Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dọc đường, Tôn Lập cực kỳ mẫn cảm mới những khu vực bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm, hai lão nhân được gã nhắc nhở mấy lần, tránh được mấy phen, nên càng coi trọng gã, đối đãi bình đẳng.
Thực tế ở ngoài rừng trúc, Tôn Lập cảm giác được thiên địa linh khí dị biến. Gã truyền cảm giác cho Võ Diệu và La Hoàn.
Y cân nhắc vì Võ Diệu và La Hoàn đang thương thảo.
"Không phải huyết nguyệt ác linh."
"Nhưng hơi kỳ quái, vì sao thiên địa linh khí lại hình thành vũng xoáy thế này?"
"Này, sao mình ta nói mãi, cho ý kiến đi, linh dược là sở trường của ngươi mà..." Võ Diệu nói một mình.
La Hoàn ra vẻ, bị Võ Diệu giục thì nói: "Có gì mà thảo với luận? Đơn giản quá mà, vì trong rừng trúc có hai nhánh linh dược, một mạnh một yếu, tranh đoạt thiên địa linh khí, tất nhiên sẽ hình thành vũng xoáy."
Võ Diệu: "..."
Hồi lâu y mới gào lên: "Sao ngươi không nói sớm, hại ta đoán mãi... được lắm, cố ý để ta bêu xấu hả?"
La Hoàn nghiêm túc: "À, đồ mỏ nhọn thông minh rồi, nghĩ ra sớm hơn ta tưởng... Ha ha ha!"
Võ Diệu nổi giận cãi cọ với La Hoàn, Tôn Lập mặc kệ, gật đầu với Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu: "Vãn bối tất nhiên theo lưỡng vị tiền bối."
Cả ba nhất trí, Lục Khiêm Vĩnh giơ tay, cái vòng do chiến hạm hóa thành sáng rực quang mang, chỉ cần động tâm niệm, mười sáu cỗ tiên pháo sẽ nối nhau bắn ra, rồi cái vòng sẽ hóa thành chiến hạm với tốc độ nhanh nhất.
Từ Doanh Hầu phi thường cẩn thận, cầm bút lông cỡ thông thường, nếu phối hợp với chín mươi chín lá phan sẽ hóa thành trường thương.
Thấy hai người cẩn thận, Tôn Lập không chỉ rõ.
Theo sau hai người vào rừng trúc, đi chừng nửa dặm, phía trước thưa thớt trúc dần, lộ ra một bãi đất trống, có một mầm măng như ngọc cao ba thước!
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hớn hở: "Tam phẩm thượng Ngọc tủy trúc duẩn! Ha ha, tìm được bảo vật rồi!"
Ngọc tủy trúc duẩn có nhiều diệu dụng, tuy được xếp tam phẩm thượng nhưng các đơn đạo đại gia đều nói thực tế còn quý hơn một số loại nhị phẩm hạ linh dược.
Ba người đến bên Ngọc tủy trúc duẩn mới thấy một nhánh cỏ nhỏ bị Ngọc tủy trúc duẩn che kín.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu ngẩn người: "Tử linh thảo?"
Tử linh thảo tại “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung, cũng là linh dược cực kỳ trân quý nhưng kém xa Ngọc tủy trúc duẩn.
Lục Khiêm Vĩnh vỗ trán: "Chả trách lão phu thấy thiên địa linh khí cổ quái, hóa ra hai linh dược tranh đoạt mới hình thành xoáy, đúng là thảo mộc giai binh..."
Hiển nhiên Tử linh thảo không đấu nổi Ngọc tủy trúc duẩn.
Từ Doanh Hầu lấy làm lạ: "Tử linh thảo kém đẳng cấp Ngọc tủy trúc duẩn quá xa, ở đây là rừng trúc, theo lý thì bị Ngọc tủy trúc duẩn làm khô mới đúng..."
"Vì đó không phải Tử linh thảo, mà là Tử kim chi thảo. Đừng nói Ngọc tủy trúc duẩn mà nhị phẩm trung linh dược vị tất là đối thủ của Tử kim chi thảo. Họ tưởng Ngọc tủy trúc duẩn thắng, kỳ thực Tử kim chi thảo tuy mới mọc mầm chưa lâu nhưng đã đánh bại Ngọc tủy trúc duẩn, họ đến chậm thì không chỉ Ngọc tủy trúc duẩn mà cả rừng trúc đều khô héo!"
La Hoàn nhạt giọng.
Tôn Lập cả kinh, Tử kim chi thảo non đích xác mười phần tương tự Tử linh thảo, cả Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu cũng bị gạt, nói gì gã, nếu không có La Hoàn thì gã cũng coi đó là Tử linh thảo.
Tử kim thảo là nhị phẩm hạ linh dược, nhưng sinh lực cực cao, nhị phẩm trung linh dược cũng không bằng.
Tối trọng yếu là Tử kim chi thảo là thành phần chủ yếu của đơn dược xung quan trứ danh bậc nhất tu chân giới: "Hoàn thiên đơn", vì thế càng trân quý, giá trị hơn xa Ngọc tủy trúc duẩn.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhìn Tôn Lập, tuy trước đó đồng ý nhưng không thể cho gã Ngọc tủy trúc này, có điều Tử linh thảo khó lòng khiến gã vừa ý, cùng lắm thì để gã chọn mộ trong ba nhánh linh dược trước đó.
Lục Khiêm Vĩnh ho khẽ, định thương nghị với Tôn Lập thì gã nói trước: "Lưỡng vị tiền bối, có thể nhường Tử linh thảo cho tại hạ chăng?"
Cả hai ngẩn người, tưởng mình nghe lầm, bỏ qua Ngọc tủy trúc duẩn quý giá để lấy Tử linh thảo!
Tôn Lập lại nói: "Lưỡng vị tiền bối, có thể nhường Tử linh thảo cho tại hạ chăng?"
Cả hai biết không lầm, hớn hở gật đầu: "Không sao, nên thế!"
Theo lý thì họ nên cản ngăn gã, rồi chọn một trong ba nhánh từ trước bồi thường cho Tôn Lập, nhưng tu chân giới bây giờ hiếm có linh dược, họ cũng không bỏ được tham niệm, Tôn Lập muốn Tử linh thảo thì tốt quá.
Bèn không nói thêm, Tôn Lập tránh ánh mắt hai người, luyện chế hai hộp ngọc.
Muốn đựng vừa Ngọc tủy trúc duẩn, cần hộp ngọc không nhỏ, không mang theo Tôn Lập thì Ngọc tủy trúc duẩn có khi sẽ tan hết linh khí.
Họ cẩn thận thu Ngọc tủy trúc duẩn, Tôn Lập nhổ cả rễ "Tử linh thảo" lên. Tuy Tử kim chi thảo nổi danh sinh mệnh lực ngoan cường nhưng còn là cây non, vạn nhất có gì sơ xảy thì Tôn Lập hối hận không để đâu cho hết.
Thu hai nhánh linh dược, thời gian sắp đến, cả ba không tìm nữa, toàn lực quay về.
Lạc Sơn tiểu cảnh rất cổ quái, xưa nay chưa từng có động vật xuất hiện, trùng trĩ cũng không. Tu sĩ ở đây đều thất tung, ba người đoán rằng thế giới này đóng lại sẽ có thủ đoạn quỷ dị giết sạch mọi động vật.
Họ lấy chỗ ra làm trung tâm, tìm trong bán kính năm trăm dặm, nên không thể về theo lối cũ.
Bò lên một ngọn núi nhỏ, nhìn xuống vị trí thoát ra ở ngoài khu rừng.
Còn ba canh giờ, cũng coi như đủ, cả ba thở phào xuống dốc núi.
Khu rừng này khác với kiểu dày đặc trước đó, mỗi cây chừng bảy, tám người ôm, tán xòe rộng chừng nửa dặm. Mỗi cây cách nhau mấy dặm, trong rừng rất sạch sẽ, không có lá mục chất đống.
Từ Doanh Hầu ngẩng nhìn ngọn cây, tàng cây và hình dạng lá rất kỳ quái, trông như liễu diệp đao.
"Lão lục, cây gì mà ta chưa từng thấy?"
Lục Khiêm Vĩnh nghi hoặc: "Mỗ cũng chưa thấy, có lẽ là cây chỉ có trong Lạc Sơn tiểu cảnh."
Tôn Lập hỏi, ngữ khí La Hoàn có phần ngưng trọng: "Đấy là Hư ly thần mộc, một loại cây khá trân quý, bất quá... cẩn thận! Khu rừng này không ổn!"
"Hả?" Tôn Lập lấy làm lạ, trước giờ có nguy hiểm là La Hoàn và Võ Diệu đều nhắc trước, nhưng lần này vào rừng thì La Hoàn mới nhận ra, là vì sao?
"Mau nhắc hai kẻ kia!" La Hoàn giải thích: "Ta vốn tưởng Hư ly thần mộc thân mang thần tính, không bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm, nên không chú ý, hiện tại xem ra nơi này bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm đầu tiên..."
Tôn Lập kêu lên: "Lưỡng vị tiền bối cẩn thận..."
"Cốp!"
Một cành cây to như cánh tay sắt giáng trúng Lục Khiêm Vĩnh!
Lục Khiêm Vĩnh hộc lên văng đi mười mấy trượng, đập vào một thân cây.
Y ho rồi định móc linh đơn ra dùng, thì thấy Từ Doanh Hầu kinh hãi, y cũng nhận ra nguy hiểm đang vây lấy mình.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú cứu được Lục Khiêm Vĩnh, y lăn một vòng, thi triển thổ độn pháp thuật, ẩn xuống đất.
"Ầm!"
Cây y vừa va vào, vô số cành ôm lại như tay chân, Lục Khiêm Vĩnh chậm một chút là "vạn tiễn xuyên tâm".
Ngũ hành độn thuật tu hành không dễ, dù Lục Khiêm Vĩnh là chân nhân lão tổ, cũng chỉ miễn cưỡng ẩn xuống đất được, không thể xuống sâu.
Thoáng sau Lục Khiêm Vĩnh sắc mặt vàng vọt chui lên, há miệng phun ra máu bầm!
Tôn Lập biến sắc: dưới đó là rễ Hư ly thần mộc!
Lục Khiêm Vĩnh bị Hư ly thần mộc đảthương, Từ Doanh Hầu vội đỡ: "Thế nào?"
"Đi mau..."
Thương thế của Lục Khiêm Vĩnh không nặng, với chân nhân lão tổ thì không thành vấn đề, nuốt một viên linh đơn rồi sánh vai Tôn Lập. Từ Doanh Hầu gầm to, bút lông vung lên, quang mang sáng rực, cây bút hóa thành như trường thương. Sau lưng y rực đạo đạo kim quang, chín mươi chín cây phan dựng đứng như rừng!
"Chát, chát, chát..."
Cự bút vung lên, vô số đao kiếm mang theo kim quang bắn ra, dấy thành gió lốc.
Hư ly thần mộc phía trước di động quỷ dị, so với Lục Khiêm Vĩnh, thổ độn thuật của Hư ly thần mộc sinh trưởng ở đây không biết bao nhiêu năm tinh diệu hơn nhiều, cự mộc di động, mặt đất không hề có dấu tích.
"Chát chát chát..."
Tiếng nổ đùng đục vang lên thành tràng, bút họa đao kiếm giáng trúng Hư ly thần mộc thì vỏ cây tung tóe, mấy gốc xông lên đầu tiên lùi lại, nhưng khu rừng này quá nhiều Hư ly thần mộc, mấy cây lùi thì nhanh chóng có cây khác bù vào, Từ Doanh Hầu phát hiện họ bị mấy trăm thụ yêu bao vây!
"Hỏa công!"
Lục Khiêm Vĩnh quát khẽ, vòng tay hóa ra chiến hạm, tám cái nỏ đổi thành hỏa chi lực linh phù, tám hỏa long hô bắn ra, quét kín khu rừng.
"Cách cách cách..." Hư ly thần mộc sợ hãi khắc tinh trời sinh, cùng lùi lại. Nhưng thụ yêu tuy bị đánh tan, nhưng không lùi bước, hỏa long hơi giảm, thì lại xông lên.
Tôn Lập nhìn ra thụ yêu cực mạnh, cơ hồ không có nhược điểm rõ ràng. Tuy sợ hỏa chi lực nhưng hiển nhiên hỏa chi lực sàng nỗ của Lục Khiêm Vĩnh không đủ tạo thành thương tổn thật sự.
Vạt rừng này có mấy nghìn gốc Hư ly thần mộc, sớm muộn thì ba người cũng bị khốn đến chết ở đây.
Từ Doanh Hầu nổi giận, liên tục kích phát pháp quyết, chín mươi chín lá phan sau lưng rực kim quang khiến lá Hư ly thần mộc bay tứ tán, nhưng với Hư ly thần mộc thì đó không phải là tổn thất, mấy chục thụ yêu tịnh xếp hàng chặn đứng đòn tấn công.
"Chát!"
Lá Hư ly thần mộc đổi phương hướng, nhắm vào ba người.