ tông của hai nhà lại đối đầu nhau, quả nhiên là thiên lôi giáng xuống, cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt!
“Nói bậy! Ngươi mới là rùa! Ngươi là công tử Liễu gia, chẳng lẽ thiếu gia ta không phải công tử Tư Đồ gia? Cha ngươi cũng như cha ta thôi, còn nói lợi hại!” Tư Đồ Bạch Lôi khó khăn lắm mới thở ra một hơi, giải tỏa nghẹn uất trong ngực, lúc này mới há mồm bác bỏ. Hắn đường đường cũng là công tử thế gia, muốn hắn quỳ xuống quỳ lạy bồi tội với kẻ khác? Mệt tiểu tử này có thể nghĩ ra được!
“Cha ta thống lĩnh tam quân, uy chấn thiên hạ!”
“Cha ta chưởng quản lục bộ, quyền khuynh quân dân!
“Cha ta anh tuấn tiêu sái!”
“Cha ta tài hoa hơn người!”
“Cha ta lợi hại hơn!”
“Cha ta mới lợi hại nhất”
“Được rồi, được rồi, tốt lắm, tốt lắm!” Nhìn Vân Cuồng thành chú vẹt nhỏ, trong bụng Sở Thiếu Thu đã muốn cười đến lệch trời. Chàng giả bộ bước ra hòa giải, tách hai người đang tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng kia ra.
“Các ngươi không phải muốn mọi người làm người bình phán sao, thế nào lại biến thành chính mình tranh luận rồi?”
Tư Đồ Bạch Lôi tỉnh ngộ, tùy tay chỉ một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, cả người bẩn đến không nhìn rõ diện mạo đến hỏi.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc phụ thân ai lợi hại hơn? Cần phải công bằng nói, nếu ngươi dám xuyên tạc sự thật thì hừm…”
Vân Cuồng không nói lời nào, so với nói ra thì trong lòng có tính toán mới tốt hơn cả. Một đôi mắt lấp lánh ánh nước nhất nhất nhìn người nọ, quả thật giống như muốn nhìn đến mức trên người hắn bị trừng ra mấy cái lỗ vậy.
Bị hai cái nhìn hung ác như vậy nhìn chằm chằm, là ai thì chỉ sợ cũng sẽ run rẩy nói lung tung, nhưng thiếu niên bẩn thỉu kia lại nhìn chăm chú hai người bọ họ. Một đôi mắt lộ ra mỏi mệt lại lóe ra từng đợt thông minh lanh lợi, ánh mắt hắn chớp chớp, thanh âm nho nhỏ hơi khàn khàn nhưng lại đâu vào đấy vang lên.
“Tiểu nhân cho rằng…Liễu hiền vương cùng Tư Đồ quốc cữu, một văn một võ, mỗi người một vẻ, đều là đại anh hùng, đại hào kiệt, nên khó có thể so sánh được. Nếu muốn so sánh một phen, luận đến thanh danh, cũng chẳng phân biệt được cao thấp.”
Di? Vân Cuồng mị mị mắt, có chút kinh ngạc, lại cẩn thận đánh giá lại một lần nữa thiếu niên cỏ vẻ ngoài như chán nản này.
Đối với hai kẻ “quần là áo lụa” thế gia công tử, vẫn bình tĩnh như cũ, không hề úy kỵ, ít nhất ở mặt ngoài không gợn sóng không sợ hãi, loại tâm tính này thật sự không phải là một thiếu niên nên có được. Hơn nữa thiếu niên này nói chuyện rất có kỹ xảo, đem hai thế gia dều thổi phồng một phen, sau đó lại nói hai bên không phân được cao thấp, hai bên ai cũng không đắc tội. Nhìn cách nói năng này, không loạn không vội, chắc chắn có đọc qua thi thư…
Tuy nói theo lý là thanh danh của Liễu hiền vương phủ lớn hơn một chút, nhưng Vân Cuồng cũng không so đo, trong lòng nàng đã lưu ý thiếu niên này, nhìn một chút bộ dạng tiền tụy của hắn, từ trong tay áo lấy ra một khối bạc vụn, chậm rì rì nói.
“Nói không sai, thì ra một người hiểu được đạo lý, thiếu gia ta thưởng cho ngươi.”
Tư Đồ Bạch Lôi xưa nay tuy rằng luôn hoàng hoành nhưng cũng hiểu được thanh danh Liễu hiền vương phủ rất lớn, vừa thấy có bậc thang (ý là sự hòa giải) cũng vội vàng phân phó gia đinh thưởng cho thiếu niên ít bạc, thoạt nhìn dường như sợ bị nói keo kiệt hơn so với Vân Cuồng.
Thiếu niên không từ chối chút nào, sắc mặt lộ ra vui mừng tiếp nhận bạc, trong mắt cũng nổi lên ánh nhìn kinh ngạc cùng cảm kích. Hắn đến gần Vân Cuồng, một hài tử phấn điêu ngọc mài, truyền qua một câu “Cám ơn.”. Thanh âm của thiếu niên như một khối nam châm, trầm thấp, mị hoặc, nghe thật tốt. Vân Cuồng cười cười trong lòng, quả nhiên cũng là một kẻ giả heo ăn thịt cọp, bất quá hiện tại không phải là lúc cùng hắn “khai thông hiểu biết”…
“Trận này chẳng phân biệt được thắng bại, ta xem chúng ta còn phải tiếp tục so đấu một hồi, ganh đua cao thấp. Tiểu tử! Ngươi có dám hay không?” Ánh mắt nhíu lại, Vân Cuồng kiêu ngạo đề nghị, một bộ không chết không ngừng, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt không dễ phát hiện.
“So thì so, ngươi muốn so cái gì, thiếu gia ta đều phụng bồi tới cùng!” Trong lòng Tư Đồ Bạch Lôi cũng không bằng lòng với kết quả hòa, hắn muốn là quang minh chính đại đem đối thủ dẫm nát dưới chân, cũng bởi vì thế hắn mới dễ bị Vân Cuồng kích động, lập tức cắn câu.
“Ngươi đã mở đổ phường, chúng ta là đổ khách, hay là, chúng ta cũng chơi đùa cái này, thế nào?” Vân Cuồng cầm quạt che nửa mặt, cũng che dấu một cách hoàn hảo nụ cười âm hiểm của nàng.
“Ha ha! Tiểu quỷ như ngươi mà cũng biết chơi? Ngươi biết gieo xúc xắc? Ha, cẩn thận thua đến cái quần cộc cũng không còn đấy, ha ha!” Tư Đồ Bạch Lôi cười nhạo nói, trong mắt hắn tất cả đều là khinh miệt.
“Hừ, nếu ngươi có bản lĩnh khiến ta thua chỉ còn một cái quần cộc, vậy thì ta sẽ quỳ xuống nhận lỗi với ngươi chuyện lúc trước, còn gọi ngươi một tiếng gia gia.” Vẫn một bộ không xem ai ra gì, Vân Cuồng thản nhiên ném ra một quả bom.
“Ha ha, ta xem, việc ngươi gọi ta gia gia là định chắc rồi! Hướng quản gia, bắt đầu đi! Hôm nay thiếu gia ta muốn đích thân giáo huấn tiểu quỷ này một chút!” Tư Đồ Bạch Lôi đắc ý dạt dào, cười cực kỳ sáng lạn. Hắn thấy trên người Vân Cuồng cũng không mang nhiều bạc, không có biện pháp so với tài bảo của đỗ phường. Cho dù vận khí “hắn” có không tồi thì việc đánh bạc này, trước giờ nhà cái vẫn thắng nhiều hơn. Chờ không bao lâu, “hắn” sẽ thua sạch, thế cục khẳng định sẽ nghiêng về phía hắn.
Thấy trong mắt Sở Thiếu Thu cũng hiện lên vẻ lo lắng, Vân Cuồng ôm cổ hắn, kề tai hắn cười khẽ, nói nhỏ: “Thiếu Thu ca ca, huynh chờ xem kịch vui đi.”
Sở Thiếu Thu bị nhiệt khí trong miệng nàng thổi qua khiến lòng mềm mại, ngứa ngáy. Xoa nhẹ hai má phấn nộn của nàng, gần như nhịn không được muốn hôn lên đấy, lo lắng trong lòng cũng không cánh mà bay. Tiểu quỷ tinh quay này, nếu không có nắm chắc “hắn” nhất định sẽ không làm.
Trên mặt bàn bát tiên phủ một tấm khăn trải bàn màu đỏ mới tinh, Hai bên bàn chính là hai công tử thế gia khí thế giương cung bạt kiếm. Một người đi tới đặt trước mặt hai người họ sáu con xúc xắc, một cái chung để đổ xúc xắc và tiền đặt cược của chính bọn họ. Bên Tư Đồ Bạch Lôi là một đống lớn bạc trắng sáng lòa, trái lại bên Vân Cuồng cũng chỉ tán loạn lài nén bạc vụn, cộng lại cũng không đến mười hai lượng bạc, ít đến thương cảm.
Xung quanh vậy chặt là người với người, phô trương náo nhiệt vô cùng.
Đồng thời bên cạnh cũng mở một cuộc cá cược nhỏ, cá xem giữa hai vị công tử này, người nào sẽ thắng. Trước mắt tỷ lệ đặt cược của Vân Cuồng cao gấp đôi Tư Đồ Bạch Lôi, dù sao cũng sẽ không có ai cho rằng một tiểu hài tử như Vân Cuồng sẽ biết đổ xúc xắc gì.
Vân Cuồng đảo mắt, chú ý thấy thiếu niên bẩn thỉu khi nãy cũng đem toàn bộ tiền thưởng hắn nhận được đặt cược Vân Cuồng thắng. Nàng nấp sau cây quạt lộ ra một nụ cười sáng lạn. Tiểu tử này, nhãn lực (mắt nhìn người) hơn người a, lại gan dạ, sáng suốt, là một khối tài liệu có tiềm năng!
“Chúng ta hôm nay đổ lớn nhỏ, một thắng ba, ai đổ được đại là thắng. Tiểu tử, ngươi nghe có hiểu không?”
“Công tử bại hoại, ngươi nói đủ chưa, nói đủ thì bắt đầu đi, ưu tiên trưởng giả (ý nói tên kia già), ngươi cũng đừng nói là ta không nhường người!”
Vân Cuồng hung hăng càn quấy nói thầm, không đem châm chọc của Tư Đồ Bạch Lôi để vào mắt. Dưới ánh mắt rung động của mọi người, đem tất cả số bạc mình có đẩy ra ngoài, cuồng vọng đến mức làm lòng người kinh hãi.
Tư Đồ Bạch Lôi cười nham hiểm, dặn dò người bên cạnh một tiếng, một gã dân cờ bạc bước lên nắm lấy chung bắt đầu lắc xúc xắc, cũng đưa đến một trận ồ lên kinh ngạc cùng tán thưởng của mọi người xung quanh. Sau đó tên kia đặt mạnh chung xuống bàn, mở ra. Mọi người nhìn lên, vậy mà có bốn mặt sáu điểm, một mặt ba điểm và một mặt năm điểm. Tình hình này khiến mọi người ồ lên ai thán. Bên kia tìm người trong nghề đến thi đấu, vị tiểu công tử này (Vân Cuồng) chắc sẽ thua không thể nghi ngờ !
“Cái này cũng được tính sao! Đây chính là cách ngươi đánh bạc sao?” Mọi người bất mãn chửi bậy.
“Thì sao nào! Có người quy định không được nhờ người khác sao? Nơi này là địa bàn của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia thích kêu ai tới thì tới!” Vẻ mặt Tư Đồ Bạch Lôi đắc ý, hướng Vân Cuồng khiêu khích.
“Con rùa nhỏ, ngươi chịu thua đi! Còn không mau gọi ta một tiếng gia gia!”
“Ta còn chưa đỗ mà, sao ngươi lại nghĩ người thắng là ngươi chứ?” Ý cười trên mặt Vân Cuồng càng phát ra rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhiễm một chút e ngại nào. Ngón tay mềm mại trắng nõn thản nhiên giơ lên, chung đỗ xúc xắc lập tức bị hút tới tay nàng. Âm thanh leng keng, thùng thùng vang lên một trận, động tác lắc chung của nàng cũng nhanh không kém, gần như không có người nào thấy rõ động tác của nàng cả. Một lúc sau “Phanh!” một tiếng, Vân Cuồng đã đặt cái chung lên bàn.
Trong mắt gã dân cờ bạc đối diện đã lộ ra kinh hãi tột độ. Nghe âm thanh lắc chung này tuyệt đối là thủ pháp của người trong nghề, lực đạo khống chế đã đạt tới cảnh giới khiến người khác phải rợn người, căn bản không thể dùng phương pháp nghe âm thanh xúc xắc mà đoán được trong chung có bao nhiêu điểm, này… Điều này sao có thể do một tên tiểu quỷ miệng còn hơi sữa làm ra? Chẳng lẽ là trùng hợp?
Ánh mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm chung đỗ xúc xắc trong tay nàng, chỉ thấy tay nhỏ bé của nàng khẽ nhấc…