Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Vận Mệnh
  3. Chương 79 : Anh hùng
Trước /113 Sau

[Dịch]Vận Mệnh

Chương 79 : Anh hùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Wow, hệ thống thật chịu chơi mà, không ngờ buff hẳn cho cô một trạng thái vô địch. Có bảo hộ này rồi thì cô còn sợ gì nữa? Cô quay sang cúi chào Fante Lopher, nói: "Thành chủ đại nhân tôn kính, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ ngài." Sau đó quay người chuẩn bị ra trận, bỗng nhiên cô chợt nhớ đến một vấn đề liền vội vàng quay sang thẳng thắng cò kè mặc cả với Fante Lopher: "Thành chủ đại nhân, tôi còn chuyện này muốn hỏi."

"Người bạn thân mến, chuyện gì nào?"

"Nếu tôi chẳng may bỏ mình, những thứ trên người tôi có bị rơi mất không?" Diệp Từ vừa nói vừa chỉ chỉ vào mấy món trang bị có bề ngoài rách nát của mình.

"Bạn cứ yên tâm, những di vật của bạn chúng tôi nhất định sẽ nhặt về!" Fante Lopher trả lời với vẻ mặt "tôi đã làm thì cô cứ việc yên tâm", khiến Diệp Từ thật hết biết nói sao, nhặt hộ thì nhặt hộ, tự dưng lại gọi là di vật là thế nào...

Có điều nếu Fante Lopher đã đồng ý giúp cô lo chuyện "hậu sự" thì cô cũng không còn "vướng bận" gì nữa, giảm một cấp thì một cấp, chuyện nhỏ. Diệp Từ vừa quyết định xong liền xông thẳng về phía Tu Sĩ Vô Danh.

Buff Thánh Quang này chỉ khi nào rời khỏi Fante Lopher hơn 20m mới bắt đầu đếm ngược thời gian. Có điều hơi rắc rối một chút là lúc này khoảng cách giữa cô và Tu Sĩ Vô Danh còn quá xa, cô vội vàng gọi ngựa của mình ra, nhảy lên thúc ngựa co giò mà chạy, trên đường đi tình cờ gặp không ít người quen, tin nhắn riêng cũng theo đó mà bay đến không ngừng, nhưng giờ này Diệp Từ làm sao có thời gian trả lời thắc mắc của họ, mối quan tâm duy nhất của cô hiện này là bằng mọi giá phải chạy thật nhanh ra ngoài thành mà thôi.

"Con bé ngốc kia, em chạy ra đấy làm gì thế hả?" Tiếng mắng của Mạch Thủy Thâm chợt vang lên bên tai khiến Diệp Từ giật mình quay đầu nhìn khắp bốn phía liền thấy Mạch Thủy Thâm đang đứng cách nơi cô đi ngang không xa, bên cạnh còn có không ít người của Thiên Thiên Hướng Thượng đang liên tục tung kỹ năng về phía Tu Sĩ Vô Danh nữa, nhất định là cũng đến đây tìm vận may rồi.

Diệp Từ cũng không có thời gian trả lời, chỉ có thể tranh thủ vẫy tay ra hiệu với họ rồi tiếp tục thúc ngựa tăng tốc biến mất trong rừng người dày đặc.

Những người chơi khác nào phải kẻ ngốc, sau khi phát hiện vòng bảo hộ thành Lục Châu xuất hiện đều chui hết vào trong, phiền phức giao hết cho NPC giải quyết, còn mình thì ôm cây đợi thỏ đứng chờ một bên, đợi lúc Tu Sĩ Vô Danh ngã xuống, ai nhanh tay thì người ấy sẽ được lợi.

Lúc Diệp Từ chạy đến cửa thành, cánh cổng đã được binh lính chờ sẵn ở đấy hé mở từ lâu, cô thúc ngựa nhanh chóng len qua khe cửa chạy ra ngoài thành. Cô vừa rời khỏi thì cửa thành cũng lập tức đóng lại, giống như chưa từng được mở ra vậy.

Con boss Tu Sĩ Vô Danh kia thuộc loại khô lâu có cấp bậc thấp nhất trong loài, thế nên tuy nó đã trải qua quá trình tiến hóa, cấp bậc cũng tăng từ 80 lên 130 nhưng chỉ số thông minh vẫn kém cỏi như trước. Ít nhất lúc Diệp Từ chạy đến trước mặt nó rồi mà nó vẫn không nhận ra cô gái kia chính là kẻ đầu sỏ trộm lấy bảo thạch đồng thời gài bẫy khiến nó lâm vào cảnh ngộ tồi tệ này.

"Oắt con ngu ngốc lại đến tìm chết sao?" Tu Sĩ Vô Danh ngửa cái đầu sọ toàn xương là xương của mình lên trời vừa cười ha hả vừa nói với giọng khinh thường, mỗi cử động của nó lúc này đều vang lên tiếng kèn kẹt của khớp xương khi va chạm lẫn nhau khiến người ta nghe thấy không rét mà run: "Đến đây, nhanh đến biến thành một phần sức mạnh của ta nào!"

Diệp Từ ngó sang đồng hồ đếm ngược của kỹ năng vô địch, còn 3 phút nữa, ba phút này hẳn là đủ để cô trèo lên lồng ngực của hắn rồi.

Bởi vì hiện giờ tất cả người chơi đều lui vào trong vòng bảo hộ cho nên khi Diệp Từ cưỡi ngựa lao ra khỏi thành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi hầu hết bọn họ phát hiện ra người nọ là Công Tử U, khắp nơi liền bắt đầu bàn tán không ngớt.

Có người cười cô ngu ngốc đưa đầu đi chịu chết, có người bảo cô máu danh anh hùng, đương nhiên cũng có rất nhiều người chẳng thèm bàn tán mà chạy lên đầu tường quyết tâm nhìn thật kỹ xem nữ thợ săn nổi tiếng này sẽ giải quyết Tu Sĩ Vô Danh bằng cách gì, hoặc là sẽ bị giết thảm ra sao.

Tốc độ của Tu Sĩ Vô Danh nương theo sự phát triển cũng tăng nhanh hơn ban đầu rất nhiều, nó không ngừng quơ tay muốn chụp lấy Diệp Từ khiến cô phải tập trung tinh thần tránh né các đòn tấn công quỷ dị chẳng theo quy luật nào của nó. Tuy cô đã được tặng kỹ năng vô địch, nhưng cô vẫn không thể không theo thói quen thấy đòn đánh đến là tránh trái né phải, thậm chí có đôi lúc còn lăn hẳn mấy vòng dưới đất, quá trình di chuyển cực kỳ bắt mắt khiến những người đứng xem ở tường thành thích thú không thôi, được nhìn thấy một màn di chuyển của cao thủ miễn phí như vậy quả là một bài học bổ ích.

Tuy lúc này vẫn còn không ít người ôm tâm tư muốn xem trò vui nhưng cũng không thiếu người tinh mắt nhanh tay mở chức năng quay video, ghi lại toàn bộ quá trình di chuyển của Diệp Từ.

" ...Mới không đi cùng cậu ấy một thời gian mà cậu ấy "lên tay" nhanh vậy sao?" Đôi Tay Nhỏ Lạnh Buốt đứng xem không kìm được mà chắc lưỡi cảm thán.

"Hôm nay mình mới được nhìn tận mắt..." Thạch Hoa Quả thì thào, chức năng quay video đã được mở từ lâu, "Ước gì mình cũng có thể di chuyển giỏi như cậu ấy..."

"Thôi lạy cậu, bớt mơ mộng hộ mình, cậu ấy là thợ săn, cậu là mục sư trời sinh đã chậm chạp, chân còn ngắn một mẩu thế kia, chạy không bị rơi lại phía sau đã may lắm rồi." Cánh Gà Xào Cay lập tức dội cho Thạch Hoa Quả một gáo nước lạnh.

Thạch Hoa Quả giận dỗi trừng mắt nói: "Cậu nhớ đấy, thù này ghi sổ, mình sẽ từ từ tính với cậu."

...

Nhóm hội viên của Thiên Thiên Hướng Thượng vừa cười cười nói nói trêu ghẹo nhau, vừa quan sát Diệp Từ bên dưới, thầm đổ mồ hôi lạnh thay cô, cô nàng này đúng là mạng mình cũng dám đem đi đánh liều.

Khi Tu Sĩ Vô Danh lần thứ n vung tay đánh về phía Diệp Từ, Diệp Từ lấy đà nhảy bật lên, nháy mắt khi cánh tay xương xẩu của nó hạ xuống, cô liền ôm lấy một đốt xương ngón tay, sau đó đợi khi Tu Sĩ Vô Danh rút tay trở về liền mượn đà bay thẳng lên cao. Đây là một chiêu khá mạo hiểm nhưng cô không còn cách nào khác, vì tốc độ của Tu Sĩ Vô Danh quá nhanh, nếu Diệp Từ muốn leo lên khung xương của nó bằng cách bình thường thì rõ ràng không có khả năng, cho nên cô phải sử dụng chiến lược hết sức nguy hiểm này.

Tu Sĩ Vô Danh lập lại động tác đánh xuống một lần nữa bỗng không thấy Diệp Từ đâu khiến nó cảm thấy kỳ quái không thôi, nó đưa mắt tìm kiếm xung quanh thì thấy Diệp Từ đang đung đưa trên ngón tay của mình, nó vô cùng tức giận với hành động này của cô, cảm giác như con kiến hôi này đang sỉ nhục thẳng vào mặt nó vậy. Thế nên nó bắt đầu quơ quơ bàn tay của mình, Diệp Từ bị nó quơ đến say xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt nhưng lại không dám để mình ngất đi, cô cố gắng tập trung tính toán độ cao hiện giờ của mình nhằm tìm thời cơ thích hợp để hành động.

Những khán giả đứng xem bên ngoài thấy Diệp Từ bị Tu Sĩ Vô Danh quơ qua quơ lại trên không trung mà sợ hãi hét to, kích thích tựa như đang ở rạp xem phim 3D vậy.

Khi thấy Tu Sĩ Vô Danh giơ tay cao qua đỉnh đầu, Diệp Từ biết cơ hội của mình đã đến liền buông tay để mình rơi thẳng xuống bả vai của nó.

"aaa" Trong nhóm khán giả đứng xem có vài bạn nữ nhát gan giật mình hét to.

Thật may là đang trong trạng thái vô địch nên Diệp Từ ngã xuống vai của con Tu Sĩ Vô Danh cũng không có thương tích gì, ngược lại những khán giả đứng xem lại có cảm giác như tim mình vừa nhảy ra khỏi lồng ngực. Diệp Từ chưa kịp đứng vững đã thấy có một bóng đen che xuống đầu, bàn tay xương xẩu to lớn đã đánh đến, cô liền không chút do dự lập tức chui vào kẽ hở giữa xương quai xanh và xương bả vai của con Tu Sĩ Vô Danh, thuận lợi đứng vững trên một thanh xương sườn.

Con boss Tu Sĩ Vô Danh thấy Diệp Từ chui vào khung xương của mình lại càng tức giận, lúc này nó không thể tiếp tục dùng tay đánh Diệp Từ nữa, đành phải điên cuồng nhảy nhót, ý muốn làm Diệp Từ mất thăng bằng mà ngã khỏi người nó.

Tuy Diệp Từ có thể ôm lấy thanh xương sườn, miễn cưỡng không để mình rơi khỏi người con boss, nhưng nó cứ nhảy nhót thế này cô thật chịu không nổi. Tạm thời dẹp chuyện khó chịu sang một bên, vấn đề khiến cô bực mình hơn cả là trái tim của nó đang đung đưa ngay trên đỉnh đầu cô vậy mà cô không thể làm gì được, vì sao ư? Cô với không tới!!! Tức chết cô mà.

Thời gian vô địch chỉ còn 33 giây.

Nếu cứ tiếp tục thế này cô chắc chắn sẽ tức điên mà chết. Diệp Từ nhìn chằm chằm quả tim trên đỉnh đầu mình, chợt phát hiện vị trí của mình và quả tim luôn duy trì một đường thẳng tắp. Cô hít sâu một hơi, hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất...

Nháy mắt trong lần Tu Sĩ Vô Danh tiếp đất lần kế tiếp, khi thời gian đếm ngược của kỹ năng vô địch còn 28 giây, cô buông tay khỏi thanh xương sườn, tung kỹ năng Trùng Phong, cơ thể cô lập tức bắn thẳng về trước, tiến sát đến cạnh quả tim đang đập thình thịch thình thịch.

Thời gian vô địch còn 18 giây.

Diệp Từ ôm chặt lấy quả tim, lúc này cô chẳng cần biết chuyện gì nữa, tay đưa vào túi lấy ra mảnh vỡ của viên ngọc Thánh Quang đâm thẳng vào mục tiêu trước mặt.

Thông báo của hệ thống lập tức vang lên bên tai: "Thánh Quang đang chuẩn bị tinh lọc Hắc Ám, bạn tuyệt đối không được buông tay, phải cầm thật chắc mảnh ngọc Thánh Quang, thời gian còn 14 giây."

Thông tin mới xuất hiện này đã phá hỏng toàn bộ phần kế hoạch còn lại của Diệp Từ, cô vốn định đâm mảnh ngọc vào sẽ nhảy ngay xuống đất, nào ngờ làm xong nhưng vẫn chưa đi được mà thời gian vô địch còn có 17 giây. Cô cắn răng tiếp tục đâm, đã đi đến bước này thì chỉ còn cách cố gắng và cố gắng, không thể để mọi nỗ lực từ nãy đến giờ của cô đổ sông đổ biển được, cùng lắm thì nắm tay con khô lâu này xuống suối vàng thôi.

Bình thường mười lăm giây nói chuyện chưa được một câu đã hết, nhưng hiện giờ lại như một khoản thời gian dài vô tận, Diệp Từ nhìn từng giây đếm ngược như nhìn đồng hồ báo tử của mình, lúc này cô không còn nghe thấy được tiếng động gì ở xung quanh nữa, bên tai cô chỉ còn tích đập thình thịch của chính trái tim mình.

Từng nhịp từng nhịp, ổn định vững vàng.

"Naga đại nhân, xin ngài hãy trả lại tín ngưỡng cho ta!" Khi thời gian đếm ngược kết thúc, Tu Sĩ Vô Danh giơ hai tay lên trời hét to, cả người nó bị Thánh Quang bao phủ hoàn toàn, sau đó nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Giữa vùng trời rực rỡ ánh sáng, Diệp Từ rõ ràng cảm nhận được mình đang không ngừng rơi xuống, nhanh thật nhanh. Thật may lúc con boss nổ tung, kỹ năng vô địch trên người cô vẫn còn tồn tại được hai giây, nhờ thế cô mới may mắn không bị thương tích gì. Bản thân Diệp Từ cũng đã tỉnh táo lại, cô không thể buông tay vào lúc này, nếu không lúc nãy không bị chết trong vụ nổ thì lát nữa cũng bị ngã chết một cách ngu ngốc.

Vũ Lạc Thuật.

Hai giây trước khi tiếp đất, cô liền kích hoạt kỹ năng ẩn. Vì lúc này khoảng cách chẳng còn bao nhiêu nên dù ở trước mặt rất nhiều người, cô vẫn dám sử dụng mà không sợ bị ai phát hiện.

"Chúc mừng người chơi Công Tử U thành công trợ giúp thành chủ thành Lục Châu đánh lui kẻ thù đáng sợ, bạn đã dùng tính mạng và trí tuệ của mình bảo hộ tòa thành này, bạn xứng đáng đạt được sự tôn tính của tất cả cư dân tại thành phố này."

"Chúc mừng người chơi Công Tử U đạt được danh vọng bậc Tôn Kính tại thành Lục Châu, thưởng 5 điểm thiên phú."

Nếu nói bình thường thành tích của Diệp Từ tựa như áo gấm đi đêm, nổi bật một cách khiêm tốn vậy thì hôm nay đã không thể giấu diếm nữa, mọi chuyện đều đã được vô số người chơi chứng kiến từ đầu đến cuối.

Có thể nói là nổi danh sau một trận chiến.

Cửa thành mở toang, Prus dẫn theo vô số binh lính xếp hàng chỉnh tề chia thành hai đội đứng ở hai bên, sau đó xuống ngựa, đi đến trước mặt Diệp Từ, hắn quỳ một gối, lớn tiếng nói: "Người anh hùng đáng kính, từ hôm nay, ngài vĩnh viễn là bằng hữu và cũng là truyền thuyết tối cao của thành Lục Châu này!"

Prus là boss tinh anh cấp cao đó, vậy mà lúc này lại quỳ một gối trước mặt Diệp Từ, hành động ấy khiến một người sống cả hai đời người như cô cũng kinh ngạc sửng sờ.

"Người anh hùng của chúng ta, thành chủ đang đợi ngài." Prus đứng dậy nói với giọng vô cùng tôn kính.

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Chi Ngã Năng Thăng Cấp

Copyright © 2022 - MTruyện.net