Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xuân qua thu tới, thấm thoát đã hai năm trôi qua...
Bên cạnh hồ nước, có một người đang ngồi khoanh chân, trên người gần như không mặc gì, chỉ có phần dưới eo có quấn một lớp cỏ khô.
Sau hai năm, Thôi Bác Văn hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, bộ râu đã dài ra, hơi hướng của một thanh niên thành phố đã phai nhạt đi bảy tám phần, hiện giờ nhìn hắn không khác gì một tên người rừng.
Âu thì đó cũng là chuyện dễ hiểu, suốt hai năm trời, hắn kiên trì luyện tập tưởng tượng hình ảnh chiếc nhẫn, khi nào khát thì uống một ít nước hồ, khi nào đói thì hái một ít quả dại để ăn cho đỡ đói, đôi khi cũng bắt được một vài con cá bơi lạc trong hồ, còn may mắn một điều là thời tiết trong cốc bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, nếu không thì hắn sớm đã bị đóng băng mà chết rồi.
Thôi Bác Văn khoanh chân ngồi, hơi thở chậm rãi, trong hai năm vừa rồi, ngày ngày hắn phải chịu thống khổ để cố gắng tiêu hao tinh thần lực, hoàn toàn nghe theo lời hướng dẫn của Giới Linh.
Từ một tháng trước đây, Thôi Bác Văn không còn bị đau đớn muốn vỡ đầu nữa, nhưng tinh thần lực thì vẫn chưa đủ để mở Vạn Giới Chỉ.
Ngày hôm nay hắn muốn một lần nữa thử mở Vạn Giới Chỉ Hoàn
Tâm trạng của hắn vô cùng nôn nóng.
Nhanh! Chỉ cần có thể mở ra Vạn Giới Chỉ Hoàn, thì hắn sẽ học được những bí kíp võ công đã bị thu vào bên trong.
Mẹ kiếp, mới suy nghĩ một chút đã kích động như thế!
Nếu không tại cái nhẫn chết tiệt kia, thì khả năng bây giờ hắn đã tung hoành thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân rồi.
Chứ đâu phải ngày ngày ăn quả dại chua chát đến ê cả răng,còn phải ăn cá sông tanh đến buồn nôn,rồi lại còn uống nước bẩn thỉu trong hồ nữa.
Dù sao thì môi trường ở đây rất trong lành nên cũng không đến nỗi bị bệnh tật gì.
Nhưng hắn vẫn thèm ăn thịt a ...
Cái hồ nước trong sơn cốc sâu không thấy đáy, thi thoảng mới có một hai con cá bơi lạc đến, thật không đủ nhét kẽ răng, hơn nữa hắn lại còn không biết đánh lửa, hắn không phải không thử qua, nhưng mài hỏng cả tay cũng chẳng ra lửa, thế là hắn đành phải ăn tươi nuốt sống luôn, nói thật, nếu không phải vì sinh tồn, thì tuyệt đối nuốt không trôi, mùi thịt cá không có muối tanh vô cùng.
Những cái khác hắn không cần biết, nhưng Thôi Bác Văn đã phát chí nguyện lớn lao, việc đầu tiên sau khi thoát ra ngoài, là ôm đùi gà nằm ngủ.
Rũ sạch tạp niệm.
Hình ảnh Vạn Giới Chỉ dần dần thành hình trong đầu hắn, đôi mắt của đầu lâu gắn trên Vạn Giới Chỉ bắn ra một luồng ánh sáng màu tím mãnh liệt, rồi tâm thần của Thôi Bác Văn bị lôi tuột vào trong.
Cố chịu đựng...
Thôi Bác Văn cắn chặt răng! Tình trạng đau đầu đã lâu không xuất hiện lại đang có dấu hiệu quay lại.
Suốt một tháng nay hắn bị kẹt ở đoạn này, một lần tâm thần bị hút vào thì hắn liền kiệt sức.
Lần này hắn quyết không được thất bại! Thôi Bác Văn quyết tâm liều mạng.
Ô...ô...n...g! ~
Đang lúc Thôi Bác Văn cố gắng cắn răng chịu đựng, thì đột nhiên hai mắt bừng sáng, cảm giác đau đầu cũng biến mất.
Trong đầu hắn lúc này là cả một đại dương hỗn độn màu tím.
"Xin chúc mừng ký chủ! Cuối cùng cũng đã thành công vào được không gian Vạn Giới rồi!" Giọng nói non nớt của Giới linh đầy mừng rỡ vang lên.
Thôi Bác Văn nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói.
Một thân ảnh nhỏ nhắn, nhìn rất xinh xắn, đang ở trên không bay về phía hắn, dưới chân dẫm trên một dải lụa màu lơ lửng trên không, toàn thân tỏa ra quầng sáng rất huyền ảo, giống như Tiên Nữ hạ phàm, khung cảnh đó đẹp không sao tả xiết.
Thôi Bác Văn mở to hai mắt, trước mắt hắn xuất hiện hình dáng của một bé gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, chỉ lớn cớ cánh tay của hắn, nhìn kỹ thì da thịt trên người bé gái này nhìn không giống như da thịt bình thường, trên người tỏa ra ánh sáng lấp lánh rất nhiều màu sắc khác nhau, vô cùng tinh xảo, giống như được điêu khác từ ngọc thạch.
Bé gái từ từ bay lại gần, lúc này Thôi Bác Văn có thể nhìn rõ diện mạo của cô bé, cô bé có dung mạo xuất chúng, xinh đẹp vô cùng, mặc một chiếc váy ngắn, da thị trắng như tuyết.
" Hì hì! Cuối cùng thì chủ nhân cũng đến! Tiểu Y ở trong này một mình buồn sắp chết mất!" Cô bé vui mừng bay xung quanh Thôi Bác Văn một vòng.
Thôi Bác Văn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi dò: "Ngươi chính là Giới Linh?"
Mặc dù đã nghe qua giọng nói của Giới Linh, nhưng hắn không tài nào tưởng tượng được đó lại là một bé gái xinh đẹp như thế.
"Đúng nha! Ta chính là Giới Linh, xin ra mắt chủ nhân! Ta gọi là Tiểu Y. Chúc mừng chủ nhân đã chính thức đạt được sự chấp nhận của Vạn Giới Chỉ Hoàn. Và trở thành chính thức trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn!"
Tiểu Y bay đến sát trước mặt hắn, rồi nói.
"Ách! Chào! Ngươi có thể giải thích giúp ta mấy nghi vấn về chiếc nhẫn này không? Không lẽ đơn giản chỉ là thu vào mấy cái "Động Thiên Phúc Địa"(*), bảo tàng các kiểu này thôi chứ?" Thôi Bác Văn vẫn luôn hoài nghi cái nhẫn Vạn Giới Chỉ Hoàn không chỉ đơn giản như vậy.
Đương nhiên trong hai năm qua hắn đã nhiều lần hỏi Giới Linh về nghi vấn này, nhưng Giới Linh chỉ trả lời rằng phải đợi hắn chính thức vào được không gian Vạn Giới Chỉ Hoàn thì mới nói cho hắn biết toàn bộ.
"Được, thưa chủ nhân! Hiện nay người đã ở trong không gian của Vạn Giới Chỉ Hoàn rồi, người có thể thấy rõ bên trong không gian này là một mảng đại dương hỗn độn, trừ lúc trước thu nạp Vô Lượng kiếm Động ở bên ngoài, thì không còn vật gì khác cả."
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, dường như đang cố nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
"Thật ra thì lúc trước tình hình Vạn Giới Chỉ Hoàn không giống như bây giờ, mà do bị người ta phá hoại, giờ đây chỉ còn lại có Hỗn độn tử khí của ta và một ít tính năng đơn giản thôi!" Cô bé nhỏ nhắn nói ra với bộ dạng đau khổ.
"Bị phá hoại hết? Là bị ai đó phá hoạt hết sao? Còn cái tính năng đơn giản là gì?"
Thôi Bác Văn tự nhận là đã đọc qua không ít tiểu thuyết trên mạng, nhưng cái thể loại có thể mang theo người ta xuyên không như chiếc Vạn Giới Chỉ Hoàn này, lại còn có thể thu nạp đồ vật, thì chắc chắn không phải đồ tầm thường, vừa rồi Giới Linh nói rằng nó bị người ta phá hủy gần hết, thì đủ biết biết rằng năng lực của người phá hỏng chiếc Vạn Giới Chỉ Hoàn là vô cùng to lớn.
"Khi Vạn Giới Chỉ Hoàn bị phá hoại, do ta là Giới Linh nên cũng bị thương không nhẹ,vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, cho đến khi gặp được chủ nhân lúc trước.
Còn về phần ai là người phá hoại, thì ta cũng không nhớ rõ lắm, ta thấy trí nhớ của mình có vẻ rất mơ hồ, nhất là chuyện này thì hoàn toàn không nhớ ra điều gì hết, chỉ biết rằng nó đã bị phá hư."
Tiểu Y buồn rầu, lúc trước nàng không hề nghĩ đến điều này, đến khi Thôi Bác Văn hỏi đến thì mới bắt đầu suy nghĩ lại, thì phát hiện trong đầu không thể tìm được đáp án.
"Nếu như không nghĩ ra được, thì đừng nghĩ nữa! Nói ta nghe một chút về những tính năng còn lại xem!"
Thôi Bác Văn không muốn nhìn bộ dạng buồn rầu của Tiểu Y, nên tìm cách nói tránh sang chuyện khác! Tất nhiên là hiện tại hắn cũng rất muốn biết mấy cuốn bí kíp kia có còn ở đây không, và có thể học được hay không.
"Được rồi! Thế ta sẽ giới thiệu đơn giản qua về năng lực của Vạn Giới Chỉ Hoàn, các tính năng của nó bao gồm: Thu nạp, Tinh luyện, và Phá vỡ vách ngăn giữa các thế giới (vị diện)."
Hự!!!Phù!!
Thôi Bác Văn phun ra một nhúm máu, cái ngày gọi là chức năng đơn giản sao?? Hai cái tính năng Thu nạp và Tinh luyện thì chưa biết là gì, nhưng chỉ riêng cái Phá vỡ vách ngăn thế giới thì hắn không phải không biết ý nghĩa của nó!
Đây mà gọi là tính năng đơn giản sao? Nói đùa gì vậy...
Có lẽ trước khi bị phá hoại thì chiếc nhân này còn nhiều tính năng lợi hại lắm.
"Ô!? Làm sao chủ nhân lại bị hộc máu như thế? Không đúng nha, thân thể tinh thần thì làm sao mà thổ huyết được, chủ nhân không sao chứ!?" Tiểu Y bị phản ứng của Thôi Bác Văn dọa cho khiếp sợ! Trong trí nhớ của nàng, hình như là thân thể tinh thần không thể thổ huyết được mà.
"Ta không sao! Ngươi nói tiếp đi, đừng để ý đến việc có thổ huyết hay không nữa!!"
Thôi Bác Văn không ngờ rằng vừa chỉ mới đơn giản tưởng tượng ra cảnh đang thổ huyết, thì thân thể tinh thần lại cũng biểu hiện ra y hệt, có thể việc này cũng liên quan đến việc suốt hai năm qua hắn liên tục rèn luyện Tinh thần lực, làm cho Tinh thần của hắn đã có những thay đổi rất lớn.
"Được a! Hiện tại chỉ có ba tính năng này thôi. Thứ nhất là tính năng Thu nạp, có nghĩa là nó có thể tùy ý thu nạp các loại tài liệu, thiên tài địa bảo, cùng các vật phẩm cất trong các Động Thiên Phúc Địa ở các thế giới khác nhau, rồi chuyển về cho chủ nhân sử dụng. Ví dụ như chủ nhân muốn thu nạp một quả táo, thì Vạn Giới Chỉ Hoàn sẽ đem đầy đủ năng lượng của quả táo cung cấp cho chủ nhân không thiếu môt ly, như lúc trước chủ nhân đã thu nạp hai bộ võ công từ Vô Lượng kiếm động, đều có thể truyền thụ một cách hoàn hảo cho chủ nhân, giúp chủ nhân có thể hiểu chúng một cách triệt để.
Tính năng Tinh luyện, là đem những đồ vật, thiên tài địa bảo trong Động Thiên Phúc Địa chuyển hóa thành năng lượng để cung cấp cho Vạn Giới Chỉ Hoàn. Còn về phần Phá vỡ vách ngăn thế giới, thì đúng như tên gọi, nó có thể mang chủ nhân di chuyển qua lại giữa các thế giới khác nhau."
Thôi Bác Văn càng nghe, hai mắt càng sáng rực, đó là chu du qua hàng vạn thế giới đó nha... Thảo nào nó được gọi là Vạn Giới Chỉ Hoàn, chưa cần nói đến tình năng này, chỉ nguyên việc nó có thể hoàn hảo truyền thụ bí kíp, công pháp để bản thân sử dụng, thì đã là vô cùng cường đại rồi. Về sau,gặp bất kỳ một công pháp nào, chỉ cần giây lát là có thể hiểu toàn bộ rồi. Lão Thôi mới chỉ tưởng tượng một chút mà đã cảm giác lâng lâng như nằm mộng.
"Còn một điều cuối cùng, muốn sử dụng ba tính năng này, thì chủ nhân phải cung cấp năng lượng để Vạn Giới Chỉ Hoàn vận hành." Tiểu Y, giống như đã nhìn ra suy nghĩ trong đầu Thôi Bác Văn, ngay lập tức bổ sung thêm.
Oạch! trong nháy mắt,Thôi Bác Văn cảm giác như đang đứng trên mây bị đạp rơi xuống đất.
"Năng lượng? Năng lượng là cái quái gì?"
"Có rất nhiều loại năng lượng có thể sử dụng, ví dụ như Linh khí bên trong Linh thạch, Nội lực, Năng lượng Nhân quả, Năng lượng sáng tạo, Năng lượng dục vọng, .. . à khoan! Ta để nghị chủ nhân sử dụng Năng lượng Nhân quả để cung cấp năng lượng cho Vạn Giới Chỉ Hoàn, dù sao lúc trước khi chủ nhân mặc cả với người chủ cửa hàng ở chợ đồ cổ để mua chiếc nhẫn này thì đã sinh ra một lượng Năng lượng Nhân quả rất lớn, do đó mới đánh thức chiếc nhẫn từ trong ngủ say tỉnh lại."
"Cái gì? Ý của ngươi là ta bị xuyên không đến đây là vì đã mặc cả với gã bán hàng ở chợ sao!?" Thôi Bác Văn ngạc nhiên, chỉ là mặc cả mua bán thôi mà, sao lại dính dáng gì đến nhân quả, không phải việc mặc cả khi mua hàng rất bình thường sao!
"Đúng vậy! Chủ nhân có điều không biết rồi, người chủ cửa hàng đồ cổ kia không phải ngẫu nhiên mà có được cái nhẫn Vạn Giới Chỉ Hoàn này, mà nó vốn là vật gia truyền mấy đời của nhà hắn. Việc hắn đem chiếc nhẫn đi bán cũng rất tình cờ mà thôi. Sau khi bán chiếc nhẫn cho chủ nhân, thì bố hắn ta mới gọi điện thoại đến, bấy giờ hắn mới biết đó là vật gia truyền, liền vội vàng đuổi theo chủ nhân. Nhưng trên đường lại bị ô tô đâm chết. Kẻ đâm phải hắn là một tên công tử nhà giàu, gây tai nạn xong lại bỏ trốn, bị mấy bà già ở khu Triêu Dương báo công an. Thế là công an đến điều tra, lại khám phá ra là cả nhà tên công tử kia tham ô. Cha của tên công tử kia sợ hãi bỏ trốn, trên máy bay định ra nước ngoài lại sử dụng điện thoại (Note 7??),bất ngờ pin điện thoại phát nổ, kéo theo một hãng điện thoại lớn bị thiệt hại một quả nặng nề."
Thôi Bác Văn choáng váng!
Nghe sao giống chuyện viễn tưởng vậy.
Ta chỉ mua một chiếc nhẫn thôi mà, sao lại thành ra nhiều chuyện quỷ quái như thế!
Đang yên đang lành đột nhiên bị gán tội vô ý giết người. Thôi Bác Văn cảm thấy rất khó chịu, cảm giác giống như 'ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết' thật oan uổng cho ta'.
Trong nội tâm Thôi Bác Văn tràn đầy áy náy.
Nhưng chỉ ba giây sau, hắn đã áy náy xong!
Hai mắt Thôi Bác Văn lại sáng rực, nhìn Tiểu Y, và hỏi:
"Mau lên, ta muốn học Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ, thì cần bao nhiêu năng lượng?
Tiểu Y yên lặng nhìn Thôi Bác Văn, người này thật là kỳ lạ, theo trí nhớ của nàng, khi biết mình đã gián tiếp hại nhiều người như vậy, thì ít nhất cũng phải tỏ ra một chút áy náy, có lẽ với Thôi Bác Văn thì ngược lại, chỉ ngây ra một lát, rồi liền chuyển sang hỏi vấn đề khác luôn được.
Kỳ thật nàng không biết được suy nghĩ của Thôi Bác Văn, hiện giờ trong đầu Thôi Bác Văn chỉ có hai thứ thôi là thịt và tự do, hai năm qua, không giây phút nào hắn không muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng hắn vẫn biết rất rõ thực lực của bản thân, không thể hèn mọn yếu đuối mà đi ra ngoài được, nếu không chắc chắn sẽ bị chém giết bất cứ lúc nào. Vì thế mà hắn đã một mực nhẫn nhịn đến hôm nay, sau bao nhiêu vất vả thì lúc này hắn sắp được nhìn thấy ánh bình mình của cuộc đời rồi, còn quan tâm cái gì mà vì đồng bào, vì tổ quốc, cái gì mà ông chủ tiệm đồ cổ, cái gì mà công tử ăn chơi, cái gì mà điện thoại phát nổ, tất cả đều bị hắn quăng hết ra khỏi đầu ngay và luôn rồi.
"Vâng! Lúc trước chủ nhân đã nhận được các vật phẩm như sau"
- Lang Hoàn Phúc địa: một tòa
- Vách núi Vô Lượng kiếm: một tòa
- Vô Lượng kiếm: một thanh
- Phỉ thúy ngọc bích: một tòa
- Bắc Minh Thần Công: một bộ
- Lăng Ba Vi Bộ: một bộ
- Bức tượng bằng bạch ngọc: một bức"
Trong lúc nói chuyện, thì trước mặt Thôi Bác Văn đột ngột hiện ra rất nhiều vật phẩm, tất cả đều là đồ vật bên trong Vô Lượng Kiếm Động.
'Khoan đã! Vô Lượng kiếm là cái gì?'
Hắn nhớ là trong tiểu thuyết không có nhắc gì đến thanh kiếm này mà.
Thôi Bác Văn nhẹ nhàng cầm lấy thanh bảo kiếm trước mặt, một đoạn tin tức theo thân kiếm truyền thẳng vào đầu hắn.
[ Vô Lượng kiếm]
[ Thân kiếm dài ba thước ba, là thanh kiếm mà Vô Nhai Tử sử dụng lúc còn trẻ, sau này được cắm vào chính giữa vách núi trên Vô Lượng kiếm sơn, nhờ vào bảo thạch trên thân kiếm, mà tạo thành Kỳ cảnh - Phi Tiên kiếm lúc trước]
Thôi Bác Văn bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra đây chính là thanh kiếm đã phản xạ bóng kiếm xuống đáy hồ, và cũng là đỉnh của Vô Lượng Kiếm Động.
"Tiểu Y! Ta muốn học Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, thì cần bao nhiêu năng lượng?"
"Học tập Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ tổng cộng cần tiêu hao 500 điểm năng lượng, số dư năng lượng hiện tại là 0, xin hỏi chủ nhân có muốn đem vật phẩm ra Tinh luyện thành năng lượng hay không?
Tiểu Y một khi nói đến chuyện này, thì lộ ra vẻ nghiêm trang, trên khuôn mặt non nớt, hiện lên vẻ rất chuyên nghiệp.
"Tinh luyện hết! trừ thanh kiếm này, còn những vật linh tinh khác thì đổi hết thành năng lượng cho ta."
Thôi Bác Văn nghiến răng! Mặc dù Phỉ thúy vạn năm, hay những vật khác đều vô cùng quý giá, nhưng hiện tại với hắn thì học được võ công mới là quan trọng nhất.
Tục ngữ nói rất đúng, không thả con săn sắt thì sao bắt được con cá xộp, không thả hổ con thì làm sao bắt được hổ mẹ...
"Được, Tổng cộng năng lượng chuyển đổi là 2000 điểm, chủ nhân xin xác nhận Tinh luyện hay không!"
"Tinh luyện"
Hai nghìn điểm, một con số thật không nhỏ, điều này làm cho Thôi Bác Văn vô cùng mừng rỡ,nghĩ 'Thật không tưởng tượng được, hai năm khổ sở, nằm gai nêm mật, hôm nay chính là ngày ta một bước lên trời, ha ha ha! Thế giới Thiên Long Bát Bộ, ta đến đây!'
Đang trong lúc Thôi Bác Văn tự sướng, tưởng tượng ra đủ hình ảnh. Hắn nghĩ chờ khi nào võ công của hắn đại thành, sẽ tìm mấy tên giang hồ bại hoại để thử tay một chút, đến lúc đó ngứa mắt kẻ nào liền thịt kẻ đó, dù sao cũng là trừ gian diệt ác, làm việc tích đức. Đến khi danh chấn giang hồ rồi, thì hắn còn muốn đi Tàng Kinh Các một chuyến, đem tất cả Tàng Kinh Các thu nạp, một đời đại hiệp như Tiêu Phong đang chờ hắn, còn có vô số mỹ nhân cũng đang đợi hắn.
Trong lúc hắn đang mộng du, thì giọng nói non nớt của Giới Linh lại vang lên một cách vô tình, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Tinh luyện cần 1000 điểm năng lượng, năng lượng dự trữ không đủ, vui lòng nạp tiền!"
Thôi Bác Văn cảm thấy như trời đất quay cuồng, giọng nói của Tiểu Y tràn ngập trong đầu, hắn cảm tưởng như vừa nghe thấy rằng "Chỉ số thông minh của ngươi không đủ, xin vui lòng nạp thêm tiền..."
Trái tim hắn tan nát, không lẽ giấc mơ võ hiệp của hắn còn chưa bắt đầu đã phải chết yểu như vậy sao... "Ta không phục...a a..."