Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thủy Lưu Ly
Ba ngày, đã suốt ba ngày!
Liễu Vân Cuồng bất đắc dĩ thở dài, đối mặt với một đống lớn lời ngon tiếng ngọt đến chúc mừng có ý đồ muốn tạo quan hệ khách chủ này khiến đầu nàng đau đến muốn nứt ra, rốt cuộc đành sử dụng đòn sát thủ hèn hạ vô sỉ nhất – gào khóc!
“Oa…Oa oa…”
Ai cũng không thể tưởng tượng được một hài tử nho nhỏ như thế lại có thể đột nhiên phát ra tiếng khóc cường đại, kinh thiên động địa như vậy, những người liên quan đều bị làm cho hoảng sợ, Liễu lão gia tử ôm nàng nhất thời gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Nói khóc lớn chẳng thà nói là thét chói tai thì chuẩn xác hơn, bất quá mặc dù Vân Cuồng có cho là như vậy nhưng những người khác cũng sẽ không nghĩ đến một hài tử mới sinh ba ngày hiểu được cái gì gọi là thét chói tai.
Liễu lão phu nhân bên cạnh thấy tình cảnh này, sắc mặt trầm xuống, quải trượng trong tay lập tức run rẩy một cái, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng hồng quang bắn ra bốn phía (hồng quang này ý chỉ thần sắc vui mừng của người trong nhà có việc vui + tức giận trong hoàn cảnh này nữa) đem Vân Cuồng trong tay Liễu lão gia tử đoạt trở về, nước miếng tung bay tức giận trách mắng.
“Tử lão đầu! Ông xem ông, một chút cũng không chú ý thời gian, hài tử đều đã mệt mỏi rồi đây này! Hừ lần tới xem ông còn dám đắc ý vênh váo như vậy nữa hay không, cẩn thận tôn nhi của ta vĩnh viễn cũng không cho ông ôm!”
Liễu lão gia tử tuy rằng xuất thân là đại tướng, nhưng lại cùng Liễu Kiếm giống nhau, cái gì cũng đều do lão bà định đoạt, điển hình là một cái thê nô (nguyên văn là khí quản viêm, ta không hiểu nên dựa theo đoạn trên mà để là thê nô), trong nhà công việc lớn nhỏ gì cũng đều do Liễu lão phu nhân, nữ nhân giỏi giang, thông mình, lanh lợi này tới quyết đoán. Bà vừa mở miệng, Liễu Thanh đang cao hứng lên tới trời kia mới hơi đè thấp xuống, vẻ mặt có chút mất hứng hờn dỗi.
“Phu nhân a, bà xem ta đây không phải là quá cao hứng sao, Kiếm nhi thật sự đã cấp cho ta một kinh hỉ lớn như vậy, nhìn đi, cháu trai của ta đáng yêu bao nhiêu, giống ta bao nhiêu a!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Liễu lão gia tử ngài nhìn một cái, khuôn mặt đứa nhỏ này quả thực chính là một khuôn từ ngài khắc ra a!”
“Đứa nhỏ này tuấn lãng như thế, sau này lớn lên nhất định là người tướng mạo song toàn, công tử văn nhã…”
Một đám khách trợn tròn mắt nói dối, người một lời ta một lời, sôi nổi không ngừng, khiến Liễu lão gia tử nghe đến hưng phấn nhiệt tình, sôi trào đến mức muốn một lần nữa ôm hài tử tới tay, lại bị Liễu lão phu nhân cùng Vân Cuồng một lớn một nhỏ đồng thời trừng mắt mới cười ngượng ngùng từ bỏ, xong quay sang giữ chặt các bang khách nói nói, cười cười, không để yên. (ý là lão gia tử níu người ta để tiếp tục nghe người ta khen đấy)
Hướng Uyển Nhi vừa mới sinh xong, thân thể không tốt lắm, Liễu Kiếm lo lắng thân thể ái thê nên không ra ngoài đón khách, nếu không Vân Cuồng cũng sẽ không rơi vào tay lão nhân gia muốn tàn phá đóa hoa tổ quốc này. May mắn nãi nãi (bà nội) đáng yêu hiểu được kháng nghị của nàng, nếu không nàng thực sự có xúc động muốn nhảy dựng lên bắt lấy áo lão nhân gia bôi đầy nước miếng đồng tử.
Nghe được những lời nịnh nọt càng ngày càng phô trương, dối trá, Vân Cuồng trợn trằng mắt, có ý muốn té xỉu. Quả thật rất bội phục gia gia này của nàng cùng cái người vỗ mông ngựa thành tinh đáng sợ kia nữa. Chính nàng mới bao nhiêu tuổi a? Lão gia hỏa này thật không biết xấu hổ, lại có thể thông qua ánh mắt cay độc như thế nhìn nàng có bao nhiêu phần giống gia gia?
Giống hắn? Vân Cuồng mở to đôi mắt nhỏ, nhìn nhìn khuôn mặt biểu cảm tươi cười khả cúc, không khỏi một trận ác hàn. (cười đến mặt mũi nhăn lại như bông cúc chăng =)))
Ba ngày nay, khách khứa đến chúc mừng nối nhau cuồn cuộn không dứt, nhưng bên ngoài cửa vẫn còn xắp xếp đội ngũ thật dài chờ đợi, nhờ thế Vân Cuồng bước đầu tiên biết rằng, thân phận của mình ở thế giới này không đơn giản.
Tin tức nàng sinh ra giống như một đạo sấm xét nổ tung ở tầng lớp thượng lưu.
Tin tức này một khi được truyền ra, ngoài cửa, ba ngày này người đến chúc mừng không ngừng, quà mừng chất đầy ở thư phòng đã cao như một tòa núi nhỏ.
Con trai độc nhất của Định Quốc Đại tướng quân Liễu Kiếm (nói về nữ chính), người kế thừa duy nhất của Liễu gia, quầng sáng như vậy thật sự quá mức chói mắt.
Liễu gia đương thời là một trong chín thế gia hào phú bậc nhất, tiền tài quyền thế đều chiếm mấy phần, ở trong phạm vi Đại Sở, trừ bỏ Hoàng đế, Liễu gia cơ hồ có thể miệt thị những người còn lại, bởi vì trong hậu cung còn có một vị Hoàng hậu là xuất thân từ Liễu gia.
Biết được tình hình sau, cẩn thận suy tư, Vân Cuồng liền cảm thấy đầu đau từng trận.
Trước mắt, Liễu gia ở mặt ngoài là phong quang vô hạn nhưng thực thế bên trong lại nguy cơ mai phục khắp nơi...
Từ xưa đế vương kiêng kị nhất chính là công cao cái chủ (công lao lấn áp chủ), giống như gia tộc cường đại mà không bị Đế vương kiêng kị tựa hồ là chuyện không có khả năng. Nếu không phải bởi vì hiện nay đang là thời loạn thế, Sở quốc cần gia tộc cường đại như vậy chống đỡ, mà phụ thân cùng gia gia lại một lòng trung thành, thì lấy Liễu gia bây giờ đã gần như phá vỡ vương quyền quyền thế, chỉ sợ Hoàng đế sớm đem mũi nhọn chỉ tới rồi.
Bất quá, mặt ngoài, dù bên trên không có động tĩnh gì nhưng cũng không đảm bảo Hoàng thượng không cùng Tư Đồ gia kia có liên hệ. Liễu gia thật sự quá mức khổng lồ, trong tay Liễu Kiếm lại cầm binh quyền, ngay cả Liễu gia một nhà trung thành và tận trung, quan hệ vua tôi cũng đồng dạng sụp đổ.
Lúc trước, Liễu gia vô hậu, không có người thừa kế danh chính ngôn thuận, Hoàng đế sẽ không quá mức chú ý, mà hiện giờ…
Đợi đến lúc vương quyền lớn mạnh, chỉ sợ cũng là ngày Liễu gia diệt vong. Có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, tình nghĩa gì đó so với vương quyền đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng, đây là xu thế của lịch sử, con người không có năng lực sửa đổi.
Vân Cuồng không khỏi cười khổ, biết mình cần làm gì đó để phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện. Kia phụ thân anh tuấn, gia gia già mà không kính (nguyên văn là dâm loạn ông nội =.=) đều là trung thần nhất đẳng, đối với vương triều Sở thị là tận trung như một, để bọn hắn đề phòng hoàng đế là vấn đề khó khăn không kém việc làm cho động vật ăn thịt chuyển sang ăn chay.
Hơn nữa còn có những thế lực đối Liễu gia có địch ý, không hy vọng Liễu gia tiếp tục lớn mạnh, đại biểu là thế lực Tư Đồ gia…
...
Khi nàng thản nhiên nhắm hai mắt lại, ai cũng không hề phát hiện, hài tử nho nhỏ này, bên trong thân thể có một cỗ khí lưu trong suốt có thể thấy được dần dần thành hình, chậm rãi chảy xuôi toàn thân trên dưới thân thể nàng không buông tha một tất địa phương nào. Thân là đệ nhất thiên tài cổ võ đương thời, trong đầu Vân Cuồng chứa đựng một lượng lớn gần như được gọi là biến thái, bí tích võ học, đối với một đời này của nàng mà nói, quả thật chính là một cái bảo khố to lớn.
Đừng tưởng rằng đến hiện đại, cổ võ bị mai một, trên thực tế, hơn ngàn năm văn minh, khiến cho tư lịch (võ học đực lưu truyền và đúc kết theo thời gian) rất nhiều võ nghệ càng trở nên lợi hại hơn, nội công tâm pháp theo thời gian lưu truyền càng thêm tinh thần, thời điểm rơi vào tay các đệ nhất cổ võ thế gia đương thời đều lưu lại là võ học cấp bậc cao nhất.
Vân Cuồng kiếp trước đã tiếp xúc là cao nhất trong cao nhất, là gia truyền chí bảo võ học chấn phái, Kinh Thiên bí quyết tâm pháp. Ở thời điểm đó, nàng căn bản không cần cái gì cao thủ võ học làm sư phụ của nàng, kiếp trước nàng là đệ nhất thiên tài cỗ võ ngàn năm khó gặp, cho tới bây giờ, tất cả những tuyệt học nàng nắm giữ, làm sư phụ những cổ nhân này còn dư giả.
Khiến Liễu Vân Cuồng mừng rõ như điên chính là thân thể hài tử tinh khiết nhất, có thể thông qua hấp thu linh khí thiên địa hình thành Kinh Thiên chân khí tinh tuần đến cực điểm, kể từ đó, kinh mạch hoàn toàn dựa theo ưu việc của tư chất tiên thiên mà biến đổi trở thành một người võ học kỳ tài trời sinh, ngày sau bất luận tu luyện võ công gì đều là làm ít hưởng nhiều.
Đang lúc nàng đang chìm trong suy tư, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo vang dội.
“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương đến! Quý phi nương nương đến!”
Chúng khách đang đàm luận sôi nổi nghe được thông báo, kinh hãi, Liễu lão phu nhân không thể không đem Vân Cuồng đặt trong nôi rồi cùng mọi người đi đến ngoại đường nghênh đón thánh giá.
Vân Cuồng trong lòng thầm than, mặt mũi chính mình cũng thật lớn, ngay cả Hoàng đế cũng tự mình đến tận phủ chúc mừng, còn mang theo hai vị hoàng phi được sủng ái, chỉ là không biết đây là đến chúc mừng hay đến để thị uy, cảnh cáo?
“Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương!” Bên ngoài, sau một phen cung kính hành lễ, chợt một nữ tử mang theo làn gió thơm cùng tiếng cười duyên uyển chuyển bước vào, thanh âm nữ tử thanh thúy giòn giã như chuông bạc.
“Đây là Liễu gia tiểu công tử? Trông non nớt, đáng yêu như búp bê nha!” Chỉ thấy thân thể nhẹ bẫng, Vân Cuồng đã rơi vào một vòng ôm mềm mại ấm áp, nữ tử quay lưng lại ngăn cách với ánh mắt của mọi người trong phòng, Vân Cuồng hí mắt nhìn lên, nữ tử ôm mình là một người có dung mạo rất xinh đẹp nhưng ánh mắt nhìn về phía mình lại không giống như âm thanh hiền lành trong trẻo trước đó, ánh mắt nàng ta tràn ngập chán ghét cùng cười lạnh...
Ngón tay dài nhỏ, tinh xảo, đẹp như bạch ngọc không tì vết từ dưới ống tay áo đột nhiên nâng lên, năm ngón tay khéo léo che đậy một viên thuốc màu đỏ quỷ dị, ở dưới góc độ người khác không phát hiện nhanh chóng nhét vào miệng nàng, thuốc này thế nhưng kỳ dị vô cùng, vừa vào miệng liền tan, muốn phun cũng không kịp!
Vị thuốc đông y trong miệng kích thích thần kinh của Vân Cuồng, kiếp trước nàng ngâm tẩm trong dược học nhiều năm làm sao không rõ ràng đây là thứ gì? Vừa vào trong miệng, nàng liền hoảng sợ phát hiện đây là một loại độc cực kỳ khó gặp!
Tuy rằng sớm biết “Liễu gia công tử” từ khi sinh ra đã đứng ở đầu sóng ngọn gió, nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ lại bị người khác coi trọng đến mức mới sinh ra được ba ngày liền bị một nữ nhân dưới mắt mọi người cho ăn một loại kỳ độc!
Cảm giác không hờn giận trong lòng hoàn toàn bùng nổ, Vân Cuồng kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh đồng thời lửa giận trong nháy mắt cũng bị châm ngòi.
Ta bất quá chỉ là một đứa trẻ con, các ngươi một đám cũng không để cho ta an thân, về sau ta như thế nào trưởng thành? Các ngươi muốn đùa giỡn phải không? Hảo! Ta liền cùng các ngươi chơi đùa!