Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, ngay từ bảy giờ đã có gần một trăm học sinh xếp hàng trước điểm bán vé rồi, thấy nguy cơ vỡ trận, Ambrose quyết định cho mở cửa sớm một tiếng và mở thêm một trụ bán vé nữa, không phải là mở thêm một đường vào nữa
Đứng ở một bên, các thành viên Invention Club họp lần cuối trước khi bắt đầu mở cửa Căn nhà MA.
“Quá đông… phải hơn năm trăm người chứ không ít!!” Takagi cảm thán nói.
“Đúng vậy, sau sự kiện này chúng ta phải ăn mừng một phen mới được... “ Ambrose hứng khởi nói.
“Đồng ý…” x10 Cả bọn đều nhất trí.
“Rồi bây giờ mọi người vào vị trí đã phân công, chúng ta bắt đầu làm việc thôi…” Takagi ra lệnh.
“Vâng, đại tỷ…”
Đúng tám giờ, vé bắt đầu bán, các cộng tác viên đang giúp mọi người xếp đứng hàng, và không chen lấn xô đẩy.
Người đến sớm thì được mua trước, vì để cho căn phòng không quá đông, nên năm phút Ambrose bọn người mới cho mười tên khác vào.
Bọn họ cũng đã tính toán để đi hết mê cung trong Căn nhà MA, phải mất ít nhất hai mươi phút, chưa tính thời gian sợ hãi không thể nhích chân nên nổi.
Từng người từng người đi vào, chính xác bốn mươi ba phút sau có người ra khỏi mê cung, tên này là một học sinh năm thứ tư. Hắn trên người đổ đầy mồ hôi nói:
“Bên bên trong thật đáng sợ, tao cứ nghĩ mình bị đi lạc cơ, thật kinh khủng, tao bị một đàn hơn năm người sói đuổi…”
“Cái gì có người sói bê trong…” Đứa đứng bên trái che miệng hét lên.
“Mày có nhìn nhầm không…?” Đứa đứng bên phải hỏi.
“Chúng mày không tin vào thứ xem, tao biết chỗ đó, để tao dẫn vào, đấy là lần đầu tiên tao nhìn thấy người sói gần như vậy…”
“Đi thì đi…”
Thế là ba đứa lại ra xếp hàng, bọn chúng muốn vào nhìn tận mắt mấy tên người sói.
Bên trong mê cung không chỉ có người sói mà ma cà rồng, xác ướp, nhện khổng lồ, quỷ một mắt, người khổng lồ, vân... vân… tất cả điều có.
Đặc biệt Ambrose còn bố trí các ma pháp trận ảo giác ở khắp nơi, chúng khiến cho người chơi mất hoàn toàn phương hướng và tăng cường cảm xúc sợ hãi trong tâm lý.
Lại thêm ba tiếng nữa trôi qua, Ambrose bọn chúng bán được hơn năm trăm vé, dòng người xếp hàng vẫn dài dằng dặc, phải tới hơn một trăm năm mươi người...
Nhiều đứa tưởng thông minh nên đến muộn một chút để không phải xếp hàng, ai ngờ được, những đứa vừa đi ra khỏi mê cung lại xông tới xếp hàng ngay, bọn chúng muốn vào lần thứ hai.
Tới giờ nghỉ trưa, một nửa số thành viên nghỉ thay ca, một nửa khác bắt đầu làm việc. Các học sinh đứng xếp hàng cung không ít hơn là bao nhiêu, vẫn khoảng một trăm người.
Đến đầu giờ chiều còn đông nữa, vì Ambrose biết một số anh chị năm thứ bảy, thứ sáu và thứ năm còn bận học vào buổi sáng.
Ambrose lại quyết định mở thêm một cửa khác vào mê cung, tuy vậy làm giảm sự trải nghiệm và đông người chơi hơn, nhưng bọn chúng lại kiếm được nhiều tiền hơn nhiều.
Hai mươi phút sau, đúng như Ambrose đoán, số người đến tăng lên rất nhiều, đứng xếp hàng là khoảng bốn trăm, cộng với một trăm học sinh khác đang ở trong Căn nhà Ma… Như vậy là hơn năm trăm học sinh Hogwarts đang ở đây.
Chỉ nhìn vào con số này thôi là Ambrose biết bọn chúng thành công rồi, bọn chúng chỉ đặt kỳ vọng là khoảng ba trăm rưỡi tới bốn trăm học sinh tham gia là cùng, nhưng con số hiện thực này lên tới năm trăm.
Bốn tiếng sau Ambrose bọn chung slaij thay thêm một ca, phụ trách đến chín giờ tối.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh, các giáo sư đang lục tục bước ra để tham gia bữa tiệc Halloween, nhưng bọn họ thấy gì, lác đác chỉ có mấy em học sinh.
Giáo sư McGonagall cau mày nói một học sinh nhà sư tử đang ngồi tự kỉ một mình nói:
“Các học sinh khác đi đâu hết rồi?”
“Thưa giáo sư, các bạn ấy đi Căn nhà MA hết rồi ạ.”
“Căn nhà MA…” Bà giáo sư nhắc lại.
“Vâng đó là hoạt động vừa tổ chức sáng nay của Invention Club ạ.”
“Cảm ơn trò…” Bà giáo sư McGonagall đứa ánh mắt lên nhìn các vị giáo sư khác rồi hỏi ông hiệu trưởng:
“Bây giờ chúng ta có còn tổ chức Bữa tiệc Halloween không, ngài Dumbledore?”
“Chuyện này…” Giáo sư Dumbledore cung không biết phải làm sao sống hơn một trăm năm trên đời và gắn bó với Hogwarts hơn chín mươi năm, ông chưa bao giờ gặp một bữa tiệc Lễ hội Ma nào vắng như vậy.
Ông đành hỏi thăm giáo sư Dippet đứng bên cạnh, dù gì thì ông này số tuổi cũng gấp ba ông:
“Thưa giáo sư Dippet, ngài thấy thế nào?”
Giáo sư Dippet trầm mặc một lúc rồi nói:
“Bữa tiệc Halloween là truyền thống có từ cách đây một nghìn năm rồi, ngay từ khi thành lập trường đã có, chúng ta khổi thể hủy bỏ truyền thống này được….”
Các vị giáo sư nghe vậy đều gật đầu, bọn họ đều biết chuyện này. Thậm trí lễ hội Ma trong giới Muggle cũng là do một vài phù thủy chơi quá đà nên bị bọn họ (chỉ các muggle) biết được và bắt chiết như ngày nay.
“Nhưng mà chúng ta không thể chỉ vì truyền thống mà lấy đi niềm vui của bọn trẻ được, phải không? Tôi đề nghị mọi người cùng đi tới Căn nhà MA xem… còn bữa tiệc Halloween ta sẽ lùi về tối ngày mai, được không?” Giáo sư Dippet đưa ra ý kiến nói.
Các giáo sư khác đều gật đầu nhất trí, bọn họ cũng khá tò mò từ sáng rồi, nhưng chỉ vì ngại thân phận là giáo viên lại tranh chỗ của học sinh nên mới không đến xem.
Thấy vậy, giáo sư Dippet mới hỏi các học sinh đang ngồi trong đại sảnh:
“Các trò có muốn đi xem cùng không, hôm nay ta đãi…”
Mấy tên này nghe vậy vui sướng đáp lại, đa số chúng đều đang hết tiền hoặc không có tiền mua vé vào nên mới ngồi ở đây, có người tài trợ thì ngu gì không đi. Bọn chúng nhao nhao nói:
“Thật ạ…”
“Có trò muốn đi..”
“Cảm ơn giáo sư...
Thế là một đoàn người khác tới bên ngoài đường dẫn lên hành lang phía tây tầng 4, tới chỗ này mấy vị giáo sư mới cảm thấy bầu không khí sôi động, rất nhiều học sinh đang đứng xếp hàng, nếu cộng thêm số học sinh bọn họ dẫn theo nữa là đủ cả trường.
Ambrose đang chỉ huy bọn đệ làm việc thì thấy các giáo sư, cậu nhanh chóng nhờ Takagi và Fayola quản lý hộ mình rồi đi tới nói:
“Xin chào giáo sư Dippet, giáo sư Dumbledore, giáo sư McGonagall, giáo sư Hooch, giáo sư Snape, giáo sư…. không biết các giáo sư tại sao lại tới đây? Có phải bọn trò làm gì đó sai không ạ?”
“Trò Karling, và Invention Club không làm sai gì cả, chúng ta tới đây vì ở đại sảnh không có ai cả?” Ông hiệu trưởng Dumbledore nói trước.
“Ở đại sảnh không có người… A xin lỗi chúng con quên mất bây giờ phải tổ chức bữa tiệc Halloween, hay là để câu lạc bộ cho tạm dừng Căn nhà MA lại…?” Ambrose lễ phép hỏi lại ông hiệu trưởng.
“Trò yên tâm, chúng ta cũng tới đây để mua vé vào tham quan… bữa tiệc sẽ lùi lại vào hôm sau.”
“Vậy thì quá tốt, mời các vị giáo sư đi bên này.”
Nói xong Ambrose dẫn các giáo sư đi sang bên đường dành cho các thành viên cảu Invention Club, khi tới trước cửa vào, Ambrose quay đầu lại nói:
“Để trò dẫn các vị vào trong?”
“Vậy nhờ trò, trò Karling.” Giáo sư Dippet hào hứng nói.
Mấy vị còn lại thấy vậy cũng không dám nói gì, bọn họ ngoan ngoãn đi theo hai ông hiệu trưởng.
Vừa bước vào, một vị giáo sư đã nói:
“Phép biến hình rất hoàn hảo, chỉ là mấy cái bàn ghế mà các trò lại biến ra bức tường gần như không tì vết thế này là rất tốt…”
Đó là giáo sư McGonagall, bà sờ sờ bức tường, hiển nhiên là một đại sư phép biến hình, bà nhìn ra ngay vật ban đầu của chúng là bộ bàn ghế.
“Cảm ơn giáo sư...”
Nói rồi bọn hò đi tiếp thêm một trăm mét nữa, bất ngờ, phía sau Ambrose vang nên một tiếng nổ “bùng”. Mọi người quay lại thì thấy giáo sư Hooch đang chĩa đũa phép vào một đóng mảnh vỡ.
“Chuyện gì xảy ra vậy, giáo sư Hooch?” Dumbledore nói.
“Xin lỗi mọi người, chỉ là tôi hơi sợ quỷ một mắt lên nỡ tay..” Giáo sư Hooch ngường ngùng nói.
Ambrose bây giờ mới nhận ra đống mảnh vỡ kia không phải con rối quỷ một mắt của cậu sao, không ngờ bà giáo sư môn Bay lại sợ tới phá hủy nó.
Bà giáo sư trọng tài cũng nhìn thấy mặt Ambrose biến đổi, bà vội vàng nói:
“Cậu Karling, trò yên tâm, tôi sẽ đền bù cho các trò con con quỷ này…”
“Vâng ạ, giáo sư yên tâm, tất cả quỷ quái trong này đều chỉ là con rối thôi, chúng sẽ không tấn công ai đâu ạ…” Ambrose nhắc nhở.
Điều này làm cho các giáo sư đều cảm thấy mắt mặt, ai ngờ một người trong số họ lại sợ một trò trẻ con như vậy…
Cả đoàn tiếp tục, khi đi qua mấy con dơi hút máu khổng lồ bay lượn, giáo sư Flitwick không thể không khen một câu:
“Phép bay này thật đẹp và gọn gàng, trò Karling làm rất khá, nếu đây là trong giờ học thì tôi đã cho trò năm mươi điểm rồi…”
“Vâng, con cảm ơn thầy…” Ambrose vui vẻ nói.
Cứ như thế, các giáo sư vừa đi vừa khen, Ambrose vừa dẫn đường vừa giới thiệu mấy con rối. Sau nửa tiếng, cả đoàn ra khỏi mê cung.
Sau khi các giáo sư ra về, mọi hoạt động mới trở lại bình thường. Đến tám rưỡi, khi thấy còn rất nhiều người đang xếp hàng, Ambrose quyết định xả trạm, để cho tất cả mọi người đi vào Căn nhà MA lần cuối, trước khi tới giờ giới nghiêm.
Còn việc dọn dẹp để ngày hôm sau.