Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Vận Mệnh
  3. Chương 61 : Bắt đầu diệt đoàn
Trước /113 Sau

[Dịch]Vận Mệnh

Chương 61 : Bắt đầu diệt đoàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Từ ngẩng đầu lên nhìn liền thấy những người đi đầu đều đã bị lớp băng sương bao phủ, khiến phong cảnh vốn hoang tàn nay có phần trong trẻo sáng loáng.

Hiện giờ trừ Diệp Từ và một số ít người chơi tấn công từ xa thì tất cả những người còn lại đều đã bị đóng băng, dưới tác dụng của dbuff, cột máu của bọn họ giảm xuống không ngừng.

"Còn mục sư nào chưa bị đông cứng nhanh thêm máu." Đạm Tử không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, vội vàng ra lệnh.

Mục sư mới thêm máu ban nãy đã bị đóng băng, trong số những người tránh thoát chỉ còn mỗi Anh Đào là có thể buff máu. Đấy cũng vì ban nãy Anh Đào vốn đứng cách Diệp Từ không xa, cô nàng nghe Đạm Tử ra lệnh, lập tức giơ pháp trượng lên bắt đầu niệm một câu chú pháp thuật thật dài - Sơ cấp quần thể khinh thương trị liệu thuật (Thuật trị liệu sơ cấp bậc đơn giản dành cho quần thể).

Đối với pháp thuật này, Diệp Từ phải nói là quen không thể quen hơn, cô từng chơi pháp sư suốt mười năm, phần lớn thời gian đều tiếp xúc với những thứ này, bây giờ dù cô chỉ xem động tác làm phép cũng có thể biết kỹ năng đang được sử dụng là gì. Có điều chuyện làm Diệp Từ bất ngờ chính là việc Thiết Huyết Chiến Mâu có thể nhặt được quyển sách kỹ năng này.

Sơ cấp quần thể khinh thương trị liệu thuật: có thể liên tục khôi phục máu ngẫu nhiên cho 8 người chơi cùng đội trong phạm vi 20 mét, thời gian niệm chú 5 giây, CD (cold dowm: thời gian chờ) 8 giây.

Ở thời kỳ đầu, trong giới mục sư có rất ít người có thể trị liệu trên phạm vi rộng, một kỹ năng trị liệu với tác dụng như vậy chẳng khác nào quyết định được sự tồn tại của cả một đoàn thể.

Có điều hiện giờ đấy không phải là vấn đề quan trọng.

Quan trọng hơn chính là... nếu Anh Đào sử dụng thuật trị liệu thì người bị đóng băng kế tiếp là cô ấy, đồng thời lấy cô ấy làm tâm điểm, những người chơi đứng trong bán kính 15m đều cũng sẽ bị đóng băng.

"Anh Đào, đừng thêm máu..." Diệp Từ vội vàng ngăn cản.

Đạm Tử tức giận nói: "Không thêm máu để tất cả chết hết à? Công Tử U, rốt cuộc cô có biết tinh thần đoàn thể là gì không? Chẳng lẽ cô không biết chết sẽ bị trừng phạt rất lớn sao?"

Anh Đào có chút nghi hoặc nhìn sang Diệp Từ, Diệp Từ đành phải gửi cho cô một tin nhắn riêng: "Lát nữa uống thuốc bổ sung máu, cố chịu đựng."

Anh Đào giật mình hiểu ra chuyện sắp xảy ra là gì, cô vội dừng niệm chú nhưng bên tai lại vang lên tiếng rống giận của Đạm Tử: "Anh Đào nhanh thêm máu."

Nghe lệnh suốt một thời gian dài đã khiến cô tạo thành thói quen, cô giật mình tiếp tục niệm chú.

Diệp Từ thấy bây giờ muốn cản Anh Đào sử dụng pháp thuật đã không kịp nữa, đành phải nhanh chóng tính cách kéo giãn khoảng cách giữa mình và Anh Đào, cô tăng tốc di chuyển thật nhanh về sau. Khi cô vừa dừng lại cách vị trí cũ đúng 15m thì nghe thấy Anh Đào hoảng sợ hét to.

Quả nhiên Anh Đào cũng bị đông cứng. Lần này có một số người bên cạnh cô ấy cũng bị đóng băng nữa.

"Ầy, thật nguy hiểm." Bên tai Diệp Từ chợt vang lên một tiếng thở dài, Diệp Từ quay đầu nhìn mới phát hiện còn có một đạo tặc tránh thoát được phạm vi đóng băng cùng với cô.

Chuyện này làm Diệp Từ có chút kinh ngạc, cô không ngờ còn có người chạy thoát được, cô rời khỏi vì kinh nghiệm trước đây của mình, còn đạo tặc kia cũng lui là vì sao? Trong lúc cô vẫn còn đang kinh ngạc thì đạo tặc kia quay sang nhìn cô, nở một nụ cười rạng rỡ: "Chào Công Tử U, chúng ta lại gặp lại."

Đây là một vong linh đạo tặc với làn da xám trắng, tay chân nhăn nheo, hốc mắt sâu hút che giấu đôi mắt tối đen không chút ánh sáng. Hắn có dáng người thấp bé, nhưng có thể đuổi kịp tốc độ di chuyển của Diệp Từ thì đạo tặc này hẳn phải là chuyên về tốc độ.

Diệp Từ cảm thấy người này hơi quen quen, lát sau mới nhớ ra, đây là người duy nhất thuộc chức nghiệp đạo tặc không chọn rời khỏi đội trong lần đánh ngũ giáp lần trước.

Nếu cô nhớ không lầm thì đạo tặc này tên là Từng Cơn Gió Lạnh. Khi ấy cô không cảm thấy đạo tặc này có điểm gì đặc biệt, nhưng nay với biểu hiện kia đã quá đủ làm cô bất ngờ. Cô gật đầu, mỉm cười nói: "Chào bạn."

Từng Cơn Gió Lạnh cười ha ha mấy tiếng rồi mới nhìn về phía Đạm Tử, bình thản nói với giọng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình: "Đạm Tử, các cậu tự chết hay để bọn mình đi theo chết cùng?"

Đạm Tử nhìn lên bản đồ, hiện giờ chỉ còn hai người kia là an toàn, dù lòng rất bực tức nhưng vẫn phải thở dài nói: "Để bọn mình chết, các cậu còn phải nhặt trang bị giúp bọn mình nữa."

"Ừ vậy chết nhanh đi." Từng Cơn Gió Lạnh nhếch môi cười nói, câu trả lời thật đúng là có cảm giác 'gió lạnh từng cơn'.

Câu trả lời này đúng là không sai, nhưng mỗi người ở những tình huống khác nhau thì cảm giác cũng khác biệt. Ví như những người bị đông thì tức muốn phun máu, còn như Diệp Từ thì có chút vui vẻ thích thú.

Sau đó, quả thật Diệp Từ và Từng Cơn Gió Lạnh đứng yên một chỗ thờ ơ nhìn cả đội diệt đoàn, cảm giác này thật không biết nói sao, nhất là khi thấy trên đầu những người bị đóng băng không ngừng bay lên một con số màu đỏ to tướng, khá kỳ lạ nhỉ.

Chưa đầy 20s sau, hai mươi ba người chơi bị đóng băng lần lượt hóa thành luồng sáng biến mất khỏi phó bản.

Ngay lúc bên tai Diệp Từ không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết thì giọng của Từng Cơn Gió Lạnh bỗng chen vào: "Công Tử, những trang bị ấy làm sao nhặt đây?"

Diệp Từ không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Từng Cơn Gió Lạnh, không ngờ hắn lại mỉm cười nói tiếp: "Tôi đoán ban nãy do họ đã đạp trúng cái bẫy nào đó mới xảy ra tình trạng kia. Mà tôi để ý thấy cô ở bên này lúc nào cũng rất cẩn thận, nên tôi nghĩ có lẽ cô đã phát hiện ra cái gì đó."

"Không, tôi đi sau mọi người nên an toàn hơn thôi." Diệp Từ đáp. Đạo tặc này quả nhiên không đơn giản, tuy thao tác của hắn chưa đến mức khiến cô ấn tượng sâu sắc, nhưng khả năng quan sát này cô phải công nhận là cực kỳ tỉ mỉ.

Từng Cơn Gió Lạnh cũng không nghi ngờ câu trả lời của Diệp Từ, hắn gật đầu nói: "Tôi đi nhặt trang bị."

"Để tôi đi cho."

Hắn quay đầu lại xua tay nói: "Trong hai chúng ta, thao tác của cô tốt hơn tôi, tôi đi trước nếu chẳng may có chuyện thì còn có cô dọn giúp tôi, nếu lỡ cô chết thì tôi không có bản lãnh thu dọn hộ cô. Cứ để cho tôi." Nói xong hắn liền hành động, đi về phía món trang bị gần nhất.

Diệp Từ cũng không từ chối, tất cả sự chú ý lập tức tập trung vào từng cử động của đạo tặc này.

Nếu đạo tặc đã chuyên về nhạy cảm thì không chức nghiệp nào có thể so bì được, cũng giống như thợ săn chuyên về giữ thăng bằng vậy.

Những đạo tặc dạng này tuy da mỏng, máu ít nhưng có cảm giác rất tốt đối với nguy hiểm quanh mình, khả năng quan sát của họ so với những chức nghiệp khác cao hơn rất nhiều. Từng Cơn Gió Lạnh di chuyển về trước một cách chậm rãi, từng bước chân giống như đều đã quan sát kỹ lưỡng, đây là thiên phú của riêng chủng tộc vong linh - nhạy cảm với nguy hiểm.

Dưới tình huống ấy, hiển nhiên Từng Cơn Gió Lạnh có thể an toàn nhặt hết các trang bị đang nằm dưới đất, sau đó từ từ lui về bên cạnh Diệp Từ.

Hắn vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thiên Sơn Tà Dương dẫn đầu đoàn người vừa hồi sinh bước vào phó bản. Lúc Từng Cơn Gió Lạnh đang trả trang bị vừa nhặt được lại cho từng người trong đội, Đạm Từ lên tiếng: "Gió Lạnh, những thứ này đều là cậu nhặt?"

Gió Lạnh không phủ nhận, Đạm Tử suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: "Lát nữa cậu dẫn đường, sử dụng thiên phú của chủng tộc cậu, những người còn lại cẩn thận đi sau cậu ta, đừng tự di chuyển lung tung."

Từng Cơn Gió Mạnh rõ ràng bất ngờ với mệnh lệnh này, vẻ mặt lộ rõ khó xử, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được."

Những người vừa hồi sinh sau khi nhận lại trang bị nhanh chóng bổ sung máu, buff lại trạng thái rồi lại một lần nữa tiếp tục cuộc hành trình.

Lần này đến lượt Từng Cơn Gió Lạnh dẫn đường, Diệp Từ nhíu mày, dạng phương pháp này căn bản chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.

Đây là điểm khó đầu tiên của Phế Tích Rét Lạnh.

Mặc dù trên trang chủ của game nói phó bản Phế Tích Rét Lạnh rất đơn giản, thuần túy là một phó bản tặng trang bị cho đoàn thể. Cái này có đúng không? Nó đúng, nhưng vấn đề là hai chữ đơn giản kia xét theo thước đo nào.

Nếu là thời kỳ sau này, quả thật Phế Tích Rét Lạnh y hệt theo những lời giới thiệu, hay nói một cách chính xác hơn, cái khó của Phế Tích Rét Lạnh không phải là boss, không phải là quái, mà là ở sự phối hợp của người chơi.

Vận mệnh là một trò chơi xây dựng theo hướng đoàn thể, sự phối hợp này không phải chỉ là phối hợp giữa những người chơi với nhau mà còn là sự phối hợp giữa người chơi theo hướng chiến đấu và người chơi theo hướng kỹ năng sống. Ví dụ như cái khó đầu tiên này nằm ở chỗ cần phải có người chơi học kỹ năng nấu nướng.

Bởi vì cách chỗ họ đang đứng không xa có ẩn nấp một con quái trong suốt, nhược điểm lớn nhất của nó là háu ăn. Lúc này phải đặt món ăn chế biến từ cá biển Hương Huân mà nó yêu thích vào đúng vị trí được định sẵn trên bản đồ thì nó sẽ đi ra. Sau khi nó ra sẽ lập tức tung một kỹ năng quần thể với lực sát thương rất cao, có thể giết chết tất cả người chơi trong phạm vi 35m. Kế đó, cạnh phạm vi 35m kia sẽ xuất hiện một cái đồng hồ cũ kỹ rất lớn, tích tắc chạy không ngừng.

Tất cả người chơi nhất đinh phải dựa theo con số nhảy trên đồng hồ mà chọn hướng chạy trốn, nếu không, những sinh vật trong phạm vi 20m đấy đều sẽ bị đóng băng. Một khi có người bị đóng băng, người chơi khác sử dụng pháp thuật thì sẽ tiếp tục lấy người đó làm tâm, những thứ trong bán kính 15m xung quanh lại tiếp tục bị đóng băng nữa.

Trong thời gian chạy trốn này, người chơi tấn công từ xa phải liên tục bắn đạn pháo vào con quái trong suốt ấy, quá trình này yêu cầu DPS rất cao, chỉ cần DPS không đủ, vượt quá thời điểm hệ thống quy định thì mỗi khi cột máu của con quái hạ xuống 80%, 60%, 40%, 20% đều sẽ tung ra kỹ năng quần thể kinh khủng kia, như thế thì chỉ còn nước diệt đoàn.

Từng Cơn Gió lạnh di chuyển rất chậm, mỗi bước đi đều sử dụng thiên phú của chủng tộc mình, có điều hắn càng sử dụng thì càng cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn cảm nhận được có một thứ gì đó rất nguy hiểm luôn ở cạnh bên cạnh, chỉ là hắn không thể xác định được vị trí chính xác mà thôi.

Dần dần, trán hắn bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng hắn ngừng lại, gửi tin nhắn riêng cho Diệp Từ: "Công Tử, tôi cảm nhận được phía trước có nguy hiểm rất lớn, nhưng không sao tìm thấy được."

"Dừng lại quan sát cẩn thận, nhìn xem có gợi ý gì không?" Hiển nhiên Diệp Từ không thể nói rõ cho hắn biết cách hắn chưa đến 30m là nơi con quái trong suốt đang ẩn nấp.

Từng Cơn Gió Lạnh vểnh tai nghe ngóng, quả nhiên hắn thấp thoáng nghe được một giọng nói rất khẽ, nhỏ đến mức không sao nghe rõ được, vì thế hắn theo bản năng bước về hướng ấy vài bước, không ngờ bên tai liền vang lên giọng nói của hệ thống: "Hàn băng tại phế tích đã đóng băng bạn"

Một cơn đau thấu ruột thấu gan bỗng dưng xuất hiện, di chuyển từ hai chân hắn đến khắp nơi trong cơ thể...

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Bị Chôn Sống, Bạn Chỉ Còn Ba Mươi Phút

Copyright © 2022 - MTruyện.net